Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 3

Hàn Viện

23/11/2015

Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cao đẳng lại tới.

Lệ Minh Kiệt thực hiện mong đợi của mọi người với cậu, vào nguyện vọng một của cao đẳng. Phương Đồng Ân miễn cưỡng mới vào được một trường tư nhân dạy nghề, học trong khoa thiết kế.

Tất cả đúng như Phương Đồng Ân dự đoán, Lệ Minh Kiệt rất bận, việc học nặng nề phức tạp đã chiếm đi phần lớn thời gian của cậu.

Hiếm khi, cậu từng hứa với cô, tuần nào cũng giành ra 2 – 3 ngày sau giờ học để gặp mặt cô, cho dù có muộn thế nào đi chăng nữa, coi như chỉ đơn giản là nói chuyện và hỏi thăm, hoặc là gọi điện thoại hoặc đến nhà Phương Đồng Ân thăm hỏi, cậu chưa bao giờ nuốt lời.

Người nhà Phương Đồng Ân đã quen thuộc với sự có mặt của Lệ Minh Kiệt trong nhà, coi cậu gần như người trong nhà, không cảm thấy có chút bất ổn và lạ lẫm nào nào.

Mỗi khi trời gần tối, bà Phương luôn nấu nhiều thức ăn hơn trong bữa ăn tối, để khi Lệ Minh Kiệt có đi học đến chín, mười giờ tối, tới nhà là có thể ăn bữa đêm, để lấp đầy bụng.

Rất nhanh, Phương Đồng Ân và Lệ Minh Kiệt cùng lớn lên, tốt nghiệp trung học phổ thông thì hai người mười tám tuổi rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, không thể tìm cha mẹ để giúp đỡ, không thể ăn vạ ầm ĩ một trận, đồng thời cũng phải lựa nghĩ cho sự nghiệp của tương lai . . .

Thật khó có được ngày nghỉ nhàn hạ.

Sau bữa trưa, Lệ Minh Kiệt rủ Phương Đồng Ân đi ra ngoài chơi.

Để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, cô đã cật lực học ngày học đêm trong một thời gian rồi.

Sau khi vào trường dạy nghề, có lẽ khoa thiết kế đã khơi nguồn cảm hứng trong cô, không có người nào bắt buộc hay thúc giục cô phải làm đầy đủ tất cả các bài tập, để học hỏi các kỹ năng chuyên ngành nhiều hơn, cô mới lựa chọn tiếp tục học lên.

"Lâu rồi không ra khỏi nhà, tôi đã quên cái cảm giác sung sướng khi đi chơi là như thế nào rồi." Năm mười tám tuổi, trừ cặp mắt to và sáng cùng chiều cao là 1m63 thì vẻ bề ngoài của Phương Đồng Ân đều thay đổi, khuôn mặt trái táo nay đã trở thành mặt trái xoan, còn cho người ta thêm hương vị tinh khiết của cô gái tuổi trưởng thành.

"Thật không thể tin được một Phương Đồng Ân không thích học thế nhưng cũng muốn tiếp tục đọc sách, nếu các thầy giáo biết bây giờ cậu xếp thứ 50 của trường học, chắc chắc tất cả đều choáng!" Lệ Minh Kiệt bật cười âm vang, đôi con ngươi đen láy nhìn cô một cách ôn hòa.

"Này, cậu không phải dìm hàng nhá! Có cái gì đâu mà choáng? Cái này gọi là trưởng thành, hơn nữa tôi cũng hiểu được đạo lý làm việc đóng góp xây dựng cho tổ quốc ngày càng phát triển nhá!? Mà ở tuổi này, cũng không thể cả ngày chỉ có ăn với chơi, sống thế phí thời gian!" Nói được giống như cử chỉ của cô cỡ nào không bình thường, Phương Đồng Ân nhìn cậu chằm chằm, bất mãn dùng sức vỗ xuống bờ vai của cậu.

Bên cạnh người đàn ông này, thiệt là, trừ lúc nào cũng mở miệng trêu chọc cô ra thì tất cả đều thay đổi.

Nhìn đi, trong trí nhớ của cô, rõ ràng cậu cũng chỉ cao ngang ngửa cô, chẳng bao lâu sau, cậu cứ như được lột xác vậy, bây giờ đã cao 1m80, hại cô muốn nhìn mặt của cậu cũng phải ngẩng đầu

Hơn nữa nếu hai người có tranh luận điều gì, cậu chỉ cần chiều cao cộng với khuôn mặt đã dần dần có nét đàn ông, còn cô đã gầy yếu thì chớ, gương mặt lại có chút ngây thơ lập tức liền bị khí thế của cậu áp đảo hơn nửa, tức ói máu hừ!

Bết bát nhất chính là, nam sinh sau khi trở thành đàn ông thật sự là một chuyện rất kỳ diệu nhưng lại làm người ta khó chịu.

Vẫn còn nhớ trước kia giọng nói của cậu là lạnh nhạt mà có chút thanh thanh, không ngờ sau khi trưởng thành, giọng của cậu trở nên trầm thấp mà có chút khàn khàn, nghe y hệt giọng người lớn. Lần trước cô và cậu nói chuyện điện thoại vào lúc sáng sớm, giọng nói của của cậu thậm chí còn có chức năng ru ngủ, hại cô mơ mơ màng màng ngủ, sau đó cô bị cậu cười nhạo suốt mấy ngày.

"Sống lãng phí thời gian chẳng phải là sở trường của cậu là gì? Từ khi nào mà nó trở thành khuyết điểm vậy hả?" Lệ Minh Kiệt không kìm được cúi đầu, nhìn Phương Đồng Ân đang thở phì phò.

"Hừ, cái miệng cậu thật đáng ghét, lúc nào cũng thích nói xấu sau lưng tôi, đừng có mà đùa quá trớn! Con cọp đang hiền lành, cậu coi tôi là con mèo hen hả!" Sau mấy năm mà cô vẫn thế, dễ dàng bị chọc giận, dễ dàng bị kích động, làm thế nào cũng không thay đổi được.

Nhìn cô giương nanh múa vuốt, cố làm bộ hung hăng, cậu lại bật cười, kỳ lạ thay, cô lại làm cậu cảm thấy thư giãn không ít, vốn muốn nói với cô cậu có chuyện không vui, vậy mà vào lúc này cậu cũng cảm thấy tâm trạng không vui ấy bớt đi phần nào.

"Không biết, cậu bắt nạt tôi, cho nên hôm nay tiền ăn, chơi, mua hàng, cậu phải chịu trách nhiệm thanh toán hết cho tôi. Nói cho cậu biết! Không phải tôi trấn lột cậu, mà là cậu phải đền bù thiệt hại cho tôi, cho nên nếu tôi muốn mua một viên kim cương lớn thật lớn, cậu cũng phải xì tiền ra, không ý kiến gì cả. May cho cậu vì tôi là người rất có lương tâm, cũng không tham lam, xảo quyệt, mặc dù biết cậu vụng trộm kiếm được không ít tiền, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ là điểm quan trọng vớ vẩn, phải chịu đắt một chút." Cũng chỉ có thể bóc lột cậu vào giờ phút này, cô hiểu rất rõ.

Mỗi lần cùng cậu tranh luận, cô chưa từng có lần nào thắng nổi cậu, cho nên cũng chỉ có thể để loại chuyện nhỏ này làm chiến thắng để tự an ủi bản thân.

Hơn nữa, cậu thật rất gian xảo, vừa đủ mười tám tuổi, liền bắt đầu làm một chút đầu tư, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, liền có được số tiền thu nhập đầu tiên của cuộc đời là một trăm vạn.

Trong sổ tiết kiệm của cô, hơn mười năm tiền mừng tuổi cộng với cả tiền tiêu vặt thỉnh thoảng còn dư, tính lại mới được gần mười vạn đồng mà thôi, giống như cậu, vậy sẽ phải tính toán kỹ lưỡng.

Hừ, cô quyết định, chút nữa sẽ không đi ăn đồ ăn bình thường, mà là muốn chọn một bữa cơm cao cấp tốn hơn mấy ngàn đồng, xem có thể giúp cậu xài bớt một ít hay không.

"Vậy thì có vấn đề gì? Coi như cậu muốn chọn một bữa ăn cao cấp tốn một vạn đồng, tôi cũng chỉ biết ngoan ngoãn mà trả tiền thôi, ai bảo trong hai người chúng ta tôi là người có tiền chứ." Lệ Minh Kiệt cố ý nói như vậy, sau đó hài lòng nhìn thấy trong mắt cô bùng lên ngọn lửa không cam lòng.

"Hừ! Kiêu ngạo." Phương Đồng Ân cắn môi, dùng sức đánh vào cánh tay của cậu.

Ngồi bên trong xe hơi, bọn họ mỗi người một câu, không thiếu những câu tranh cãi, vậy mà tức thì tức, tâm tình của cô cũng không tệ.

Chỉ cần đối mặt với cậu, cô thật sự là không có cách nào tức giận, dù sao cậu cũng là người bạn tri kỉ của cô.

Tài xế ra sức hoàn thành trách nhiệm lái xe của mình, đối với một đoàn đùa giỡn ở phía sau đã sớm tập thành thói quen rồi.

Làm lái xe riêng của Lệ Minh Kiệt đã mấy năm, đối với tình hình bạn bè của tiểu thiếu gia nhà mình ông cũng có chút hiểu biết nhất định, hơn nữa mấy năm nay cậu thỉnh thoảng sẽ tới quấy rầy nhà họ Phương, tình bạn của hai người có chút đặc biệt đã sớm không phải là bí mật gì.

"Không cãi nhau với cậu nữa, nói đi! Đã xảy ra chuyện gì? Cậu có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, đúng không?" Ầm ỹ thì ầm ỹ, náo loạn thì náo loạn, Phương Đồng Ân vẫn không quên đem đề tài chính kéo trở về.

Quả nhiên, không ai hiểu cậu bằng Đồng Ân! Ngay cả một chút xíu tâm tư của cậu cũng không tránh khỏi được ánh mắt của cô. Lệ Minh Kiệt không nhịn được cười khổ.

"Đừng nói không có chuyện gì xảy ra nha! Tôi vừa nhìn liền thấy nét mặt của cậu có chút nặng nề, mặc dù không xem là phiền, nhưng cũng làm cho cậu rất do dự, có phải không?"

Cô và cậu quen biết nhau bao lâu rồi ? Nếu như không có những hiểu biết và quen thuộc nhất định, sao có thể được gọi là bạn tri kỉ?

Ưmh. . . . . . Hình như sáu năm rồi.

Cô và cậu biết nhau được sáu năm rồi, ở chung một chỗ cả sáu năm. . . . . . Sáu năm lận! Cũng được coi là một đoạn thời gian dài, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Phương Đồng Ân không nhịn được mỉm cười, Lệ Minh Kiệt nhìn, ánh mắt trở nên dịu dàng.

"Đồng Ân. . . . . ." Tâm trí của cậu quá rối ren, nghĩ đến những lời sắp nói, một chút không đành lòng và kháng cự dâng lên làm cổ họng cậu tắc nghẽn, đau đớn.

"Ba của cậu lại muốn ly hôn? Hay là mẹ cậu lại muốn tái hôn?"

"Đồng Ân. . . . . ."

"Không sao đâu, nói cho tôi biết, nếu như là muốn ly hôn, khi bọn họ tìm người làm chứng tôi có thể đi cùng cậu, muốn tôi ký tên mấy lần cũng được. Nếu là kết hôn, cũng không có gì cả, tôi có thể tham dự cùng cậu, nếu có người dám cười nhạo trước mặt cậu, tôi sẽ giúp cậu đánh lại bọn họ." Vừa nghĩ tới hai người ba mẹ thất bại kia, Phương Đồng Ân lại tức giận trong lòng.

Sáu năm qua, bọn họ kết hôn cùng niềm vui mới, số lần ly hôn cũng có thể phá vỡ kỷ lục thế giới.

Quá đáng hơn là, bọn họ không chỉ không nghĩ tới cảm giác của Minh Kiệt, rầm rầm rộ rộ tổ chức hôn lễ, hại cậu trở thành đề tài buôn chuyện của mọi người, vào mấy tháng trước ngay cả chuyện ly hôn cũng gọi cậu đến làm nhân chứng, giúp ký tên.

Hừ, quả đúng là cặp ba mẹ cực kì thất bại, chỉ lo hạnh phúc vui vẻ của chính mình, lại không bao giờ nghĩ tới cảm giác của con cái.

Coi như là bọn họ có tiền đi chăng nữa, chu cấp cho Minh Kiệt nhiều tiền bạc hơn nữa, thì cũng có ích lợi gì? Thứ cậu muốn không chỉ là những thứ này, mà quan trọng nhất là tình thân và sự ấm áp của gia đình.

Ngay cả những thứ đó còn không có, thì làm người thân cái gì? Làm trưởng bối cái gì? So với bọn họ thì một đứa trẻ vừa tròn mười tám tuổi lại càng không hiểu chuyện.

"Đồng Ân, cậu hãy nghe tôi nói, trước tiên đừng kích động như vậy." Lệ Minh Kiệt biết cô vẫn ấm ức thay cậu, lúc nào cũng đều đứng trên cùng một mặt trận với cậu, trái tim cậu khẽ chảy qua một dòng nước ấm.

Bất luận việc cậu làm là đúng hay sai, cô vẫn đứng ở bên cạnh cậu, trở thành trụ cột phía sau cực kì quan trọng không thể thiếu của cậu.

Mặc dù cậu không yếu ớt giống như suy nghĩ của cô, nhưng có người đứng ở bên cạnh mình, không chỉ là trên miệng kêu oan cho cậu, còn ở hành động ra mặt cho cậu, loại cảm giác này làm người ta thấy ấm áp.



"Hả?" Phương Đồng Ân rốt cuộc khôi phục tỉnh táo, mở thật to hai mắt, chờ đợi cậu nói tiếp.

Hít sâu một hơi, Lệ Minh Kiệt chậm rãi mở miệng, "Tôi. . . . . . Phải đi xa một thời gian."

"Đi xa một thời gian?"

"Ừ, Đi xa một thời gian."

Nhìn vẻ mặt nặng nề của cậu, Phương Đồng Ân không nhịn được nhíu mày, "Cứ như vậy? Cậu muốn nói cho tôi biết là chuyện này?"

"Đúng"

"À! Vậy. . . . . . Vậy chẳng phải là đi một thời gian thôi sao! Làm gì mà nghiêm túc như vậy? Hại tôi bị căng thẳng, tưởng cậu xảy ra chuyện gì." Cô không nhịn được oán trách.

Đi xa một thời gian loại chuyện nhỏ nhặt này, cậu có cần phải để lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, đáng sợ như vậy không?

So sánh với thái độ an tâm của cô, cậu vẫn không cách nào có thể thả lỏng thần kinh như cũ.

"Cậu phải đi bao lâu?"

Một tháng? Hai tháng? Hay là ba tháng? Ưmh. . . . . . Nếu như nói là ba tháng, có chút lâu thật.

Cậu nói ra nghiêm trang như vậy, chỉ sợ là bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào gặp mặt.

Trời ơi! Cô và cậu bắt đầu chơi với nhau từ trung học, hình như chưa từng có hai tháng trở lên nào không gặp mặt. . . . . . Nghĩ như vậy, thật sự rất đáng sợ, làm cho người ta thực sự không quen.

Phương Đồng Ân thề, nếu thật là hai tháng trở lên không được gặp mặt cậu, cô nhất định sẽ rất nhớ cậu, dù sao nhìn thấy cậu, ở cùng một chỗ với cậu, đối với cô mà nói, đã giống y như là cần hô hấp, cần uống nước, cần không khí, cần ăn cơm đều là phương thức sinh tồn căn bản quan trọng.

Trầm mặc một lúc lâu, Lệ Minh Kiệt ngắm nhìn cô thật sâu, "Nếu nhanh. . . . . . thì ba năm đến bốn năm, nếu chậm thì. . . . . . tôi không thể mong muốn gì."

Thời gian ăn tối hòa thuận vui vẻ, cảnh tượng náo nhiệt của nhà họ Phương lại diễn ra.

"Sao hôm nay Minh Kiệt không ở lại ăn bữa tối? Ba tưởng là tối nay lại có thể cùng cậu ấy đánh vài ván cờ. Đầu óc cậu nhóc kia thật không phải bình thường, cùng hắn đánh cờ mấy năm này, số lần thắng càng lúc càng ít" giọng nói ba Phương có chút thất vọng.

"Đúng vậy! Hôm nay mẹ cũng đặc biệt nấu thịt kho cậu ấy thích ăn, kết quả là cậu ấy nói với mẹ là có chút việc phải chuẩn bị, cho nên không thể ở lại được." Mẹ Phương tò mò nhìn về phía Phương Đồng Ân ngồi ở đối diện.

"Em gái, làm sao vậy?" Chị cả Phương phát hiện cô không yên lòng, chiếc đũa không gắp thức ăn, thế nhưng cứ nhét vào trong miệng, trong miệng trống không, cô lại nhai nghiêm túc.

"Chị hai, chị và anh Minh Kiệt cãi nhau à? Hôm nay lúc chị trở về, em thấy nét mặt của chị rất kỳ quái, hơn nữa một câu chị cũng không cùng anh Minh Kiệt nói chuyện, đã xảy ra chuyện gì?" Em trai Phương nhìn ánh mắt vô hồn của Phương Đồng Ân đầy quan tâm.

Nếu như Minh Kiệt và Đồng Ân xảy ra bất kỳ cuộc cãi vã hoặc là giận dỗi nào, cũng đều hù chết mọi người trong nhà họ Phương.

Việc này đối với đôi bạn cực kì thân không phải là điều bình thường, chung đụng mấy năm, chưa ai từng thấy bọn họ có bất kì ngôn ngữ hay hành động tranh chấp nào.

"Tại. . . . . . Tại sao lại là ba năm đến bốn năm? Nếu là chậm? Cái gì chậm? Tại sao lại chậm đến nỗi cậu không cách nào mong muốn? Minh Kiệt, thời gian lâu như vậy. . . . . . Không hề giống như cậu nói đi xa một thời gian, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đồng Ân, tôi quyết định ra nước ngoài du học, trên thực tế, đã xin trường học, hơn nữa đã hoàn thành cuộc thi. . . . . . Cậu còn nhớ tháng trước tôi nói cho cậu phải đi Mĩ nửa tháng không? Tôi ở đó thi tuyển đầu vào."

"Tôi. . . . . . Tôi không hiểu. . . . . ."

"Tôi học nhảy lớp, mà trường học ở nước Mĩ hiểu năng lực của tôi, cho nên mời tôi tham gia."

"Cậu. . . . . . Muốn đi nước Mĩ du học? Vậy. . . . . . Còn thi đại học? Cậu không học đại học ở đây sao?"

"Ở nơi đây học không phải mong muốn của tôi, cậu cũng biết, ba mẹ của tôi đều tự có công ty lớn riêng , mặc dù đời sống tình cảm của bọn họ quá phức tạp, nhưng mà vẫn chỉ có một đứa con là tôi, mới đây họ có liên lạc với tôi, hi vọng tôi có thể bắt đầu học tập để tiếp nhận công ty của bọn họ, mà tôi đã đồng ý yêu cầu của bọn họ, đồng thời trong vòng mười năm sắp tới xác nhập hai công ty lại, mặt khác bây giờ ở đây việc học cũng đang kết thúc. . . . . ."

"Cậu. . . . . . Bọn họ và cậu có liên lạc?"

"Ừ. Cậu biết không? Hai loại công ty khác nhau muốn thống nhất, thân là người nối nghiệp tương lai, tôi cần học tập rất nhiều thứ, mà tôi không cho là học tập ở đây có thể trợ giúp cho tôi, cho nên phương pháp giải quyết tốt nhất chính là tiếp xúc với kiến thức chuyên nghiệp của bọn họ và học tập ở khoảng cách gần, Tổng Công Ty của họ đều ở nước Mĩ, đến đó hoàn thành việc học, đồng thời tiếp xúc với công ty, là phương pháp tốt nhất cũng là phương pháp duy nhất không lãng phí thời gian."

"Tại. . . . . . Tại sao đột nhiên có cái quyết định này? Tôi. . . . . . Tôi chưa từng nghe cậu đề cập tới chuyện như vậy, tôi cho là cậu. . . . . ."

"Đồng Ân, thật ra thì chuyện này thật sự không bất ngờ, về con đường tương lai, tôi đã suy nghĩ từ lâu rồi, đề nghị của ba mẹ chỉ là một cơ hội, vừa lúc thúc đẩy nhanh tốc độ quyết định thôi, tôi đã mười tám tuổi rồi, nên nghiêm túc suy nghĩ phương hướng cùng con đường cho tương lai, tôi đối với mấy cái kế hoạch này hết sức có hứng thú."

"Cho nên. . . . . . Cậu đã. . . . . ."

"Đúng, chuyện này đã định sắn, không thể nào thay đổi."

"Không thể nào. . . . . . Thay đổi. . . . . ."

"Đồng Ân?"

"Chị hai?"

Tiếng hô sợ hãi vang lên ở trong phòng ăn, người nhà họ Phương bị khiếp sợ, tất cả đều ngừng động tác lại.

Không kìm lại được, nước mắt ấm nóng hiện lên trong mắt Phương Đồng Ân, chảy xuống gương mặt của cô.

"A. . . . . . Thật xin lỗi, Con. . . . . . Con. . . . . ." Trong nháy mắt cảnh tượng trước mắt trở nên thật mơ hồ, cô chớp mắt liên tục, ép buộc mình phát ra tiếng cười, cố gắng muốn dùng giọng nói thoải mái nói cho mọi người, cô không có việc gì, thế nhưng lại không khống chế được mình, không ngừng nghẹn ngào ra tiếng.

Ngực nóng lên, thật là đau khổ, thật là khó chịu, giống như có người bóp thật chặt trái tim của cô, để cho cô gần như không cách nào có thể hô hấp.

Cậu phải đi. . . . . . Phải đi một nơi thật là xa. . . . . .

Ba năm, bốn năm, còn là không có thời hạn? Thật đáng sợ, làm cô cảm thấy thật sự sợ hãi.

Một đoạn thời gian thật dài, bên cạnh cô không còn sự xuất hiện của cậu; có một thời gian dài, cô không thể giống như quá khứ, có thể cùng cậu gặp mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau. . . . . . Tại sao cô lại khổ sở như vậy? Tại sao trong lòng cô lại chua xót như vậy?

Chỉ cần nghĩ đến từ lúc đó hai người sẽ cách nhau thật là xa, chỉ cần tưởng tượng cuộc sống tương lai của cô không còn được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa, cô liền cảm thấy tất cả sức lực bị hút hết, cả người trở nên vô lực, ngực rất đau.

Cô không giống một Minh Kiệt hiểu chuyện như vậy, hoàn toàn không hiểu được kế hoạch tương lai, cũng không biết chuyện lớn gì phải làm, phải thế nào để từng bước từng bước hoàn thành lý tưởng và mục tiêu, chỉ biết là khi cậu cùng cô ở cùng người nhà, cô hạnh phúc mà lớn lên, cuộc sống rất vui sướng.

Nhưng mà. . . . . . Nếu như sớm biết về sau khi lớn lên sẽ mất đi người quan trọng, thà rằng cô không lớn lên, vĩnh viễn là một đứa bé không buồn không lo.

Phương Đồng Ân cắn môi, gục xuống bàn, thừa nhận cảm giác đau lòng từ trước tới giờ chưa từng có, giống như là lặng lẽ biến mất một thứ cực kì quan trọng.

Tách ra, xa xôi, dài dằng dặc. . . . . Đáng sợ cỡ nào chứ, làm người ta cảm thấy đau lòng, chỉ cần nhớ tới, liền cảm thấy vắng lặng, cô đơn và đau khổ. . . . . Cô tuyệt đối không thích những thứ này.

Đến tận giờ phút này, cô rốt cuộc hiểu một chuyện.

Thì ra đây chính là bước trưởng thành giá cao đầu tiên, học mất đi.



Trong sân bay sóng người cuộn trào mãnh liệt, nối liền không dứt, nhìn thấy như là không khí rất náo nhiệt, thật ra thì mỗi người đều có một tâm tư riêng.

"Thiếu gia, đã đến giờ rồi, chúng ta nên đi vào thôi." Quản gia đứng bên cạnh Lệ Minh Kiệt , cung kính nói.

Lại một lần nữa nhìn về nơi xa, vẻ mặt Lệ Minh Kiệt có chút thất vọng, "Cháu biết rồi."

Xoay người lại, nhìn những người đã coi cậu như người thân trong gia đình mà chăm sóc mấy năm nay, dường như xem cậu là người nhà họ Phương, cậu biểu lộ ra sự trấn định, nụ cười ôn hòa.

"Thế thì, ba Phương, mẹ Phương, cháu đi đây."

Ngày cậu rời Đài Loan, tiễn cậu đi chỉ có thành viên nhà họ Phương, bởi vì chuyện này cũng chỉ có bọn họ biết, trên thực tế, cậu biết ai là người nói cho họ, trong lòng cậu chắc chắn.

Người nhà họ Phương tất cả đều có mặt, nhưng chỉ có một người chưa từng xuất hiện.

Đồng Ân. . . . . . Người con gái duy nhất cậu muốn gặp mặt, nhưng lại không đến.

Từ khi biết tin cậu muốn rời đi đến nay, suốt hơn một tháng, giống như là cô hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, không nhận điện thoại của cậu, không liên lạc với cậu, ngay cả khi cậu đến thăm nhà cô , cố ý muốn gặp cô, cô cũng giống như là gắn thiết bị truy tìm trên người cậu, luôn có vô số lý do và nguyên nhân cùng cậu lướt qua nhau.

Cô tránh mặt cậu, cậu biết.

Ngày đó khi nói chuyện này cho cô biết thì cô bị đả kích vẻ mặt khiếp sợ, cho dù hơn một tháng đã qua, cậu vẫn còn nhớ kĩ, không cách nào quên được.

Lúc ấy cô giống như là sắp khóc, nói chuyện quan tâm mà miệng đóng chặt lại, trở nên thật trầm mặc, có vẻ không biết phải làm sao. . . . . .

Thật ra thì, cậu đâu có cam lòng rời đi?

Thật ra thì, cậu từng có ý tưởng rất đáng sợ.

Thật ra thì, cậu cũng muốn đem cô bỏ túi mang đi.

Thật ra thì, cậu chỉ cần nghĩ tới không có cô làm bạn ở bên cạnh mấy năm sau, cũng sẽ sợ hãi lo lắng, đau đớn nghĩ muốn hủy bỏ quyết định này.

Nhưng cậu vẫn lý trí, tỉnh táo, biết rằng không thể vì cảm xúc nhất thời mà làm rối loạn bước đi tương lai, cũng biết có một số việc không thể vì sợ hãi chia xa mà thay đổi hoặc lui bước, cũng biết sau khi trải qua thời gian dài ở chung với nhau, cảm giác của cậu đối với Đồng Ân không còn chỉ là người nhà, không chỉ là bạn tri kỉ, không chỉ là lệ thuộc vào nhau nữa.

Cậu và cô sau khi lớn lên, có chút tình cảm, có chút coi trọng trình độ và cái nhìn đã bắt đầu thay đổi rồi, chút nhận thức ở đáy lòng cậu cũng đã sớm lên men. . . . . . Cho dù không nỡ, cậu cũng cần phải buông tay trước. . . . . . Tạm thời.

"Minh Kiệt, một mình cháu ở nơi đất khách quê người, phải chăm sóc tốt chính mình, biết không? Lạnh phải mặc nhiều đồ, đói bụng phải nhớ được ăn cái gì đó, không nên vì đi học, vì công việc quá độ mà mệt mỏi." mắt mẹ Phương đỏ lên, sửa cổ áo cho cậu, trong đôi mắt có thể thấy rõ sự không đành lòng.

"Cháu hiểu rồi, mẹ Phương."

"Thằng nhóc, đàn ông chính là để làm chuyện lớn, ba Phương hiểu quyết định của cháu, cũng ủng hộ cháu làm như vậy, Đồng Ân nhà bác không phải là không đến, chỉ là sợ đến sẽ khóc rất khó coi, cho nên biến thành người nhát gan, bỏ chạy." ba Phương dùng sức vỗ ngực Lệ Minh Kiệt, động viên thêm cho cậu cố gắng lên.

"Cháu hiểu, ba Phương."

"Minh Kiệt, em gái chị chỉ là tạm thời luẩn quẩn trong lòng, suy nghĩ chưa thông, cho nên mới không đến, em hãy tha thứ cho nó, ai bảo tình cảm của nó và em tốt như vậy, vừa nghĩ tới em phải rời đi, em không biết mấy ngày nay nó khóc nhiều thế nào đâu, trông thật đáng sợ, vì suy nghĩ thay người khác, nó không nên xuất hiện hù chết người là tốt rồi." Mắt chị cả Phương cũng hồng hồng,mấy năm nay cô cũng đem cậu trở thành một người em trai khác rồi.

"Anh Minh Kiệt, chờ chị hai nghĩ thông suốt, nhất định sẽ gọi điện cho anh, anh cũng biết, chị ấy chỉ là quá lệ thuộc vào anh, cho nên trong thời gian ngắn đầu xoay không kịp." em trai Phương cười mị mị phụ họa.

"Ừ." Lệ Minh Kiệt lộ ra nụ cười gượng gạo.

Ba Phương nghe được tiếng loa thông báo, vội vàng nhắc nhở: "Được rồi, mau vào đi thôi! Nếu như được nghỉ, nhớ về thăm nhà. Không có thời gian nói nữa, gọi điện thoại, viết thư đều rất tốt, hiện tại internet rất phát triển, muốn gặp mặt, chat webcam là có thể gặp được."

"Vâng, mọi người phải bảo trọng." Lệ Minh Kiệt cười cười, theo quản gia hướng cửa vào đi đến.

"Lệ Minh Kiệt. . . . . ." Xa xa truyền đến tiếng kêu quen thuộc vừa vội vừa gấp rút .

Cậu dừng bước lại, vội vàng xoay người, trên mặt hiện ra kinh ngạc.

"Đồng Ân?" Người nhà họ Phương không nhịn được kinh ngạc, không nghĩ tới một Phương Đồng Ân lúc sáng sớm thà rằng núp ở trong chăn giả bộ ngủ, giận dỗi, thế nào cũng không muốn rời giường thế mà bây giờ lại xuất hiện.

Nhìn vẻ mặt Phương Đồng Ân hốt hoảng, cầm trên tay bao lớn bao nhỏ, Lệ Minh Kiệt không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nâng lên nụ cười nhu hòa ấm áp.

"Đồng Ân. . . . . ."

Nhìn gương mặt của cậu, Phương Đồng Ân không nhịn được bước nhanh hơn hướng về phía cậu.

Đôi mắt to sáng ngời trong trí nhớ quả nhiên giống như lời người nhà họ Phương nói, xem ra đúng thật là khóc đến thê thảm không nỡ nhìn! Lệ Minh Kiệt cúi đầu nhìn cô gái đứng ở trước mặt mình, cặp mắt đỏ hồng , đáy mắt ướt át, không nhịn được thoải mái cười lên.

"Tôi nói cho cậu biết, tôi vẫn còn rất tức giận." Phương Đồng Ân oán trách, nhìn chằm chằm người con trai không ngừng cười to, bộ dáng đáng thương, trong mắt tràn đầy không đành lòng.

Kết quả, cô vẫn phải tới, coi như kháng cự như thế nào đi nữa, lừa gạt mình như thế nào đi nữa, vẫn là không nỡ tách cậu ra.

"Tôi biết, rất xin lỗi."

"Nói xin lỗi cũng vô dụng, tôi cảnh cáo cậu, đi tới đó phải chăm sóc mình cho tốt, không được học thói xấu, còn phải chú ý sức khỏe, ở đó sẽ không có ai nhắc nhở cậu ăn cơm, nếu như cảm thấy cô đơn, tôi miễn cưỡng có thể nghe cậu kể khổ, nhưng cậu phải trả tiền gọi điện thoại cho tôi, dù sao cậu cũng có rất nhiều tiền." Phương Đồng Ân nhắc đi nhắc lại, nhìn người con trai có địa vị quan trọng trong cuộc đời cô.

"Được."

"Cái này, cái này, cái này cho cậu, cậu đến đó nhớ mua máy vi tính, phải nhớ chat webcam, sẽ không tốn tiền điện thoại, chỉ là cậu mua máy vi tính ở đó, chat webcam của tôi ở đây cũng không biết có thể dùng được không, dù sao cậu nhớ thử nhìn một chút là được rồi. Còn nữa, tôi giúp cậu chuẩn bị những lá thư này, phía trên có viết địa chỉ nhà tôi, nếu như ngươi muốn viết thư cho tôi cũng được, nhưng tôi không có tiền có thể mua tem dán cho cậu, cho nên cậu phải tốn tiền của mình, không được lười mua mà không viết thư cho tôi. Nếu như một mình cậu ở đó nhớ tôi, vào ngày nghỉ có thể trở về, cho dù tôi rất bận, cũng sẽ mang thời gian rảnh ra cho cậu. . . . . .Tôi cũng có thể miễn cưỡng đến thăm cậu, chơi cùng cậu một thời gian, nhưng cậu phải giúp tôi trả tiền vé máy bay. Cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Phương Đồng Ân cũng không biết mình rốt cuộc đang nói cái gì, rầy rà một đống lớn, nước mắt so vòi nước còn đáng sợ hơn, làm thế nào cũng không ngừng được.

Cô có rất nhiều lời phải nói, nhưng. . . . . . Nhưng là bây giờ thế nào cũng không nhớ nổi phải nói những thứ gì, chỉ biết là thời gian đã không còn.

"Đồng Ân." Lệ Minh Kiệt vươn tay, lau đi nước mắt mít ướt trên mặt cô, đáy mắt dịu dàng, nụ cười mở rộng không ngừng, sau đó chậm rãi ôm thật chặt thân thể đang run run của cô vào trong lòng.

Cậu thật rất may mắn, ở lúc cô đơn nhất, trống trải nhất, cô lại xuất hiện, làm bạn ở bên cạnh cậu.

Nếu như khi đó cậu không có gặp yêu tinh ồn ào luôn làm phiền cậu Phương Đồng Ân, vậy thì những năm tháng còn trẻ của cậu sẽ không biết đến những loại vui sướng như vậy.

"Tôi cảnh cáo cậu, tôi và cậu tạm thời coi như tách ra, vĩnh viễn đều là bạn tri kỉ, cậu bị uất ức gì, xảy ra cái chuyện gì không tốt, nhất định phải nói cho tôi biết, mặc dù tôi biết rõ là nước xa không cứu được lửa gần, cũng không thể giúp cậu làm gì cả. . . . . . Cái rắm á! Nếu như cậu dám nghĩ như vậy, nhất định phải chết, trừ tôi ra, cậu dám có người bạn khác, tôi nhất định sẽ giết chết trước mặt của cậu, cũng đánh chết cậu." Đó là vị trí thuộc về riêng cô, độc nhất vô nhị, không người nào có thể chiếm giữ.

"Được." Lệ Minh Kiệt phát ra tiếng cười trầm thấp.

Cô nắm cổ áo của cậu thật chặt, đầu gục trong lồng ngực cậu."Tôi sẽ rất nhớ cậu. . . . . ."

"Tôi cũng sẽ rất nhớ cậu." Vô cùng nhớ.

"Nhất định phải giữ liên lạc với tôi, nhất định đó!"

"Được."

"Nhất định. . . . . . Dám không giữ liên lạc, cậu sẽ chết chắc." Lại một lần nữa đỏ mắt lên, Phương Đồng Ân làm bộ dữ tợn.

Nụ cười thản nhiên, ánh mắt tràn ngập tình ý, Lệ Minh Kiệt không nói gì, cho đến khi tiếng loa phát thanh vang lên lần nữa, cậu chỉ là đem mít ướt ôm thật chặt vào bộ ngực ấm áp, không buông tay được. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cảm Thụ Mập Mờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook