Chương 15
Engage
29/03/2021
Bọn họ điên cuồng làm tình hai lần. Trong lúc đó ván giường vẫn luôn kẽo kẹt đong đưa, chưa từng dừng lại.
Ván giường chưa sụp Hứa Niên đã mệt chết rồi. Giang Vệ Hành đau lòng bế cậu đi tắm rửa. Nhìn hai nơi xinh đẹp bị dương v*t của mình chà đạp, dục vọng lại bùng lên. Giang Vệ Hành không kiềm chế được mà lại làm thên phát nữa.
Mỗi lần Giang Vệ Hành phát giống là bắn vào trong hậu môn Hứa Niên. Hứa Niên vừa kêu "Đừng" thì đã bị tinh dịch nóng bỏng làm đầu óc mụ mị đi, ôm lấy Giang Vệ Hành mà rên rỉ.
Khi Giang Vệ Hành rửa mông cho Hứa Niên, hắn ôm cậu như tư thế xi tiểu cho trẻ con, với tay vào mà moi tinh dịch ra. Hứa Niên quá xấu hổ, cả người đỏ lên như tôm luộc.
Hơn nữa, Giang Vệ Hành móc cả buổi mà tinh dịch trong hậu môn cứ như vô tận, chảy mãi không hết. Hứa Niên tức run cả người, véo tay Giang Vệ Hành, vừa giận vừa tủi nói: "Tại mày đấy, bảo đừng có bắn vào mà còn cứ cố tình." Cậu mếo máo: "Lại còn bắn nhiều như thế, sâu như thế..."
Giang Vệ Hành nhìn dáng vẻ đáng thương, tủi thân của cậu, cúi đầu xuống thơm lên má: "Bé ngoan, tôi sai rồi. Lần sau sẽ không bắn sâu như thế, được không nào?"
Hứa Niên đỏ mặt, quàng tay ôm cổ hắn, thì thầm: "Với cả không được bắn nhiều..."
"Cưng à, tôi làm sao mà không chế được." Giang Vệ Hành cười, hôn chóc lên môi cậu, hàm ý sâu xa: "Trừ khi cưng ngày nào cũng vắt tôi..."
Tai Hứa Niên đỏ bừng, ánh mắt lảng đi, lầu bầu: "Eo ơi cái đồ dê xồm..."
Giang Vệ Hành ôm cậu, cố ý ma sát "em trai" ở khe mông: "Bé ngoan ơi, tôi nghe thấy đó."
Tuy rằng chưa cương cứng hoàn toàn nhưng kích thước đó vẫn không thể bỏ qua được, huống chi cậu còn được thể nghiệm bản fullsize đáng sợ ra sao. Hứa Niên thẹn đỏ cả mặt: "Không làm nữa đâu, năm lần rồi..."
Giang Vệ Hành muốn nói là năm lần chẳng là cái đinh gì, bảo chiến năm trăm hiệp xong chết dưới háng Hứa Niên cũng được nữa là.
Nhưng giờ Hứa Niên oải lắm rồi, Giang Vệ Hành chỉ có thể buông tha cậu. Hắn bóp bóp mông trứng của cậu, cắn cắn tai: "Dùng sức một tí để tinh dịch đi ra hết nào."
Hứa Niên giờ chỉ mong rửa sạch được mông mình thôi. Cậu nắm tay thật chặt, căng cơ bụng, gồng cơ đít mà mở cơ vòng ra, dường như có thể nhìn thấy niêm mạc đo đỏ, hấy háy bên trong. Tinh dịch trắng nhũ từ từ chảy ra, rơi xuống mặt đất.
Giang Vệ Hành vuốt ve mông Hứa Niên, banh hai cánh mông ra: "Vẫn còn bé ơi, mạnh nữa lên."
"Ưm..." Hứa Niên cắn răng, dùng sức, gồng bụng, khí tụ đại trực tràng. Bỗng nhiên cậu thấy sao mà giống đang bài tiết quá, chưa kịp xấu hổ, trong không khí đã vang lên hai tiếng "phẹt phẹt" làm Hứa Niên choáng váng cả người.
Giang Vệ Hành đang nghiêm túc nhưng lại ngu xuẩn mà cười phá lên. Hứa Niên không kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận mà đánh hắn, cắn hắn: "Không phải! Không phải rắm đâu! Đây, đây là..." Cậu rối rắm không nói nên lời lại giơ tay véo tai Giang Vệ Hành, giận dữ nói: "Dù sao cũng không phải là rắm!"
"Ừ ừ, tôi biết mà." Giang Vệ Hành cười cười, mặc kệ cho người ta cào cấu mình.
Hứa Niên nhìn hắn cười, tưởng hắn không tin mình. Nhưng mà thực sự là ghê quá đi mất, không giải thích nữa mà vùi đầu vào khóc."
Giang Vệ Hành thấy người trong lòng im ắng lại vội đỡ người ta lên, cúi xuống thì thấy mặt người ta đã ngập nước rồi. Giang Vệ Hành biết tự trọng cậu cao, hôn lên mắt cậu: "Bé ngoan, tôi tin cậu, đừng khóc nhé."
Hứa Niên bĩu môi, nước mắt chảy ra, ôm Giang Vệ Hành khóc mà nói lời trái với suy nghĩ: "Tôi ghét cậu... Cậu đáng ghét nhất trên đời."
Giang Vệ Hành nhận hết. Hắn rửa mông cho Hứa Niên, bế cậu về giường rồi mới về lại nhà vệ sinh tắm.
Đến khi Giang Vệ Hành quay về giường Hứa Niên cũng ngủ rồi. Cậu không cả mặc đồ, cứ thế nằm. Khi Giang Vệ Hành nằm xuống ôm cậu, Hứa Niên cứ tự giác mà lăn vào lòng Giang Vệ Hành khiến hắn nhũn cả tim.
Giang Vệ Hành sung sướng ôm người trong lòng. Làn da mượt mà kia khiến "em trai" hắn lại ngóc đầu dậy. Giang Vệ Hành nhẩm "Trú thanh tâm" trong đầu nhưng vẫn không nhịn được. Nhìn đôi má của Hứa Niên đang say ngủ, hắn nhấc một chân cậu lên rồi nhét thằng em trai thức một nửa vào trong hậu môn còn chưa khép lại hoàn toàn. Toàn bộ quá trình vô cùng thông thuận, Hứa Niên đang ngủ cũng chỉ hừ hừ nhẹ rồi ôm hắn chặt hơn.
dương v*t Giang Vệ Hành tìm được chỗ ở rồi, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ một cách bình yên.
***
"Cái gì?! Ái phi của trẫm định chạy trốn ư?" Người đàn ông mặc hoàng bào ném tấu chương xuống "Bắt hắn tới đây cho trẫm."
Bốn thị vệ đẩy một kẻ cao lớn mặc váy hồng khoác sa mỏng màu xanh vào.
Giang Vệ Hành bị bốn thị vệ đè xuống, nằm phủ phục dưới chân Hứa Niên. Vẻ mặt oan khuất, oán hận nói: "Ta hận ngươi!"
"Vệ phi, hận trẫm ích gì sao? Chẳng hề!" Hứa Niên đắc ý mà cười. Cậu chỉ huy thị vệ: "Trói ái phi của trẫm lên giường."
Bốn thị vệ đưa Giang Vệ Hành lên long sàng. Giang Vệ Hành yếu đuối chỉ có thể mặc cho người ta muốn gì làm nấy. Tứ chi hắn bị trói bốn góc giường, không thể động đậy được. Hắn chửi ầm lên: "Tên hoàng đế chó nhà ngươi, cả ngày đắm chìm vào sắc đẹp, không quan tâm đến chuyện nước nhà, sớm muộn gì cũng mất nước mà thôi!"
Hứa Niên không hề tức giận. Cậu cho bốn thị vệ lui xuống, ngồi trên ghế dài, cười đê tiện với Giang Vệ Hành: "Ái phi, trẫm đến sủng ngươi đây."
Quần áo rực rỡ bị Hứa Niên xé tan nát. Giang Vệ Hành không chịu nổi nỗi nhục này, nhắm mắt lại, kiên cường nói: "Cho dù ngươi có được thân thể ta cũng không thể nào có được trái tim ta!"
...
Trận mây mưa qua đi, Hứa Niên vui vẻ, sung sướng ngồi trên ghế dài, sau lưng cậu là Giang Vệ Hành bị áp bức quá độ. Trên cơ thể hắn tràn ngập dấu hôn, dương v*t bị lạm dụng uể oải mềm oặt trong bụi cỏ. Hẳn mở to mắt nhìn trần nhà, vẻ mặt không còn gì để mất.
Hứa Niên quay qua nhìn dáng vẻ thê thảm của Giang Vệ Hành, để mặc hai cửa phía dưới còn đang chảy tinh dịch ra, ngang ngược mà cười: "Ái phi, ngươi đã biết sự lợi hại của trẫm chưa?! Trẫm muốn nhốt ngươi trên long sàng, làm ngươi hàng ngày, hàng đêm, làm tới khi ngươi sinh hoàng tự cho trâm, đến khi dương v*t của ngươi quy phục sự quản giáo của trẫm, khiến nó không thể rời xa được cửa mình của trẫm! Người đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm, rõ chưa! Ha ha ha ha ha..."
Giang Vệ Hành đỏ mắt nhìn Hứa Niên đang vênh váo mà buông lời nguyền rủa độc ác...
"Ta nguyền rủa hai lỗ của ngươi mãi mã không khép lại được!!!"
Hứa Niên cúi đầu thấy hai cửa mình phía dưới còn đang há miệng chảy tinh dịch, thét lên tiếng chói tai: "A! Không!!!"
Trong hiện thực, Hứa Niên nhíu mày, hoảng loạn, dường như thật sự thấy miệng dưới đang há hết cả ra.
"Không thể! Trẫm không thể bị như vậy được!!!" Trong mộng, Hứa Niên sợ hãi che lại thân dưới, nhảy lên long sàng.
Vẻ mặt mỏi mệt của Giang Vệ Hành lộ ra sự sung sướng sau khi trả được thù: "Tên hoàng đế chó chết, chắc chắn ngươi chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày thế này sao? Ha ha ha ha...
Hứa Niên véo dương v*t Giang Vệ Hành, cười ác độc: "Một khi đã như vậy, thì dùng dương v*t của ngươi nút lạ cho trẫm thôi!"
Nói xong Hứa Niên nhắm hậu môn đúng vào vị trí quy đầu, ngồi thụp xuống, cửa sau đang há miệng cuối cùng cũng được lấp đầy.
Giang Vệ Hành kêu lên một tiếng đầy thê lương: "Hoàng đế chó chết, ngươi sẽ không được mồ yên mả đẹp đâu!!!"
Ván giường chưa sụp Hứa Niên đã mệt chết rồi. Giang Vệ Hành đau lòng bế cậu đi tắm rửa. Nhìn hai nơi xinh đẹp bị dương v*t của mình chà đạp, dục vọng lại bùng lên. Giang Vệ Hành không kiềm chế được mà lại làm thên phát nữa.
Mỗi lần Giang Vệ Hành phát giống là bắn vào trong hậu môn Hứa Niên. Hứa Niên vừa kêu "Đừng" thì đã bị tinh dịch nóng bỏng làm đầu óc mụ mị đi, ôm lấy Giang Vệ Hành mà rên rỉ.
Khi Giang Vệ Hành rửa mông cho Hứa Niên, hắn ôm cậu như tư thế xi tiểu cho trẻ con, với tay vào mà moi tinh dịch ra. Hứa Niên quá xấu hổ, cả người đỏ lên như tôm luộc.
Hơn nữa, Giang Vệ Hành móc cả buổi mà tinh dịch trong hậu môn cứ như vô tận, chảy mãi không hết. Hứa Niên tức run cả người, véo tay Giang Vệ Hành, vừa giận vừa tủi nói: "Tại mày đấy, bảo đừng có bắn vào mà còn cứ cố tình." Cậu mếo máo: "Lại còn bắn nhiều như thế, sâu như thế..."
Giang Vệ Hành nhìn dáng vẻ đáng thương, tủi thân của cậu, cúi đầu xuống thơm lên má: "Bé ngoan, tôi sai rồi. Lần sau sẽ không bắn sâu như thế, được không nào?"
Hứa Niên đỏ mặt, quàng tay ôm cổ hắn, thì thầm: "Với cả không được bắn nhiều..."
"Cưng à, tôi làm sao mà không chế được." Giang Vệ Hành cười, hôn chóc lên môi cậu, hàm ý sâu xa: "Trừ khi cưng ngày nào cũng vắt tôi..."
Tai Hứa Niên đỏ bừng, ánh mắt lảng đi, lầu bầu: "Eo ơi cái đồ dê xồm..."
Giang Vệ Hành ôm cậu, cố ý ma sát "em trai" ở khe mông: "Bé ngoan ơi, tôi nghe thấy đó."
Tuy rằng chưa cương cứng hoàn toàn nhưng kích thước đó vẫn không thể bỏ qua được, huống chi cậu còn được thể nghiệm bản fullsize đáng sợ ra sao. Hứa Niên thẹn đỏ cả mặt: "Không làm nữa đâu, năm lần rồi..."
Giang Vệ Hành muốn nói là năm lần chẳng là cái đinh gì, bảo chiến năm trăm hiệp xong chết dưới háng Hứa Niên cũng được nữa là.
Nhưng giờ Hứa Niên oải lắm rồi, Giang Vệ Hành chỉ có thể buông tha cậu. Hắn bóp bóp mông trứng của cậu, cắn cắn tai: "Dùng sức một tí để tinh dịch đi ra hết nào."
Hứa Niên giờ chỉ mong rửa sạch được mông mình thôi. Cậu nắm tay thật chặt, căng cơ bụng, gồng cơ đít mà mở cơ vòng ra, dường như có thể nhìn thấy niêm mạc đo đỏ, hấy háy bên trong. Tinh dịch trắng nhũ từ từ chảy ra, rơi xuống mặt đất.
Giang Vệ Hành vuốt ve mông Hứa Niên, banh hai cánh mông ra: "Vẫn còn bé ơi, mạnh nữa lên."
"Ưm..." Hứa Niên cắn răng, dùng sức, gồng bụng, khí tụ đại trực tràng. Bỗng nhiên cậu thấy sao mà giống đang bài tiết quá, chưa kịp xấu hổ, trong không khí đã vang lên hai tiếng "phẹt phẹt" làm Hứa Niên choáng váng cả người.
Giang Vệ Hành đang nghiêm túc nhưng lại ngu xuẩn mà cười phá lên. Hứa Niên không kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận mà đánh hắn, cắn hắn: "Không phải! Không phải rắm đâu! Đây, đây là..." Cậu rối rắm không nói nên lời lại giơ tay véo tai Giang Vệ Hành, giận dữ nói: "Dù sao cũng không phải là rắm!"
"Ừ ừ, tôi biết mà." Giang Vệ Hành cười cười, mặc kệ cho người ta cào cấu mình.
Hứa Niên nhìn hắn cười, tưởng hắn không tin mình. Nhưng mà thực sự là ghê quá đi mất, không giải thích nữa mà vùi đầu vào khóc."
Giang Vệ Hành thấy người trong lòng im ắng lại vội đỡ người ta lên, cúi xuống thì thấy mặt người ta đã ngập nước rồi. Giang Vệ Hành biết tự trọng cậu cao, hôn lên mắt cậu: "Bé ngoan, tôi tin cậu, đừng khóc nhé."
Hứa Niên bĩu môi, nước mắt chảy ra, ôm Giang Vệ Hành khóc mà nói lời trái với suy nghĩ: "Tôi ghét cậu... Cậu đáng ghét nhất trên đời."
Giang Vệ Hành nhận hết. Hắn rửa mông cho Hứa Niên, bế cậu về giường rồi mới về lại nhà vệ sinh tắm.
Đến khi Giang Vệ Hành quay về giường Hứa Niên cũng ngủ rồi. Cậu không cả mặc đồ, cứ thế nằm. Khi Giang Vệ Hành nằm xuống ôm cậu, Hứa Niên cứ tự giác mà lăn vào lòng Giang Vệ Hành khiến hắn nhũn cả tim.
Giang Vệ Hành sung sướng ôm người trong lòng. Làn da mượt mà kia khiến "em trai" hắn lại ngóc đầu dậy. Giang Vệ Hành nhẩm "Trú thanh tâm" trong đầu nhưng vẫn không nhịn được. Nhìn đôi má của Hứa Niên đang say ngủ, hắn nhấc một chân cậu lên rồi nhét thằng em trai thức một nửa vào trong hậu môn còn chưa khép lại hoàn toàn. Toàn bộ quá trình vô cùng thông thuận, Hứa Niên đang ngủ cũng chỉ hừ hừ nhẹ rồi ôm hắn chặt hơn.
dương v*t Giang Vệ Hành tìm được chỗ ở rồi, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ một cách bình yên.
***
"Cái gì?! Ái phi của trẫm định chạy trốn ư?" Người đàn ông mặc hoàng bào ném tấu chương xuống "Bắt hắn tới đây cho trẫm."
Bốn thị vệ đẩy một kẻ cao lớn mặc váy hồng khoác sa mỏng màu xanh vào.
Giang Vệ Hành bị bốn thị vệ đè xuống, nằm phủ phục dưới chân Hứa Niên. Vẻ mặt oan khuất, oán hận nói: "Ta hận ngươi!"
"Vệ phi, hận trẫm ích gì sao? Chẳng hề!" Hứa Niên đắc ý mà cười. Cậu chỉ huy thị vệ: "Trói ái phi của trẫm lên giường."
Bốn thị vệ đưa Giang Vệ Hành lên long sàng. Giang Vệ Hành yếu đuối chỉ có thể mặc cho người ta muốn gì làm nấy. Tứ chi hắn bị trói bốn góc giường, không thể động đậy được. Hắn chửi ầm lên: "Tên hoàng đế chó nhà ngươi, cả ngày đắm chìm vào sắc đẹp, không quan tâm đến chuyện nước nhà, sớm muộn gì cũng mất nước mà thôi!"
Hứa Niên không hề tức giận. Cậu cho bốn thị vệ lui xuống, ngồi trên ghế dài, cười đê tiện với Giang Vệ Hành: "Ái phi, trẫm đến sủng ngươi đây."
Quần áo rực rỡ bị Hứa Niên xé tan nát. Giang Vệ Hành không chịu nổi nỗi nhục này, nhắm mắt lại, kiên cường nói: "Cho dù ngươi có được thân thể ta cũng không thể nào có được trái tim ta!"
...
Trận mây mưa qua đi, Hứa Niên vui vẻ, sung sướng ngồi trên ghế dài, sau lưng cậu là Giang Vệ Hành bị áp bức quá độ. Trên cơ thể hắn tràn ngập dấu hôn, dương v*t bị lạm dụng uể oải mềm oặt trong bụi cỏ. Hẳn mở to mắt nhìn trần nhà, vẻ mặt không còn gì để mất.
Hứa Niên quay qua nhìn dáng vẻ thê thảm của Giang Vệ Hành, để mặc hai cửa phía dưới còn đang chảy tinh dịch ra, ngang ngược mà cười: "Ái phi, ngươi đã biết sự lợi hại của trẫm chưa?! Trẫm muốn nhốt ngươi trên long sàng, làm ngươi hàng ngày, hàng đêm, làm tới khi ngươi sinh hoàng tự cho trâm, đến khi dương v*t của ngươi quy phục sự quản giáo của trẫm, khiến nó không thể rời xa được cửa mình của trẫm! Người đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm, rõ chưa! Ha ha ha ha ha..."
Giang Vệ Hành đỏ mắt nhìn Hứa Niên đang vênh váo mà buông lời nguyền rủa độc ác...
"Ta nguyền rủa hai lỗ của ngươi mãi mã không khép lại được!!!"
Hứa Niên cúi đầu thấy hai cửa mình phía dưới còn đang há miệng chảy tinh dịch, thét lên tiếng chói tai: "A! Không!!!"
Trong hiện thực, Hứa Niên nhíu mày, hoảng loạn, dường như thật sự thấy miệng dưới đang há hết cả ra.
"Không thể! Trẫm không thể bị như vậy được!!!" Trong mộng, Hứa Niên sợ hãi che lại thân dưới, nhảy lên long sàng.
Vẻ mặt mỏi mệt của Giang Vệ Hành lộ ra sự sung sướng sau khi trả được thù: "Tên hoàng đế chó chết, chắc chắn ngươi chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày thế này sao? Ha ha ha ha...
Hứa Niên véo dương v*t Giang Vệ Hành, cười ác độc: "Một khi đã như vậy, thì dùng dương v*t của ngươi nút lạ cho trẫm thôi!"
Nói xong Hứa Niên nhắm hậu môn đúng vào vị trí quy đầu, ngồi thụp xuống, cửa sau đang há miệng cuối cùng cũng được lấp đầy.
Giang Vệ Hành kêu lên một tiếng đầy thê lương: "Hoàng đế chó chết, ngươi sẽ không được mồ yên mả đẹp đâu!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.