Chương 26: Ngoại truyện 4
Engage
16/03/2022
Cuối cùng cũng cuối tuần, Giang Vệ Hành được nghỉ, hai người ở nhà nấu
cơm chiều. Hứa Niên nằm ườn trên sofa xem TV, Giang Vệ Hành chăm chỉ rửa bát trong bếp, địa vị trong nhà quá rõ ràng.
Giang Vệ Hành rửa bát xong thì lau tay, ngồi xuống cạnh Hứa Niên, còn chưa đụng vào người Hứa Niên đã ngồi bật dậy: “Em đầy bụng quá, xuống dưới đi dạo đi.”
Giang Vệ Hành dán lên, cười híp cả mắt: “Đầy bụng hả? Cho tôi sờ sờ tí.”
Hứa Niên nhìn bàn tay hư hỏng nọ đang lần mò vào bụng mình vội né ra nhưng vẫn bị Giang Vệ Hành kéo vào lòng, dán tay vào bé mỡ dưới áo. Giang Vệ Hành cười: “Bé mỡ đáng yêu chưa này.”
Bị bàn tay nóng bỏng xoa bụng, mặt Hứa Niên đỏ ửng hết cả. Cậu bất mãn liếc Giang Vệ Hành: “Em bị đầy bụng cơ mà.”
Giang Vệ Hành xoa xoa mấy cái rồi thả ra: “Đi, xuống đi dạo với em. Nhưng mà đi giày vào đã.”
Trước khi Giang Vệ Hành rời khỏi sofa Hứa Niên còn giận dữ vỗ mông hắn một cái mà hình như Giang Vệ Hành chẳng thấy gì, cứ bình thản cầm cốc vào bếp rót nước.
Hai người đi dạo trong khu chung cư. Tiết trời mùa hè nóng nực, Hứa Niên chỉ mong cầm quạt hương bồ tự quạt như mấy bác gái ở cổng công viên.
Giang Vệ Hành gọi lớn nhắc Hứa Niên uống nước. Hứa Niên càu nhàu nhưng vẫn uống hai ngụm rồi mới đưa trả cho Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành cầm bình nước, uống đúng chỗ cậu vừa ngậm vào.
Một lúc sau Giang Vệ Hành lại gọi lớn: “Sang đây uống nước.”
Hứa Niên đang đi đằng trước lại uể oải xoay người lại uống nước. Cậu nhìn quanh, vừa đúng lúc có người đang dắt chó. Hứa Niên lẩm bẩm: “Người t dắt chó, anh là dắt con à.”
Giang Vệ Hành bật cười: “Không đúng à? Em là bé con yêu dấu của anh.”
Hứa Niên lại đỏ mặt, cắm đầu đi đằng trước không để ý đến hắn. Giang Vệ Hành đi đằng sau nhìn bóng lưng người yêu thôi mà cũng vui vẻ. Lưng Hứa Niên bị nhìn đến mức cũng nóng bừng cả lên.
Đi bộ hơn nửa tiếng, lưng Hứa Niên ướt đẫm mồ hôi, nóng tới mức quạt phần phật. Giang Vệ Hành thấy vậy, bảo: “Trời nóng thế này thì về đi, cũng chẳng có gì hay nữa mà đi.”
Hứa Niên nghĩ cũng thấy đúng, thế là cả hai đi về nhà. Bật điều hòa lên thì mát mẻ hơn hẳn. Giang Vệ Hành mở nước tắm, gọi Hứa Niên đi tắm, Hứa Niên đáp lời, lê lết vào phòng tắm.
“Tắm nhanh lên không nước lạnh bây giờ.” Giang Vệ Hành cầm đồ ngủ của Hứa Niên vào. Hắn thấy giờ mình chẳng khác gì bà mẹ già, đúng là vì cục cưng Niên Niên mà mình xuống cấp quá.
Hứa Niên vừa cởi đồ vừa nhìn lén Giang Vệ Hành, ấy thế mà hắn ta chẳng hề liếc nhìn cậu mà chỉ thả quần áo ở một chỗ rồi ra ngoài… Chẳng lẽ, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm xuống rồi? Không được!
Hứa Niên “khụ” một tiếng, mất tự nhiên mà gọi: “Chồng ơi…”
Giang Vệ Hành miên man nghĩ về đôi nhẫn, chỉ quay lại hôn Hứa Niên một cái: “Ngoan, tự tắm đi em.”
Hứa Niên khó mà tin được, cậu trần trụi trước mặt Giang Vệ Hành mà hắn không cả liếc nhìn. Cậu vội ôm eo hắn từ phía sau, nũng nịu: “Chồng ơi, em muốn tắm với anh. Xin anh đó…”
Giang Vệ Hành chẳng thể kháng cự lại Hứa Niên làm nũng. Hắn dừng bước, cởi áo, bế người kia đặt vào bồn tắm.
Một người ở trong bồn tắm, một người bên ngoài nhưng cả hai đều đang cùng làm một việc – hôn nhau.
Hai tay Hứa Niên rất tự giác mà vòng lên cổ Giang Vệ Hành. Hai đôi môi dán một chỗ, nước bọt kéo ra thành một sợi tơ, tiếng nước giữa hai đôi môi vang lên trong không khí.
“Nãy sợ cái gì?” Hôn xong, Giang Vệ Hành nâng cằm Hứa Niên lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của Hứa Niên.
“Sợ anh không thích em nữa.” Hứa Niên như chột dạ mà khua tay dưới nước, bọt nước bắn lên.
“Bé ngoan…” Giang Vệ Hành đau lòng, kéo cậu lại: “Cả đời này của tôi thuộc về em, chỉ là của em mà thôi.”
Hứa Niên bĩu môi, chọc chọc ngực hắn: “Vậy anh lúc nãy đi ra ngoài làm chi, bình thường toàn ta đòi cái gì mà… tắm uyên ương cơ mà.”
“Thế à…” Hứa Niên bật cười, thơm lên hai bên má: “Mua nhẫn đôi, muốn cho em bất ngờ nhưng em không vui thì anh đành nói luôn.”
“Nhẫn?! Của chúng mình?!” Đôi mắt Hứa Niên tỏa sáng: “Cho em xem!”
Giang Vệ Hành lấy hội nhẫn trong túi quần ra, mở cho Hứa Niên xem. Một đôi nhẫn trơn lặng lẽ nằm trong hộp nhỏ.
Hứa Niên tò mò lấy chiếc nhẫn nhỏ ra xem, bên trong khắc hàng chữ nho nhỏ “J&X”
Mà chiếc nhẫn size lớn hơn kia khắc chữ “X&J”
* 许年 xǔnián Hứa Niên; 江卫珩 jiāng wèihéng Giang Vệ Hành
Giang Vệ Hành đeo nhẫn vào cho Hứa Niên đang kích động. Hứa Niên hưng phấn nhìn ngón áp út thêm một chiếc nhẫn của mình, lật qua lật lại. Giang Vệ Hành chẳng dằn lòng được mà giục cậu: “Bé ngoan cũng phải đeo nhẫn cho chồng chứ.”
Hứa Niên lúc này mới nhớ ra, vội lấy nhẫn đeo cho Giang Vệ Hành. Cậu cầm bàn tay của Giang Vệ Hành, tán thưởng: “Perfect!”
Giang Vệ Hành cong mắt, nắm tay Hứa Niên, tay lớn nắm tay nhỏ, hai chiếc nhẫn nằm bên nhau.
Giang Vệ Hành chạm trán mình vào trán Hứa Niên: “Tôi yêu em, Hứa Niên.”
Đôi mắt Hứa Niên ửng đỏ: “Em cũng yêu anh, Giang Vệ Hành.”
Mà hôm nay, là một ngày rất “bình thường” thôi.
Giang Vệ Hành rửa bát xong thì lau tay, ngồi xuống cạnh Hứa Niên, còn chưa đụng vào người Hứa Niên đã ngồi bật dậy: “Em đầy bụng quá, xuống dưới đi dạo đi.”
Giang Vệ Hành dán lên, cười híp cả mắt: “Đầy bụng hả? Cho tôi sờ sờ tí.”
Hứa Niên nhìn bàn tay hư hỏng nọ đang lần mò vào bụng mình vội né ra nhưng vẫn bị Giang Vệ Hành kéo vào lòng, dán tay vào bé mỡ dưới áo. Giang Vệ Hành cười: “Bé mỡ đáng yêu chưa này.”
Bị bàn tay nóng bỏng xoa bụng, mặt Hứa Niên đỏ ửng hết cả. Cậu bất mãn liếc Giang Vệ Hành: “Em bị đầy bụng cơ mà.”
Giang Vệ Hành xoa xoa mấy cái rồi thả ra: “Đi, xuống đi dạo với em. Nhưng mà đi giày vào đã.”
Trước khi Giang Vệ Hành rời khỏi sofa Hứa Niên còn giận dữ vỗ mông hắn một cái mà hình như Giang Vệ Hành chẳng thấy gì, cứ bình thản cầm cốc vào bếp rót nước.
Hai người đi dạo trong khu chung cư. Tiết trời mùa hè nóng nực, Hứa Niên chỉ mong cầm quạt hương bồ tự quạt như mấy bác gái ở cổng công viên.
Giang Vệ Hành gọi lớn nhắc Hứa Niên uống nước. Hứa Niên càu nhàu nhưng vẫn uống hai ngụm rồi mới đưa trả cho Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành cầm bình nước, uống đúng chỗ cậu vừa ngậm vào.
Một lúc sau Giang Vệ Hành lại gọi lớn: “Sang đây uống nước.”
Hứa Niên đang đi đằng trước lại uể oải xoay người lại uống nước. Cậu nhìn quanh, vừa đúng lúc có người đang dắt chó. Hứa Niên lẩm bẩm: “Người t dắt chó, anh là dắt con à.”
Giang Vệ Hành bật cười: “Không đúng à? Em là bé con yêu dấu của anh.”
Hứa Niên lại đỏ mặt, cắm đầu đi đằng trước không để ý đến hắn. Giang Vệ Hành đi đằng sau nhìn bóng lưng người yêu thôi mà cũng vui vẻ. Lưng Hứa Niên bị nhìn đến mức cũng nóng bừng cả lên.
Đi bộ hơn nửa tiếng, lưng Hứa Niên ướt đẫm mồ hôi, nóng tới mức quạt phần phật. Giang Vệ Hành thấy vậy, bảo: “Trời nóng thế này thì về đi, cũng chẳng có gì hay nữa mà đi.”
Hứa Niên nghĩ cũng thấy đúng, thế là cả hai đi về nhà. Bật điều hòa lên thì mát mẻ hơn hẳn. Giang Vệ Hành mở nước tắm, gọi Hứa Niên đi tắm, Hứa Niên đáp lời, lê lết vào phòng tắm.
“Tắm nhanh lên không nước lạnh bây giờ.” Giang Vệ Hành cầm đồ ngủ của Hứa Niên vào. Hắn thấy giờ mình chẳng khác gì bà mẹ già, đúng là vì cục cưng Niên Niên mà mình xuống cấp quá.
Hứa Niên vừa cởi đồ vừa nhìn lén Giang Vệ Hành, ấy thế mà hắn ta chẳng hề liếc nhìn cậu mà chỉ thả quần áo ở một chỗ rồi ra ngoài… Chẳng lẽ, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm xuống rồi? Không được!
Hứa Niên “khụ” một tiếng, mất tự nhiên mà gọi: “Chồng ơi…”
Giang Vệ Hành miên man nghĩ về đôi nhẫn, chỉ quay lại hôn Hứa Niên một cái: “Ngoan, tự tắm đi em.”
Hứa Niên khó mà tin được, cậu trần trụi trước mặt Giang Vệ Hành mà hắn không cả liếc nhìn. Cậu vội ôm eo hắn từ phía sau, nũng nịu: “Chồng ơi, em muốn tắm với anh. Xin anh đó…”
Giang Vệ Hành chẳng thể kháng cự lại Hứa Niên làm nũng. Hắn dừng bước, cởi áo, bế người kia đặt vào bồn tắm.
Một người ở trong bồn tắm, một người bên ngoài nhưng cả hai đều đang cùng làm một việc – hôn nhau.
Hai tay Hứa Niên rất tự giác mà vòng lên cổ Giang Vệ Hành. Hai đôi môi dán một chỗ, nước bọt kéo ra thành một sợi tơ, tiếng nước giữa hai đôi môi vang lên trong không khí.
“Nãy sợ cái gì?” Hôn xong, Giang Vệ Hành nâng cằm Hứa Niên lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của Hứa Niên.
“Sợ anh không thích em nữa.” Hứa Niên như chột dạ mà khua tay dưới nước, bọt nước bắn lên.
“Bé ngoan…” Giang Vệ Hành đau lòng, kéo cậu lại: “Cả đời này của tôi thuộc về em, chỉ là của em mà thôi.”
Hứa Niên bĩu môi, chọc chọc ngực hắn: “Vậy anh lúc nãy đi ra ngoài làm chi, bình thường toàn ta đòi cái gì mà… tắm uyên ương cơ mà.”
“Thế à…” Hứa Niên bật cười, thơm lên hai bên má: “Mua nhẫn đôi, muốn cho em bất ngờ nhưng em không vui thì anh đành nói luôn.”
“Nhẫn?! Của chúng mình?!” Đôi mắt Hứa Niên tỏa sáng: “Cho em xem!”
Giang Vệ Hành lấy hội nhẫn trong túi quần ra, mở cho Hứa Niên xem. Một đôi nhẫn trơn lặng lẽ nằm trong hộp nhỏ.
Hứa Niên tò mò lấy chiếc nhẫn nhỏ ra xem, bên trong khắc hàng chữ nho nhỏ “J&X”
Mà chiếc nhẫn size lớn hơn kia khắc chữ “X&J”
* 许年 xǔnián Hứa Niên; 江卫珩 jiāng wèihéng Giang Vệ Hành
Giang Vệ Hành đeo nhẫn vào cho Hứa Niên đang kích động. Hứa Niên hưng phấn nhìn ngón áp út thêm một chiếc nhẫn của mình, lật qua lật lại. Giang Vệ Hành chẳng dằn lòng được mà giục cậu: “Bé ngoan cũng phải đeo nhẫn cho chồng chứ.”
Hứa Niên lúc này mới nhớ ra, vội lấy nhẫn đeo cho Giang Vệ Hành. Cậu cầm bàn tay của Giang Vệ Hành, tán thưởng: “Perfect!”
Giang Vệ Hành cong mắt, nắm tay Hứa Niên, tay lớn nắm tay nhỏ, hai chiếc nhẫn nằm bên nhau.
Giang Vệ Hành chạm trán mình vào trán Hứa Niên: “Tôi yêu em, Hứa Niên.”
Đôi mắt Hứa Niên ửng đỏ: “Em cũng yêu anh, Giang Vệ Hành.”
Mà hôm nay, là một ngày rất “bình thường” thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.