Chương 107
Lạc Nguyệt Thất Thất
15/12/2016
Tháng tám vừa
đến, cũng là sinh nhật của Uý Lam, giống như năm trước, Tằng Trạm bận
tối mặt tối mũi, trừ bỏ tặng quà, chỉ nói được một câu sinh nhật vui vẻ.
Uý Lam nhẩm tính trong đầu, cô đã bước sang tuổi mười bảy! Hầu hết thời gian Tằng Trạm bận rộn không về nhà, Uý Lam thì bị cô giáo Trần kéo đi theo Lương Nhạc học tập. Thời điểm Lương Nhạc biểu diễn, Uý Lam vô cùng nghiêm túc ngồi dưới khán đài lắng nghe, đem mọi chi tiết đều ghi nhớ. Quan sát Lương Nhạc ngồi trên sân khấu diễn tấu, bàn tay khéo léo kéo đàn cello, Uý Lam không đặt tâm tư thưởng thức tiếng đàn tao nhã của Lương Nhạc, cái mê hoặc cô chính là phản ứng trên mặt khán giả, nói thực lòng...Uý Lam sẽ không vì một khúc nhạc mà rơi lệ, nhưng cô muốn khi mình kéo đàn sẽ khiến người nghe rơi lệ.
Đi xem Lương Nhạc diễn tấu vài lần, Uý Lam đã có chút dao động, cô bắt đầu mơ ước một ngày nào đó, bản thân cũng ngồi ở vị trí kia kéo đàn, phía dưới mọi người vừa khóc vừa vỗ tay, hoặc đến một lúc nào đó, tấm băng rôn sẽ viết hàng chữ Trầm Uý Lam thật to, cô tin rằng mình có thể làm được.
Nhìn thấy biến hoá trong mắt Uý Lam, cô giáo Trần và Lương Nhạc đặc biệt hài lòng, cả hai đều khẳng định tương lai Uý Lam nhất định toả sáng. Được Lương Nhạc chọn làm người nối nghiệp, đây là nguyện vọng của bất kỳ học trò nào theo học violon xen, mỗi người nhìn Uý Lam hâm mộ xen lẫn ganh tỵ. Công tác ở tỉnh lý, phức tạp và rườm rà hơn nhiều so với trung ương, Tằng Trạm lại là người rất kỹ lưỡng, trong công việc luôn thận trọng, hiệu suất cũng cực kỳ nhanh, cuối cùng Tằng Trạm lên chức, người cao hứng nhất lại là Tằng Hải, công văn còn chưa gửi xuống, Tằng Hải đã gọi điện bảo Tằng Trạm về nhà một chuyến.
Có điều Tằng Hải quả thật không hiểu nổi, đứa con gái lẽ ra giờ này phải lên lớp lại đột ngột xuất hiện, đúng là con nhóc lừa đảo, làm thế nào biết được hôm nay anh nó trở về? Thời tiết tháng mười, không nóng cũng không lạnh, Tằng San mặc một chiếc váy liền áo màu hồng ngắn ngủn, chỉ che đủ cặp mông căng tròn, tóc nhuộm thành màu nâu, hơi xoăn, tuỳ ý thả rối tung ở sau lưng.
Tằng Hải vừa nhìn thấy cổ áo khoét sâu để lộ hơn phân nửa bộ ngực đầy đặn của Tằng San liền đen mặt, đây là đại viện quân khu, con gái ông lại chẳng chút ý tứ lại còn ăn mặc như vậy. Tằng Trạm rửa tay xong đi ra, Tằng San vội vàng chạy tới ôm cánh tay anh, làm nũng.
" Anh hai, sao trở về không nói với em một tiếng?"
Không đợi Tằng Trạm lên tiếng, mẹ Tằng San lật đật nhảy ra, giận dữ hét " Con còn không nhanh buông tay "
Tằng Trạm là ai? Đó là tên hạ lưu vô sỉ chuyện gì cũng dám làm, con gái bà đeo bám nó, không biết chừng nó sẽ thật sự xuống tay. Tằng San bị tiếng rống của mẹ doạ sợ, lập tức buông tay, trừng mắt nhìn bà mấy phút, mới ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Tằng Hải đối với Tằng Trạm phi thường vừa lòng, riêng đứa con gái này...đúng là rất đau đầu! Tằng Hải đập đũa 'rầm' một cái, lớn tiếng mắng.
" Cô có biết xấu hổ hay không? Đây là đại viện, lại ăn mặc như vậy, mặt mũi người làm ba như tôi phải để đâu?" Rõ ràng là đứa con gái có giáo dưỡng, lại cố tình ăn mặc hở hang.
Tằng San cúi đầu, hai mắt đỏ hoe. Mẹ cô đau lòng xoa đầu con gái, rồi liếc xéo Tằng Trạm một cái, khuyên nhủ " Xã hội rất nhiều kẻ xấu, con phải biết đề phòng, ba mẹ mắng con, bởi vì lo lắng cho con mà thôi! "
Tằng San gật gật đầu, lại nhịn không được, lén lút nhìn về phía Tằng Trạm, thầm nghĩ, rốt cục anh hai có hiểu được ý muốn trong lòng mình hay không?
Ăn cơm xong, Tằng Hải lôi kéo Tằng Trạm ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện phiếm, xem thử bước kế tiếp Tằng Trạm tính thế nào. Tằng Trạm nhếch mép, cười mỉa.
" Phát triển đến đâu hay đến đó " Anh ở trong tỉnh, biểu hiện tốt, không quá lâu có thể lên chức cục phó, sau đó là cục trưởng...lý tưởng trước mắt là vậy!
Uý Lam nhẩm tính trong đầu, cô đã bước sang tuổi mười bảy! Hầu hết thời gian Tằng Trạm bận rộn không về nhà, Uý Lam thì bị cô giáo Trần kéo đi theo Lương Nhạc học tập. Thời điểm Lương Nhạc biểu diễn, Uý Lam vô cùng nghiêm túc ngồi dưới khán đài lắng nghe, đem mọi chi tiết đều ghi nhớ. Quan sát Lương Nhạc ngồi trên sân khấu diễn tấu, bàn tay khéo léo kéo đàn cello, Uý Lam không đặt tâm tư thưởng thức tiếng đàn tao nhã của Lương Nhạc, cái mê hoặc cô chính là phản ứng trên mặt khán giả, nói thực lòng...Uý Lam sẽ không vì một khúc nhạc mà rơi lệ, nhưng cô muốn khi mình kéo đàn sẽ khiến người nghe rơi lệ.
Đi xem Lương Nhạc diễn tấu vài lần, Uý Lam đã có chút dao động, cô bắt đầu mơ ước một ngày nào đó, bản thân cũng ngồi ở vị trí kia kéo đàn, phía dưới mọi người vừa khóc vừa vỗ tay, hoặc đến một lúc nào đó, tấm băng rôn sẽ viết hàng chữ Trầm Uý Lam thật to, cô tin rằng mình có thể làm được.
Nhìn thấy biến hoá trong mắt Uý Lam, cô giáo Trần và Lương Nhạc đặc biệt hài lòng, cả hai đều khẳng định tương lai Uý Lam nhất định toả sáng. Được Lương Nhạc chọn làm người nối nghiệp, đây là nguyện vọng của bất kỳ học trò nào theo học violon xen, mỗi người nhìn Uý Lam hâm mộ xen lẫn ganh tỵ. Công tác ở tỉnh lý, phức tạp và rườm rà hơn nhiều so với trung ương, Tằng Trạm lại là người rất kỹ lưỡng, trong công việc luôn thận trọng, hiệu suất cũng cực kỳ nhanh, cuối cùng Tằng Trạm lên chức, người cao hứng nhất lại là Tằng Hải, công văn còn chưa gửi xuống, Tằng Hải đã gọi điện bảo Tằng Trạm về nhà một chuyến.
Có điều Tằng Hải quả thật không hiểu nổi, đứa con gái lẽ ra giờ này phải lên lớp lại đột ngột xuất hiện, đúng là con nhóc lừa đảo, làm thế nào biết được hôm nay anh nó trở về? Thời tiết tháng mười, không nóng cũng không lạnh, Tằng San mặc một chiếc váy liền áo màu hồng ngắn ngủn, chỉ che đủ cặp mông căng tròn, tóc nhuộm thành màu nâu, hơi xoăn, tuỳ ý thả rối tung ở sau lưng.
Tằng Hải vừa nhìn thấy cổ áo khoét sâu để lộ hơn phân nửa bộ ngực đầy đặn của Tằng San liền đen mặt, đây là đại viện quân khu, con gái ông lại chẳng chút ý tứ lại còn ăn mặc như vậy. Tằng Trạm rửa tay xong đi ra, Tằng San vội vàng chạy tới ôm cánh tay anh, làm nũng.
" Anh hai, sao trở về không nói với em một tiếng?"
Không đợi Tằng Trạm lên tiếng, mẹ Tằng San lật đật nhảy ra, giận dữ hét " Con còn không nhanh buông tay "
Tằng Trạm là ai? Đó là tên hạ lưu vô sỉ chuyện gì cũng dám làm, con gái bà đeo bám nó, không biết chừng nó sẽ thật sự xuống tay. Tằng San bị tiếng rống của mẹ doạ sợ, lập tức buông tay, trừng mắt nhìn bà mấy phút, mới ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Tằng Hải đối với Tằng Trạm phi thường vừa lòng, riêng đứa con gái này...đúng là rất đau đầu! Tằng Hải đập đũa 'rầm' một cái, lớn tiếng mắng.
" Cô có biết xấu hổ hay không? Đây là đại viện, lại ăn mặc như vậy, mặt mũi người làm ba như tôi phải để đâu?" Rõ ràng là đứa con gái có giáo dưỡng, lại cố tình ăn mặc hở hang.
Tằng San cúi đầu, hai mắt đỏ hoe. Mẹ cô đau lòng xoa đầu con gái, rồi liếc xéo Tằng Trạm một cái, khuyên nhủ " Xã hội rất nhiều kẻ xấu, con phải biết đề phòng, ba mẹ mắng con, bởi vì lo lắng cho con mà thôi! "
Tằng San gật gật đầu, lại nhịn không được, lén lút nhìn về phía Tằng Trạm, thầm nghĩ, rốt cục anh hai có hiểu được ý muốn trong lòng mình hay không?
Ăn cơm xong, Tằng Hải lôi kéo Tằng Trạm ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện phiếm, xem thử bước kế tiếp Tằng Trạm tính thế nào. Tằng Trạm nhếch mép, cười mỉa.
" Phát triển đến đâu hay đến đó " Anh ở trong tỉnh, biểu hiện tốt, không quá lâu có thể lên chức cục phó, sau đó là cục trưởng...lý tưởng trước mắt là vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.