Chương 127
Lạc Nguyệt Thất Thất
05/04/2017
“ Vậy...Em và Tằng Trạm có chăm sóc bé con được không?” Lâm Hân Du dò
hỏi, bất quá nhìn vẻ mặt ủ ê của Uý Lam cô cũng hiểu phần nào, cô bé
ngay cả nấu cơm cũng không biết, đứa nhỏ cần dinh dưỡng thật tốt từ sữa
mẹ, nếu như ngay cả bản thân người mẹ cũng không đảm bảo dinh dưỡng thì
đứa bé liệu có khoẻ mạnh được?
“ Haiz, em cũng không biết nữa, hiện tại công việc của chú bận rộn suốt, tháng sau em phải đi học tiếp, tính tới tính lui đều không nghĩ ra biện pháp nào “ Giáo sư Trần và Lương Nhạc đặt rất nhiều kỳ vọng lên cô, huống hồ cô đã đồng ý với hai người cũng không thể nuốt lời.
Hơn nữa, dù cho Uý Lam ở nhà, chỉ mình cô với tiểu Tằng Trạm, cô không tự tin mình có thể chăm sóc tốt cho bé con.
“ Chị còn quen ai đáng tin cậy giới thiệu cho em đi “ Uý Lam mong đợi nhìn Lâm Hân Du, ở thành phố này cô chỉ tín nhiệm chú và Lâm Hân Du.
Lâm Hân Du vắt óc suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra ai, thời điểm lắc đầu mới nhớ tới một người “ A, mẹ chị được không? Mẹ chị một mình nuôi chị khôn lớn, khẳng định chăm sóc trẻ con vô cùng lợi hại “
Uý Lam nở nụ cười, mẹ của chị Hân Du là một người tốt.
“ Nhưng...mẹ chị sẽ đồng ý chứ?” Uý Lam bế tiểu Tằng Trạm lên, lúng túng nói.
“ Sao lại không đồng ý, mỗi ngày chị và Chu Trì đi làm hết, bà ở nhà một mình rất buồn chán, chị đang lo lắng bà lại đòi về nhà, giờ mang tới một đứa bé, bà nhất định cực kỳ vui vẻ, bé con có người chăm sóc, mẹ chị cũng không còn cô đơn “ Lâm Hân Du vừa cười vừa nói, cô còn đang lo chuyện mẹ mình cứ hai ba bữa lại đòi về.
Uý Lam gật đầu, cười hì hì “ Quyết định vậy đi, thật tốt, cám ơn chị ““ Nói cám ơn làm gì “ Lâm Hân Du tiếp lấy tiểu Tằng Trạm, cảm thán “ Nhoáng cái bé con đã lớn vậy rồi, thời gian trôi qua thật mau “
“ Chị đối với em thật tốt “ Uý Lam chân thành nói, cô chồm tới trước, cả người ôm chầm Lâm Hân Du “ Nếu không có chị, một mình em cô đơn muốn chết “
Lâm Hân Du khẽ lắc đầu “ Chị chẳng có bạn bè nào hết, thật may mắn bên cạnh luôn có em, tiếng cám ơn phải do chị nói mới đúng “
----
Buổi tối Tằng Trạm về nhà, Uý Lam kể rõ mọi việc “ Con gái thím Tống sinh con, thím ấy xin nghỉ, ngày mai mẹ của chị Hân Du sẽ qua chăm sóc bé con “
Tằng Trạm nhíu mày, hỏi “ Như vậy được không?”
“ Chị Hân Du nói không sao “ Uý Lam nói thêm “ Cả ngày mẹ chị ấy chỉ lủi thủi một mình, được chăm sóc trẻ con hẳn sẽ rất vui “
Tằng Trạm gật gù “ Ừ, đúng là nên cám ơn hai người họ.”
“ Haiz, em cũng không biết nữa, hiện tại công việc của chú bận rộn suốt, tháng sau em phải đi học tiếp, tính tới tính lui đều không nghĩ ra biện pháp nào “ Giáo sư Trần và Lương Nhạc đặt rất nhiều kỳ vọng lên cô, huống hồ cô đã đồng ý với hai người cũng không thể nuốt lời.
Hơn nữa, dù cho Uý Lam ở nhà, chỉ mình cô với tiểu Tằng Trạm, cô không tự tin mình có thể chăm sóc tốt cho bé con.
“ Chị còn quen ai đáng tin cậy giới thiệu cho em đi “ Uý Lam mong đợi nhìn Lâm Hân Du, ở thành phố này cô chỉ tín nhiệm chú và Lâm Hân Du.
Lâm Hân Du vắt óc suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra ai, thời điểm lắc đầu mới nhớ tới một người “ A, mẹ chị được không? Mẹ chị một mình nuôi chị khôn lớn, khẳng định chăm sóc trẻ con vô cùng lợi hại “
Uý Lam nở nụ cười, mẹ của chị Hân Du là một người tốt.
“ Nhưng...mẹ chị sẽ đồng ý chứ?” Uý Lam bế tiểu Tằng Trạm lên, lúng túng nói.
“ Sao lại không đồng ý, mỗi ngày chị và Chu Trì đi làm hết, bà ở nhà một mình rất buồn chán, chị đang lo lắng bà lại đòi về nhà, giờ mang tới một đứa bé, bà nhất định cực kỳ vui vẻ, bé con có người chăm sóc, mẹ chị cũng không còn cô đơn “ Lâm Hân Du vừa cười vừa nói, cô còn đang lo chuyện mẹ mình cứ hai ba bữa lại đòi về.
Uý Lam gật đầu, cười hì hì “ Quyết định vậy đi, thật tốt, cám ơn chị ““ Nói cám ơn làm gì “ Lâm Hân Du tiếp lấy tiểu Tằng Trạm, cảm thán “ Nhoáng cái bé con đã lớn vậy rồi, thời gian trôi qua thật mau “
“ Chị đối với em thật tốt “ Uý Lam chân thành nói, cô chồm tới trước, cả người ôm chầm Lâm Hân Du “ Nếu không có chị, một mình em cô đơn muốn chết “
Lâm Hân Du khẽ lắc đầu “ Chị chẳng có bạn bè nào hết, thật may mắn bên cạnh luôn có em, tiếng cám ơn phải do chị nói mới đúng “
----
Buổi tối Tằng Trạm về nhà, Uý Lam kể rõ mọi việc “ Con gái thím Tống sinh con, thím ấy xin nghỉ, ngày mai mẹ của chị Hân Du sẽ qua chăm sóc bé con “
Tằng Trạm nhíu mày, hỏi “ Như vậy được không?”
“ Chị Hân Du nói không sao “ Uý Lam nói thêm “ Cả ngày mẹ chị ấy chỉ lủi thủi một mình, được chăm sóc trẻ con hẳn sẽ rất vui “
Tằng Trạm gật gù “ Ừ, đúng là nên cám ơn hai người họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.