Chương 144
Lạc Nguyệt Thất Thất
19/01/2018
Editor: Giáng Sinh
Tằng Trạm vừa về nhà thì Úy Lam liền hỏi chuyện ngay.
“Chị Lâm ở nhà gọi suốt cho anh Chu Trì nhưng anh ấy vẫn không nghe máy.”
Úy Lam cưng nựng bẹo cái má phúng phính của Tiểu Khẩn Trương, ngẩng đầu nhìn Tằng Trạm.
Tằng Trạm quay đầu nhìn Úy Lam, vẻ mặt hơi biến sắc, mím môi: “Đó là chuyện vợ chồng người ta.” Úy Lam gật đầu: “Ừm.”
Chuyện này qua được mấy ngày, vừa đúng đầy tháng của Tiểu Khẩn Trương, vì liên quan đến thân phận của Úy Lam nên Tằng Trạm vẫn không dám công khai.
Giờ Úy Lam tròn hai mươi tuổi, trong khi Đoàn Kết đã gần hai tuổi, chưa kết hôn đã sinh con. Tằng Trạm muốn chờ Tiểu Khẩn Trương được một tuổi, tới lúc đó hình ảnh công chúng của Úy Lam đã dần trôi vào quên lãng, lúc đó anh sẽ đi sửa lại tuổi của cô sau đó thông báo hai người đã kết hôn rồi.
Trong khi anh đang vô cùng khoái chí với suy nghĩ và dự định như thế thì thầy Trần và Lương San San gọi điện cho Úy Lam. Cô đã quyết ở nhà không đi trình diễn gì nữa.
Thầy Trần và Lương San San rất không vui, bảo rằng qua mấy ngày nữa sẽ gọi lại.
Úy Lam không đánh đàn mà chỉ ru rú ở nhà thật là đáng tiếc.
Khi mọi người ngồi thưởng thức Úy Lam trình diễn, không, cho dù cô chỉ ngồi im ở đấy, không phải đàn kéo gì cả, cũng thấy hút hồn và có thần thái.
Người ta thưởng thức không phải là bài nhạc mà chính là Úy Lam cô.
Có lúc Tằng Trạm xem Úy Lam trên TV, bị cô cuốn hút mê mệt mà bất giác đứng lên.
Nếu không biết cô ngoài đời có chút ngốc ngốc, qua màn ảnh anh đoán chắc mẫm cô là con nhà tiểu thư quyền quý chứ chẳng chơi.
Úy Lam nói xong thì cúp điện thoải, rồi ngồi thừ ra đó thật lâu.
So với đánh đàn, so với trình diễn, so với danh tiếng thì cô càng thích ở bên chú, ở bên Đoàn Kết và Khẩn Trương hơn nhiều.
Nếu chú đối tốt với cô như thế thì cô nguyện ý sống trọn bên chú mãi mãi như những đôi vợ chồng bình thường giản dị khác.
Thấy Úy Lam cúp điện thoại, Tằng Trạm bưng ly sữa bò qua, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng cười nói: “Không hối hận chứ?” Úy Lam nhận lấy uống một hớp: “Hửm?”
Tằng Trạm cười không nói lời nào, Úy Lam liền co chân lấy đà, nhấc mông ngồi lên đùi anh, môi cọ cọ gò má của anh, nhẹ giọng: “Tôi phải hạ quyết tâm lắm mới từ bỏ đam mê của mình, sau này chú…” Nhéo chóp mũi của Tằng Trạm, Úy Lam cười nói: “Phải đối tốt với tôi cả đời đấy.”
Tằng Trạm gật đầu, nhay cắn lỗ tai cô: “Anh đương nhiên phải chăm sóc tốt cho em.”
Úy Lam bị nhột tránh né, Tằng Trạm lại nói: “Anh không biết trừ đối tốt với em ra, còn có thể đốt tốt với ai nữa?”
Trong phòng ngủ chỉ còn hai vợ chồng, tim Úy Lam chộn rộn, ngưa ngứa lại có phần thẹn thùng, sau đó liền cắn răng mắng: “Còn phải đối tốt với Đoàn Kết và Khẩn Trương nữa chứ!”
“Đúng rồi, đúng rồi, còn hai bé con nữa, chính vì thế tình yêu của anh đối với em càng lớn hơn.” Nhắc đến “yêu” thì Tằng Trạm càng muốn làm, có trời mới biết anh đã nhịn bao lâu rồi, cảm giác chỉ có nhìn mà không thể “ăn” thật là khổ sở, tệ hại quá đi…
Đôi môi men theo cằm của Úy Lam dần đi xuống, cắn mở vạt áo ngủ của cô, hai nhũ hoa mềm mại bên trong nhảy vọt ra, Tằng Trạm há miệng ngậm lấy, xoay liếm một vòng nhụy hoa hồng phấn e ấp đó, nghe Úy Lam khẽ rên một tiếng cũng đã đủ làm anh bốc cháy rồi, chỉ muốn bỏ hết vướng bận mà đi vào trong cô ngay và luôn.
Muốn làm cô hết lần này đến lần khác…
“Úy Lam ơi, dì phải về đây.” Mẹ Lâm gõ cửa phòng ngủ, giọng rất gấp: “Úy Lam ơi, dì về trước nhé!” Tằng Trạm vội kéo khóa quần, cột chặt đai áo ngủ cho Úy Lam.
Mẹ Lâm đẩy cửa ra, nhìn thấy Úy Lam và Tằng Trạm đang ngồi ngay ngắn, đàng hoàng, ngượng ngùng cười cười: “Cậu Tằng cũng ở đây sao.”
Đều là người quen biết nhưng thấy Tằng Trạm khá lạnh nhạt nên bà cũng không dám xưng hô thân thiết, chỉ dám gọi “cậu Tằng cậu Tằng”.
Úy Lam “dạ” một tiếng, chưa kịp hỏi sao gấp gáp như vậy thì mẹ Lâm lại nói: “Chu Trì và Hân Du nhà dì gây gổ, Hân Du trong điện thoại cứ khóc suốt, dì phải về an ủi con bé.”
Mẹ Lâm không biết chữ nên Lâm Hân Du đã mua cho bà một chiếc di động riêng cho người già, khi điện thoại reo chỉ cần ấn một cái là có thể nghe, tuy bà hơi dốt chữ nhưng nghe điện thoại cũng không quá khó khăn.
Úy Lam rất quan tâm, hỏi ngay: “Sao lại gây gổ ạ?”
Mẹ Lâm bĩu môi, thở dài thườn thượt: “Khoảng thời gian này Chu Trì chả biết thế nào mà tính khí cứ thất thường. À không nói nữa, dì phải về gấp đây.”
“Chú đưa mẹ Lâm về đi.” Úy Lam phân phó cho Tằng Trạm.
Tằng Trạm gật đầu: “Mẹ Lâm, con đưa dì về, nơi này rất xa nhà dì.”
Sốt ruột con gái vẫn đang đau buồn, mẹ Lâm ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
Tằng Trạm vừa về nhà thì Úy Lam liền hỏi chuyện ngay.
“Chị Lâm ở nhà gọi suốt cho anh Chu Trì nhưng anh ấy vẫn không nghe máy.”
Úy Lam cưng nựng bẹo cái má phúng phính của Tiểu Khẩn Trương, ngẩng đầu nhìn Tằng Trạm.
Tằng Trạm quay đầu nhìn Úy Lam, vẻ mặt hơi biến sắc, mím môi: “Đó là chuyện vợ chồng người ta.” Úy Lam gật đầu: “Ừm.”
Chuyện này qua được mấy ngày, vừa đúng đầy tháng của Tiểu Khẩn Trương, vì liên quan đến thân phận của Úy Lam nên Tằng Trạm vẫn không dám công khai.
Giờ Úy Lam tròn hai mươi tuổi, trong khi Đoàn Kết đã gần hai tuổi, chưa kết hôn đã sinh con. Tằng Trạm muốn chờ Tiểu Khẩn Trương được một tuổi, tới lúc đó hình ảnh công chúng của Úy Lam đã dần trôi vào quên lãng, lúc đó anh sẽ đi sửa lại tuổi của cô sau đó thông báo hai người đã kết hôn rồi.
Trong khi anh đang vô cùng khoái chí với suy nghĩ và dự định như thế thì thầy Trần và Lương San San gọi điện cho Úy Lam. Cô đã quyết ở nhà không đi trình diễn gì nữa.
Thầy Trần và Lương San San rất không vui, bảo rằng qua mấy ngày nữa sẽ gọi lại.
Úy Lam không đánh đàn mà chỉ ru rú ở nhà thật là đáng tiếc.
Khi mọi người ngồi thưởng thức Úy Lam trình diễn, không, cho dù cô chỉ ngồi im ở đấy, không phải đàn kéo gì cả, cũng thấy hút hồn và có thần thái.
Người ta thưởng thức không phải là bài nhạc mà chính là Úy Lam cô.
Có lúc Tằng Trạm xem Úy Lam trên TV, bị cô cuốn hút mê mệt mà bất giác đứng lên.
Nếu không biết cô ngoài đời có chút ngốc ngốc, qua màn ảnh anh đoán chắc mẫm cô là con nhà tiểu thư quyền quý chứ chẳng chơi.
Úy Lam nói xong thì cúp điện thoải, rồi ngồi thừ ra đó thật lâu.
So với đánh đàn, so với trình diễn, so với danh tiếng thì cô càng thích ở bên chú, ở bên Đoàn Kết và Khẩn Trương hơn nhiều.
Nếu chú đối tốt với cô như thế thì cô nguyện ý sống trọn bên chú mãi mãi như những đôi vợ chồng bình thường giản dị khác.
Thấy Úy Lam cúp điện thoại, Tằng Trạm bưng ly sữa bò qua, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng cười nói: “Không hối hận chứ?” Úy Lam nhận lấy uống một hớp: “Hửm?”
Tằng Trạm cười không nói lời nào, Úy Lam liền co chân lấy đà, nhấc mông ngồi lên đùi anh, môi cọ cọ gò má của anh, nhẹ giọng: “Tôi phải hạ quyết tâm lắm mới từ bỏ đam mê của mình, sau này chú…” Nhéo chóp mũi của Tằng Trạm, Úy Lam cười nói: “Phải đối tốt với tôi cả đời đấy.”
Tằng Trạm gật đầu, nhay cắn lỗ tai cô: “Anh đương nhiên phải chăm sóc tốt cho em.”
Úy Lam bị nhột tránh né, Tằng Trạm lại nói: “Anh không biết trừ đối tốt với em ra, còn có thể đốt tốt với ai nữa?”
Trong phòng ngủ chỉ còn hai vợ chồng, tim Úy Lam chộn rộn, ngưa ngứa lại có phần thẹn thùng, sau đó liền cắn răng mắng: “Còn phải đối tốt với Đoàn Kết và Khẩn Trương nữa chứ!”
“Đúng rồi, đúng rồi, còn hai bé con nữa, chính vì thế tình yêu của anh đối với em càng lớn hơn.” Nhắc đến “yêu” thì Tằng Trạm càng muốn làm, có trời mới biết anh đã nhịn bao lâu rồi, cảm giác chỉ có nhìn mà không thể “ăn” thật là khổ sở, tệ hại quá đi…
Đôi môi men theo cằm của Úy Lam dần đi xuống, cắn mở vạt áo ngủ của cô, hai nhũ hoa mềm mại bên trong nhảy vọt ra, Tằng Trạm há miệng ngậm lấy, xoay liếm một vòng nhụy hoa hồng phấn e ấp đó, nghe Úy Lam khẽ rên một tiếng cũng đã đủ làm anh bốc cháy rồi, chỉ muốn bỏ hết vướng bận mà đi vào trong cô ngay và luôn.
Muốn làm cô hết lần này đến lần khác…
“Úy Lam ơi, dì phải về đây.” Mẹ Lâm gõ cửa phòng ngủ, giọng rất gấp: “Úy Lam ơi, dì về trước nhé!” Tằng Trạm vội kéo khóa quần, cột chặt đai áo ngủ cho Úy Lam.
Mẹ Lâm đẩy cửa ra, nhìn thấy Úy Lam và Tằng Trạm đang ngồi ngay ngắn, đàng hoàng, ngượng ngùng cười cười: “Cậu Tằng cũng ở đây sao.”
Đều là người quen biết nhưng thấy Tằng Trạm khá lạnh nhạt nên bà cũng không dám xưng hô thân thiết, chỉ dám gọi “cậu Tằng cậu Tằng”.
Úy Lam “dạ” một tiếng, chưa kịp hỏi sao gấp gáp như vậy thì mẹ Lâm lại nói: “Chu Trì và Hân Du nhà dì gây gổ, Hân Du trong điện thoại cứ khóc suốt, dì phải về an ủi con bé.”
Mẹ Lâm không biết chữ nên Lâm Hân Du đã mua cho bà một chiếc di động riêng cho người già, khi điện thoại reo chỉ cần ấn một cái là có thể nghe, tuy bà hơi dốt chữ nhưng nghe điện thoại cũng không quá khó khăn.
Úy Lam rất quan tâm, hỏi ngay: “Sao lại gây gổ ạ?”
Mẹ Lâm bĩu môi, thở dài thườn thượt: “Khoảng thời gian này Chu Trì chả biết thế nào mà tính khí cứ thất thường. À không nói nữa, dì phải về gấp đây.”
“Chú đưa mẹ Lâm về đi.” Úy Lam phân phó cho Tằng Trạm.
Tằng Trạm gật đầu: “Mẹ Lâm, con đưa dì về, nơi này rất xa nhà dì.”
Sốt ruột con gái vẫn đang đau buồn, mẹ Lâm ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.