Chương 17
Lạc Nguyệt Thất Thất
23/09/2016
Thành phố G cách thôn này khá xa, nên từ sáng sớm, Tằng Trạm đã dắt Uý Lam đến chào từ biệt
trưởng thôn, Uý Lam không ngừng dặn dò trưởng thôn nhớ chiếu cố đám gà
vịt của mình. Trưởng thôn cười vui vẻ xoa đầu cô nói
" Đi đến nhà chú ở phải cố gắng học tập "
Khoé mắt Úy Lam đỏ hoe, nhẹ giọng đáp " Dạ "
Trưởng thôn tiếp tục căn dặn " Phải biết ngoan ngoãn nghe lời chú "
Đáy lòng Tằng Trạm nói thầm đúng đúng, lúc nào cũng phải nghe lời anh.
Lúc này một chiếc xe việt dã đã đợi sẳn, Tằng Trạm mở cửa cho Uý Lam ngồi sau, còn bản thân ngồi kế bên ghế tài xế, Cao Nhẫm quay đầu quan sát Uý Lam, vẻ mặt tràn đầy thích thú.
" Trời, sao lại có cô bé mềm mại trắng nõn đây?" Tuy là dân thôn quê, nhưng cô bé này quả thật rất đẹp mắt, giống như một con búp bê.
Tằng Trạm liếc nhìn Cao Nhẫm một cái, nhấn mạnh " Lo lái xe của cậu đi "
Uý Lam quay đầu nhìn lại phía sau, thôn xóm dần mất hút, trong lòng thương cảm, không biết lần này rời đi là đúng hay sai? Cao Nhẫm lái xe rất nhanh, đường quê lại đất đá gồ ghề, cơ thể nhỏ nhắn của Uý Lam liên tục xóc nảy, làm cô cực kỳ khó chịu, nhưng hành trình này phải hai tiếng mới xong Uý Lam nghiêng người nằm xuống đệm xe, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cao Nhẫm liếc nhìn cô bé ngồi sau qua kính chiếu hậu, thấp giọng hỏi Tằng Trạm " Cô bé này là ai?"
Tằng Trạm bâng quơ đáp " Không phải chuyện của cậu "
Cao Nhẫm hiểu ra đôi chút, nhỏ giọng trách Tằng Trạm " Cô bé nhỏ như vậy, cậu nhắm chứa nổi cậu không " Cao Nhẫm từng thấy qua chỗ nam tính của Tằng Trạm, kích cỡ không phải bình thường, đứa nhỏ kia vóc người ôm yếu, lại còn chưa trưởng thành, làm sao đi vào?
Tằng Trạm không vui nhìn Cao Nhẫm, hiện giờ chưa được, nhưng nuôi thêm mấy năm sẽ được thôi.
Tằng Trạm đành lái qua vấn đề khác " Như thế nào, mọi việc ổn chứ? " Anh đang nói tới công ty hai người cùng nhau mở.
Cao Nhẫm gật đầu, đầy tự tin nói " Dĩ nhiên, có Cao Nhẫm đây, thì có gì không được chứ " Dứt lời anh còn nói thêm " Cậu còn nhớ Nghê Như không?"
Nghê Như? Là người đã theo đuổi anh ba năm, lúc đó anh còn bận việc học nên đã từ chối. Tằng Trạm gật đầu nói " Có biết "
" Hiện giờ đang làm ở công ty chúng ta " Cao Nhẫm nói tiếp " Xinh đẹp hơn trước rất nhiều, nếu cậu tới làm ở công ty thì sẽ là thư ký của cậu, còn giờ...là thư ký của mình " Cao Nhẫm đúng là có hứng thú với Nghê Như, chỉ là cô gái đó không chịu chấp nhận anh thôi.
Tằng Trạm ừ hử đáp lời, anh cũng không quá quan tâm.
" Ba của cậu, thăng chức như diều gặp gió " Cao Nhẫm nhìn Tằng Trạm cười cười, giọng giễu cợt " Bây giờ đã là tổng tham mưu "
Tằng Trạm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đáy lòng khinh bỉ, tư lệnh sao, trong mắt của anh không đáng một xu, anh chỉ muốn một điều duy nhất - trả thù ông ta.
" Chú..." Xe chạy được bốn mươi phút, Uý Lam ngồi dậy, hai tay vịn lên lưng ghế trước mặt, mệt mỏi gọi Tằng Trạm. Tằng Trạm quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch, và vẻ suy yếu của cô, chắc không phải bị say xe đi?
Ánh mắt Tằng Trạm nhu hoà, ân cần hỏi thăm cô " Như thế nào?"
Uý Lam bụm miệng, thì thào " Tôi khó chịu, tôi không thể...tôi muốn xuống xe "
Cao Nhẫm xuyên qua kính chiếu hậu ngắm cô, khuôn mặt xinh đẹp, âm thanh nhẹ nhàng, chỉ là...tên Tằng Trạm này khẩu vị thật nặng, Cao Nhẫm đánh cái rùng mình, nói với Tằng Trạm " Chắc là say xe rồi "
Tằng Trạm gật đầu, Cao Nhẫm đem xe tấp vào lề, Tằng Trạm leo xuống phía ghế sau, ngồi kế bên cô bé, giơ hai tay ra nói " Nằm trong lòng tôi sẽ thoải mái hơn "
Uý Lam không chút nghĩ ngợi tiến vào lồng ngực Tằng Trạm, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên người anh, hai tay ôm cổ anh thật chặt. Tằng Trạm ấn mở cửa sổ, để cho Uý Lam dễ thở hơn. Cao Nhẫm ngồi yên quan sát hai người, có chút giật mình, Tằng Trạm mà anh biết có bao giờ đối với phụ nữ tốt như vậy, Cao Nhẫm tiếp tục lái xe, rất nhanh chạy vào đường cao tốc, lướt đi êm ái. Uý Lam trong lồng ngực ấm áp của Tằng Trạm cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.
Tằng Trạm ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ say, cúi xuống hôn lên má cô, lại nhìn cái miệng anh đào đỏ hồng đang hé mở, môi anh lại tìm xuống.
" Khụ..khụ..." Đúng lúc này Cao Nhẫm ho khan mấy tiếng nhắc nhở anh.
Tằng Trạm liếc về phía Cao Nhẫm, sao đó xoay mặt cô bé hướng vào ngực mình, đây là của anh, ai cũng đừng mơ tưởng tới, cảm thấy như vậy cũng chưa an toàn, Tằng Trạm dùng cơ thể cao lớn của mình vây chặt cô lại, kín cổng cao tường...muốn nhìn cũng đừng hòng. Cao Nhẫm nhìn hành động ấu trĩ của bạn mình thở dài, anh không có hứng thú với bé gái nha
" Đi đến nhà chú ở phải cố gắng học tập "
Khoé mắt Úy Lam đỏ hoe, nhẹ giọng đáp " Dạ "
Trưởng thôn tiếp tục căn dặn " Phải biết ngoan ngoãn nghe lời chú "
Đáy lòng Tằng Trạm nói thầm đúng đúng, lúc nào cũng phải nghe lời anh.
Lúc này một chiếc xe việt dã đã đợi sẳn, Tằng Trạm mở cửa cho Uý Lam ngồi sau, còn bản thân ngồi kế bên ghế tài xế, Cao Nhẫm quay đầu quan sát Uý Lam, vẻ mặt tràn đầy thích thú.
" Trời, sao lại có cô bé mềm mại trắng nõn đây?" Tuy là dân thôn quê, nhưng cô bé này quả thật rất đẹp mắt, giống như một con búp bê.
Tằng Trạm liếc nhìn Cao Nhẫm một cái, nhấn mạnh " Lo lái xe của cậu đi "
Uý Lam quay đầu nhìn lại phía sau, thôn xóm dần mất hút, trong lòng thương cảm, không biết lần này rời đi là đúng hay sai? Cao Nhẫm lái xe rất nhanh, đường quê lại đất đá gồ ghề, cơ thể nhỏ nhắn của Uý Lam liên tục xóc nảy, làm cô cực kỳ khó chịu, nhưng hành trình này phải hai tiếng mới xong Uý Lam nghiêng người nằm xuống đệm xe, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cao Nhẫm liếc nhìn cô bé ngồi sau qua kính chiếu hậu, thấp giọng hỏi Tằng Trạm " Cô bé này là ai?"
Tằng Trạm bâng quơ đáp " Không phải chuyện của cậu "
Cao Nhẫm hiểu ra đôi chút, nhỏ giọng trách Tằng Trạm " Cô bé nhỏ như vậy, cậu nhắm chứa nổi cậu không " Cao Nhẫm từng thấy qua chỗ nam tính của Tằng Trạm, kích cỡ không phải bình thường, đứa nhỏ kia vóc người ôm yếu, lại còn chưa trưởng thành, làm sao đi vào?
Tằng Trạm không vui nhìn Cao Nhẫm, hiện giờ chưa được, nhưng nuôi thêm mấy năm sẽ được thôi.
Tằng Trạm đành lái qua vấn đề khác " Như thế nào, mọi việc ổn chứ? " Anh đang nói tới công ty hai người cùng nhau mở.
Cao Nhẫm gật đầu, đầy tự tin nói " Dĩ nhiên, có Cao Nhẫm đây, thì có gì không được chứ " Dứt lời anh còn nói thêm " Cậu còn nhớ Nghê Như không?"
Nghê Như? Là người đã theo đuổi anh ba năm, lúc đó anh còn bận việc học nên đã từ chối. Tằng Trạm gật đầu nói " Có biết "
" Hiện giờ đang làm ở công ty chúng ta " Cao Nhẫm nói tiếp " Xinh đẹp hơn trước rất nhiều, nếu cậu tới làm ở công ty thì sẽ là thư ký của cậu, còn giờ...là thư ký của mình " Cao Nhẫm đúng là có hứng thú với Nghê Như, chỉ là cô gái đó không chịu chấp nhận anh thôi.
Tằng Trạm ừ hử đáp lời, anh cũng không quá quan tâm.
" Ba của cậu, thăng chức như diều gặp gió " Cao Nhẫm nhìn Tằng Trạm cười cười, giọng giễu cợt " Bây giờ đã là tổng tham mưu "
Tằng Trạm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đáy lòng khinh bỉ, tư lệnh sao, trong mắt của anh không đáng một xu, anh chỉ muốn một điều duy nhất - trả thù ông ta.
" Chú..." Xe chạy được bốn mươi phút, Uý Lam ngồi dậy, hai tay vịn lên lưng ghế trước mặt, mệt mỏi gọi Tằng Trạm. Tằng Trạm quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch, và vẻ suy yếu của cô, chắc không phải bị say xe đi?
Ánh mắt Tằng Trạm nhu hoà, ân cần hỏi thăm cô " Như thế nào?"
Uý Lam bụm miệng, thì thào " Tôi khó chịu, tôi không thể...tôi muốn xuống xe "
Cao Nhẫm xuyên qua kính chiếu hậu ngắm cô, khuôn mặt xinh đẹp, âm thanh nhẹ nhàng, chỉ là...tên Tằng Trạm này khẩu vị thật nặng, Cao Nhẫm đánh cái rùng mình, nói với Tằng Trạm " Chắc là say xe rồi "
Tằng Trạm gật đầu, Cao Nhẫm đem xe tấp vào lề, Tằng Trạm leo xuống phía ghế sau, ngồi kế bên cô bé, giơ hai tay ra nói " Nằm trong lòng tôi sẽ thoải mái hơn "
Uý Lam không chút nghĩ ngợi tiến vào lồng ngực Tằng Trạm, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên người anh, hai tay ôm cổ anh thật chặt. Tằng Trạm ấn mở cửa sổ, để cho Uý Lam dễ thở hơn. Cao Nhẫm ngồi yên quan sát hai người, có chút giật mình, Tằng Trạm mà anh biết có bao giờ đối với phụ nữ tốt như vậy, Cao Nhẫm tiếp tục lái xe, rất nhanh chạy vào đường cao tốc, lướt đi êm ái. Uý Lam trong lồng ngực ấm áp của Tằng Trạm cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.
Tằng Trạm ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ say, cúi xuống hôn lên má cô, lại nhìn cái miệng anh đào đỏ hồng đang hé mở, môi anh lại tìm xuống.
" Khụ..khụ..." Đúng lúc này Cao Nhẫm ho khan mấy tiếng nhắc nhở anh.
Tằng Trạm liếc về phía Cao Nhẫm, sao đó xoay mặt cô bé hướng vào ngực mình, đây là của anh, ai cũng đừng mơ tưởng tới, cảm thấy như vậy cũng chưa an toàn, Tằng Trạm dùng cơ thể cao lớn của mình vây chặt cô lại, kín cổng cao tường...muốn nhìn cũng đừng hòng. Cao Nhẫm nhìn hành động ấu trĩ của bạn mình thở dài, anh không có hứng thú với bé gái nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.