Chương 20
Lạc Nguyệt Thất Thất
25/09/2016
Tằng Trạm chỉ tay vào chiếc giường duy nhất trong phòng nói " Trong nhà chỉ có một cái giường thôi "
Căn nhà rộng lớn như vậy, sao chỉ có một chiếc giường, Uý Lam không tin chạy đi phòng khác xem thử, Tằng Trạm đuổi theo giữ cô lại nói " Em phải ngủ trong phòng này "
Uý Lam khó hiểu quay đầu nhìn anh hỏi " Tại sao?"
Tằng Trạm giọng nói kiên quyết " Tôi nói ngủ ở đâu thì ngủ ở đó "
Nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, Uý Lam chẳng dám cãi lại, đành nhẹ giọng thương lượng " Tôi có thể ngủ trên đất, cũng có thể ngủ chỗ này..." Dứt lời cô chỉ vào cái ghế sô pha.
" Buổi tối tôi ngủ một mình thật cô đơn" Vẻ mặt Tằng Trạm u buồn, thốt ra lời than thở.
Uý Lam chăm chú nhìn Tằng Trạm, cảm thấy anh thật tội nghiệp, cũng là người có số phận mồ côi giống mình. Uý Lam còn hiểu rất rõ cảm giác lẻ loi trống vắng, một mình cô độc trong đêm dài.
Uý Lam liền ngoan ngoãn nghe lời " Nếu chú cô đơn, tôi có thể ngủ cùng "
Chưa đợi Tằng Trạm kịp hoan hô trong lòng cô đã nói thêm " Chú ngủ trên giường đi, còn tôi trải nệm ngủ dưới đất "
Tằng Trạm đành gật gật đầu đồng ý. Hôm nay Uý Lam ngồi xe không quen nên rất mệt mỏi vừa nằm xuống liền ngủ say, Tằng Trạm nằm trên giường hai mắt mở to, nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu đang ngủ dưới sàn, khoé miệng cong lên, mỉm cười vui vẻ, anh cố nhắm mắt, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, mùi hương thơm ngát của thiếu nữ tràn đầy dụ hoặc, xộc vào mũi anh, chạy thẳng vào tim, kích thích tim đập dồn dập hơn máu nóng tập trung về một bộ phận, đang không ngừng phồng lớn cứng rắn đến đau nhức...Đêm dài như vậy, nếu cố nhịn có khi lại hỏng?
Tằng Trạm chậm rãi đứng dậy, nhè nhẹ bước xuống, tiến lại gần cô bé đang ngủ say, không biết khe nhỏ hẹp như vậy, có chứa được anh hay không?
Con sói xám đang rất đói bụng, giờ trước mặt nó là con nhím anh cũng đem gai nhổ sạch, huống chi, đây còn là một con thỏ nhỏ chọc người ta chà đạp. Tằng Trạm giơ tay sờ lên phần lưng gầy yếu, Uý Lam bỗng chốc xoay người đối mặt với anh, tay anh lần theo tấm lưng mịn màng thẳng tới vùng ngực non mềm bất quá lại đụng phải áo lót...anh bực bội hừ nhẹ, giạng hai chân leo lên người Uý Lam, để thân thể cao lớn của mình đè lên cơ thể nhỏ bé của cô.
Cả người bị đè nặng, bụng còn bị một vật cứng rắn chống vào, Uý Lam hé miệng hít thở " Ừ..m"
Tằng Trạm nhanh chóng cúi đầu điên cuồng ngậm lấy đôi môi anh đào, cắn mút, cảm giác thật mềm mại, anh tiếp tục đưa lưỡi trượt vào trong khoang miệng cô, tìm kiếm đầu lưỡi ấm nóng, khuấy đảo, trêu trọc, không ngừng hút lấy nước bọt ngọt ngào nuốt vào bụng. Uý Lam đúng là ngủ rất sâu, bị anh hôn môi cũng không tỉnh lại.
Cảm thấy hôn đủ, Tằng Trạm luyến tiếc dứt ra, rồi lại cúi xuống hôn thêm vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uý Lam, tầm mắt dời xuống phần ngực mới nhú. Nếu giờ cởi áo ngoài, lại cởi nội y cô bé sẽ tỉnh.
Căn nhà rộng lớn như vậy, sao chỉ có một chiếc giường, Uý Lam không tin chạy đi phòng khác xem thử, Tằng Trạm đuổi theo giữ cô lại nói " Em phải ngủ trong phòng này "
Uý Lam khó hiểu quay đầu nhìn anh hỏi " Tại sao?"
Tằng Trạm giọng nói kiên quyết " Tôi nói ngủ ở đâu thì ngủ ở đó "
Nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, Uý Lam chẳng dám cãi lại, đành nhẹ giọng thương lượng " Tôi có thể ngủ trên đất, cũng có thể ngủ chỗ này..." Dứt lời cô chỉ vào cái ghế sô pha.
" Buổi tối tôi ngủ một mình thật cô đơn" Vẻ mặt Tằng Trạm u buồn, thốt ra lời than thở.
Uý Lam chăm chú nhìn Tằng Trạm, cảm thấy anh thật tội nghiệp, cũng là người có số phận mồ côi giống mình. Uý Lam còn hiểu rất rõ cảm giác lẻ loi trống vắng, một mình cô độc trong đêm dài.
Uý Lam liền ngoan ngoãn nghe lời " Nếu chú cô đơn, tôi có thể ngủ cùng "
Chưa đợi Tằng Trạm kịp hoan hô trong lòng cô đã nói thêm " Chú ngủ trên giường đi, còn tôi trải nệm ngủ dưới đất "
Tằng Trạm đành gật gật đầu đồng ý. Hôm nay Uý Lam ngồi xe không quen nên rất mệt mỏi vừa nằm xuống liền ngủ say, Tằng Trạm nằm trên giường hai mắt mở to, nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu đang ngủ dưới sàn, khoé miệng cong lên, mỉm cười vui vẻ, anh cố nhắm mắt, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, mùi hương thơm ngát của thiếu nữ tràn đầy dụ hoặc, xộc vào mũi anh, chạy thẳng vào tim, kích thích tim đập dồn dập hơn máu nóng tập trung về một bộ phận, đang không ngừng phồng lớn cứng rắn đến đau nhức...Đêm dài như vậy, nếu cố nhịn có khi lại hỏng?
Tằng Trạm chậm rãi đứng dậy, nhè nhẹ bước xuống, tiến lại gần cô bé đang ngủ say, không biết khe nhỏ hẹp như vậy, có chứa được anh hay không?
Con sói xám đang rất đói bụng, giờ trước mặt nó là con nhím anh cũng đem gai nhổ sạch, huống chi, đây còn là một con thỏ nhỏ chọc người ta chà đạp. Tằng Trạm giơ tay sờ lên phần lưng gầy yếu, Uý Lam bỗng chốc xoay người đối mặt với anh, tay anh lần theo tấm lưng mịn màng thẳng tới vùng ngực non mềm bất quá lại đụng phải áo lót...anh bực bội hừ nhẹ, giạng hai chân leo lên người Uý Lam, để thân thể cao lớn của mình đè lên cơ thể nhỏ bé của cô.
Cả người bị đè nặng, bụng còn bị một vật cứng rắn chống vào, Uý Lam hé miệng hít thở " Ừ..m"
Tằng Trạm nhanh chóng cúi đầu điên cuồng ngậm lấy đôi môi anh đào, cắn mút, cảm giác thật mềm mại, anh tiếp tục đưa lưỡi trượt vào trong khoang miệng cô, tìm kiếm đầu lưỡi ấm nóng, khuấy đảo, trêu trọc, không ngừng hút lấy nước bọt ngọt ngào nuốt vào bụng. Uý Lam đúng là ngủ rất sâu, bị anh hôn môi cũng không tỉnh lại.
Cảm thấy hôn đủ, Tằng Trạm luyến tiếc dứt ra, rồi lại cúi xuống hôn thêm vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uý Lam, tầm mắt dời xuống phần ngực mới nhú. Nếu giờ cởi áo ngoài, lại cởi nội y cô bé sẽ tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.