Chương 25
Lạc Nguyệt Thất Thất
25/09/2016
Đến lúc ăn cơm,
Tằng Trạm lại lo lắng cho cô gái nhỏ nhà mình, anh tránh vào toilet gọi
điện thoại về nhà. Úy Lam còn đang nghiên cứu xem phải mở cái áo ngực
này như thế nào, thì điện thoại bàn reng reng, cô chạy nhanh đi bắt máy, đầu bên kia, giọng Tằng Trạm vang lên.
" Ăn cơm chưa?"
Úy Lam nhỏ giọng đáp " Không ăn, đang đợi chú trở về "
Tằng Trạm mỉm cười hỏi tiếp " Em nấu cơm đợi tôi?"
Úy Lam chu môi bất mãn " Chờ chú về nấu cơm ..."
Tằng Trạm xém bị nội thương, chờ anh về chỉ để nấu ăn, tự nhủ với lòng phải cố gắng nhẫn nhịn, sau này sẽ ăn lại cô, hiện giờ chiều chuộng cô một chút cũng không sao, anh liền dịu dàng an ủi.
" Ừ, Úy Lam ăn đỡ cái gì trước đi nhé, tối tôi về sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho em "
Úy Lam ừ hử đáp lại rồi cúp máy. Tùy tiện cúp luôn, một câu tạm biệt cũng không thèm nói...Tằng Trạm có chút hờn dỗi nhét di động vào túi quần, bước ra ngoài, liền nhìn thấy Tằng San đang đứng đợi sẵn, Tằng Trạm ghét bỏ không buồn nhìn tới, trực tiếp vòng qua người cô đi thẳng. Bữa cơm này, Tằng Trạm vô cùng bực bội, Tằng San cứ dựa vào người anh, thỉnh thoảng còn đưa tay khiêu khích sờ lên đùi anh, còn liên tục gây khó dễ cho Tần Cẩn, chỉ cần Tần Cẩn định gắp cái gì Tằng San liền đoạt lấy, Tằng Hải cuối cùng chịu không nổi đành bộc phát.
" Nếu không muốn ăn, trở về phòng đi "
Âm thanh nghiêm khắc vang lên, Tằng San đứng lên hét lại " Không ăn thì không ăn " Sau đó trừng mắt liếc Tần Cẩn vài cái, đùng đùng tức giận trở về phòng.
Không có Tằng San, vẻ mặt Tằng Trạm thoải mái hơn nhiều, Tần Cẩn năm nay hai mươi bốn tuổi, cũng không còn trẻ, mắt thấy cuối cùng cũng gặp được người mình thích, liền nhanh chóng nghĩ tới hôn nhân, muốn cùng Tằng Trạm nắm tay bên nhau cả đời. Còn Tằng Trạm cũng không suy nghĩ xa vời gì, mục đích của anh rất đơn giản, chỉ cần có thể kéo lão già Tằng Hải xuống là được, anh coi việc ở cùng Tần Cẩn là một cơ hội, tận tình lấy lòng, sau đó đính hôn, rồi kết hôn...đến thời cơ thích hợp, bỏ rơi cô, làm bí thư giận dữ, ông cùng Tằng Hải trở mặt...ý tưởng không ra gì, nhưng anh cũng quyết tâm không buông tay.
Tằng Trạm có chút mềm lòng, nếu đi tới bước cuối cùng với Tần Cẩn, mình có thể dễ dàng vứt bỏ cô ấy sao? Cuộc hôn nhân này có khi là một sai lầm. Ăn cơm xong, Cao Nhẫm còn cố ý đưa chìa khóa xe cho Tằng Trạm, Tằng Hải liền cười hùa theo.
" Ba với chú Tần có chuyện cần bàn, con đưa Tiểu Cần về trước đi "
Tằng Trạm gật đầu đáp ứng. Tần Cẩn cao một mét bảy mươi mốt, Tằng Trạm cao một mét tám mươi sáu, đứng chung một chỗ thật xứng đôi. Anh ân cần mở cửa mời Tần Cẩn lên xe, Tằng Trạm không thích nói nhiều, Tần Cẩn cũng ít nói, suốt quãng đường cả hai đều im lặng. Dừng lại trước cổng nhà Tần Cẩn, cô mới tươi cười gợi chuyện.
" Nghe nói anh bị thương nên mới xuất ngũ?"
Tằng Trạm bị hỏi bất thình lình có chút giật mình, rất nhanh trả lời " Ừ "
Tần Cẩn đưa mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, Tằng Trạm mất tự nhiên nhìn cô nói thẳng " Yên tâm, không phải bị thương nơi quan trọng "
Tần Cẩn nhìn bờ môi gợi cảm của anh, đóng mở nói chuyện với mình, trong lòng bỗng chốc rụch rịch, nhiều ý tưởng quái dị xông ra, làm cho Tần Cẩn trước giờ vốn ngoan hiền liền đỏ mặt.
Tần Cần lấy tay xoa xoa khuôn mặt nóng rực nói " Vậy, hôm nào gặp lại "
Ngày khác, anh cười cười, hai người không lưu lại số điện thoại, muốn gặp lại tùy duyên đi, nhìn theo bóng lưng Tần Cẩn bước đi, lả lướt, nhã nhặn, anh lại nhớ tới Úy Lam, cô bé vóc người gầy yếu...thế nhưng so với một cô gái trưởng thành, anh lại thấy cô có hương sắc hơn. Tằng Trạm bỏ luôn xe ở đây, tự bản thân gọi xe khác về, trên chân của anh bị thương, tuy không nặng lắm, nhưng đặc biết rất ghét lái xe, về sau cũng không muốn lái. Tằng Trạm ghé vào một nhà hàng dưới lầu mua thật nhiều thức ăn ngon cho Úy Lam, vừa bước vào nhà, gặp ngay vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Úy Lam, luôn miệng thuật lại cô đã biết cách mặc và cởi áo lót ra sao, về sau ban đêm có thể cởi ra, ban ngày có thể mặc vào mà không cần chú giúp.
Nhìn vào nụ cười vui vẻ của Úy Lam, Tằng Trạm cũng bật cười theo, cúi người hôn lên mặt cô hỏi " Có nhớ tôi không?"
Úy Lam nhíu mày hừ nhẹ " Tôi đói muốn chết, vậy mà chú giờ này mới về " Nói xong liền giật lấy mấy bao thức ăn trong tay Tằng Trạm, xoay người lắc lắc mông nhỏ đi về phía bàn ăn, còn để lại thêm một câu " Tôi đoán chắc lỗ tai chú rất ngứa "
Tằng Trạm có chút mất mát, bước theo cô bé, từ phía sau ôm lấy Úy Lam, dùng tay xoa xoa đôi tai tinh xảo của cô, giọng điệu chân thành tha thiết " Nhưng tôi rất nhớ em "
Úy Lam không biết vì sao tim mình đập mạnh, cũng không hiểu tại sao mặt bỗng dưng nóng lên, thì thầm " Ừ "
Tằng Trạm thấy Úy Lam có phản ứng với mình, cực kỳ vui mừng, vội vàng nói " Tôi mua nhiều thức ăn ngon như vậy, có phải em nên thưởng cho tôi một chút không?" Anh đưa mặt tới gần môi cô, chờ đợi.
Úy Lam khinh thường bĩu môi đáp trả " Chú về trễ như vậy, không trừng phạt coi như may rồi, còn đòi thưởng "
Tằng Trạm phẫn nộ ngồi xuống ghế sô pha, chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn của cô bé trước mặt, có lẽ không cần chờ cô lớn, chỉ cần phát dục thêm chút nữa...liền ăn luôn!
" Ăn cơm chưa?"
Úy Lam nhỏ giọng đáp " Không ăn, đang đợi chú trở về "
Tằng Trạm mỉm cười hỏi tiếp " Em nấu cơm đợi tôi?"
Úy Lam chu môi bất mãn " Chờ chú về nấu cơm ..."
Tằng Trạm xém bị nội thương, chờ anh về chỉ để nấu ăn, tự nhủ với lòng phải cố gắng nhẫn nhịn, sau này sẽ ăn lại cô, hiện giờ chiều chuộng cô một chút cũng không sao, anh liền dịu dàng an ủi.
" Ừ, Úy Lam ăn đỡ cái gì trước đi nhé, tối tôi về sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho em "
Úy Lam ừ hử đáp lại rồi cúp máy. Tùy tiện cúp luôn, một câu tạm biệt cũng không thèm nói...Tằng Trạm có chút hờn dỗi nhét di động vào túi quần, bước ra ngoài, liền nhìn thấy Tằng San đang đứng đợi sẵn, Tằng Trạm ghét bỏ không buồn nhìn tới, trực tiếp vòng qua người cô đi thẳng. Bữa cơm này, Tằng Trạm vô cùng bực bội, Tằng San cứ dựa vào người anh, thỉnh thoảng còn đưa tay khiêu khích sờ lên đùi anh, còn liên tục gây khó dễ cho Tần Cẩn, chỉ cần Tần Cẩn định gắp cái gì Tằng San liền đoạt lấy, Tằng Hải cuối cùng chịu không nổi đành bộc phát.
" Nếu không muốn ăn, trở về phòng đi "
Âm thanh nghiêm khắc vang lên, Tằng San đứng lên hét lại " Không ăn thì không ăn " Sau đó trừng mắt liếc Tần Cẩn vài cái, đùng đùng tức giận trở về phòng.
Không có Tằng San, vẻ mặt Tằng Trạm thoải mái hơn nhiều, Tần Cẩn năm nay hai mươi bốn tuổi, cũng không còn trẻ, mắt thấy cuối cùng cũng gặp được người mình thích, liền nhanh chóng nghĩ tới hôn nhân, muốn cùng Tằng Trạm nắm tay bên nhau cả đời. Còn Tằng Trạm cũng không suy nghĩ xa vời gì, mục đích của anh rất đơn giản, chỉ cần có thể kéo lão già Tằng Hải xuống là được, anh coi việc ở cùng Tần Cẩn là một cơ hội, tận tình lấy lòng, sau đó đính hôn, rồi kết hôn...đến thời cơ thích hợp, bỏ rơi cô, làm bí thư giận dữ, ông cùng Tằng Hải trở mặt...ý tưởng không ra gì, nhưng anh cũng quyết tâm không buông tay.
Tằng Trạm có chút mềm lòng, nếu đi tới bước cuối cùng với Tần Cẩn, mình có thể dễ dàng vứt bỏ cô ấy sao? Cuộc hôn nhân này có khi là một sai lầm. Ăn cơm xong, Cao Nhẫm còn cố ý đưa chìa khóa xe cho Tằng Trạm, Tằng Hải liền cười hùa theo.
" Ba với chú Tần có chuyện cần bàn, con đưa Tiểu Cần về trước đi "
Tằng Trạm gật đầu đáp ứng. Tần Cẩn cao một mét bảy mươi mốt, Tằng Trạm cao một mét tám mươi sáu, đứng chung một chỗ thật xứng đôi. Anh ân cần mở cửa mời Tần Cẩn lên xe, Tằng Trạm không thích nói nhiều, Tần Cẩn cũng ít nói, suốt quãng đường cả hai đều im lặng. Dừng lại trước cổng nhà Tần Cẩn, cô mới tươi cười gợi chuyện.
" Nghe nói anh bị thương nên mới xuất ngũ?"
Tằng Trạm bị hỏi bất thình lình có chút giật mình, rất nhanh trả lời " Ừ "
Tần Cẩn đưa mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, Tằng Trạm mất tự nhiên nhìn cô nói thẳng " Yên tâm, không phải bị thương nơi quan trọng "
Tần Cẩn nhìn bờ môi gợi cảm của anh, đóng mở nói chuyện với mình, trong lòng bỗng chốc rụch rịch, nhiều ý tưởng quái dị xông ra, làm cho Tần Cẩn trước giờ vốn ngoan hiền liền đỏ mặt.
Tần Cần lấy tay xoa xoa khuôn mặt nóng rực nói " Vậy, hôm nào gặp lại "
Ngày khác, anh cười cười, hai người không lưu lại số điện thoại, muốn gặp lại tùy duyên đi, nhìn theo bóng lưng Tần Cẩn bước đi, lả lướt, nhã nhặn, anh lại nhớ tới Úy Lam, cô bé vóc người gầy yếu...thế nhưng so với một cô gái trưởng thành, anh lại thấy cô có hương sắc hơn. Tằng Trạm bỏ luôn xe ở đây, tự bản thân gọi xe khác về, trên chân của anh bị thương, tuy không nặng lắm, nhưng đặc biết rất ghét lái xe, về sau cũng không muốn lái. Tằng Trạm ghé vào một nhà hàng dưới lầu mua thật nhiều thức ăn ngon cho Úy Lam, vừa bước vào nhà, gặp ngay vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Úy Lam, luôn miệng thuật lại cô đã biết cách mặc và cởi áo lót ra sao, về sau ban đêm có thể cởi ra, ban ngày có thể mặc vào mà không cần chú giúp.
Nhìn vào nụ cười vui vẻ của Úy Lam, Tằng Trạm cũng bật cười theo, cúi người hôn lên mặt cô hỏi " Có nhớ tôi không?"
Úy Lam nhíu mày hừ nhẹ " Tôi đói muốn chết, vậy mà chú giờ này mới về " Nói xong liền giật lấy mấy bao thức ăn trong tay Tằng Trạm, xoay người lắc lắc mông nhỏ đi về phía bàn ăn, còn để lại thêm một câu " Tôi đoán chắc lỗ tai chú rất ngứa "
Tằng Trạm có chút mất mát, bước theo cô bé, từ phía sau ôm lấy Úy Lam, dùng tay xoa xoa đôi tai tinh xảo của cô, giọng điệu chân thành tha thiết " Nhưng tôi rất nhớ em "
Úy Lam không biết vì sao tim mình đập mạnh, cũng không hiểu tại sao mặt bỗng dưng nóng lên, thì thầm " Ừ "
Tằng Trạm thấy Úy Lam có phản ứng với mình, cực kỳ vui mừng, vội vàng nói " Tôi mua nhiều thức ăn ngon như vậy, có phải em nên thưởng cho tôi một chút không?" Anh đưa mặt tới gần môi cô, chờ đợi.
Úy Lam khinh thường bĩu môi đáp trả " Chú về trễ như vậy, không trừng phạt coi như may rồi, còn đòi thưởng "
Tằng Trạm phẫn nộ ngồi xuống ghế sô pha, chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn của cô bé trước mặt, có lẽ không cần chờ cô lớn, chỉ cần phát dục thêm chút nữa...liền ăn luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.