Chương 82
Lạc Nguyệt Thất Thất
08/11/2016
Trên bàn Tằng Trạm đặt một đống văn kiện, Tần Cẩn nhìn thấy không khỏi đau lòng, hỏi " Anh làm việc bao lâu rồi?"
Tằng Trạm suy nghĩ một chút rồi nói " Không ngủ một đêm, lát có cuộc họp, còn phải xem lại báo cáo, không có biện pháp "
Tần Cẩn mỉm cười nhìn Tằng Trạm, tuy bề ngoài anh luôn cà lơ phất phơ, kỳ thực trong công việc anh luôn là người nghiêm túc chính chắn. Tằng Trạm ho khan một tiếng, cổ họng thật đau, chắc do mệt nhọc quá độ, bị cảm rồi cũng nên ... Tần Cẩn nhanh chân bước qua, đưa tay sờ lên trán Tằng Trạm hỏi
" Sao vậy?"
Tiếp đó kinh ngạc rút tay lại " Anh bị sốt rồi " Tằng Trạm cũng không phủ nhận, quả thật người anh đang không thoải mái.
Tần Cẩn giật văn kiện trong tay anh, lấy điện thoại gọi cho cục trưởng " Chú, con là Tiểu Cẩn ..."
Đầu bên kia phản ứng tức thì, đáp " À, Tiểu Cẩn, gọi cho chú có chuyện gì không? "
Tần Cẩn lễ phép thưa " Con đến gặp Tằng Trạm, phát hiện anh ấy làm việc suốt, lại bị cảm, con muốn đưa anh ấy đi bệnh viện, anh ấy sống chết không chịu, giờ con muốn cứng rắn bắt người, nên gọi điện xin phép chú một tiếng "
Bên kia hắng giọng một cái, nói " Ừ...sinh bệnh phải chạy nhanh đi khám, chú không có ý kiến, với lại chú sao dám bạc đãi cô dâu mới của chúng ta chứ "
Tần Cẩn cảm tạ xong liền cúp máy, lôi kéo Tằng Trạm đứng dậy " Đi thôi "
Tằng Trạm lắc đầu " Không cần "
Tần Cẩn nắm cánh tay anh không buông " Mặt anh đỏ rần, không đi khám bệnh sẽ nặng thêm "
Bị Tần Cẩn liên tục nài nỉ, Tằng Trạm đành theo cô đến bệnh viện. Ba mươi chín độ, Tằng Trạm nằm trên giường để ý tá truyền dịch, Tần Cẩn ngồi kế bên đau lòng không thôi, lúc thì đưa tay sờ trán, lúc thì nắm chặt tay anh không rời, cô cũng biết làm vậy là không tốt, dù sao đã chấp nhận từ bỏ, chỉ là...có đôi khi suy ngẫm, cô lại thấy đám cưới này vô cùng đẹp đôi, hơn nữa cô bé kia không thấy xuất hiện...có lẽ hai người họ đã tan rã đi?
Tằng Trạm truyền dịch xong, cả người tỉnh táo không ít, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tần Cẩn, anh giật gật tay, phát hiện đang bị Tần Cẩn nắm lấy, hai tay cô ấm áp, so với Úy Lam thật khác biệt, bất luận là tay hay chân của Úy Lam luôn luôn lạnh lẽo, trong chớp mắt anh cảm thấy lòng mình ấm lên, từ nhỏ tới lớn, hình như chưa có ai bồi bên giường chăm sóc anh như vậy, theo bản năng Tằng Trạm nắm lại tay Tần Cẩn, suy nghĩ anh cũng đơn giản không kém, bởi vì ấm áp nên sinh luyến tiếc.
Tần Cẩn nở nụ cười vui vẻ, e thẹn cúi đầu, hỏi " Còn có chỗ nào không thoải mái? "
Tằng Trạm lắc đầu, khuôn mặt đẹp trai có chút tội nghiệp. Đứng trước sức hút mãnh liệt của Tằng Trạm...ai có thể chịu được, Tần Cẩn cúi đầu, hôn lên má anh, dịu dàng nói " Không sao là tốt rồi "
Đúng là Tằng Trạm vẫn chưa kịp thích ứng, trừ bỏ Úy Lam, anh luôn ghét người khác hôn mình, có điều hôm nay...Tằng Trạm mỉm cười, đưa tay còn lại xoa xoa đầu Tần Cẩn, nhẹ nhàng hỏi " Chúng ta không phải...đã chia tay?"
Tần Cẩn xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng " Chúng ta vẫn còn hôn ước "
Tằng Trạm cũng không phản bác, tay hơi bị tê, anh cố chống cơ thể ngồi dậy, phải nhanh chóng khỏe lại, hình như anh vắng vẻ Úy Lam khá lâu rồi, Tần Cẩn nhiệt tình giúp anh mang giày, Tằng Trạm không bằng lòng, có điều cô kiên trì ép buộc.
Hôm nay xin nghỉ, Tần Cẩn định đưa anh về thẳng nhà, Tằng Trạm nói " Không cần "
Tần Cẩn lắc lắc cánh tay anh, làm nũng " Anh là người bệnh đó "
Tằng Trạm đành nói với tài xế " Vậy..đi cảnh uyển vui vẻ đi " Đây là căn biệt thự khác của Tằng Trạm, Tần Cẩn liền hỏi " Anh dọn tới đây khi nào?"
Tằng Trạm cũng không trả lời cô, khi xe tới nơi, anh quay đầu nhìn Tần Cẩn " Đưa đến đây được rồi "
Tần Cẩn đuổi theo anh nói " Sau này anh không được làm bất kỳ chuyện xấu nào nữa, biết chưa "
Tằng Trạm nhếch mép, quay đầu đối mặt Tần Cẩn, giọng điệu bình thản " Tôi luôn là người xấu, còn làm rất nhiều chuyện xấu, nếu em chán ghét, liền có thể tùy ý rời đi "
Tằng Trạm suy nghĩ một chút rồi nói " Không ngủ một đêm, lát có cuộc họp, còn phải xem lại báo cáo, không có biện pháp "
Tần Cẩn mỉm cười nhìn Tằng Trạm, tuy bề ngoài anh luôn cà lơ phất phơ, kỳ thực trong công việc anh luôn là người nghiêm túc chính chắn. Tằng Trạm ho khan một tiếng, cổ họng thật đau, chắc do mệt nhọc quá độ, bị cảm rồi cũng nên ... Tần Cẩn nhanh chân bước qua, đưa tay sờ lên trán Tằng Trạm hỏi
" Sao vậy?"
Tiếp đó kinh ngạc rút tay lại " Anh bị sốt rồi " Tằng Trạm cũng không phủ nhận, quả thật người anh đang không thoải mái.
Tần Cẩn giật văn kiện trong tay anh, lấy điện thoại gọi cho cục trưởng " Chú, con là Tiểu Cẩn ..."
Đầu bên kia phản ứng tức thì, đáp " À, Tiểu Cẩn, gọi cho chú có chuyện gì không? "
Tần Cẩn lễ phép thưa " Con đến gặp Tằng Trạm, phát hiện anh ấy làm việc suốt, lại bị cảm, con muốn đưa anh ấy đi bệnh viện, anh ấy sống chết không chịu, giờ con muốn cứng rắn bắt người, nên gọi điện xin phép chú một tiếng "
Bên kia hắng giọng một cái, nói " Ừ...sinh bệnh phải chạy nhanh đi khám, chú không có ý kiến, với lại chú sao dám bạc đãi cô dâu mới của chúng ta chứ "
Tần Cẩn cảm tạ xong liền cúp máy, lôi kéo Tằng Trạm đứng dậy " Đi thôi "
Tằng Trạm lắc đầu " Không cần "
Tần Cẩn nắm cánh tay anh không buông " Mặt anh đỏ rần, không đi khám bệnh sẽ nặng thêm "
Bị Tần Cẩn liên tục nài nỉ, Tằng Trạm đành theo cô đến bệnh viện. Ba mươi chín độ, Tằng Trạm nằm trên giường để ý tá truyền dịch, Tần Cẩn ngồi kế bên đau lòng không thôi, lúc thì đưa tay sờ trán, lúc thì nắm chặt tay anh không rời, cô cũng biết làm vậy là không tốt, dù sao đã chấp nhận từ bỏ, chỉ là...có đôi khi suy ngẫm, cô lại thấy đám cưới này vô cùng đẹp đôi, hơn nữa cô bé kia không thấy xuất hiện...có lẽ hai người họ đã tan rã đi?
Tằng Trạm truyền dịch xong, cả người tỉnh táo không ít, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tần Cẩn, anh giật gật tay, phát hiện đang bị Tần Cẩn nắm lấy, hai tay cô ấm áp, so với Úy Lam thật khác biệt, bất luận là tay hay chân của Úy Lam luôn luôn lạnh lẽo, trong chớp mắt anh cảm thấy lòng mình ấm lên, từ nhỏ tới lớn, hình như chưa có ai bồi bên giường chăm sóc anh như vậy, theo bản năng Tằng Trạm nắm lại tay Tần Cẩn, suy nghĩ anh cũng đơn giản không kém, bởi vì ấm áp nên sinh luyến tiếc.
Tần Cẩn nở nụ cười vui vẻ, e thẹn cúi đầu, hỏi " Còn có chỗ nào không thoải mái? "
Tằng Trạm lắc đầu, khuôn mặt đẹp trai có chút tội nghiệp. Đứng trước sức hút mãnh liệt của Tằng Trạm...ai có thể chịu được, Tần Cẩn cúi đầu, hôn lên má anh, dịu dàng nói " Không sao là tốt rồi "
Đúng là Tằng Trạm vẫn chưa kịp thích ứng, trừ bỏ Úy Lam, anh luôn ghét người khác hôn mình, có điều hôm nay...Tằng Trạm mỉm cười, đưa tay còn lại xoa xoa đầu Tần Cẩn, nhẹ nhàng hỏi " Chúng ta không phải...đã chia tay?"
Tần Cẩn xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng " Chúng ta vẫn còn hôn ước "
Tằng Trạm cũng không phản bác, tay hơi bị tê, anh cố chống cơ thể ngồi dậy, phải nhanh chóng khỏe lại, hình như anh vắng vẻ Úy Lam khá lâu rồi, Tần Cẩn nhiệt tình giúp anh mang giày, Tằng Trạm không bằng lòng, có điều cô kiên trì ép buộc.
Hôm nay xin nghỉ, Tần Cẩn định đưa anh về thẳng nhà, Tằng Trạm nói " Không cần "
Tần Cẩn lắc lắc cánh tay anh, làm nũng " Anh là người bệnh đó "
Tằng Trạm đành nói với tài xế " Vậy..đi cảnh uyển vui vẻ đi " Đây là căn biệt thự khác của Tằng Trạm, Tần Cẩn liền hỏi " Anh dọn tới đây khi nào?"
Tằng Trạm cũng không trả lời cô, khi xe tới nơi, anh quay đầu nhìn Tần Cẩn " Đưa đến đây được rồi "
Tần Cẩn đuổi theo anh nói " Sau này anh không được làm bất kỳ chuyện xấu nào nữa, biết chưa "
Tằng Trạm nhếch mép, quay đầu đối mặt Tần Cẩn, giọng điệu bình thản " Tôi luôn là người xấu, còn làm rất nhiều chuyện xấu, nếu em chán ghét, liền có thể tùy ý rời đi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.