Chương 96
Lạc Nguyệt Thất Thất
14/12/2016
Công ty Tằng Trạm vững bước đi lên, trên quan trường cũng thuận buồm xuôi
gió. Trừ bỏ cách mấy hôm chạy tới thôn nhỏ xem Uý Lam, thời gian còn lại bận bịu công việc, suốt ngày đầu tắt mặt tối. Khó lắm mới có được một
hai ngày nghỉ, thì phải tham gia các cuộc xã giao. Cục trưởng không đợi
Tằng Trạm lên làm cục phó, đã điều anh đi tỉnh uỷ, mọi người không khỏi
tắc lưỡi, ghen tị, không biết Tằng Trạm đã cho cục trưởng uống bùa mê
thuốc lú gì?
Đêm trước khi đi nhậm chức, Tằng Trạm lái xe đến nhà Uý Lam, muốn dẫn cô theo cùng, dù sao cứ để cô như vậy, anh rất không yên tâm. Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, Tằng Trạm chẳng chút kiêng dè, giơ tay gõ cửa.
Tiếng Uý Lam ở bên trong vọng ra " Ai đó?" Hỏi mấy lần cũng không thấy ai đáp lại.
Tằng Trạm vẫn kiên trì gõ cửa, bộ mặt bắt đầu nhăn nhó. Uý Lam cảm thấy vô cùng phiền phức, đành đứng dậy bước ra mở cửa. Vừa mở ra, liền trông thấy Tằng Trạm, hai mắt Uý Lam trợn tròn, thiếu điều rớt xuống, Tằng Trạm còn tưởng rằng cô bất ngờ, vui mừng tới phát ngốc, lập tứ giơ tay xoa xoa mặt cô, Uý Lam giật mình tỉnh táo, nhanh tay đóng sầm cửa lại, cô không muốn gặp chú!
Lòng tự trọng bị tổn thương, Tằng Trạm bỏ thêm khí lực mạnh mẽ đẩy cửa ra, tức giận nhìn Uý Lam. Anh nhớ cô nhiều như vậy, chẳng lẽ cô không thấy à? Đã suy nghĩ thời gian dài như vậy, còn muốn anh chờ đợi bao lâu nữa?
" Đi với tôi nhé?" Tằng Trạm mở miệng.
Uý Lam lật đật nói " Không " Hai mắt e dè nhìn anh, lùi về phía sau né tránh, rõ ràng chú đồng ý cho cô đi, còn đưa cô về nhà, sao giờ đổi ý không chịu buông tha cho cô?
Tính nhẫn nại của Tằng Trạm rất kém, thân hình cao lớn không ngừng bước tới, Uý Lam hoảng sợ liên tục lùi lại, bàn tay bấu vào đùi, kiên quyết lắc đầu " Tôi đã nói không đi, chú đừng ép tôi "
Tằng Trạm không hiểu, tại sao cô lại sợ anh, thời điểm hai người lên giường, cực kỳ thoải mái mà, anh còn thấy rõ ràng, vẻ hưởng thụ trên mặt cô, cô thích làm tình với anh, anh cũng thích làm vậy với cô, giờ còn giả bộ rụt rè cái quỷ gì chứ? Tằng Trạm hít một hơi dài, cố gắng điều chỉnh âm thanh nhẹ nhất có thể.
" Em nói cho tôi biết đi, vì sao không chịu quay về? "
Tự nhiên Uý Lam không muốn nói nữa, chỉ cúi đầu nín thinh. Tằng Trạm nghĩ chắc liên quan tới Tần Cẩn, liền dịu dàng dỗ dành " Tôi với Tần Cẩn đã huỷ hôn, không còn bất kỳ quan hệ gì, từ nay về sau tôi chỉ có một mình Uý Lam, được không? "
Ngu mới nghe lời chú! Uý Lam hận chú mặt dày vô sỉ, hận luôn chuyện chú đeo bám dai dẳng không tha, cô vểnh môi mắng mỏ " Tôi ghét chú chết đi được, sẽ không bao giờ ở chung với chú, mãi mãi không!" Lời nói vừa độc ác vừa tuyệt tình, giống như trên đời này Tằng Trạm là kẻ thù không đội trời chung với cô.
Tằng Trạm chẳng nóng chẳng lạnh, dù sao dục vọng và lý trí luôn bị cô thao túng, anh mỉm cười hiền hoà " Mai tôi phải lên tỉnh tiếp nhận công việc, em nghĩ cho kỹ, nếu không chịu theo tôi, tôi sẽ không đi tìm em, cũng không cho em tiền tiêu vặt "
Uý Lam giương đôi mắt vô tội nhìn anh, Tằng Trạm thấy chiêu này có vẻ dùng được, vội vàng nói tiếp " Rời bỏ tôi, em có cái gì? Tôi cho em ăn ngon mặc đẹp, yêu thương chiều chuộng em hết mực, còn ở lại đây, cái gì em cũng không có, mai mốt tính gả cho một thằng đàn ông cũng không có gì như em sao?" Anh từng bước đi tới, hai tay bắt lấy bờ vai gầy yếu của cô, cúi đầu, thấp giọng hăm doạ " Thân thể của em đã bị tôi ăn qua, nếu thằng khác đụng vào, sẽ ghét bỏ em bẩn!"
Nước mắt Uý Lam chảy dài, sao trên đời lại có người khốn nạn như chú?
Sợ chưa đủ, anh còn không ngừng bồi thêm " Em không cảm thấy xấu hổ à, không biết câu một lòng một dạ viết như thế nào sao?"
Hay cho câu một lòng một dạ! Uý Lam cắn răng, ừ cô không hiểu đó, xem chú muốn làm cái gì, cô ngẩng đầu, mặt đối mặt với anh, lớn tiếng trả lời " Tôi không trở về với chú thì sao, tôi sẽ tìm thật nhiều đàn ông, xem thử ai dám chê tôi bẩn " Nói ra lời xấu hổ như vậy, Uý Lam cũng rất mắc cỡ, có điều trước mặt Tằng Trạm cô không thể để mình yếu thế.
Hừ lạnh một cái, cô tiếp tục phản kích " Tôi muốn tìm người mình thích, hai người sống chung vui vẻ bên nhau " Ám chỉ rành rành cô không thích Tằng Trạm, cho tới bây giờ chưa từng thích anh!
Cô bé lừa đảo này, đúng là một con sói mắt trắng ... Chẳng ngoan ngoãn chút xíu nào, cần được dạy dỗ! Tằng Trạm giơ tay bịt miệng Uý Lam, nhấc bổng cô lên đi thẳng về phía phòng ngủ. Quẳng cô xuống giường, thân thể cao ngất đè lên, vốn anh định đến đây năn nỉ cô quay về, không tính đụng vào người cô, chỉ là không ngờ Uý Lam miệng mồm hung ác, lời nói dơ bẩn như vậy cũng dám thốt ra, anh phải thu thập cô mới được.
Đêm trước khi đi nhậm chức, Tằng Trạm lái xe đến nhà Uý Lam, muốn dẫn cô theo cùng, dù sao cứ để cô như vậy, anh rất không yên tâm. Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, Tằng Trạm chẳng chút kiêng dè, giơ tay gõ cửa.
Tiếng Uý Lam ở bên trong vọng ra " Ai đó?" Hỏi mấy lần cũng không thấy ai đáp lại.
Tằng Trạm vẫn kiên trì gõ cửa, bộ mặt bắt đầu nhăn nhó. Uý Lam cảm thấy vô cùng phiền phức, đành đứng dậy bước ra mở cửa. Vừa mở ra, liền trông thấy Tằng Trạm, hai mắt Uý Lam trợn tròn, thiếu điều rớt xuống, Tằng Trạm còn tưởng rằng cô bất ngờ, vui mừng tới phát ngốc, lập tứ giơ tay xoa xoa mặt cô, Uý Lam giật mình tỉnh táo, nhanh tay đóng sầm cửa lại, cô không muốn gặp chú!
Lòng tự trọng bị tổn thương, Tằng Trạm bỏ thêm khí lực mạnh mẽ đẩy cửa ra, tức giận nhìn Uý Lam. Anh nhớ cô nhiều như vậy, chẳng lẽ cô không thấy à? Đã suy nghĩ thời gian dài như vậy, còn muốn anh chờ đợi bao lâu nữa?
" Đi với tôi nhé?" Tằng Trạm mở miệng.
Uý Lam lật đật nói " Không " Hai mắt e dè nhìn anh, lùi về phía sau né tránh, rõ ràng chú đồng ý cho cô đi, còn đưa cô về nhà, sao giờ đổi ý không chịu buông tha cho cô?
Tính nhẫn nại của Tằng Trạm rất kém, thân hình cao lớn không ngừng bước tới, Uý Lam hoảng sợ liên tục lùi lại, bàn tay bấu vào đùi, kiên quyết lắc đầu " Tôi đã nói không đi, chú đừng ép tôi "
Tằng Trạm không hiểu, tại sao cô lại sợ anh, thời điểm hai người lên giường, cực kỳ thoải mái mà, anh còn thấy rõ ràng, vẻ hưởng thụ trên mặt cô, cô thích làm tình với anh, anh cũng thích làm vậy với cô, giờ còn giả bộ rụt rè cái quỷ gì chứ? Tằng Trạm hít một hơi dài, cố gắng điều chỉnh âm thanh nhẹ nhất có thể.
" Em nói cho tôi biết đi, vì sao không chịu quay về? "
Tự nhiên Uý Lam không muốn nói nữa, chỉ cúi đầu nín thinh. Tằng Trạm nghĩ chắc liên quan tới Tần Cẩn, liền dịu dàng dỗ dành " Tôi với Tần Cẩn đã huỷ hôn, không còn bất kỳ quan hệ gì, từ nay về sau tôi chỉ có một mình Uý Lam, được không? "
Ngu mới nghe lời chú! Uý Lam hận chú mặt dày vô sỉ, hận luôn chuyện chú đeo bám dai dẳng không tha, cô vểnh môi mắng mỏ " Tôi ghét chú chết đi được, sẽ không bao giờ ở chung với chú, mãi mãi không!" Lời nói vừa độc ác vừa tuyệt tình, giống như trên đời này Tằng Trạm là kẻ thù không đội trời chung với cô.
Tằng Trạm chẳng nóng chẳng lạnh, dù sao dục vọng và lý trí luôn bị cô thao túng, anh mỉm cười hiền hoà " Mai tôi phải lên tỉnh tiếp nhận công việc, em nghĩ cho kỹ, nếu không chịu theo tôi, tôi sẽ không đi tìm em, cũng không cho em tiền tiêu vặt "
Uý Lam giương đôi mắt vô tội nhìn anh, Tằng Trạm thấy chiêu này có vẻ dùng được, vội vàng nói tiếp " Rời bỏ tôi, em có cái gì? Tôi cho em ăn ngon mặc đẹp, yêu thương chiều chuộng em hết mực, còn ở lại đây, cái gì em cũng không có, mai mốt tính gả cho một thằng đàn ông cũng không có gì như em sao?" Anh từng bước đi tới, hai tay bắt lấy bờ vai gầy yếu của cô, cúi đầu, thấp giọng hăm doạ " Thân thể của em đã bị tôi ăn qua, nếu thằng khác đụng vào, sẽ ghét bỏ em bẩn!"
Nước mắt Uý Lam chảy dài, sao trên đời lại có người khốn nạn như chú?
Sợ chưa đủ, anh còn không ngừng bồi thêm " Em không cảm thấy xấu hổ à, không biết câu một lòng một dạ viết như thế nào sao?"
Hay cho câu một lòng một dạ! Uý Lam cắn răng, ừ cô không hiểu đó, xem chú muốn làm cái gì, cô ngẩng đầu, mặt đối mặt với anh, lớn tiếng trả lời " Tôi không trở về với chú thì sao, tôi sẽ tìm thật nhiều đàn ông, xem thử ai dám chê tôi bẩn " Nói ra lời xấu hổ như vậy, Uý Lam cũng rất mắc cỡ, có điều trước mặt Tằng Trạm cô không thể để mình yếu thế.
Hừ lạnh một cái, cô tiếp tục phản kích " Tôi muốn tìm người mình thích, hai người sống chung vui vẻ bên nhau " Ám chỉ rành rành cô không thích Tằng Trạm, cho tới bây giờ chưa từng thích anh!
Cô bé lừa đảo này, đúng là một con sói mắt trắng ... Chẳng ngoan ngoãn chút xíu nào, cần được dạy dỗ! Tằng Trạm giơ tay bịt miệng Uý Lam, nhấc bổng cô lên đi thẳng về phía phòng ngủ. Quẳng cô xuống giường, thân thể cao ngất đè lên, vốn anh định đến đây năn nỉ cô quay về, không tính đụng vào người cô, chỉ là không ngờ Uý Lam miệng mồm hung ác, lời nói dơ bẩn như vậy cũng dám thốt ra, anh phải thu thập cô mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.