Chương 99
Lạc Nguyệt Thất Thất
14/12/2016
Lúc xế chiều, Uý
Lam đem thùng gỗ chà rửa sạch sẽ, sau đó mới chuyển vào trong phòng. Tan làm, Tằng Trạm ghé siêu thị mua rất nhiều thức ăn, lại nhớ tới lời nói
hôm qua của Uý Lam, bất giác cong môi cười mỉm, anh chẳng những không
trách cô bé tiểu tiện bên cạnh mình, mà còn phải nghiêm túc lắng nghe,
tha hồ suy diễn rồi ảo tưởng.
Nhìn lên kệ hàng đặt bàn chải, dung dịch rửa toilet, Tằng Trạm có chút bối rối gãi gãi đầu, lia mắt ngắm nghía đủ loại bình chứa nước tiểu giành cho trẻ em bày biện gần đó, mặc dù biết Uý Lam đã lớn, không dùng được loại bình này, nhưng anh vẫn muốn mua, để cô cảm nhận được sự bất tiện khi ở nông thôn, tiếp đó ngoan ngoãn theo anh về thành phố. Cả dãy bình tiểu nhi đồng đủ màu sắc, hình dạng, Tằng Trạm chọn ra năm cái, rất sặc sỡ, dễ thương vô cùng.
Thời điểm Tằng Trạm bày ra năm cái bình tiểu đáng yêu trước mặt Uý Lam, cô há miệng kinh ngạc, cúi xuống cầm lấy một cái có hình dạng con ếch, xăm soi, tắc lưỡi giáo huấn.
" Mua thì cũng mua rồi, sao lại vứt dưới đất như vậy " Nói xong ôm hết năm cái chạy vào phòng bếp, xếp gọn gàng trên kệ.
Tằng Trạm bất đắc dĩ đi theo cô, nhíu mày hỏi " Em cất mấy cái đó làm gì?" Anh giơ tay định lấy chúng xuống, Uý Lam liền quay đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi " Không đặt bát trên đây thì để ở đâu?"
Hai mắt Tằng Trạm mở to, hô hấp có chút ngưng trệ, cái gì...bát à? Khẽ chớp mắt mấy cái lấy lại bình tĩnh, đúng là không nên mua loại nhỏ như vậy, nhìn xem cái miệng con ếch há ra vừa đủ, kích cỡ cũng hợp, ừ hơi giống...tuy nhiên, cô không thấy mấy cái 'bát' này to một cách khác thường sao?
Tằng Trạm chẳng thể đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ thở dài thườn thượt, bỏ lại một câu " Đây không phải bát " Nói xong cầm mấy cái bình chứa nước tiểu đi vào phòng ngủ, đặt cạnh cái thùng gỗ, cuối cùng Uý Lam cũng lờ mờ đoán ra, công dụng thật sự của mấy cái bát ấy.
Ăn cơm xong, Uý Lam leo lên giường ngủ, Tằng Trạm thừa dịp trời chưa tối đem mấy tập hồ sơ công vụ chưa kịp xử lý hoàn thành nốt, sau đó tắt di động, chui vào trong chăn với Uý Lam. Cuộc sống thành thị lúc nào cũng huyên náo ầm ĩ, ngẫu nhiên đến sống ở nông thôn, đúng là rất tốt, không khí trong lành, không gian yên tĩnh.
Đến khuya, quả nhiên Uý Lam tỉnh dậy đi tiểu đêm, Trạm do ngủ không sâu, nên bị tiếng động đánh thức, chớp chớp cặp mắt nhập nhèm, vểnh tai lắng nghe. Uý Lam đến cạnh thùng gỗ, rất tự nhiên tụt quần xuống, ngồi vào...âm thanh xi xi yếu ớt vang lên.
Tằng Trạm nuốt nước bọt, đôi môi mím lại, bụng khẩn trương buộc chặt, ngay cả vật nam tính giữa hai chân cũng chầm chậm cứng rắn, anh thấy bản thân thật biến thái, thích nghe tiếng đi tiểu của Uý Lam...đến cả anh cũng thấy khinh bỉ hành vi bỉ ổi của mình, Tằng Trạm cố ép bản thân thành người quân tử, giơ tay bịt kín hai lỗ tai.
Bên kia, Uý Lam vẫn đang giải toả, do uống nước khá nhiều, lại giữ trong người thời gian dài, bụng căng trướng khó chịu, mà khi xả ra, dòng chảy nhỏ nhoi nhu nhược, bởi vậy mất một lúc lâu vẫn chưa tiểu xong.
Tằng Trạm nhẹ nhàng xoay người, bỏ hai tay đang che lỗ tai xuống, lắng nghe tiếng nước khe khẽ, híp mắt nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ đang ngồi, thật kỳ lạ, rõ ràng là làm rồi, sao chỗ đó còn bé như vậy? Hay do...mấy tháng không làm, chỗ đó liền co rút lại kích cỡ trước đây?
Tằng Trạm đắn đo suy nghĩ một hồi, tuy anh chẳng nhớ được trước và sau khi làm chỗ đó có thay đổi gì không, nhưng hiện tại nghe âm thanh lại thấy giống y đúc lần đầu anh nghe Uý Lam tiểu.
Uý Lam giải quyết xong, kéo quần lên, xách thùng gỗ bỏ ra ngoài, rồi trở về giường nằm xuống. Tằng Trạm luôn cảm thấy nước tiểu của Uý Lam không khó ngửi, mà cho dù có, anh cũng chưa từng có ý nghĩ ghét bỏ. Đợi Uý Lam ngủ tiếp, Tằng Trạm liền sáp lại, lồng ngực ấm áp của anh dán lên lưng cô, do mệt mỏi, rất nhanh tiếng ngáy o o của Uý Lam lại vang lên. Tằng Trạm ngồi dậy, lấy miếng khăn giấy đã chuẩn bị sẳn, cúi đầu chui vào trong chăn, cô bé này tiểu xong cũng không biết lau khô phía dưới...loại chuyện xấu xa này, hình như giành riêng cho anh thì phải.
Tằng Trạm bĩu môi không cho là đúng, bên trong tối đen chẳng thể nhìn thấy bất kỳ đường nét nào, nhưng anh lại có thể chuẩn xác tìm được vị trí, kéo quần xuống, ngón tay từ từ vạch ra, khe nhỏ đỏ hồng liền bại lộ, Tằng Trạm đặt khăn giấy vào nhẹ nhàng ma sát, thân thể Uý Lam thoáng run run, hai chân vô thức kẹp lại, cổ họng ừ hử mấy tiếng.
Cơ thể Tằng Trạm đột nhiên khô nóng bức rức, tiểu yêu tinh này, rên thôi đã mê người như vậy, thật biết cách dụ dỗ anh. Tằng Trạm nở nụ cười gian tà, lau xong vứt khăn giấy xuống sàn, ngón trỏ lần mò tìm tới viên hạch tâm non mềm, nửa xoa nửa ấn, ngón giữa chống lên cửa huyệt bé xíu chọc chọc khiêu khích.
Nhìn lên kệ hàng đặt bàn chải, dung dịch rửa toilet, Tằng Trạm có chút bối rối gãi gãi đầu, lia mắt ngắm nghía đủ loại bình chứa nước tiểu giành cho trẻ em bày biện gần đó, mặc dù biết Uý Lam đã lớn, không dùng được loại bình này, nhưng anh vẫn muốn mua, để cô cảm nhận được sự bất tiện khi ở nông thôn, tiếp đó ngoan ngoãn theo anh về thành phố. Cả dãy bình tiểu nhi đồng đủ màu sắc, hình dạng, Tằng Trạm chọn ra năm cái, rất sặc sỡ, dễ thương vô cùng.
Thời điểm Tằng Trạm bày ra năm cái bình tiểu đáng yêu trước mặt Uý Lam, cô há miệng kinh ngạc, cúi xuống cầm lấy một cái có hình dạng con ếch, xăm soi, tắc lưỡi giáo huấn.
" Mua thì cũng mua rồi, sao lại vứt dưới đất như vậy " Nói xong ôm hết năm cái chạy vào phòng bếp, xếp gọn gàng trên kệ.
Tằng Trạm bất đắc dĩ đi theo cô, nhíu mày hỏi " Em cất mấy cái đó làm gì?" Anh giơ tay định lấy chúng xuống, Uý Lam liền quay đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi " Không đặt bát trên đây thì để ở đâu?"
Hai mắt Tằng Trạm mở to, hô hấp có chút ngưng trệ, cái gì...bát à? Khẽ chớp mắt mấy cái lấy lại bình tĩnh, đúng là không nên mua loại nhỏ như vậy, nhìn xem cái miệng con ếch há ra vừa đủ, kích cỡ cũng hợp, ừ hơi giống...tuy nhiên, cô không thấy mấy cái 'bát' này to một cách khác thường sao?
Tằng Trạm chẳng thể đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ thở dài thườn thượt, bỏ lại một câu " Đây không phải bát " Nói xong cầm mấy cái bình chứa nước tiểu đi vào phòng ngủ, đặt cạnh cái thùng gỗ, cuối cùng Uý Lam cũng lờ mờ đoán ra, công dụng thật sự của mấy cái bát ấy.
Ăn cơm xong, Uý Lam leo lên giường ngủ, Tằng Trạm thừa dịp trời chưa tối đem mấy tập hồ sơ công vụ chưa kịp xử lý hoàn thành nốt, sau đó tắt di động, chui vào trong chăn với Uý Lam. Cuộc sống thành thị lúc nào cũng huyên náo ầm ĩ, ngẫu nhiên đến sống ở nông thôn, đúng là rất tốt, không khí trong lành, không gian yên tĩnh.
Đến khuya, quả nhiên Uý Lam tỉnh dậy đi tiểu đêm, Trạm do ngủ không sâu, nên bị tiếng động đánh thức, chớp chớp cặp mắt nhập nhèm, vểnh tai lắng nghe. Uý Lam đến cạnh thùng gỗ, rất tự nhiên tụt quần xuống, ngồi vào...âm thanh xi xi yếu ớt vang lên.
Tằng Trạm nuốt nước bọt, đôi môi mím lại, bụng khẩn trương buộc chặt, ngay cả vật nam tính giữa hai chân cũng chầm chậm cứng rắn, anh thấy bản thân thật biến thái, thích nghe tiếng đi tiểu của Uý Lam...đến cả anh cũng thấy khinh bỉ hành vi bỉ ổi của mình, Tằng Trạm cố ép bản thân thành người quân tử, giơ tay bịt kín hai lỗ tai.
Bên kia, Uý Lam vẫn đang giải toả, do uống nước khá nhiều, lại giữ trong người thời gian dài, bụng căng trướng khó chịu, mà khi xả ra, dòng chảy nhỏ nhoi nhu nhược, bởi vậy mất một lúc lâu vẫn chưa tiểu xong.
Tằng Trạm nhẹ nhàng xoay người, bỏ hai tay đang che lỗ tai xuống, lắng nghe tiếng nước khe khẽ, híp mắt nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ đang ngồi, thật kỳ lạ, rõ ràng là làm rồi, sao chỗ đó còn bé như vậy? Hay do...mấy tháng không làm, chỗ đó liền co rút lại kích cỡ trước đây?
Tằng Trạm đắn đo suy nghĩ một hồi, tuy anh chẳng nhớ được trước và sau khi làm chỗ đó có thay đổi gì không, nhưng hiện tại nghe âm thanh lại thấy giống y đúc lần đầu anh nghe Uý Lam tiểu.
Uý Lam giải quyết xong, kéo quần lên, xách thùng gỗ bỏ ra ngoài, rồi trở về giường nằm xuống. Tằng Trạm luôn cảm thấy nước tiểu của Uý Lam không khó ngửi, mà cho dù có, anh cũng chưa từng có ý nghĩ ghét bỏ. Đợi Uý Lam ngủ tiếp, Tằng Trạm liền sáp lại, lồng ngực ấm áp của anh dán lên lưng cô, do mệt mỏi, rất nhanh tiếng ngáy o o của Uý Lam lại vang lên. Tằng Trạm ngồi dậy, lấy miếng khăn giấy đã chuẩn bị sẳn, cúi đầu chui vào trong chăn, cô bé này tiểu xong cũng không biết lau khô phía dưới...loại chuyện xấu xa này, hình như giành riêng cho anh thì phải.
Tằng Trạm bĩu môi không cho là đúng, bên trong tối đen chẳng thể nhìn thấy bất kỳ đường nét nào, nhưng anh lại có thể chuẩn xác tìm được vị trí, kéo quần xuống, ngón tay từ từ vạch ra, khe nhỏ đỏ hồng liền bại lộ, Tằng Trạm đặt khăn giấy vào nhẹ nhàng ma sát, thân thể Uý Lam thoáng run run, hai chân vô thức kẹp lại, cổ họng ừ hử mấy tiếng.
Cơ thể Tằng Trạm đột nhiên khô nóng bức rức, tiểu yêu tinh này, rên thôi đã mê người như vậy, thật biết cách dụ dỗ anh. Tằng Trạm nở nụ cười gian tà, lau xong vứt khăn giấy xuống sàn, ngón trỏ lần mò tìm tới viên hạch tâm non mềm, nửa xoa nửa ấn, ngón giữa chống lên cửa huyệt bé xíu chọc chọc khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.