Quyển 2 - Chương 119: Bức Hôn 4
Túy Phong Ma
01/03/2017
An Sơ Dương nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, nhớ tới dáng vẻ của Vân Khanh ở nhà ngói lúc đó, mặc dù cùng tuổi với Tuyết Oánh, nhưng tính cách và
cách làm người xử sự của cả hai hoàn toàn bất đồng, Tuyết Oánh được kế
mẫu một mực nuông chiều, lại bởi vì thân thể yếu ớt, trong nhà ai cũng
nhường nhịn nàng, mặc dù không có dưỡng ra tính cách kiêu căng, cũng là
không rành thế sự, làm sao hiểu được lòng người thâm sâu khó lường.
Hắn vẫn luôn nhớ ngày ấy ở trong hoa viên gặp Vân Khanh cùng một đứa bé chơi đùa, đứa bé kia chính là vong thê của Liễu Dịch Dương lưu lại, muốn cho nàng đi làm kế thất, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ngàn lần không nỡ, nếu như Liễu gia lấy chuyện bị cướp phỉ uy hiếp, vậy hắn cứu nàng ra, còn nhìn thấy da thịt của nàng, so với Liễu Dịch Dương kia càng thích hợp hơn, liền nói: "Muội giúp huynh trưởng đi một chuyến, nói ta nguyện ý phụ trách."
An Tuyết Oánh còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần khi bị chuyện kia đả kích, giờ lại nghe An Sơ Dương thốt lên một câu như vậy, cũng không biết phải như thế nào biểu đạt cảm giác kinh ngạc lúc này, vừa định mở miệng hỏi, An Sơ Dương đã đi xa rồi.
Nguyện ý phụ trách?
Vân Khanh vừa nghe lời này, trong lòng liền hiểu rõ ý tứ của An Sơ Dương, chỉ sợ hắn thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, càng làm càng nghiện, giờ lại hăng hái vươn tay giúp đỡ muốn đem nàng cưới về, tuy rằng hiện tại nàng tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt, nhưng cũng không muốn bởi vì việc này lại tùy tiện tìm người gả cho xong việc, cho nên nàng trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Thay ta cám ơn huynh trưởng của ngươi."
An Tuyết Oánh bị hai người ra vẻ bí hiểm làm cho đầu óc đầy dấu chấm hỏi, nhưng hỏi hai người cũng không mở miệng nói, chỉ có thể trở về đem lời này chuyển lại cho An Sơ Dương.
An Sơ Dương sau khi nghe xong, một lúc lâu không nói gì, cái gì cũng không nói, tự mình đến gặp Vân Khanh, hỏi thẳng: "Ngươi muốn gả cho Liễu Dịch Dương?"
Chịu ân cứu mạng của hắn, Vân Khanh không nói muốn báo đáp, nhưng ít nhất thái độ đối với hắn có tốt hơn một chút, nàng lắc lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới."
"Vậy ngươi tùy ý gả vào một thương hộ?"
"Chưa từng." Vân Khanh sửng sốt, liền đoán được đây là biện pháp mà Thẩm Mậu cùng Tạ thị nghĩ ra, trước tìm nhà khác định ra hôn sự, rồi cự tuyệt Liễu gia.
"Vậy ngươi vì sao không muốn gả cho ta?"
Bị người ta trực tiếp hỏi như vậy, mặc dù đã sống qua hai kiếp, nhưng hai kiếp cũng chưa từng trải qua chuyện này, Vân Khanh hơi có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn rất bình tĩnh mở miệng nói: "Việc hôm ấy, An công tử có thể cứu giúp ta vô cùng cảm kích, Vân Khanh sẽ không mượn hai chữ ‘phụ trách’ để nghị thân, mặc dù Thẩm gia không nghèo, nhưng vẫn cùng quan nghiệp có sự khác nhau."
Đương nhiên, ở trong lòng Vân Khanh, nàng cũng không cho rằng Tri Phủ gia đã là rất cao rồi, Thẩm gia các nàng không xứng không hợp vân vân, Thẩm gia trăm năm ở Dương Châu đã là căn cơ thâm hậu, Tề gia từ hôn kì thực là ánh mắt thiển cận, ngược lại lâm vào cảnh làm trò cười cho người thành Dương Châu, chỉ bằng tài phú của Thẩm gia, quan gia nguyện ý kết thân cũng không thiếu.
Nay Liễu gia chính là nắm chắc Vân Khanh là khuê nữ chưa gả, Liễu gia lại có chứng cứ cướp phỉ bắt cóc Vân Khanh, chỉ cần có chứng cứ trong tay, bọn họ có thể ở Dương Châu hô mưa gọi gió, cho cả thành đều biết.
Hậu quả mà Vân Khanh nàng phải đối mặt cũng chỉ có 2 lựa chọn, một chính là gả đi, một chính là gả không, loại kết cục nào cũng đều không tốt .
Vân Khanh ở trong nhà suy nghĩ, nếu như nói không cần thanh danh, chỉ cần không lấy chồng Liễu gia, nàng có rất nhiều biện pháp, nhưng ý cha mẹ lại thật rõ ràng, bọn họ không muốn mất đi thanh danh, bởi vì thanh danh của Vân Khanh cũng bao gồm cả Thẩm gia ở bên trong, nay nàng là con nối dòng duy nhất của Thẩm gia, nếu là nữ nhi duy nhất cũng như vậy, Thẩm Mậu ở bên ngoài cũng sẽ bị người khinh thị.
Vì thế nàng luôn luôn nghĩ, có biện pháp nào, có thể không mất đi thanh danh, lại không cần gả cho Liễu gia, đồng thời còn có thể mượn cơ hội lần này, làm cho đám người ở Liễu gia bị đánh bại.
Như vậy khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều rồi!
Gả cho An Sơ Dương thật ra là biện pháp nhanh gọn nhất hiện nay, nhưng nàng cùng An Sơ Dương bất quá chỉ mới gặp mặt vài lần, nếu là vì phụ trách mà gả qua đó, tuy nói dựa vào quyền thế của Tri Phủ cùng Ninh Quốc Công phủ, Liễu gia không dám đụng vào, nhưng nếu gả đi thì cũng là ngươi xem ta, ta xem ngươi, nếu chuyện cướp phỉ bị lộ ra ngoài, không chừng Tri Phủ phu nhân cùng Tri Phủ gia còn có thể bởi vậy mà xem nhẹ nàng, ngày sau càng thêm chật vật.
Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, người chủ mưu phía sau màn vẫn chưa tìm ra, thánh giá Nam tuần còn chưa tới, những việc đó bọn nàng cần phải dốc hết sức của mình đến làm, nàng không thể cứ như vậy đính hôn gả đi ra ngoài!
An Sơ Dương nhìn thấy trong hai mắt nàng lắp đầy ánh nắng mặt trời, bình tĩnh hỏi: "Ngươi có biện pháp nào, có thể cùng lúc giải quyết hai vấn đề này sao?"
Hắn vẫn luôn nhớ ngày ấy ở trong hoa viên gặp Vân Khanh cùng một đứa bé chơi đùa, đứa bé kia chính là vong thê của Liễu Dịch Dương lưu lại, muốn cho nàng đi làm kế thất, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ngàn lần không nỡ, nếu như Liễu gia lấy chuyện bị cướp phỉ uy hiếp, vậy hắn cứu nàng ra, còn nhìn thấy da thịt của nàng, so với Liễu Dịch Dương kia càng thích hợp hơn, liền nói: "Muội giúp huynh trưởng đi một chuyến, nói ta nguyện ý phụ trách."
An Tuyết Oánh còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần khi bị chuyện kia đả kích, giờ lại nghe An Sơ Dương thốt lên một câu như vậy, cũng không biết phải như thế nào biểu đạt cảm giác kinh ngạc lúc này, vừa định mở miệng hỏi, An Sơ Dương đã đi xa rồi.
Nguyện ý phụ trách?
Vân Khanh vừa nghe lời này, trong lòng liền hiểu rõ ý tứ của An Sơ Dương, chỉ sợ hắn thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, càng làm càng nghiện, giờ lại hăng hái vươn tay giúp đỡ muốn đem nàng cưới về, tuy rằng hiện tại nàng tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt, nhưng cũng không muốn bởi vì việc này lại tùy tiện tìm người gả cho xong việc, cho nên nàng trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Thay ta cám ơn huynh trưởng của ngươi."
An Tuyết Oánh bị hai người ra vẻ bí hiểm làm cho đầu óc đầy dấu chấm hỏi, nhưng hỏi hai người cũng không mở miệng nói, chỉ có thể trở về đem lời này chuyển lại cho An Sơ Dương.
An Sơ Dương sau khi nghe xong, một lúc lâu không nói gì, cái gì cũng không nói, tự mình đến gặp Vân Khanh, hỏi thẳng: "Ngươi muốn gả cho Liễu Dịch Dương?"
Chịu ân cứu mạng của hắn, Vân Khanh không nói muốn báo đáp, nhưng ít nhất thái độ đối với hắn có tốt hơn một chút, nàng lắc lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới."
"Vậy ngươi tùy ý gả vào một thương hộ?"
"Chưa từng." Vân Khanh sửng sốt, liền đoán được đây là biện pháp mà Thẩm Mậu cùng Tạ thị nghĩ ra, trước tìm nhà khác định ra hôn sự, rồi cự tuyệt Liễu gia.
"Vậy ngươi vì sao không muốn gả cho ta?"
Bị người ta trực tiếp hỏi như vậy, mặc dù đã sống qua hai kiếp, nhưng hai kiếp cũng chưa từng trải qua chuyện này, Vân Khanh hơi có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn rất bình tĩnh mở miệng nói: "Việc hôm ấy, An công tử có thể cứu giúp ta vô cùng cảm kích, Vân Khanh sẽ không mượn hai chữ ‘phụ trách’ để nghị thân, mặc dù Thẩm gia không nghèo, nhưng vẫn cùng quan nghiệp có sự khác nhau."
Đương nhiên, ở trong lòng Vân Khanh, nàng cũng không cho rằng Tri Phủ gia đã là rất cao rồi, Thẩm gia các nàng không xứng không hợp vân vân, Thẩm gia trăm năm ở Dương Châu đã là căn cơ thâm hậu, Tề gia từ hôn kì thực là ánh mắt thiển cận, ngược lại lâm vào cảnh làm trò cười cho người thành Dương Châu, chỉ bằng tài phú của Thẩm gia, quan gia nguyện ý kết thân cũng không thiếu.
Nay Liễu gia chính là nắm chắc Vân Khanh là khuê nữ chưa gả, Liễu gia lại có chứng cứ cướp phỉ bắt cóc Vân Khanh, chỉ cần có chứng cứ trong tay, bọn họ có thể ở Dương Châu hô mưa gọi gió, cho cả thành đều biết.
Hậu quả mà Vân Khanh nàng phải đối mặt cũng chỉ có 2 lựa chọn, một chính là gả đi, một chính là gả không, loại kết cục nào cũng đều không tốt .
Vân Khanh ở trong nhà suy nghĩ, nếu như nói không cần thanh danh, chỉ cần không lấy chồng Liễu gia, nàng có rất nhiều biện pháp, nhưng ý cha mẹ lại thật rõ ràng, bọn họ không muốn mất đi thanh danh, bởi vì thanh danh của Vân Khanh cũng bao gồm cả Thẩm gia ở bên trong, nay nàng là con nối dòng duy nhất của Thẩm gia, nếu là nữ nhi duy nhất cũng như vậy, Thẩm Mậu ở bên ngoài cũng sẽ bị người khinh thị.
Vì thế nàng luôn luôn nghĩ, có biện pháp nào, có thể không mất đi thanh danh, lại không cần gả cho Liễu gia, đồng thời còn có thể mượn cơ hội lần này, làm cho đám người ở Liễu gia bị đánh bại.
Như vậy khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều rồi!
Gả cho An Sơ Dương thật ra là biện pháp nhanh gọn nhất hiện nay, nhưng nàng cùng An Sơ Dương bất quá chỉ mới gặp mặt vài lần, nếu là vì phụ trách mà gả qua đó, tuy nói dựa vào quyền thế của Tri Phủ cùng Ninh Quốc Công phủ, Liễu gia không dám đụng vào, nhưng nếu gả đi thì cũng là ngươi xem ta, ta xem ngươi, nếu chuyện cướp phỉ bị lộ ra ngoài, không chừng Tri Phủ phu nhân cùng Tri Phủ gia còn có thể bởi vậy mà xem nhẹ nàng, ngày sau càng thêm chật vật.
Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, người chủ mưu phía sau màn vẫn chưa tìm ra, thánh giá Nam tuần còn chưa tới, những việc đó bọn nàng cần phải dốc hết sức của mình đến làm, nàng không thể cứ như vậy đính hôn gả đi ra ngoài!
An Sơ Dương nhìn thấy trong hai mắt nàng lắp đầy ánh nắng mặt trời, bình tĩnh hỏi: "Ngươi có biện pháp nào, có thể cùng lúc giải quyết hai vấn đề này sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.