Quyển 2 - Chương 288: Chương 102.3
Túy Phong Ma
22/03/2017
Nàng ta thấy đôi mắt Ngự Phượng Đàn xẹt qua trên người mình. . . . . . Sau
đó, cước bộ không ngừng, tà áo màu trắng vật vờ lưu động, rồi dừng bước
đến trước mặt Vân Khanh, cùng lúc đó, một thân ảnh tím đậm cũng đồng
dạng dừng lại trước hàng của Vân Khanh.
Dưới đài lập tức vang lên tiếng hoan hô thật lớn, Tứ hoàng tử cùng Cẩn Vương thế tử đều đứng ở trước mặt Vận Ninh quận quân.
Vân Khanh nhìn hai nam tử trước mặt một lạnh lùng anh tuấn, một tà mị, nghe tiếng hô bất ngờ từ phía dưới phát ra, đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm giác bỡ ngỡ, trò chơi này sao có chút giống như đang tạo cơ hội se duyên a . . . . . .
Ngũ hoàng tử nhìn hai người, trong đôi mắt lại lướt qua tia sáng quái dị, trên mặt nở nụ cười, trấn định nói: "Xem ra, ta có hai vị mỹ nhân để chọn rồi."
Ngũ hoàng tử là do Nguyên Hậu sinh ra, mặc dù trong nhón các hoàng tử, không được coi là đặc biệt nổi bật, nhưng vào kiếp trước, cuối cùng Minh Đế cũng phong hắn làm thái tử, chỉ tiếc không biết vì nguyên nhân gì, hắn đột nhiên khởi binh tạo phản, dẫn quân xông thẳng vào hoàng cung, sau khi tạo phản thất bại, bị Minh Đế xử tử, Tứ hoàng tử bởi vậy mới có thể trở nên nổi bật trong đám hoàng tử.
Hắn lúc này, so với Tứ hoàng tử lãnh liệt mà nói thì như ánh mặt trời, cách làm người cũng như tướng mạo không phải là loại sắc bén liều lĩnh, ngược lại có một loại cảm giác trung dung (bình thường).
An Ngọc Oánh luôn mong Ngự Phượng Đàn sẽ đi đến trước mặt nàng ta, ai ngờ Ngự Phượng Đàn thế nhưng đi thẳng đến chỗ Vân Khanh, nghe được lời của Ngũ hoàng tử, nhất thời nàng ta bất mãn nói Vân Khanh: "Vận Ninh quận quân thật là kiều mỵ trời sinh mê hoặc lòng người, khiến người ta không thể tự chủ mà đi qua chỗ ngươi."
Ý tứ rõ ràng là châm chọc Vân Khanh là hồ ly tinh, những người dưới đài nhìn An Ngọc Oánh đột nhiên mở miệng châm chọc, nhớ tới ngày thường luôn nghe được tin đồn An Ngọc Oánh ái mộ Ngự Phượng Đàn, liền muốn chờ xem thiếu nữ vừa được tấn phong làm Quận quân này sẽ đáp trả như thế nào.
Dù nàng nói rằng mình không có mê hoặc người, nhưng thực tế Tứ hoàng tử và Cẩn Vương thế tử lại trực tiếp đi tới trước mặt nàng, nếu nói là có mê hoặc, chẳng khác nào thừa nhận mình là hồ ly tinh.
An Tuyết Oánh nhớ tới vừa rồi Vân Khanh nói Mai Dư không phải vì bất cẩn mà té ngã, lạị thấy sau khi Mai Dư bị loại thì An Ngọc Oánh được lên đài, trong lòng mơ hồ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này, lại thoáng nhìn xung quanh, nàng không biết như thế nào mở miệng giúp Vân Khanh nói chuyện mới tốt.
Tứ hoàng tử dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Vân Khanh, hắn cũng không biết tại sao vừa rồi khi nghe thấy được tự do lựa chọn thì hắn lại trực tiếp đi đến trước mặt Vân Khanh, nhưng hắn có một loại trực giác, cùng Thẩm Vân Khanh một tổ, hắn nhất định sẽ là người thắng cuộc cuối cùng trong cuộc thi này.
Lúc này, hắn cũng có hứng thú xem nàng làm sao đáp trả lại khiêu khích của An Ngọc Oánh.
Dưới ánh nhìn của hơn mười cặp mắt, xiêm y nguyệt sắc của thiếu nữ trong gió đêm bay lượn, nhìn như tiên tử đang lướt trên mặt hồ, tao nhã vạn phần câu môi cười yếu ớt, ý cười trên khóe môi làm cho người ta lâm vào trầm tư, giọng nói ở trong màn đêm mang theo một loại đặc tính ôn hòa của nữ tử vùng Giang Nam, thánh thót nhẹ nhàng, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Đa tạ An tiểu thư khích lệ."
Vân Khanh vẫn ung dung thản nhiên, trên mặt còn nở nụ cười, An Ngọc Oánh thầm nghĩ nàng là đứa ngốc, mình đang mắng chửi gì người ta đều nghe không hiểu, cố ý cười lạnh nói: "Ta khen ngươi cái gì chứ?"
Mà người dưới đài lại lắc lắc đầu, vị Vận Ninh quận quân này quả thật xuất thân từ thương nhân, lời nói ngụ ý vậy cũng nghe không hiểu, bị người âm thầm châm chọc là hồ ly tinh cũng vui vẻ đón nhận, quả nhiên chính là do vận khí tốt một chút mà thôi, chỉ có bên trong đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn lóe lên tia sáng, đáy mắt là hoàn toàn tín nhiệm, mong chờ nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, đợi nàng chu môi nói ra câu tiếp theo, làm An Ngọc Oánh tức chết.
Quả nhiên, đuôi lông mày của Vân Khanh thâm thúy nhếch lên, khuôn mặt như ngọc cùng đôi mắt phượng đã nhuộm lên một tầng sương mỏng, khóe môi thản nhiên thốt ra: "An tiểu thư không phải nói ta dung mạo xinh đẹp sao? Ta nhớ rõ, trong phụ đức (đức hạnh phụ nữ), yêu cầu đối với nữ tử là phải làm tốt ‘Đức – Dung – Ngôn - Công’, ngươi không phải mới vừa khen ta sao, chẳng lẽ ngươi ngay cả《Nữ giới 》cũng quên rồi?"
《 Nữ giới 》 là sách mà mỗi thiên kim đều phải học thuộc, thiên kim nhà nào cũng có thể đọc thuộc làu làu, nếu có ai nói không biết nội dung bên trong là gì, vậy mới thực sự bị coi là mất mặt.
Thì ra Vận Ninh quận quân không phải là nghe không ra, mà là có hậu chiêu ở trong này.
An Ngọc Oánh bị Vân Khanh nói như thế, liền không biết làm sao nói tiếp, nàng ta có ý châm chọc Vân Khanh có bộ dạng mị hoặc, lúc này lại bị Vân Khanh lý giải thành dung mạo xinh đẹp, như vậy cũng không sai, mị hoặc cũng đồng nghĩa với dung mạo xuất sắc.
Nhưng nàng ta không cam lòng ở trước mặt mọi người, ở trước mặt Ngự Phượng Đàn đánh mất mặt mũi, đáy mắt phẫn hận, cắn chặt răng, ngón tay gắt gao siết lại, tiếp tục nói: "Nếu nói mị hoặc chính là ám chỉ một điều trong《Nữ giới》, vậy thì những hoa khôi thanh lâu người người đều diễm lệ yêu hoặc, mị hoặc động lòng người, chẳng phải là người người đều là tiểu thư khuê các rồi sao?"
Nàng ta vừa dứt lời, Vân Khanh lập tức liền giơ tay lên, dùng cây quạt tròn thêu hoa điểu song phi che trên miệng, đôi mắt liếc An Ngọc Oánh một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thì ra An tiểu thư biết nhiều như vậy, ta vẫn kém xa sự uyên bác của An tiểu thư a."
An Ngọc Oánh thấy nàng đột nhiên nói sang chuyện khác, còn tưởng rằng lần này mình chiếm thượng phong, nhưng thấy những thiên kim dưới kia nhìn mình bằng ánh mắt thấp hèn, Phương Bảo Ngọc đứng ở hàng đầu tiên, đôi mắt như nước lộ ra vẻ chế nhạo, nụ cười kia vừa âm hiểm vừa mang theo trào phúng, nàng ta mới phát hiện ta bản thân lại bị Vân Khanh đùa giỡn rồi!
Nơi như thanh lâu, chỉ có nam tử mới có thể đi, thiên kim thế gia dù thế nào cũng sẽ không đi, đã nói đến kia, ai cũng đều cảm thấy thẹn, An Ngọc Oánh nói ngoài miệng cũng thôi, thế nhưng nàng ta còn biết nữ tử thanh lâu lớn lên cực kỳ mị hoặc, thì chính là nàng ta đã từng gặp qua, một thiên kim tiểu thư gặp qua nữ tử thanh lâu, như vậy cũng quá không có quy củ rồi.
Sắc mặt của An Ngọc Oánh thoáng chốc trắng bệch, hôm nay đến đây có không ít người đều là người quen, công tử tiểu thư các thế gia hầu như đều tới, lần trước trong yến hội nàng ta đã bị các thế gia coi như trò cười mà răn dạy con nhỏ, còn bị An lão thái quân giáo huấn một trận, bị cấm cửa hơn một tháng, lần này lại làm ra chuyện mất mặt, chỉ sợ An lão thái quân sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Vân Khanh chỉ đơn giản nói mấy câu đã xoay chuyển hoàn toàn thế cục, thầm nghĩ nữ nhân này, có tâm kế, có tài ăn nói, linh hoạt cơ biến, so với An Ngọc Oánh mà nói, hai người khác biệt quá xa, hôm nay hắn lại càng muốn cùng tổ với nàng, để giành chiến thắng tuyệt đối.
Ngự Phượng Đàn đảo ánh mắt nhìn về phía An Ngọc Oánh, chỉ lướt qua khuôn mặt tô son điểm phấn của nàng ta, một ý niệm đáng tiếc từ con ngươi xẹt qua, không có việc gì cứ luôn thích đấu võ mồm với Khanh Khanh, đây không phải là tự rước lấy nhục sao? Hắn câu môi cười, nhìn Tứ hoàng tử rồi chỉ chỉ An Ngọc Oánh, "Đường ca, ngươi còn không nhanh qua đó với biểu muội ngươi sao?"
Bởi vì đoạn nhạc đệm lúc nãy, Ngũ hoàng tử đã chạy tới bên cạnh An Tuyết Oánh, hai người hợp thành một tổ, mà An Ngọc Oánh một mình cô đơn đứng ở kia, có vẻ vô cùng đáng thương, cũng khiến các tiểu thư không thể lên đài âm thầm sảng khoái.
Hoàng hậu là nữ nhi của Tiết quốc công, mà mẹ của An Ngọc Oánh cũng là nữ nhi của Tiết quốc công, cho nên bọn họ kỳ thật là biểu huynh muội.
Đôi mắt Tứ hoàng tử hàm chứa lãnh ý nhìn về An Ngọc Oánh, đáy mắt hiện lên tia rét lạnh, không có bãn lĩnh dùng ít thủ đoạn để lên đài thì thôi, sau khi lên đây còn tự đánh mất mặt mũi của mình nữa chứ.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cất giọng lạnh lùng nói: "Đường đệ, ngươi cũng có thể đi cùng An tiểu thư, ta nghĩ, An tiểu thư cũng hi vọng người đi qua là ngươi."
Ngự Phượng Đàn làm như không nghe thấy hàm ý trong lời của hắn, như đang trầm tư, tựa hồ ngẫm nghĩ ngụ ý trong lời nói của Tứ hoàng tử, thoáng ngập ngừng rồi đáp, "Ta cảm thấy, Thẩm tiểu thư hẳn là sẽ không cự tuyệt việc ta cùng nàng một tổ? Nàng nói đúng không?"
Câu cuối cùng là đang hỏi Vân Khanh, để cho nữ tử quyết định ai làm bạn đồng hành của mình là công bằng nhất rồi.
Trong mắt Ngự Phượng Đàn sáng rực, sâu trong đôi mắt ấy là sự tự tin, ôn nhu nhìn chăm chú vào Vân Khanh, đợi đáp án của nàng.
Vân Khanh đối với Tứ hoàng tử, có một loại kháng cự trong vô thức, thậm chí Vân Khanh rất không hi vọng Tứ hoàng tử tương lai sẽ ngồi lên ngai vàng, điểm này, Ngự Phượng Đàn đã sớm biết.
Tuy rằng hắn không dám nói Vân Khanh đã thích hắn, nhưng so với Tứ hoàng tử mà nói, Vân Khanh nhất định sẽ muốn chọn hắn để hợp tác.
Ngự Phượng Đàn phỏng đoán không sai, sau khi cân nhắc, Vân Khanh đương nhiên nguyện ý cùng hắn một tổ, vì thế gật đầu đồng ý.
Ngự Phượng Đàn cứ như là nhặt được bảo thạch, đôi mắt sáng rực, hào quang bắn ra bốn phía, thoải mái cười to với Tứ hoàng tử, rộng lượng nói, "Đường huynh, hai người chúng ta đều đã xác định đối phương, ngươi liền đi qua cùng biểu muội của ngươi đi."
Chúng ta? Xác định đối phương? Cách nói này thật sự dễ làm cho người ta hiểu lầm, Vân Khanh nhíu nhíu mày, liếc Ngự Phượng Đàn, Ngự Phượng Đàn đối với cái trừng mắt của nàng, cười càng thêm vui vẻ.
Đôi mắt của Tứ hoàng tử dừng ở trên người Vân Khanh một lúc lâu, cuối cùng cất bước đi tới bên cạnh An Ngọc Oánh, hắn cũng không phải vì một câu nói của Vân Khanh, đúng như lời của Ngự Phượng Đàn, An Ngọc Oánh là biểu muội của hắn, nếu để cho An Ngọc Oánh tiếp tục bị mất mặt ở trên đài, thì thân thích như hắn cũng bị mất mặt lây.
"Đợi lát nữa ngươi không nên khiến cho ta mất mặt!"
Một câu lạnh lùng quăng ra, Tứ hoàng tử khóe miệng gắt gao mím lại, hắn và Ngũ hoàng tử bề ngoài thì như bèo dạt mây trôi, nhưng kì thực hai người đứng ở phe đối lập, một là nhi tử do Nguyên hậu sinh ra, một là nhi tử của Hoàng Hậu đương nhiệm, đều là người có tiềm năng thích hợp cho vị trí Hoàng đế, trong dòng dõi Hoàng tộc, thân phận thế này xác thực rất khó trở thành bằng hữu, cho dù có thể chung đụng trong hòa bình cũng là một việc khó.
Cho nên bởi vì có hai vị này tham gia, nên trận đấu đêm Thất Tịch này vô tình trở nên căng thẳng hơn, tựa hồ trở thành cuộc thi đấu giữa ba người, từ trò chơi mang tính chất giải trí cũng mang một ít sắc thái chính trị.
An Ngọc Oánh lắp bắp hi vọng Ngự Phượng Đàn có thể thành một tổ với nàng ta, kết quả đánh mất mặt mũi không nói, nay đứng bên người là Tứ hoàng tử, toàn thân hắn tản ra hơi thở rét lạnh, ánh mắt vừa rồi nhìn nàng ta cũng lạnh như băng, khiến trong lòng nàng ta không tự chủ mà phát run, muốn cách xa Tứ hoàng tử một chút, nhưng lại chỉ có thể cố gắng thẳng lưng, đứng yên tại chỗ.
Nhìn bóng lưng Tứ hoàng tử mang theo vô hạn không cam lòng, tản ra lãnh ý sâu kín, Ngự Phượng Đàn đã thành công bức lui tình địch, cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, vô cùng tự nhiên đứng bên người Vân Khanh, cùng nàng song song mà đi.
Cảm giác thật tốt, đây là lần đầu tiên hắn cùng Khanh Khanh trước mặt nhiều người như vậy đứng chung với nhau.
Vân Khanh không thèm nhìn người nào đó đang chìm trong sự vui sướng và đắc ý, lẳng lặng cùng đợi đài chủ tuyên bố bắt đầu.
Tiết Nhất Nam đứng ở trong đám người, nhìn một màn phát sinh trên đài vừa rồi, nụ cười phong lưu phóng khoáng bên khóe miệng lại thoáng hiện lên tia quỷ dị, cây quạt trong tay chậm rãi gõ gõ, thầm tính toán.
Đài chủ ngược lại thể hiện được khí chất thanh cao của mình, khi bọn họ phát sinh tranh cãi ở trên đài, bà một chút cũng không khẩn trương, mà là đứng ở một bên quan sát cho đến khi bọn họ tự xác định đồng đội của mình, thế này mới đứng ra, gõ vào đồng la trong tay, tuyên bố: "Bắt đầu."
Thời gian Vân Khanh cùng Ngự Phượng Đàn ở chung bên ngoài cũng không nhiều lắm, nhưng ngầm kết giao lại rất nhiều, cả hai vô cùng phối hợp xoay người đi đến dãy hàng có bố trí những câu hỏi.
An Tuyết Oánh và Ngũ hoàng tử, một ôn nhu, một cương nghị, cũng là một sự phối hợp không tồi, hai người đi tới bên trong bắt đầu lật xem đề mục, trả lời vấn đề.
Kỳ quái nhất đó là nhóm của Tứ hoàng tử và An Ngọc Oánh, Tứ hoàng tử một người đi ở phía trước, toàn thân như có hàn binh vờn quanh, tản ra khí tức cách người vạn dặm, An Ngọc Oánh lại hơi cúi thấp đầu, lộ ra sắc thái thất vọng cùng sợ hãi, thấy thế nào cũng không giống như là muốn cùng nhau xông qua cửa ải, mà như là tổ hợp chưa đánh đã thất bại.
Vân Khanh lấy ra một vấn đề, đưa cho Ngự Phượng Đàn, lại thấp giọng phân tích, "Thực lực của Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng không kém, hai người An Ngọc Oánh cùng An Tuyết Oánh cũng không thua nhau là bao, tuy rằng không biết câu trả lời của các nàng là gì, nhưng độ khó trong câu hỏi hẳn là tương tự như chúng ta."
"Ừ, vì đảm bảo tính công bằng của trận đấu, độ khó ắt hẳn là như nhau." Ngự Phượng Đàn cầm một câu hỏi, quay đầu nhìn Vân Khanh đang trầm tư, lại ngẩng đầu nhìn về ngọn đèn trên đài, "Nàng thích nó?"
"Thích." Ở trước mặt Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh tựa hồ không hề che giấu sở thích của mình, nàng rất thích ngọn đèn này, nhưng quan trọng nhất chính là An Tuyết Oánh thích, vào sinh nhật của Tuyết Oánh, nàng còn chưa tặng quà gì, nàng có thể từ trong đôi mắt của Tuyết Oánh nhìn ra nàng ấy là thật lòng yêu thích ngọn đèn này, hơn nữa nó quả thật vô cùng xinh đẹp, Vân Khanh muốn đoạt lấy làm lễ vật tặng Tuyết Oánh.
Ngự Phượng Đàn phát hiện khi Vân Khanh nói thích, nàng hơi nhìn thoáng qua An Tuyết Oánh, đáy lòng hắn liền hiểu, chỉ chỉ câu hỏi trên tay nói: "Kỳ thật giải đề không phải quan trọng, ải thứ ba mới là vòng quyết định."
Ánh mắt Vân Khanh trầm xuống, dừng ở trên trang giấy, hơi hơi trầm ngâm, nói: "Ngươi là nói, quan trọng nhất là làm như thế nào dùng số tiền ít nhất, mua được món đồ có thể chiếm diện tích nhiều nhất?"
"Đúng vậy." Ngự Phượng Đàn đè thấp thanh âm, ánh mắt dừng ở một bên mặt của Vân Khanh bởi vì nói chuyện mà dựa vào có chút gần, da thịt trắng sáng như ngọc, nhìn gần lại có cảm giác da làn da sáng mịn như sứ, làm cho người ta nhịn không được muốn vươn tay vuốt ve, xem nó có phải trắng mịn động lòng người như trong tưởng tượng không, hắn thu lại tâm tư thoáng kích động, thanh âm mang theo một chút trầm nén, "Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử khẳng định cũng có thể nghĩ tới điểm này, cho nên chúng ta một khi đến đích, thì sẽ phải nghĩ xong vòng thứ ba nên làm thế nào để thắng."
Dưới đài lập tức vang lên tiếng hoan hô thật lớn, Tứ hoàng tử cùng Cẩn Vương thế tử đều đứng ở trước mặt Vận Ninh quận quân.
Vân Khanh nhìn hai nam tử trước mặt một lạnh lùng anh tuấn, một tà mị, nghe tiếng hô bất ngờ từ phía dưới phát ra, đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm giác bỡ ngỡ, trò chơi này sao có chút giống như đang tạo cơ hội se duyên a . . . . . .
Ngũ hoàng tử nhìn hai người, trong đôi mắt lại lướt qua tia sáng quái dị, trên mặt nở nụ cười, trấn định nói: "Xem ra, ta có hai vị mỹ nhân để chọn rồi."
Ngũ hoàng tử là do Nguyên Hậu sinh ra, mặc dù trong nhón các hoàng tử, không được coi là đặc biệt nổi bật, nhưng vào kiếp trước, cuối cùng Minh Đế cũng phong hắn làm thái tử, chỉ tiếc không biết vì nguyên nhân gì, hắn đột nhiên khởi binh tạo phản, dẫn quân xông thẳng vào hoàng cung, sau khi tạo phản thất bại, bị Minh Đế xử tử, Tứ hoàng tử bởi vậy mới có thể trở nên nổi bật trong đám hoàng tử.
Hắn lúc này, so với Tứ hoàng tử lãnh liệt mà nói thì như ánh mặt trời, cách làm người cũng như tướng mạo không phải là loại sắc bén liều lĩnh, ngược lại có một loại cảm giác trung dung (bình thường).
An Ngọc Oánh luôn mong Ngự Phượng Đàn sẽ đi đến trước mặt nàng ta, ai ngờ Ngự Phượng Đàn thế nhưng đi thẳng đến chỗ Vân Khanh, nghe được lời của Ngũ hoàng tử, nhất thời nàng ta bất mãn nói Vân Khanh: "Vận Ninh quận quân thật là kiều mỵ trời sinh mê hoặc lòng người, khiến người ta không thể tự chủ mà đi qua chỗ ngươi."
Ý tứ rõ ràng là châm chọc Vân Khanh là hồ ly tinh, những người dưới đài nhìn An Ngọc Oánh đột nhiên mở miệng châm chọc, nhớ tới ngày thường luôn nghe được tin đồn An Ngọc Oánh ái mộ Ngự Phượng Đàn, liền muốn chờ xem thiếu nữ vừa được tấn phong làm Quận quân này sẽ đáp trả như thế nào.
Dù nàng nói rằng mình không có mê hoặc người, nhưng thực tế Tứ hoàng tử và Cẩn Vương thế tử lại trực tiếp đi tới trước mặt nàng, nếu nói là có mê hoặc, chẳng khác nào thừa nhận mình là hồ ly tinh.
An Tuyết Oánh nhớ tới vừa rồi Vân Khanh nói Mai Dư không phải vì bất cẩn mà té ngã, lạị thấy sau khi Mai Dư bị loại thì An Ngọc Oánh được lên đài, trong lòng mơ hồ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này, lại thoáng nhìn xung quanh, nàng không biết như thế nào mở miệng giúp Vân Khanh nói chuyện mới tốt.
Tứ hoàng tử dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Vân Khanh, hắn cũng không biết tại sao vừa rồi khi nghe thấy được tự do lựa chọn thì hắn lại trực tiếp đi đến trước mặt Vân Khanh, nhưng hắn có một loại trực giác, cùng Thẩm Vân Khanh một tổ, hắn nhất định sẽ là người thắng cuộc cuối cùng trong cuộc thi này.
Lúc này, hắn cũng có hứng thú xem nàng làm sao đáp trả lại khiêu khích của An Ngọc Oánh.
Dưới ánh nhìn của hơn mười cặp mắt, xiêm y nguyệt sắc của thiếu nữ trong gió đêm bay lượn, nhìn như tiên tử đang lướt trên mặt hồ, tao nhã vạn phần câu môi cười yếu ớt, ý cười trên khóe môi làm cho người ta lâm vào trầm tư, giọng nói ở trong màn đêm mang theo một loại đặc tính ôn hòa của nữ tử vùng Giang Nam, thánh thót nhẹ nhàng, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Đa tạ An tiểu thư khích lệ."
Vân Khanh vẫn ung dung thản nhiên, trên mặt còn nở nụ cười, An Ngọc Oánh thầm nghĩ nàng là đứa ngốc, mình đang mắng chửi gì người ta đều nghe không hiểu, cố ý cười lạnh nói: "Ta khen ngươi cái gì chứ?"
Mà người dưới đài lại lắc lắc đầu, vị Vận Ninh quận quân này quả thật xuất thân từ thương nhân, lời nói ngụ ý vậy cũng nghe không hiểu, bị người âm thầm châm chọc là hồ ly tinh cũng vui vẻ đón nhận, quả nhiên chính là do vận khí tốt một chút mà thôi, chỉ có bên trong đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn lóe lên tia sáng, đáy mắt là hoàn toàn tín nhiệm, mong chờ nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, đợi nàng chu môi nói ra câu tiếp theo, làm An Ngọc Oánh tức chết.
Quả nhiên, đuôi lông mày của Vân Khanh thâm thúy nhếch lên, khuôn mặt như ngọc cùng đôi mắt phượng đã nhuộm lên một tầng sương mỏng, khóe môi thản nhiên thốt ra: "An tiểu thư không phải nói ta dung mạo xinh đẹp sao? Ta nhớ rõ, trong phụ đức (đức hạnh phụ nữ), yêu cầu đối với nữ tử là phải làm tốt ‘Đức – Dung – Ngôn - Công’, ngươi không phải mới vừa khen ta sao, chẳng lẽ ngươi ngay cả《Nữ giới 》cũng quên rồi?"
《 Nữ giới 》 là sách mà mỗi thiên kim đều phải học thuộc, thiên kim nhà nào cũng có thể đọc thuộc làu làu, nếu có ai nói không biết nội dung bên trong là gì, vậy mới thực sự bị coi là mất mặt.
Thì ra Vận Ninh quận quân không phải là nghe không ra, mà là có hậu chiêu ở trong này.
An Ngọc Oánh bị Vân Khanh nói như thế, liền không biết làm sao nói tiếp, nàng ta có ý châm chọc Vân Khanh có bộ dạng mị hoặc, lúc này lại bị Vân Khanh lý giải thành dung mạo xinh đẹp, như vậy cũng không sai, mị hoặc cũng đồng nghĩa với dung mạo xuất sắc.
Nhưng nàng ta không cam lòng ở trước mặt mọi người, ở trước mặt Ngự Phượng Đàn đánh mất mặt mũi, đáy mắt phẫn hận, cắn chặt răng, ngón tay gắt gao siết lại, tiếp tục nói: "Nếu nói mị hoặc chính là ám chỉ một điều trong《Nữ giới》, vậy thì những hoa khôi thanh lâu người người đều diễm lệ yêu hoặc, mị hoặc động lòng người, chẳng phải là người người đều là tiểu thư khuê các rồi sao?"
Nàng ta vừa dứt lời, Vân Khanh lập tức liền giơ tay lên, dùng cây quạt tròn thêu hoa điểu song phi che trên miệng, đôi mắt liếc An Ngọc Oánh một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thì ra An tiểu thư biết nhiều như vậy, ta vẫn kém xa sự uyên bác của An tiểu thư a."
An Ngọc Oánh thấy nàng đột nhiên nói sang chuyện khác, còn tưởng rằng lần này mình chiếm thượng phong, nhưng thấy những thiên kim dưới kia nhìn mình bằng ánh mắt thấp hèn, Phương Bảo Ngọc đứng ở hàng đầu tiên, đôi mắt như nước lộ ra vẻ chế nhạo, nụ cười kia vừa âm hiểm vừa mang theo trào phúng, nàng ta mới phát hiện ta bản thân lại bị Vân Khanh đùa giỡn rồi!
Nơi như thanh lâu, chỉ có nam tử mới có thể đi, thiên kim thế gia dù thế nào cũng sẽ không đi, đã nói đến kia, ai cũng đều cảm thấy thẹn, An Ngọc Oánh nói ngoài miệng cũng thôi, thế nhưng nàng ta còn biết nữ tử thanh lâu lớn lên cực kỳ mị hoặc, thì chính là nàng ta đã từng gặp qua, một thiên kim tiểu thư gặp qua nữ tử thanh lâu, như vậy cũng quá không có quy củ rồi.
Sắc mặt của An Ngọc Oánh thoáng chốc trắng bệch, hôm nay đến đây có không ít người đều là người quen, công tử tiểu thư các thế gia hầu như đều tới, lần trước trong yến hội nàng ta đã bị các thế gia coi như trò cười mà răn dạy con nhỏ, còn bị An lão thái quân giáo huấn một trận, bị cấm cửa hơn một tháng, lần này lại làm ra chuyện mất mặt, chỉ sợ An lão thái quân sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Vân Khanh chỉ đơn giản nói mấy câu đã xoay chuyển hoàn toàn thế cục, thầm nghĩ nữ nhân này, có tâm kế, có tài ăn nói, linh hoạt cơ biến, so với An Ngọc Oánh mà nói, hai người khác biệt quá xa, hôm nay hắn lại càng muốn cùng tổ với nàng, để giành chiến thắng tuyệt đối.
Ngự Phượng Đàn đảo ánh mắt nhìn về phía An Ngọc Oánh, chỉ lướt qua khuôn mặt tô son điểm phấn của nàng ta, một ý niệm đáng tiếc từ con ngươi xẹt qua, không có việc gì cứ luôn thích đấu võ mồm với Khanh Khanh, đây không phải là tự rước lấy nhục sao? Hắn câu môi cười, nhìn Tứ hoàng tử rồi chỉ chỉ An Ngọc Oánh, "Đường ca, ngươi còn không nhanh qua đó với biểu muội ngươi sao?"
Bởi vì đoạn nhạc đệm lúc nãy, Ngũ hoàng tử đã chạy tới bên cạnh An Tuyết Oánh, hai người hợp thành một tổ, mà An Ngọc Oánh một mình cô đơn đứng ở kia, có vẻ vô cùng đáng thương, cũng khiến các tiểu thư không thể lên đài âm thầm sảng khoái.
Hoàng hậu là nữ nhi của Tiết quốc công, mà mẹ của An Ngọc Oánh cũng là nữ nhi của Tiết quốc công, cho nên bọn họ kỳ thật là biểu huynh muội.
Đôi mắt Tứ hoàng tử hàm chứa lãnh ý nhìn về An Ngọc Oánh, đáy mắt hiện lên tia rét lạnh, không có bãn lĩnh dùng ít thủ đoạn để lên đài thì thôi, sau khi lên đây còn tự đánh mất mặt mũi của mình nữa chứ.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cất giọng lạnh lùng nói: "Đường đệ, ngươi cũng có thể đi cùng An tiểu thư, ta nghĩ, An tiểu thư cũng hi vọng người đi qua là ngươi."
Ngự Phượng Đàn làm như không nghe thấy hàm ý trong lời của hắn, như đang trầm tư, tựa hồ ngẫm nghĩ ngụ ý trong lời nói của Tứ hoàng tử, thoáng ngập ngừng rồi đáp, "Ta cảm thấy, Thẩm tiểu thư hẳn là sẽ không cự tuyệt việc ta cùng nàng một tổ? Nàng nói đúng không?"
Câu cuối cùng là đang hỏi Vân Khanh, để cho nữ tử quyết định ai làm bạn đồng hành của mình là công bằng nhất rồi.
Trong mắt Ngự Phượng Đàn sáng rực, sâu trong đôi mắt ấy là sự tự tin, ôn nhu nhìn chăm chú vào Vân Khanh, đợi đáp án của nàng.
Vân Khanh đối với Tứ hoàng tử, có một loại kháng cự trong vô thức, thậm chí Vân Khanh rất không hi vọng Tứ hoàng tử tương lai sẽ ngồi lên ngai vàng, điểm này, Ngự Phượng Đàn đã sớm biết.
Tuy rằng hắn không dám nói Vân Khanh đã thích hắn, nhưng so với Tứ hoàng tử mà nói, Vân Khanh nhất định sẽ muốn chọn hắn để hợp tác.
Ngự Phượng Đàn phỏng đoán không sai, sau khi cân nhắc, Vân Khanh đương nhiên nguyện ý cùng hắn một tổ, vì thế gật đầu đồng ý.
Ngự Phượng Đàn cứ như là nhặt được bảo thạch, đôi mắt sáng rực, hào quang bắn ra bốn phía, thoải mái cười to với Tứ hoàng tử, rộng lượng nói, "Đường huynh, hai người chúng ta đều đã xác định đối phương, ngươi liền đi qua cùng biểu muội của ngươi đi."
Chúng ta? Xác định đối phương? Cách nói này thật sự dễ làm cho người ta hiểu lầm, Vân Khanh nhíu nhíu mày, liếc Ngự Phượng Đàn, Ngự Phượng Đàn đối với cái trừng mắt của nàng, cười càng thêm vui vẻ.
Đôi mắt của Tứ hoàng tử dừng ở trên người Vân Khanh một lúc lâu, cuối cùng cất bước đi tới bên cạnh An Ngọc Oánh, hắn cũng không phải vì một câu nói của Vân Khanh, đúng như lời của Ngự Phượng Đàn, An Ngọc Oánh là biểu muội của hắn, nếu để cho An Ngọc Oánh tiếp tục bị mất mặt ở trên đài, thì thân thích như hắn cũng bị mất mặt lây.
"Đợi lát nữa ngươi không nên khiến cho ta mất mặt!"
Một câu lạnh lùng quăng ra, Tứ hoàng tử khóe miệng gắt gao mím lại, hắn và Ngũ hoàng tử bề ngoài thì như bèo dạt mây trôi, nhưng kì thực hai người đứng ở phe đối lập, một là nhi tử do Nguyên hậu sinh ra, một là nhi tử của Hoàng Hậu đương nhiệm, đều là người có tiềm năng thích hợp cho vị trí Hoàng đế, trong dòng dõi Hoàng tộc, thân phận thế này xác thực rất khó trở thành bằng hữu, cho dù có thể chung đụng trong hòa bình cũng là một việc khó.
Cho nên bởi vì có hai vị này tham gia, nên trận đấu đêm Thất Tịch này vô tình trở nên căng thẳng hơn, tựa hồ trở thành cuộc thi đấu giữa ba người, từ trò chơi mang tính chất giải trí cũng mang một ít sắc thái chính trị.
An Ngọc Oánh lắp bắp hi vọng Ngự Phượng Đàn có thể thành một tổ với nàng ta, kết quả đánh mất mặt mũi không nói, nay đứng bên người là Tứ hoàng tử, toàn thân hắn tản ra hơi thở rét lạnh, ánh mắt vừa rồi nhìn nàng ta cũng lạnh như băng, khiến trong lòng nàng ta không tự chủ mà phát run, muốn cách xa Tứ hoàng tử một chút, nhưng lại chỉ có thể cố gắng thẳng lưng, đứng yên tại chỗ.
Nhìn bóng lưng Tứ hoàng tử mang theo vô hạn không cam lòng, tản ra lãnh ý sâu kín, Ngự Phượng Đàn đã thành công bức lui tình địch, cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, vô cùng tự nhiên đứng bên người Vân Khanh, cùng nàng song song mà đi.
Cảm giác thật tốt, đây là lần đầu tiên hắn cùng Khanh Khanh trước mặt nhiều người như vậy đứng chung với nhau.
Vân Khanh không thèm nhìn người nào đó đang chìm trong sự vui sướng và đắc ý, lẳng lặng cùng đợi đài chủ tuyên bố bắt đầu.
Tiết Nhất Nam đứng ở trong đám người, nhìn một màn phát sinh trên đài vừa rồi, nụ cười phong lưu phóng khoáng bên khóe miệng lại thoáng hiện lên tia quỷ dị, cây quạt trong tay chậm rãi gõ gõ, thầm tính toán.
Đài chủ ngược lại thể hiện được khí chất thanh cao của mình, khi bọn họ phát sinh tranh cãi ở trên đài, bà một chút cũng không khẩn trương, mà là đứng ở một bên quan sát cho đến khi bọn họ tự xác định đồng đội của mình, thế này mới đứng ra, gõ vào đồng la trong tay, tuyên bố: "Bắt đầu."
Thời gian Vân Khanh cùng Ngự Phượng Đàn ở chung bên ngoài cũng không nhiều lắm, nhưng ngầm kết giao lại rất nhiều, cả hai vô cùng phối hợp xoay người đi đến dãy hàng có bố trí những câu hỏi.
An Tuyết Oánh và Ngũ hoàng tử, một ôn nhu, một cương nghị, cũng là một sự phối hợp không tồi, hai người đi tới bên trong bắt đầu lật xem đề mục, trả lời vấn đề.
Kỳ quái nhất đó là nhóm của Tứ hoàng tử và An Ngọc Oánh, Tứ hoàng tử một người đi ở phía trước, toàn thân như có hàn binh vờn quanh, tản ra khí tức cách người vạn dặm, An Ngọc Oánh lại hơi cúi thấp đầu, lộ ra sắc thái thất vọng cùng sợ hãi, thấy thế nào cũng không giống như là muốn cùng nhau xông qua cửa ải, mà như là tổ hợp chưa đánh đã thất bại.
Vân Khanh lấy ra một vấn đề, đưa cho Ngự Phượng Đàn, lại thấp giọng phân tích, "Thực lực của Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng không kém, hai người An Ngọc Oánh cùng An Tuyết Oánh cũng không thua nhau là bao, tuy rằng không biết câu trả lời của các nàng là gì, nhưng độ khó trong câu hỏi hẳn là tương tự như chúng ta."
"Ừ, vì đảm bảo tính công bằng của trận đấu, độ khó ắt hẳn là như nhau." Ngự Phượng Đàn cầm một câu hỏi, quay đầu nhìn Vân Khanh đang trầm tư, lại ngẩng đầu nhìn về ngọn đèn trên đài, "Nàng thích nó?"
"Thích." Ở trước mặt Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh tựa hồ không hề che giấu sở thích của mình, nàng rất thích ngọn đèn này, nhưng quan trọng nhất chính là An Tuyết Oánh thích, vào sinh nhật của Tuyết Oánh, nàng còn chưa tặng quà gì, nàng có thể từ trong đôi mắt của Tuyết Oánh nhìn ra nàng ấy là thật lòng yêu thích ngọn đèn này, hơn nữa nó quả thật vô cùng xinh đẹp, Vân Khanh muốn đoạt lấy làm lễ vật tặng Tuyết Oánh.
Ngự Phượng Đàn phát hiện khi Vân Khanh nói thích, nàng hơi nhìn thoáng qua An Tuyết Oánh, đáy lòng hắn liền hiểu, chỉ chỉ câu hỏi trên tay nói: "Kỳ thật giải đề không phải quan trọng, ải thứ ba mới là vòng quyết định."
Ánh mắt Vân Khanh trầm xuống, dừng ở trên trang giấy, hơi hơi trầm ngâm, nói: "Ngươi là nói, quan trọng nhất là làm như thế nào dùng số tiền ít nhất, mua được món đồ có thể chiếm diện tích nhiều nhất?"
"Đúng vậy." Ngự Phượng Đàn đè thấp thanh âm, ánh mắt dừng ở một bên mặt của Vân Khanh bởi vì nói chuyện mà dựa vào có chút gần, da thịt trắng sáng như ngọc, nhìn gần lại có cảm giác da làn da sáng mịn như sứ, làm cho người ta nhịn không được muốn vươn tay vuốt ve, xem nó có phải trắng mịn động lòng người như trong tưởng tượng không, hắn thu lại tâm tư thoáng kích động, thanh âm mang theo một chút trầm nén, "Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử khẳng định cũng có thể nghĩ tới điểm này, cho nên chúng ta một khi đến đích, thì sẽ phải nghĩ xong vòng thứ ba nên làm thế nào để thắng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.