Quyển 2 - Chương 87
Túy Phong Ma
26/02/2017
Qua hơn nửa canh giờ sau, tiểu nha hoàn trở lại, trong tay còn cầm theo
một vật gì đó đưa cho Phỉ Thúy nhìn, vừa nhìn thấy, sắc mặt Phỉ Thúy
liền thay đổi.
Tiểu nha đầu suy nghĩ một hồi, nhận lấy vật kia, gọi tiểu nha hoàn bưng một bát cháo mứt táo tơ vàng khác đi vào.
Vân Khanh đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách dạy đánh cờ, Phi Đan ở bên ngoài đến truyền lời, có Phỉ Thúy trong viện của phu nhân đến xin gặp, nàng hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày mai cha mẹ xuất hành, Phỉ Thúy lúc này không ở bên đấy chuẩn bị hành lý, còn đến chỗ nàng làm gì? Chẳng lẽ nương có việc muốn dặn dò nàng?
Nàng đặt sách sang một bên, bước ra thư phòng, ngồi xuống giường La Hán ở chính sảnh rồi mới bảo Phi Đan gọi Phỉ Thúy bước vào.
Một lúc sau, mành nhấc lên, Phỉ Thúy mặt mày thanh tú xinh đẹp trong tay còn ôm theo rổ trúc tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Vân Khanh, rồi nhìn thoáng qua xung quanh.
Vân Khanh hiểu ý cho các nha hoàn khác lui xuống hết, chỉ để lại Lưu Thúy bên người, lúc này Phỉ Thúy mới mở miệng nói: “Tiểu thư, người nhìn thứ này xem.”
Nha đầu kia kéo mảnh vải bố phủ trên rổ, chỉ thấy bên trong có một con chó nhỏ đang ngủ, mềm oặt nằm úp sấp, bốn chân duỗi ra ở trong rổ, chân mày nhăn lại nghi hoặc, con chó nhỏ này có cái gì cổ quái sao?
“Sao, đây là phu nhân sai ngươi đưa đến cho ta?” Nàng chậm rãi mở miệng, tuy biết rằng Tạ thị sẽ không đưa con chó nhỏ này đến cho nàng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra nửa điểm mà hỏi.
Phỉ Thúy biết đại tiểu thư tuy mới chỉ có mười ba tuổi, nhưng so với phu nhân còn có vẻ thành thục hơn, mặc dù đối với con chó nhỏ trong rổ trúc của mình có nghi ngờ nhưng không lộ ra, trong lòng âm thầm bội phục, lúc này mới lên tiếng: “Đại tiểu thư, vừa rồi Thu di nương đến thỉnh an phu nhân, ngồi chừng nửa canh giờ, còn cố ý muốn hầu hạ phu nhân ăn cháo, nô tỳ thấy hành động có chút khác lạ, mới lấy bát cháo ra, sai người tìm con chó nhỏ cho uống một nửa.”
Phỉ Thúy nói xong, đem con chó nhỏ trong rổ thả xuống, chỉ thấy trong bụng con chó nhỏ vang lên âm thanh ùng ục, một hồi lại chảy ra nước, hóa ra không phải là nó ngủ mà không có sức để đứng dậy.
Nhìn thấy như vậy, Vân Khanh sao có thể không biết, bát cháo kia đã bị Thu di nương hạ thuốc xổ, hơn nữa liều lượng còn không nhỏ, nếu không phải Phỉ Thúy phát hiện ra có chuyện khác lạ, thay bát cháo khác, chẳng may nương uống phải cháo này, tất nhiên đi tả không ngừng, không thể xuất môn, mà nay ở trong phủ, Thủy di nương bị nhốt ở từ đường, Bạch di nương không tranh chấp gì, còn lại cũng chỉ có Thu di nương.
Cha lấy danh nghĩa đi xem cửa hàng ở Lợi Châu, nếu tổ mẫu thấy nương sắp xuất hành còn nhiễm bệnh đương nhiên không vui, nói không chừng sẽ để Thu di nương đi theo cha đến Lợi Châu.
Đối với tổ mẫu mà nói, trong nhà di nương cũng vậy mà thông phòng cũng thế, chỉ cần ai có thể sinh hạ tôn tử cho bà là tốt rồi, thân phận như thế nào, ở trong lòng bà đã trông mong tôn tử thành si cũng không là cái gì.
Di nương trong nhà đúng là không làm cho người khác bớt lo, mỗi người đều vì chính mình mà mưu tính, Thu di nương này bình thường thoạt nhìn có vẻ an phận, nhưng tại thời điểm này vẫn tính toán thiệt hơn.
Vân Khanh bưng chén trà mứt táo lên, im lặng uống một ngụm, mới nâng mắt lên hỏi: “Ngươi chưa nói chuyện này cho phu nhân chứ.”
Nàng không phải đặt câu hỏi mà chỉ đơn giản là đang trần thuật lại, nếu Phỉ Thúy nói cho Tạ thị, chỉ sợ trong phủ bây giờ không còn được yên tĩnh như vậy, cũng không cố ý đến nơi này nói cho nàng.
“Ngày mai phu nhân đã xuất hành, nếu nô tỳ nói cho người biết việc này, chỉ sợ người lại phí công suy nghĩ, buổi tối chỉ sợ ngủ không ngon giấc, nô tỳ nghĩ nếu đã phát hiện ra thuốc này, thì không bẩm báo cho phu nhân biết mà thông báo trước cho đại tiểu thư một tiếng.” Phỉ Thúy nhỏ giọng nói.
Tạ thị rời nhà, tuy không nói để Vân Khanh quản gia, nhưng cũng có dặn dò Vân Khanh, thời gian rảnh rỗi theo Lý ma ma cũng quản sự, học cách giải quyết chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, cho nên mới có lời nói hôm nay của Phỉ Thúy, đó chính là nhắc nhở Vân Khanh ở nhà thì phải chú ý nhiều hơn, dù sao chuyện của Tô Mi lần trước cũng đã để lại ấn tượng cho hạ nhân trong phủ.
Vân Khanh đương nhiên hiểu rõ ý của Phỉ Thúy, mắt nàng đảo qua con chó nhỏ, ánh mắt bình tĩnh hun hút như vực sâu, “Việc này ngươi làm rất tốt, sau này cũng không cần nói với phu nhân.”
Phỉ Thúy gật đầu, đem con chó nhỏ thả vào rổ, che kín lại rồi mới lui ra ngoài.
Lưu Thúy lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu thư, Thu di nương cũng dám kê đơn với phu nhân, lá gan bà ta cũng quá lớn rồi.”
Vân Khanh thản nhiên cười, ánh mắt ẩn chứa tia sáng kỳ dị, “Lá gan lớn? Nàng ta cũng chưa tính là gì đâu.” Xưa nay thê thiếp tranh đấu đều là vậy, ngươi đến ta đi, thủ đoạn nhiều vô kể, thuốc xổ của Thu di nương cũng chỉ là nhẹ mà thôi.
“Vậy tha cho bà ta sao ạ? Nếu như còn lần sau thì phải làm thế nào?” Lưu Thúy phản đối, nha đầu này yêu ai củ ấu cũng tròn, đối với những người không tốt với Vân Khanh, Lưu thúy rất ghét, nên với Tạ thị cũng vậy, những người làm hại Tạ thị, đương nhiên cũng không bỏ qua.
“Tha cho bà ta?” Vân Khanh buồn cười nhìn Lưu Thúy, liếc mắt một cái, “Chỉ sợ là em có đồng ý thì ta cũng không chấp nhận đâu.”
“Tiểu thư định xử lý bà ta như thế nào?” Lưu Thúy nhìn Vân Khanh tươi cười, từ khi tiểu thư rơi xuống nước, nha đầu này phát hiện ra, chỉ cần nàng cười càng diụ dàng, càng bình thản, thì trong lòng lại càng đang tính kế.
“Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân.”
(Người ta làm gì với mình thì mình đáp trả lại bằng cái đó)
Thu di nương trở về từ viện của Tạ thị, vẫn luôn đợi tin tức từ bên ngoài truyền đến, nhưng đợi đến đêm, cũng không thấy trong phủ mời đại phu.
Rõ ràng nàng cho thuốc xổ trên mặt khăn, lại còn cho nhiều lần, thuốc xổ này dược tính rất lớn, chỉ cần ăn vào một ít cũng có thể làm cho người ta đi tả ba ngày, Tạ thị nếu uống bát cháo mứt táo tơ vàng kia, không có khả năng đến lúc này cũng không có phản ứng gì. Chẳng lẽ bà ta phát hiện ra manh mối gì nên không uống?
Thu di nương sai Phong Nhi bên cạnh mình sang viện của Tạ thị hỏi thăm, lúc trở về nói là Tạ thị đã sớm uống bát cháo kia rồi đi nghỉ, nàng loáng thoáng cảm thấy bất an, nếu uống rồi tại sao không có phản ứng gì? Chẳng lẽ đã phát hiện ra nàng động tay chân? Nếu phát hiện tại sao còn chưa nổi giận?
Trong bụng có nghi ngờ, Thu di nương ngủ không ngon giấc, trở mình đến sáng hôm sau, cùng mọi người tiễn Thẩm Mậu và Tạ thị ra cổng chính, Tạ thị lại dặn dò Lý ma ma và Vân Khanh hết lòng chăm sóc lão phu nhân, rồi mới cùng Thẩm Mậu bước ra cửa.
Thu di nương từ đầu đến cuối quan sát biểu tình của Tạ thị, lại không nhìn thấy Tạ thị có điểm gì khác thường.
Cho đến lúc xoay người trở về, nghe thấy Vân Khanh đứng bên cạnh cười nói: “Thu di nương hôm nay có vẻ như không được khỏe.”
Nghe vậy, trong mắt Thu di nương hiện lên chút bối rối, vươn tay sờ hai má, gượng cười: “Vâng, có lẽ là biết lão gia và phu nhân cùng nhau xuất môn nên vui mừng.”
Mừng mới có quỷ, Vân Khanh thầm oán, trên mặt lộ ra vẻ thân thiết, cười nhạt: “Thu di nương đúng là một lòng vì phu nhân, tấm lòng này đúng là làm người ta cảm động, hôm nay tiễn cha mẹ xuất môn ta cũng chưa ăn sáng đâu.” Dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua Bạch di nương một vòng, nói tiếp: “Hai vị di nương chắc là cũng chưa ăn sáng, không bằng đến viện của ta cùng dùng bữa đi.”
Đại tiểu thư có thể mời di nương đến viện của mình dùng bữa, đây là chuyện khó mà có được, lúc này Thẩm Mậu và Tạ thị đã ra ngoài, trong nhà trừ lão phu nhân ra thì Vân Khanh là lớn nhất, các nàng tất nhiên là gật đầu đi tới Quy Nhạn các.
Thải Thanh sai người đưa phần của hai di nương lên, trừ điểm tâm tinh xảo hàng ngày ra, trên bàn còn có một nồi cháo nóng hổi.
Vân Khanh mỉm cười nói: “Ta hôm nay mới nấu cháo mứt táo tơ vàng, mứt táo làm đẹp dưỡng da, Thu di nương tối qua nghỉ ngơi không tốt, uống cái này là thích hợp nhất.”
Nghe thấy năm chữ “Cháo mứt táo tơ vàng”, Thu di nương chợt ngẩng đầu lên, trâm cài thạch anh màu đỏ lay động vang lên tiếng đinh đang, ngẩng mặt nhìn gương mặt của Vân Khanh, thấy nàng mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt cười tươi chân thành, bất luận là ai cũng không nhìn ra ẩn tình gì đằng sau nét tươi cười ấy.
Có lẽ là do bản thân nghĩ nhiều, cháo mứt táo tơ vàng này nữ quyến ở Thẩm phủ thường xuyên dùng, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, Thu di nương lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt mang theo chút ‘thụ sủng nhược kinh’, nói: “Đây là hầm cho tiểu thư người dùng, tì thiếp không dám nhận.”
(*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương, cưng chiều mà lo lắng, sợ hãi)
“Một bát cháo thôi, có gì mà dám hay không, di nương xem Bạch di nương cũng chưa từ chối, Thu di nương là người thẳng thắn, sao hôm nay lại còn như vậy, chẳng lẽ là sợ ta cho cái gì vào trong cháo sao?” Vân Khanh khẽ cười, Thanh Liên đã lấy bát sứ màu trắng nhũ vàng, bắt đầu múc cháo ra, đặt ba bát cháo ở trước mặt Vân Khanh, Bạch di nương và Thu di nương.
Đôi mắt phượng kia mang theo ý cười dịu dàng nhưng cũng thâm trầm bí hiểm mà nhìn Thu di nương, trong lòng nàng ta lúc này đã không còn ý nghĩ may mắn nữa, đại tiểu thư trước mặt chỉ sợ là đã biết được điều gì mới có thể cư xử như vậy, mồ hôi trên trán đã bắt đầu ứa ra.
“Dùng đi.” Vân Khanh trước tiên bưng lên, uống một hớp nhỏ, Bạch di nương gật đầu, ánh mắt tĩnh lặng, nhận lấy bát cháo, nghiêng người về phía bàn, cũng đưa lên miệng mà uống.
Đối với sự im lặng và khiêm nhường của Bạch di nương, Vân Khanh đã thành thói quen, lúc này lại để ý nàng ta vài lần, thấy ánh mắt nàng ấy dường như chưa bao giờ liếc nhìn đến những chỗ khác lấy một cái, luôn luôn nửa cúi đầu, mãi nhún nhường, nhưng người như vậy, nếu động tâm tư, cũng khó mà phòng ngừa.
Nhớ đến lần trước nàng ta thông minh lựa chọn thời gian Tạ thị đi thôn trang để về nhà chăm sóc phụ thân, càng được Tạ thị tin tưởng, Vân Khanh không thể không nói, Bạch di nương nhìn rất tầm thường này, nàng nhất định phải cẩn thận mà chú ý.
Thu di nương thấy cháo là múc từ trong bát to ra, lại ở ngay trước mặt nàng ta, không có thêm bất kỳ hành động mờ ám gì khác, đoán rằng Vân Khanh chỉ muốn cảnh cáo nàng một lần mà thôi.
Tiểu nha đầu suy nghĩ một hồi, nhận lấy vật kia, gọi tiểu nha hoàn bưng một bát cháo mứt táo tơ vàng khác đi vào.
Vân Khanh đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách dạy đánh cờ, Phi Đan ở bên ngoài đến truyền lời, có Phỉ Thúy trong viện của phu nhân đến xin gặp, nàng hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày mai cha mẹ xuất hành, Phỉ Thúy lúc này không ở bên đấy chuẩn bị hành lý, còn đến chỗ nàng làm gì? Chẳng lẽ nương có việc muốn dặn dò nàng?
Nàng đặt sách sang một bên, bước ra thư phòng, ngồi xuống giường La Hán ở chính sảnh rồi mới bảo Phi Đan gọi Phỉ Thúy bước vào.
Một lúc sau, mành nhấc lên, Phỉ Thúy mặt mày thanh tú xinh đẹp trong tay còn ôm theo rổ trúc tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Vân Khanh, rồi nhìn thoáng qua xung quanh.
Vân Khanh hiểu ý cho các nha hoàn khác lui xuống hết, chỉ để lại Lưu Thúy bên người, lúc này Phỉ Thúy mới mở miệng nói: “Tiểu thư, người nhìn thứ này xem.”
Nha đầu kia kéo mảnh vải bố phủ trên rổ, chỉ thấy bên trong có một con chó nhỏ đang ngủ, mềm oặt nằm úp sấp, bốn chân duỗi ra ở trong rổ, chân mày nhăn lại nghi hoặc, con chó nhỏ này có cái gì cổ quái sao?
“Sao, đây là phu nhân sai ngươi đưa đến cho ta?” Nàng chậm rãi mở miệng, tuy biết rằng Tạ thị sẽ không đưa con chó nhỏ này đến cho nàng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra nửa điểm mà hỏi.
Phỉ Thúy biết đại tiểu thư tuy mới chỉ có mười ba tuổi, nhưng so với phu nhân còn có vẻ thành thục hơn, mặc dù đối với con chó nhỏ trong rổ trúc của mình có nghi ngờ nhưng không lộ ra, trong lòng âm thầm bội phục, lúc này mới lên tiếng: “Đại tiểu thư, vừa rồi Thu di nương đến thỉnh an phu nhân, ngồi chừng nửa canh giờ, còn cố ý muốn hầu hạ phu nhân ăn cháo, nô tỳ thấy hành động có chút khác lạ, mới lấy bát cháo ra, sai người tìm con chó nhỏ cho uống một nửa.”
Phỉ Thúy nói xong, đem con chó nhỏ trong rổ thả xuống, chỉ thấy trong bụng con chó nhỏ vang lên âm thanh ùng ục, một hồi lại chảy ra nước, hóa ra không phải là nó ngủ mà không có sức để đứng dậy.
Nhìn thấy như vậy, Vân Khanh sao có thể không biết, bát cháo kia đã bị Thu di nương hạ thuốc xổ, hơn nữa liều lượng còn không nhỏ, nếu không phải Phỉ Thúy phát hiện ra có chuyện khác lạ, thay bát cháo khác, chẳng may nương uống phải cháo này, tất nhiên đi tả không ngừng, không thể xuất môn, mà nay ở trong phủ, Thủy di nương bị nhốt ở từ đường, Bạch di nương không tranh chấp gì, còn lại cũng chỉ có Thu di nương.
Cha lấy danh nghĩa đi xem cửa hàng ở Lợi Châu, nếu tổ mẫu thấy nương sắp xuất hành còn nhiễm bệnh đương nhiên không vui, nói không chừng sẽ để Thu di nương đi theo cha đến Lợi Châu.
Đối với tổ mẫu mà nói, trong nhà di nương cũng vậy mà thông phòng cũng thế, chỉ cần ai có thể sinh hạ tôn tử cho bà là tốt rồi, thân phận như thế nào, ở trong lòng bà đã trông mong tôn tử thành si cũng không là cái gì.
Di nương trong nhà đúng là không làm cho người khác bớt lo, mỗi người đều vì chính mình mà mưu tính, Thu di nương này bình thường thoạt nhìn có vẻ an phận, nhưng tại thời điểm này vẫn tính toán thiệt hơn.
Vân Khanh bưng chén trà mứt táo lên, im lặng uống một ngụm, mới nâng mắt lên hỏi: “Ngươi chưa nói chuyện này cho phu nhân chứ.”
Nàng không phải đặt câu hỏi mà chỉ đơn giản là đang trần thuật lại, nếu Phỉ Thúy nói cho Tạ thị, chỉ sợ trong phủ bây giờ không còn được yên tĩnh như vậy, cũng không cố ý đến nơi này nói cho nàng.
“Ngày mai phu nhân đã xuất hành, nếu nô tỳ nói cho người biết việc này, chỉ sợ người lại phí công suy nghĩ, buổi tối chỉ sợ ngủ không ngon giấc, nô tỳ nghĩ nếu đã phát hiện ra thuốc này, thì không bẩm báo cho phu nhân biết mà thông báo trước cho đại tiểu thư một tiếng.” Phỉ Thúy nhỏ giọng nói.
Tạ thị rời nhà, tuy không nói để Vân Khanh quản gia, nhưng cũng có dặn dò Vân Khanh, thời gian rảnh rỗi theo Lý ma ma cũng quản sự, học cách giải quyết chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, cho nên mới có lời nói hôm nay của Phỉ Thúy, đó chính là nhắc nhở Vân Khanh ở nhà thì phải chú ý nhiều hơn, dù sao chuyện của Tô Mi lần trước cũng đã để lại ấn tượng cho hạ nhân trong phủ.
Vân Khanh đương nhiên hiểu rõ ý của Phỉ Thúy, mắt nàng đảo qua con chó nhỏ, ánh mắt bình tĩnh hun hút như vực sâu, “Việc này ngươi làm rất tốt, sau này cũng không cần nói với phu nhân.”
Phỉ Thúy gật đầu, đem con chó nhỏ thả vào rổ, che kín lại rồi mới lui ra ngoài.
Lưu Thúy lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu thư, Thu di nương cũng dám kê đơn với phu nhân, lá gan bà ta cũng quá lớn rồi.”
Vân Khanh thản nhiên cười, ánh mắt ẩn chứa tia sáng kỳ dị, “Lá gan lớn? Nàng ta cũng chưa tính là gì đâu.” Xưa nay thê thiếp tranh đấu đều là vậy, ngươi đến ta đi, thủ đoạn nhiều vô kể, thuốc xổ của Thu di nương cũng chỉ là nhẹ mà thôi.
“Vậy tha cho bà ta sao ạ? Nếu như còn lần sau thì phải làm thế nào?” Lưu Thúy phản đối, nha đầu này yêu ai củ ấu cũng tròn, đối với những người không tốt với Vân Khanh, Lưu thúy rất ghét, nên với Tạ thị cũng vậy, những người làm hại Tạ thị, đương nhiên cũng không bỏ qua.
“Tha cho bà ta?” Vân Khanh buồn cười nhìn Lưu Thúy, liếc mắt một cái, “Chỉ sợ là em có đồng ý thì ta cũng không chấp nhận đâu.”
“Tiểu thư định xử lý bà ta như thế nào?” Lưu Thúy nhìn Vân Khanh tươi cười, từ khi tiểu thư rơi xuống nước, nha đầu này phát hiện ra, chỉ cần nàng cười càng diụ dàng, càng bình thản, thì trong lòng lại càng đang tính kế.
“Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân.”
(Người ta làm gì với mình thì mình đáp trả lại bằng cái đó)
Thu di nương trở về từ viện của Tạ thị, vẫn luôn đợi tin tức từ bên ngoài truyền đến, nhưng đợi đến đêm, cũng không thấy trong phủ mời đại phu.
Rõ ràng nàng cho thuốc xổ trên mặt khăn, lại còn cho nhiều lần, thuốc xổ này dược tính rất lớn, chỉ cần ăn vào một ít cũng có thể làm cho người ta đi tả ba ngày, Tạ thị nếu uống bát cháo mứt táo tơ vàng kia, không có khả năng đến lúc này cũng không có phản ứng gì. Chẳng lẽ bà ta phát hiện ra manh mối gì nên không uống?
Thu di nương sai Phong Nhi bên cạnh mình sang viện của Tạ thị hỏi thăm, lúc trở về nói là Tạ thị đã sớm uống bát cháo kia rồi đi nghỉ, nàng loáng thoáng cảm thấy bất an, nếu uống rồi tại sao không có phản ứng gì? Chẳng lẽ đã phát hiện ra nàng động tay chân? Nếu phát hiện tại sao còn chưa nổi giận?
Trong bụng có nghi ngờ, Thu di nương ngủ không ngon giấc, trở mình đến sáng hôm sau, cùng mọi người tiễn Thẩm Mậu và Tạ thị ra cổng chính, Tạ thị lại dặn dò Lý ma ma và Vân Khanh hết lòng chăm sóc lão phu nhân, rồi mới cùng Thẩm Mậu bước ra cửa.
Thu di nương từ đầu đến cuối quan sát biểu tình của Tạ thị, lại không nhìn thấy Tạ thị có điểm gì khác thường.
Cho đến lúc xoay người trở về, nghe thấy Vân Khanh đứng bên cạnh cười nói: “Thu di nương hôm nay có vẻ như không được khỏe.”
Nghe vậy, trong mắt Thu di nương hiện lên chút bối rối, vươn tay sờ hai má, gượng cười: “Vâng, có lẽ là biết lão gia và phu nhân cùng nhau xuất môn nên vui mừng.”
Mừng mới có quỷ, Vân Khanh thầm oán, trên mặt lộ ra vẻ thân thiết, cười nhạt: “Thu di nương đúng là một lòng vì phu nhân, tấm lòng này đúng là làm người ta cảm động, hôm nay tiễn cha mẹ xuất môn ta cũng chưa ăn sáng đâu.” Dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua Bạch di nương một vòng, nói tiếp: “Hai vị di nương chắc là cũng chưa ăn sáng, không bằng đến viện của ta cùng dùng bữa đi.”
Đại tiểu thư có thể mời di nương đến viện của mình dùng bữa, đây là chuyện khó mà có được, lúc này Thẩm Mậu và Tạ thị đã ra ngoài, trong nhà trừ lão phu nhân ra thì Vân Khanh là lớn nhất, các nàng tất nhiên là gật đầu đi tới Quy Nhạn các.
Thải Thanh sai người đưa phần của hai di nương lên, trừ điểm tâm tinh xảo hàng ngày ra, trên bàn còn có một nồi cháo nóng hổi.
Vân Khanh mỉm cười nói: “Ta hôm nay mới nấu cháo mứt táo tơ vàng, mứt táo làm đẹp dưỡng da, Thu di nương tối qua nghỉ ngơi không tốt, uống cái này là thích hợp nhất.”
Nghe thấy năm chữ “Cháo mứt táo tơ vàng”, Thu di nương chợt ngẩng đầu lên, trâm cài thạch anh màu đỏ lay động vang lên tiếng đinh đang, ngẩng mặt nhìn gương mặt của Vân Khanh, thấy nàng mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt cười tươi chân thành, bất luận là ai cũng không nhìn ra ẩn tình gì đằng sau nét tươi cười ấy.
Có lẽ là do bản thân nghĩ nhiều, cháo mứt táo tơ vàng này nữ quyến ở Thẩm phủ thường xuyên dùng, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, Thu di nương lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt mang theo chút ‘thụ sủng nhược kinh’, nói: “Đây là hầm cho tiểu thư người dùng, tì thiếp không dám nhận.”
(*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương, cưng chiều mà lo lắng, sợ hãi)
“Một bát cháo thôi, có gì mà dám hay không, di nương xem Bạch di nương cũng chưa từ chối, Thu di nương là người thẳng thắn, sao hôm nay lại còn như vậy, chẳng lẽ là sợ ta cho cái gì vào trong cháo sao?” Vân Khanh khẽ cười, Thanh Liên đã lấy bát sứ màu trắng nhũ vàng, bắt đầu múc cháo ra, đặt ba bát cháo ở trước mặt Vân Khanh, Bạch di nương và Thu di nương.
Đôi mắt phượng kia mang theo ý cười dịu dàng nhưng cũng thâm trầm bí hiểm mà nhìn Thu di nương, trong lòng nàng ta lúc này đã không còn ý nghĩ may mắn nữa, đại tiểu thư trước mặt chỉ sợ là đã biết được điều gì mới có thể cư xử như vậy, mồ hôi trên trán đã bắt đầu ứa ra.
“Dùng đi.” Vân Khanh trước tiên bưng lên, uống một hớp nhỏ, Bạch di nương gật đầu, ánh mắt tĩnh lặng, nhận lấy bát cháo, nghiêng người về phía bàn, cũng đưa lên miệng mà uống.
Đối với sự im lặng và khiêm nhường của Bạch di nương, Vân Khanh đã thành thói quen, lúc này lại để ý nàng ta vài lần, thấy ánh mắt nàng ấy dường như chưa bao giờ liếc nhìn đến những chỗ khác lấy một cái, luôn luôn nửa cúi đầu, mãi nhún nhường, nhưng người như vậy, nếu động tâm tư, cũng khó mà phòng ngừa.
Nhớ đến lần trước nàng ta thông minh lựa chọn thời gian Tạ thị đi thôn trang để về nhà chăm sóc phụ thân, càng được Tạ thị tin tưởng, Vân Khanh không thể không nói, Bạch di nương nhìn rất tầm thường này, nàng nhất định phải cẩn thận mà chú ý.
Thu di nương thấy cháo là múc từ trong bát to ra, lại ở ngay trước mặt nàng ta, không có thêm bất kỳ hành động mờ ám gì khác, đoán rằng Vân Khanh chỉ muốn cảnh cáo nàng một lần mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.