Quyển 2 - Chương 251: Chương 86.2
Túy Phong Ma
07/03/2017
Bà ta sau khi chớp mắt định thần lại, lập tức xông lên phía trước, trực
tiếp kéo Vi Ngưng Tử ra, hung hăng cho nàng ta một bạt tay, cái tát này
vô cùng vang dội khiến Vi Ngưng Tử đang trong trạng thái mơ hồ dần dần
tỉnh lại, đầu tiên nàng ta mở to đôi mắt long lanh, mơ màng nhìn Vi phu
nhân trước mặt, kêu: "Nghĩa mẫu."
Vi phu nhân chỉ cảm thấy mặt mũi đều bị nghĩa nữ này làm cho mất sạch, lần đầu tiên dẫn nàng ta vào cung tham dự yến tiệc, đã nôn nóng cùng người khác tằng tịu với nhau, còn làm ầm ĩ khiến mọi người đều biết, việc này bảo bà ta về sau còn mặt mũi đâu mà ra đường gặp người nữa chứ, vừa vội vừa giận, xấu hổ nói: "Ngươi còn không nhanh mặc quần áo vào cho ta!"
Bị rống như vậy, Vi Ngưng Tử cũng đã nhận ra tình huống có gì đó không đúng, gắt gao nháy mắt một cái, nhìn thấy vẻ mặt Vi phu nhân vừa tức giận vừa xấu hổ trộn lẫn vào nhau, biểu tình thay đổi liên tục đến vặn vẹo cả cơ mặt, thêm vào đó cảm giác trên cánh tay chợt lạnh, nàng ta cúi đầu nhìn, thì thấy mình và một nam nhân đang nằm chung với nhau, nàng ta vội gục đầu la lên, lôi kéo tấm chăn liều mạng che chắn phần cơ thể đang lộ ra của mình, nhìn Vi phu nhân, trong hai tròng mắt lập tức ngưng tụ thành những hạt châu trong suốt, khóc nói: "Nghĩa mẫu, nữ nhi không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi con cùng An tiểu thư đưa Thẩm tiểu thư đến nơi này nằm nghỉ, sau đó con liền quay trở về, con không biết sao mình lại xuất hiện ở đây, người biết con không phải loại nữ nhân như thế, có to gan đến mấy cũng không dám làm xằng làm bậy trong hoàng cung, việc này nhất định là có người hãm hại con. . . . . ."
Vi Ngưng Tử vừa khóc vừa giải thích, Vi phu nhân thật sự cảm thấy vô cùng mất mặt, bà ta có thể cảm nhận được các phu nhân trang phục hoa lệ đang đứng bên ngoài, trong mắt bọn họ đều hiện rõ hai chữ hèn mọn, đê tiện.
Tuy rằng cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nghĩa nữ của mình làm người thông tuệ, không phải loại hồ đồ nông nổi, nhưng hiện tại trước mắt không phải là lúc điều tra chân tướng, Vi phu nhân nói: "Ngươi hãy mau mặc y phục vào rồi nói sau."
Đúng lúc này, tiếng thét chói tai vang lên khi nãy đã hấp dẫn các vị phu nhân và tiểu thư khác tụ tập lại đây, bọn họ nhìn thấy Lý lão thái quân được nha hoàn đỡ đi tới, theo sau bà là một đoàn người, vừa tới nơi liền trông thấy nam nhân đang ngủ say sưa trên giường, quả nhiên không phải ai khác, chính là Cảnh Hựu Thần, bà tức giận, bước chân nhanh hơn ngày thường, da mặt run run, nắm quải trượng trong tay đánh về phía nam tử đang nằm trên giường, khiến Cảnh Hựu Thần đang trong men say, toàn thân đầy mùi rượu trực tiếp ngồi bật dậy, hai mắt trợn to, mơ màng nhìn phía trước.
"Ai đánh ta?"
Hắn ta lười biếng mở miệng hỏi một câu, kết quả là lưng hắn bị ăn thêm một gậy của Lý lão thái quân, tất cả cảm giác say vừa rồi bị đánh bay không còn một mảnh, nhìn thấy mọi người vây xung quanh trước mặt, lại cúi đầu phát hiện bản thân không một mảnh vải che thân, nửa người dưới chỉ có một tấm chăn mỏng che hờ, hắn ta cả kinh nắm y phục che lại thân thể, hô to: "Mẫu thân, ta không biết chuyện gì xảy ra. . . . . . Tại sao ta lại ở chỗ này. . . . . ."
Hắn rõ ràng là đang uống rượu, thái giám đứng phía sau liên tục rót rượu cho hắn, hắn uống đến mơ hồ, sau đó phát sinh cái gì cũng không nhớ rõ.
"Ngươi. . . . . ." Lý lão thái quân nhớ tới việc hôm nay Cảnh Hựu Thần huyên náo ở trên đại điện, lúc này lại bắt gặp hắn nằm đây, ở trong hoàng cung mà dám thông đồng với nữ nhân, hơi thở trong ngực đứt quãng, dường như sắp không chịu đựng được, bà hít vào một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: "Nhanh mặc y phục vào cho ta!"
Lúc nói những lời này, Vi phu nhân cũng nhìn Lý lão thái quân, hiển nhiên cả hai đều nhìn ra suy nghĩ của nhau từ trong mắt đối phương, chính là không tin nghĩa nữ của mình lại cùng con vợ kế làm ra những chuyện xấu hổ như vậy, trong lòng hai người cũng hoài nghi chuyện hôm nay là do có người sắp xếp.
Các phu nhân đang vây xem thấy Lý lão thái quân đã lên tiếng, đều đồng loạt lui ra sau cửa, Cảnh Hựu Thần qua loa mặc y phục vào, liền vội vàng chạy ra ngoài, để cho Vi Ngưng Tử ở bên trong chỉnh đốn lại xiêm y.
"Thật sự là một Trạng Nguyên yến đặc sắc, vậy mà lại xảy ra những chuyện thế này!" Có phu nhân thở dài, còn Lý lão thái quân thì gắt gao nắm quải trượng, cùng đợi người ở bên trong mặc y phục gọn gàng đi ra.
Một lát sau, Vi phu nhân từ bên trong mở cửa ra, y phục trên người Vi Ngưng Tử đã tươm tất chỉnh tề, mái tóc một lần nữa được búi lên, nhưng trên mặt không có phấn son, khiến thần sắc nàng ta trông càng thêm ảm đạm, còn có vẻ tái nhợt.
Lý lão thái quân tức giận cả người phát run, đứng cũng đứng không vững, dưới sự dìu đỡ của nha hoàn ngồi xuống ghế chủ vị trong phòng, ánh mắt nhìn Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Hai người các ngươi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tất cả mọi người nghe xong đều hiểu, Lý lão thái quân làm vậy là không muốn sự việc truyền đến tai hoàng hậu và Minh Đế trong lúc này, bà muốn xử lý ổn thỏa trước, với những người đang có mặt chứng kiến tất cả, thay vì mạnh mẽ áp chế, ngược lại sẽ càng khiến mọi việc thêm huyên náo, không bằng cho bọn họ chứng kiến, ngược lại mới có thể lấy lại trong sạch cho Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử.
Cảnh Hựu Thần tuy rằng vừa mới chỉnh trang lại, nhưng trên vạt áo quan vẫn còn lưu lại nhiều nếp uốn, thoạt nhìn vẫn vô cùng chật vật, hắn mang theo nghi hoặc, cố gắng nhớ lại: "Mẫu thân, nhi tử ngồi trong điện uống rượu, uống mãi liền cảm thấy hơi ngà ngà say, trong đầu mơ mơ màng màng, cũng không biết làm sao lại đến được nơi này . . . . . ."
Nguyên nhân hắn ta uống rượu giải sầu, mọi người ở đây đều biết, đùng một cái bị giáng xuống bốn cấp, đối với Cảnh Hựu Thần đường làm quan đang rộng mở, đương nhiên là đả kích rất lớn, huống chi lại từ đâu xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ có nguy cơ giành mất tước vị vốn là của hắn.
Ánh mắt Lý lão thái quân lạnh như băng nhìn hắn, hắn là một trong những đứa xuất sắc nhất trong đám con vợ kế, hôm nay lại ở trên điện tố cáo trạng nguyên, kết quả cáo trạng không thành, còn hại bản thân bị giáng cấp, nào biết hắn liền thiếu kiên nhẫn như vậy, một mình ngồi uống rượu giải sầu, đây không phải là tạo cơ hội cho người có tâm cơ thực hiện mưu kế sao?
Bà từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lại quay sang nhìn Vi Ngưng Tử, nàng ta đang ngồi trên ghế phía bên kia cúi đầu khóc rấm rức, trong ánh mắt bà mang theo nghi ngờ, hỏi: "Vi tiểu thư, vậy ngươi có thể nói trước đó trong phòng này đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Vi Ngưng Tử cúi đầu, trong lòng nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, nàng ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đáy mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm, trái lo phải nghĩ, phải nói như thế nào, mới là có lợi cho mình nhất.
Vi phu nhân thấy nàng ta vẫn không ngẩng đầu nói chuyện, nghĩ đến nàng ta là một cô nương, gặp phải chuyện như vậy, nếu trước mặt nhiều người phải thuật lại những chuyện đã xảy ra, cũng thật sự là khó xử, bèn thân thiết bước tới gần nàng ta, ôm nàng ta an ủi: "Ngưng Tử, nói cho nghĩa mẫu biết, trước đó đã xảy ra chuyện gì? Con nói ra, nghĩa mẫu mới có thể tìm được người đã hại con!"
Về phần An Ngọc Oánh đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả, trong mắt vẫn còn lưu lại sự kinh ngạc vô cùng, nàng ta rõ ràng là sai người chuốc say Cảnh Hựu Thần, sau đó đưa đến đặt chung với Thẩm Vân Khanh, đến lúc đó nàng ta quay lại, sẽ để mọi người bắt gian tại trận hai người bọn họ.
Hôm nay trên đại điện, Vi Trầm Uyên và Cảnh Hựu Thần chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của nhau, mà Vân Khanh lại qua lại khá thân thiết với Vi Trầm Uyên, chỉ cần Thẩm Vân Khanh dang díu với Cảnh Hựu Thần, thì không thể không gả cho Cảnh Hựu Thần, cứ như vậy, vừa có thể trừ đi thiện ý của Cẩn Vương thế tử đối với Vân Khanh, lại có thể khiến cuộc sống sau này Vân Khanh và Cảnh Hựu Thần vì Vi Trầm Uyên mà phát sinh khe hở, mâu thuẫn giữa bọn họ sẽ càng thêm gay gắt, nhưng, vừa rồi những gì nàng ta chứng kiến, lại là Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần.
Nhất định nàng ta đã tính sai bước nào đó rồi.
Bên phía Vi Ngưng Tử suy nghĩ xoay chuyển nhanh hơn An Ngọc Oánh vài nhịp, nàng ta không chỉ nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, ý nghĩ đan xen, cũng cùng lúc nhớ lại khi An Ngọc Oánh mời mình uống nước trái cây đã ngầm ra hiệu với mình, muốn mình không chọn một ly trong số đó, rồi kế tiếp, liền phát hiện chân Lưu Thúy bị kẹt dưới ghế, thời điểm lúc đó, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lưu Thúy, cái ly, chắc chắn đã bị hoán đổi.
Lập tức Vi Ngưng Tử hiểu ra tất cả, gì mà kẹt chân, choáng váng đầu, tất cả đều là quỷ kế của Thẩm Vân Khanh, người tâm tư sâu xa không lường được như nàng ta, làm sao có thể tùy tiện uống nước trái cây An Ngọc Oánh đưa tới, huống chi lúc đó còn có mặt mình!
Vi Ngưng Tử oán hận cắn răng, chỉ hận bản thân mình phản ứng quá chậm, lúc này mới nghĩ thông suốt tất cả, chẳng qua. . . . . .
Nàng ta ngẩng đầu nhìn An Ngọc Oánh đứng bên cạnh Ninh Quốc Công phu nhân, đáy mắt lóe lên tia sáng âm trầm, nay chuyện tới nước này, cho dù có tìm ra chủ mưu đứng phía sau thì trong sạch của nàng ta cũng đã bị hủy, An Ngọc Oánh, về sau mình còn có cơ hội để trả thù, hiện tại, việc cần làm là phải dốc hết sức lôi Vân Khanh vào vụ này!
Vì thế Vi Ngưng Tử thay lại bộ dạng nhu nhược vô tội, ngẩng đầu nhìn Lý lão thái quân, mang theo vẻ bàng hoàng luống cuống, nước mắt nối đuôi nhau rơi tí tách nói: "Nghĩa mẫu, Lý lão thái quân, Ngưng Tử không biết mình tại sao lại ở chỗ này, ta chỉ biết lúc ở trong điện, sau khi cùng Thẩm tiểu thư uống chén nước trái cây, nàng liền nói đầu choáng váng, ta thấy nàng có vẻ không khỏe, An tiểu thư cũng thấy nàng đau đầu, nên đề nghị mang nàng đến nơi này nghỉ ngơi, An tiểu thư thì đi mời thái y, ta liền giúp nha hoàn của Thẩm tiểu thư đỡ nàng ấy vào trong nằm, sau đó. . . . . . Chuyện sau đó, ta đã không nhớ được gì nữa. . . . . . Mọi chuyện, An tiểu thư có thể làm chứng?"
Nàng nói xong, hai mắt đẫm lệ hướng về phía An Ngọc Oánh liếc mắt một cái, An Ngọc Oánh vừa rồi còn bất an lo lắng, lúc này nghe thấy lý do thoái thác kia, lại bắt được ánh mắt của Vi Ngưng Tử, nàng ta đã bình tĩnh lại, xem ra, Vi Ngưng Tử tính đổ mọi chuyện người lên người Thẩm Vân Khanh, chuyện có thể làm cho Thẩm Vân Khanh thân bại danh liệt, nàng ta đương nhiên nguyện ý làm.
An Ngọc Oánh từ sau lưng Ninh Quốc Công phu nhân bước ra, xác nhận nói: "Đúng vậy, lúc ấy sau khi ta cùng Vi tiểu thư mang Thẩm tiểu thư tới nơi này, liền nói với các nàng, hiện tại ta đã mời thái y đến, người vẫn còn đang ở bên ngoài."
Việc nàng ta đi mời thái y, có vài vị phu nhân biết được, bọn họ cũng đang có mặt ở đây, đều đứng ra làm chứng cho nàng ta.
Lý lão thái quân nhìn thoáng qua chung quanh, khuôn mặt thắt lại, giọng nghiêm túc hỏi: "Các ngươi có ai thấy được Vận Ninh quận quân không?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này mới phát hiện, từ lúc mọi chuyện xảy ra đến bây giờ, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của vị quận quân này, chẳng lẽ nàng ta thật sự cố ý giả bộ bất tỉnh, sau đó dụ Vi Ngưng Tử tới nơi này, nhét vào trên giường với Cảnh Hựu Thần?
Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, dù sao những chuyện phát sinh giữa Vi Ngưng Tử và Thẩm phủ khi còn ở Dương Châu, cũng có một số người biết được, hơn nữa Cảnh Hựu Thần vừa rồi còn xảy ra tranh chấp với Vi Trầm Uyên, hai người kia rõ ràng đều không ‘chung đường’ với Vân Khanh.
Nay lại không thấy bóng dáng vị quận quân kia đâu, chẳng lẽ là sau khi hại người, đã lén trốn ở chỗ nào, không dám xuất hiện rồi chăng?
An Ngọc Oánh thấy những người có mặt đang tìm kiếm Vân Khanh, biết trong lòng các nàng nhất định đã nảy sinh hoài nghi, liền cố ý nhìn lướt qua một vòng, phát hiện Vân Khanh thật sự không biết đi nơi nào, lập tức chỉ vào chỗ Lưu Thúy đang đứng hô: "Mọi người xem, đó là nha hoàn thân cận của Thẩm tiểu thư, nàng khẳng định biết tiểu thư nhà mình ở nơi nào?"
Lưu Thúy chỉ tham dự phần đầu của kế hoạch, phần sau lúc Ngự Phượng Đàn xuất hiện, nàng không hay biết, lúc này nhìn thấy Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần cùng nằm trên giường, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng đi theo bên cạnh Vân Khan hai năm cũng học được chút kiến thức, hiện tại tố chất tâm lý mạnh hơn xưa nhiều, sau khi nghe thấy An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử hùa nhau nói dối, trước khi bị An Ngọc Oánh điểm tên, nàng đang suy nghĩ xem rốt cuộc tiểu thư đang ở đâu, vì chắc chắn nàng sẽ bị kêu ra xét hỏi.
Cho nên, lúc này nàng vô cùng trấn định hành lễ với các vị phu nhân rồi trả lời: "Vận Ninh quận quân bị đau đầu nên vào nằm nghỉ một lát, sau đó cảm thấy đỡ hơn một chút, nên đã ra hoa viên tản bộ."
"Tản bộ, nàng tản bộ tại sao không mang theo ngươi?" An Ngọc Oánh cười lạnh nói.
Lưu Thúy mở to hai mắt, vô cùng khó hiểu nói: "Không phải An tiểu thư sai người tới truyền lời, bảo nô tì thay ngài đi đón ngự y à? Quận quân không đành lòng phụ ý tốt của ngài, mới để cho nô tỳ rời đi."
Giỏi cho một con nha đầu nhanh miệng, An Ngọc Oánh cắn răng, gật đầu cười lạnh nói: "Tốt lắm, Thanh La, ngươi cùng cung nhân đi hoa viên tìm Vận Ninh Quận Quân, nhất định phải tìm cho ra nàng."
Đứng ở phía sau tấm bình phong, Vân Khanh nghe lời những người đó nói, trong lòng cười lạnh không thôi, Vi Ngưng Tử này, thật sự là lúc nào cũng không quên tha nàng xuống nước, hiện tại nàng trốn ở chỗ này, một câu cũng không thể nói, càng không thể đi ra ngoài chứng minh cái gì, chỉ có thể mặc nàng ta gán tội danh lên người mình.
Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh đang trong vòng tay hắn, đôi đồng tử tản ra sự rét lạnh rung người, trong đôi mắt hẹp dài cũng bắn ra tia sáng âm lãnh, cánh tay hơi hơi buộc chặt.
Cảm nhận được áp lực hai bên trái phải, Vân Khanh áp chế lãnh ý trong ngực, ngước mắt nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào đi ra ngoài?" Nàng nay đã bị lôi vào trong cuộc, tất nhiên không thể đứng ở trong này thong thả xem kịch hay được.
Đúng lúc này, một con nhện lông tơ đen óng nhả sợi nhảy từ trên xuống, đáp trên vai Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh từ nhỏ sợ nhất chính là những con vật có lông này, đôi mắt nhất thời trợn to, một tiếng hô nhỏ theo trong cổ họng tràn ra.
Ngự Phượng Đàn lập tức che miệng của nàng, cánh tay còn lại thì vươn ngón trỏ đặt trên môi nàng, ra dấu "Xuỵt!".
Vân Khanh yên lặng gật đầu, vừa rồi nàng bất ngờ bị dọa sợ, mới có thể hô lên, nếu để người khác phát hiện bọn họ ở trong này, vậy chính là tự thừa nhận tội dạnh bị giá họa kia rồi!
Cùng lúc đó, có người hô: "Ai trốn ở nơi đó?"
Vi phu nhân chỉ cảm thấy mặt mũi đều bị nghĩa nữ này làm cho mất sạch, lần đầu tiên dẫn nàng ta vào cung tham dự yến tiệc, đã nôn nóng cùng người khác tằng tịu với nhau, còn làm ầm ĩ khiến mọi người đều biết, việc này bảo bà ta về sau còn mặt mũi đâu mà ra đường gặp người nữa chứ, vừa vội vừa giận, xấu hổ nói: "Ngươi còn không nhanh mặc quần áo vào cho ta!"
Bị rống như vậy, Vi Ngưng Tử cũng đã nhận ra tình huống có gì đó không đúng, gắt gao nháy mắt một cái, nhìn thấy vẻ mặt Vi phu nhân vừa tức giận vừa xấu hổ trộn lẫn vào nhau, biểu tình thay đổi liên tục đến vặn vẹo cả cơ mặt, thêm vào đó cảm giác trên cánh tay chợt lạnh, nàng ta cúi đầu nhìn, thì thấy mình và một nam nhân đang nằm chung với nhau, nàng ta vội gục đầu la lên, lôi kéo tấm chăn liều mạng che chắn phần cơ thể đang lộ ra của mình, nhìn Vi phu nhân, trong hai tròng mắt lập tức ngưng tụ thành những hạt châu trong suốt, khóc nói: "Nghĩa mẫu, nữ nhi không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi con cùng An tiểu thư đưa Thẩm tiểu thư đến nơi này nằm nghỉ, sau đó con liền quay trở về, con không biết sao mình lại xuất hiện ở đây, người biết con không phải loại nữ nhân như thế, có to gan đến mấy cũng không dám làm xằng làm bậy trong hoàng cung, việc này nhất định là có người hãm hại con. . . . . ."
Vi Ngưng Tử vừa khóc vừa giải thích, Vi phu nhân thật sự cảm thấy vô cùng mất mặt, bà ta có thể cảm nhận được các phu nhân trang phục hoa lệ đang đứng bên ngoài, trong mắt bọn họ đều hiện rõ hai chữ hèn mọn, đê tiện.
Tuy rằng cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nghĩa nữ của mình làm người thông tuệ, không phải loại hồ đồ nông nổi, nhưng hiện tại trước mắt không phải là lúc điều tra chân tướng, Vi phu nhân nói: "Ngươi hãy mau mặc y phục vào rồi nói sau."
Đúng lúc này, tiếng thét chói tai vang lên khi nãy đã hấp dẫn các vị phu nhân và tiểu thư khác tụ tập lại đây, bọn họ nhìn thấy Lý lão thái quân được nha hoàn đỡ đi tới, theo sau bà là một đoàn người, vừa tới nơi liền trông thấy nam nhân đang ngủ say sưa trên giường, quả nhiên không phải ai khác, chính là Cảnh Hựu Thần, bà tức giận, bước chân nhanh hơn ngày thường, da mặt run run, nắm quải trượng trong tay đánh về phía nam tử đang nằm trên giường, khiến Cảnh Hựu Thần đang trong men say, toàn thân đầy mùi rượu trực tiếp ngồi bật dậy, hai mắt trợn to, mơ màng nhìn phía trước.
"Ai đánh ta?"
Hắn ta lười biếng mở miệng hỏi một câu, kết quả là lưng hắn bị ăn thêm một gậy của Lý lão thái quân, tất cả cảm giác say vừa rồi bị đánh bay không còn một mảnh, nhìn thấy mọi người vây xung quanh trước mặt, lại cúi đầu phát hiện bản thân không một mảnh vải che thân, nửa người dưới chỉ có một tấm chăn mỏng che hờ, hắn ta cả kinh nắm y phục che lại thân thể, hô to: "Mẫu thân, ta không biết chuyện gì xảy ra. . . . . . Tại sao ta lại ở chỗ này. . . . . ."
Hắn rõ ràng là đang uống rượu, thái giám đứng phía sau liên tục rót rượu cho hắn, hắn uống đến mơ hồ, sau đó phát sinh cái gì cũng không nhớ rõ.
"Ngươi. . . . . ." Lý lão thái quân nhớ tới việc hôm nay Cảnh Hựu Thần huyên náo ở trên đại điện, lúc này lại bắt gặp hắn nằm đây, ở trong hoàng cung mà dám thông đồng với nữ nhân, hơi thở trong ngực đứt quãng, dường như sắp không chịu đựng được, bà hít vào một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: "Nhanh mặc y phục vào cho ta!"
Lúc nói những lời này, Vi phu nhân cũng nhìn Lý lão thái quân, hiển nhiên cả hai đều nhìn ra suy nghĩ của nhau từ trong mắt đối phương, chính là không tin nghĩa nữ của mình lại cùng con vợ kế làm ra những chuyện xấu hổ như vậy, trong lòng hai người cũng hoài nghi chuyện hôm nay là do có người sắp xếp.
Các phu nhân đang vây xem thấy Lý lão thái quân đã lên tiếng, đều đồng loạt lui ra sau cửa, Cảnh Hựu Thần qua loa mặc y phục vào, liền vội vàng chạy ra ngoài, để cho Vi Ngưng Tử ở bên trong chỉnh đốn lại xiêm y.
"Thật sự là một Trạng Nguyên yến đặc sắc, vậy mà lại xảy ra những chuyện thế này!" Có phu nhân thở dài, còn Lý lão thái quân thì gắt gao nắm quải trượng, cùng đợi người ở bên trong mặc y phục gọn gàng đi ra.
Một lát sau, Vi phu nhân từ bên trong mở cửa ra, y phục trên người Vi Ngưng Tử đã tươm tất chỉnh tề, mái tóc một lần nữa được búi lên, nhưng trên mặt không có phấn son, khiến thần sắc nàng ta trông càng thêm ảm đạm, còn có vẻ tái nhợt.
Lý lão thái quân tức giận cả người phát run, đứng cũng đứng không vững, dưới sự dìu đỡ của nha hoàn ngồi xuống ghế chủ vị trong phòng, ánh mắt nhìn Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Hai người các ngươi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tất cả mọi người nghe xong đều hiểu, Lý lão thái quân làm vậy là không muốn sự việc truyền đến tai hoàng hậu và Minh Đế trong lúc này, bà muốn xử lý ổn thỏa trước, với những người đang có mặt chứng kiến tất cả, thay vì mạnh mẽ áp chế, ngược lại sẽ càng khiến mọi việc thêm huyên náo, không bằng cho bọn họ chứng kiến, ngược lại mới có thể lấy lại trong sạch cho Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử.
Cảnh Hựu Thần tuy rằng vừa mới chỉnh trang lại, nhưng trên vạt áo quan vẫn còn lưu lại nhiều nếp uốn, thoạt nhìn vẫn vô cùng chật vật, hắn mang theo nghi hoặc, cố gắng nhớ lại: "Mẫu thân, nhi tử ngồi trong điện uống rượu, uống mãi liền cảm thấy hơi ngà ngà say, trong đầu mơ mơ màng màng, cũng không biết làm sao lại đến được nơi này . . . . . ."
Nguyên nhân hắn ta uống rượu giải sầu, mọi người ở đây đều biết, đùng một cái bị giáng xuống bốn cấp, đối với Cảnh Hựu Thần đường làm quan đang rộng mở, đương nhiên là đả kích rất lớn, huống chi lại từ đâu xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ có nguy cơ giành mất tước vị vốn là của hắn.
Ánh mắt Lý lão thái quân lạnh như băng nhìn hắn, hắn là một trong những đứa xuất sắc nhất trong đám con vợ kế, hôm nay lại ở trên điện tố cáo trạng nguyên, kết quả cáo trạng không thành, còn hại bản thân bị giáng cấp, nào biết hắn liền thiếu kiên nhẫn như vậy, một mình ngồi uống rượu giải sầu, đây không phải là tạo cơ hội cho người có tâm cơ thực hiện mưu kế sao?
Bà từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lại quay sang nhìn Vi Ngưng Tử, nàng ta đang ngồi trên ghế phía bên kia cúi đầu khóc rấm rức, trong ánh mắt bà mang theo nghi ngờ, hỏi: "Vi tiểu thư, vậy ngươi có thể nói trước đó trong phòng này đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Vi Ngưng Tử cúi đầu, trong lòng nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, nàng ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đáy mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm, trái lo phải nghĩ, phải nói như thế nào, mới là có lợi cho mình nhất.
Vi phu nhân thấy nàng ta vẫn không ngẩng đầu nói chuyện, nghĩ đến nàng ta là một cô nương, gặp phải chuyện như vậy, nếu trước mặt nhiều người phải thuật lại những chuyện đã xảy ra, cũng thật sự là khó xử, bèn thân thiết bước tới gần nàng ta, ôm nàng ta an ủi: "Ngưng Tử, nói cho nghĩa mẫu biết, trước đó đã xảy ra chuyện gì? Con nói ra, nghĩa mẫu mới có thể tìm được người đã hại con!"
Về phần An Ngọc Oánh đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả, trong mắt vẫn còn lưu lại sự kinh ngạc vô cùng, nàng ta rõ ràng là sai người chuốc say Cảnh Hựu Thần, sau đó đưa đến đặt chung với Thẩm Vân Khanh, đến lúc đó nàng ta quay lại, sẽ để mọi người bắt gian tại trận hai người bọn họ.
Hôm nay trên đại điện, Vi Trầm Uyên và Cảnh Hựu Thần chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của nhau, mà Vân Khanh lại qua lại khá thân thiết với Vi Trầm Uyên, chỉ cần Thẩm Vân Khanh dang díu với Cảnh Hựu Thần, thì không thể không gả cho Cảnh Hựu Thần, cứ như vậy, vừa có thể trừ đi thiện ý của Cẩn Vương thế tử đối với Vân Khanh, lại có thể khiến cuộc sống sau này Vân Khanh và Cảnh Hựu Thần vì Vi Trầm Uyên mà phát sinh khe hở, mâu thuẫn giữa bọn họ sẽ càng thêm gay gắt, nhưng, vừa rồi những gì nàng ta chứng kiến, lại là Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần.
Nhất định nàng ta đã tính sai bước nào đó rồi.
Bên phía Vi Ngưng Tử suy nghĩ xoay chuyển nhanh hơn An Ngọc Oánh vài nhịp, nàng ta không chỉ nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, ý nghĩ đan xen, cũng cùng lúc nhớ lại khi An Ngọc Oánh mời mình uống nước trái cây đã ngầm ra hiệu với mình, muốn mình không chọn một ly trong số đó, rồi kế tiếp, liền phát hiện chân Lưu Thúy bị kẹt dưới ghế, thời điểm lúc đó, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lưu Thúy, cái ly, chắc chắn đã bị hoán đổi.
Lập tức Vi Ngưng Tử hiểu ra tất cả, gì mà kẹt chân, choáng váng đầu, tất cả đều là quỷ kế của Thẩm Vân Khanh, người tâm tư sâu xa không lường được như nàng ta, làm sao có thể tùy tiện uống nước trái cây An Ngọc Oánh đưa tới, huống chi lúc đó còn có mặt mình!
Vi Ngưng Tử oán hận cắn răng, chỉ hận bản thân mình phản ứng quá chậm, lúc này mới nghĩ thông suốt tất cả, chẳng qua. . . . . .
Nàng ta ngẩng đầu nhìn An Ngọc Oánh đứng bên cạnh Ninh Quốc Công phu nhân, đáy mắt lóe lên tia sáng âm trầm, nay chuyện tới nước này, cho dù có tìm ra chủ mưu đứng phía sau thì trong sạch của nàng ta cũng đã bị hủy, An Ngọc Oánh, về sau mình còn có cơ hội để trả thù, hiện tại, việc cần làm là phải dốc hết sức lôi Vân Khanh vào vụ này!
Vì thế Vi Ngưng Tử thay lại bộ dạng nhu nhược vô tội, ngẩng đầu nhìn Lý lão thái quân, mang theo vẻ bàng hoàng luống cuống, nước mắt nối đuôi nhau rơi tí tách nói: "Nghĩa mẫu, Lý lão thái quân, Ngưng Tử không biết mình tại sao lại ở chỗ này, ta chỉ biết lúc ở trong điện, sau khi cùng Thẩm tiểu thư uống chén nước trái cây, nàng liền nói đầu choáng váng, ta thấy nàng có vẻ không khỏe, An tiểu thư cũng thấy nàng đau đầu, nên đề nghị mang nàng đến nơi này nghỉ ngơi, An tiểu thư thì đi mời thái y, ta liền giúp nha hoàn của Thẩm tiểu thư đỡ nàng ấy vào trong nằm, sau đó. . . . . . Chuyện sau đó, ta đã không nhớ được gì nữa. . . . . . Mọi chuyện, An tiểu thư có thể làm chứng?"
Nàng nói xong, hai mắt đẫm lệ hướng về phía An Ngọc Oánh liếc mắt một cái, An Ngọc Oánh vừa rồi còn bất an lo lắng, lúc này nghe thấy lý do thoái thác kia, lại bắt được ánh mắt của Vi Ngưng Tử, nàng ta đã bình tĩnh lại, xem ra, Vi Ngưng Tử tính đổ mọi chuyện người lên người Thẩm Vân Khanh, chuyện có thể làm cho Thẩm Vân Khanh thân bại danh liệt, nàng ta đương nhiên nguyện ý làm.
An Ngọc Oánh từ sau lưng Ninh Quốc Công phu nhân bước ra, xác nhận nói: "Đúng vậy, lúc ấy sau khi ta cùng Vi tiểu thư mang Thẩm tiểu thư tới nơi này, liền nói với các nàng, hiện tại ta đã mời thái y đến, người vẫn còn đang ở bên ngoài."
Việc nàng ta đi mời thái y, có vài vị phu nhân biết được, bọn họ cũng đang có mặt ở đây, đều đứng ra làm chứng cho nàng ta.
Lý lão thái quân nhìn thoáng qua chung quanh, khuôn mặt thắt lại, giọng nghiêm túc hỏi: "Các ngươi có ai thấy được Vận Ninh quận quân không?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này mới phát hiện, từ lúc mọi chuyện xảy ra đến bây giờ, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của vị quận quân này, chẳng lẽ nàng ta thật sự cố ý giả bộ bất tỉnh, sau đó dụ Vi Ngưng Tử tới nơi này, nhét vào trên giường với Cảnh Hựu Thần?
Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, dù sao những chuyện phát sinh giữa Vi Ngưng Tử và Thẩm phủ khi còn ở Dương Châu, cũng có một số người biết được, hơn nữa Cảnh Hựu Thần vừa rồi còn xảy ra tranh chấp với Vi Trầm Uyên, hai người kia rõ ràng đều không ‘chung đường’ với Vân Khanh.
Nay lại không thấy bóng dáng vị quận quân kia đâu, chẳng lẽ là sau khi hại người, đã lén trốn ở chỗ nào, không dám xuất hiện rồi chăng?
An Ngọc Oánh thấy những người có mặt đang tìm kiếm Vân Khanh, biết trong lòng các nàng nhất định đã nảy sinh hoài nghi, liền cố ý nhìn lướt qua một vòng, phát hiện Vân Khanh thật sự không biết đi nơi nào, lập tức chỉ vào chỗ Lưu Thúy đang đứng hô: "Mọi người xem, đó là nha hoàn thân cận của Thẩm tiểu thư, nàng khẳng định biết tiểu thư nhà mình ở nơi nào?"
Lưu Thúy chỉ tham dự phần đầu của kế hoạch, phần sau lúc Ngự Phượng Đàn xuất hiện, nàng không hay biết, lúc này nhìn thấy Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần cùng nằm trên giường, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng đi theo bên cạnh Vân Khan hai năm cũng học được chút kiến thức, hiện tại tố chất tâm lý mạnh hơn xưa nhiều, sau khi nghe thấy An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử hùa nhau nói dối, trước khi bị An Ngọc Oánh điểm tên, nàng đang suy nghĩ xem rốt cuộc tiểu thư đang ở đâu, vì chắc chắn nàng sẽ bị kêu ra xét hỏi.
Cho nên, lúc này nàng vô cùng trấn định hành lễ với các vị phu nhân rồi trả lời: "Vận Ninh quận quân bị đau đầu nên vào nằm nghỉ một lát, sau đó cảm thấy đỡ hơn một chút, nên đã ra hoa viên tản bộ."
"Tản bộ, nàng tản bộ tại sao không mang theo ngươi?" An Ngọc Oánh cười lạnh nói.
Lưu Thúy mở to hai mắt, vô cùng khó hiểu nói: "Không phải An tiểu thư sai người tới truyền lời, bảo nô tì thay ngài đi đón ngự y à? Quận quân không đành lòng phụ ý tốt của ngài, mới để cho nô tỳ rời đi."
Giỏi cho một con nha đầu nhanh miệng, An Ngọc Oánh cắn răng, gật đầu cười lạnh nói: "Tốt lắm, Thanh La, ngươi cùng cung nhân đi hoa viên tìm Vận Ninh Quận Quân, nhất định phải tìm cho ra nàng."
Đứng ở phía sau tấm bình phong, Vân Khanh nghe lời những người đó nói, trong lòng cười lạnh không thôi, Vi Ngưng Tử này, thật sự là lúc nào cũng không quên tha nàng xuống nước, hiện tại nàng trốn ở chỗ này, một câu cũng không thể nói, càng không thể đi ra ngoài chứng minh cái gì, chỉ có thể mặc nàng ta gán tội danh lên người mình.
Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh đang trong vòng tay hắn, đôi đồng tử tản ra sự rét lạnh rung người, trong đôi mắt hẹp dài cũng bắn ra tia sáng âm lãnh, cánh tay hơi hơi buộc chặt.
Cảm nhận được áp lực hai bên trái phải, Vân Khanh áp chế lãnh ý trong ngực, ngước mắt nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào đi ra ngoài?" Nàng nay đã bị lôi vào trong cuộc, tất nhiên không thể đứng ở trong này thong thả xem kịch hay được.
Đúng lúc này, một con nhện lông tơ đen óng nhả sợi nhảy từ trên xuống, đáp trên vai Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh từ nhỏ sợ nhất chính là những con vật có lông này, đôi mắt nhất thời trợn to, một tiếng hô nhỏ theo trong cổ họng tràn ra.
Ngự Phượng Đàn lập tức che miệng của nàng, cánh tay còn lại thì vươn ngón trỏ đặt trên môi nàng, ra dấu "Xuỵt!".
Vân Khanh yên lặng gật đầu, vừa rồi nàng bất ngờ bị dọa sợ, mới có thể hô lên, nếu để người khác phát hiện bọn họ ở trong này, vậy chính là tự thừa nhận tội dạnh bị giá họa kia rồi!
Cùng lúc đó, có người hô: "Ai trốn ở nơi đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.