Quyển 2 - Chương 51: Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử
Túy Phong Ma
26/02/2017
Beta: Ishtar
Vân Khanh đi đến dưới một thân cây, đích thân hái xuống hai trái vải màu hồng tím, màu sắc tươi ngon căng tròn của trái vải ở trong bàn tay trắng nõn của nàng, càng cảm thấy mê hoặc, nàng nhịn không được bóc vỏ đặt ở trong miệng, nước vải chua ngọt nhất thời tràn ngập khoang miệng, nước bọt không tự chủ được chảy ra, so với mơ giải khát thì hiệu quả hơn.
Thanh Liên vừa thấy Vân Khanh hái được vải trực tiếp để vào trong miệng, vội la lên: "Tiểu thư, vải còn không có rửa, người trực tiếp ăn vào lỡ bị tiêu chảy làm sao bây giờ?"
Đáng tiếc nàng không kịp khuyên can, Vân Khanh đã cầm lấy khăn nhổ ra hạt vải, nghe vậy mới biết được chính mình vừa rồi làm cái gì, trái cây hái xuống liền bỏ vào miệng, kì thực có chút quá mức, đại khái là ở nông thôn, người cũng phóng khoáng, liền lộ ra gương mặt tiểu nữ nhi, thoáng có chút ngượng ngùng nói : "Bởi vì thoạt nhìn ăn thật ngon, cho nên nhịn không được vừa hái xong đã bỏ vào trong miệng, bất quá thật sự rất ngọt thực ngon miệng nha."
Nàng một thiên kim tiểu thư đích thân đi tới vườn trái cây, trên đường không có gì oán giận hay tỏ ra yếu ớt, Hoàng Đại và hạ nhân trong lòng đối với nàng cách nhìn cũng có chút thay đổi, lúc này thấy nàng ngượng ngùng tươi cười, ngây thơ giống như một cô gái, nhất thời thả lòng, toàn bộ cúi đầu cười rộ lên.
Hoàng Đại lại mở miệng nói: "Tiểu thư có thể yên tâm, ngày thường lúc bọn tiểu nhân hái, cũng sẽ trực tiếp ăn, không ai bị tiêu chảy."
"Vậy là tốt rồi." Vân Khanh lại cười, phượng mâu khi cười tạo ra một đường cong duyên dáng, nhiễm ánh nắng sáng rọi, giờ khắc này nàng như một cô gái mười ba tuổi thực sự.
Trái vải trong vườn chất lượng đạt tiêu chuẩn, không đến nửa canh giờ, Vân Khanh liền hái được ba giỏ vải đầy, mà những hạ nhân khác cùng nàng bất đồng, còn đang vất vả cần cù ngắt lấy trái chín.
Nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đem ba giỏ vải đặt dưới bóng râm, đi đến một gốc cây trong vườn cách đó không xa nghỉ tạm.
Một cô gái bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh đi tới, cầm trong tay ba cốc sứ, một ấm trà màu trắng bằng gốm sứ, hô: "Tiểu thư, các người uống trà không?"
Nã Thanh vừa nghe nàng nói chuyện cả cười đứng lên, chỉ vào Vân Khanh nói : "Nàng mới là tiểu thư, chúng ta là nha hoàn."
Cô gái vừa thấy, cau mày, đánh giá ba người, cuối cùng nói: "Các ngươi mặc xinh đẹp như vậy vẫn là nha hoàn a, mặc có khi còn tốt hơn so với tiểu thư của địa chủ nơi này."
Nàng nói chuyện ngây thơ thẳng thắn, Nã Thanh đều nở nụ cười, "Địa chủ nơi này đương nhiên không thể so cùngThẩm gia chúng ta, ngươi tên là gì, đang làm gì ở đây?"
"Cha ta là Hoàng Đại, ta là Hoàng Tiểu Muội, cha bảo ta lại đây hỏi các ngươi khát nước không?" Nàng nói xong đem ba cái chén đặt ở trong tay Vân Khanh cùng Nã Thanh và Thanh Liên, sau khi đổ đầy nước, chính mình cũng ngồi xuống ánh mắt nhìn quần áo của các nàng, tràn ngập thích thú cùng hâm mộ.
Vân Khanh nhìn cốc sứ thô ráp màu trắng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu muội, này ở nông thôn này đều làm nông dân sao?"
"Đại bộ phận đều là vậy, nhưng cũng có người đọc sách." Hoàng Tiểu Muội ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vân Khanh, cũng không có ngại ngùng cùng mất tự nhiên.
Nã Thanh nghe ở nơi hẻo lánh này còn có người đọc sách, nhíu mày hỏi: "Cái người đọc sách này lợi hại sao?"
"Đương nhiên lợi hại, nhà mẹ Tần Đại có Vi ca ca đọc sách rất lợi hại, liền ngay cả phu tử nơi này cũng khen hắn, đáng tiếc trong nhà hắn không có tiền, nếu có thể đi trong thành. . . . . ." Hoàng Tiểu Muội nói ra những lời này thì Vân Khanh đáy mắt hiện lên một tia sáng bén nhọn, đây là điều mà nàng muốn hỏi, cũng may kiếp trước Vi Trầm Uyên cũng từ lúc đậu kì thi Hương mà nổi danh, đời này cũng không có thay đổi, người này vẫn còn tồn tại.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ đường nhỏ bên cạnh truyền đến thanh âm của hai người, xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, giọng nói của hai người đều thập phần rõ ràng.
"Thúc phụ, mẹ ta đã nhiều ngày chưa uống thuốc, người có thể cho ta mượn mười hai bạc mua thuốc?" Đây là giọng của một thiếu niên mang theo chút khàn khàn như vịt phát ra, thanh âm lúc nói mang theo bức thiết thỉnh cầu.
Tiếp theo là giọng một người trung niên nam tử, "Nương ngươi bệnh cũng không phải một ngày hai ngày, nàng đó là bệnh nhà giàu, mỗi ngày đều phải dùng miếng nhân sâm nuôi bệnh, ta cho ngươi mượn lúc này, vậy lần sau ngươi lại làm sao bây giờ?"
Nghe ra nam tử cũng không muốn cho mượn tiền, nhưng thiếu niên tựa hồ không còn cách nào, tiếp tục nói: "Thúc phụ, đại phu lần trước nói mẹ ta bệnh đã có khởi sắc, chỉ cần kiên trì uống thuốc, sẽ tốt. . . . . ." Lúc này đây ngữ khí của hắn đầy đau khổ mà cầu xin.
Đáng tiếc nói giữa chừng đã bị trung niên nam tử ngắt lời, "Ta cho ngươi mượn thì có thể, nhưng ngươi chừng nào mới có thể trả? Chỉ cần ngươi có thể nói ra lúc nào trả tiền, cho ngươi mượn không khó?"
Nói đến đây dừng hồi lâu, tựa hồ là thiếu niên không có biện pháp nói thời gian, sau đó nghe được bốp một tiếng, giống như tiếng đầu gối thẳng tắp quỳ xuống, thiếu niên tựa hồ cắn răng cầu xin: "Thúc phụ, ta biết hiện tại trong nhà khốn cùng, nhưng mẹ ta lại bắt đầu hộc máu, cầu xin người!" Tiếp theo đó là thanh âm dập đầu.
Trung niên nam tử lần này ngữ khí mang theo vẻ đắc ý cao cao tại thượng, lại cố tình còn chỉ trích nói: "Không phải ta không chịu cho ngươi mượn, mà là sau khi ta cho ngươi mượn, ngươi không có cách nào trả ta, ngươi xem lúc phụ thân ngươi còn, trong nhà cũng không tệ lắm, đáng tiếc vì nuôi bệnh của nương ngươi, thì càng ngày càng nghèo, nay ngươi trong phòng cũng còn lại cái gì? Ngươi giúp người ta làm ‘thợ khéo’ (thợ thủ công) tiền kiếm được một tháng còn chưa đủ nửa tháng thuốc của nương ngươi, ta cũng biết rõ ngươi không có biện pháp mới đến tìm ta, nhưng vay tiền cho nương ngươi uống loại thuốc không đáy kia, loại chuyện có đi không có về này, không ai sẽ làm! Ngươi vẫn là sớm một chút thay đổi suy nghĩ, để nương ngươi như vậy mà chết rồi quên đi, miễn cho liên lụy ngươi!"
"Đủ rồi! Thúc phụ không chịu cho vay tiền thì thôi, không cần rủa nương của ta!" Thiếu niên giọng vịt gông cổ họng rống lên, đem bốn thiếu nữ đang ngồi ở một bên vô tình nghe cuộc đối thoại này dọa hoảng sợ, hiển nhiên trung niên nam tử kia cũng hoảng sợ không nhẹ, trực tiếp quăng một câu, phẫn thanh nói: "Với thái độ này của ngươi mà cũng muốn mượn tiền! Hừ, các ngươi nằm chờ chết đi!"
Nói xong, một trận tiếng bước chân dồn dập từ đường nhỏ phía sau truyền tới, một trung niên nam tử mặc màu áo choàng màu lam sắc mặt giận dữ hung hăng bước ra, hướng tới Vân Khanh liếc mắt một cái, sắc mặt lại mang theo xấu hổ vội vã rời đi.
Vân Khanh đi đến dưới một thân cây, đích thân hái xuống hai trái vải màu hồng tím, màu sắc tươi ngon căng tròn của trái vải ở trong bàn tay trắng nõn của nàng, càng cảm thấy mê hoặc, nàng nhịn không được bóc vỏ đặt ở trong miệng, nước vải chua ngọt nhất thời tràn ngập khoang miệng, nước bọt không tự chủ được chảy ra, so với mơ giải khát thì hiệu quả hơn.
Thanh Liên vừa thấy Vân Khanh hái được vải trực tiếp để vào trong miệng, vội la lên: "Tiểu thư, vải còn không có rửa, người trực tiếp ăn vào lỡ bị tiêu chảy làm sao bây giờ?"
Đáng tiếc nàng không kịp khuyên can, Vân Khanh đã cầm lấy khăn nhổ ra hạt vải, nghe vậy mới biết được chính mình vừa rồi làm cái gì, trái cây hái xuống liền bỏ vào miệng, kì thực có chút quá mức, đại khái là ở nông thôn, người cũng phóng khoáng, liền lộ ra gương mặt tiểu nữ nhi, thoáng có chút ngượng ngùng nói : "Bởi vì thoạt nhìn ăn thật ngon, cho nên nhịn không được vừa hái xong đã bỏ vào trong miệng, bất quá thật sự rất ngọt thực ngon miệng nha."
Nàng một thiên kim tiểu thư đích thân đi tới vườn trái cây, trên đường không có gì oán giận hay tỏ ra yếu ớt, Hoàng Đại và hạ nhân trong lòng đối với nàng cách nhìn cũng có chút thay đổi, lúc này thấy nàng ngượng ngùng tươi cười, ngây thơ giống như một cô gái, nhất thời thả lòng, toàn bộ cúi đầu cười rộ lên.
Hoàng Đại lại mở miệng nói: "Tiểu thư có thể yên tâm, ngày thường lúc bọn tiểu nhân hái, cũng sẽ trực tiếp ăn, không ai bị tiêu chảy."
"Vậy là tốt rồi." Vân Khanh lại cười, phượng mâu khi cười tạo ra một đường cong duyên dáng, nhiễm ánh nắng sáng rọi, giờ khắc này nàng như một cô gái mười ba tuổi thực sự.
Trái vải trong vườn chất lượng đạt tiêu chuẩn, không đến nửa canh giờ, Vân Khanh liền hái được ba giỏ vải đầy, mà những hạ nhân khác cùng nàng bất đồng, còn đang vất vả cần cù ngắt lấy trái chín.
Nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đem ba giỏ vải đặt dưới bóng râm, đi đến một gốc cây trong vườn cách đó không xa nghỉ tạm.
Một cô gái bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh đi tới, cầm trong tay ba cốc sứ, một ấm trà màu trắng bằng gốm sứ, hô: "Tiểu thư, các người uống trà không?"
Nã Thanh vừa nghe nàng nói chuyện cả cười đứng lên, chỉ vào Vân Khanh nói : "Nàng mới là tiểu thư, chúng ta là nha hoàn."
Cô gái vừa thấy, cau mày, đánh giá ba người, cuối cùng nói: "Các ngươi mặc xinh đẹp như vậy vẫn là nha hoàn a, mặc có khi còn tốt hơn so với tiểu thư của địa chủ nơi này."
Nàng nói chuyện ngây thơ thẳng thắn, Nã Thanh đều nở nụ cười, "Địa chủ nơi này đương nhiên không thể so cùngThẩm gia chúng ta, ngươi tên là gì, đang làm gì ở đây?"
"Cha ta là Hoàng Đại, ta là Hoàng Tiểu Muội, cha bảo ta lại đây hỏi các ngươi khát nước không?" Nàng nói xong đem ba cái chén đặt ở trong tay Vân Khanh cùng Nã Thanh và Thanh Liên, sau khi đổ đầy nước, chính mình cũng ngồi xuống ánh mắt nhìn quần áo của các nàng, tràn ngập thích thú cùng hâm mộ.
Vân Khanh nhìn cốc sứ thô ráp màu trắng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu muội, này ở nông thôn này đều làm nông dân sao?"
"Đại bộ phận đều là vậy, nhưng cũng có người đọc sách." Hoàng Tiểu Muội ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vân Khanh, cũng không có ngại ngùng cùng mất tự nhiên.
Nã Thanh nghe ở nơi hẻo lánh này còn có người đọc sách, nhíu mày hỏi: "Cái người đọc sách này lợi hại sao?"
"Đương nhiên lợi hại, nhà mẹ Tần Đại có Vi ca ca đọc sách rất lợi hại, liền ngay cả phu tử nơi này cũng khen hắn, đáng tiếc trong nhà hắn không có tiền, nếu có thể đi trong thành. . . . . ." Hoàng Tiểu Muội nói ra những lời này thì Vân Khanh đáy mắt hiện lên một tia sáng bén nhọn, đây là điều mà nàng muốn hỏi, cũng may kiếp trước Vi Trầm Uyên cũng từ lúc đậu kì thi Hương mà nổi danh, đời này cũng không có thay đổi, người này vẫn còn tồn tại.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ đường nhỏ bên cạnh truyền đến thanh âm của hai người, xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, giọng nói của hai người đều thập phần rõ ràng.
"Thúc phụ, mẹ ta đã nhiều ngày chưa uống thuốc, người có thể cho ta mượn mười hai bạc mua thuốc?" Đây là giọng của một thiếu niên mang theo chút khàn khàn như vịt phát ra, thanh âm lúc nói mang theo bức thiết thỉnh cầu.
Tiếp theo là giọng một người trung niên nam tử, "Nương ngươi bệnh cũng không phải một ngày hai ngày, nàng đó là bệnh nhà giàu, mỗi ngày đều phải dùng miếng nhân sâm nuôi bệnh, ta cho ngươi mượn lúc này, vậy lần sau ngươi lại làm sao bây giờ?"
Nghe ra nam tử cũng không muốn cho mượn tiền, nhưng thiếu niên tựa hồ không còn cách nào, tiếp tục nói: "Thúc phụ, đại phu lần trước nói mẹ ta bệnh đã có khởi sắc, chỉ cần kiên trì uống thuốc, sẽ tốt. . . . . ." Lúc này đây ngữ khí của hắn đầy đau khổ mà cầu xin.
Đáng tiếc nói giữa chừng đã bị trung niên nam tử ngắt lời, "Ta cho ngươi mượn thì có thể, nhưng ngươi chừng nào mới có thể trả? Chỉ cần ngươi có thể nói ra lúc nào trả tiền, cho ngươi mượn không khó?"
Nói đến đây dừng hồi lâu, tựa hồ là thiếu niên không có biện pháp nói thời gian, sau đó nghe được bốp một tiếng, giống như tiếng đầu gối thẳng tắp quỳ xuống, thiếu niên tựa hồ cắn răng cầu xin: "Thúc phụ, ta biết hiện tại trong nhà khốn cùng, nhưng mẹ ta lại bắt đầu hộc máu, cầu xin người!" Tiếp theo đó là thanh âm dập đầu.
Trung niên nam tử lần này ngữ khí mang theo vẻ đắc ý cao cao tại thượng, lại cố tình còn chỉ trích nói: "Không phải ta không chịu cho ngươi mượn, mà là sau khi ta cho ngươi mượn, ngươi không có cách nào trả ta, ngươi xem lúc phụ thân ngươi còn, trong nhà cũng không tệ lắm, đáng tiếc vì nuôi bệnh của nương ngươi, thì càng ngày càng nghèo, nay ngươi trong phòng cũng còn lại cái gì? Ngươi giúp người ta làm ‘thợ khéo’ (thợ thủ công) tiền kiếm được một tháng còn chưa đủ nửa tháng thuốc của nương ngươi, ta cũng biết rõ ngươi không có biện pháp mới đến tìm ta, nhưng vay tiền cho nương ngươi uống loại thuốc không đáy kia, loại chuyện có đi không có về này, không ai sẽ làm! Ngươi vẫn là sớm một chút thay đổi suy nghĩ, để nương ngươi như vậy mà chết rồi quên đi, miễn cho liên lụy ngươi!"
"Đủ rồi! Thúc phụ không chịu cho vay tiền thì thôi, không cần rủa nương của ta!" Thiếu niên giọng vịt gông cổ họng rống lên, đem bốn thiếu nữ đang ngồi ở một bên vô tình nghe cuộc đối thoại này dọa hoảng sợ, hiển nhiên trung niên nam tử kia cũng hoảng sợ không nhẹ, trực tiếp quăng một câu, phẫn thanh nói: "Với thái độ này của ngươi mà cũng muốn mượn tiền! Hừ, các ngươi nằm chờ chết đi!"
Nói xong, một trận tiếng bước chân dồn dập từ đường nhỏ phía sau truyền tới, một trung niên nam tử mặc màu áo choàng màu lam sắc mặt giận dữ hung hăng bước ra, hướng tới Vân Khanh liếc mắt một cái, sắc mặt lại mang theo xấu hổ vội vã rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.