Quyển 2 - Chương 20: Di nương chưa toại nguyện, Vân Khanh lột mặt nạ 2
Túy Phong Ma
25/02/2017
Hắn hơi nhíu lông mày, nhìn nha hoàn kia nói: "Ngươi là ai?" Nha hoàn
bên người phu nhân cơ bản hắn đều đã gặp qua, người này thật ra cực kỳ
lạ mặt.
"Ta là nha hoàn phu nhân mới mua hai ngày trước, tên là Hồng Tụ, cho nên chắc Lý quản sự chưa biết ta." Hồng Tụ cười nói.
Thật ra hắn biết, hai ngày trước phu nhân mua hơn hai mươi nha hoàn, người trước mắt có thể là mới được mua, trong lòng liền tin vài phần, mở miệng nói: "Phu nhân tìm ta có chuyện gì?"
Hồng Tụ lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ là được dặn dò, tới tìm ông."
Nghĩ có thể Tạ thị thật có việc tìm hắn, hắn liền nói với Hồng Tụ: "Vậy ngươi nhanh đi pha bồn nước tới cho lão gia rửa mặt." Nói xong, liền đi nhanh qua bên kia.
Thấy hắn đi rồi, đứng ở một góc sáng sủa, Tạ di đi ra, khóe miệng mang theo vài phần tươi cười đắc ý, nhìn nhìn chung quanh, lúc này chính là lúc giữa trưa ít người, bốn bề vắng lặng, liền nói với Hồng Tụ: "Ngươi ở đây coi chừng, đừng để những người khác tiến vào."
Hồng Tụ biết bà ấy không làm chuyện vinh quang gì, vẻ mặt có chút do dự nói: "Phu nhân, người có nên suy nghĩ một chút hay không. . . . . . Làm như vậy, đợi lát nữa Trầm phu nhân đến đây nhìn thấy, không tốt lắm đâu?"
Tạ di nghiêng mắt liếc nàng một cái, hừ nói: "Ngươi chỉ cần để ý canh cửa cho tốt, chuyện khác ít xen mồm đi!"
Bà chính là cố ý muốn Lý quản sự đến chỗ của Tạ thị, đợi Lý quản sự nói là Hồng Tụ nhắn Tạ thị tìm hắn có việc, mà kỳ thật Tạ thị cũng không có chuyện gì sai bảo. Như vậy, Tạ thị sẽ biết Hồng Tụ truyền tin tức giả, nhất định sẽ mang người vội vàng đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó một nhóm người đẩy cửa mà vào, thấy Thẩm Mậu và mình có tư tình, bà sẽ theo cột mà leo lên, nói là Thẩm Mậu hủy thanh danh của bà, bắt Thẩm Mậu cưới bà làm tiểu thiếp.
Bà vì lên kế hoạch thật tốt mà vô cùng kiêu ngạo, lấy tay sờ sờ hoa đào bên tóc mai, lại kéo kéo vạt áo, liền đẩy cửa tiến vào.
Lúc này Thẩm Mậu đang tựa vào ghế rộng ghép từ các mảnh gỗ tử đàn sau bàn đọc sách, đầu đặt lên thanh ngang trên lưng ghế dựa, híp mắt lim dim, nghe được trong phòng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, tưởng là Lý Tư đi vào, cũng không để ý.
Cho đến khi tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cùng với một mùi son phấn gay mũi, ông mới hơi hơi nhíu nhíu lông mày, nha hoàn nào trong phủ lại không tuân thủ quy củ như vậy, cả người phủ phấn hương như thế chạy đến tiền viện quyến rũ ông.
Ông mở to mắt, nhìn thấy lại là khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mê hoặc của Tạ di, đang đứng bên cạnh ông, cười yếu ớt nhẹ nhàng với ông, Thẩm Mậu chống tay vịn, ngồi thẳng người, nhíu mày, hỏi: "Sao di muội lại đến tiền viện?" Lý Tư đi đâu, hẳn là hắn ở bên ngoài, sao lại để một quả phụ như Tạ di tiến vào.
Tạ di nhìn đôi mắt phượng đen như mực của ông, xếch bay chạm tóc mai, khuôn mặt trắng nõn mang theo ý vị thành thục của nam nhân, cũng không có vẻ già nua, trên người mặc áo dài cổ tròn màu lam như kiểu nhà sư, khiến vóc người ông có vẻ càng thêm cao ngất, trong lòng càng cảm thấy mình quyết định đúng.
Vì thế mặt mày càng thêm một phần mê hoặc, cất giọng mềm mại đáng yêu mở miệng nói: "Tỷ phu, đây là canh bổ thân muội dốc sức hầm, huynh uống thử xem, có hợp khẩu vị huynh hay không?"
Thẩm Mậu nhìn bà ta đặt hộp đựng thức ăn lên mặt bàn, đáy mắt hiện lên chút buồn bực, trên mặt vẫn lịch sự mở miệng nói: "Không cần di muội lo lắng, canh bổ thân mỗi ngày tỷ tỷ muội đều đã hầm cho ta uống." Từ sau khi tra ra canh bổ thân có vấn đề, Thẩm Mậu liền vô cùng chú ý đến thức ăn, canh bổ thân vẫn đều đến bên Tạ thị mới uống, thuận tiện uống thuốc luôn, nay Tạ di đưa canh bổ thân đến, đương nhiên ông sẽ đặc biệt chú ý.
Nghe ông nói lời từ chối, một chút Tạ di cũng không vội, nếu chỉ nói một câu, Thẩm Mậu liền uống hết canh, vậy cũng quá không phù hợp với kỳ vọng của bà rồi - nam nhân ấy mà, luôn giả bộ chính trực, đến lúc bất đắc dĩ cũng không thể từ chối, mới bằng lòng miễn miễn cưỡng cưỡng nhận lấy - càng thêm thân thiện mở hộp đựng thức ăn ra, trong miệng nói: "Từ sau khi mất đi chỗ dựa, suốt thời gian này hai mẹ con muội và Tử nhi không nơi nương tựa bị người khi dễ, cho đến sau khi vào Thẩm phủ, tỷ phu huynh luôn càng thêm chăm sóc bọn muội, không chỉ cung cấp nơi cho bọn muội sinh sống, lại còn nhận thêm nha hoàn hầu hạ bên người bọn muội, mọi thứ đều chăm lo chu đáo, vì cảm tạ huynh, chén canh này muội đã hầm từ sáng sớm đến giữa trưa, rất bổ, tạm thời biểu lộ một chút thành ý, mong huynh không từ chối."
Nhìn canh đưa tới trước mặt, cùng thân mình Tạ di lại dựa gần thêm mấy phần, đầu Thẩm Mậu có chút choáng váng, mạnh mẽ giữ vững tinh thần nói: "Những điều này đều do tỷ tỷ muội sắp xếp, nàng mới là người quan tâm muội nhất, ta bận việc ở tiền viện, thật không có chú ý đến những việc này."
Thẩm Mậu chỉ hy vọng Tạ di có thể nghe hiểu ngụ ý của ông, ông biết hôm nay Tạ di đến, cũng không phải chỉ vì đưa một chén canh, vừa rồi ý tứ của những lời này, giọng điệu thôi cũng quá rõ rồi.
Bất đắc dĩ ông đã uống rượu, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, vốn là lời từ chối, nghe vào tai Tạ di ngược lại liền cảm thấy ông có ý bảo đã không chăm sóc tốt cho bà, liền cười nói: "Làm gì có, tỷ phu không cần nghĩ như thế, nếu không có huynh ở bên ngoài vất vả, kiếm tiền nuôi sống người trong nhà, tỷ tỷ cũng không cách nào có cuộc sống tốt như vậy, càng khỏi nói đến việc quan tâm đến muội."
Bà đã sớm ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Mậu, âm thầm cảm thấy ông trời cũng đã giúp bà, nam nhân một khi uống rượu, lực khống chế lại càng yếu ớt, bà còn sợ không có cơ hội sao? Liền tới gần Thẩm Mậu, một tay vươn ra muốn đỡ ông, "Tỷ phu uống nhiều rượu rồi, muội đỡ huynh dậy uống canh, vừa hay canh này có thể giải rượu."
Đối mặt với sự xum xoe như thế, Thẩm Mậu chỉ cảm thấy có vài phần căm tức, thấy vẻ mặt trang điểm xinh đẹp, dáng người tinh xảo đặc sắc sắp dựa gần vào, ông vội vã nói: "Ta tự mình uống là được."
Một tay khẩn cấp đoạt canh trong tay Tạ di, tức giận uống xuống, sau đó đặt lên bàn nói: "Canh ta đã muốn uống hết, muội có thể đi rồi chứ?"
Ông chỉ hận Tạ di dựa vào quá gần, nếu lên tiếng gọi những người khác, sẽ khiến người ta nhìn thấy bọn họ đứng như thế trong phòng, khó tránh sẽ sinh ra tin đồn, một chút ông cũng không muốn có dính dáng gì với Tạ di, cũng không quan tâm canh này nguy hiểm hay an toàn, chỉ ngóng trông bà ta nhanh chóng tự mình ra ngoài, chớ chọc ra mầm tai vạ gì.
Nhưng ý tưởng trong lòng ông càng sâu, đầu cũng càng ngày càng nặng, theo bình thường mà nói, say rượu như thế cũng chỉ một lúc, sau khi dịu lại, trừ đau đầu một chút thì cũng không sao, sao hôm nay ngược lại càng ngày càng nặng, ánh mắt dần dần có xu thế khép lại.
Tạ di nhìn mí mắt ông bắt đầu rơi xuống, sắc mặt cũng trở nên có chút ngẩn ngơ, thì cười đắc ý, "Tỷ phu, huynh mệt mỏi rồi, muội đỡ huynh đi nghỉ ngơi. . . . . ."
Vân Khanh đi về phía tiền viện, đến trước thư phòng Thẩm Mậu, liền nhìn thấy đứng trước cửa là đại nha hoàn của Tạ di - Hồng Tụ, liền biết không tốt rồi, ma ma mà Lưu Thúy dặn dò theo dõi cũng đứng gần đó, thấy Vân Khanh liền chạy ra nói: "Đại tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Tạ di mang theo hộp đựng thức ăn đi vào."
"Đi vào bao lâu rồi?" Mặt Vân Khanh trầm như nước, trong hai tròng mắt lóe nhiều ánh hào quang, thấp giọng hỏi.
"Đại khái khoảng thời gian một chén trà nhỏ." Ma ma luôn luôn theo dõi một bên, "Hình như hôm nay lão gia đi xã giao về, có uống chút rượu." Ma ma này đã ở lâu trong trạch viện, đương nhiên biết có một ít chuyện bẩn thỉu không thể nói rõ, liền mịt mờ ám chỉ nói.
Vân Khanh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nam nhân sau khi uống rượu lại càng thêm không thể yên lòng, hơn nữa da mặt Tạ di kia còn muốn dày hơn tường thành, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó, liền bước nhanh đến cửa thư phòng.
Hồng Tụ vừa nhìn thấy Vân Khanh liền biết nguy rồi, Tạ di đi vào không lâu, cũng không biết chuyện có thành hay không, nếu Tạ thị đến đây, nàng dựa theo dặn dò mà chạy vào trong thì tốt rồi, nhưng người đến là đại tiểu thư, nàng cũng không biết nên làm như thế nào, vội vàng nhún người nói: "Bái kiến đại tiểu thư."
Vân Khanh không nói một câu vô nghĩa nào, toàn thân tản ra hơi thở sắc bén , hai tròng mắt như mũi tên, lạnh như băng nói thẳng: "Ngươi tránh ra cho ta!"
Hồng Tụ nào dám tránh ra, mặc dù trong lòng bị khí thế của thiếu nữ trước mắt trấn áp, vẫn chặn ở cửa thư phòng, "Đại tiểu thư, Thẩm lão gia dặn nô tỳ canh giữ ở cửa, người không thể đi vào."
Vân Khanh cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Cha ta bảo ngươi canh giữ ở cửa? Ngươi là nha hoàn của ai mà cha ta bảo ngươi canh giữ ở chỗ này!?" Nàng vừa nhấc cằm, ma ma phía sau liền vọt lên, lôi kéo tha Hồng Tụ qua một bên.
Thanh Liên phản ứng nhanh, thấy Hồng Tụ muốn há mồm gọi người, liền cầm khăn trong tay nhét vào miệng Hồng Tụ, ngăn chặn ý đồ nàng ta muốn lên tiếng nhắc nhở. Tránh việc gọi những người khác tới, lỡ như bên trong xảy ra chuyện gì không tốt, bị nhìn thấy sẽ gây ra náo loạn.
Vân Khanh một tay đẩy văng cửa, liền nhìn thấy phụ thân mềm nhũn tựa vào trên ghế, mà hai tay Tạ di đang đặt trên vạt áo Thẩm Mậu, động tác kia đúng là tính cởi quần áo Thẩm Mậu ra.
"Dì đây là đang tính làm gì?" Nàng đi đến trước bàn đọc sách, đứng ở một bên khác của Thẩm Mậu, ánh mắt dừng trên chén canh đặt trên bàn, nghe trong không khí có một mùi là lạ, đáy mắt Vân Khanh xẹt qua tia sắc lạnh, dám bỏ thuốc mê vào chén canh, người dì này cũng quá không biết xấu hổ rồi.
"Ta là nha hoàn phu nhân mới mua hai ngày trước, tên là Hồng Tụ, cho nên chắc Lý quản sự chưa biết ta." Hồng Tụ cười nói.
Thật ra hắn biết, hai ngày trước phu nhân mua hơn hai mươi nha hoàn, người trước mắt có thể là mới được mua, trong lòng liền tin vài phần, mở miệng nói: "Phu nhân tìm ta có chuyện gì?"
Hồng Tụ lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ là được dặn dò, tới tìm ông."
Nghĩ có thể Tạ thị thật có việc tìm hắn, hắn liền nói với Hồng Tụ: "Vậy ngươi nhanh đi pha bồn nước tới cho lão gia rửa mặt." Nói xong, liền đi nhanh qua bên kia.
Thấy hắn đi rồi, đứng ở một góc sáng sủa, Tạ di đi ra, khóe miệng mang theo vài phần tươi cười đắc ý, nhìn nhìn chung quanh, lúc này chính là lúc giữa trưa ít người, bốn bề vắng lặng, liền nói với Hồng Tụ: "Ngươi ở đây coi chừng, đừng để những người khác tiến vào."
Hồng Tụ biết bà ấy không làm chuyện vinh quang gì, vẻ mặt có chút do dự nói: "Phu nhân, người có nên suy nghĩ một chút hay không. . . . . . Làm như vậy, đợi lát nữa Trầm phu nhân đến đây nhìn thấy, không tốt lắm đâu?"
Tạ di nghiêng mắt liếc nàng một cái, hừ nói: "Ngươi chỉ cần để ý canh cửa cho tốt, chuyện khác ít xen mồm đi!"
Bà chính là cố ý muốn Lý quản sự đến chỗ của Tạ thị, đợi Lý quản sự nói là Hồng Tụ nhắn Tạ thị tìm hắn có việc, mà kỳ thật Tạ thị cũng không có chuyện gì sai bảo. Như vậy, Tạ thị sẽ biết Hồng Tụ truyền tin tức giả, nhất định sẽ mang người vội vàng đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó một nhóm người đẩy cửa mà vào, thấy Thẩm Mậu và mình có tư tình, bà sẽ theo cột mà leo lên, nói là Thẩm Mậu hủy thanh danh của bà, bắt Thẩm Mậu cưới bà làm tiểu thiếp.
Bà vì lên kế hoạch thật tốt mà vô cùng kiêu ngạo, lấy tay sờ sờ hoa đào bên tóc mai, lại kéo kéo vạt áo, liền đẩy cửa tiến vào.
Lúc này Thẩm Mậu đang tựa vào ghế rộng ghép từ các mảnh gỗ tử đàn sau bàn đọc sách, đầu đặt lên thanh ngang trên lưng ghế dựa, híp mắt lim dim, nghe được trong phòng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, tưởng là Lý Tư đi vào, cũng không để ý.
Cho đến khi tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cùng với một mùi son phấn gay mũi, ông mới hơi hơi nhíu nhíu lông mày, nha hoàn nào trong phủ lại không tuân thủ quy củ như vậy, cả người phủ phấn hương như thế chạy đến tiền viện quyến rũ ông.
Ông mở to mắt, nhìn thấy lại là khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mê hoặc của Tạ di, đang đứng bên cạnh ông, cười yếu ớt nhẹ nhàng với ông, Thẩm Mậu chống tay vịn, ngồi thẳng người, nhíu mày, hỏi: "Sao di muội lại đến tiền viện?" Lý Tư đi đâu, hẳn là hắn ở bên ngoài, sao lại để một quả phụ như Tạ di tiến vào.
Tạ di nhìn đôi mắt phượng đen như mực của ông, xếch bay chạm tóc mai, khuôn mặt trắng nõn mang theo ý vị thành thục của nam nhân, cũng không có vẻ già nua, trên người mặc áo dài cổ tròn màu lam như kiểu nhà sư, khiến vóc người ông có vẻ càng thêm cao ngất, trong lòng càng cảm thấy mình quyết định đúng.
Vì thế mặt mày càng thêm một phần mê hoặc, cất giọng mềm mại đáng yêu mở miệng nói: "Tỷ phu, đây là canh bổ thân muội dốc sức hầm, huynh uống thử xem, có hợp khẩu vị huynh hay không?"
Thẩm Mậu nhìn bà ta đặt hộp đựng thức ăn lên mặt bàn, đáy mắt hiện lên chút buồn bực, trên mặt vẫn lịch sự mở miệng nói: "Không cần di muội lo lắng, canh bổ thân mỗi ngày tỷ tỷ muội đều đã hầm cho ta uống." Từ sau khi tra ra canh bổ thân có vấn đề, Thẩm Mậu liền vô cùng chú ý đến thức ăn, canh bổ thân vẫn đều đến bên Tạ thị mới uống, thuận tiện uống thuốc luôn, nay Tạ di đưa canh bổ thân đến, đương nhiên ông sẽ đặc biệt chú ý.
Nghe ông nói lời từ chối, một chút Tạ di cũng không vội, nếu chỉ nói một câu, Thẩm Mậu liền uống hết canh, vậy cũng quá không phù hợp với kỳ vọng của bà rồi - nam nhân ấy mà, luôn giả bộ chính trực, đến lúc bất đắc dĩ cũng không thể từ chối, mới bằng lòng miễn miễn cưỡng cưỡng nhận lấy - càng thêm thân thiện mở hộp đựng thức ăn ra, trong miệng nói: "Từ sau khi mất đi chỗ dựa, suốt thời gian này hai mẹ con muội và Tử nhi không nơi nương tựa bị người khi dễ, cho đến sau khi vào Thẩm phủ, tỷ phu huynh luôn càng thêm chăm sóc bọn muội, không chỉ cung cấp nơi cho bọn muội sinh sống, lại còn nhận thêm nha hoàn hầu hạ bên người bọn muội, mọi thứ đều chăm lo chu đáo, vì cảm tạ huynh, chén canh này muội đã hầm từ sáng sớm đến giữa trưa, rất bổ, tạm thời biểu lộ một chút thành ý, mong huynh không từ chối."
Nhìn canh đưa tới trước mặt, cùng thân mình Tạ di lại dựa gần thêm mấy phần, đầu Thẩm Mậu có chút choáng váng, mạnh mẽ giữ vững tinh thần nói: "Những điều này đều do tỷ tỷ muội sắp xếp, nàng mới là người quan tâm muội nhất, ta bận việc ở tiền viện, thật không có chú ý đến những việc này."
Thẩm Mậu chỉ hy vọng Tạ di có thể nghe hiểu ngụ ý của ông, ông biết hôm nay Tạ di đến, cũng không phải chỉ vì đưa một chén canh, vừa rồi ý tứ của những lời này, giọng điệu thôi cũng quá rõ rồi.
Bất đắc dĩ ông đã uống rượu, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, vốn là lời từ chối, nghe vào tai Tạ di ngược lại liền cảm thấy ông có ý bảo đã không chăm sóc tốt cho bà, liền cười nói: "Làm gì có, tỷ phu không cần nghĩ như thế, nếu không có huynh ở bên ngoài vất vả, kiếm tiền nuôi sống người trong nhà, tỷ tỷ cũng không cách nào có cuộc sống tốt như vậy, càng khỏi nói đến việc quan tâm đến muội."
Bà đã sớm ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Mậu, âm thầm cảm thấy ông trời cũng đã giúp bà, nam nhân một khi uống rượu, lực khống chế lại càng yếu ớt, bà còn sợ không có cơ hội sao? Liền tới gần Thẩm Mậu, một tay vươn ra muốn đỡ ông, "Tỷ phu uống nhiều rượu rồi, muội đỡ huynh dậy uống canh, vừa hay canh này có thể giải rượu."
Đối mặt với sự xum xoe như thế, Thẩm Mậu chỉ cảm thấy có vài phần căm tức, thấy vẻ mặt trang điểm xinh đẹp, dáng người tinh xảo đặc sắc sắp dựa gần vào, ông vội vã nói: "Ta tự mình uống là được."
Một tay khẩn cấp đoạt canh trong tay Tạ di, tức giận uống xuống, sau đó đặt lên bàn nói: "Canh ta đã muốn uống hết, muội có thể đi rồi chứ?"
Ông chỉ hận Tạ di dựa vào quá gần, nếu lên tiếng gọi những người khác, sẽ khiến người ta nhìn thấy bọn họ đứng như thế trong phòng, khó tránh sẽ sinh ra tin đồn, một chút ông cũng không muốn có dính dáng gì với Tạ di, cũng không quan tâm canh này nguy hiểm hay an toàn, chỉ ngóng trông bà ta nhanh chóng tự mình ra ngoài, chớ chọc ra mầm tai vạ gì.
Nhưng ý tưởng trong lòng ông càng sâu, đầu cũng càng ngày càng nặng, theo bình thường mà nói, say rượu như thế cũng chỉ một lúc, sau khi dịu lại, trừ đau đầu một chút thì cũng không sao, sao hôm nay ngược lại càng ngày càng nặng, ánh mắt dần dần có xu thế khép lại.
Tạ di nhìn mí mắt ông bắt đầu rơi xuống, sắc mặt cũng trở nên có chút ngẩn ngơ, thì cười đắc ý, "Tỷ phu, huynh mệt mỏi rồi, muội đỡ huynh đi nghỉ ngơi. . . . . ."
Vân Khanh đi về phía tiền viện, đến trước thư phòng Thẩm Mậu, liền nhìn thấy đứng trước cửa là đại nha hoàn của Tạ di - Hồng Tụ, liền biết không tốt rồi, ma ma mà Lưu Thúy dặn dò theo dõi cũng đứng gần đó, thấy Vân Khanh liền chạy ra nói: "Đại tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Tạ di mang theo hộp đựng thức ăn đi vào."
"Đi vào bao lâu rồi?" Mặt Vân Khanh trầm như nước, trong hai tròng mắt lóe nhiều ánh hào quang, thấp giọng hỏi.
"Đại khái khoảng thời gian một chén trà nhỏ." Ma ma luôn luôn theo dõi một bên, "Hình như hôm nay lão gia đi xã giao về, có uống chút rượu." Ma ma này đã ở lâu trong trạch viện, đương nhiên biết có một ít chuyện bẩn thỉu không thể nói rõ, liền mịt mờ ám chỉ nói.
Vân Khanh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nam nhân sau khi uống rượu lại càng thêm không thể yên lòng, hơn nữa da mặt Tạ di kia còn muốn dày hơn tường thành, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó, liền bước nhanh đến cửa thư phòng.
Hồng Tụ vừa nhìn thấy Vân Khanh liền biết nguy rồi, Tạ di đi vào không lâu, cũng không biết chuyện có thành hay không, nếu Tạ thị đến đây, nàng dựa theo dặn dò mà chạy vào trong thì tốt rồi, nhưng người đến là đại tiểu thư, nàng cũng không biết nên làm như thế nào, vội vàng nhún người nói: "Bái kiến đại tiểu thư."
Vân Khanh không nói một câu vô nghĩa nào, toàn thân tản ra hơi thở sắc bén , hai tròng mắt như mũi tên, lạnh như băng nói thẳng: "Ngươi tránh ra cho ta!"
Hồng Tụ nào dám tránh ra, mặc dù trong lòng bị khí thế của thiếu nữ trước mắt trấn áp, vẫn chặn ở cửa thư phòng, "Đại tiểu thư, Thẩm lão gia dặn nô tỳ canh giữ ở cửa, người không thể đi vào."
Vân Khanh cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Cha ta bảo ngươi canh giữ ở cửa? Ngươi là nha hoàn của ai mà cha ta bảo ngươi canh giữ ở chỗ này!?" Nàng vừa nhấc cằm, ma ma phía sau liền vọt lên, lôi kéo tha Hồng Tụ qua một bên.
Thanh Liên phản ứng nhanh, thấy Hồng Tụ muốn há mồm gọi người, liền cầm khăn trong tay nhét vào miệng Hồng Tụ, ngăn chặn ý đồ nàng ta muốn lên tiếng nhắc nhở. Tránh việc gọi những người khác tới, lỡ như bên trong xảy ra chuyện gì không tốt, bị nhìn thấy sẽ gây ra náo loạn.
Vân Khanh một tay đẩy văng cửa, liền nhìn thấy phụ thân mềm nhũn tựa vào trên ghế, mà hai tay Tạ di đang đặt trên vạt áo Thẩm Mậu, động tác kia đúng là tính cởi quần áo Thẩm Mậu ra.
"Dì đây là đang tính làm gì?" Nàng đi đến trước bàn đọc sách, đứng ở một bên khác của Thẩm Mậu, ánh mắt dừng trên chén canh đặt trên bàn, nghe trong không khí có một mùi là lạ, đáy mắt Vân Khanh xẹt qua tia sắc lạnh, dám bỏ thuốc mê vào chén canh, người dì này cũng quá không biết xấu hổ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.