Cẩm Tú Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 170: Hắn đã trở lại 3

Túy Phong Ma

02/03/2017

Dịch Kính Thương đem kiếm thu vào vỏ, nhìn Thẩm Mậu té trên mặt đất, hai mắt sợ run, nhíu mày nói: "Ngươi hiện tại có thể đi trở về." Thế tử phân phó muốn hắn chú ý Thẩm phủ kĩ hơn, hắn hôm nay được tin tức, nói mấy ngày trước ở trên đường có người nhìn thấy một người rất giống Thẩm Mậu, theo hắn phỏng đoán, nếu như thật là Thẩm Mậu, hôm nay hẳn là sẽ đến Dương Châu, cho nên hắn tiến đến xem xét.

Kết quả vừa đến, liền thấy hai gã hung ác biết chút võ nghệ đang chuẩn bị bức Thẩm Mậu đưa vào chỗ chết, lập tức rút kiếm ra, tình thế bức bách, kiếm của hắn đi quá mau, vô tình đem hai gã kia đâm chết! Không khỏi nhíu mi.

Cũng không phải bởi vì giết người, những người độc ác này, muốn lấy tính mạng kẻ khác, tám chín phần mười đều là người không tội ác nào không làm, bọn họ làm đại nội thị vệ hoàng cung, xử lý thi thể cam đoan không để người ta tra ra dấu vết.

Chỉ là thái độ của Thẩm Mậu có chút kỳ quái, lúc này hắn chậm rãi từ trên đất đứng lên, nhìn cửa lớnThẩm gia, đáy mắt xuất hiện không phải là kinh hỉ, ngược lại là e ngại, khó hiểu, phẫn nộ, kinh nghi cùng các loại cảm xúc hỗn tạp đan xen.

"Tạ tráng sĩ cứu giúp." Thẩm Mậu đứng lên, đối với Dịch Kính Thương vái chào thật sâu, đại ân không lời báo hết, hôm nay ân cứu mạng này, hắn hiện tại cũng không còn biện pháp báo đáp.

Trong lòng hắn vẫn đang bị lời của hai gã hung ác kia làm chấn động, là Vân Khanh phái bọn họ chờ ở chỗ này, là Vân Khanh. . . . . .

"Ngươi còn không trở về sao?" Dịch Kính Thương có chút kỳ quái nhìn hắn, nghe nói Thẩm Mậu là người rất quan tâm gia đình, đối với thê nhi đều rất tốt, nhưng nam tử trước mắt này đã rời nhà hơn một tháng, tại sao dáng vẻ tựa như không muốn gấp gáp trở về.

Thẩm Mậu ngẩng đầu nhìn Dịch Kính Thương liếc mắt một cái, "Ngươi biết ta là ai?"

"Đương nhiên biết." Nửa tháng nay mỗi ngày đều phải tìm kiếm Thẩm Mậu, Dịch Kính Thương làm sao có thể không đem khuôn mặt hắn ghi tạc trong lòng chứ, "Nếu đã trở lại, liền sớm một chút trở về đi."

Thẩm Mậu lắc lắc đầu, nếu như là người Vân Khanh phái ra, như vậy hắn trở về chỉ có rước lấy nhiều phiền toái hơn, còn không biết sau khi trở về, hắn có thể khôi phục thân phận như trước hay không, còn có vừa rồi hai gã kia đối hắn toát ra sát ý, trong phủ không biết là có phải cũng có những kẻ như vậy hay không. . . . . .

Thẩm Mậu trong lòng biến chuyển liên hồi, hắn thật sự không có cách nào làm rõ điểm này, nhưng mà, hai người kia vào lúc cuối cùng nói như thế, lại khiến hắn không thể không hoài nghi, nếu không, bọn họ nói vậy làm cái gì chứ.

Nếu là người trong nhà không chào đón hắn, hắn. . . . . .

Thẩm Mậu ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua đại môn Thẩm gia, chậm rãi hướng một phương hướng khác mà đi . . . . .

Hơn một tháng này hắn ở bên ngoài, trong lòng vướng bận không phải sản nghiệp Thẩm gia, cũng không phải vinh hoa phú quý trong nhà, hắn vẫn luôn nghĩ về Tạ thị ôn nhu hiền lành, nữ nhi xinh đẹp vẫn còn nhỏ, nhi tử đáng yêu dáng vẻ thơ ngây, còn có mẫu thân trong nhà tuổi già sức khỏe yếu kém, hắn trước kia chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt về cảnh người một nhà ở cùng một chỗ là tốt đẹp cùng hạnh phúc biết bao, đúng là khát khao đẹp đẽ nhất của con người, làm cho hắn chẳng quản ngày đêm đi bộ trở về, nhưng vừa rồi nghe hai gã kia nói như thế, khiến tâm linh hắn bị đả kích, có thể nói là đả kích thật mạnh.

Dịch Kính Thương hơi kinh hãi, việc này. . . . . .



Hắn trầm ngâm một hồi, lập tức bước vài bước đứng ở trước mặt Thẩm Mậu, "Thẩm lão gia, nếu ngươi không có chỗ đặt chân, chi bằng đi đến chỗ tại hạ ở một đêm, tẩy đi phong trần ngày mai hẵn đi cũng không muộn."

Thẩm Mậu lúc này đang cảm thấy mờ mịt, cũng có sự thất vọng tràn trề, liền đi theo Dịch Kính Thương đến một khu tiểu viện, Dịch Kính Thương đem cho hắn một bộ xiêm y sạch sẽ để thay, lại pha nước ấm, Thẩm Mậu nhiều ngày không có tắm rửa, toàn thân cũng bẩn không thể nói, liền không từ chối, vào trong phòng tắm rửa.

Lát sau, một đạo thân ảnh nhanh nhẹn bước vào trong tiểu viện, áo bào trắng ở giữa không trung bay bay dước ánh trăng nhẹ nhàng như gió từ từ hạ xuống.

"Thế tử." Dịch Kính Thương xoay người lại, thì nhìn đến đạo thân ảnh kia xuất hiện, lập tức hành lễ nói, lại thầm nghĩ, trước kia hắn cũng không biết võ công Ngự Phượng Đàn lại cao như vậy, cho đến lúc sau khi hắn đưa ra quyết định, mới phát hiện, trước kia Ngự Phượng Đàn vẫn không xuống tay giết hắn, là đã chiếu cố hắn lắm rồi, hắn vẫn nghĩ đến lúc Ngự Phượng Đàn bị mình giám thị, hẳn là lúc đó không đem hắn thành mối lo ngại mà thôi, do đó ở trong lòng lại hạ quyết tâm muốn đi theo vị thế tử điện hạ thâm tàng bất lộ này.

"Thẩm lão gia vì sao không quay về?" Chậm rì rì tiêu sái đến dưới mái hiên, Ngự Phượng Đàn tựa vào cửa gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời mây đen không thấy trăng sao, sau một hồi sấm sét, từng giọt mưa to như hạt đậu thưa thớt rớt xuống, trên mặt đất tản ra mùi vị ẩm ướt.

Dịch Kính Thương đem tình hình vừa rồi hắn vừa đuổi tới thất được thuật lại, Ngự Phượng Đàn nghe xong mày nhíu chặt, có cơn gió thổi qua làm rối mái tóc dài của hắn, vài sợi vung lên trên mặt, dính trên đôi môi mỏng.

Ngự Phượng Đàn đôi môi thổi một cái, đem sợi tóc thổi ra, cười nhẹ một tiếng, xoay người liền nhấc chân bước vào phòng.

Thẩm Mậu vừa tắm rửa một thân mỏi mệt, trong mắt lại không có sự vui sướng khi xa cách lâu ngày chưa được gặp mặt, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài tí tách, nội tâm mâu thuẫn cùng phiền muộn nói không nên lời.

Ông đi đến nhà chính, đang muốn cùng Dịch Kính Thương nói lời cảm tạ, lại phát hiện hắn đang đứng thẳng tắp, ngẩng đầu vừa thấy, trong phòng có thêm một người.

Trong phòng phía trên ghế lạnh là một vị nam tử mặc một tấm áo choàng trắng tinh, vạt áo họa tiết hình đồ long với những thủ pháp tốt nhất dệt thành, ở phía trên áo bào trắng đơn giản kia, lại có thêm một chút quý khí, trên đầu hắn là cây trâm đầu phượng màu xanh, xanh ngọc ở dưới ánh nến chiếu xuống, giống như là được kết tụ từ trong mái tóc đen, cây trâm hơi nhu hòa tôn lên dung nhan anh tuấn của hắn, có một loại hài hòa tuấn mỹ.

Hắn đứng nghiêm người lại, một đôi phượng mâu hẹp dài tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Mậu, thấy Thẩm Mậu đi ra, liền thả người ngồi xuống, lộ ra mảnh ngọc bội bên hông có màu như chiếc trâm đồng.

Thẩm Mậu cảm thấy hơi kinh hãi, Đại Ung Triều người có thể đeo ngọc đái ngoài quan viên nhị phẩm trong triều, còn có thế tử quận vương hay hoàng thân quý thích mới có thể đeo, nam tử trước mắt này, tuy rằng hành động thập phần tùy ý phóng khoáng, nhưng chỗ nào cũng tản ra khí chất bất phàm do thân phận của hắn, lập tức cũng không dám khinh tâm, bèn trước tiên quay đầu hỏi: "Xin hỏi ân công, vị này là?"

"Công tử nhà ta." Dịch Kính Thương trả lời rất đơn giản, thân phận Ngự Phượng Đàn bị tiết lộ đối với Thẩm Mậu cũng không có chỗ tốt, ngược lại sẽ khiến hắn nghĩ nhiều.

Thẩm Mậu đã sớm phát hiện Dịch Kính Thương võ công cao cường, khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không phải người bình thường, lúc này thấy hắn đối vị công tử này cung kính, nghĩ rằng vị công tử này chắc cũng là con của vị Hầu gia nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Tú Đích Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook