Quyển 2 - Chương 197: Kỳ cao nhất chiêu
Túy Phong Ma
03/03/2017
Sau khi nghe tin do Mộc tổng quản truyền đến, Vân Khanh ngồi trên ghế, hai mắt đều là một mảnh đen kịt.
Tạ thị mặc dù không như Vân Khanh biết được ở kiếp trước đã phát sinh chuyện gì, nhưng cũng hiểu được việc ‘giấu tài bạc’ vừa nói, Thẩm gia không có cao ngạo quyền phú như người ta, chuyện từ đường xây bằng bạc đúc, trừ chủ tử trong nhà cùng người được tín nhiệm biết được ra, những người khác một chút cũng không biết.
Lúc này bị lộ ra ở trước mặt Tứ hoàng tử, cũng không biết sẽ phải rước lấy tai họa gì.
Mà trong lòng Vân Khanh lại là từng đợt từng sóng triều ập đến, đem lòng của nàng đẩy lên ngọn sóng, nói không nên lời cái loại cảm giác này đến tột cùng là như thế nào, tóm lại là rất khổ sở.
Nhưng khó chịu là một chuyện, sự tình đã phát sinh, khó chịu cũng không thể giải quyết được gì.
Nàng ổn định lại tâm thần, mới mở miệng hỏi: "Mộc tổng quản, còn ai nhìn thấy nữa?"
Mộc tổng quản nói: "Không nhiều lắm, bởi vì từ đường là trọng địa, lúc ấy chỉ có lão gia, lão nô, Tứ hoàng tử, cùng với Cẩn Vương thế tử ở đó, những người khác đều ở bên ngoài."
"Ân." Vân Khanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Ông đi về trước đi, nói cho phụ thân rằng ta đã biết."
"Dạ, vậy lão nô xin ra ngoài trước."
Mộc tổng quản vừa rời khỏi, Tạ thị liền nhíu mày hỏi: "Vân Khanh, con xem việc này có phải rất nghiêm trọng hay không, lộ ra ở trước mặt hoàng tộc, có thể sẽ bị hiềm nghi không?"
Vân Khanh thản nhiên cười, mẫu thân thật ra cũng có loại trực giác này, bí mật ở từ đường này trong kiếp trước chắc chắn sẽ khiến Thẩm gia gặp nguy hiểm, nhưng nàng không thể cứ như vậy nói cho nương nghe, nếu nói với nương, sẽ chỉ làm nương thêm lo lắng, ngoài ra, cũng không có chỗ tốt gì, một khi đã như vậy, chi bằng không nói tránh cho nương lại lo lắng.
Nàng lắc lắc đầu, vô cùng khẳng định nói: "Thẩm gia chúng ta nhiều thế hệ đều là thương gia giàu có, đời đời làm thương nhân, thích lấy kim ngân huyền phú, ngân gạch của từ đường Thẩm phủ ta vẫn chưa từng tuyên bố ra ngoài, cũng đồng nghĩa là chúng ta muốn làm việc khiêm tốn, đây là chuyện mà tổ tiên đã làm, cũng không có nghĩa là do Thẩm gia ngày nay thực hiện, còn nữa, kim ngân thiếp (vàng bạc chi phiếu) do hoàng tộc làm ra vô số kể, bọn họ làm sao có thể vì chuyện này mà gây khó dễ đối với Thẩm gia, dù sao Thẩm gia cũng không làm chuyện phạm pháp."
Nói xong lời này, có thể giảm bớt nỗi lo lắng của Tạ thị, nhưng đáy lòng vẫn ẩn ẩn cảm giác bất an, bà nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nữ nhi, lời đến miệng nhưng vẫn nuốt đi xuống, nếu nữ nhi cho rằng không có việc gì, bà tội gì nhất định phải làm nàng thêm lo lắng, cho nên Tạ thị cũng không có tiếp tục nhắc tới nữa.
Hai mẹ con đều vì đối phương mà suy nghĩ, nhưng trong lòng vẫn bị kiện sự này làm rối loạn.
Trong lòng Tạ thị như dòng nước chuyển động mạnh bắn tung tóe, mà Vân Khanh như gặp cơn bão sóng gió to lớn động trời.
Tâm tình không tốt, Vân Khanh sợ ở lâu chỗ của Tạ thị, ngược lại sẽ lộ ra chuyện, liền cáo từ trở lại Nhạn các, cho đến khi tiến vào trong không gian yên tĩnh của thư phòng, trái tim vừa rồi đã bị nàng kiên trì trấn định lại không nhịn được nhảy lên, phập phồng điên cuồng dưới ánh nến, trong mắt đều là nôn nóng cùng bất an.
Lưu Thúy nhìn thần sắc của nàng, tuy rằng bình tĩnh, nhưng nàng có thể cảm giác được, trên người tiểu thư tản mát ra khí thế có chút tán loạn, khác xa vẻ bình tĩnh thường ngày, nàng há miệng ngậm miệng vài lần, rốt cục nói: "Tiểu thư, người chớ lo lắng, lão gia có lẽ sẽ xử lý tốt chuyện này."
Làm sao lại không lo lắng?
Chuyện phát sinh ở kiếp trước còn rành rành trước mắt, tuy rằng đã cách một đời, nhưng cái loại cảm giác lo lắng đến tim cũng nhói đau này, nàng nay hồi tưởng lại, vẫn không thể quên được, trong đầu thoáng hiện cảnh xét nhà, chém đầu, không ngừng lặp đi lặp lại làm cho nàng như không nghe thấy lời Lưu Thúy nói.
Nàng cần phải lo lắng, còn phải quan tâm.
Ông trời cho nàng sống lại một lần, không phải để nàng trơ mắt nhìn hết thảy tái diễn, ưu điểm của nàng chính là ở chỗ đó, nàng so với người khác biết được sự tình sẽ diễn ra như thế nào, mà biện pháp của nàng, chính là thay đổi chiều hướng phát sinh của việc này, đem kết cục của mình và Thẩm gia thay đổi.
Nay nàng tất nhiên không thể trực tiếp cùng Tứ hoàng tử đối kháng, đây quả thực chính là trứng gà chọi với đá, không biết tự lượng sức.
Nàng không ngốc, sẽ không làm chuyện như vậy.
Trong đầu lặp lại từng chi tiết của sự kiện này ở kiếp trước, từ ngăn bàn cuối của bàn học lấy ra một quyển tập nhỏ, đây là tuyển tập ghi lại mỗi sự kiện xảy ra từ trí nhớ kiếp trước của nàng, để ngừa chuyện qua thời gian dài, nàng sẽ quên những chi tiết quan trọng.
Lần trước chuyện trên tranh của Vi Ngưng Tử rải tinh dầu, cũng là do nàng lật xem quyển sách này mà nhớ lại.
Nàng không sợ sẽ có người lén xem quyển sổ này, bởi vì nội dung bên trong chỉ có nàng mới có thể xem hiểu, nếu những người khác cầm lấy xem, chỉ cảm thấy đây là một quyển tuỳ bút thơ ca của nữ tử ....
Nàng lật xem qua một lần, đem quyển sổ mỏng đặt ở một bên, trứng chọi đá, là không biết tự lượng sức, nhưng nếu có thể làm cho tảng đá đi đấu cùng chùy tử (là vũ khí có cán dài như thương, đầu nối với 1 quả hình bầu dục có gai), như vậy trứng gà chẳng phải là có thể tạm thời bảo toàn tính mạng rồi sao?
Nghĩ đến đây, Vân Khanh trong đầu liền xẹt qua một ý nghĩ, sau một hồi, nàng lập tức đứng lên nói: "Lưu Thúy, mài mực!"
Đến chạng vạng, mặt trời chiều chậm rãi tiến vào tầng mây, trong phút chốc, nhiễm đỏ cả bầu trời phía tây.
Ngự Phượng Đàn nửa tựa vào một nơi của thủy đình bên bờ hồ sen, một mình thưởng thức cảnh mặt trời lặn, lại sáng lạn hơn cảnh quan ban ngày, chợt nghe phía sau vang lại tiếng bước chân rất nhỏ, khóe môi hơi hơi câu lên, tiếp tục thưởng thức sự ôn nhu khi gió lạnh quất vào mặt.
"Xin hỏi có phải là Cẩn Vương thế tử?"
Nghe tiếng, Ngự Phượng Đàn mới ghé mắt quay lại nhìn, thấy đứng phía sau là một thiếu niên mặc bố y (áo vải thô), đại khái khoảng mười bảy tuổi, mày thô mặt vuông, xem dáng dấp, là hạ nhân của Thẩm phủ, trong tay còn mang theo một cái hộp đựng thức ăn.
Hắn nhíu mày nói: "Có chuyện gì sao?"
"Nô tài là hạ nhân Thẩm gia, Lục Tử, đại tiểu thư cảm kích ân ra mặt giúp đỡ nàng hôm nay của Cẩn Vương thế tử ở Lệ viên, đặc biệt làm một đĩa hạt dẻ cao, lệnh nô tài đưa tới cho Cẩn Vương thế tử nếm thử." Người tới là biểu ca của Lưu Thúy, nay hắn cũng như Lưu Thúy, trở thành cánh tay đắc lực của Vân Khanh trong phủ, có chuyện mà nữ tử không tiện ra mặt hoặc đi ra ngoài làm việc, liền cho hắn hỗ trợ.
Hôm nay lúc chạng vạng, Lưu Thúy đột nhiên mang theo cái hộp đựng thức ăn đến tìm hắn, muốn hắn nhất định phải mang hộp đựng thức ăn này đưa cho Cẩn Vương thế tử, Lưu Thúy nhấn mạnh hai việc cần phải làm, Lục Tử một chút cũng không dám chậm trễ, thật vất vả mới tìm được cơ hội, đi theo hạ nhân chuyên quét tước của Thẩm phủ cùng nhau tiến vào, thị vệ kiểm tra phi thường nghiêm khắc, cũng may hắn vốn là hạ nhân Thẩm phủ, cũng có thể trà trộn mà vào.
Ngự Phượng Đàn nao nao, Thẩm phủ đại tiểu thư, không phải là Vân Khanh sao, hắn lập tức đứng lên, đạm mạc xoay người, hẹp mâu nhìn chằm chằm Lục Tử, hôm nay chuyện xảy ra ở trong vườn, hắn thực xác định không có người nào khác thấy, Ngự Thần Hiên là người tuyệt đối sẽ không dùng cách sai người đưa điểm tâm tới để thử hắn, vậy điểm tâm này, cũng chỉ có thể là do Vân Khanh tự mình sai người đưa tới.
Hắn vừa thoáng nhíu mày, ánh mắt lướt qua hộp đựng thức ăn, lại cười nói: "Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, đại tiểu thư của các người thật là khách khí, đến đây, để cho ta nếm thử xem."
Lục Tử vội vàng lên trước từng bước, đem hộp đựng thức ăn mở ra, hiện ra một đĩa nhỏ đựng hạt dẻ cao, giới thiệu nói: "Món này thập phần mỹ vị, thế tử gia phải tinh tế thưởng thức."
Lục Tử ngón tay cầm cái đĩa, giống như vô ý chỉ vào một khối trong đó, Ngự Phượng Đàn nâng mí mắt nhìn hắn một cái, cười đem khối hạt dẻ cao kia cầm lấy, đem thân mình chuyển đến góc chết mà mắt người nhìn không thấy, mới từ khối hạt dẻ cao lấy ra trang giấy được giấu, kích cỡ trang giấy chừng lòng bàn tay là cách truyền tin tốt nhất, mặt trên còn tản ra mùi hạt dẻ cao thơm ngát, thật là khéo tay cực kì khi làm ra khối hạt dẻ cao người thường nhìn không ra có sự khác biệt bên trong.
Thật không hổ là Vân Khanh, làm việc hết sức cẩn thận, cách thức giấu giấy truyền tin này, ngay cả chữ viết trên tờ giấy, đều cố ý viết không hề đặc thù, mở đầu, kết thúc, cũng không kí tên, mặc dù bị người phát hiện, cũng không thể lấy ra làm chứng.
Ngự Phượng Đàn rất nhanh đảo mắt qua một cái, trong mắt hẹp hiện lên một tia tinh nhuệ, nháy mắt lại che đi, đem trang giấy vò ở lòng bàn tay, ngẩng đầu lại tùy ý cười, đem các khối hạt dẻ cao khác đều lấy ra, nói: "Tốt lắm, đĩa hạt dẻ cao này mùi vị không tệ, tâm ý của tiểu thư các ngươi ta đã biết."
Hai chử ‘Tâm ý’ hắn nói càng rõ ràng, Lục Tử là người thức thời, tự nhiên biết, cất xong cái đĩa, giấu xong hộp đựng thức ăn, lại theo đường lúc đầu đến mà đi về.
Ngự Phượng Đàn cười đến mắt cong lên, đem mảnh giấy từ hạt dẻ cao lại mở ra, đem hạt dẻ cao thơm ngào ngạt đặt ở trong miệng, nhất thời cảm thấy mỹ vị thấm vào tận trong lòng, lại chuyển người tới trong đình, nửa tựa vào chỗ cũ.
Ân, đây chính là lần đầu tiên Vân Khanh tặng đồ ăn cho hắn nha, tuy rằng thực luyến tiếc nếu ăn vào là hết, nhưng không ăn thì sẽ bị hư, Ngự Phượng Đàn vừa nghĩ liền lấy hai khối khác để vào trong miệng.
Vừa rồi lá thư này cũng là lá thư đầu tiên Vân Khanh viết cho hắn đó, tuy rằng mặt trên dính đầy dầu, mùi hương cũng thập phần đặc biệt, nhưng vào lúc này, người đầu tiên mà Vân Khanh nghĩ đến không phài là hắn sao?
Nghĩ đến dáng vẻ cầm bút ngưng mi của Vân Khanh khi viết phong thư này, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại như nguyệt, phượng mâu nhẹ khép như cánh bướm, mỗi chữ viết xuống, đều là nghĩ đến hắn mà viết, loại cảm giác này, thật sự là làm hắn càng thêm vui vẻ.
Ngự Phượng Đàn sau khi tinh tế thưởng thức mùi vị hạt dẻ cao, còn như luyến tiếc mím môi chẹp lưỡi, sau đó hít sâu một cái, ăn xong đồ của người rồi, nên giúp người làm việc thôi.
Tạ thị mặc dù không như Vân Khanh biết được ở kiếp trước đã phát sinh chuyện gì, nhưng cũng hiểu được việc ‘giấu tài bạc’ vừa nói, Thẩm gia không có cao ngạo quyền phú như người ta, chuyện từ đường xây bằng bạc đúc, trừ chủ tử trong nhà cùng người được tín nhiệm biết được ra, những người khác một chút cũng không biết.
Lúc này bị lộ ra ở trước mặt Tứ hoàng tử, cũng không biết sẽ phải rước lấy tai họa gì.
Mà trong lòng Vân Khanh lại là từng đợt từng sóng triều ập đến, đem lòng của nàng đẩy lên ngọn sóng, nói không nên lời cái loại cảm giác này đến tột cùng là như thế nào, tóm lại là rất khổ sở.
Nhưng khó chịu là một chuyện, sự tình đã phát sinh, khó chịu cũng không thể giải quyết được gì.
Nàng ổn định lại tâm thần, mới mở miệng hỏi: "Mộc tổng quản, còn ai nhìn thấy nữa?"
Mộc tổng quản nói: "Không nhiều lắm, bởi vì từ đường là trọng địa, lúc ấy chỉ có lão gia, lão nô, Tứ hoàng tử, cùng với Cẩn Vương thế tử ở đó, những người khác đều ở bên ngoài."
"Ân." Vân Khanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Ông đi về trước đi, nói cho phụ thân rằng ta đã biết."
"Dạ, vậy lão nô xin ra ngoài trước."
Mộc tổng quản vừa rời khỏi, Tạ thị liền nhíu mày hỏi: "Vân Khanh, con xem việc này có phải rất nghiêm trọng hay không, lộ ra ở trước mặt hoàng tộc, có thể sẽ bị hiềm nghi không?"
Vân Khanh thản nhiên cười, mẫu thân thật ra cũng có loại trực giác này, bí mật ở từ đường này trong kiếp trước chắc chắn sẽ khiến Thẩm gia gặp nguy hiểm, nhưng nàng không thể cứ như vậy nói cho nương nghe, nếu nói với nương, sẽ chỉ làm nương thêm lo lắng, ngoài ra, cũng không có chỗ tốt gì, một khi đã như vậy, chi bằng không nói tránh cho nương lại lo lắng.
Nàng lắc lắc đầu, vô cùng khẳng định nói: "Thẩm gia chúng ta nhiều thế hệ đều là thương gia giàu có, đời đời làm thương nhân, thích lấy kim ngân huyền phú, ngân gạch của từ đường Thẩm phủ ta vẫn chưa từng tuyên bố ra ngoài, cũng đồng nghĩa là chúng ta muốn làm việc khiêm tốn, đây là chuyện mà tổ tiên đã làm, cũng không có nghĩa là do Thẩm gia ngày nay thực hiện, còn nữa, kim ngân thiếp (vàng bạc chi phiếu) do hoàng tộc làm ra vô số kể, bọn họ làm sao có thể vì chuyện này mà gây khó dễ đối với Thẩm gia, dù sao Thẩm gia cũng không làm chuyện phạm pháp."
Nói xong lời này, có thể giảm bớt nỗi lo lắng của Tạ thị, nhưng đáy lòng vẫn ẩn ẩn cảm giác bất an, bà nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nữ nhi, lời đến miệng nhưng vẫn nuốt đi xuống, nếu nữ nhi cho rằng không có việc gì, bà tội gì nhất định phải làm nàng thêm lo lắng, cho nên Tạ thị cũng không có tiếp tục nhắc tới nữa.
Hai mẹ con đều vì đối phương mà suy nghĩ, nhưng trong lòng vẫn bị kiện sự này làm rối loạn.
Trong lòng Tạ thị như dòng nước chuyển động mạnh bắn tung tóe, mà Vân Khanh như gặp cơn bão sóng gió to lớn động trời.
Tâm tình không tốt, Vân Khanh sợ ở lâu chỗ của Tạ thị, ngược lại sẽ lộ ra chuyện, liền cáo từ trở lại Nhạn các, cho đến khi tiến vào trong không gian yên tĩnh của thư phòng, trái tim vừa rồi đã bị nàng kiên trì trấn định lại không nhịn được nhảy lên, phập phồng điên cuồng dưới ánh nến, trong mắt đều là nôn nóng cùng bất an.
Lưu Thúy nhìn thần sắc của nàng, tuy rằng bình tĩnh, nhưng nàng có thể cảm giác được, trên người tiểu thư tản mát ra khí thế có chút tán loạn, khác xa vẻ bình tĩnh thường ngày, nàng há miệng ngậm miệng vài lần, rốt cục nói: "Tiểu thư, người chớ lo lắng, lão gia có lẽ sẽ xử lý tốt chuyện này."
Làm sao lại không lo lắng?
Chuyện phát sinh ở kiếp trước còn rành rành trước mắt, tuy rằng đã cách một đời, nhưng cái loại cảm giác lo lắng đến tim cũng nhói đau này, nàng nay hồi tưởng lại, vẫn không thể quên được, trong đầu thoáng hiện cảnh xét nhà, chém đầu, không ngừng lặp đi lặp lại làm cho nàng như không nghe thấy lời Lưu Thúy nói.
Nàng cần phải lo lắng, còn phải quan tâm.
Ông trời cho nàng sống lại một lần, không phải để nàng trơ mắt nhìn hết thảy tái diễn, ưu điểm của nàng chính là ở chỗ đó, nàng so với người khác biết được sự tình sẽ diễn ra như thế nào, mà biện pháp của nàng, chính là thay đổi chiều hướng phát sinh của việc này, đem kết cục của mình và Thẩm gia thay đổi.
Nay nàng tất nhiên không thể trực tiếp cùng Tứ hoàng tử đối kháng, đây quả thực chính là trứng gà chọi với đá, không biết tự lượng sức.
Nàng không ngốc, sẽ không làm chuyện như vậy.
Trong đầu lặp lại từng chi tiết của sự kiện này ở kiếp trước, từ ngăn bàn cuối của bàn học lấy ra một quyển tập nhỏ, đây là tuyển tập ghi lại mỗi sự kiện xảy ra từ trí nhớ kiếp trước của nàng, để ngừa chuyện qua thời gian dài, nàng sẽ quên những chi tiết quan trọng.
Lần trước chuyện trên tranh của Vi Ngưng Tử rải tinh dầu, cũng là do nàng lật xem quyển sách này mà nhớ lại.
Nàng không sợ sẽ có người lén xem quyển sổ này, bởi vì nội dung bên trong chỉ có nàng mới có thể xem hiểu, nếu những người khác cầm lấy xem, chỉ cảm thấy đây là một quyển tuỳ bút thơ ca của nữ tử ....
Nàng lật xem qua một lần, đem quyển sổ mỏng đặt ở một bên, trứng chọi đá, là không biết tự lượng sức, nhưng nếu có thể làm cho tảng đá đi đấu cùng chùy tử (là vũ khí có cán dài như thương, đầu nối với 1 quả hình bầu dục có gai), như vậy trứng gà chẳng phải là có thể tạm thời bảo toàn tính mạng rồi sao?
Nghĩ đến đây, Vân Khanh trong đầu liền xẹt qua một ý nghĩ, sau một hồi, nàng lập tức đứng lên nói: "Lưu Thúy, mài mực!"
Đến chạng vạng, mặt trời chiều chậm rãi tiến vào tầng mây, trong phút chốc, nhiễm đỏ cả bầu trời phía tây.
Ngự Phượng Đàn nửa tựa vào một nơi của thủy đình bên bờ hồ sen, một mình thưởng thức cảnh mặt trời lặn, lại sáng lạn hơn cảnh quan ban ngày, chợt nghe phía sau vang lại tiếng bước chân rất nhỏ, khóe môi hơi hơi câu lên, tiếp tục thưởng thức sự ôn nhu khi gió lạnh quất vào mặt.
"Xin hỏi có phải là Cẩn Vương thế tử?"
Nghe tiếng, Ngự Phượng Đàn mới ghé mắt quay lại nhìn, thấy đứng phía sau là một thiếu niên mặc bố y (áo vải thô), đại khái khoảng mười bảy tuổi, mày thô mặt vuông, xem dáng dấp, là hạ nhân của Thẩm phủ, trong tay còn mang theo một cái hộp đựng thức ăn.
Hắn nhíu mày nói: "Có chuyện gì sao?"
"Nô tài là hạ nhân Thẩm gia, Lục Tử, đại tiểu thư cảm kích ân ra mặt giúp đỡ nàng hôm nay của Cẩn Vương thế tử ở Lệ viên, đặc biệt làm một đĩa hạt dẻ cao, lệnh nô tài đưa tới cho Cẩn Vương thế tử nếm thử." Người tới là biểu ca của Lưu Thúy, nay hắn cũng như Lưu Thúy, trở thành cánh tay đắc lực của Vân Khanh trong phủ, có chuyện mà nữ tử không tiện ra mặt hoặc đi ra ngoài làm việc, liền cho hắn hỗ trợ.
Hôm nay lúc chạng vạng, Lưu Thúy đột nhiên mang theo cái hộp đựng thức ăn đến tìm hắn, muốn hắn nhất định phải mang hộp đựng thức ăn này đưa cho Cẩn Vương thế tử, Lưu Thúy nhấn mạnh hai việc cần phải làm, Lục Tử một chút cũng không dám chậm trễ, thật vất vả mới tìm được cơ hội, đi theo hạ nhân chuyên quét tước của Thẩm phủ cùng nhau tiến vào, thị vệ kiểm tra phi thường nghiêm khắc, cũng may hắn vốn là hạ nhân Thẩm phủ, cũng có thể trà trộn mà vào.
Ngự Phượng Đàn nao nao, Thẩm phủ đại tiểu thư, không phải là Vân Khanh sao, hắn lập tức đứng lên, đạm mạc xoay người, hẹp mâu nhìn chằm chằm Lục Tử, hôm nay chuyện xảy ra ở trong vườn, hắn thực xác định không có người nào khác thấy, Ngự Thần Hiên là người tuyệt đối sẽ không dùng cách sai người đưa điểm tâm tới để thử hắn, vậy điểm tâm này, cũng chỉ có thể là do Vân Khanh tự mình sai người đưa tới.
Hắn vừa thoáng nhíu mày, ánh mắt lướt qua hộp đựng thức ăn, lại cười nói: "Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, đại tiểu thư của các người thật là khách khí, đến đây, để cho ta nếm thử xem."
Lục Tử vội vàng lên trước từng bước, đem hộp đựng thức ăn mở ra, hiện ra một đĩa nhỏ đựng hạt dẻ cao, giới thiệu nói: "Món này thập phần mỹ vị, thế tử gia phải tinh tế thưởng thức."
Lục Tử ngón tay cầm cái đĩa, giống như vô ý chỉ vào một khối trong đó, Ngự Phượng Đàn nâng mí mắt nhìn hắn một cái, cười đem khối hạt dẻ cao kia cầm lấy, đem thân mình chuyển đến góc chết mà mắt người nhìn không thấy, mới từ khối hạt dẻ cao lấy ra trang giấy được giấu, kích cỡ trang giấy chừng lòng bàn tay là cách truyền tin tốt nhất, mặt trên còn tản ra mùi hạt dẻ cao thơm ngát, thật là khéo tay cực kì khi làm ra khối hạt dẻ cao người thường nhìn không ra có sự khác biệt bên trong.
Thật không hổ là Vân Khanh, làm việc hết sức cẩn thận, cách thức giấu giấy truyền tin này, ngay cả chữ viết trên tờ giấy, đều cố ý viết không hề đặc thù, mở đầu, kết thúc, cũng không kí tên, mặc dù bị người phát hiện, cũng không thể lấy ra làm chứng.
Ngự Phượng Đàn rất nhanh đảo mắt qua một cái, trong mắt hẹp hiện lên một tia tinh nhuệ, nháy mắt lại che đi, đem trang giấy vò ở lòng bàn tay, ngẩng đầu lại tùy ý cười, đem các khối hạt dẻ cao khác đều lấy ra, nói: "Tốt lắm, đĩa hạt dẻ cao này mùi vị không tệ, tâm ý của tiểu thư các ngươi ta đã biết."
Hai chử ‘Tâm ý’ hắn nói càng rõ ràng, Lục Tử là người thức thời, tự nhiên biết, cất xong cái đĩa, giấu xong hộp đựng thức ăn, lại theo đường lúc đầu đến mà đi về.
Ngự Phượng Đàn cười đến mắt cong lên, đem mảnh giấy từ hạt dẻ cao lại mở ra, đem hạt dẻ cao thơm ngào ngạt đặt ở trong miệng, nhất thời cảm thấy mỹ vị thấm vào tận trong lòng, lại chuyển người tới trong đình, nửa tựa vào chỗ cũ.
Ân, đây chính là lần đầu tiên Vân Khanh tặng đồ ăn cho hắn nha, tuy rằng thực luyến tiếc nếu ăn vào là hết, nhưng không ăn thì sẽ bị hư, Ngự Phượng Đàn vừa nghĩ liền lấy hai khối khác để vào trong miệng.
Vừa rồi lá thư này cũng là lá thư đầu tiên Vân Khanh viết cho hắn đó, tuy rằng mặt trên dính đầy dầu, mùi hương cũng thập phần đặc biệt, nhưng vào lúc này, người đầu tiên mà Vân Khanh nghĩ đến không phài là hắn sao?
Nghĩ đến dáng vẻ cầm bút ngưng mi của Vân Khanh khi viết phong thư này, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại như nguyệt, phượng mâu nhẹ khép như cánh bướm, mỗi chữ viết xuống, đều là nghĩ đến hắn mà viết, loại cảm giác này, thật sự là làm hắn càng thêm vui vẻ.
Ngự Phượng Đàn sau khi tinh tế thưởng thức mùi vị hạt dẻ cao, còn như luyến tiếc mím môi chẹp lưỡi, sau đó hít sâu một cái, ăn xong đồ của người rồi, nên giúp người làm việc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.