Quyển 1 - Chương 41: Lần đầu tiên giao phong
Túy Phong Ma
24/02/2017
Edit: Tahiti -Lysa
Beta: Quảng Hằng
Nghe xong câu chuyện kể về đoạn cứu người này, mọi người trong phòng lại thổn thức một trận, lão phu nhân mang theo vài phần cảm động nói: “ Tâm tư đơn thuần cứu ta, không cầu hồi báo, sau khi tỉ mỉ trò chuyện, lại phát hiện thì ra nàng chính là muội muội mẫu thân của ngươi, là dì ruột của ngươi, thật sự là để cho ta lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới như vậy đều có thể trùng phùng, xem như là duyên phận a”.
Nếu Tạ di tâm tư đơn thuần, vậy vì sao chỉ sau một chút thời gian, liền cùng lão phu nhân quan hệ thân mật như thế, thủ đoạn thật sự là không nên xem nhẹ. Vân Khanh cụp mắt xuống, đúng vậy, thật là duyên phận, nhưng là nghiệt duyên mà thôi. Nàng mỉm cười ngẩng đầu, đối với vị dì ruột này hành lễ nói: “Vân Khanh gặp qua dì”.
Tạ di vội vàng ngăn nàng lại, kéo tay nàng, đáy mắt mang theo một mảnh tình thâm ý trọng, ẩn chứa một vài giọt nước mắt, cẩn thận đánh giá Vân Khanh, nói: “Đứa bé ngoan, không cần, hôm nay vừa nhìn thấy con, ta liền nghĩ đến tỷ tỷ ruột của ta, nhiều năm không gặp nhau, ta vẫn nhớ tỷ ấy, vốn là nghe lão phu nhân nói hôm nay nàng sẽ đến, không nghĩ tới…. Nhưng như vậy cũng tốt, qua vài ngày tiếp theo sẽ được nhìn thấy”. Dứt lời, còn cầm khăn lau lau khóe mắt.
Tốt, tốt lắm, khóe miệng Vân Khanh thản nhiên cong lên, vừa mới gặp mặt ở trong này liền hướng Tạ thị thị uy, lời nói trong ngoài nghe qua là tỷ muội tình thâm, kỳ thật chính là chỉ trích Tạ thị không cho lão phu nhân mặt mũi, bảo Tạ thị tới đón người, lại phái Vân Khanh đến. Nàng đưa mắt thoáng nhìn, quả nhiên trông thấy sắc mắt của lão phu nhân trầm xuống.
Cố nén xúc động muốn ra tay, nụ cười trên mặt Vân Khanh thập phần ôn nhu, “Không chỉ có mỗi dì nhớ nhung đâu, nương cũng thường xuyên ở bên tai Vân Khanh nói bà có duy nhất một thứ muội đã gả đến kinh thành, từ đó liền không thấy tin tức, làm tỷ tỷ nhưng thân thể không quá khỏe mạnh, không thể lặn lội đường xa, nên không có tự thân tới thăm, trong lòng luôn cảm thấy cực kỳ áy náy”. Nói là tưởng niệm, hơn mười năm cũng chưa lui tới, lúc này làm bộ dáng muốn cho ai xem?
Nghe xong lời nói này, Tạ di liền thầm nghĩ không tốt, bà ta vốn muốn thừa cơ hội này hướng Tạ thị ra oai phủ đầu, ai ngờ Vân Khanh nói hai ba câu liền vạch ra mấu chốt của vấn đề. Bà ta cùng Tạ thị cảm tình vốn là không tốt, một người là con vợ cả, một người là con thứ xuất, từ nhỏ đã bị Tạ thị lấn áp, thật vất vả bà ta mới được gả cho nhà quan lại, cách Tạ thị rất xa, không hề bị chi thứ khác nhau ngăn chặn, làm sao có thể cùng vị tỷ tỷ này liên hệ, lần này không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta cũng sẽ không đến tìm Tạ thị để nương tựa.
Trong phòng này vài người, ai mà không gặp chuyện nhà cửa tranh đấu, lão phu nhân cũng nghe ra ý tứ này, ánh mắt liền hướng Tạ di nhẹ hơn vài phần.
Tạ di biết người thiếu nữ trước mắt này có lẽ không phải thoạt nhìn đơn giản như vậy, trên mặt nhất thời khổ sở nhưng không hề lộ ra, lập tức kéo cô gái phía sau lại, nói với Vân Khanh:
“Vân Khanh, dì của con dẫn theo tỷ tỷ đến, về sau các con có thể cùng nhau chơi đùa rồi, đến đây, Ngưng Tử, hãy nhận thức biểu muội ruột của con đi”.
Tạ di tự nói đặc biệt nhanh, là vì muốn cho Vân Khanh nhớ kỹ, nàng chân chính mới là biểu muội ruột.
Đời trước, ấn tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy Vi Ngưng Tử đã muốn mơ hồ, nàng gần như muốn quên, trong đầu rõ ràng nhất là hình ảnh cuối cùng Vi Ngưng Tử mặc hoa phục màu đỏ, lại nhìn Vi Ngưng Tử lúc mười bốn tuổi trước mắt, cằm hơi nhọn, môi tái nhợt, ánh mắt luôn mang theo vài phần long lanh, giống như nước mắt đều có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, làm cho cả người nàng ta thoạt nhìn còn yếu đuối hơn cả nhành dương liễu, làm cho người ta vừa thấy liền động lòng trắc ẩn. Nàng không thể không nói thời gian tạo nên những biến hóa ghê gớm thật.
“Chào biểu muội”. Vi Ngưng Tử nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mềm yếu nhẹ nhàng tựa hồ như gió có thể thổi đi. Ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử giả dạng nhu nhược, vờ như thiện lương khiến Vân Khanh mềm lòng, từ đó về sau có cái gì tốt đều lấy ra chia sẻ cùng nàng ta, sợ nàng ta không thoải mái vui vẻ. Nhưng nay phải nhìn lại bộ dạng này, trong lòng Vân Khanh không hề có cảm giác, nhu nhược hay không nhu nhược, không phải xem ở bề ngoài, mà là ở tâm tư của người đó.
Vân Khanh bước lên nắm lấy tay của Vi Ngưng Tử, khóe môi nhếch lên cười, thân thiết kêu: “Muội chào biểu tỷ, không ngờ rằng muội lại còn có còn có một biểu tỷ xinh xắn như vậy, lần này tới Dương Châu, cần phải chơi thật vui, rồi hãy trở lại kinh thành”.
Vi Ngưng Tử vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn Tạ di, sắc mặt Tạ di cũng mang theo vài phần khổ sở, bộ dáng đó rơi vào trong mắt lão phu nhân khiến bà cảm thấy mất hết mặt mũi, mở miệng mắng:
“ Ngươi vừa nói cái gì, người ta còn chưa vào trong phủ, ngươi liền đuổi người ta đi ra ngoài, đừng nói nàng vốn là dì ruột của ngươi, nàng cũng là ân nhân cứu mạng của tổ mẫu ngươi, như thế là vong ân phụ nghĩa, một tiểu thư khuê các như ngươi có hành vi như vậy sao ?”.
Tự nhiên không đầu không đuôi bị nghe mắng, ánh mắt Vân Khanh cũng đỏ lên, hoàn toàn không rõ chân tướng nhìn lão phu nhân nức nở nói:
“Tổ mẫu, Vân Khanh nói sai cái gì, dì cùng biểu tỷ đến Dương Châu không phải đến Thẩm phủ chúng ta chơi sao?”.
Nhìn cháu gái nức nở, lão phu nhân lúc này mới nghĩ đến, Vân Khanh hoàn toàn không biết chuyện tình của Vi gia, mình mắng con bé thật không nên, trên mặt liền có chút ngượng ngùng, nhưng muốn bà mở miệng nhận sai với tiểu bối thì thật không có khả năng.
Đứng ở phía sau Bích Bình thầm thở dài, biết lão phu nhân đã hối hận, lại không thể hạ mặt mũi xuống thừa nhận mình đã mắng sai rồi, liền mở miệng nói:
“Đại tiểu thư không biết, Vi gia nửa năm trước đã xảy ra chuyện, phu quân Tạ di không may rơi xuống thủy đàm, mấy thân thích đến Vi gia khi dễ, cứ ba ngày thì có hai ngày đến tống tiền, thậm chí muốn phân chia gia sản. Tạ di không còn nơi nương tựa, liền nghĩ đến việc tìm tỷ tỷ để nương tựa.
Vân Khanh làm ra vẻ như vừa chợt hiểu, trên mặt mang theo vẻ đồng tình thật sâu nhìn Tạ di cùng Vi Ngưng Tử ười, giọng nói mang theo xin lỗi: “Dì, biểu tỷ, không nghĩ tới các người có tang sự, dượng đã đi, xin các người hãy nén bi thương, cũng là đến tìm nơi nương tựa, tổ mẫu cùng cha mẹ sẽ sắp xếp cho các người thật tốt”.
Sắc mặt Tạ di thay đổi trong chớp mắt, trong lòng bà ta không mong muốn nhất là đến nương tựa vị tỷ tỷ Tạ thị này, nhưng bà ta không có thân nhân, chỉ còn một lựa chọn như vậy, có thể tránh miễn không nói thì đừng nói, đến lúc đó làm cho Tạ thị chủ động lưu mẹ con bà ta lại, như thế bà ta có thể thuận lợi ở lại Trầm phủ. Không nghĩ tới Vân Khanh lại hỏi rõ ràng như vậy, làm cho người ta lại lặp lại một lần nữa bà ta là đến tìm Tạ thị để nương tựa, trong lòng làm sao thoải mái cho được.
Lão phu nhân nhìn Bích Bình với ánh mắt tán dương, thấy Vân Khanh nói chuyện cũng đầy vẻ thông cảm và hiểu chuyện, liền nhân theo đó liền nói: “Thấy người không biết chuyện, lần này thì cũng thôi, lần sau nói chuyện cần phải nhìn nhiều nghĩ nhiều rồi hãy mở miệng, đừng há mồm nói lời ngu ngốc. Còn con, tâm tư đơn thuần đừng để ở trong lòng, nó cùng mẹ nó giống hệt nhau, đều không biết nhìn sắc mặt nguwoif kahsc mà đã há mồm ra nói”. Câu trước là giáo huấn Vân Khanh, câu sau là nói với Tạ di.
Tạ di đắc ý trong lòng, lão phu nhân trước mặt mình quở trách Tạ thị, có thể thấy được tỷ tỷ ở trong phủ sống cũng không được yên, trên mặt mang theo vẻ khoan hồng độ lượng nói:
“Không sao ạ, tỷ tỷ chỉ có một đứa con, đương nhiên là xem như châu báu để mà nuôi”. Ở mặt ngoài nói là không sao, kỳ thật cũng giống như lão phu nhân, đem Vân Khanh cùng Tạ thị ra mắng, nói Tạ thị dạy con gái kiêu căng, không biết phép tắc.
Ha, Vân Khanh ở trong lòng cười nhạo một tiếng, tổ mẫu thật đúng là buồn cười, rõ ràng mình mắng sai, cho bậc thang còn muốn giáo huấn nàng, nói nàng thì thôi, còn muốn thuận tiện mang theo mẹ nàng.
Tổ mẫu nói cũng thôi, nói như thế nào nàng cũng là trưởng bối trong nhà, nhưng Tạ di kia là có ý gì, dựa vào cái gì nàng phải nén giận vì một người đến tìm Trầm gia nương tựa, nhẫn ở mặt ngoài nhưng đương nhiên sẽ không chịu uất khí trong lòng.
Nàng cười nhẹ, đáy lòng khinh thường, trên mặt lại càng nhu hòa, đôi mắt phượng sang lấp lánh mâu lóe sáng như hai viên trân châu đen tuyền, chậm rãi mở miệng nói, “Tổ mẫu dạy rất phải, cháu gái gặp chuyện nên xem nhiều nghĩ nhiều mới thỏa đáng …”.
Lão phu nhân nghe vẻ cam chịu trong lời nói của nàng thì trong lòng thoải mái hơn, ai ngờ Vân Khanh lại nói tiếp…
Beta: Quảng Hằng
Nghe xong câu chuyện kể về đoạn cứu người này, mọi người trong phòng lại thổn thức một trận, lão phu nhân mang theo vài phần cảm động nói: “ Tâm tư đơn thuần cứu ta, không cầu hồi báo, sau khi tỉ mỉ trò chuyện, lại phát hiện thì ra nàng chính là muội muội mẫu thân của ngươi, là dì ruột của ngươi, thật sự là để cho ta lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới như vậy đều có thể trùng phùng, xem như là duyên phận a”.
Nếu Tạ di tâm tư đơn thuần, vậy vì sao chỉ sau một chút thời gian, liền cùng lão phu nhân quan hệ thân mật như thế, thủ đoạn thật sự là không nên xem nhẹ. Vân Khanh cụp mắt xuống, đúng vậy, thật là duyên phận, nhưng là nghiệt duyên mà thôi. Nàng mỉm cười ngẩng đầu, đối với vị dì ruột này hành lễ nói: “Vân Khanh gặp qua dì”.
Tạ di vội vàng ngăn nàng lại, kéo tay nàng, đáy mắt mang theo một mảnh tình thâm ý trọng, ẩn chứa một vài giọt nước mắt, cẩn thận đánh giá Vân Khanh, nói: “Đứa bé ngoan, không cần, hôm nay vừa nhìn thấy con, ta liền nghĩ đến tỷ tỷ ruột của ta, nhiều năm không gặp nhau, ta vẫn nhớ tỷ ấy, vốn là nghe lão phu nhân nói hôm nay nàng sẽ đến, không nghĩ tới…. Nhưng như vậy cũng tốt, qua vài ngày tiếp theo sẽ được nhìn thấy”. Dứt lời, còn cầm khăn lau lau khóe mắt.
Tốt, tốt lắm, khóe miệng Vân Khanh thản nhiên cong lên, vừa mới gặp mặt ở trong này liền hướng Tạ thị thị uy, lời nói trong ngoài nghe qua là tỷ muội tình thâm, kỳ thật chính là chỉ trích Tạ thị không cho lão phu nhân mặt mũi, bảo Tạ thị tới đón người, lại phái Vân Khanh đến. Nàng đưa mắt thoáng nhìn, quả nhiên trông thấy sắc mắt của lão phu nhân trầm xuống.
Cố nén xúc động muốn ra tay, nụ cười trên mặt Vân Khanh thập phần ôn nhu, “Không chỉ có mỗi dì nhớ nhung đâu, nương cũng thường xuyên ở bên tai Vân Khanh nói bà có duy nhất một thứ muội đã gả đến kinh thành, từ đó liền không thấy tin tức, làm tỷ tỷ nhưng thân thể không quá khỏe mạnh, không thể lặn lội đường xa, nên không có tự thân tới thăm, trong lòng luôn cảm thấy cực kỳ áy náy”. Nói là tưởng niệm, hơn mười năm cũng chưa lui tới, lúc này làm bộ dáng muốn cho ai xem?
Nghe xong lời nói này, Tạ di liền thầm nghĩ không tốt, bà ta vốn muốn thừa cơ hội này hướng Tạ thị ra oai phủ đầu, ai ngờ Vân Khanh nói hai ba câu liền vạch ra mấu chốt của vấn đề. Bà ta cùng Tạ thị cảm tình vốn là không tốt, một người là con vợ cả, một người là con thứ xuất, từ nhỏ đã bị Tạ thị lấn áp, thật vất vả bà ta mới được gả cho nhà quan lại, cách Tạ thị rất xa, không hề bị chi thứ khác nhau ngăn chặn, làm sao có thể cùng vị tỷ tỷ này liên hệ, lần này không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta cũng sẽ không đến tìm Tạ thị để nương tựa.
Trong phòng này vài người, ai mà không gặp chuyện nhà cửa tranh đấu, lão phu nhân cũng nghe ra ý tứ này, ánh mắt liền hướng Tạ di nhẹ hơn vài phần.
Tạ di biết người thiếu nữ trước mắt này có lẽ không phải thoạt nhìn đơn giản như vậy, trên mặt nhất thời khổ sở nhưng không hề lộ ra, lập tức kéo cô gái phía sau lại, nói với Vân Khanh:
“Vân Khanh, dì của con dẫn theo tỷ tỷ đến, về sau các con có thể cùng nhau chơi đùa rồi, đến đây, Ngưng Tử, hãy nhận thức biểu muội ruột của con đi”.
Tạ di tự nói đặc biệt nhanh, là vì muốn cho Vân Khanh nhớ kỹ, nàng chân chính mới là biểu muội ruột.
Đời trước, ấn tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy Vi Ngưng Tử đã muốn mơ hồ, nàng gần như muốn quên, trong đầu rõ ràng nhất là hình ảnh cuối cùng Vi Ngưng Tử mặc hoa phục màu đỏ, lại nhìn Vi Ngưng Tử lúc mười bốn tuổi trước mắt, cằm hơi nhọn, môi tái nhợt, ánh mắt luôn mang theo vài phần long lanh, giống như nước mắt đều có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, làm cho cả người nàng ta thoạt nhìn còn yếu đuối hơn cả nhành dương liễu, làm cho người ta vừa thấy liền động lòng trắc ẩn. Nàng không thể không nói thời gian tạo nên những biến hóa ghê gớm thật.
“Chào biểu muội”. Vi Ngưng Tử nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mềm yếu nhẹ nhàng tựa hồ như gió có thể thổi đi. Ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử giả dạng nhu nhược, vờ như thiện lương khiến Vân Khanh mềm lòng, từ đó về sau có cái gì tốt đều lấy ra chia sẻ cùng nàng ta, sợ nàng ta không thoải mái vui vẻ. Nhưng nay phải nhìn lại bộ dạng này, trong lòng Vân Khanh không hề có cảm giác, nhu nhược hay không nhu nhược, không phải xem ở bề ngoài, mà là ở tâm tư của người đó.
Vân Khanh bước lên nắm lấy tay của Vi Ngưng Tử, khóe môi nhếch lên cười, thân thiết kêu: “Muội chào biểu tỷ, không ngờ rằng muội lại còn có còn có một biểu tỷ xinh xắn như vậy, lần này tới Dương Châu, cần phải chơi thật vui, rồi hãy trở lại kinh thành”.
Vi Ngưng Tử vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn Tạ di, sắc mặt Tạ di cũng mang theo vài phần khổ sở, bộ dáng đó rơi vào trong mắt lão phu nhân khiến bà cảm thấy mất hết mặt mũi, mở miệng mắng:
“ Ngươi vừa nói cái gì, người ta còn chưa vào trong phủ, ngươi liền đuổi người ta đi ra ngoài, đừng nói nàng vốn là dì ruột của ngươi, nàng cũng là ân nhân cứu mạng của tổ mẫu ngươi, như thế là vong ân phụ nghĩa, một tiểu thư khuê các như ngươi có hành vi như vậy sao ?”.
Tự nhiên không đầu không đuôi bị nghe mắng, ánh mắt Vân Khanh cũng đỏ lên, hoàn toàn không rõ chân tướng nhìn lão phu nhân nức nở nói:
“Tổ mẫu, Vân Khanh nói sai cái gì, dì cùng biểu tỷ đến Dương Châu không phải đến Thẩm phủ chúng ta chơi sao?”.
Nhìn cháu gái nức nở, lão phu nhân lúc này mới nghĩ đến, Vân Khanh hoàn toàn không biết chuyện tình của Vi gia, mình mắng con bé thật không nên, trên mặt liền có chút ngượng ngùng, nhưng muốn bà mở miệng nhận sai với tiểu bối thì thật không có khả năng.
Đứng ở phía sau Bích Bình thầm thở dài, biết lão phu nhân đã hối hận, lại không thể hạ mặt mũi xuống thừa nhận mình đã mắng sai rồi, liền mở miệng nói:
“Đại tiểu thư không biết, Vi gia nửa năm trước đã xảy ra chuyện, phu quân Tạ di không may rơi xuống thủy đàm, mấy thân thích đến Vi gia khi dễ, cứ ba ngày thì có hai ngày đến tống tiền, thậm chí muốn phân chia gia sản. Tạ di không còn nơi nương tựa, liền nghĩ đến việc tìm tỷ tỷ để nương tựa.
Vân Khanh làm ra vẻ như vừa chợt hiểu, trên mặt mang theo vẻ đồng tình thật sâu nhìn Tạ di cùng Vi Ngưng Tử ười, giọng nói mang theo xin lỗi: “Dì, biểu tỷ, không nghĩ tới các người có tang sự, dượng đã đi, xin các người hãy nén bi thương, cũng là đến tìm nơi nương tựa, tổ mẫu cùng cha mẹ sẽ sắp xếp cho các người thật tốt”.
Sắc mặt Tạ di thay đổi trong chớp mắt, trong lòng bà ta không mong muốn nhất là đến nương tựa vị tỷ tỷ Tạ thị này, nhưng bà ta không có thân nhân, chỉ còn một lựa chọn như vậy, có thể tránh miễn không nói thì đừng nói, đến lúc đó làm cho Tạ thị chủ động lưu mẹ con bà ta lại, như thế bà ta có thể thuận lợi ở lại Trầm phủ. Không nghĩ tới Vân Khanh lại hỏi rõ ràng như vậy, làm cho người ta lại lặp lại một lần nữa bà ta là đến tìm Tạ thị để nương tựa, trong lòng làm sao thoải mái cho được.
Lão phu nhân nhìn Bích Bình với ánh mắt tán dương, thấy Vân Khanh nói chuyện cũng đầy vẻ thông cảm và hiểu chuyện, liền nhân theo đó liền nói: “Thấy người không biết chuyện, lần này thì cũng thôi, lần sau nói chuyện cần phải nhìn nhiều nghĩ nhiều rồi hãy mở miệng, đừng há mồm nói lời ngu ngốc. Còn con, tâm tư đơn thuần đừng để ở trong lòng, nó cùng mẹ nó giống hệt nhau, đều không biết nhìn sắc mặt nguwoif kahsc mà đã há mồm ra nói”. Câu trước là giáo huấn Vân Khanh, câu sau là nói với Tạ di.
Tạ di đắc ý trong lòng, lão phu nhân trước mặt mình quở trách Tạ thị, có thể thấy được tỷ tỷ ở trong phủ sống cũng không được yên, trên mặt mang theo vẻ khoan hồng độ lượng nói:
“Không sao ạ, tỷ tỷ chỉ có một đứa con, đương nhiên là xem như châu báu để mà nuôi”. Ở mặt ngoài nói là không sao, kỳ thật cũng giống như lão phu nhân, đem Vân Khanh cùng Tạ thị ra mắng, nói Tạ thị dạy con gái kiêu căng, không biết phép tắc.
Ha, Vân Khanh ở trong lòng cười nhạo một tiếng, tổ mẫu thật đúng là buồn cười, rõ ràng mình mắng sai, cho bậc thang còn muốn giáo huấn nàng, nói nàng thì thôi, còn muốn thuận tiện mang theo mẹ nàng.
Tổ mẫu nói cũng thôi, nói như thế nào nàng cũng là trưởng bối trong nhà, nhưng Tạ di kia là có ý gì, dựa vào cái gì nàng phải nén giận vì một người đến tìm Trầm gia nương tựa, nhẫn ở mặt ngoài nhưng đương nhiên sẽ không chịu uất khí trong lòng.
Nàng cười nhẹ, đáy lòng khinh thường, trên mặt lại càng nhu hòa, đôi mắt phượng sang lấp lánh mâu lóe sáng như hai viên trân châu đen tuyền, chậm rãi mở miệng nói, “Tổ mẫu dạy rất phải, cháu gái gặp chuyện nên xem nhiều nghĩ nhiều mới thỏa đáng …”.
Lão phu nhân nghe vẻ cam chịu trong lời nói của nàng thì trong lòng thoải mái hơn, ai ngờ Vân Khanh lại nói tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.