Quyển 2 - Chương 151: Lời nói kinh thiên 4
Túy Phong Ma
02/03/2017
Vẫn không có ai mở miệng Đại Trưởng Lão lúc này thật mạnh vỗ vào đùi một cái, "Hồ náo (hồ đồ náo loạn)! Ngươi một cái khuê trung nữ tử, sao có thể nói ra lời lẽ cuồng vọng như thế!"
"Có phải hay không hồ nháo, Vân Khanh trong lòng mình khắc biết! Quân tử nhất ngôn giống như khoái mã nhất phi, nữ tử một lời tự nhiên cũng là Tứ Mã Nan Truy! Hôm nay nếu tộc trưởng đã ở đây, vậy các ngươi cũng vừa hay làm người chứng kiến! Nếu có chút một chút giả dối, ta Thẩm Vân Khanh sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế được!"
Tộc trưởng cứng lại, so với những người khác, nội tâm lão trừ bỏ khiếp sợ ra, còn có một loại cảm giác mắt thấy thịt béo tới tay, lại bị giựt mất, giống như sói đói lâu năm ở thân thể hắn rục rịch, làm hắn mất đi lý trí, hắn không kiên nhẫn nói: "Ngươi một cái nữ nhi loạn nói há có thể thật sao! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải đem Thẩm gia tổ truyền ngọc bích lấy ra đây! Nếu ngươi không lấy ra, ta đến thay ngươi tìm ra!"
Vô sỉ!
Quả thực vô sỉ tới cực điểm!
Thế này là muốn công khai chiếm đoạt!
Vân Khanh hoàn toàn phẫn nộ rồi, trên làn váy lụa mỏng sáng của nàng, phảng phất biến thành ánh lửa đỏ, đem nàng cả người bao vây trong một bầu không khí cực đoan, hai tròng mắt của nàng như đêm đen, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, trên gương mặt diễm lệ tuyệt sắc, tỏa ra một loại khí thế như một loại hoa không thể tới gần.
Nàng từ trong bao vải được Lưu Thúy ôm, xôn xao một tiếng, rút ra một thanh bảo kiếm, màu bạc của kiếm sáng ngời trong chính sảnh, từ đáy mắt mỗi một người đều sinh ra một đạo ánh sáng lạnh lùng tàn khốc.
"Hôm nay, ai nếu dám làm loạn trong Thẩm phủ của ta, ta liền chém chết hắn! Dùng máu của hắn để tế trên điện gia nghiệp Thẩm phủ ta!" Mặt của cô gái tựa hồ bị kiếm quang bao phủ, giống như quỷ mỵ, rốt cuộc nhìn không ra sự nhu nhược thường ngày.
Toàn thân phát ra khí thế, khiến chân mọi người nhất thời bủn rủn, bọn họ không biết, Vân Khanh phát ra, đó là một loại sát khí, trong tay nàng, sớm đã có hai mạng người, một cái là Vi Ngưng Tử kiếp trước, một cái là gã nam nhân mỏ nhọn kiếp này, nàng đã sớm đối với việc giết người không còn sợ hãi! Có đôi khi người bị bất đắc dĩ, chỉ có Kiếm Tẩu Thiên Phong (vứt bút cầm kiếm)!
Ở trong lòng nàng, không có gì so với bảo vệ gia sản quan trọng hơn!
Địch nhân muốn tới đánh cướp, nàng liền lấy mạng liều mạng!
Cả đời này nàng đã ngộ ra rất nhiều, nếu có người muốn làm nàng không đường để đi, nàng sẽ khiến cho những người đó cùng nàng đi xuống địa ngục!
Đại đa số mọi người là tham tài, nhưng người vì tài không muốn sống vẫn là rất ít!
Nhìn thấy trong tay Vân Khanh là thanh kiếm tôi luyện sắc bén thì bọn người tộc trưởng đã có ý rút lui, bọn họ như thế nào cũng không ngờ, nàng được chiều chuộng giống như Mẫu Đan, lại có tính cách cứng rắn như vậy, lấy bàn tay như bạch ngọc của mình cầm lên thanh kiếm lạnh như băng.
Nhưng mọi chuyện đang xảy ra này, đều nói cho bọn hắn biết, đây là thật sự!
Chỉ cần bọn họ dám vọng động, thanh kiếm kia sẽ không chút do dự mà đâm vào thân thể của bọn họ.
Một giọt mồ hôi lạnh, hai giọt mồ hôi lạnh từ trán của Thẩm Bình chảy xuống, Mạc thị đã sợ đến xụi lơ trên ghế, bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, tác phong của Thẩm Vân Khanh, so với Thẩm Mậu chỉ có hơn chứ không có kém.
Đối thủ của bọn họ không phải là con cừu non như trong tưởng tượng, mà là một đầu sói hộ gia mẫu (sói mẹ đầu đàn bảo vệ gia đình)!
Kinh ngạc không chỉ có là bọn hắn, tổng quản Thẩm phủ Mộc Sâm, còn có hộ vệ và nha hoàn bên ngoài, xuyên qua cửa lớn nhìn vào tình cảnh bên trong, đều bị loại khí thế này chinh phục , bọn họ trong lòng đều sinh ra một loại sợ hãi, mà loại sợ hãi, vì Vân Khanh vào lúc quản lý Thẩm gia sau này, trở thành trụ cột quan trọng.
Nhìn bọn người trước mặt chỉ còn có sợ hãi, Vân Khanh đáy mắt khinh bỉ cùng khinh miệt, nàng đi phía trước từng bước, những người đó liền đồng loạt lui về sau từng bước.
"Mặc kệ là hôm nay, hay là ngày mai, các ngươi nếu muốn từ trong tay ta cướp đi gia nghiệp Thẩm gia, kiếm trong tay ta chính là đáp án! Mặc kệ cha ta trở về hay không! Gia nghiệp Thẩm gia các ngươi vĩnh viễn đừng hòng đoạt được!"
Thấy tròng mắt nhiều chuyện của tộc trưởng chuyển động, Vân Khanh liếc mắt một cái nhìn thấu hành động của hắn, "Nếu các ngươi muốn mượn chuyện này bôi đen Thẩm phủ, thì cũng đừng trách Thẩm phủ ta không chừa thể diện! Nói cho cùng, Thẩm gia ta đều là thương hộ, cho dù đánh mất mặt, cũng có thể làm, căn bản không có gì ảnh hưởng! Nhưng ta tất nhiên sẽ dựa vào các khoản nợ phụ thân có ghi lại, đem những gì gia tộc đã mượn đi như tế điền, ngân lượng, thôn trang cùng các loại sản nghiệp, toàn bộ lấy lại! Nếu các ngươi thấy không sao, vậy cứ như thế mà làm!"
Mấy người tộc trưởng đối mặt với khí thế sắc bén như thế, hoàn toàn không có cách nào ứng phó, mấy năm nay Thẩm phủ cho tộc bạc, tính ra đã là con số thật lớn, nếu truy cứu lên, cho dù bọn họ bán gia sản, cũng hoàn lại không được, bọn họ chỉ hận cô gái trước mặt thật sự là quá mức lợi hại, không lưu lại cho người ta một chút mặt mũi, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, hôm nay, bọn họ chưa từng lưu lại cho Vân Khanh các nàng con đường sống. Đoàn người cao hứng ngẩng đầu mà đến, lại xám xịt rời khỏi Thẩm phủ. Tuy rằng chuyện này từ đầu đến cuối cũng không có truyền ra, nhưng câu Vân Khanh nói ‘chiêu tế ở rể’ vẫn lập tức truyền khắp toàn bộ thành Dương Châu.
Toàn bộ Dương Châu đều oanh động lên, đại tiểu thư Thẩm phủ vốn là quốc sắc thiên hương, hơn nữa sau lưng gia nghiệp hùng hậu, nhất thời rất nhiều người đều có chủ ý, muốn lọt vào tầm mắt của Thẩm đại tiểu thư.
Mà sau khi Tạ thị tỉnh lại biết biện pháp mà Vân Khanh nói là việc này, nhất thời nội tâm rối rắm, giận đến phun ra máu.
Chiêu tế ở rể.
Nữ nhi thế nhưng nói ra lời chiêu tế ở rể này.
Đường đường Dương Châu Thẩm phủ đại tiểu thư thế nhưng muốn chiêu tế ở rể.
Lý ma ma đã ở một bên vụng trộm lau nước mắt, như tư cách của đại tiểu thư, cho dù gả cho Hầu gia cũng là không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác nói ra câu chiêu tế ở rể, nay truyền ra ồn ào huyên náo, đến lúc đó lão gia thật sự vẫn chưa về, đại tiểu thư liền thật sự chỉ có con đường này để đi rồi.
Tạ thị hai mắt nhìn tấm rèm thêu hoa hồng lưu vân màu tím, nước mắt mãnh liệt chảy ra, "Ma ma, ta đây làm nương có phải hay không thực vô dụng a, thế nhưng để nữ nhi chiêu tế ở rể, mới có thể bảo trụ gia nghiệp Thẩm gia . . . . . ."
Lý ma ma xoa xoa khóe mắt, làm bộ như không có việc gì nói: "Phu nhân, người cũng đừng nghĩ như vậy, người xem tiểu thư cũng không phải là bảo khố trong lòng người hay sao, gả tới nhà người khác, không chừng còn phải chịu ức hiếp, nếu như chiêu tế, người lại có thêm một người con trai, tiểu thư ở nhà cũng sẽ không bị người bắt nạt, đây không phải là tốt lắm sao?"
Tạ thị nước mắt vẫn ngừng không được, bà biết Lý ma ma là nói tốt cho bà nghe, nhưng trên đời này có nam tử tốt nào nguyện ý ở rể, nam nhân ở rể không có gì tốt, bị người khác đồn đãi gièm pha, lời ra tiếng vào sẽ chịu không nổi, về sau sinh đứa nhỏ cũng là theo họ gia đình nhà gái, ở gia đình nhà gái cũng không có địa vị. Chỉ có thể siêng ăn lười làm, cả ngày muốn hưởng lợi mới chịu ở rể.
Vân Khanh của bà xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, sao xứng với người như thế cơ chứ?
Lý ma ma biết Tạ thị nghĩ cái gì, bà nghẹn ngào một chút, mới mở miệng nói: "Phu nhân, người cũng biết, nếu không phải bị bọn tộc nhân này làm cho không còn cách nào, đại tiểu thư khẳng định sẽ không làm như vậy, nàng làm như vậy là vì bảo toàn Thẩm gia cùng người, còn có hai đệ đệ a, còn nữa, đại tiểu thư cũng nói, nếu là lão gia mất, nàng mới có thể làm như vậy, đến lúc đó lão gia đã trở lại, câu hứa hẹn này cũng trở thành lời thừa thãi, người tội gì lại thương tâm như vậy, người cũng đã biết sau khi người phun máu, tiểu thư lo lắng đến độ cả đêm cũng chưa ngủ sao?"
Đã đến nước này, Lý ma ma chỉ có dùng Vân Khanh đến bức Tạ thị mới được, nếu để Tạ thị một mặt tự trách cùng thương tâm, chỉ sợ Vân Khanh sẽ càng khó chống đỡ.
Hiện tại Vân Khanh mỗi ngày ngủ không đến hai canh giờ, sáng sớm đã phải dậy lo xử lý việc trong nhà, sau đó phải theo Lý Tư đi vườn dâu, phường nhuộm, khuê phòng để quen thuộc công vụ, đến tối mới có thể trở về, sau khi trở về lại phải lo chuyện nhà, lại xem xét nợ, chỉ cần mở mắt ra, còn phải xử lý những chuyện trên trời dưới đất, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có.
Không đến ba ngày, cả người liền gầy một vòng, Lý ma ma là xem ở đáy mắt, để ở trong lòng, "Phu nhân, ngài nếu không mau khỏe lại, tiểu thư sẽ bị mệt tới chết. Đến lúc đó cho dù là lão gia đã trở lại, tiểu thư chỉ sợ muốn ngã xuống rồi!"
Tạ thị rốt cục cũng bị những lời này thức tỉnh, nay nữ nhi lấy một đôi vai nhỏ yếu chống đỡ toàn cục, bà tại đây tiêu cực suy sút, đây là chuyện một vị mẫu thân nên làm sao? Cho dù bà làm không được chuyện lớn gì, nhưng cái nhà này, bà vẫn quản được, cũng có thể vì nữ nhi chia sẻ một phần. Tạ thị khởi động thân mình, nói: "Lý ma ma, nấu cho ta một chén cháo sơn sâm lại đây."
Lý ma ma vừa nghe, sắc mặt mừng rỡ, vậy là phu nhân rốt cục đã vực dậy tinh thần, vội vàng phân phó nha hoàn đi hầm cháo.
Mà lúc này Vân Khanh đang ở nhạn các, nhìn mấy chục con chó săn thân hình khỏe mạnh trước mặt, vừa lòng gật đầu, "Đem chúng nó dẫn đi, dùng thịt tươi nuôi, đến ban đêm thả ở bên trong viện nơi tường thấp, ban ngày lại đem chúng nó cột lại."
Nàng lần trước mặc dù dùng phương pháp cực đoan bức lui tộc nhân, nhưng không thể chắc chắn là có tên nào không biết xấu hổ bày ra trò bẩn thỉu để đối phó Thẩm gia, nên nàng mua một đám chó săn được huấn luyện đến coi sân, lúc tối, vừa hay dùng để đối phó bọn trộm trèo tường.
Mà ngay tại lúc Thẩm phủ đang nhốn nháo, từ kinh thành có tuấn mã ngày đêm chạy như điên, cũng rốt cục lặng yên không một tiếng động tiến vào Dương Châu.
"Có phải hay không hồ nháo, Vân Khanh trong lòng mình khắc biết! Quân tử nhất ngôn giống như khoái mã nhất phi, nữ tử một lời tự nhiên cũng là Tứ Mã Nan Truy! Hôm nay nếu tộc trưởng đã ở đây, vậy các ngươi cũng vừa hay làm người chứng kiến! Nếu có chút một chút giả dối, ta Thẩm Vân Khanh sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế được!"
Tộc trưởng cứng lại, so với những người khác, nội tâm lão trừ bỏ khiếp sợ ra, còn có một loại cảm giác mắt thấy thịt béo tới tay, lại bị giựt mất, giống như sói đói lâu năm ở thân thể hắn rục rịch, làm hắn mất đi lý trí, hắn không kiên nhẫn nói: "Ngươi một cái nữ nhi loạn nói há có thể thật sao! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải đem Thẩm gia tổ truyền ngọc bích lấy ra đây! Nếu ngươi không lấy ra, ta đến thay ngươi tìm ra!"
Vô sỉ!
Quả thực vô sỉ tới cực điểm!
Thế này là muốn công khai chiếm đoạt!
Vân Khanh hoàn toàn phẫn nộ rồi, trên làn váy lụa mỏng sáng của nàng, phảng phất biến thành ánh lửa đỏ, đem nàng cả người bao vây trong một bầu không khí cực đoan, hai tròng mắt của nàng như đêm đen, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, trên gương mặt diễm lệ tuyệt sắc, tỏa ra một loại khí thế như một loại hoa không thể tới gần.
Nàng từ trong bao vải được Lưu Thúy ôm, xôn xao một tiếng, rút ra một thanh bảo kiếm, màu bạc của kiếm sáng ngời trong chính sảnh, từ đáy mắt mỗi một người đều sinh ra một đạo ánh sáng lạnh lùng tàn khốc.
"Hôm nay, ai nếu dám làm loạn trong Thẩm phủ của ta, ta liền chém chết hắn! Dùng máu của hắn để tế trên điện gia nghiệp Thẩm phủ ta!" Mặt của cô gái tựa hồ bị kiếm quang bao phủ, giống như quỷ mỵ, rốt cuộc nhìn không ra sự nhu nhược thường ngày.
Toàn thân phát ra khí thế, khiến chân mọi người nhất thời bủn rủn, bọn họ không biết, Vân Khanh phát ra, đó là một loại sát khí, trong tay nàng, sớm đã có hai mạng người, một cái là Vi Ngưng Tử kiếp trước, một cái là gã nam nhân mỏ nhọn kiếp này, nàng đã sớm đối với việc giết người không còn sợ hãi! Có đôi khi người bị bất đắc dĩ, chỉ có Kiếm Tẩu Thiên Phong (vứt bút cầm kiếm)!
Ở trong lòng nàng, không có gì so với bảo vệ gia sản quan trọng hơn!
Địch nhân muốn tới đánh cướp, nàng liền lấy mạng liều mạng!
Cả đời này nàng đã ngộ ra rất nhiều, nếu có người muốn làm nàng không đường để đi, nàng sẽ khiến cho những người đó cùng nàng đi xuống địa ngục!
Đại đa số mọi người là tham tài, nhưng người vì tài không muốn sống vẫn là rất ít!
Nhìn thấy trong tay Vân Khanh là thanh kiếm tôi luyện sắc bén thì bọn người tộc trưởng đã có ý rút lui, bọn họ như thế nào cũng không ngờ, nàng được chiều chuộng giống như Mẫu Đan, lại có tính cách cứng rắn như vậy, lấy bàn tay như bạch ngọc của mình cầm lên thanh kiếm lạnh như băng.
Nhưng mọi chuyện đang xảy ra này, đều nói cho bọn hắn biết, đây là thật sự!
Chỉ cần bọn họ dám vọng động, thanh kiếm kia sẽ không chút do dự mà đâm vào thân thể của bọn họ.
Một giọt mồ hôi lạnh, hai giọt mồ hôi lạnh từ trán của Thẩm Bình chảy xuống, Mạc thị đã sợ đến xụi lơ trên ghế, bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, tác phong của Thẩm Vân Khanh, so với Thẩm Mậu chỉ có hơn chứ không có kém.
Đối thủ của bọn họ không phải là con cừu non như trong tưởng tượng, mà là một đầu sói hộ gia mẫu (sói mẹ đầu đàn bảo vệ gia đình)!
Kinh ngạc không chỉ có là bọn hắn, tổng quản Thẩm phủ Mộc Sâm, còn có hộ vệ và nha hoàn bên ngoài, xuyên qua cửa lớn nhìn vào tình cảnh bên trong, đều bị loại khí thế này chinh phục , bọn họ trong lòng đều sinh ra một loại sợ hãi, mà loại sợ hãi, vì Vân Khanh vào lúc quản lý Thẩm gia sau này, trở thành trụ cột quan trọng.
Nhìn bọn người trước mặt chỉ còn có sợ hãi, Vân Khanh đáy mắt khinh bỉ cùng khinh miệt, nàng đi phía trước từng bước, những người đó liền đồng loạt lui về sau từng bước.
"Mặc kệ là hôm nay, hay là ngày mai, các ngươi nếu muốn từ trong tay ta cướp đi gia nghiệp Thẩm gia, kiếm trong tay ta chính là đáp án! Mặc kệ cha ta trở về hay không! Gia nghiệp Thẩm gia các ngươi vĩnh viễn đừng hòng đoạt được!"
Thấy tròng mắt nhiều chuyện của tộc trưởng chuyển động, Vân Khanh liếc mắt một cái nhìn thấu hành động của hắn, "Nếu các ngươi muốn mượn chuyện này bôi đen Thẩm phủ, thì cũng đừng trách Thẩm phủ ta không chừa thể diện! Nói cho cùng, Thẩm gia ta đều là thương hộ, cho dù đánh mất mặt, cũng có thể làm, căn bản không có gì ảnh hưởng! Nhưng ta tất nhiên sẽ dựa vào các khoản nợ phụ thân có ghi lại, đem những gì gia tộc đã mượn đi như tế điền, ngân lượng, thôn trang cùng các loại sản nghiệp, toàn bộ lấy lại! Nếu các ngươi thấy không sao, vậy cứ như thế mà làm!"
Mấy người tộc trưởng đối mặt với khí thế sắc bén như thế, hoàn toàn không có cách nào ứng phó, mấy năm nay Thẩm phủ cho tộc bạc, tính ra đã là con số thật lớn, nếu truy cứu lên, cho dù bọn họ bán gia sản, cũng hoàn lại không được, bọn họ chỉ hận cô gái trước mặt thật sự là quá mức lợi hại, không lưu lại cho người ta một chút mặt mũi, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, hôm nay, bọn họ chưa từng lưu lại cho Vân Khanh các nàng con đường sống. Đoàn người cao hứng ngẩng đầu mà đến, lại xám xịt rời khỏi Thẩm phủ. Tuy rằng chuyện này từ đầu đến cuối cũng không có truyền ra, nhưng câu Vân Khanh nói ‘chiêu tế ở rể’ vẫn lập tức truyền khắp toàn bộ thành Dương Châu.
Toàn bộ Dương Châu đều oanh động lên, đại tiểu thư Thẩm phủ vốn là quốc sắc thiên hương, hơn nữa sau lưng gia nghiệp hùng hậu, nhất thời rất nhiều người đều có chủ ý, muốn lọt vào tầm mắt của Thẩm đại tiểu thư.
Mà sau khi Tạ thị tỉnh lại biết biện pháp mà Vân Khanh nói là việc này, nhất thời nội tâm rối rắm, giận đến phun ra máu.
Chiêu tế ở rể.
Nữ nhi thế nhưng nói ra lời chiêu tế ở rể này.
Đường đường Dương Châu Thẩm phủ đại tiểu thư thế nhưng muốn chiêu tế ở rể.
Lý ma ma đã ở một bên vụng trộm lau nước mắt, như tư cách của đại tiểu thư, cho dù gả cho Hầu gia cũng là không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác nói ra câu chiêu tế ở rể, nay truyền ra ồn ào huyên náo, đến lúc đó lão gia thật sự vẫn chưa về, đại tiểu thư liền thật sự chỉ có con đường này để đi rồi.
Tạ thị hai mắt nhìn tấm rèm thêu hoa hồng lưu vân màu tím, nước mắt mãnh liệt chảy ra, "Ma ma, ta đây làm nương có phải hay không thực vô dụng a, thế nhưng để nữ nhi chiêu tế ở rể, mới có thể bảo trụ gia nghiệp Thẩm gia . . . . . ."
Lý ma ma xoa xoa khóe mắt, làm bộ như không có việc gì nói: "Phu nhân, người cũng đừng nghĩ như vậy, người xem tiểu thư cũng không phải là bảo khố trong lòng người hay sao, gả tới nhà người khác, không chừng còn phải chịu ức hiếp, nếu như chiêu tế, người lại có thêm một người con trai, tiểu thư ở nhà cũng sẽ không bị người bắt nạt, đây không phải là tốt lắm sao?"
Tạ thị nước mắt vẫn ngừng không được, bà biết Lý ma ma là nói tốt cho bà nghe, nhưng trên đời này có nam tử tốt nào nguyện ý ở rể, nam nhân ở rể không có gì tốt, bị người khác đồn đãi gièm pha, lời ra tiếng vào sẽ chịu không nổi, về sau sinh đứa nhỏ cũng là theo họ gia đình nhà gái, ở gia đình nhà gái cũng không có địa vị. Chỉ có thể siêng ăn lười làm, cả ngày muốn hưởng lợi mới chịu ở rể.
Vân Khanh của bà xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, sao xứng với người như thế cơ chứ?
Lý ma ma biết Tạ thị nghĩ cái gì, bà nghẹn ngào một chút, mới mở miệng nói: "Phu nhân, người cũng biết, nếu không phải bị bọn tộc nhân này làm cho không còn cách nào, đại tiểu thư khẳng định sẽ không làm như vậy, nàng làm như vậy là vì bảo toàn Thẩm gia cùng người, còn có hai đệ đệ a, còn nữa, đại tiểu thư cũng nói, nếu là lão gia mất, nàng mới có thể làm như vậy, đến lúc đó lão gia đã trở lại, câu hứa hẹn này cũng trở thành lời thừa thãi, người tội gì lại thương tâm như vậy, người cũng đã biết sau khi người phun máu, tiểu thư lo lắng đến độ cả đêm cũng chưa ngủ sao?"
Đã đến nước này, Lý ma ma chỉ có dùng Vân Khanh đến bức Tạ thị mới được, nếu để Tạ thị một mặt tự trách cùng thương tâm, chỉ sợ Vân Khanh sẽ càng khó chống đỡ.
Hiện tại Vân Khanh mỗi ngày ngủ không đến hai canh giờ, sáng sớm đã phải dậy lo xử lý việc trong nhà, sau đó phải theo Lý Tư đi vườn dâu, phường nhuộm, khuê phòng để quen thuộc công vụ, đến tối mới có thể trở về, sau khi trở về lại phải lo chuyện nhà, lại xem xét nợ, chỉ cần mở mắt ra, còn phải xử lý những chuyện trên trời dưới đất, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có.
Không đến ba ngày, cả người liền gầy một vòng, Lý ma ma là xem ở đáy mắt, để ở trong lòng, "Phu nhân, ngài nếu không mau khỏe lại, tiểu thư sẽ bị mệt tới chết. Đến lúc đó cho dù là lão gia đã trở lại, tiểu thư chỉ sợ muốn ngã xuống rồi!"
Tạ thị rốt cục cũng bị những lời này thức tỉnh, nay nữ nhi lấy một đôi vai nhỏ yếu chống đỡ toàn cục, bà tại đây tiêu cực suy sút, đây là chuyện một vị mẫu thân nên làm sao? Cho dù bà làm không được chuyện lớn gì, nhưng cái nhà này, bà vẫn quản được, cũng có thể vì nữ nhi chia sẻ một phần. Tạ thị khởi động thân mình, nói: "Lý ma ma, nấu cho ta một chén cháo sơn sâm lại đây."
Lý ma ma vừa nghe, sắc mặt mừng rỡ, vậy là phu nhân rốt cục đã vực dậy tinh thần, vội vàng phân phó nha hoàn đi hầm cháo.
Mà lúc này Vân Khanh đang ở nhạn các, nhìn mấy chục con chó săn thân hình khỏe mạnh trước mặt, vừa lòng gật đầu, "Đem chúng nó dẫn đi, dùng thịt tươi nuôi, đến ban đêm thả ở bên trong viện nơi tường thấp, ban ngày lại đem chúng nó cột lại."
Nàng lần trước mặc dù dùng phương pháp cực đoan bức lui tộc nhân, nhưng không thể chắc chắn là có tên nào không biết xấu hổ bày ra trò bẩn thỉu để đối phó Thẩm gia, nên nàng mua một đám chó săn được huấn luyện đến coi sân, lúc tối, vừa hay dùng để đối phó bọn trộm trèo tường.
Mà ngay tại lúc Thẩm phủ đang nhốn nháo, từ kinh thành có tuấn mã ngày đêm chạy như điên, cũng rốt cục lặng yên không một tiếng động tiến vào Dương Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.