Quyển 2 - Chương 147: Một nửa ma quỷ 2
Túy Phong Ma
02/03/2017
Vú nuôi được dặn, gật đầu lui xuống, Phỉ Thúy và Hổ Phách cũng lui xuống, canh giữ ở cửa.
Lúc này, Tạ thị mới mở miệng nói: "Con là có chuyện quan trọng muốn nói cùng với nương?"
Vân Khanh gật đầu, vẻ mặt thận trọng nói: "Nương, người cũng đã biết chuyện buổi sáng tộc trưởng cùng Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão đến?"
"Ừ, phái đoàn lớn như vậy, ta như thế nào lại không biết!" Tạ thị mím môi, trong ánh mắt mang theo khinh thường, "Những người này, mượn cớ là người trong tộc, cha con nay mới mất tích chừng nửa tháng, bọn họ liền nhanh chóng tới cửa muốn lấy tài sản Thẩm gia, mặc kệ như thế nào, sản nghiệp này đều do phụ thân con cùng tổ phụ bọn họ đời đời thế thế dốc sức làm nên, chưa từng nhờ cậy gì tới tộc nhân, không thể để cho bọn họ lấy đi như thế được. Ta dù có thế nào cũng sẽ đem Mặc ca nhi và Hiên ca nhi nuôi lớn, Thẩm gia cũng không phải không có hậu, bọn họ sẽ không chiếm được tiện nghi nào cả."
Tạ thị trong lời nói tuy rằng không có thẳng thắn như lão phu nhân, nhưng ý tứ vẫn giống nhau, khinh bỉ hành vi của đám người tộc trưởng.
Vân Khanh nghe được cảm thấy rất kiêu ngạo cùng tự hào, tuy rằng trong nhà bất hòa, nhưng một khi có chuyện xảy ra, mặc kệ là già đến hồ đồ như tổ mẫu, hay là hiền lành nhu nhược như mẫu thân, đều biểu lộ lập trường rất rõ ràng, không làm ra chuyện cản trở người nhà, Vân Khanh rất vui vẻ.
Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, nan đề khó giải hiện tại cũng cần phải giải quyết, Vân Khanh uống một ngụm trà, "Vậy nương cũng biết tộc trưởng trước khi đi có nói một câu?"
"Ông ta nói Thẩm gia chúng ta sẽ bị gièm pha, nhưng ta chưa bao giờ biết Thẩm gia có việc xấu nào có thể bị hắn bắt lấy nhược điểm, dùng để mưu đoạt gia sản Thẩm phủ." Tạ thị không có đem những lời này để trong lòng, bà tự hỏi quản lý nội viện không có sơ hở, mà chuyện bên ngoài, không phải bà đối Thẩm Mậu quá tin tưởng, mà là người trong tộc thật sự không có bản lĩnh mà từ trong tay Thẩm Mậu nắm được nhược điểm gì, phương diện buôn bán thì càng không, Thẩm Mậu là người được mọi người cả thành Dương Châu khen ngợi.
Thấy dáng vẻ này của Tạ thị, Vân Khanh càng khẳng định, trong nhà không có việc gì bị người bắt được, nàng hơi hơi cúi đầu, thanh âm hơi chút trầm xuống nói: "Nương, người có cảm thấy Bạch di nương có chút kỳ quái hay không?"
Nói tới Bạch di nương, ánh mắt Tạ thị liền u ám, ả nha hoàn này theo bà hai mươi năm, liền như vậy phản bội bà, để lại trong lòng bà một bóng ma rất lớn, nhưng khi nghe Vân Khanh nói như vậy, bà thật đúng là cảm thấy có chút kỳ quái.
Lý ma ma ở một bên dỗ hai đứa nhỏ, nghe Vân Khanh nhắc tới việc này, xoay người lại đây nói: "Đại tiểu thư vừa nói như vậy, nô tỳ cũng thấy kỳ quái, nàng ta lúc trước đã có thể hạ tuyệt tử dược nhiều năm như vậy, sau lại thiết lập bẫy dụ cả đàn rết, cuối cùng lại bị phát hiện rơi xuống giếng, việc hạ tuyệt tử dược này có thể nói là nghiêm trọng hơn so với con rết."
Vân Khanh nghe xong cũng hiểu, "Lý ma ma nói rất đúng, cho nên ta vẫn cảm thấy, lúc trước Bạch di nương cũng không phải tự mình không cẩn thận rơi xuống giếng, có thể là có người hẹn đến nơi đó, sau đó —— giết người diệt khẩu!"
Tạ thị hít sâu một hơi, mở to mắt kinh ngạc nói: "Nếu là như vậy, thì người nọ rốt cuộc là ai?"
Lý ma ma ôm hai đứa nhỏ, phản ứng thật nhanh nói, "Ý của Đại tiểu thư chẳng lẽ là nói người nọ là tộc trưởng?!"
Thanh âm của bà rất nhỏ, cho dù ở trong phòng, cũng chỉ có Tạ thị cùng Vân Khanh có thể nghe được một chút, hiển nhiên kết quả suy đoán này, thật sự là làm cho người quá đỗi kinh ngạc.
Tạ thị hiển nhiên là đã bị kinh hách, bà nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ đến tộc trưởng sẽ cùng Bạch di nương thông đồng, "Này. . . . . . Bạch di nương hạ tuyệt tử dược, cùng tộc trưởng có quan hệ gì?"
"Sau khi Bạch di nương nhảy giếng, con đã cho người đi theo dõi biểu ca của ả, vị Đường biểu ca kia cùng con cả của tộc trưởng là bạn tốt." Vân Khanh không muốn nói nhiều, nàng không cho là nói cho Tạ Thị mọi chuyện phía sau là lựa chọn sáng suốt, nhưng chỉ cần hai câu vừa rồi, cũng có thể để cho nương đại khái đoán ra.
Tộc trưởng vẫn có ý định hãm hại Thẩm gia, bọn họ hạ quyết tâm muốn cho Thẩm gia vô hậu, ai ngờ lại không cẩn thận lộ ra sơ hở, khiến Thẩm gia đã biết được trong canh có dược.
"Vậy hắn nói gièm pha là?" Tạ thị loáng thoáng đoán được, nhưng không quá rõ ràng.
"Vấn lão thái gia kê đơn cho cha, trong nhà cũng không có ai biết cả, Bạch di nương cũng không biết, như vậy tộc trưởng cũng không biết, bọn họ biết là, cha đã không có khả năng có con, mà nương, người lại sanh ra hai đứa con trai, người nói bọn họ sẽ nghĩ sao?!"
Giống như một trái bom nổ ầm trong lỗ tai Tạ thị, bà gắt gao bắt lấy khăn, "Bọn họ sẽ cho rằng, sẽ cho rằng Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi, là do ta không tuân thủ phụ đức mà có."
Vân Khanh ở một bên, yên lặng gật đầu, đúng như lời của Tạ thị, tộc trưởng bọn họ sở dĩ dám chắc chắc như thế, chính là bởi vì lúc trước người kê đơn là bọn họ, chỉ có người kê đơn, mới dám nói ra lời như vậy, mới dám chắc chắc, trận gièm pha này nhất định có thể làm cho Thẩm phủ không còn lý do để cự tuyệt tộc nhân nhúng tay vào sản nghiệp Thẩm gia chúng ta.
Lúc trước sau khi biết được Đường biểu ca cùng Thẩm Bình là bạn tốt, Vân Khanh liền mơ hồ hoài nghi, nhưng không có chứng cứ xác thực, nàng cũng không có cách nói thẳng ra, mà Thẩm Mậu đột ngột phát sinh chuyện này, khiến người phía sau màn, hoàn toàn lộ ra.
Tạ thị nghĩ đến Thẩm Mậu còn chưa biết sống chết, tộc nhân lại bức tới cửa, thế nhưng còn muốn nói bà không tuân thủ phụ đức, một khi đem chuyện này nháo lớn lên, không chỉ có là Mặc ca nhi, Hiên ca nhi sẽ biến thành dã loại bị mọi người phỉ nhổ, ngay cả Tạ thị cũng sẽ bị kéo đi tẩm lồng heo, cứ như vậy, toàn bộ Thẩm phủ sẽ chỉ còn lại một lão phu nhân đang nằm trên giường bệnh, cùng một cô gái vừa tròn 14, đến lúc đó Thẩm phủ thành như thế nào, còn không phải tùy ý tộc nhân sao.
Hai hàng nước mắt cứ như vậy chảy xuống, mặt Tạ thị đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Lý ma ma trầm ổn hơn, bà dù sao cũng lớn tuổi, kiến thức nhiều, nghĩ nghĩ, "Nếu như thế, bọn họ sẽ chứng minh như thế nào? Cũng không thể chỉ bằng việc bọn họ mở miệng kết luận Mặc ca nhi và Hiên ca nhi không phải con của lão gia là được!"
Vân Khanh cầm khăn tay lau nước mắt cho Tạ thị, nhìn Lý ma ma nói: "Bọn họ chứng minh bằng cách rất đơn giản chính là tìm ra đại phu lúc trước chuẩn mạch cho cha ta đến, ở trước mặt mọi người nói ra kết quả chẩn đoán, việc này mặc dù có hiệu quả, nhưng là hiệu quả ngắn hạn, dù sao đại phu nói như thế, không phải là thánh chỉ, hơn nữa Vấn lão thái gia xem mạch cho cha ta tuần trước đã đi kinh thành, chúng ta cũng vô pháp chứng minh. Mặt khác chính là, yêu cầu Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi lấy máu nhận thân, đây là phiền toái nhất, nay cha không ở nhà, nếu bọn họ yêu cầu, tạm thời sẽ không tìm được người lấy máu nhận thân, bọn họ có thể lấy cớ là con nối dòng không rõ để ‘tạm thời’ quản lý Thẩm gia." Thẩm Vân Mặc cùng Thẩm Vân Hiên hai đứa nhỏ còn chưa đầy một tuổi, ngay cả gia phả cũng chưa vào, nếu là tộc trưởng cố ý ngăn trở, thì sẽ phát sinh rất nhiều biến cố.
Nghe đến đó, Tạ thị lau nước mắt, thanh âm nức nở nói: "Còn có con, con cũng là con của lão gia, bọn họ cũng không thể phủ nhận, có thể để cho con lấy máu nhìn xem máu mình cùng đệ đệ dung hợp hay không dung hợp."
"Vâng" Vân Khanh cũng biết điểm ấy, đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, quay đầu nhìn ở hai đệ đệ đang trên giường, quay đầu lại nói: "Nương nói đúng, điểm này cũng có thể lợi dụng, có lẽ bọn họ sẽ đề xuất, cho nên chúng ta phải làm tốt chuẩn bị."
"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Tạ thị nghe nói như thế liền hơi ngạc nhiên, lấy máu nhận thân còn phải chuẩn bị à?
Vân Khanh trong đầu nhớ tới Vấn lão thái gia cho nàng một cuốn sách bên trong có một đoạn nội dung viết về việc lấy máu nhận thân, theo Vấn lão thái gia nói, nội dung bên trong cuốn sách kia, là kết quả lúc trước Vấn gia tổ cùng Khôn Đế nghiên cứu ra, bên trong ghi lại là vài y thuật tân tiến. Năm đó Khôn Đế đối với độc thuật rất tinh thông, hơn nữa biết được nhiều hơn người khác, Vấn gia tổ trước kia cùng Khôn Đế quan hệ rất tốt, bởi vậy cũng giải thích cho ngài biết không ít y thuật mới. Trong đó cũng có nói ưu điểm và nhược điểm của việc lấy máu nhận thân.
Mặc dù là cùng một phụ mẫu sinh ra, nhưng máu cũng có khả năng không giống nhau. (y học hiện đại có nói, con trai con gái có cùng cha mẹ có thể có nhóm máu không giống nhau. Ví dụ: cha mẹ nhóm máu AB+B, như vậy con gái khả năng nhóm máu là: A, B, AB .v.v…. )
Nàng cũng bởi vì điểm này, nên mới vội vàng tới chỗ Tạ thị, để có thể ứng phó với các tộc trường làm khó dễ, nàng phải chuẩn bị thật kĩ.
Nghe đến đó, Lý ma ma tuy rằng cảm thấy luận điệu này rất mới lạ, nhưng người Đại Ung đối với kỳ nữ khai quốc Khôn Đế này rất kính ngưỡng, hơn nữa tin tưởng vào y thuật của Vấn gia, bà cũng hiểu được trước tiên có thể thử xem.
Tạ thị do dự một hồi, cũng gật đầu, cho Lý ma ma lấy cái chén trà đến, rót nước sạch vào.
Vân Khanh dùng châm đâm vào ngón trỏ, một giọt máu nhỏ xuống chén, Lý ma ma đem Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi ôm đến, cũng nhỏ máu của hai đứa vào trong bát.
Mặc ca nhi, Hiên ca nhi bị đâm ngón tay, bắt đầu méo miệng muốn khóc, Tạ thị cùng Lý ma ma một người ôm một đứa dỗ, tầm mắt lại dừng ở trong chén không dời.
Nhìn vào chén trà có ba giọt máu, chỉ thấy khi ba giọt máu chìm vào, giọt máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi nhanh chóng dung hợp, lại cùng máu của Vân Khanh tách biệt.
"Này. . . . . ." Tạ thị thất kinh: "Thật sự không dung hợp. . . . . ." Chính bà rõ ràng nhất Mặc ca nhi, Hiên ca nhi có phải là con của Thẩm Mậu hay không. Mặc dù đã nghe Vân Khanh nói qua nhưng khi nhìn thấy kết quả trong bát, Tạ thị vẫn cảm thấy thực kinh ngạc, dù sao trong khái niệm của người đương thời chỉ cần là con cùng cha, làm sao sẽ có việc máu không dung hợp .
Lý ma ma cũng cảm thấy khiếp sợ, "Này, nếu là kết quả như thế, vậy ngày mai làm sao lấy máu nhận thân?"
Vân Khanh gắt gao nhăn mày lại, nàng đắn đo lâu như vậy, sợ tình huống xấu nhất này xuất hiện, nhưng nay lại cố tình xuất hiện, máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi và nàng thật sự không dung hợp!
"Nếu đã như vậy, bằng mọi giá cũng không thể cho bọn họ có hội cơ dùng máu nhận thân!" Vân Khanh mở miệng, tầm mắt dời khỏi cái bát, dừng trên người hai đệ đệ mặt phấn nộn như ngọc, cũng may nàng lo liệu chu đáo, việc lấy máu nhận thân này, nếu không thử trước, lúc tộc trưởng đến, Thẩm gia sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
"Nếu không cho bọn họ lấy máu nhận thân, chẳng phải là cũng có cớ để họ nói! Bọn họ nhất định cho rằng chúng ta chột dạ, đến lúc đó sẽ là được một tấc lại muốn tiến một thước, không đạt tới mục đích sẽ không bỏ qua!" Tạ thị đã bị các loại tình huống làm cho cả kinh thần sắc, vấn đề liên tục xảy ra, chuyện này còn đáng lo lắng hơn.
"Nương, có nữ nhi ở đây, bọn họ đừng hòng!" Vân Khanh nhìn giọt máu tách biệt trong bát, con ngươi đen như hai viên Hắc Diệu Ngọc, trầm lãnh làm người ta kinh hãi. Ngọn đèn trong phòng bên cạnh tỏa ra ánh sáng hắt lại phía nàng, mặt nàng nửa tối nửa sáng, giống như bên ma quỷ bên tiên nhân, u ám mơ hồ.
Lúc này, Tạ thị mới mở miệng nói: "Con là có chuyện quan trọng muốn nói cùng với nương?"
Vân Khanh gật đầu, vẻ mặt thận trọng nói: "Nương, người cũng đã biết chuyện buổi sáng tộc trưởng cùng Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão đến?"
"Ừ, phái đoàn lớn như vậy, ta như thế nào lại không biết!" Tạ thị mím môi, trong ánh mắt mang theo khinh thường, "Những người này, mượn cớ là người trong tộc, cha con nay mới mất tích chừng nửa tháng, bọn họ liền nhanh chóng tới cửa muốn lấy tài sản Thẩm gia, mặc kệ như thế nào, sản nghiệp này đều do phụ thân con cùng tổ phụ bọn họ đời đời thế thế dốc sức làm nên, chưa từng nhờ cậy gì tới tộc nhân, không thể để cho bọn họ lấy đi như thế được. Ta dù có thế nào cũng sẽ đem Mặc ca nhi và Hiên ca nhi nuôi lớn, Thẩm gia cũng không phải không có hậu, bọn họ sẽ không chiếm được tiện nghi nào cả."
Tạ thị trong lời nói tuy rằng không có thẳng thắn như lão phu nhân, nhưng ý tứ vẫn giống nhau, khinh bỉ hành vi của đám người tộc trưởng.
Vân Khanh nghe được cảm thấy rất kiêu ngạo cùng tự hào, tuy rằng trong nhà bất hòa, nhưng một khi có chuyện xảy ra, mặc kệ là già đến hồ đồ như tổ mẫu, hay là hiền lành nhu nhược như mẫu thân, đều biểu lộ lập trường rất rõ ràng, không làm ra chuyện cản trở người nhà, Vân Khanh rất vui vẻ.
Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, nan đề khó giải hiện tại cũng cần phải giải quyết, Vân Khanh uống một ngụm trà, "Vậy nương cũng biết tộc trưởng trước khi đi có nói một câu?"
"Ông ta nói Thẩm gia chúng ta sẽ bị gièm pha, nhưng ta chưa bao giờ biết Thẩm gia có việc xấu nào có thể bị hắn bắt lấy nhược điểm, dùng để mưu đoạt gia sản Thẩm phủ." Tạ thị không có đem những lời này để trong lòng, bà tự hỏi quản lý nội viện không có sơ hở, mà chuyện bên ngoài, không phải bà đối Thẩm Mậu quá tin tưởng, mà là người trong tộc thật sự không có bản lĩnh mà từ trong tay Thẩm Mậu nắm được nhược điểm gì, phương diện buôn bán thì càng không, Thẩm Mậu là người được mọi người cả thành Dương Châu khen ngợi.
Thấy dáng vẻ này của Tạ thị, Vân Khanh càng khẳng định, trong nhà không có việc gì bị người bắt được, nàng hơi hơi cúi đầu, thanh âm hơi chút trầm xuống nói: "Nương, người có cảm thấy Bạch di nương có chút kỳ quái hay không?"
Nói tới Bạch di nương, ánh mắt Tạ thị liền u ám, ả nha hoàn này theo bà hai mươi năm, liền như vậy phản bội bà, để lại trong lòng bà một bóng ma rất lớn, nhưng khi nghe Vân Khanh nói như vậy, bà thật đúng là cảm thấy có chút kỳ quái.
Lý ma ma ở một bên dỗ hai đứa nhỏ, nghe Vân Khanh nhắc tới việc này, xoay người lại đây nói: "Đại tiểu thư vừa nói như vậy, nô tỳ cũng thấy kỳ quái, nàng ta lúc trước đã có thể hạ tuyệt tử dược nhiều năm như vậy, sau lại thiết lập bẫy dụ cả đàn rết, cuối cùng lại bị phát hiện rơi xuống giếng, việc hạ tuyệt tử dược này có thể nói là nghiêm trọng hơn so với con rết."
Vân Khanh nghe xong cũng hiểu, "Lý ma ma nói rất đúng, cho nên ta vẫn cảm thấy, lúc trước Bạch di nương cũng không phải tự mình không cẩn thận rơi xuống giếng, có thể là có người hẹn đến nơi đó, sau đó —— giết người diệt khẩu!"
Tạ thị hít sâu một hơi, mở to mắt kinh ngạc nói: "Nếu là như vậy, thì người nọ rốt cuộc là ai?"
Lý ma ma ôm hai đứa nhỏ, phản ứng thật nhanh nói, "Ý của Đại tiểu thư chẳng lẽ là nói người nọ là tộc trưởng?!"
Thanh âm của bà rất nhỏ, cho dù ở trong phòng, cũng chỉ có Tạ thị cùng Vân Khanh có thể nghe được một chút, hiển nhiên kết quả suy đoán này, thật sự là làm cho người quá đỗi kinh ngạc.
Tạ thị hiển nhiên là đã bị kinh hách, bà nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ đến tộc trưởng sẽ cùng Bạch di nương thông đồng, "Này. . . . . . Bạch di nương hạ tuyệt tử dược, cùng tộc trưởng có quan hệ gì?"
"Sau khi Bạch di nương nhảy giếng, con đã cho người đi theo dõi biểu ca của ả, vị Đường biểu ca kia cùng con cả của tộc trưởng là bạn tốt." Vân Khanh không muốn nói nhiều, nàng không cho là nói cho Tạ Thị mọi chuyện phía sau là lựa chọn sáng suốt, nhưng chỉ cần hai câu vừa rồi, cũng có thể để cho nương đại khái đoán ra.
Tộc trưởng vẫn có ý định hãm hại Thẩm gia, bọn họ hạ quyết tâm muốn cho Thẩm gia vô hậu, ai ngờ lại không cẩn thận lộ ra sơ hở, khiến Thẩm gia đã biết được trong canh có dược.
"Vậy hắn nói gièm pha là?" Tạ thị loáng thoáng đoán được, nhưng không quá rõ ràng.
"Vấn lão thái gia kê đơn cho cha, trong nhà cũng không có ai biết cả, Bạch di nương cũng không biết, như vậy tộc trưởng cũng không biết, bọn họ biết là, cha đã không có khả năng có con, mà nương, người lại sanh ra hai đứa con trai, người nói bọn họ sẽ nghĩ sao?!"
Giống như một trái bom nổ ầm trong lỗ tai Tạ thị, bà gắt gao bắt lấy khăn, "Bọn họ sẽ cho rằng, sẽ cho rằng Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi, là do ta không tuân thủ phụ đức mà có."
Vân Khanh ở một bên, yên lặng gật đầu, đúng như lời của Tạ thị, tộc trưởng bọn họ sở dĩ dám chắc chắc như thế, chính là bởi vì lúc trước người kê đơn là bọn họ, chỉ có người kê đơn, mới dám nói ra lời như vậy, mới dám chắc chắc, trận gièm pha này nhất định có thể làm cho Thẩm phủ không còn lý do để cự tuyệt tộc nhân nhúng tay vào sản nghiệp Thẩm gia chúng ta.
Lúc trước sau khi biết được Đường biểu ca cùng Thẩm Bình là bạn tốt, Vân Khanh liền mơ hồ hoài nghi, nhưng không có chứng cứ xác thực, nàng cũng không có cách nói thẳng ra, mà Thẩm Mậu đột ngột phát sinh chuyện này, khiến người phía sau màn, hoàn toàn lộ ra.
Tạ thị nghĩ đến Thẩm Mậu còn chưa biết sống chết, tộc nhân lại bức tới cửa, thế nhưng còn muốn nói bà không tuân thủ phụ đức, một khi đem chuyện này nháo lớn lên, không chỉ có là Mặc ca nhi, Hiên ca nhi sẽ biến thành dã loại bị mọi người phỉ nhổ, ngay cả Tạ thị cũng sẽ bị kéo đi tẩm lồng heo, cứ như vậy, toàn bộ Thẩm phủ sẽ chỉ còn lại một lão phu nhân đang nằm trên giường bệnh, cùng một cô gái vừa tròn 14, đến lúc đó Thẩm phủ thành như thế nào, còn không phải tùy ý tộc nhân sao.
Hai hàng nước mắt cứ như vậy chảy xuống, mặt Tạ thị đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Lý ma ma trầm ổn hơn, bà dù sao cũng lớn tuổi, kiến thức nhiều, nghĩ nghĩ, "Nếu như thế, bọn họ sẽ chứng minh như thế nào? Cũng không thể chỉ bằng việc bọn họ mở miệng kết luận Mặc ca nhi và Hiên ca nhi không phải con của lão gia là được!"
Vân Khanh cầm khăn tay lau nước mắt cho Tạ thị, nhìn Lý ma ma nói: "Bọn họ chứng minh bằng cách rất đơn giản chính là tìm ra đại phu lúc trước chuẩn mạch cho cha ta đến, ở trước mặt mọi người nói ra kết quả chẩn đoán, việc này mặc dù có hiệu quả, nhưng là hiệu quả ngắn hạn, dù sao đại phu nói như thế, không phải là thánh chỉ, hơn nữa Vấn lão thái gia xem mạch cho cha ta tuần trước đã đi kinh thành, chúng ta cũng vô pháp chứng minh. Mặt khác chính là, yêu cầu Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi lấy máu nhận thân, đây là phiền toái nhất, nay cha không ở nhà, nếu bọn họ yêu cầu, tạm thời sẽ không tìm được người lấy máu nhận thân, bọn họ có thể lấy cớ là con nối dòng không rõ để ‘tạm thời’ quản lý Thẩm gia." Thẩm Vân Mặc cùng Thẩm Vân Hiên hai đứa nhỏ còn chưa đầy một tuổi, ngay cả gia phả cũng chưa vào, nếu là tộc trưởng cố ý ngăn trở, thì sẽ phát sinh rất nhiều biến cố.
Nghe đến đó, Tạ thị lau nước mắt, thanh âm nức nở nói: "Còn có con, con cũng là con của lão gia, bọn họ cũng không thể phủ nhận, có thể để cho con lấy máu nhìn xem máu mình cùng đệ đệ dung hợp hay không dung hợp."
"Vâng" Vân Khanh cũng biết điểm ấy, đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, quay đầu nhìn ở hai đệ đệ đang trên giường, quay đầu lại nói: "Nương nói đúng, điểm này cũng có thể lợi dụng, có lẽ bọn họ sẽ đề xuất, cho nên chúng ta phải làm tốt chuẩn bị."
"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Tạ thị nghe nói như thế liền hơi ngạc nhiên, lấy máu nhận thân còn phải chuẩn bị à?
Vân Khanh trong đầu nhớ tới Vấn lão thái gia cho nàng một cuốn sách bên trong có một đoạn nội dung viết về việc lấy máu nhận thân, theo Vấn lão thái gia nói, nội dung bên trong cuốn sách kia, là kết quả lúc trước Vấn gia tổ cùng Khôn Đế nghiên cứu ra, bên trong ghi lại là vài y thuật tân tiến. Năm đó Khôn Đế đối với độc thuật rất tinh thông, hơn nữa biết được nhiều hơn người khác, Vấn gia tổ trước kia cùng Khôn Đế quan hệ rất tốt, bởi vậy cũng giải thích cho ngài biết không ít y thuật mới. Trong đó cũng có nói ưu điểm và nhược điểm của việc lấy máu nhận thân.
Mặc dù là cùng một phụ mẫu sinh ra, nhưng máu cũng có khả năng không giống nhau. (y học hiện đại có nói, con trai con gái có cùng cha mẹ có thể có nhóm máu không giống nhau. Ví dụ: cha mẹ nhóm máu AB+B, như vậy con gái khả năng nhóm máu là: A, B, AB .v.v…. )
Nàng cũng bởi vì điểm này, nên mới vội vàng tới chỗ Tạ thị, để có thể ứng phó với các tộc trường làm khó dễ, nàng phải chuẩn bị thật kĩ.
Nghe đến đó, Lý ma ma tuy rằng cảm thấy luận điệu này rất mới lạ, nhưng người Đại Ung đối với kỳ nữ khai quốc Khôn Đế này rất kính ngưỡng, hơn nữa tin tưởng vào y thuật của Vấn gia, bà cũng hiểu được trước tiên có thể thử xem.
Tạ thị do dự một hồi, cũng gật đầu, cho Lý ma ma lấy cái chén trà đến, rót nước sạch vào.
Vân Khanh dùng châm đâm vào ngón trỏ, một giọt máu nhỏ xuống chén, Lý ma ma đem Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi ôm đến, cũng nhỏ máu của hai đứa vào trong bát.
Mặc ca nhi, Hiên ca nhi bị đâm ngón tay, bắt đầu méo miệng muốn khóc, Tạ thị cùng Lý ma ma một người ôm một đứa dỗ, tầm mắt lại dừng ở trong chén không dời.
Nhìn vào chén trà có ba giọt máu, chỉ thấy khi ba giọt máu chìm vào, giọt máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi nhanh chóng dung hợp, lại cùng máu của Vân Khanh tách biệt.
"Này. . . . . ." Tạ thị thất kinh: "Thật sự không dung hợp. . . . . ." Chính bà rõ ràng nhất Mặc ca nhi, Hiên ca nhi có phải là con của Thẩm Mậu hay không. Mặc dù đã nghe Vân Khanh nói qua nhưng khi nhìn thấy kết quả trong bát, Tạ thị vẫn cảm thấy thực kinh ngạc, dù sao trong khái niệm của người đương thời chỉ cần là con cùng cha, làm sao sẽ có việc máu không dung hợp .
Lý ma ma cũng cảm thấy khiếp sợ, "Này, nếu là kết quả như thế, vậy ngày mai làm sao lấy máu nhận thân?"
Vân Khanh gắt gao nhăn mày lại, nàng đắn đo lâu như vậy, sợ tình huống xấu nhất này xuất hiện, nhưng nay lại cố tình xuất hiện, máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi và nàng thật sự không dung hợp!
"Nếu đã như vậy, bằng mọi giá cũng không thể cho bọn họ có hội cơ dùng máu nhận thân!" Vân Khanh mở miệng, tầm mắt dời khỏi cái bát, dừng trên người hai đệ đệ mặt phấn nộn như ngọc, cũng may nàng lo liệu chu đáo, việc lấy máu nhận thân này, nếu không thử trước, lúc tộc trưởng đến, Thẩm gia sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
"Nếu không cho bọn họ lấy máu nhận thân, chẳng phải là cũng có cớ để họ nói! Bọn họ nhất định cho rằng chúng ta chột dạ, đến lúc đó sẽ là được một tấc lại muốn tiến một thước, không đạt tới mục đích sẽ không bỏ qua!" Tạ thị đã bị các loại tình huống làm cho cả kinh thần sắc, vấn đề liên tục xảy ra, chuyện này còn đáng lo lắng hơn.
"Nương, có nữ nhi ở đây, bọn họ đừng hòng!" Vân Khanh nhìn giọt máu tách biệt trong bát, con ngươi đen như hai viên Hắc Diệu Ngọc, trầm lãnh làm người ta kinh hãi. Ngọn đèn trong phòng bên cạnh tỏa ra ánh sáng hắt lại phía nàng, mặt nàng nửa tối nửa sáng, giống như bên ma quỷ bên tiên nhân, u ám mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.