Quyển 2 - Chương 229: Nằm mơ giữa ban ngày 2
Túy Phong Ma
06/03/2017
"Hắn không phải Vương gia, vậy muội đây có phải là có cơ hội rồi không?" Tuy rằng bề ngoài kém hơn mấy lần so với vị thế tử gì gì đó, nhưng mà cũng
rất đẹp mắt, thoạt nhìn thành thật ôn hòa, nàng ta không ngại lui mà cầu (lùi một tiến hai), hạ thấp tiêu chuẩn của mình một chút.
Nếu muội muội đã muốn gả đến nhà cao cửa rộng như vậy, tuy rằng nội tâm Thu di nương không muốn muội muội đi làm di nương, nhưng nếu có thể lợi dụng những quy củ rối rắm khi gả cho nhà cao cửa rộng mà có thể giúp muội muội bỏ cái thói xấu này, nàng ngược lại rất nguyện ý trước tiên là nói dối, chờ muội ấy bỏ được thói xấu, lại giới thiệu cho nàng những nhà khác.
Nghĩ đến đây, Thu di nương biểu tình nhu hòa một chút, cố ý đè thấp thanh âm nói: "Cơ hội thật ra thì có, nhưng mà hắn hiện tại là quan viên tam phẩm, xuất thân cũng là hầu môn thế gia, người muội thì vẫn tạm được, chỉ là thói quen của muội e rằng khó được người thích."
Thu Thủy rốt cục thấy được có hi vọng, lại nghe đến công tử áo lam kia là quan viên tam phẩm, liền ái mộ không thôi, một lòng nghĩ nếu có thể gả cho hắn, về sau sẽ rất oai phong, cho dù trở lại Dương Châu, để bọn tỷ muội ở trấn trên nhìn đến, cũng sẽ uy phong mười phần a. Vì thế vội hỏi: "Tỷ tỷ nhanh nói cho muội biết, những thứ không khiến người thích, muội đều sửa, muội đều nguyện ý sửa."
Thu di nương thấy muội muội cắn câu, liền nghĩ muốn đem những thói quen xấu ngày thường của muội ấy sửa lại, sau này nàng cầu xin Tạ thị mai mối cho một nhà làm quan nhỏ, gả đi cũng không quá mất mặt, bị phu gia ghét bỏ, bèn nói: "Về sau muội mỗi ngày phải tắm rửa, rửa mặt súc miệng sau đó mới có thể ăn điểm tâm, sau khi ăn cơm cũng như vậy phải nhớ rõ súc miệng. . . . . ."
Nếu là trước kia, Thu Thủy chắc chắn sẽ nghe không lọt lời của Thu di nương, một khi Thu di nương vừa nói, nàng ta liền giả bộ đau đầu, làm ồn ào một trận, rồi chạy ra khỏi phòng, hôm nay lại ngồi ngay ngắn trên ghế, lắng nghe có thể nói là còn chuyên tâm hơn so với người khác, Thu di nương không khỏi cảm thấy, quyết định của mình thật đúng đắn, muội muội chỉ cần bỏ những thói quen hư hỏng này, dựa vào bề ngoài, thêm chút đồ cưới do mình tự bỏ tiền mua cho nàng, về sau muốn làm Tiểu Quan phu nhân, hẳn là không thành vấn đề.
Phong Nhi quét sạch vỏ dưa trên đất, nhìn hai tỷ muội đang nói chuyện ở trước giường, trong lòng châm chọc nghĩ, cho dù là một quan tam phẩm, cũng sẽ không cưới ngươi làm chính thê, ngươi là cái gì chứ, muội muội của di nương cũng không phải là chính thất phu nhân gì, còn dám gọi lão gia là tỷ phu, ta khinh!
Việc này chỉ là một nốt nhạc đệm từ sau khi Thẩm gia chuyển đến kinh thành, khi mọi thứ ở Thẩm gia đã được an bài thỏa đáng, Vi Trầm Uyên và Tần thị cũng đã an định ở ký túc xá của Quốc Tử Giám, lúc phụ giúp Vân Khanh buôn bán, Vi Trầm Uyên cũng dùng bạc do chính mình dạy học mà kiếm được cũng góp thêm vào, tuy rằng không phải nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho bọn họ dùng, chuyện phòng ở hắn không lo lắng, nếu thi Đình được xếp hạng cao, triều đình có căn phòng chuyên môn dùng cho quan viên bên ngoài ở lại, đến lúc đó hắn có thể xin vào ở, nếu như không có, hắn cũng có thể xin được ở tại Quốc Tử Giám, tiếp tục ra sức đọc sách.
Thời gian như gió Bắc thổi qua, Vân Khanh ôm lò sưởi đọc sách, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ lớn trên tường, quay đầu hỏi: "Lưu Thúy, ngày mai là hai mươi ba tháng ba rồi."
"Đúng vậy, tiểu thư, tại sao người lại hỏi việc này vậy?" Lưu Thúy suy nghĩ một hồi, đáp lời.
"Ngày mai là thi khoa cử, Vi công tử muốn tham gia cuộc thi khoa cử lần này." Vân Khanh cười nói.
Lưu Thúy vỗ đầu, "Đúng vậy a, nô tỳ thiếu chút nữa cũng đã quên, Vi công tử nay dọn vào cũng đã ba ngày rồi, kì khảo hạch Ân khoa năm nay sao lại diễn ra vào thời điểm lạnh lẽo vô cùng này chứ, tuần cuối tháng ba vẫn còn lạnh buốt, Vi công tử cũng giống như chúng ta, mới từ Nam Phương đến, không biết ngài ấy có chịu nổi hay không, vạn nhất trong người sinh bệnh thì làm sao đi dự thi được chứ."
"Em nói rất đúng." Vân Khanh gật gật đầu, nàng ban đầu cũng nghĩ đến điểm ấy, "Như vậy đi, em đi trong kho sai người ta chọn ra hai củ bách niên lão sâm (sâm trăm tuổi), cộng thêm một bộ bao tay bằng lông dê, dùng danh nghĩa của nương, đưa cho Vi công tử, để cho huynh ấy giữ ấm, nâng cao tinh thần, tham dự cuộc thi có tinh thần gấp trăm lần."
Lưu Thúy biết quan hệ của tiểu thư nhà mình cùng Vi công tử tốt lắm, gật đầu đi ra bên ngoài sai người chuẩn bị.
Ngày hai mươi ba tháng ba, khoa cử bắt đầu.
Tựa hồ là vì phối hợp với một ngày long trọng mà nghiêm túc này, gió thổi càng thêm lãnh liệt, sáng sớm, trước điện Bảo Hòa đã đứng đầy thí sinh từ các nơi đổ về, trên mặt của mỗi người đều biểu hiện không giống nhau, có người làm bộ như không có việc gì kỳ thật thì tay chân phát run, có người mặt không chút thay đổi kì thực nội tâm lại hoảng sợ, cũng có người có vẻ mặt kiêu ngạo chỉ đợi đoạt lấy công danh. . . . . .
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng đại môn cũng mở, từng hàng thí sinh từ từ bước vào, tách ra ngồi vào vị trí được định sẵn, bắt đầu tiến hành cuộc thi ba ngày liên tiếp.
Ba ngày sau, lực chú ý của mọi người trong kinh thành đều tập trung đến yết bảng, trên đó một cái tên, ở trong yết bảng sau chừng một canh giờ, liền nổi tiếng toàn bộ kinh thành.
"Vi công tử, chúc mừng chúc mừng, mừng ngài đứng đầu bảng a!" Vi Trầm Uyên vào Thẩm phủ, một đường đều nghe được hạ nhân chúc mừng hắn, bởi vì hắn cùng Thẩm gia quan hệ thân thiết, bọn hạ nhân đều nhận thức hắn, lúc gặp mặt liền vui vẻ chúc mừng
Vi Trầm Uyên cười một tràng đi qua, tới viện của Tạ thị.
Tạ thị vừa nhìn thấy hắn, liền cười nói: "Sao sớm như vậy đã tới rồi, ta còn muốn đi chúc mừng cho nương ngươi đây."
"Trầm phu nhân cùng mẹ ta thật sự là tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), bà sáng sớm liền tới bảo ta đến nói lời cảm tạ với ngày đây." Vi Trầm Uyên khẽ cười nói, "Bà nói nếu không phải nhờ có nhâm sâm cùng bao tay của phu nhân ngài đưa, thành tích của ta khẳng định sẽ không tốt như vậy."
Tạ thị đã sớm nghe Vân Khanh nói qua việc này, trong lòng tán thưởng sự chu đáo của nữ nhi, "Đây là dựa vào chính ngươi, ngươi có thực học, nhân sâm cùng cái bao tay kia mới có thể phát huy tác dụng chân chính của nó."
Vi Trầm Uyên đương nhiên vẫn là khiêm tốn một phen, còn nói thêm vài câu, bởi vì hắn mới đỗ đầu bảng, khẳng định còn có chuyện khác phải làm, Tạ thị cũng không giữ lâu, liền cho người đưa hắn ra ngoài, Vân Khanh đi theo tiễn hắn.
"Cám ơn nàng." Vi Trầm Uyên mỉm cười, nhìn Vân Khanh nói.
"Cám ơn ta cái gì?" Vân Khanh chau chau mày.
Vi Trầm Uyên lắc đầu nói: "Ta là nói cái bao tay cùng nhân sâm, việc chu đáo như vậy nhất định là nàng làm." Hơn nữa khi hắn nói cám ơn, Tạ thị lúc ấy liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, hắn mới xác thực được suy đoán của mình.
Vân Khanh thế này mới kịp phản ứng, không khỏi thở dài: "Lại bị huynh phát hiện rồi, thông minh như vậy, xem ra đến kỳ thi Đình huynh cũng có thể nhẹ nhàng mà đắc thắng nha."
"Ha, vậy thì mượn lời chúc của nàng." Vi Trầm Uyên sau ba ngày thi cử, đạt được thành tích tốt nhất như vậy, tâm tình hiển nhiên cũng vui vẻ hơn, cùng Vân Khanh vừa nói vừa cười.
Vân Khanh nhớ rõ đời trước khi Vi Trầm Uyên có tên trên yết bảng, cũng là Đệ Nhất Danh, nhưng khi tham dự kì thi Đình sau đó, lại chỉ được Thám hoa, Trạng Nguyên là một người hoàn toàn khác.
Đời trước nàng chưa từng nghĩ qua, đời này hồi tưởng lại một chút, là người đứng đầu trong cuộc thi viết hiện nay, lại chiếm được sự khẳng định của đích thân Minh Đế, Vi Trầm Uyên khẳng định đã bị mọi người khắp nơi chú ý, lúc trước huynh ấy chắc chắn đã cự tuyệt thế lực lôi kéo đến từ một ít phương diện nào đó, mới khiến cho huynh ấy vốn nên là Trạng Nguyên, lại chỉ có thể là Thám hoa, vậy trong đó khẳng định còn có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng.
Bất quá ở đời này, có một chút thay đổi, ít nhất thì Tần thị còn sống.
Nghĩ đến đây, Vân Khanh nói: "Huynh nay là nổi bật chính thịnh (nổi danh), khẳng định có rất nhiều người muốn lôi kéo huynh, thời điểm quan trọng, nếu có thể thì hãy thương lượng với nương huynh, để cho bà ấy nghe một chút về việc này, xem có ý kiến gì không."
Lời này nghe sơ qua không có vấn đề gì, hơi suy nghĩ lại thì thấy có chút không đúng, tuấn mi của Vi Trầm Uyên thoáng trầm xuống, hắn biết hiện này mình khẳng định sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng việc đó và mẹ hắn có quan hệ gì?
Hắn nhìn người thiếu nữ trước mắt, hai tròng mắt sáng ngời giống như ngôi sao lóe ra tinh quang, bên trong ánh sáng ấy lại mang theo sự chắc chắn cùng thần bí y như mỗi khi hắn cùng nàng bàn chuyện buôn bán.
Mỗi lần trong đôi mắt nàng lộ ra thần sắc như vậy, theo cách thức kiếm tiền của nàng, sau một thời gian ngắn, không thể ngờ rằng ý tưởng nàng đưa ra lại có thành quả to như vậy.
Nay hắn lại nhìn thấy đáy mặt nàng lộ ra thần sắc tương tự, không hiểu sao mà cảm thấy có thể tin tưởng, cũng biết nàng nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, vì thế gật đầu nói: "Ta sẽ để cho nương giúp ta quyết định."
Sau khi Vi Trầm Uyên rời khỏi An Bá phủ, liền trở về ký túc xá của Quốc Tử Giám, khi đi đến một gian tửu quán, đột nhiên xuất hiện một người, đứng ở trước mặt hắn.
Nếu muội muội đã muốn gả đến nhà cao cửa rộng như vậy, tuy rằng nội tâm Thu di nương không muốn muội muội đi làm di nương, nhưng nếu có thể lợi dụng những quy củ rối rắm khi gả cho nhà cao cửa rộng mà có thể giúp muội muội bỏ cái thói xấu này, nàng ngược lại rất nguyện ý trước tiên là nói dối, chờ muội ấy bỏ được thói xấu, lại giới thiệu cho nàng những nhà khác.
Nghĩ đến đây, Thu di nương biểu tình nhu hòa một chút, cố ý đè thấp thanh âm nói: "Cơ hội thật ra thì có, nhưng mà hắn hiện tại là quan viên tam phẩm, xuất thân cũng là hầu môn thế gia, người muội thì vẫn tạm được, chỉ là thói quen của muội e rằng khó được người thích."
Thu Thủy rốt cục thấy được có hi vọng, lại nghe đến công tử áo lam kia là quan viên tam phẩm, liền ái mộ không thôi, một lòng nghĩ nếu có thể gả cho hắn, về sau sẽ rất oai phong, cho dù trở lại Dương Châu, để bọn tỷ muội ở trấn trên nhìn đến, cũng sẽ uy phong mười phần a. Vì thế vội hỏi: "Tỷ tỷ nhanh nói cho muội biết, những thứ không khiến người thích, muội đều sửa, muội đều nguyện ý sửa."
Thu di nương thấy muội muội cắn câu, liền nghĩ muốn đem những thói quen xấu ngày thường của muội ấy sửa lại, sau này nàng cầu xin Tạ thị mai mối cho một nhà làm quan nhỏ, gả đi cũng không quá mất mặt, bị phu gia ghét bỏ, bèn nói: "Về sau muội mỗi ngày phải tắm rửa, rửa mặt súc miệng sau đó mới có thể ăn điểm tâm, sau khi ăn cơm cũng như vậy phải nhớ rõ súc miệng. . . . . ."
Nếu là trước kia, Thu Thủy chắc chắn sẽ nghe không lọt lời của Thu di nương, một khi Thu di nương vừa nói, nàng ta liền giả bộ đau đầu, làm ồn ào một trận, rồi chạy ra khỏi phòng, hôm nay lại ngồi ngay ngắn trên ghế, lắng nghe có thể nói là còn chuyên tâm hơn so với người khác, Thu di nương không khỏi cảm thấy, quyết định của mình thật đúng đắn, muội muội chỉ cần bỏ những thói quen hư hỏng này, dựa vào bề ngoài, thêm chút đồ cưới do mình tự bỏ tiền mua cho nàng, về sau muốn làm Tiểu Quan phu nhân, hẳn là không thành vấn đề.
Phong Nhi quét sạch vỏ dưa trên đất, nhìn hai tỷ muội đang nói chuyện ở trước giường, trong lòng châm chọc nghĩ, cho dù là một quan tam phẩm, cũng sẽ không cưới ngươi làm chính thê, ngươi là cái gì chứ, muội muội của di nương cũng không phải là chính thất phu nhân gì, còn dám gọi lão gia là tỷ phu, ta khinh!
Việc này chỉ là một nốt nhạc đệm từ sau khi Thẩm gia chuyển đến kinh thành, khi mọi thứ ở Thẩm gia đã được an bài thỏa đáng, Vi Trầm Uyên và Tần thị cũng đã an định ở ký túc xá của Quốc Tử Giám, lúc phụ giúp Vân Khanh buôn bán, Vi Trầm Uyên cũng dùng bạc do chính mình dạy học mà kiếm được cũng góp thêm vào, tuy rằng không phải nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho bọn họ dùng, chuyện phòng ở hắn không lo lắng, nếu thi Đình được xếp hạng cao, triều đình có căn phòng chuyên môn dùng cho quan viên bên ngoài ở lại, đến lúc đó hắn có thể xin vào ở, nếu như không có, hắn cũng có thể xin được ở tại Quốc Tử Giám, tiếp tục ra sức đọc sách.
Thời gian như gió Bắc thổi qua, Vân Khanh ôm lò sưởi đọc sách, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ lớn trên tường, quay đầu hỏi: "Lưu Thúy, ngày mai là hai mươi ba tháng ba rồi."
"Đúng vậy, tiểu thư, tại sao người lại hỏi việc này vậy?" Lưu Thúy suy nghĩ một hồi, đáp lời.
"Ngày mai là thi khoa cử, Vi công tử muốn tham gia cuộc thi khoa cử lần này." Vân Khanh cười nói.
Lưu Thúy vỗ đầu, "Đúng vậy a, nô tỳ thiếu chút nữa cũng đã quên, Vi công tử nay dọn vào cũng đã ba ngày rồi, kì khảo hạch Ân khoa năm nay sao lại diễn ra vào thời điểm lạnh lẽo vô cùng này chứ, tuần cuối tháng ba vẫn còn lạnh buốt, Vi công tử cũng giống như chúng ta, mới từ Nam Phương đến, không biết ngài ấy có chịu nổi hay không, vạn nhất trong người sinh bệnh thì làm sao đi dự thi được chứ."
"Em nói rất đúng." Vân Khanh gật gật đầu, nàng ban đầu cũng nghĩ đến điểm ấy, "Như vậy đi, em đi trong kho sai người ta chọn ra hai củ bách niên lão sâm (sâm trăm tuổi), cộng thêm một bộ bao tay bằng lông dê, dùng danh nghĩa của nương, đưa cho Vi công tử, để cho huynh ấy giữ ấm, nâng cao tinh thần, tham dự cuộc thi có tinh thần gấp trăm lần."
Lưu Thúy biết quan hệ của tiểu thư nhà mình cùng Vi công tử tốt lắm, gật đầu đi ra bên ngoài sai người chuẩn bị.
Ngày hai mươi ba tháng ba, khoa cử bắt đầu.
Tựa hồ là vì phối hợp với một ngày long trọng mà nghiêm túc này, gió thổi càng thêm lãnh liệt, sáng sớm, trước điện Bảo Hòa đã đứng đầy thí sinh từ các nơi đổ về, trên mặt của mỗi người đều biểu hiện không giống nhau, có người làm bộ như không có việc gì kỳ thật thì tay chân phát run, có người mặt không chút thay đổi kì thực nội tâm lại hoảng sợ, cũng có người có vẻ mặt kiêu ngạo chỉ đợi đoạt lấy công danh. . . . . .
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng đại môn cũng mở, từng hàng thí sinh từ từ bước vào, tách ra ngồi vào vị trí được định sẵn, bắt đầu tiến hành cuộc thi ba ngày liên tiếp.
Ba ngày sau, lực chú ý của mọi người trong kinh thành đều tập trung đến yết bảng, trên đó một cái tên, ở trong yết bảng sau chừng một canh giờ, liền nổi tiếng toàn bộ kinh thành.
"Vi công tử, chúc mừng chúc mừng, mừng ngài đứng đầu bảng a!" Vi Trầm Uyên vào Thẩm phủ, một đường đều nghe được hạ nhân chúc mừng hắn, bởi vì hắn cùng Thẩm gia quan hệ thân thiết, bọn hạ nhân đều nhận thức hắn, lúc gặp mặt liền vui vẻ chúc mừng
Vi Trầm Uyên cười một tràng đi qua, tới viện của Tạ thị.
Tạ thị vừa nhìn thấy hắn, liền cười nói: "Sao sớm như vậy đã tới rồi, ta còn muốn đi chúc mừng cho nương ngươi đây."
"Trầm phu nhân cùng mẹ ta thật sự là tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), bà sáng sớm liền tới bảo ta đến nói lời cảm tạ với ngày đây." Vi Trầm Uyên khẽ cười nói, "Bà nói nếu không phải nhờ có nhâm sâm cùng bao tay của phu nhân ngài đưa, thành tích của ta khẳng định sẽ không tốt như vậy."
Tạ thị đã sớm nghe Vân Khanh nói qua việc này, trong lòng tán thưởng sự chu đáo của nữ nhi, "Đây là dựa vào chính ngươi, ngươi có thực học, nhân sâm cùng cái bao tay kia mới có thể phát huy tác dụng chân chính của nó."
Vi Trầm Uyên đương nhiên vẫn là khiêm tốn một phen, còn nói thêm vài câu, bởi vì hắn mới đỗ đầu bảng, khẳng định còn có chuyện khác phải làm, Tạ thị cũng không giữ lâu, liền cho người đưa hắn ra ngoài, Vân Khanh đi theo tiễn hắn.
"Cám ơn nàng." Vi Trầm Uyên mỉm cười, nhìn Vân Khanh nói.
"Cám ơn ta cái gì?" Vân Khanh chau chau mày.
Vi Trầm Uyên lắc đầu nói: "Ta là nói cái bao tay cùng nhân sâm, việc chu đáo như vậy nhất định là nàng làm." Hơn nữa khi hắn nói cám ơn, Tạ thị lúc ấy liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, hắn mới xác thực được suy đoán của mình.
Vân Khanh thế này mới kịp phản ứng, không khỏi thở dài: "Lại bị huynh phát hiện rồi, thông minh như vậy, xem ra đến kỳ thi Đình huynh cũng có thể nhẹ nhàng mà đắc thắng nha."
"Ha, vậy thì mượn lời chúc của nàng." Vi Trầm Uyên sau ba ngày thi cử, đạt được thành tích tốt nhất như vậy, tâm tình hiển nhiên cũng vui vẻ hơn, cùng Vân Khanh vừa nói vừa cười.
Vân Khanh nhớ rõ đời trước khi Vi Trầm Uyên có tên trên yết bảng, cũng là Đệ Nhất Danh, nhưng khi tham dự kì thi Đình sau đó, lại chỉ được Thám hoa, Trạng Nguyên là một người hoàn toàn khác.
Đời trước nàng chưa từng nghĩ qua, đời này hồi tưởng lại một chút, là người đứng đầu trong cuộc thi viết hiện nay, lại chiếm được sự khẳng định của đích thân Minh Đế, Vi Trầm Uyên khẳng định đã bị mọi người khắp nơi chú ý, lúc trước huynh ấy chắc chắn đã cự tuyệt thế lực lôi kéo đến từ một ít phương diện nào đó, mới khiến cho huynh ấy vốn nên là Trạng Nguyên, lại chỉ có thể là Thám hoa, vậy trong đó khẳng định còn có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng.
Bất quá ở đời này, có một chút thay đổi, ít nhất thì Tần thị còn sống.
Nghĩ đến đây, Vân Khanh nói: "Huynh nay là nổi bật chính thịnh (nổi danh), khẳng định có rất nhiều người muốn lôi kéo huynh, thời điểm quan trọng, nếu có thể thì hãy thương lượng với nương huynh, để cho bà ấy nghe một chút về việc này, xem có ý kiến gì không."
Lời này nghe sơ qua không có vấn đề gì, hơi suy nghĩ lại thì thấy có chút không đúng, tuấn mi của Vi Trầm Uyên thoáng trầm xuống, hắn biết hiện này mình khẳng định sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng việc đó và mẹ hắn có quan hệ gì?
Hắn nhìn người thiếu nữ trước mắt, hai tròng mắt sáng ngời giống như ngôi sao lóe ra tinh quang, bên trong ánh sáng ấy lại mang theo sự chắc chắn cùng thần bí y như mỗi khi hắn cùng nàng bàn chuyện buôn bán.
Mỗi lần trong đôi mắt nàng lộ ra thần sắc như vậy, theo cách thức kiếm tiền của nàng, sau một thời gian ngắn, không thể ngờ rằng ý tưởng nàng đưa ra lại có thành quả to như vậy.
Nay hắn lại nhìn thấy đáy mặt nàng lộ ra thần sắc tương tự, không hiểu sao mà cảm thấy có thể tin tưởng, cũng biết nàng nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, vì thế gật đầu nói: "Ta sẽ để cho nương giúp ta quyết định."
Sau khi Vi Trầm Uyên rời khỏi An Bá phủ, liền trở về ký túc xá của Quốc Tử Giám, khi đi đến một gian tửu quán, đột nhiên xuất hiện một người, đứng ở trước mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.