Quyển 2 - Chương 248: Ngươi ghen tị sao
Túy Phong Ma
07/03/2017
"Tất cả những lời Cảnh đại nhân vừa nói, ngoại trừ khoảng thời gian mẫu thân và Trương các lão nhận nhau, thì đều là sự thật."
Quả thật khiến mọi người vô cùng bất ngờ, Vi Trầm Uyên chẳng những không tranh cãi, càng không minh oan, mà lại bình tĩnh thốt lên một câu như vậy, ngay cả Minh Đế cũng đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ông cho rằng người thanh niên ngồi ở kia không nói một lời, là chờ đến phút cuối cùng mạnh mẽ lật ngược thế cục, ai ngờ chỉ nói đúng một câu, bèn hơi nghiêng người nghi vấn: "Khanh không còn gì khác muốn nói à?"
Vi Trầm Uyên đáp lễ lại, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, "Không, thưa bệ hạ, chuyện này vi thần vô luận nói cái gì, đều sẽ liên lụy không rõ, bởi vì thời gian nhận lại người thân, không có ai có thể chứng minh, mà phê duyệt bài thi thì tuy rằng có các giám khảo khác, nhưng Tào đại nhân đúng thật là chủ khảo, chủ yếu là do ngài ấy quyết định, những chuyện như vậy, không phải thần nói không có, hoặc là có, thì có thể giải thích rõ ràng."
Quả thật là như vậy, bởi vì vấn đề này, lấy không ra chứng cớ để giải thích, cũng bởi vì như thế, Cảnh Hựu Thần mới dám đứng trước đại điện cáo trạng, Cảnh Hựu Thần nhìn hắn, đáy lòng hơi hơi đắc ý.
Đúng lúc đó, Vi Trầm Uyên quay đầu liếc mắt nhìn hắn ta, con ngươi đen như mực mang chút ý cười khó nắm bắt, liền xoay người tâu với hoàng thượng: "Thế nhưng, vi thần lại biết, vì sao Cảnh đại nhân hôm nay ở trên đại điện, đưa ra vấn đề này."
Vị Trạng Nguyên này đột nhiên chuyển đề tài, khiến cho mọi người đều âm thầm phỏng đoán, người thanh niên này đang muốn nói cái gì, chẳng lẽ hắn tính nói ra chuyện liên quan giữa Tào đại nhân và vị trí Tả Đô ngự sử hay sao? Tình thế lúc này, ích lợi thiệt hơn thế nào, cho dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng nói ra cũng không giúp ích gì nhiều cho hắn, huống chi loại chuyện này không thể thảo luận công khai được.
Quan trường đều có quy tắc ngầm của nó, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, đều phụ thuộc vào con đường mà bản thân lựa chọn, nếu Vi Trầm Uyên công khai nói ra, như vậy chứng tỏ người thanh niên này không thích hợp sinh tồn trong chốn quan trường đầy rẫy cám dỗ và cạm bẫy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người đều luân chuyển vô số ý nghĩ, mà Tứ hoàng tử khi nhìn Vi Trầm Uyên, nghĩ đến lúc trước vị hàn môn thư sinh được Vân Khanh giúp đỡ, nay đứng trước đại điện, trở thành tân Trạng Nguyên Lang, bị hắn xem như quân cờ để đạp đổ Tào Hưng Thịnh, hai tròng mắt băng lãnh theo bản năng quay đầu nhìn Vân Khanh, vừa vặn trông thấy bàn tay trắng nõn của Vân Khanh đang cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, tư thái tao nhã, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia là vẻ bình tĩnh thong dong, đang chăm chú nhìn Vi Trầm Uyên.
Không biết như thế nào, trong lòng hắn bỗng sinh ra một loại ý niệm trong đầu, việc hôm nay có lẽ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Quả nhiên, Minh Đế sau khi nghe được lời của Vi Trầm Uyên, lập tức mở lời: "Vậy khanh hãy nói cho trẫm, rốt cuộc là vì sao?"
Vi Trầm Uyên cúi đầu xác nhận, sau đó ngẩng đầu, nhìn mọi người chung quanh một vòng, từ nơi sâu nhất trong đôi mắt đen thẳm lóe lên tia sáng, cao giọng nói với Minh Đế: "Mẫu thân vi thần thân mang trọng tội, bị biếm làm quan nô, đến quan gia làm tỳ nữ, vì hoài thai vi thần mà phải tránh ở nông thôn, theo lời mẫu thân nói, phụ thân của vi thần, chính là Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo!"
Giọng nói của hắn vẫn văng vẳng trong đại điện, rõ ràng lời đã dứt, nhưng mọi người vẫn cảm thấy dư âm lượn lờ quanh tai, nhất thời đều trợn to đôi mắt nhìn Vi Trầm Uyên, một lão phu nhân thất thố đứng bật dậy từ chỗ ngồi, sắc mặt kinh ngạc, ngữ khí kích động nói: "Mẫu thân ngươi là Ngân Hoàn?"
Vị lão phu nhân này, chính là Lý lão thái quân của phủ Vĩnh Nghị Hầu, là thê tử kết tóc của lão Vĩnh Nghị Hầu, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lúc này cũng mặc kệ lễ nghi đứng bật dậy, khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc, tất cả lực chú ý đều tập trung vào Lý lão thái quân và Vi Trầm Uyên, đôi mắt bốc lên hai đốm lửa hóng chuyện.
Phủ Vĩnh Nghị Hầu từ sau khi lão Vĩnh Nghị Hầu mất, dưới gối Lý lão thái quân không có con, liền nhận nuôi thứ trưởng tử Cảnh Hạo dưới danh nghĩa của bà, thừa kế tước vị, không bao lâu sau thứ trưởng tử Cảnh Hạo bị bệnh mất đi, thê tử vì đau lòng nên đã tự tử theo, dưới gối không con, nhất thời tước vị bỏ không, bệ hạ cảm động và nhớ thương công lao của lão Vĩnh Nghị Hầu, vẫn không thu hồi tước vị, mà cho phép để trống.
Trong đám con của vợ kế, Cảnh Hựu Thần là người nổi bật nhất, đã có tin đồn phong phanh, Lý lão thái quân chuẩn bị dâng sớ, đem tước vị truyền cho người con nhỏ nhất của vợ kế này.
Hiện tại tình huống trước mắt, sự tình dường như thay đổi 180 độ, tất cả mọi người đều nhớ lúc trước Cảnh Hạo chỉ có một người vợ cả, cũng không có thê thiếp, sao giờ lại nói Vi Trầm Uyên là con của Cảnh Hạo, mà Lý lão thái quân, bất ngờ thất thố hỏi ra một câu như vậy, bên trong tất có ẩn tình.
Hiển nhiên Minh Đế cùng mọi người cũng có ý tưởng giống nhau, nên không mở miệng ngăn cản, thế nhưng hoàng hậu đã có chút kiềm chế không được, bà ta biết, những cái khác về Vi Trầm Uyên đều không cần nói, chỉ cần dựa vào danh phận hắn là nhi tử của Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo, thì hết thảy những lời hôm nay của Cảnh Hựu Thần, toàn bộ đều từ chuyện làm rối kỷ cương khoa cử biến thành vì tranh giành tước vị, mà tước vị tranh giành, nhắm thẳng vào tội danh của Trạng Nguyên, tuyệt đối sẽ khiến cho Minh Đế tức giận.
Trong mắt bà ta mang theo vẻ gấp gáp, trên mặt vẫn duy trì đoan dung mở miệng: "Vi Trạng nguyên, hôm nay là nhắc tới cáo trạng làm rối kỷ cương khoa cử, ngươi ở trên điện công khai thân thế, là muốn dời đi tầm mắt của mọi người sao?"
Vi Trầm Uyên thản nhiên cười, xoay đầu lại, ngẩng khuôn mặt trong suốt chính trực, hai mắt trong trẻo, "Hoàng hậu nương nương, vi thần nói ra thân thế, chính là muốn nói cho mọi người biết vì sao Cảnh đại nhân không đưa ra chứng cứ thực tế, lại đứng trước đại điện dùng khí thế áp đảo vi thần, muốn chứng minh một Trạng Nguyên như vi thần đã làm rối kỷ cương phép nước, bởi vì hắn biết, vi thần xuất hiện, sẽ tạo thành uy hiếp đối với tương lai của hắn."
"Ta không có!" Cảnh Hựu Thần từ trong trạng thái ngu ngơ khi nghe được tin tức vừa rồi đã phục hồi lại tinh thần, hắn quả thực khó có thể tiêu hóa được tin tức này, yết hầu giống như vừa nuốt phải một khúc xương, lên không được, xuống không xong, chỉ cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn, "Vi Trầm Uyên, theo ta được biết, đại ca chỉ có một mình đại tẩu là thê tử, ngươi ngang nhiên giả tạo thân phận, rốt cuộc là vì mục đích gì?"
Cảnh Hựu Thần nói một tràng rất đúng lý hợp tình, mọi người đều biết Cảnh Hạo không có tiểu thiếp hay thông phòng, nhưng kế tiếp Lý lão thái quân lại nói xen vào một câu, bàn tay đã nổi đầy gân xanh của bà, trên da tay lốm đốm đồi mồi vội nắm chặt lấy bàn tay nha hoàn bên cạnh, cánh tay hơi run lên, tiết lộ tâm tình kích động của bà lúc này, "Vi Trạng nguyên, ngươi nói, mẫu thân của ngươi có phải là Ngân Hoàn hay không?"
Lại là câu hỏi đó, Vi Trầm Uyên xoay người, đôi mắt khi nhìn Lý lão thái quân không có bao nhiêu cảm tình, âm thanh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, mẫu thân ta chính là đại nha hoàn bên cạnh Hầu gia bị bà đuổi đi, Ngân Hoàn."
Lý lão thái quân hai mắt tuy đã đục ngầu, thị lực cũng kém, bà khẽ nhích lên phía trước, nhìn bộ dáng của Vi Trầm Uyên, hai mắt không ngừng ở trên ánh mắt, cánh mũi, lông mi, trán, cằm của Vi Trầm Uyên quan sát, trong hai tròng mắt dần dần lộ ra vẻ kích động, "Đúng, đúng rồi, mũi và miệng của ngươi, rất giống Hạo nhi, rất giống a."
Một ít cựu thần sau khi nghe Lý lão thái quân nói như thế, cũng cẩn thận quan sát Vi Trầm Uyên, ngay cả Trương các lão cũng nhìn chăm chú, từ khi ông nhìn thấy Vi Trầm Uyên thì đã cảm thấy có điểm quen thuộc, nhưng loại quen thuộc này, ông cho rằng là vì Vi Trầm Uyên giống nữ nhi, dù sao Vi Trầm Uyên cũng là con trai của nữ nhi, những chuyện khác ông cũng không để ý kỹ, nay nghe Lý lão thái quân nói như vậy, mới phát hiện, khuôn mặt Vi Trầm Uyên, xác thực có bốn phần tương tự như Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo.
Khó trách lúc trước ông tìm không thấy nữ nhi, hóa ra nữ nhi vào phủ Vĩnh Nghị Hầu, nhưng lại sửa tên, ông thì lúc đó rất ít qua lại với Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo, nên không có cơ hội gặp được, nghĩ đến đây, trong lòng lại dâng lên biết bao cảm xúc ngổn ngang.
"Chỉ là lớn lên giống một chút, cũng không chứng minh được cái gì." Lời nói của Lý lão thái quân, tương đương với việc thừa nhận thân phận của Vi Trầm Uyên, Cảnh Hựu Thần thấy lúc này tuyệt đối không thể để mọi người thừa nhận điều này, bèn vội vàng phản bác.
"Ta cũng không định dùng tướng mạo để chứng minh cái gì, trên thế gian người giống người không phải chỉ có một hai." Vi Trầm Uyên đã sớm có chuẩn bị, từ trong lòng lấy ra một món đồ, đi đến trước mặt Lý lão thái quân, "Lý lão thái quân, mời bà xem qua."
Nha hoàn bên cạnh tiến lên tiếp nhận chiếc hà bao nhỏ trong tay hắn, lại từ bên trong lấy ra một khối huyết ngọc vuông vức*, lật mặt sau, có thể nhìn thấy phía trên có khắc hai chữ ‘Hoàn – Hạo’.
Lý lão thái quân tiếp nhận, cẩn thận quan sát một hồi, ở mặt trên của miếng ngọc điêu khắc một đóa hoa thược dược, bên cạnh có một khe nứt, khe nứt kia chỉ dùng ít keo dính vào, tuy rằng đã sửa lại hoàn hảo, nhưng vẫn nhìn ra được một chút dấu vết.
Tay bà vuốt ve mặt trên miếng ngọc, gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là Hạo nhi lúc trước khắc cho Ngân Hoàn."
Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo lúc còn sống không cờ bạc, không tới kỹ viện, cũng không thích uống rượu, chỉ có duy nhất một sở thích đó là Huyết ngọc và điêu khắc, khối Huyết ngọc này chính là tự tay ông ấy lựa chọn, sau đó đích thân điêu khắc, tặng cho Tần thị lúc ấy đã đổi tên là ‘Ngân Hoàn’, mặt dưới có khắc tên hai người, xem như bằng chứng đính ước.
Cảnh Hạo không hay nói nhiều, làm người thành thật, tại thời điểm tranh giành lúc ấy, cũng không ra tay hãm hại những người khác, Lý lão thái quân chính là nhìn trúng điểm ấy của hắn, mới đưa hắn làm con thừa tự dưới danh nghĩa của mình, tìm cho Cảnh Hạo một hôn sự tốt, lại phát hiện Cảnh Hạo và nha hoàn bên cạnh là Ngân Hoàn có quan hệ, trong bụng Ngân Hoàn đã hoài thai đứa nhỏ, chuyện này trong một gia tộc lớn tuyệt đối không cho phép xảy ra, thông phòng trước khi chính thất vào cửa, đã mang thai sinh con, chính là tát vào mặt chính thất, cho nên, Lý lão thái quân tỏ ý, nếu muốn Ngân Hoàn lưu lại, nhất định phải xoá sạch đứa con trong bụng.
Cảnh Hạo trời sinh không phải là người tính tình cứng cỏi, không dám cãi lại lời Lý lão thái quân, lúc tới đưa thuốc phá thai cho Ngân Hoàn, nhìn thấy nữ tử mình thích mắt nhòa lệ, lại không hạ thủ được xóa bỏ thân sinh cốt nhục của mình được, cuối cùng, Ngân Hoàn đau khổ cầu xin hắn, không cần xoá sạch đứa nhỏ, Cảnh Hạo khó xử, suy nghĩ một phương thuốc trung hòa khác, gạt Lý lão thái quân là đã cho Ngân Hoàn uống thuốc phá thai, sau đó đuổi Ngân Hoàn ra khỏi phủ, tìm một viện vắng vẻ an bài cho nàng, đến lúc thời cơ chín muồi lại đón nàng trở về.
Chỉ tiếc lão phu nhân không cho phép Ngân Hoàn ở lại Thiên Việt, Cảnh Hạo đối với Ngân Hoàn tình cảm quá sâu đậm, không đảm bảo về sau sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liền sai người đưa Ngân Hoàn đi thật xa, không cho Cảnh Hạo biết rốt cuộc Ngân Hoàn đã bị đưa đến nơi nào. Đương nhiên, khi đó bà cho rằng cái thai của Ngân Hoàn đã bị xóa sạch, nếu không cũng sẽ không có Vi Trầm Uyên hôm nay.
Mà miếng Huyết ngọc này, chính là lúc bà phát hiện Cảnh Hạo và Ngân Hoàn có quan hệ lén lút với nhau vì quá tức giận mà đập bể, sau đó bà không còn nhìn thấy miếng ngọc này nữa, hôm nay thấy được nó, thực hiển nhiên, Ngân Hoàn trước lúc rời đi, đã lén mang theo miếng ngọc này theo cùng.
Nay một lần nữa... được nhìn thấy miếng ngọc, tâm tình Lý lão thái quân vô cùng phức tạp, mấy năm nay, bởi vì nội đấu, phủ Vĩnh Nghị Hầu một năm không bằng một năm, ở trong triều địa vị quả thực là có cũng được mà không có cũng không sao, mãi đến khi con nhỏ nhất của vợ kế là Cảnh Hựu Thần có chút tiền đồ, mới đem về cho phủ Vĩnh Nghị Hầu một chút mặt mũi, nay Vi Trầm Uyên xuất hiện, khiến lòng bà lại tranh đấu một phen.
Mà trong lời nói Lý lão thái quân, lại làm cho sắc mặt Cảnh Hựu Thần xanh mét, mang theo một loại tức giận tận cùng, hắn nhìn thấy được sự do dự dưới đáy mắt của Lý lão thái quân, cũng biết có Lý lão thái quân thừa nhận mối quan hệ này, trên cơ bản đã chứng thực thân phận của Vi Trầm Uyên.
Vả lại, Vi Trầm Uyên nếu không có mười phần nắm chắc, cũng sẽ không dám ở trước mặt Thiên Tử, nói ra lời chắc như đinh đóng cột như thế, thân phận của hắn không còn gì nghi ngờ nữa rồi.
Cảnh Hựu Thần ngẩng đầu nhìn Tứ hoàng tử, nhìn thấy hai tròng mắt lạnh như băng hàm chứa tức giận, đáy lòng mơ hồ lạnh lẽo, hắn biết, một khi thân phận này được xác thực, thì mọi lời hắn vừa nói khi nãy, đều quy về việc hắn vì lòng riêng, đây là hành vi Minh Đế không thích nhất, hơn nữa chuyện hôm nay đã cuốn thêm hai vị trọng thần vào, không phải dễ dàng thoát khỏi nghi ngờ được.
Trong đầu Cảnh Hựu Thần lướt qua rất nhiều suy nghĩ, vội vàng hành lễ nói: "Bệ hạ, vi thần chỉ đang nói việc công, chỉ muốn làm rõ tính chân thật của khoa cử, về phần khác, vi thần cũng giống như bệ hạ và các vị đại nhân, vừa mới biết được Vi Trầm Uyên là con của thông phòng và đại ca."
Vi Trầm Uyên thấy Lý lão thái quân đã thừa nhận, liền lấy lại khối Huyết ngọc, cất vào trong lòng, lúc này mới xoay đầu lại, cười lạnh nói với Cảnh Hựu Thần: "Cảnh đại nhân lúc này còn khăng khăng không biết rõ mọi chuyện, ngay cả mẫu thân hạ quan được Trương các lão cho Tần Khanh làm con thừa tự mấy chục năm trước, ngươi cũng có thể điều tra ra được, lúc này nói không biết thân phận của hạ quan, hành động này thật đúng là khéo quá hóa vụn, e là không thể nào khiến mọi người tin phục."
Mới vừa rồi Cảnh Hựu Thần như thế nào ‘già mồm át lẽ phải’ gặng hỏi Trương các lão, khi đó có bao nhiêu đúng lý hợp tình, nay hắn vẫn còn mang lòng vọng tưởng, về chuyện của Trương các lão, hắn hao tốn tâm tư đi điều tra, vì ngày hôm nay có thể làm cho Vi Trầm Uyên, Tào Hưng Thịnh chịu tội lừa trên gạt dưới, ai ngờ đâu trong tình huống đã hết đường chối cãi, lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, hắn nói mình không biết, chỉ sợ là không ai tin.
Lòng người đều là ích kỷ, cho nên thời điểm phỏng đoán người khác, cũng sẽ theo góc độ ích kỷ mà suy nghĩ, hành vi hôm nay của Cảnh Hựu Thần, đều là vì sau khi biết được Vi Trầm Uyên là con vợ kế của Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo, muốn đi trước một bước ở trước mặt mọi người, bôi xấu thanh danh của Vi Trầm Uyên, sau đó bản thân thì thừa kế tước vị, kết hợp trước sau câu chuyện, đều vô cùng hợp tình hợp lý.
Dù sao vị trí Vĩnh Nghĩ Hầu, vô cùng đáng giá để người ta bày mưu nghĩ kế đi liều mạng.
Tứ hoàng tử ngồi tại chỗ của mình, bưng một ly trà, nửa khép mắt, khuôn mặt lạnh lùng càng thêm nghiêm nghị, ra vẻ như không quan tâm tới chuyện xảy ra trên điện, toàn thân tỏa ra tia lạnh lẽo ngoan độc.
Còn hoàng hậu thì ánh mắt lo lắng, cẩn thận suy nghĩ xem lúc này bản thân nói gì mới là tốt nhất, mới có thể thay đổi tình thế, bà ta đương nhiên biết chuyện hôm nay là do nhi tử thiết kế, nhưng mà thế sự hay thay đổi, cũng không phải con người đều có thể nắm được hết thảy trong lòng bàn tay, có ai ngờ được thân phận của Vi Trầm Uyên lại phức tạp như thế, trong lúc vạch trần thân phận cháu trai của Trương các lão, còn vén lên một bí mật khác.
Vân Khanh thu tất cả mọi việc vào trong tầm mắt, Vi Trầm Uyên thật sự đã có chuẩn bị mà đến, mỗi một bước đều dựa theo kế hoạch của Vi Trầm Uyên, hôm nay nói ra thân phận, nếu không phải có Cảnh Hựu Thần, như vậy lúc Vi Trầm Uyên xuất ra chứng cớ, sẽ không thể có hiệu quả như lúc này.
Nhưng Vi Trầm Uyên cũng đã dự liệu được, ở thời điểm quyết định tước vị Vĩnh Nghị Hầu, Cảnh Hựu Thần là một trong những trợ thủ đắc lực của Tứ hoàng tử, hắn nói ra việc này, đối với việc tranh đoạt tước vị vô cùng có lợi, cho nên nhất định sẽ do Cảnh Hựu Thần ở trên điện đưa ra, hơn nữa chức vị của hắn, là Hộ bộ, không liên quan đến công việc khoa cử, tuyệt đối là người thích hợp nhất.
Đáng tiếc, người có ngàn lo, mà thế sự cũng có ngàn biến, biến hóa chỉ trong một tích tắc.
Minh Đế là một người đa nghi suy nghĩ sâu xa, hắn đa nghi, đương nhiên phán đoán từ hành vi của những người xung quanh, ví như hôm nay, hắn sẽ không cho rằng Cảnh Hựu Thần là vì tra rõ chuyện trung thực trong khoa cử mà lên tiếng, lúc Vi Trầm Uyên nói ra thân phận của mình, Minh Đế sẽ cảm thấy, đây mới là mục đích chân chính của Cảnh Hựu Thần, bởi vì tất cả mọi người đều biết, Cảnh Hựu Thần là người có hy vọng nhất kế nhiệm tước vị, nhưng sau khi có con nối dòng của Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo xuất hiện, vậy thì mọi chuyện không hẳn sẽ đơn giản như vậy.
Quả thật khiến mọi người vô cùng bất ngờ, Vi Trầm Uyên chẳng những không tranh cãi, càng không minh oan, mà lại bình tĩnh thốt lên một câu như vậy, ngay cả Minh Đế cũng đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ông cho rằng người thanh niên ngồi ở kia không nói một lời, là chờ đến phút cuối cùng mạnh mẽ lật ngược thế cục, ai ngờ chỉ nói đúng một câu, bèn hơi nghiêng người nghi vấn: "Khanh không còn gì khác muốn nói à?"
Vi Trầm Uyên đáp lễ lại, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, "Không, thưa bệ hạ, chuyện này vi thần vô luận nói cái gì, đều sẽ liên lụy không rõ, bởi vì thời gian nhận lại người thân, không có ai có thể chứng minh, mà phê duyệt bài thi thì tuy rằng có các giám khảo khác, nhưng Tào đại nhân đúng thật là chủ khảo, chủ yếu là do ngài ấy quyết định, những chuyện như vậy, không phải thần nói không có, hoặc là có, thì có thể giải thích rõ ràng."
Quả thật là như vậy, bởi vì vấn đề này, lấy không ra chứng cớ để giải thích, cũng bởi vì như thế, Cảnh Hựu Thần mới dám đứng trước đại điện cáo trạng, Cảnh Hựu Thần nhìn hắn, đáy lòng hơi hơi đắc ý.
Đúng lúc đó, Vi Trầm Uyên quay đầu liếc mắt nhìn hắn ta, con ngươi đen như mực mang chút ý cười khó nắm bắt, liền xoay người tâu với hoàng thượng: "Thế nhưng, vi thần lại biết, vì sao Cảnh đại nhân hôm nay ở trên đại điện, đưa ra vấn đề này."
Vị Trạng Nguyên này đột nhiên chuyển đề tài, khiến cho mọi người đều âm thầm phỏng đoán, người thanh niên này đang muốn nói cái gì, chẳng lẽ hắn tính nói ra chuyện liên quan giữa Tào đại nhân và vị trí Tả Đô ngự sử hay sao? Tình thế lúc này, ích lợi thiệt hơn thế nào, cho dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng nói ra cũng không giúp ích gì nhiều cho hắn, huống chi loại chuyện này không thể thảo luận công khai được.
Quan trường đều có quy tắc ngầm của nó, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, đều phụ thuộc vào con đường mà bản thân lựa chọn, nếu Vi Trầm Uyên công khai nói ra, như vậy chứng tỏ người thanh niên này không thích hợp sinh tồn trong chốn quan trường đầy rẫy cám dỗ và cạm bẫy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người đều luân chuyển vô số ý nghĩ, mà Tứ hoàng tử khi nhìn Vi Trầm Uyên, nghĩ đến lúc trước vị hàn môn thư sinh được Vân Khanh giúp đỡ, nay đứng trước đại điện, trở thành tân Trạng Nguyên Lang, bị hắn xem như quân cờ để đạp đổ Tào Hưng Thịnh, hai tròng mắt băng lãnh theo bản năng quay đầu nhìn Vân Khanh, vừa vặn trông thấy bàn tay trắng nõn của Vân Khanh đang cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, tư thái tao nhã, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia là vẻ bình tĩnh thong dong, đang chăm chú nhìn Vi Trầm Uyên.
Không biết như thế nào, trong lòng hắn bỗng sinh ra một loại ý niệm trong đầu, việc hôm nay có lẽ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Quả nhiên, Minh Đế sau khi nghe được lời của Vi Trầm Uyên, lập tức mở lời: "Vậy khanh hãy nói cho trẫm, rốt cuộc là vì sao?"
Vi Trầm Uyên cúi đầu xác nhận, sau đó ngẩng đầu, nhìn mọi người chung quanh một vòng, từ nơi sâu nhất trong đôi mắt đen thẳm lóe lên tia sáng, cao giọng nói với Minh Đế: "Mẫu thân vi thần thân mang trọng tội, bị biếm làm quan nô, đến quan gia làm tỳ nữ, vì hoài thai vi thần mà phải tránh ở nông thôn, theo lời mẫu thân nói, phụ thân của vi thần, chính là Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo!"
Giọng nói của hắn vẫn văng vẳng trong đại điện, rõ ràng lời đã dứt, nhưng mọi người vẫn cảm thấy dư âm lượn lờ quanh tai, nhất thời đều trợn to đôi mắt nhìn Vi Trầm Uyên, một lão phu nhân thất thố đứng bật dậy từ chỗ ngồi, sắc mặt kinh ngạc, ngữ khí kích động nói: "Mẫu thân ngươi là Ngân Hoàn?"
Vị lão phu nhân này, chính là Lý lão thái quân của phủ Vĩnh Nghị Hầu, là thê tử kết tóc của lão Vĩnh Nghị Hầu, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lúc này cũng mặc kệ lễ nghi đứng bật dậy, khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc, tất cả lực chú ý đều tập trung vào Lý lão thái quân và Vi Trầm Uyên, đôi mắt bốc lên hai đốm lửa hóng chuyện.
Phủ Vĩnh Nghị Hầu từ sau khi lão Vĩnh Nghị Hầu mất, dưới gối Lý lão thái quân không có con, liền nhận nuôi thứ trưởng tử Cảnh Hạo dưới danh nghĩa của bà, thừa kế tước vị, không bao lâu sau thứ trưởng tử Cảnh Hạo bị bệnh mất đi, thê tử vì đau lòng nên đã tự tử theo, dưới gối không con, nhất thời tước vị bỏ không, bệ hạ cảm động và nhớ thương công lao của lão Vĩnh Nghị Hầu, vẫn không thu hồi tước vị, mà cho phép để trống.
Trong đám con của vợ kế, Cảnh Hựu Thần là người nổi bật nhất, đã có tin đồn phong phanh, Lý lão thái quân chuẩn bị dâng sớ, đem tước vị truyền cho người con nhỏ nhất của vợ kế này.
Hiện tại tình huống trước mắt, sự tình dường như thay đổi 180 độ, tất cả mọi người đều nhớ lúc trước Cảnh Hạo chỉ có một người vợ cả, cũng không có thê thiếp, sao giờ lại nói Vi Trầm Uyên là con của Cảnh Hạo, mà Lý lão thái quân, bất ngờ thất thố hỏi ra một câu như vậy, bên trong tất có ẩn tình.
Hiển nhiên Minh Đế cùng mọi người cũng có ý tưởng giống nhau, nên không mở miệng ngăn cản, thế nhưng hoàng hậu đã có chút kiềm chế không được, bà ta biết, những cái khác về Vi Trầm Uyên đều không cần nói, chỉ cần dựa vào danh phận hắn là nhi tử của Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo, thì hết thảy những lời hôm nay của Cảnh Hựu Thần, toàn bộ đều từ chuyện làm rối kỷ cương khoa cử biến thành vì tranh giành tước vị, mà tước vị tranh giành, nhắm thẳng vào tội danh của Trạng Nguyên, tuyệt đối sẽ khiến cho Minh Đế tức giận.
Trong mắt bà ta mang theo vẻ gấp gáp, trên mặt vẫn duy trì đoan dung mở miệng: "Vi Trạng nguyên, hôm nay là nhắc tới cáo trạng làm rối kỷ cương khoa cử, ngươi ở trên điện công khai thân thế, là muốn dời đi tầm mắt của mọi người sao?"
Vi Trầm Uyên thản nhiên cười, xoay đầu lại, ngẩng khuôn mặt trong suốt chính trực, hai mắt trong trẻo, "Hoàng hậu nương nương, vi thần nói ra thân thế, chính là muốn nói cho mọi người biết vì sao Cảnh đại nhân không đưa ra chứng cứ thực tế, lại đứng trước đại điện dùng khí thế áp đảo vi thần, muốn chứng minh một Trạng Nguyên như vi thần đã làm rối kỷ cương phép nước, bởi vì hắn biết, vi thần xuất hiện, sẽ tạo thành uy hiếp đối với tương lai của hắn."
"Ta không có!" Cảnh Hựu Thần từ trong trạng thái ngu ngơ khi nghe được tin tức vừa rồi đã phục hồi lại tinh thần, hắn quả thực khó có thể tiêu hóa được tin tức này, yết hầu giống như vừa nuốt phải một khúc xương, lên không được, xuống không xong, chỉ cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn, "Vi Trầm Uyên, theo ta được biết, đại ca chỉ có một mình đại tẩu là thê tử, ngươi ngang nhiên giả tạo thân phận, rốt cuộc là vì mục đích gì?"
Cảnh Hựu Thần nói một tràng rất đúng lý hợp tình, mọi người đều biết Cảnh Hạo không có tiểu thiếp hay thông phòng, nhưng kế tiếp Lý lão thái quân lại nói xen vào một câu, bàn tay đã nổi đầy gân xanh của bà, trên da tay lốm đốm đồi mồi vội nắm chặt lấy bàn tay nha hoàn bên cạnh, cánh tay hơi run lên, tiết lộ tâm tình kích động của bà lúc này, "Vi Trạng nguyên, ngươi nói, mẫu thân của ngươi có phải là Ngân Hoàn hay không?"
Lại là câu hỏi đó, Vi Trầm Uyên xoay người, đôi mắt khi nhìn Lý lão thái quân không có bao nhiêu cảm tình, âm thanh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, mẫu thân ta chính là đại nha hoàn bên cạnh Hầu gia bị bà đuổi đi, Ngân Hoàn."
Lý lão thái quân hai mắt tuy đã đục ngầu, thị lực cũng kém, bà khẽ nhích lên phía trước, nhìn bộ dáng của Vi Trầm Uyên, hai mắt không ngừng ở trên ánh mắt, cánh mũi, lông mi, trán, cằm của Vi Trầm Uyên quan sát, trong hai tròng mắt dần dần lộ ra vẻ kích động, "Đúng, đúng rồi, mũi và miệng của ngươi, rất giống Hạo nhi, rất giống a."
Một ít cựu thần sau khi nghe Lý lão thái quân nói như thế, cũng cẩn thận quan sát Vi Trầm Uyên, ngay cả Trương các lão cũng nhìn chăm chú, từ khi ông nhìn thấy Vi Trầm Uyên thì đã cảm thấy có điểm quen thuộc, nhưng loại quen thuộc này, ông cho rằng là vì Vi Trầm Uyên giống nữ nhi, dù sao Vi Trầm Uyên cũng là con trai của nữ nhi, những chuyện khác ông cũng không để ý kỹ, nay nghe Lý lão thái quân nói như vậy, mới phát hiện, khuôn mặt Vi Trầm Uyên, xác thực có bốn phần tương tự như Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo.
Khó trách lúc trước ông tìm không thấy nữ nhi, hóa ra nữ nhi vào phủ Vĩnh Nghị Hầu, nhưng lại sửa tên, ông thì lúc đó rất ít qua lại với Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo, nên không có cơ hội gặp được, nghĩ đến đây, trong lòng lại dâng lên biết bao cảm xúc ngổn ngang.
"Chỉ là lớn lên giống một chút, cũng không chứng minh được cái gì." Lời nói của Lý lão thái quân, tương đương với việc thừa nhận thân phận của Vi Trầm Uyên, Cảnh Hựu Thần thấy lúc này tuyệt đối không thể để mọi người thừa nhận điều này, bèn vội vàng phản bác.
"Ta cũng không định dùng tướng mạo để chứng minh cái gì, trên thế gian người giống người không phải chỉ có một hai." Vi Trầm Uyên đã sớm có chuẩn bị, từ trong lòng lấy ra một món đồ, đi đến trước mặt Lý lão thái quân, "Lý lão thái quân, mời bà xem qua."
Nha hoàn bên cạnh tiến lên tiếp nhận chiếc hà bao nhỏ trong tay hắn, lại từ bên trong lấy ra một khối huyết ngọc vuông vức*, lật mặt sau, có thể nhìn thấy phía trên có khắc hai chữ ‘Hoàn – Hạo’.
Lý lão thái quân tiếp nhận, cẩn thận quan sát một hồi, ở mặt trên của miếng ngọc điêu khắc một đóa hoa thược dược, bên cạnh có một khe nứt, khe nứt kia chỉ dùng ít keo dính vào, tuy rằng đã sửa lại hoàn hảo, nhưng vẫn nhìn ra được một chút dấu vết.
Tay bà vuốt ve mặt trên miếng ngọc, gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là Hạo nhi lúc trước khắc cho Ngân Hoàn."
Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo lúc còn sống không cờ bạc, không tới kỹ viện, cũng không thích uống rượu, chỉ có duy nhất một sở thích đó là Huyết ngọc và điêu khắc, khối Huyết ngọc này chính là tự tay ông ấy lựa chọn, sau đó đích thân điêu khắc, tặng cho Tần thị lúc ấy đã đổi tên là ‘Ngân Hoàn’, mặt dưới có khắc tên hai người, xem như bằng chứng đính ước.
Cảnh Hạo không hay nói nhiều, làm người thành thật, tại thời điểm tranh giành lúc ấy, cũng không ra tay hãm hại những người khác, Lý lão thái quân chính là nhìn trúng điểm ấy của hắn, mới đưa hắn làm con thừa tự dưới danh nghĩa của mình, tìm cho Cảnh Hạo một hôn sự tốt, lại phát hiện Cảnh Hạo và nha hoàn bên cạnh là Ngân Hoàn có quan hệ, trong bụng Ngân Hoàn đã hoài thai đứa nhỏ, chuyện này trong một gia tộc lớn tuyệt đối không cho phép xảy ra, thông phòng trước khi chính thất vào cửa, đã mang thai sinh con, chính là tát vào mặt chính thất, cho nên, Lý lão thái quân tỏ ý, nếu muốn Ngân Hoàn lưu lại, nhất định phải xoá sạch đứa con trong bụng.
Cảnh Hạo trời sinh không phải là người tính tình cứng cỏi, không dám cãi lại lời Lý lão thái quân, lúc tới đưa thuốc phá thai cho Ngân Hoàn, nhìn thấy nữ tử mình thích mắt nhòa lệ, lại không hạ thủ được xóa bỏ thân sinh cốt nhục của mình được, cuối cùng, Ngân Hoàn đau khổ cầu xin hắn, không cần xoá sạch đứa nhỏ, Cảnh Hạo khó xử, suy nghĩ một phương thuốc trung hòa khác, gạt Lý lão thái quân là đã cho Ngân Hoàn uống thuốc phá thai, sau đó đuổi Ngân Hoàn ra khỏi phủ, tìm một viện vắng vẻ an bài cho nàng, đến lúc thời cơ chín muồi lại đón nàng trở về.
Chỉ tiếc lão phu nhân không cho phép Ngân Hoàn ở lại Thiên Việt, Cảnh Hạo đối với Ngân Hoàn tình cảm quá sâu đậm, không đảm bảo về sau sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liền sai người đưa Ngân Hoàn đi thật xa, không cho Cảnh Hạo biết rốt cuộc Ngân Hoàn đã bị đưa đến nơi nào. Đương nhiên, khi đó bà cho rằng cái thai của Ngân Hoàn đã bị xóa sạch, nếu không cũng sẽ không có Vi Trầm Uyên hôm nay.
Mà miếng Huyết ngọc này, chính là lúc bà phát hiện Cảnh Hạo và Ngân Hoàn có quan hệ lén lút với nhau vì quá tức giận mà đập bể, sau đó bà không còn nhìn thấy miếng ngọc này nữa, hôm nay thấy được nó, thực hiển nhiên, Ngân Hoàn trước lúc rời đi, đã lén mang theo miếng ngọc này theo cùng.
Nay một lần nữa... được nhìn thấy miếng ngọc, tâm tình Lý lão thái quân vô cùng phức tạp, mấy năm nay, bởi vì nội đấu, phủ Vĩnh Nghị Hầu một năm không bằng một năm, ở trong triều địa vị quả thực là có cũng được mà không có cũng không sao, mãi đến khi con nhỏ nhất của vợ kế là Cảnh Hựu Thần có chút tiền đồ, mới đem về cho phủ Vĩnh Nghị Hầu một chút mặt mũi, nay Vi Trầm Uyên xuất hiện, khiến lòng bà lại tranh đấu một phen.
Mà trong lời nói Lý lão thái quân, lại làm cho sắc mặt Cảnh Hựu Thần xanh mét, mang theo một loại tức giận tận cùng, hắn nhìn thấy được sự do dự dưới đáy mắt của Lý lão thái quân, cũng biết có Lý lão thái quân thừa nhận mối quan hệ này, trên cơ bản đã chứng thực thân phận của Vi Trầm Uyên.
Vả lại, Vi Trầm Uyên nếu không có mười phần nắm chắc, cũng sẽ không dám ở trước mặt Thiên Tử, nói ra lời chắc như đinh đóng cột như thế, thân phận của hắn không còn gì nghi ngờ nữa rồi.
Cảnh Hựu Thần ngẩng đầu nhìn Tứ hoàng tử, nhìn thấy hai tròng mắt lạnh như băng hàm chứa tức giận, đáy lòng mơ hồ lạnh lẽo, hắn biết, một khi thân phận này được xác thực, thì mọi lời hắn vừa nói khi nãy, đều quy về việc hắn vì lòng riêng, đây là hành vi Minh Đế không thích nhất, hơn nữa chuyện hôm nay đã cuốn thêm hai vị trọng thần vào, không phải dễ dàng thoát khỏi nghi ngờ được.
Trong đầu Cảnh Hựu Thần lướt qua rất nhiều suy nghĩ, vội vàng hành lễ nói: "Bệ hạ, vi thần chỉ đang nói việc công, chỉ muốn làm rõ tính chân thật của khoa cử, về phần khác, vi thần cũng giống như bệ hạ và các vị đại nhân, vừa mới biết được Vi Trầm Uyên là con của thông phòng và đại ca."
Vi Trầm Uyên thấy Lý lão thái quân đã thừa nhận, liền lấy lại khối Huyết ngọc, cất vào trong lòng, lúc này mới xoay đầu lại, cười lạnh nói với Cảnh Hựu Thần: "Cảnh đại nhân lúc này còn khăng khăng không biết rõ mọi chuyện, ngay cả mẫu thân hạ quan được Trương các lão cho Tần Khanh làm con thừa tự mấy chục năm trước, ngươi cũng có thể điều tra ra được, lúc này nói không biết thân phận của hạ quan, hành động này thật đúng là khéo quá hóa vụn, e là không thể nào khiến mọi người tin phục."
Mới vừa rồi Cảnh Hựu Thần như thế nào ‘già mồm át lẽ phải’ gặng hỏi Trương các lão, khi đó có bao nhiêu đúng lý hợp tình, nay hắn vẫn còn mang lòng vọng tưởng, về chuyện của Trương các lão, hắn hao tốn tâm tư đi điều tra, vì ngày hôm nay có thể làm cho Vi Trầm Uyên, Tào Hưng Thịnh chịu tội lừa trên gạt dưới, ai ngờ đâu trong tình huống đã hết đường chối cãi, lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, hắn nói mình không biết, chỉ sợ là không ai tin.
Lòng người đều là ích kỷ, cho nên thời điểm phỏng đoán người khác, cũng sẽ theo góc độ ích kỷ mà suy nghĩ, hành vi hôm nay của Cảnh Hựu Thần, đều là vì sau khi biết được Vi Trầm Uyên là con vợ kế của Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo, muốn đi trước một bước ở trước mặt mọi người, bôi xấu thanh danh của Vi Trầm Uyên, sau đó bản thân thì thừa kế tước vị, kết hợp trước sau câu chuyện, đều vô cùng hợp tình hợp lý.
Dù sao vị trí Vĩnh Nghĩ Hầu, vô cùng đáng giá để người ta bày mưu nghĩ kế đi liều mạng.
Tứ hoàng tử ngồi tại chỗ của mình, bưng một ly trà, nửa khép mắt, khuôn mặt lạnh lùng càng thêm nghiêm nghị, ra vẻ như không quan tâm tới chuyện xảy ra trên điện, toàn thân tỏa ra tia lạnh lẽo ngoan độc.
Còn hoàng hậu thì ánh mắt lo lắng, cẩn thận suy nghĩ xem lúc này bản thân nói gì mới là tốt nhất, mới có thể thay đổi tình thế, bà ta đương nhiên biết chuyện hôm nay là do nhi tử thiết kế, nhưng mà thế sự hay thay đổi, cũng không phải con người đều có thể nắm được hết thảy trong lòng bàn tay, có ai ngờ được thân phận của Vi Trầm Uyên lại phức tạp như thế, trong lúc vạch trần thân phận cháu trai của Trương các lão, còn vén lên một bí mật khác.
Vân Khanh thu tất cả mọi việc vào trong tầm mắt, Vi Trầm Uyên thật sự đã có chuẩn bị mà đến, mỗi một bước đều dựa theo kế hoạch của Vi Trầm Uyên, hôm nay nói ra thân phận, nếu không phải có Cảnh Hựu Thần, như vậy lúc Vi Trầm Uyên xuất ra chứng cớ, sẽ không thể có hiệu quả như lúc này.
Nhưng Vi Trầm Uyên cũng đã dự liệu được, ở thời điểm quyết định tước vị Vĩnh Nghị Hầu, Cảnh Hựu Thần là một trong những trợ thủ đắc lực của Tứ hoàng tử, hắn nói ra việc này, đối với việc tranh đoạt tước vị vô cùng có lợi, cho nên nhất định sẽ do Cảnh Hựu Thần ở trên điện đưa ra, hơn nữa chức vị của hắn, là Hộ bộ, không liên quan đến công việc khoa cử, tuyệt đối là người thích hợp nhất.
Đáng tiếc, người có ngàn lo, mà thế sự cũng có ngàn biến, biến hóa chỉ trong một tích tắc.
Minh Đế là một người đa nghi suy nghĩ sâu xa, hắn đa nghi, đương nhiên phán đoán từ hành vi của những người xung quanh, ví như hôm nay, hắn sẽ không cho rằng Cảnh Hựu Thần là vì tra rõ chuyện trung thực trong khoa cử mà lên tiếng, lúc Vi Trầm Uyên nói ra thân phận của mình, Minh Đế sẽ cảm thấy, đây mới là mục đích chân chính của Cảnh Hựu Thần, bởi vì tất cả mọi người đều biết, Cảnh Hựu Thần là người có hy vọng nhất kế nhiệm tước vị, nhưng sau khi có con nối dòng của Vĩnh Nghị Hầu Cảnh Hạo xuất hiện, vậy thì mọi chuyện không hẳn sẽ đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.