Cẩm Tú Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 173: Thẩm phụ trở về 2

Túy Phong Ma

02/03/2017

Nghe vậy, mọi người đều để ý, trong ánh mắt có chút ngờ vực vô căn cứ, có kinh ngạc, cũng có nghi ngờ, mấy ngày nay Thẩm Vân khanh biểu hiện thông minh đến làm người khác kinh ngạc, vậy nếu người này không phải là Thẩm Vân khanh, vậy thì đại biểu cho Thẩm gia hết thảy toàn bộ đều sẽ rơi vào trong tay người khác.

Thẩm gia nếu là không người quản lý, như vậy liền quy vào trong tộc, mỗi người bọn họ đều sẽ được chia một phần, lúc này mọi người đều ngồi thẳng người.

"Ai nói ta không phải thực sự là Thẩm Vân khanh! Các ngươi có chứng cớ gì?"

Đại Trưởng Lão ở một bên xoa xoa đầu gối nói: "Cháu cũng đừng tức giận, nếu hôm nay tất cả mọi người ở đây, vậy thì cháu liền đem mũ sa lấy xuống, chỉ cần chúng ta thấy được dung mạo, liền biết có phải là cháu hay không."

Lời nói của đại Trưởng Lão so với tộc trưởng dễ nghe hơn rất nhiều, Tạ thị lúc này cũng ở bên cạnh đi ra, nhìn Vân Khanh nói: "Con hãy gỡ xuống cho bọn họ nhìn đi, miễn cho bọn họ nói này nói nọ."

Bà là vì Vân Khanh suy nghĩ, nhưng là Vân Khanh lại nhanh chóng lui hai bước, tránh được tay của Tạ thị, hành động này làm cho Tạ thị trong lòng cũng kinh ngạc.

Nữ nhi ngày thường đều cùng bà thân cận nhất, lúc này thế nhưng tránh bà, đây là. . . . . .

Bà nghĩ hai ngày này Vân Khanh không cho bà vào Qui Nhạn các, lại nghĩ đến hôm nay nàng thế nhưng lại không chịu cởi mũ sa vào từ đường, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ, thực sự Vân Khanh đã gặp chuyện?

Nghĩ tới cái kết quả này, Tạ thị chỉ cảm thấy thân mình lung lay sắp đổ, may mắn Phỉ Thúy ở bên cạnh không dấu vết đỡ bà.

Mà tộc trưởng cùng Thẩm Bình nhìn hành động Vân Khanh tránh lui, trao đổi ánh mắt với nhau càng thêm vui sướng, xem ra chuyện bọn họ làm đã thành công!

Thẩm Bình tức giận đứng lên nói: "Vân Khanh, ngươi đã nói không phải, như vậy cho mọi người ở đây nhìn xem một chút, ngươi là thật hay là giả, nếu là thật thì chúng ta sẽ không ý kiến gì, ngươi vì sao phải như vậy?"

Mọi người đều tận tình khuyên bảo, Vân Khanh trong hoàn cảnh bị bức ép, dưới lụa mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy mày liễu nhíu chặt, một đôi mắt phượng đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở một chỗ phía sau, ánh mắt lóe sáng.

Trong giọng nói có chút nghẹn ngào, rất không nguyện ý hỏi: "Các ngươi nhất định phải xem sao?"

"Đương nhiên, chúng ta chỉ cần xác định thật giả liền tốt rồi!" Tộc trưởng nói.



"Các người đều quá xem trọng rồi." Thanh âm của Vân Khanh có khiếp sợ, còn có không cam lòng, tay liền đem mũ sa trên đầu lấy xuống.

Khi nàng lấy mũ sa xuống, trước mặt mọi người là một gương mặt có nhiều nốt đỏ, trên nốt đỏ còn có chút mủ. Vốn là khuôn mặt tuyệt sắc vậy mà lúc này ở trong mắt người khác là một mảnh kinh sợ.

Thẩm Bình là người đầu tiên kêu lên: "Này. . . . . . Đây không phải là bệnh đậu mùa sao?"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều liều mạng lùi lại giữ khoảng cách rất xa.

Bệnh đậu mùa, không phân biệt nam nữ già trẻ cũng đều có thể bị. Mà khi mắc bệnh sẽ phát bệnh rất nhanh, đầu tiên là đau đầu, đau lưng, rét run hoặc rùng mình, sốt cao, còn có nôn mửa, táo bón, mất ngủ. Trên người bệnh nhân, hai gò má, cổ tay, cánh tay, thân thể cùng chân đều xuất hiện nốt đỏ. Bắt đầu là nốt đỏ phát ban, sau biến thành mẩn mụn đỏ, hai đến ba ngày sau mẩn mụn đỏ biến thành mụn nước, về sau mụn nước chuyển thành mủ mụn nước.

Bệnh đậu mùa lây bệnh rất nhanh, một khi lây bệnh, rất khó chữa khỏi, phần lớn đều chỉ có đường chết.

Cho nên không chỉ có mọi người trong tộc, một ít nha hoàn, ma ma phía sau Vân Khanh cũng lui về sau vài bước, bệnh đậu mùa có thể thông qua tiếp xúc mà lây bệnh, bọn họ âm thầm may mắn, mấy ngày này đại tiểu thư chỉ cho Lưu Thúy gần người, không cho họ tới gần.

Vân Khanh nhìn ánh mắt hèn mọn của mọi người, nước mắt chảy xuống, nàng không thể chịu đựng được ánh mắt ghét bỏ của mọi người, nói với bọn họ: "Ta sở dĩ không thể nói là vì vậy, hiện tại các ngươi đều thấy, ta như vậy nào có thể gặp người?"

Mà Thẩm Bình lui lại mấy bước, trên mặt xuất hiện thần sắc mừng rỡ, trong miệng hét lớn: "Ngươi nếu bị bệnh đậu mùa, vậy thì hẳn là sớm đến nơi cách ly, sao có thể ở tại gia!"

Mà Tạ thị cũng cả người phát run, nhưng bà khác những người khác, đi về phía trước vài bước, đôi mắt trợn to, không dám tin hỏi: "Vân Khanh, con làm sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa, làm sao có thể nhiễm thứ này!"

Bệnh đậu mùa không phải tùy tiện truyền nhiễm, trong thành Dương Châu vẫn chưa có người bị nhiễm bệnh, Vân Khanh trong khoảng thời gian này không có đi ra ngoài, không tiếp xúc người khác, làm sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa a. . . . . .

Bà đi về phía trước, Vân Khanh bước lui về sau, theo bước chân lui về phía sau của Vân Khanh, Tạ thị rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng, "Vân Khanh, con để nương xem một chút, xem vì sao lại thế này a?"

"Không, không, nương, con cũng không biết sao lại thế này. Từ ngày ấy, sau khi tộc trưởng bọn họ đến đây, ngày hôm sau con đã cảm thấy không thoải mái, trên mặt xuất hiện vết đỏ, kết quả, kết quả. . . . . . bị thành bộ dáng này rồi!" Vân Khanh liều mạng lắc lắc đầu, không cho Tạ thị đụng tới nàng, "Nương, người đừng tới, bệnh đậu mùa sẽ lây bệnh . . . . . ."

"Đúng, bệnh đậu mùa lây bệnh rất nhanh! Chạy nhanh đi báo đem nàng đưa đến nơi cách ly đi, như vậy mới sẽ không lây bệnh cho người khác!" Thẩm Bình cao giọng hô.



Tạ thị quay lại nhìn, ánh sáng lạnh xuyên qua nước mắt truyền tới, "Không được! Ta tuyệt không muốn Vân Khanh bị đưa đi cách ly sở, chỗ kia hẻo lánh lại không có người chiếu cố quan tâm, các ngươi đừng mơ tưởng đưa Vân Khanh của ta vào trong đó!"

Tạ thị vọt tiến lên, đẩy đám người đang muốn xông tới kéo Vân Khanh ra, "Các ngươi tránh ra cho ta! Tránh ra! Không được đưa Vân Khanh đi cách ly! Không được đi!"

Bà hai mắt đỏ lên, giống như sói mẹ che chở cho sói con, những người khác đều bị khí thế của bà trấn trụ!

Nhưng là bất quá chỉ một lát, đám người lại xôn xao lên, "Phải đưa đi, nhất định phải đưa đi, nếu lây bệnh ra ngoài thì toàn bộ thành Dương Châu liền xong rồi a!"

Tộc trưởng cùng Thẩm Bình trong mắt hiện lên đắc ý, dưới tình hình này không cần bọn họ lần nữa động thủ, người khác cũng sẽ sợ bị lây bệnh, Vân Khanh phải bị đưa đi, chỉ cần Vân Khanh đưa đến sở cách ly, như vậy Thẩm gia liền không người quản lý, bọn họ muốn nhúng tay vào đã không còn có người có thể ngăn trở rồi!

Đến lúc đó lại tạo chút tin đồn thất thiệt bêu xấu Tạ thị, đem bà cùng hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa kia giải quyết. . . . . .

Nghĩ vậy, hai người bọn họ mắt lóe sáng kinh người!

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, lão Lục quản gia Thẩm phủ trói một nha hoàn tiến vào, quỳ trên mặt đất, ả ta vừa thấy Vân Khanh liền sợ tới mức toàn thân phát run, liều mạng lắc đầu nói: "Đại tiểu thư, mặt của người, mặt của người. . . . . ."

Vân Khanh nhìn nha hoàn kia, đây là nha hoàn cấp ba trong viện của nàng, tên tiểu Mai, nàng khó hiểu nhìn Lục lão, Lưu Thúy ở phía trước liền mở miệng hỏi: "Tiểu Mai, ngươi không phải xin phép về nhà thăm người thân sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Lục lão hung dữ đá tiểu Mai một cước, "Nhanh chút nói, ngươi hôm kia lén lút ở trà phòng làm cái gì?"

Tiểu Mai bị đá như vậy cả người phát run,cúi đầu run rẩy nói : "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, người tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ không biết thuốc bột kia có thể gây bệnh đậu mùa, bằng không nô tỳ như thế nào cũng không dám hạ độc a!"

"Cái gì, là ngươi hạ độc?!" Lưu Thúy lớn tiếng chất vấn.

"Nô tỳ nhận tiền của người ta nhưng nô tỳ như thế nào cũng không có nghĩ đến nó có thể gây bệnh đậu mùa! Cầu đại tiểu thư tha thứ nô tỳ, tha thứ nô tỳ!" Tiểu Mai quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu cầu xin.

Nhưng là Vân Khanh không có nửa điểm xót thương, nàng nhìn nha hoàn kia, đáy mắt đều là lãnh ý, "Ngươi nói cho ta biết, là ai sai khiến ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Tú Đích Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook