Quyển 2 - Chương 144: Thống khoái hết giận 2
Túy Phong Ma
02/03/2017
Kỳ thật Lý ma ma, Phỉ Thúy và bọn người bên cạnh, đều nhìn ra được Tạ
thị đây là đang cố gắng chống đỡ, nhưng nay đã như vậy, không mạnh mẽ
chống đỡ cũng không còn cách nào khác, Lý Tư đã tiêu tiền mướn rất nhiều người dọc theo sông tìm kiếm, thậm chí treo giải thưởng tìm kiếm, chỉ
cần Thẩm Mậu còn sống, tất nhiên có hi vọng tìm trở về.
Có một việc, Tạ thị cùng Vân Khanh ý kiến giống nhau, các nàng muốn nếu còn sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể, tuyệt không muốn giống nhà kia, nửa tháng không thấy người sẽ làm tang sự.
Vân Khanh luôn tự nói với mình, phụ thân ở kiếp trước chưa từng gặp nạn, vẫn yên ổn sống đến vài năm sau, cả đời này cũng sẽ không thể gặp chuyện không may sớm như thế được.
Toàn bộ Thẩm phủ mặc dù không ai nói ai, nhưng cũng là mây đen bao phủ, nhưng tin tức như thế đã rơi vào trong tai Tạ di nương, quả thực giống như tiếng chuông reo vui đang hò hét trong lòng.
Từ sau khi bà ta chuyển ra Thẩm gia, cùng Tạ thị ít có qua lại, nhưng trong thâm tâm bà ta vẫn cho là Tạ thị luôn tự cao tự đại, cố ý ở trước mặt bà ta lên mặt, trong lòng bà ta rất không thoải mái, luôn muốn tìm một cơ hội công kích Tạ thị.
Hôm nay, ông trời đã cho bà ta cơ hội.
Vì thế bà ta mang theo Vi Ngưng Tử, đến cửa cầu kiến.
Tiến vào trong phủ, bà ta liền nhìn nhìn trái ngó phải không ngừng nhíu mày, đợi vào trong phòng Tạ thị, liền lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ a, hạ nhân trong phủ các người là làm sao vậy, tại sao trong sân còn treo đầy lồng đèn đỏ, đây không phải là có ý định bất kính với tỷ sao! Thật sự là rất không có giáo dưỡng rồi!"
"Ta không biết là có chỗ nào không đúng." Tạ thị thần sắc thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tạ di liếc mắt một cái, đáy mắt có chút sắc bén.
Tạ di nhìn Tạ thị, chỉ cảm thấy bà đang gắng gượng chống đỡ, ra vẻ như ngươi không nói ta cũng biết’, ngồi xuống ghế bành bằng cây tử đằng khảm hoa hồng bên cạnh, cầm khăn điểm điểm dưới mũi nói: "Tỷ tỷ cũng đừng thương tâm, nay toàn thành người nào không biết tỷ phu đã xảy ra chuyện, hơn nữa ba nhà khác cũng đã sớm làm tang sự, cũng chỉ còn tỷ tỷ, chống đỡ không làm tang sự cho tỷ phu, cũng không biết tỷ tỷ an cái gì tâm a."
Tạ thị nghe xong những lời này, hết sức không thoải mái, cái gì gọi là không làm tang sự cho Thẩm Mậu, trước kia đối với muội muội này bà không cảm thấy chán ghét đến như vậy, như thế nào hôm nay lại hận không thể lấy châm đâm nát miệng của nàng! Tạ thị nhất thời tức giận nói: "Ngươi nói chuyện vẫn nên chú ý một chút, tỷ phu ngươi quan phủ còn chưa nói cái gì, nay còn đang nghĩ cách cứu viện!"
Tạ di biến sắc, không nghĩ tới Tạ thị sẽ phản bác lại bà ta mạnh mẽ như vậy, bà ta không biết mấy ngày này tính cách ngoài mềm trong cứng của Tạ Thị phát huy bao nhiêu phần, lại đến gây chuyện với Tạ thị, tuyệt đối không có kết quả tốt.
"Tỷ tỷ người nói lời này thật không đúng, đá lở lớn như vậy, lại bị trôi xuống sông, nếu nói tỷ phu không bị cuốn trôi, thì cũng quá kỳ quái, tỷ cứ như vậy không chịu làm tang sự, có phải hay không sợ bị ta cười tỷ a, sẽ không, ta sẽ không cười nhạo tỷ, dù sao ta cũng là quả phụ, tỷ cũng là quả phụ, tất cả đều giống nhau thôi!" Tạ di càng nói càng quá đáng, Lý ma ma nghe mà liên tục nhíu mày, nhị tiểu thư này thật sự là đầu óc bị choáng váng rồi sao? Nay Thẩm phủ xảy ra chuyện, bà ta không đến an ủi Tạ thị thì thôi, lại mở miệng câu câu đều nguyền rủa Thẩm Mậu.
Vân Khanh vốn đang ở chính sảnh với Tạ thị, lúc này cũng ngồi trong phòng, vừa nhìn thấy Tạ di cùng Vi Ngưng Tử tới, hai mắt liền giống như chứa băng hàn, hai mẹ con này vào cửa liền sẽ không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Tạ di câu câu phun ra đều ác độc vô cùng, cũng không có một chứ tốt
"Dì là làm quả phụ làm đến nghiện sao, như thế nào lại muốn người khác cùng làm với dì chứ?" Vân Khanh lạnh lùng cười nói.
"Biểu muội, ngươi đang nói cái gì, mẹ ta là trưởng bối của ngươi, ngươi lời này một chút lễ tiết đều không có, tôn già kính trẻ ngươi chẳng lẽ đã quên sao?!" Vi Ngưng Tử vốn là tới xem kịch vui, nàng ta vốn không có ý định mở miệng, đến xem thảm trạng của Thẩm phủ cũng là việc tốt, nay Vi phủ đã từ từ xâm nhập vào được xã hội thượng lưu ở Dương Châu, mà Thẩm gia, nếu Thẩm Mậu thực sự đã chết, gia nghiệp lớn như vậy lại không ai quản lý, rất nhanh sẽ suy tàn, đến lúc đó Thẩm Vân Khanh - một thương nữ đã mất cha, sao có thể so sánh với nàng ta! Chỉ có thể so với nàng ta còn thảm hại hơn thôi!
"Biểu tỷ nói rất đúng, tôn già kính trẻ này nọ của ta ở trên người dì là không có lấy một chút, dì vừa vào cửa liền đối với tỷ tỷ miệng đầy ác ngữ, nguyền rủa tỷ phu. Muốn ta tôn già kính trẻ, có thể, nhưng cũng phải xem người kia có đáng để tôn kính hay không!" Vân Khanh cũng không cùng Vi Ngưng Tử khách khí, người như vậy không phải da mặt dày, là căn bản không có da mặt!
"Tạ Văn Uyên, đây là cách ngươi dạy dỗ nữ nhi ngươi sao, nói ta miệng đầy ác ngữ, nàng vậy thì có hơn gì ta!" Tạ di nghe Vân Khanh mắng bà ta, rốt cục nhịn không được bốc hỏa.
"Nàng là nữ nhi của ta!" Tạ thị biến sắc, Tạ di thế nhưng trực tiếp gọi tên của bà, ngày thường bà tính tình quá tốt rồi, mới để cho thứ muội này quá đáng như thế.
"A phi! Nữ nhi của ngươi thì sao, vừa rồi ta một câu nói cũng không sai, Thẩm Mậu đã chết, nay thành Dương Châu người nào mà không biết, ba nhà khác đã sớm làm tang lễ, chỉ có ngươi, mỗi ngày còn mặc đồ đỏ bận rộn ở trong này làm ngơ lời rêu rao, nói như thế nào thì Thẩm Mậu trước kia đối với ngươi cũng không tệ lắm, nay ngươi thế nhưng lại đối xử với hắn như vậy! Nếu hắn sau khi chết biết ngươi có bậc này đức hạnh, không chừng sẽ hối hận không kịp!" Tạ di sảng khoái đem những lời trong lòng mắng ra.
Tạ thị nhìn chằm chằm bà ta, ngón tay cầm lấy đệm lót dưới thân, tức giận đến mũi thở phì phò.
Tạ di mắng đúng là sảng khoái, thấy Tạ thị không nói được lời nào, cho là mình đều nói trúng, nói tiếp: "Ta cho ngươi biết, ngươi cho dù không làm tang lễ thì sao, người nào cũng biết ngươi là quả phụ, ngươi cho là chính ngươi so với ta cao thượng hơn sao, là cái đích nữ, đích nữ thì làm sao chứ, hiện tại ngươi còn không phải là quả phụ, còn là một thương gia quả phụ! Tạ Văn Uyên, ta cho ngươi biết, ngươi làm quả phụ là chắc rồi!"
Tạ thị ánh mắt biến đổi, đột nhiên đứng lên, cầm lấy bàn tính bên cạnh, hướng đầu của Tạ di mà đánh, một tay hung hăng kéo tóc của bà ta, một tay khác hướng miệng bà ta mà tát, vừa tát vừa mắng, "Ngươi là ả quả phụ chết tiệt, thối tha, tiện nhân, ngươi mất phu quân, đến nương tựa vào ta, ta chiêu đãi ngươi có đồ ngon mà ăn có đồ tốt mà mặc, tìm phòng ở giúp ngươi, mua gia cụ cho ngươi, ngươi thế nhưng ở trong này nguyền rủa phu quân ta, Tạ Tố Linh, ta cho ngươi biết, ngươi đừng cho là ta sợ ngươi, ta là khinh thường cho cùng loại thứ nữ như ngươi tranh đấu, hôm nay ngươi nếu đã đến đây, ta sẽ nói cho ngươi biết, cái gì gọi là trưởng tỷ như mẹ, cái gì gọi là con vợ cả vi tôn, cái gì gọi là Tạ gia phong phạm. . . . . ."
Tạ di không biết Tạ thị sẽ đột nhiên bạo phát như vậy, bị bà kéo da đầu dùng sức đè xuống, không thể nâng lên, phía trên còn có bàn tính gỗ rắn chắc kia từng phát từng phát nện lên trên lưng bà ta, trên đầu bị đánh, mỗi một cái đều khiến bà ta toàn thân đau đớn muốn chết.
Bà ta không biết, nguyên nhân Tạ thị vẫn gắng gượng chống đỡ, chính là bởi vì bà cùng Thẩm Mậu là có tình cảm vợ chồng chân chính, hơn nữa trong phủ còn có một nữ nhi chưa xuất giá, cùng hai đứa con nhỏ luôn đòi quà, nếu bà ngã xuống, trong nhà một trụ cột đều không có, mấy ngày nay bà vẫn dựa vào niềm tin Thẩm Mậu còn sống mà chống đỡ, hôm nay Tạ di đến đây, mỗi một câu đều nói Thẩm Mậu đã chết, Tạ thị làm sao có thể nhẫn, mấy ngày nay oán khí, tức giận, đau thương, sợ hãi đều dồn vào bàn tính trong tay, liều mạng mà hướng trên người Tạ di mà đánh!
Vi Ngưng Tử nhìn thấy Tạ di bị đánh, muốn động thủ, Vân Khanh ánh mắt vừa động, Lý ma ma cùng Phỉ Thúy, Hổ Phách lập tức đi lên đem Vi Ngưng Tử chắn bên ngoài, các nàng cố ý làm bộ như can ngăn, không cho Vi Ngưng Tử giúp Tạ di.
Vừa rồi lúc Tạ di nói những lời này, Lý ma ma đã muốn động thủ, lúc này cũng muốn dùng sức mà dạy dỗ người kia, nhị tiểu thư chết tiệt này, lần nào thấy mặt cũng đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét như vậy!
Cho đến khi thấy Tạ thị đánh đến sắp hết sức, Lý ma ma mới nửa khuyên nửa đỡ dìu Tạ thị ngồi sang một bên.
Vi Ngưng Tử chạy nhanh qua dìu Tạ di, Tạ di toàn thân từ đầu đến lưng, không có chỗ nào là không đau, ngay cả đứng cũng không thể thẳng được, Vi Ngưng Tử cả giận nói: "Các ngươi đây là ý gì, ta cùng mẫu thân cố ý tới thăm các ngươi, các ngươi không cảm tạ thì thôi, thế nhưng còn động thủ đánh người! Thẩm phủ rốt cuộc có còn quy củ hay không!"
Vân Khanh khinh thường nhìn hai người bọn họ, "Các ngươi vấn an kiểu này, nếu không làm thế, chỉ sợ các ngươi là muốn đem chúng ta còn đang sống mà nói cho tức chết! Nay mẫu thân ta đánh dì, đó cũng là trưởng tỷ như mẹ, giáo huấn ấu muội, dạy cho nàng cái gì là quy củ!"
"Ngươi. . . . . ." Vi Ngưng Tử bị lời nói của Vân Khanh làm cho nghẹn lại cơ hồ nói không ra lời, "Dượng đã xảy ra chuyện, các ngươi không làm tang sự, vốn là không đúng, làm sao còn có thể treo đèn lồng màu đỏ chứ, việc này không hợp lí!"
Có một việc, Tạ thị cùng Vân Khanh ý kiến giống nhau, các nàng muốn nếu còn sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể, tuyệt không muốn giống nhà kia, nửa tháng không thấy người sẽ làm tang sự.
Vân Khanh luôn tự nói với mình, phụ thân ở kiếp trước chưa từng gặp nạn, vẫn yên ổn sống đến vài năm sau, cả đời này cũng sẽ không thể gặp chuyện không may sớm như thế được.
Toàn bộ Thẩm phủ mặc dù không ai nói ai, nhưng cũng là mây đen bao phủ, nhưng tin tức như thế đã rơi vào trong tai Tạ di nương, quả thực giống như tiếng chuông reo vui đang hò hét trong lòng.
Từ sau khi bà ta chuyển ra Thẩm gia, cùng Tạ thị ít có qua lại, nhưng trong thâm tâm bà ta vẫn cho là Tạ thị luôn tự cao tự đại, cố ý ở trước mặt bà ta lên mặt, trong lòng bà ta rất không thoải mái, luôn muốn tìm một cơ hội công kích Tạ thị.
Hôm nay, ông trời đã cho bà ta cơ hội.
Vì thế bà ta mang theo Vi Ngưng Tử, đến cửa cầu kiến.
Tiến vào trong phủ, bà ta liền nhìn nhìn trái ngó phải không ngừng nhíu mày, đợi vào trong phòng Tạ thị, liền lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ a, hạ nhân trong phủ các người là làm sao vậy, tại sao trong sân còn treo đầy lồng đèn đỏ, đây không phải là có ý định bất kính với tỷ sao! Thật sự là rất không có giáo dưỡng rồi!"
"Ta không biết là có chỗ nào không đúng." Tạ thị thần sắc thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tạ di liếc mắt một cái, đáy mắt có chút sắc bén.
Tạ di nhìn Tạ thị, chỉ cảm thấy bà đang gắng gượng chống đỡ, ra vẻ như ngươi không nói ta cũng biết’, ngồi xuống ghế bành bằng cây tử đằng khảm hoa hồng bên cạnh, cầm khăn điểm điểm dưới mũi nói: "Tỷ tỷ cũng đừng thương tâm, nay toàn thành người nào không biết tỷ phu đã xảy ra chuyện, hơn nữa ba nhà khác cũng đã sớm làm tang sự, cũng chỉ còn tỷ tỷ, chống đỡ không làm tang sự cho tỷ phu, cũng không biết tỷ tỷ an cái gì tâm a."
Tạ thị nghe xong những lời này, hết sức không thoải mái, cái gì gọi là không làm tang sự cho Thẩm Mậu, trước kia đối với muội muội này bà không cảm thấy chán ghét đến như vậy, như thế nào hôm nay lại hận không thể lấy châm đâm nát miệng của nàng! Tạ thị nhất thời tức giận nói: "Ngươi nói chuyện vẫn nên chú ý một chút, tỷ phu ngươi quan phủ còn chưa nói cái gì, nay còn đang nghĩ cách cứu viện!"
Tạ di biến sắc, không nghĩ tới Tạ thị sẽ phản bác lại bà ta mạnh mẽ như vậy, bà ta không biết mấy ngày này tính cách ngoài mềm trong cứng của Tạ Thị phát huy bao nhiêu phần, lại đến gây chuyện với Tạ thị, tuyệt đối không có kết quả tốt.
"Tỷ tỷ người nói lời này thật không đúng, đá lở lớn như vậy, lại bị trôi xuống sông, nếu nói tỷ phu không bị cuốn trôi, thì cũng quá kỳ quái, tỷ cứ như vậy không chịu làm tang sự, có phải hay không sợ bị ta cười tỷ a, sẽ không, ta sẽ không cười nhạo tỷ, dù sao ta cũng là quả phụ, tỷ cũng là quả phụ, tất cả đều giống nhau thôi!" Tạ di càng nói càng quá đáng, Lý ma ma nghe mà liên tục nhíu mày, nhị tiểu thư này thật sự là đầu óc bị choáng váng rồi sao? Nay Thẩm phủ xảy ra chuyện, bà ta không đến an ủi Tạ thị thì thôi, lại mở miệng câu câu đều nguyền rủa Thẩm Mậu.
Vân Khanh vốn đang ở chính sảnh với Tạ thị, lúc này cũng ngồi trong phòng, vừa nhìn thấy Tạ di cùng Vi Ngưng Tử tới, hai mắt liền giống như chứa băng hàn, hai mẹ con này vào cửa liền sẽ không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Tạ di câu câu phun ra đều ác độc vô cùng, cũng không có một chứ tốt
"Dì là làm quả phụ làm đến nghiện sao, như thế nào lại muốn người khác cùng làm với dì chứ?" Vân Khanh lạnh lùng cười nói.
"Biểu muội, ngươi đang nói cái gì, mẹ ta là trưởng bối của ngươi, ngươi lời này một chút lễ tiết đều không có, tôn già kính trẻ ngươi chẳng lẽ đã quên sao?!" Vi Ngưng Tử vốn là tới xem kịch vui, nàng ta vốn không có ý định mở miệng, đến xem thảm trạng của Thẩm phủ cũng là việc tốt, nay Vi phủ đã từ từ xâm nhập vào được xã hội thượng lưu ở Dương Châu, mà Thẩm gia, nếu Thẩm Mậu thực sự đã chết, gia nghiệp lớn như vậy lại không ai quản lý, rất nhanh sẽ suy tàn, đến lúc đó Thẩm Vân Khanh - một thương nữ đã mất cha, sao có thể so sánh với nàng ta! Chỉ có thể so với nàng ta còn thảm hại hơn thôi!
"Biểu tỷ nói rất đúng, tôn già kính trẻ này nọ của ta ở trên người dì là không có lấy một chút, dì vừa vào cửa liền đối với tỷ tỷ miệng đầy ác ngữ, nguyền rủa tỷ phu. Muốn ta tôn già kính trẻ, có thể, nhưng cũng phải xem người kia có đáng để tôn kính hay không!" Vân Khanh cũng không cùng Vi Ngưng Tử khách khí, người như vậy không phải da mặt dày, là căn bản không có da mặt!
"Tạ Văn Uyên, đây là cách ngươi dạy dỗ nữ nhi ngươi sao, nói ta miệng đầy ác ngữ, nàng vậy thì có hơn gì ta!" Tạ di nghe Vân Khanh mắng bà ta, rốt cục nhịn không được bốc hỏa.
"Nàng là nữ nhi của ta!" Tạ thị biến sắc, Tạ di thế nhưng trực tiếp gọi tên của bà, ngày thường bà tính tình quá tốt rồi, mới để cho thứ muội này quá đáng như thế.
"A phi! Nữ nhi của ngươi thì sao, vừa rồi ta một câu nói cũng không sai, Thẩm Mậu đã chết, nay thành Dương Châu người nào mà không biết, ba nhà khác đã sớm làm tang lễ, chỉ có ngươi, mỗi ngày còn mặc đồ đỏ bận rộn ở trong này làm ngơ lời rêu rao, nói như thế nào thì Thẩm Mậu trước kia đối với ngươi cũng không tệ lắm, nay ngươi thế nhưng lại đối xử với hắn như vậy! Nếu hắn sau khi chết biết ngươi có bậc này đức hạnh, không chừng sẽ hối hận không kịp!" Tạ di sảng khoái đem những lời trong lòng mắng ra.
Tạ thị nhìn chằm chằm bà ta, ngón tay cầm lấy đệm lót dưới thân, tức giận đến mũi thở phì phò.
Tạ di mắng đúng là sảng khoái, thấy Tạ thị không nói được lời nào, cho là mình đều nói trúng, nói tiếp: "Ta cho ngươi biết, ngươi cho dù không làm tang lễ thì sao, người nào cũng biết ngươi là quả phụ, ngươi cho là chính ngươi so với ta cao thượng hơn sao, là cái đích nữ, đích nữ thì làm sao chứ, hiện tại ngươi còn không phải là quả phụ, còn là một thương gia quả phụ! Tạ Văn Uyên, ta cho ngươi biết, ngươi làm quả phụ là chắc rồi!"
Tạ thị ánh mắt biến đổi, đột nhiên đứng lên, cầm lấy bàn tính bên cạnh, hướng đầu của Tạ di mà đánh, một tay hung hăng kéo tóc của bà ta, một tay khác hướng miệng bà ta mà tát, vừa tát vừa mắng, "Ngươi là ả quả phụ chết tiệt, thối tha, tiện nhân, ngươi mất phu quân, đến nương tựa vào ta, ta chiêu đãi ngươi có đồ ngon mà ăn có đồ tốt mà mặc, tìm phòng ở giúp ngươi, mua gia cụ cho ngươi, ngươi thế nhưng ở trong này nguyền rủa phu quân ta, Tạ Tố Linh, ta cho ngươi biết, ngươi đừng cho là ta sợ ngươi, ta là khinh thường cho cùng loại thứ nữ như ngươi tranh đấu, hôm nay ngươi nếu đã đến đây, ta sẽ nói cho ngươi biết, cái gì gọi là trưởng tỷ như mẹ, cái gì gọi là con vợ cả vi tôn, cái gì gọi là Tạ gia phong phạm. . . . . ."
Tạ di không biết Tạ thị sẽ đột nhiên bạo phát như vậy, bị bà kéo da đầu dùng sức đè xuống, không thể nâng lên, phía trên còn có bàn tính gỗ rắn chắc kia từng phát từng phát nện lên trên lưng bà ta, trên đầu bị đánh, mỗi một cái đều khiến bà ta toàn thân đau đớn muốn chết.
Bà ta không biết, nguyên nhân Tạ thị vẫn gắng gượng chống đỡ, chính là bởi vì bà cùng Thẩm Mậu là có tình cảm vợ chồng chân chính, hơn nữa trong phủ còn có một nữ nhi chưa xuất giá, cùng hai đứa con nhỏ luôn đòi quà, nếu bà ngã xuống, trong nhà một trụ cột đều không có, mấy ngày nay bà vẫn dựa vào niềm tin Thẩm Mậu còn sống mà chống đỡ, hôm nay Tạ di đến đây, mỗi một câu đều nói Thẩm Mậu đã chết, Tạ thị làm sao có thể nhẫn, mấy ngày nay oán khí, tức giận, đau thương, sợ hãi đều dồn vào bàn tính trong tay, liều mạng mà hướng trên người Tạ di mà đánh!
Vi Ngưng Tử nhìn thấy Tạ di bị đánh, muốn động thủ, Vân Khanh ánh mắt vừa động, Lý ma ma cùng Phỉ Thúy, Hổ Phách lập tức đi lên đem Vi Ngưng Tử chắn bên ngoài, các nàng cố ý làm bộ như can ngăn, không cho Vi Ngưng Tử giúp Tạ di.
Vừa rồi lúc Tạ di nói những lời này, Lý ma ma đã muốn động thủ, lúc này cũng muốn dùng sức mà dạy dỗ người kia, nhị tiểu thư chết tiệt này, lần nào thấy mặt cũng đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét như vậy!
Cho đến khi thấy Tạ thị đánh đến sắp hết sức, Lý ma ma mới nửa khuyên nửa đỡ dìu Tạ thị ngồi sang một bên.
Vi Ngưng Tử chạy nhanh qua dìu Tạ di, Tạ di toàn thân từ đầu đến lưng, không có chỗ nào là không đau, ngay cả đứng cũng không thể thẳng được, Vi Ngưng Tử cả giận nói: "Các ngươi đây là ý gì, ta cùng mẫu thân cố ý tới thăm các ngươi, các ngươi không cảm tạ thì thôi, thế nhưng còn động thủ đánh người! Thẩm phủ rốt cuộc có còn quy củ hay không!"
Vân Khanh khinh thường nhìn hai người bọn họ, "Các ngươi vấn an kiểu này, nếu không làm thế, chỉ sợ các ngươi là muốn đem chúng ta còn đang sống mà nói cho tức chết! Nay mẫu thân ta đánh dì, đó cũng là trưởng tỷ như mẹ, giáo huấn ấu muội, dạy cho nàng cái gì là quy củ!"
"Ngươi. . . . . ." Vi Ngưng Tử bị lời nói của Vân Khanh làm cho nghẹn lại cơ hồ nói không ra lời, "Dượng đã xảy ra chuyện, các ngươi không làm tang sự, vốn là không đúng, làm sao còn có thể treo đèn lồng màu đỏ chứ, việc này không hợp lí!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.