Quyển 2 - Chương 103: Thủy di nương bị hủy dung, hoàn toàn rơi đài 4
Túy Phong Ma
27/02/2017
Cho nên thời điểm nàng viết đơn thuốc, cố ý sử dụng giấy hoa đào trên bàn,
hơn nữa cố ý chọn bút lông sói, lại viết chữ to, như vậy mực nước đọng
nhiều, chữ sẽ lâu khô, chữ viết sẽ thấm xuống trang sau, làm sẵn chứng
cứ dự phòng.
Kế hoạch của Thủy di nương rất chu toàn, đáng tiếc, nàng ta không thích văn chương, mà người bình thường, cũng sẽ không biết giấy hoa đào còn có công dụng này, chỉ có người thường xuyên luyện thư pháp mới biết được.
Sai một bước, mất cả thế cờ.
Đúng lúc này Thẩm Mậu được nô tài đi thông báo đang bước vào viện, nghe người bên cạnh thuật lại ông đã biết rõ toàn bộ câu chuyện, quả thực là giận không kềm được, chỉ vào Thủy di nương nói: "Đem nàng ta đuổi về cho ta, đuổi trở về!"
Thủy di nương bị ma ma giữ ở một bên, căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể ngô ngô kêu không ngừng, dung nhan xinh đẹp ngày nào bởi vì tóc mây tán loạn, bẩn thỉu hèn mọn, càng thêm ghê người, Thẩm Mậu một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng ta, khoát tay bảo người kéo nàng ta ra ngoài.
Tạ thị nhìn lướt qua bọn nha hoàn ma ma đứng xung quanh, ánh mắt mang theo uy nghiêm, nói: "Sự việc hôm nay, các ngươi không ai được phép truyền ra ngoài, nếu có người để lộ một chữ, chớ trách ta không niệm tình chủ tớ!"
Tô Mi rốt cuộc cũng là thứ nữ quan gia, nếu như truyền ra ngoài bởi vì có người cố ý mưu hại mà chết ở Thẩm phủ, cho dù có Thủy di nương là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, khó nói trước được Tô gia có thể vịn vào cớ này gây ra chuyện gì hay không, có thể tránh được chút phiền toái thì càng tốt.
Sinh con khó sanh mà chết so với bị người mưu hại mà chết, thì dễ giải quyết hơn.
Lúc này Trần mẹ vẫn còn bị người kéo ở một bên, bà ta đã dần dần bình tĩnh lại, ma ma thấy bà ta không còn kịch liệt điên cuồng như trước nữa, trong lòng cũng nảy sinh chút đồng tình với bà ta, nói đến cùng, Trần mẹ cũng chỉ là một nô tài hộ chủ mà thôi.
Bà ta chạy đến trước mặt Thẩm Mậu, quỳ xuống nói: "Lão gia, lão nô biết vừa rồi lỡ mạo phạm tới phu nhân là không đúng, chỉ hy vọng lão gia có thể nhớ tới một năm tình cảm mà cô nương đi theo người, an táng cho cô nương thật tốt, lão nô nguyện ý lấy cái chết đền tội!"
Thẩm Mậu nghe nói bà ta vừa rồi tưởng Vân Khanh xuống tay, điên cuồng lao về phía Tạ thị, vốn là vô cùng tức giận, nhưng hiện tại nghe lời bà ta nói, lại hơi hơi mềm lòng.
Lúc Tô Mi đi theo ông chỉ có mười bảy tuổi, lúc đầu ông cũng rất mực cưng chiều nàng ta, nay nghĩ đến, tuy rằng không nói đến đứa nhỏ trong bụng nàng ta đến tột cùng là của ai, nhưng thời điểm nàng ta đi theo ông vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, sau đó lại vẫn luôn cạnh bên người ông, ở tại Thẩm phủ, hẳn là cũng không quen biết được với bao nhiêu người.
Người đã chết, lại truy tới cùng cũng không có ý nghĩa gì, ông quay đầu nhìn xem Tạ thị, nói đến cùng, chuyện ở hậu viện, vẫn do Tạ thị định đoạt.
Trần mẹ xem thần sắc của Thẩm Mậu, lập tức dập đầu quỳ lạy Tạ thị, tiếng bang bang vang lên rõ vô cùng, "Cầu phu nhân an táng tốt cho cô nương, vừa rồi nô tỳ mạo phạm phu nhân là có tội, nguyện ý lấy cái chết đền tội." Bà ta không có nhi tử, vẫn luôn bên cạnh Tô Mi, cơ hồ đã đem Tô Mi trở thành con gái của mình, loại cảm tình này so với Tạ thị và Vân Khanh, có lẽ chỉ thiếu công sinh đẻ mà thôi.
Tạ thị nhớ tới hành động vừa rồi của bà ta, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thế nhưng không thể không đối với hành động của Trần mẹ nảy sinh lòng đồng cảm, làm chủ tử hi vọng nhất bên người là nô tài trung tâm, tỷ như ma ma vừa nãy, chính là con sâu làm rầu nồi canh trong phủ, nếu không phải Vân Khanh sớm có phòng bị, lúc này bị phạt sẽ không là các nàng, Trần mẹ tuy nói quá khích, nhưng rốt cuộc vẫn là trung tâm .
"Vừa rồi lời nói của ta, ngươi đã nhớ kỹ chưa? !" Tạ thị nói.
"Sau khi mai táng Mi cô nương do khó sanh mà chết, chuyện khác cùng nô tỳ không quan hệ." Trần mẹ cúi đầu nói.
Tạ thị gật gật đầu, nghĩ đến Tô Mi vì sinh đứa nhỏ mà cứ như vậy chết đi, lại bởi vì là thông phòng nên không được vào phần mộ tổ tiên, khe khẽ thở dài nói: "Ta sẽ sai người mua cho nàng ta một khối mồ thích hợp."
"Đa tạ phu nhân." Trần mẹ nâng lên cái trán do dập đầu nhiều mà loang lổ máu, Tạ thị nhìn khuôn mặt bi ai của bà ta, lại mở miệng nói: "Hiện tại ngươi hãy thu thập đi, ta sẽ sai người ta lấy khế ước bán thân của ngươi, ngươi ra ngoài mà tìm kế mưu sinh khác."
Cho dù trung tâm, Trần mẹ cũng là chỉ trung tâm với Tô Mi, bà không muốn một người như thế ở trong phủ, tùy thời đều có thể nhiễu loạn trong phủ.
Trần mẹ cũng là người thông minh, tức thì lại dập đầu ba cái, đáy mắt có một loại quyết tuyệt, nói: "Phu nhân, ngài là người tốt." Liền đứng lên, đi vào bên trong thu thập đồ của mình.
Mà lão phu nhân dù sao tuổi đã lớn, vừa rồi tâm tình phập phồng lên xuống, cả người liền chống đỡ không nổi nữa, vừa đứng lên nói muốn trở về liền gục xuống trên người Vương ma ma.
Thẩm Mậu lập tức phân phó các nàng dìu lão phu nhân quay về Vinh Tùng đường, cũng may đại phu vẫn còn ở đây, liền trực tiếp thỉnh sang đó.
Hai bà đỡ sớm được mời sang sân khác, Tạ thị phân phó người cho các bà hai thỏi bạc, dặn các bà kín miệng, hai bà đỡ cũng không phải là người tốt lành gì, cầm bạc tự nhiên là câm miệng.
Thấy Tạ thị sắc mặt mệt mỏi, Vân Khanh nói: "Cha, người đỡ nương về viện nghỉ ngơi trước đi, nơi này đã có con rồi."
Mấy tháng qua đều là nàng làm chủ, trong nhà cũng không có việc gì hỗn loạn, nên Thẩm Mậu thấy sự tình đều xử lý xong, Lan Tâm viện đang được dọn dẹp, dặn dò vài câu liền đỡ Tạ thị quay về viện của bà.
Vân Khanh nhìn người trong viện, Lý ma ma đang chỉ huy các nàng quét sạch sẽ, còn có xử lý thi thể của Tô Mi, cả viện đều bận rộn.
Bạch di nương và Thu di nương cũng tiến lên cáo từ, Vân Khanh quét mắt nhìn các nàng một cái, gật gật đầu, bảo hai người các nàng đi xuống trước.
Trong phòng, vài ma ma đang nâng thi thể Tô Mi ra ngoài, trên ván giường màu trắng, nhìn không thấy được thi thể Tô Mi, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng nổi lên, cùng ngưng kết lại vết máu màu đỏ sậm, tích tóc rơi trên mặt đất.
"Thật sự là đáng thương a, bà đỡ đều nói là cái nam thai đâu."
"Đúng vậy a, nếu được sinh ra, cũng là trưởng tôn, cho dù là thứ tôn, cũng coi như không tệ rồi."
"Có cái gì đáng thương đồng cảm ở đây chứ, hậu viện nhà nào mà không phải như thế, di nương thông phòng khó sinh mà chết còn thiếu sao? Nhanh chút chuyển ra xe ngựa bên ngoài, thật là xui xẻo!"
". . . . . ."
Hạ nhân nhỏ giọng nghị luận, tiếng nói dần dần thấp xuống, nhưng cũng đủ truyền cả vào tai Vân Khanh rồi.
Thải Thanh ở một bên ngửi thấy mùi máu tươi phát ra từ chậu nước một nha hoàn đang bưng ra, ôm cái mũi nói : "Tiểu thư, chúng ta về Nhạn Các đi thôi."
Lưu Thúy cũng hiểu được tình cảnh trước mắt này nhìn không thoải mái, tiểu thư còn vào trong đó, cũng muốn sớm trở về tẩy rửa hương vị không rõ trên người, mở miệng nói: "Tiểu thư, nơi này Lý ma ma sẽ xử lý, chúng ta trở về đi."
Tà dương đỏ rực, chiếu vào trong viện, chén sứ đựng thuốc kia còn đặt bên cạnh chưa được bê ra, cũng không bị lấy đi, Vân Khanh đi qua, lấy khăn lụa bao quanh chén sứ cầm lên, sau khi nhìn vài lần, gật đầu nói: "Trở về."
Nàng cảm giác, cảm thấy có điểm gì là lạ, sự việc hôm nay có chút quái dị, nhưng nàng nghĩ không ra quái lạ ở chỗ nào, Thủy di nương đúng thật là người hạ dược, ma ma kia cũng thừa nhận, mẹ con Tô Mi cũng đã chết.
Hết thảy cũng có thể nói thực viên mãn, nhờ cái bẫy này, trong phủ đã loại bỏ được hai người.
Nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp?
Vân Khanh hạ mí mắt suy nghĩ, lơ đãng nắm chặt chiếc khăn trong tay, một đường nghĩ ngợi trở về, đến Nhạn Các, Lưu Thúy phân phó ma ma đi nấu nước, nhìn tay Vân Khanh nói: "Tiểu thư, người đừng dùng khăn này nữa, phía trên còn thấm nước thuốc kìa."
Vân Khanh cúi đầu nhìn lại, hai tay mình không để ý đã nắm chặt khăn khiến nước thuốc chảy ra, mỉm cười, thật sự là suy nghĩ đến thất thần rồi, Thải Thanh ở một bên nói: "Tiểu thư, người nhanh đi rửa tay a, nước thuốc này có độc đó."
"Làm sao sẽ. . . . . ." Vân Khanh cười đáp, lại nửa chừng ngưng bặt, mâu quang xẹt qua khăn tay, nhất thời trầm mặt, xoay người lập tức tiến vào thư phòng.
Nàng từ trên giá sách lấy xuống hai quyển sách thuốc, lướt nhìn hàng chữ trong đó, sắc mặt càng thêm trầm trọng: sự việc hôm nay, có cổ quái!
Kế hoạch của Thủy di nương rất chu toàn, đáng tiếc, nàng ta không thích văn chương, mà người bình thường, cũng sẽ không biết giấy hoa đào còn có công dụng này, chỉ có người thường xuyên luyện thư pháp mới biết được.
Sai một bước, mất cả thế cờ.
Đúng lúc này Thẩm Mậu được nô tài đi thông báo đang bước vào viện, nghe người bên cạnh thuật lại ông đã biết rõ toàn bộ câu chuyện, quả thực là giận không kềm được, chỉ vào Thủy di nương nói: "Đem nàng ta đuổi về cho ta, đuổi trở về!"
Thủy di nương bị ma ma giữ ở một bên, căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể ngô ngô kêu không ngừng, dung nhan xinh đẹp ngày nào bởi vì tóc mây tán loạn, bẩn thỉu hèn mọn, càng thêm ghê người, Thẩm Mậu một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng ta, khoát tay bảo người kéo nàng ta ra ngoài.
Tạ thị nhìn lướt qua bọn nha hoàn ma ma đứng xung quanh, ánh mắt mang theo uy nghiêm, nói: "Sự việc hôm nay, các ngươi không ai được phép truyền ra ngoài, nếu có người để lộ một chữ, chớ trách ta không niệm tình chủ tớ!"
Tô Mi rốt cuộc cũng là thứ nữ quan gia, nếu như truyền ra ngoài bởi vì có người cố ý mưu hại mà chết ở Thẩm phủ, cho dù có Thủy di nương là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, khó nói trước được Tô gia có thể vịn vào cớ này gây ra chuyện gì hay không, có thể tránh được chút phiền toái thì càng tốt.
Sinh con khó sanh mà chết so với bị người mưu hại mà chết, thì dễ giải quyết hơn.
Lúc này Trần mẹ vẫn còn bị người kéo ở một bên, bà ta đã dần dần bình tĩnh lại, ma ma thấy bà ta không còn kịch liệt điên cuồng như trước nữa, trong lòng cũng nảy sinh chút đồng tình với bà ta, nói đến cùng, Trần mẹ cũng chỉ là một nô tài hộ chủ mà thôi.
Bà ta chạy đến trước mặt Thẩm Mậu, quỳ xuống nói: "Lão gia, lão nô biết vừa rồi lỡ mạo phạm tới phu nhân là không đúng, chỉ hy vọng lão gia có thể nhớ tới một năm tình cảm mà cô nương đi theo người, an táng cho cô nương thật tốt, lão nô nguyện ý lấy cái chết đền tội!"
Thẩm Mậu nghe nói bà ta vừa rồi tưởng Vân Khanh xuống tay, điên cuồng lao về phía Tạ thị, vốn là vô cùng tức giận, nhưng hiện tại nghe lời bà ta nói, lại hơi hơi mềm lòng.
Lúc Tô Mi đi theo ông chỉ có mười bảy tuổi, lúc đầu ông cũng rất mực cưng chiều nàng ta, nay nghĩ đến, tuy rằng không nói đến đứa nhỏ trong bụng nàng ta đến tột cùng là của ai, nhưng thời điểm nàng ta đi theo ông vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, sau đó lại vẫn luôn cạnh bên người ông, ở tại Thẩm phủ, hẳn là cũng không quen biết được với bao nhiêu người.
Người đã chết, lại truy tới cùng cũng không có ý nghĩa gì, ông quay đầu nhìn xem Tạ thị, nói đến cùng, chuyện ở hậu viện, vẫn do Tạ thị định đoạt.
Trần mẹ xem thần sắc của Thẩm Mậu, lập tức dập đầu quỳ lạy Tạ thị, tiếng bang bang vang lên rõ vô cùng, "Cầu phu nhân an táng tốt cho cô nương, vừa rồi nô tỳ mạo phạm phu nhân là có tội, nguyện ý lấy cái chết đền tội." Bà ta không có nhi tử, vẫn luôn bên cạnh Tô Mi, cơ hồ đã đem Tô Mi trở thành con gái của mình, loại cảm tình này so với Tạ thị và Vân Khanh, có lẽ chỉ thiếu công sinh đẻ mà thôi.
Tạ thị nhớ tới hành động vừa rồi của bà ta, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thế nhưng không thể không đối với hành động của Trần mẹ nảy sinh lòng đồng cảm, làm chủ tử hi vọng nhất bên người là nô tài trung tâm, tỷ như ma ma vừa nãy, chính là con sâu làm rầu nồi canh trong phủ, nếu không phải Vân Khanh sớm có phòng bị, lúc này bị phạt sẽ không là các nàng, Trần mẹ tuy nói quá khích, nhưng rốt cuộc vẫn là trung tâm .
"Vừa rồi lời nói của ta, ngươi đã nhớ kỹ chưa? !" Tạ thị nói.
"Sau khi mai táng Mi cô nương do khó sanh mà chết, chuyện khác cùng nô tỳ không quan hệ." Trần mẹ cúi đầu nói.
Tạ thị gật gật đầu, nghĩ đến Tô Mi vì sinh đứa nhỏ mà cứ như vậy chết đi, lại bởi vì là thông phòng nên không được vào phần mộ tổ tiên, khe khẽ thở dài nói: "Ta sẽ sai người mua cho nàng ta một khối mồ thích hợp."
"Đa tạ phu nhân." Trần mẹ nâng lên cái trán do dập đầu nhiều mà loang lổ máu, Tạ thị nhìn khuôn mặt bi ai của bà ta, lại mở miệng nói: "Hiện tại ngươi hãy thu thập đi, ta sẽ sai người ta lấy khế ước bán thân của ngươi, ngươi ra ngoài mà tìm kế mưu sinh khác."
Cho dù trung tâm, Trần mẹ cũng là chỉ trung tâm với Tô Mi, bà không muốn một người như thế ở trong phủ, tùy thời đều có thể nhiễu loạn trong phủ.
Trần mẹ cũng là người thông minh, tức thì lại dập đầu ba cái, đáy mắt có một loại quyết tuyệt, nói: "Phu nhân, ngài là người tốt." Liền đứng lên, đi vào bên trong thu thập đồ của mình.
Mà lão phu nhân dù sao tuổi đã lớn, vừa rồi tâm tình phập phồng lên xuống, cả người liền chống đỡ không nổi nữa, vừa đứng lên nói muốn trở về liền gục xuống trên người Vương ma ma.
Thẩm Mậu lập tức phân phó các nàng dìu lão phu nhân quay về Vinh Tùng đường, cũng may đại phu vẫn còn ở đây, liền trực tiếp thỉnh sang đó.
Hai bà đỡ sớm được mời sang sân khác, Tạ thị phân phó người cho các bà hai thỏi bạc, dặn các bà kín miệng, hai bà đỡ cũng không phải là người tốt lành gì, cầm bạc tự nhiên là câm miệng.
Thấy Tạ thị sắc mặt mệt mỏi, Vân Khanh nói: "Cha, người đỡ nương về viện nghỉ ngơi trước đi, nơi này đã có con rồi."
Mấy tháng qua đều là nàng làm chủ, trong nhà cũng không có việc gì hỗn loạn, nên Thẩm Mậu thấy sự tình đều xử lý xong, Lan Tâm viện đang được dọn dẹp, dặn dò vài câu liền đỡ Tạ thị quay về viện của bà.
Vân Khanh nhìn người trong viện, Lý ma ma đang chỉ huy các nàng quét sạch sẽ, còn có xử lý thi thể của Tô Mi, cả viện đều bận rộn.
Bạch di nương và Thu di nương cũng tiến lên cáo từ, Vân Khanh quét mắt nhìn các nàng một cái, gật gật đầu, bảo hai người các nàng đi xuống trước.
Trong phòng, vài ma ma đang nâng thi thể Tô Mi ra ngoài, trên ván giường màu trắng, nhìn không thấy được thi thể Tô Mi, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng nổi lên, cùng ngưng kết lại vết máu màu đỏ sậm, tích tóc rơi trên mặt đất.
"Thật sự là đáng thương a, bà đỡ đều nói là cái nam thai đâu."
"Đúng vậy a, nếu được sinh ra, cũng là trưởng tôn, cho dù là thứ tôn, cũng coi như không tệ rồi."
"Có cái gì đáng thương đồng cảm ở đây chứ, hậu viện nhà nào mà không phải như thế, di nương thông phòng khó sinh mà chết còn thiếu sao? Nhanh chút chuyển ra xe ngựa bên ngoài, thật là xui xẻo!"
". . . . . ."
Hạ nhân nhỏ giọng nghị luận, tiếng nói dần dần thấp xuống, nhưng cũng đủ truyền cả vào tai Vân Khanh rồi.
Thải Thanh ở một bên ngửi thấy mùi máu tươi phát ra từ chậu nước một nha hoàn đang bưng ra, ôm cái mũi nói : "Tiểu thư, chúng ta về Nhạn Các đi thôi."
Lưu Thúy cũng hiểu được tình cảnh trước mắt này nhìn không thoải mái, tiểu thư còn vào trong đó, cũng muốn sớm trở về tẩy rửa hương vị không rõ trên người, mở miệng nói: "Tiểu thư, nơi này Lý ma ma sẽ xử lý, chúng ta trở về đi."
Tà dương đỏ rực, chiếu vào trong viện, chén sứ đựng thuốc kia còn đặt bên cạnh chưa được bê ra, cũng không bị lấy đi, Vân Khanh đi qua, lấy khăn lụa bao quanh chén sứ cầm lên, sau khi nhìn vài lần, gật đầu nói: "Trở về."
Nàng cảm giác, cảm thấy có điểm gì là lạ, sự việc hôm nay có chút quái dị, nhưng nàng nghĩ không ra quái lạ ở chỗ nào, Thủy di nương đúng thật là người hạ dược, ma ma kia cũng thừa nhận, mẹ con Tô Mi cũng đã chết.
Hết thảy cũng có thể nói thực viên mãn, nhờ cái bẫy này, trong phủ đã loại bỏ được hai người.
Nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp?
Vân Khanh hạ mí mắt suy nghĩ, lơ đãng nắm chặt chiếc khăn trong tay, một đường nghĩ ngợi trở về, đến Nhạn Các, Lưu Thúy phân phó ma ma đi nấu nước, nhìn tay Vân Khanh nói: "Tiểu thư, người đừng dùng khăn này nữa, phía trên còn thấm nước thuốc kìa."
Vân Khanh cúi đầu nhìn lại, hai tay mình không để ý đã nắm chặt khăn khiến nước thuốc chảy ra, mỉm cười, thật sự là suy nghĩ đến thất thần rồi, Thải Thanh ở một bên nói: "Tiểu thư, người nhanh đi rửa tay a, nước thuốc này có độc đó."
"Làm sao sẽ. . . . . ." Vân Khanh cười đáp, lại nửa chừng ngưng bặt, mâu quang xẹt qua khăn tay, nhất thời trầm mặt, xoay người lập tức tiến vào thư phòng.
Nàng từ trên giá sách lấy xuống hai quyển sách thuốc, lướt nhìn hàng chữ trong đó, sắc mặt càng thêm trầm trọng: sự việc hôm nay, có cổ quái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.