Quyển 2 - Chương 71: Tình thế đảo ngược, Thủy di nương bị đánh
Túy Phong Ma
26/02/2017
Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
“Ngươi còn muốn nói cái gì, giúp nương ác độc của ngươi lấp liếm sao?!” Lão phu nhân tức giận tận trời, hai mắt nhìn Vân Khanh như phun ra lửa, muốn đốt cháy cả nàng cùng Tạ thị thành tro mới cam tâm. Cũng dám mưu hại tôn tử của bà, lòng dạ thật quá ác độc, như rắn như rết!
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Vân Khanh, ai cũng muốn nhìn xem khi mọi chứng cớ đã vô cùng xác thực như thế này rồi, nàng còn có thể nói ra cái gì!
Thủy di nương nhìn Vân Khanh đứng ra, trong lòng xẹt qua một tia vui sướng. Nàng đi ra cũng tốt, chỉ cần nàng nói giúp Tạ thị, lão phu nhân tự nhiên sẽ cảm thấy Thẩm Vân Khanh cũng đáng ghét giống nương của nàng, rồi đuổi cả Tạ thị và con bé ra khỏi đây. Sau này, Thẩm phủ chính là bầu trời của riêng nàng ta.
Vân Khanh cười thản nhiên, mặt không chút nào bối rối, đi lên phía trước phúc thân với lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, hôm qua Vân Khanh cũng nhặt được một gói thuốc, muốn nhờ đại phu kiểm tra một chút xem đó là loại dược gì.”
Lúc này mà còn kiểm tra dược gì nữa? Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, lão phu nhân thì nhíu mày: “Lúc này đừng tưởng rằng ngươi hồ nháo là có thể dời đi trọng điểm.”
Dời đi trọng điểm? Nàng hoàn toàn không cần phải làm thế! Vân Khanh gật đầu với Thanh Liên. Thanh Liên lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc bột, trình trên lòng bàn tay.
Bích Lăng vừa thấy bao thuốc bột kia liền nhíu mày. Thủy di nương cũng kỳ quái hỏi: “Đây không phải là bao bột nhục quế sao?” Nàng nhìn thoáng qua Tạ thị một cách cổ quái, sau đó cười rộ lên nói: “Vừa rồi phu nhân chẳng đã nói là không hề lấy bột nhục quế gì sao? Cái này lại lấy từ trên người tiểu tỷ ra... Rất kỳ quái nha!”
Vân Khanh cười lạnh một tiếng, “Thủy di nương, ngươi há mồm cũng đừng vội vã loạn cắn người, coi chừng cắn chính mình đấy. Không muốn khóc khó coi đâu nhỉ!”
Lời này có ý ám chỉ, mặt Thủy di nương chợt lóe nét bối rối rồi biến mất ngay, lại lập tức phản bác: “Ta có nói gì sai đâu. Bột thuốc này thoạt nhìn giống như bột thuốc bên trong gói thuốc dưỡng thai của Mi cô nương mà!”
“Có phải hay không, cứ kêu đại phu đến bình luận đi!” Vân Khanh mỉm cười, nói với lão phu nhân, “Nếu tổ mẫu muốn định tội nương, nay ta lấy ra chứng cớ từ trên người, ngài kêu đại phu đến bình luận thì sẽ có lực thuyết phục hơn đấy!”
Lão phu nhân liếc xéo mắt nhìn Tạ thị vẻ mặt không phục đứng một bên, hừ lạnh nói: “Hừ, đi, vào kêu đại phu kia ra, cho hắn nhìn xem bao thuốc này bên trong đến tột cùng là cái gì!”
Bích Bình dẫn đại phu từ trong phòng đi ra, Thanh Liên liền cầm gói thuốc trong tay giao cho đại phu.
Lão phu nhân nói: “Mời ngươi nhìn xem, trong này là bột nhục quế ư?”
Mắt đại phu kia lóe lên một chút, thoáng giao tiếp trong không trung với Thủy di nương một cái, sau đó cầm lấy bao thuốc bột kia nhìn nhìn, lại sờ vài lần, sau đó quay đầu nhìn lão phu nhân, nói bằng giọng thập phần khẳng định: “Hồi lão phu nhân, đây cũng là bột nhục quế.”
Vân Khanh nhìn hắn, cười rộ lên nhẹ giọng nói: “Đại phu cần phải tinh tế nhìn kỹ nhé, đây có phải là bột nhục quế hay không.”
Bị cặp mắt phương đẹp đẽ kia nhìn chằm chằm vào mình, đại phu không hiểu sao lại có hơi kinh hoảng. Hắn lại mở ra, nhìn xem, lại ngửi ngửi, sau đó khẳng định nói: “Bao thuốc bột này chính là bột nhục quế, giống như đúc về mùi và màu sắc với loại thuốc bột bên trong thuốc dưỡng thai kia. Ta tuyệt đối không có nhìn lầm!”“Vậy sao. Đại phu thật sự giỏi ghê, chỉ cần sờ một lần như thế đã có thể phân biệt bột hậu phác và bột nhục quế rồi. Thế mà tiểu nữ bất tài trước đây một thời gian lật xem sách thuốc thì chỉ học được rằng, muốn phân biệt bột hậu phác và bột nhục quế nếu chỉ dựa vào màu sắc và khí vị thì khó có thể phân ra được. Ngay cả đại phu làm nghề y nhiều năm đều phải nếm thử một chút mới có thể khẳng định sự khác nhau giữa hai thứ. Thật không biết đại phu ngài hóa ra là hạnh lâm cao thủ tại Dương Châu, Vân Khanh thật là ếch ngồi đáy giếng!” Vân Khanh tiến lên một bước, đối mặt với đại phu mà ôn nhu cười nói.
Beta: Ishtar
“Ngươi còn muốn nói cái gì, giúp nương ác độc của ngươi lấp liếm sao?!” Lão phu nhân tức giận tận trời, hai mắt nhìn Vân Khanh như phun ra lửa, muốn đốt cháy cả nàng cùng Tạ thị thành tro mới cam tâm. Cũng dám mưu hại tôn tử của bà, lòng dạ thật quá ác độc, như rắn như rết!
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Vân Khanh, ai cũng muốn nhìn xem khi mọi chứng cớ đã vô cùng xác thực như thế này rồi, nàng còn có thể nói ra cái gì!
Thủy di nương nhìn Vân Khanh đứng ra, trong lòng xẹt qua một tia vui sướng. Nàng đi ra cũng tốt, chỉ cần nàng nói giúp Tạ thị, lão phu nhân tự nhiên sẽ cảm thấy Thẩm Vân Khanh cũng đáng ghét giống nương của nàng, rồi đuổi cả Tạ thị và con bé ra khỏi đây. Sau này, Thẩm phủ chính là bầu trời của riêng nàng ta.
Vân Khanh cười thản nhiên, mặt không chút nào bối rối, đi lên phía trước phúc thân với lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, hôm qua Vân Khanh cũng nhặt được một gói thuốc, muốn nhờ đại phu kiểm tra một chút xem đó là loại dược gì.”
Lúc này mà còn kiểm tra dược gì nữa? Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, lão phu nhân thì nhíu mày: “Lúc này đừng tưởng rằng ngươi hồ nháo là có thể dời đi trọng điểm.”
Dời đi trọng điểm? Nàng hoàn toàn không cần phải làm thế! Vân Khanh gật đầu với Thanh Liên. Thanh Liên lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc bột, trình trên lòng bàn tay.
Bích Lăng vừa thấy bao thuốc bột kia liền nhíu mày. Thủy di nương cũng kỳ quái hỏi: “Đây không phải là bao bột nhục quế sao?” Nàng nhìn thoáng qua Tạ thị một cách cổ quái, sau đó cười rộ lên nói: “Vừa rồi phu nhân chẳng đã nói là không hề lấy bột nhục quế gì sao? Cái này lại lấy từ trên người tiểu tỷ ra... Rất kỳ quái nha!”
Vân Khanh cười lạnh một tiếng, “Thủy di nương, ngươi há mồm cũng đừng vội vã loạn cắn người, coi chừng cắn chính mình đấy. Không muốn khóc khó coi đâu nhỉ!”
Lời này có ý ám chỉ, mặt Thủy di nương chợt lóe nét bối rối rồi biến mất ngay, lại lập tức phản bác: “Ta có nói gì sai đâu. Bột thuốc này thoạt nhìn giống như bột thuốc bên trong gói thuốc dưỡng thai của Mi cô nương mà!”
“Có phải hay không, cứ kêu đại phu đến bình luận đi!” Vân Khanh mỉm cười, nói với lão phu nhân, “Nếu tổ mẫu muốn định tội nương, nay ta lấy ra chứng cớ từ trên người, ngài kêu đại phu đến bình luận thì sẽ có lực thuyết phục hơn đấy!”
Lão phu nhân liếc xéo mắt nhìn Tạ thị vẻ mặt không phục đứng một bên, hừ lạnh nói: “Hừ, đi, vào kêu đại phu kia ra, cho hắn nhìn xem bao thuốc này bên trong đến tột cùng là cái gì!”
Bích Bình dẫn đại phu từ trong phòng đi ra, Thanh Liên liền cầm gói thuốc trong tay giao cho đại phu.
Lão phu nhân nói: “Mời ngươi nhìn xem, trong này là bột nhục quế ư?”
Mắt đại phu kia lóe lên một chút, thoáng giao tiếp trong không trung với Thủy di nương một cái, sau đó cầm lấy bao thuốc bột kia nhìn nhìn, lại sờ vài lần, sau đó quay đầu nhìn lão phu nhân, nói bằng giọng thập phần khẳng định: “Hồi lão phu nhân, đây cũng là bột nhục quế.”
Vân Khanh nhìn hắn, cười rộ lên nhẹ giọng nói: “Đại phu cần phải tinh tế nhìn kỹ nhé, đây có phải là bột nhục quế hay không.”
Bị cặp mắt phương đẹp đẽ kia nhìn chằm chằm vào mình, đại phu không hiểu sao lại có hơi kinh hoảng. Hắn lại mở ra, nhìn xem, lại ngửi ngửi, sau đó khẳng định nói: “Bao thuốc bột này chính là bột nhục quế, giống như đúc về mùi và màu sắc với loại thuốc bột bên trong thuốc dưỡng thai kia. Ta tuyệt đối không có nhìn lầm!”“Vậy sao. Đại phu thật sự giỏi ghê, chỉ cần sờ một lần như thế đã có thể phân biệt bột hậu phác và bột nhục quế rồi. Thế mà tiểu nữ bất tài trước đây một thời gian lật xem sách thuốc thì chỉ học được rằng, muốn phân biệt bột hậu phác và bột nhục quế nếu chỉ dựa vào màu sắc và khí vị thì khó có thể phân ra được. Ngay cả đại phu làm nghề y nhiều năm đều phải nếm thử một chút mới có thể khẳng định sự khác nhau giữa hai thứ. Thật không biết đại phu ngài hóa ra là hạnh lâm cao thủ tại Dương Châu, Vân Khanh thật là ếch ngồi đáy giếng!” Vân Khanh tiến lên một bước, đối mặt với đại phu mà ôn nhu cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.