Quyển 2 - Chương 43: Vân Khanh ra tay, di nương tập thể rong huyết 2
Túy Phong Ma
26/02/2017
Beta: Ishtar
Vân Khanh lúc này mới lưu ý tới Bạch di nương vô thanh vô tức này, nhưng thấy nàng ta như trước là một thân đơn giản, áo màu xanh nhạt in ám văn bằng vải, phối với một cái váy dài hơi đỏ thẫm, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại không thô lỗ, vẻ mặt thành thật, nàng hơi hơi cau lại mi, nếu nói Thủy di nương quá mức kiêu ngạo, Bạch di nương nhưng cũng quá mức giản dị, toàn thân cao thấp thoạt nhìn còn không tốt như Phỉ Thúy bên người Tạ thị. Không biết có phải do nàng đa nghi hay không, tóm lại bao gồm cả Bạch di nương, nàng cảm giác, ba vị di nương ai cũng không có lòng tốt, ai cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, bất quá Bạch di nương vào lúc này xin về nhà, nàng có chút nghi ngờ nàng ta lảng tránh chuyện đi tranh thủ tình cảm.
Tạ thị vốn nghĩ mấy ngày này Thẩm Mậu đều phải ở phòng các nàng qua đêm, tâm tình liền ảo não không dứt, lúc này nghe lời nói của Bạch di nương, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, vẫn là nàng chưa bao giờ muốn đi tranh giành tình nhân để cho mình ngột ngạt, nàng cũng biết Bạch di nương tuy rằng bán mình đến Thẩm gia, bên ngoài còn có phụ thân, nhưng mảnh hiếu tâm này bà đương nhiên là đồng ý, liền gật đầu nói: "Ngươi đi đi, nếu cần tiền, thì cứ mở miệng nói với ta."
Bạch di nương trong mắt mang theo cảm kích nói : "Đa tạ phu nhân ưu ái, ngày thường phu nhân đối với tì thiếp có nhiều chiếu cố, tì thiếp cũng có chút tích góp từng tí một, tạm thời còn đủ dùng."
"Ân, vậy ngươi liền đi đi." Tạ thị nói xong, Bạch di nương cũng chỉnh đốn vạt áo hành lễ lui ra.
Đợi người hầu đều đi rồi, Tạ thị quay đầu nhìn Vân Khanh nói: "Con nói một chút, vì sao phải muốn nương đi đón cái Tô Mi kia, đây cũng quá nể mặt nàng ta rồi."
Tạ thị trong lòng vẫn tức giận, không rõ nữ nhi vì sao lúc trước lại giành lấy lời bà, Vân Khanh trấn an cười nói: "Nương, người không thấy hôm nay Thủy di nương kia dù thế nào cũng muốn nương đi thôn trang đón Tô Mi sao?"
"Ân, việc này bản thân ta đã nhìn ra, nhưng đón Tô Mi trở về đối với các nàng có chỗ tốt gì, tuy rằng Tô Mi là cái thông phòng, nhưng một khi sinh hạ đứa nhỏ, các di nương đó không phải càng không có địa vị sao?" Theo lý mà nói, Tạ thị không cần lo lắng như vậy, bà nói thế nào cũng là chính thất, vị trí không thể dễ dàng dao động .
"Phu nhân, thứ lỗi nô tỳ lời nói không xuôi tai, Thủy di nương toan tính chỉ sợ không đơn giản như vậy." Lý ma ma nhíu chặt mày nói: "Nô tỳ cảm thấy Thủy di nương cố ý ở trước mặt lão phu nhân nhắc tới chuyện đón Tô Mi trở về, có thể sẽ có vài nguyên nhân, thứ nhất muốn mượn đứa bé trong bụng Tô Mi, để nàng ta trở về cùng phu nhân ngài đối địch, dù sao nàng ta cũng không biết việc kia của lão gia, nếu chỉ như vậy thì phu nhân không cần quan tâm, nhưng nếu nàng ta muốn ở trên bụng Tô Mi giở thủ đoạn, sau đó nói là phu nhân xuống tay, vậy thì phiền toái rồi."
Rốt cuộc vẫn là lão ma ma, nhìn sự việc cũng thấu đáo hơn, Tạ thị gật đầu, "Nếu là như thế, vậy trên đường chúng ta phải đề phòng thật tốt." Đón Tô Mi trở về bà không sợ, Thẩm Mậu sẽ không thích đứa nhỏ này.
"Nương, có chuyện con vẫn cũng chưa nói cho người, lúc trước con có hỏi qua Vấn Lão Thái Gia, nói ở bên ngoài hơn nửa năm nếu bị trúng tyệt tử dược, cũng có khả năng đứa nhỏ trong bụng Tô Mi chính là của cha." Vân Khanh suy nghĩ một hồi, có lẽ vẫn nên đem lời này nói ra, bất quá nàng nói ra mục đích, cũng không phải là muốn Tạ thị đồng tình với Tô Mi ....
"Thật vậy chăng?" Tạ thị ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nếu là như thế, như vậy trong bụng Tô Mi là cốt nhục của lão gia. . . . ."Không, không được, nhất định không thể để cho nàng ta hồi phủ."
Lý ma ma nghe Vân Khanh nói xong, liền lên tiếng phản đối, trong đôi mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, hạ giọng nói: "Phu nhân, vẫn nên để cho Tô Mi trở về . . . . . ."
Tạ thị ngẩng đầu nhìn bà, hai mắt đã tràn ngập nghi hoặc, "Nếu lão gia biết trong bụng của nàng ta là đứa nhỏ của hắn. . . . . ." Bà lại nghĩ tới trước đây Tô Mi ỷ vào cái bụng của mình mà kiêu ngạo ương ngạnh, ngực liền phát đau.
"Phu nhân, tiểu thư cũng không nói cho lão gia, chỉ nói cho người, lão gia làm sao có thể biết đứa nhỏ trong bụng Tô Mi có phải của hắn hay không?" Lý ma ma dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Tuy nói phu nhân nay còn có thể sinh, nhưng người đã lớn tuổi, mang thai sẽ có chút khó khăn, hơn nữa cũng không chắc mang thai thì sẽ là con trai, nếu Tô Mi trở về, lão gia không thích nàng ta, khẳng định sẽ không đối tốt với nàng ta nữa, ngày hôm nay thái độ của lão phu nhân cũng thực rõ ràng, bà chủ yếu là lo lắng cho tôn tử, về phần Tô Mi là ai bà căn bản không để trong lòng, lần này sau khi phu nhân đón Tô Mi trở về, trước hãy chăm sóc cẩn thận, nàng ta nếu sinh nữ nhi, đừng nói lão gia cho rằng không phải thân sinh, cho dù phải, làm sao cũng không thể được yêu thương hơn đại tiểu thư, nếu là nhi tử. . . . . ."
"Vậy thì thí mẫu lưu con! Lại cho lão gia lấy máu nghiệm thân, đến lúc đó nhi tử này không phải là do phu nhân nuôi rồi sao!"
Một câu như sấm nổ bên tai, khiến cho Tạ thị cả kinh, "Thí mẫu lưu con" cách này bà có nghe nói qua, nhưng lại không nghĩ đến sẽ có một ngày bà sẽ phải làm loại chuyện tương tự, như vậy tương đương giết chết Tô Mi.
Vân Khanh biết Tạ thị trong khoảng thời gian này sẽ không thể chấp nhận được, đổi lại là nàng kiếp trước, nàng cũng hiểu được là khó có thể chấp nhận, nhưng sống thêm một đời, nàng cảm thấy lời của Lý ma ma là có đạo lý, nàng mặc dù cảm thấy không đành lòng, nhưng nếu cần thiết, cũng sẽ không để ý trên tay dính máu, mục đích sống lại chính là để người nhà sống thật tốt, những người làm mưa làm gió, nàng sẽ không khoan nhượng với bọn họ, nàng vẫn thiện lương như trước, chỉ là sẽ không tiếp tục đơn thuần.
Người có thể ngu ngốc, không thể quá đơn thuần, cho rằng trên thế giới mọi thứ đều tốt đẹp, việc gì cũng đều hướng đến khía cạnh tốt mà suy nghĩ, dựa vào hành động của Tô Mi lúc mới vào cửa đã biết nàng ta là người có dã tâm, nếu không cũng sẽ không liên tiếp muốn đối phó với mẹ con nàng, nàng ta nếu sinh hạ nhi tử, không sớm thì muộn, người đầu tiên muốn đối phó chính là mẫu thân, chỉ cần mẫu thân không còn, nàng ta mới có thể ngồi lên chính vị. Một khi đã như vậy, không bằng ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, về phần ‘thí mẫu lưu con’, đến tột cùng có ‘thí mẫu’ hay không, hãy cứ để đến lúc đó xem xét tình huống, nếu như mẫu thân trong bụng có thai, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi chẳng đáng e ngại.
Thấy Tạ thị còn đang trầm tư, Vân Khanh cùng Lý ma ma liếc nhau, đứng dậy cáo từ đi ra ngoài, quay về Nhạn Các, Vân Khanh cố ý đi vào thư phòng, cho Thanh Liên nghiền mực, cầm bút viết một phong thơ, đợi mực trên giấy khô, lấy ra một phong thư hình Phong Lan màu xanh nhạt đem thư gấp lại bỏ vào, đưa cho Lưu Thúy nói: "Ngươi cho người thay ta đem phong thư này đưa cho An cô nương, cần phải đưa cho nàng ấy trước ngày mai." Vi Ngưng Tử muốn ở sau lưng nàng giở trò, nàng cần phải phòng bị, thành tích ở thư viện đối với nàng mà nói vẫn là rất quan trọng.
Lưu Thúy nhận lệnh, sau đó hỏi: "Tiểu thư lần này đi thôn trang, chuẩn bị mang ai đi?"
Vân Khanh cười nói: "Ngươi nhất định là không thể đi, ta không có ở nhà, nương cũng không, trong viện phải có người tin cậy coi chừng, còn có Phi Đan, thương tích cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, các ngươi liền ở lại, ta mang theo Nã Thanh cùng Thanh Liên đi là đủ."
Lưu Thúy vâng mệnh, liền xoay người đi thu thập vật dụng, lúc này mà đi, khoảng chừng hai ngày mới về, nếu tiểu thư muốn hái vải, vậy khẳng định còn muốn ở thôn trang lưu lại hơn hai ngày, có thể sẽ hơn bốn ngày, nàng đem xiêm y và vật phẩm tùy thân chuẩn bị thật tốt.
Có Lưu Thúy làm việc này, Vân Khanh yên tâm, quay đầu liền gọi Vấn Nhi tiến vào, "Vấn Nhi, hai ngày này Thủy di nương có gì bất thường không?"
Vấn Nhi đã sớm đối với tiểu thư trước mặt hoàn toàn khâm phục, nàng nhìn bề ngoài cao quý hào phóng, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nhưng trong đầu nghĩ gì đều hơn người bình thường có thể so sánh, ví dụ như đại tiểu thư rất ít phân phó nàng làm việc, cho nàng ngày thường không có việc gì liền ra ngoài đi dạo, nói chuyện phiếm, cho nàng ở trong túi tiền lúc nào cũng chứa một ít đồ ăn vặt, lạc, ô mai, kẹo ..., ở trong phủ cùng các tiểu nha hoàn, ma ma quản sự trong lúc đó tạo quan hệ tốt, để thăm dò tình hình trong phủ rõ ràng.
Mà Thủy di nương nàng tối hôm qua mới nghe được một chút dị tượng, tiểu thư hôm nay liền mở miệng hỏi, "Hai ngày này Thủy di nương phái Mã bà trong hoa viên đi ra ngoài mua son phấn, có tiểu nha hoàn lúc đi ra ngoài dạo, lại nhìn thấy Mã bà leo lên một chiếc xe ngựa, lén lút nói nửa canh giờ, mới vụng trộm xuống xe ngựa, tiểu nha hoàn hồi phủ sau có nhìn thấy Mã bà trên tay căn bản không có son phấn gì cả."
Cho một ma ma quản sự đi mua son phấn, việc này thực ngạc nhiên, Vân Khanh khẽ nhíu mày: "Mã bà ở trong phủ còn có người nhà không?"
Đợi Vấn Nhi sau khi nói xong, Vân Khanh nhếch môi cười, "Tốt lắm, ta đã biết." Xem ra Thủy di nương thật đúng là có phòng bị mà đến a, nàng liền cùng nàng ta chơi đùa đi, nàng ta vừa đánh ra ba chủ ý, trước mắt nàng sẽ làm ý định thứ nhất bị phá sản.
Vân Khanh xoay người vào phòng, xuất ra dược đơn đưa Vấn nhi, bảo nàng nhanh cầm ra hiệu thuốc bên ngoài hốt ba thang thuốc, sau đó nửa ngày, nàng luôn ở trong thư phòng không ngừng mân mê chậu nghiền thuốc, cho đến lúc chạng vạng (chiều tối), mới cả người đầy mùi thuốc từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một bao thuốc bột, trong đôi mắt lóe lên tầng tầng ám muội.
Vân Khanh lúc này mới lưu ý tới Bạch di nương vô thanh vô tức này, nhưng thấy nàng ta như trước là một thân đơn giản, áo màu xanh nhạt in ám văn bằng vải, phối với một cái váy dài hơi đỏ thẫm, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại không thô lỗ, vẻ mặt thành thật, nàng hơi hơi cau lại mi, nếu nói Thủy di nương quá mức kiêu ngạo, Bạch di nương nhưng cũng quá mức giản dị, toàn thân cao thấp thoạt nhìn còn không tốt như Phỉ Thúy bên người Tạ thị. Không biết có phải do nàng đa nghi hay không, tóm lại bao gồm cả Bạch di nương, nàng cảm giác, ba vị di nương ai cũng không có lòng tốt, ai cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, bất quá Bạch di nương vào lúc này xin về nhà, nàng có chút nghi ngờ nàng ta lảng tránh chuyện đi tranh thủ tình cảm.
Tạ thị vốn nghĩ mấy ngày này Thẩm Mậu đều phải ở phòng các nàng qua đêm, tâm tình liền ảo não không dứt, lúc này nghe lời nói của Bạch di nương, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, vẫn là nàng chưa bao giờ muốn đi tranh giành tình nhân để cho mình ngột ngạt, nàng cũng biết Bạch di nương tuy rằng bán mình đến Thẩm gia, bên ngoài còn có phụ thân, nhưng mảnh hiếu tâm này bà đương nhiên là đồng ý, liền gật đầu nói: "Ngươi đi đi, nếu cần tiền, thì cứ mở miệng nói với ta."
Bạch di nương trong mắt mang theo cảm kích nói : "Đa tạ phu nhân ưu ái, ngày thường phu nhân đối với tì thiếp có nhiều chiếu cố, tì thiếp cũng có chút tích góp từng tí một, tạm thời còn đủ dùng."
"Ân, vậy ngươi liền đi đi." Tạ thị nói xong, Bạch di nương cũng chỉnh đốn vạt áo hành lễ lui ra.
Đợi người hầu đều đi rồi, Tạ thị quay đầu nhìn Vân Khanh nói: "Con nói một chút, vì sao phải muốn nương đi đón cái Tô Mi kia, đây cũng quá nể mặt nàng ta rồi."
Tạ thị trong lòng vẫn tức giận, không rõ nữ nhi vì sao lúc trước lại giành lấy lời bà, Vân Khanh trấn an cười nói: "Nương, người không thấy hôm nay Thủy di nương kia dù thế nào cũng muốn nương đi thôn trang đón Tô Mi sao?"
"Ân, việc này bản thân ta đã nhìn ra, nhưng đón Tô Mi trở về đối với các nàng có chỗ tốt gì, tuy rằng Tô Mi là cái thông phòng, nhưng một khi sinh hạ đứa nhỏ, các di nương đó không phải càng không có địa vị sao?" Theo lý mà nói, Tạ thị không cần lo lắng như vậy, bà nói thế nào cũng là chính thất, vị trí không thể dễ dàng dao động .
"Phu nhân, thứ lỗi nô tỳ lời nói không xuôi tai, Thủy di nương toan tính chỉ sợ không đơn giản như vậy." Lý ma ma nhíu chặt mày nói: "Nô tỳ cảm thấy Thủy di nương cố ý ở trước mặt lão phu nhân nhắc tới chuyện đón Tô Mi trở về, có thể sẽ có vài nguyên nhân, thứ nhất muốn mượn đứa bé trong bụng Tô Mi, để nàng ta trở về cùng phu nhân ngài đối địch, dù sao nàng ta cũng không biết việc kia của lão gia, nếu chỉ như vậy thì phu nhân không cần quan tâm, nhưng nếu nàng ta muốn ở trên bụng Tô Mi giở thủ đoạn, sau đó nói là phu nhân xuống tay, vậy thì phiền toái rồi."
Rốt cuộc vẫn là lão ma ma, nhìn sự việc cũng thấu đáo hơn, Tạ thị gật đầu, "Nếu là như thế, vậy trên đường chúng ta phải đề phòng thật tốt." Đón Tô Mi trở về bà không sợ, Thẩm Mậu sẽ không thích đứa nhỏ này.
"Nương, có chuyện con vẫn cũng chưa nói cho người, lúc trước con có hỏi qua Vấn Lão Thái Gia, nói ở bên ngoài hơn nửa năm nếu bị trúng tyệt tử dược, cũng có khả năng đứa nhỏ trong bụng Tô Mi chính là của cha." Vân Khanh suy nghĩ một hồi, có lẽ vẫn nên đem lời này nói ra, bất quá nàng nói ra mục đích, cũng không phải là muốn Tạ thị đồng tình với Tô Mi ....
"Thật vậy chăng?" Tạ thị ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nếu là như thế, như vậy trong bụng Tô Mi là cốt nhục của lão gia. . . . ."Không, không được, nhất định không thể để cho nàng ta hồi phủ."
Lý ma ma nghe Vân Khanh nói xong, liền lên tiếng phản đối, trong đôi mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, hạ giọng nói: "Phu nhân, vẫn nên để cho Tô Mi trở về . . . . . ."
Tạ thị ngẩng đầu nhìn bà, hai mắt đã tràn ngập nghi hoặc, "Nếu lão gia biết trong bụng của nàng ta là đứa nhỏ của hắn. . . . . ." Bà lại nghĩ tới trước đây Tô Mi ỷ vào cái bụng của mình mà kiêu ngạo ương ngạnh, ngực liền phát đau.
"Phu nhân, tiểu thư cũng không nói cho lão gia, chỉ nói cho người, lão gia làm sao có thể biết đứa nhỏ trong bụng Tô Mi có phải của hắn hay không?" Lý ma ma dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Tuy nói phu nhân nay còn có thể sinh, nhưng người đã lớn tuổi, mang thai sẽ có chút khó khăn, hơn nữa cũng không chắc mang thai thì sẽ là con trai, nếu Tô Mi trở về, lão gia không thích nàng ta, khẳng định sẽ không đối tốt với nàng ta nữa, ngày hôm nay thái độ của lão phu nhân cũng thực rõ ràng, bà chủ yếu là lo lắng cho tôn tử, về phần Tô Mi là ai bà căn bản không để trong lòng, lần này sau khi phu nhân đón Tô Mi trở về, trước hãy chăm sóc cẩn thận, nàng ta nếu sinh nữ nhi, đừng nói lão gia cho rằng không phải thân sinh, cho dù phải, làm sao cũng không thể được yêu thương hơn đại tiểu thư, nếu là nhi tử. . . . . ."
"Vậy thì thí mẫu lưu con! Lại cho lão gia lấy máu nghiệm thân, đến lúc đó nhi tử này không phải là do phu nhân nuôi rồi sao!"
Một câu như sấm nổ bên tai, khiến cho Tạ thị cả kinh, "Thí mẫu lưu con" cách này bà có nghe nói qua, nhưng lại không nghĩ đến sẽ có một ngày bà sẽ phải làm loại chuyện tương tự, như vậy tương đương giết chết Tô Mi.
Vân Khanh biết Tạ thị trong khoảng thời gian này sẽ không thể chấp nhận được, đổi lại là nàng kiếp trước, nàng cũng hiểu được là khó có thể chấp nhận, nhưng sống thêm một đời, nàng cảm thấy lời của Lý ma ma là có đạo lý, nàng mặc dù cảm thấy không đành lòng, nhưng nếu cần thiết, cũng sẽ không để ý trên tay dính máu, mục đích sống lại chính là để người nhà sống thật tốt, những người làm mưa làm gió, nàng sẽ không khoan nhượng với bọn họ, nàng vẫn thiện lương như trước, chỉ là sẽ không tiếp tục đơn thuần.
Người có thể ngu ngốc, không thể quá đơn thuần, cho rằng trên thế giới mọi thứ đều tốt đẹp, việc gì cũng đều hướng đến khía cạnh tốt mà suy nghĩ, dựa vào hành động của Tô Mi lúc mới vào cửa đã biết nàng ta là người có dã tâm, nếu không cũng sẽ không liên tiếp muốn đối phó với mẹ con nàng, nàng ta nếu sinh hạ nhi tử, không sớm thì muộn, người đầu tiên muốn đối phó chính là mẫu thân, chỉ cần mẫu thân không còn, nàng ta mới có thể ngồi lên chính vị. Một khi đã như vậy, không bằng ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, về phần ‘thí mẫu lưu con’, đến tột cùng có ‘thí mẫu’ hay không, hãy cứ để đến lúc đó xem xét tình huống, nếu như mẫu thân trong bụng có thai, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi chẳng đáng e ngại.
Thấy Tạ thị còn đang trầm tư, Vân Khanh cùng Lý ma ma liếc nhau, đứng dậy cáo từ đi ra ngoài, quay về Nhạn Các, Vân Khanh cố ý đi vào thư phòng, cho Thanh Liên nghiền mực, cầm bút viết một phong thơ, đợi mực trên giấy khô, lấy ra một phong thư hình Phong Lan màu xanh nhạt đem thư gấp lại bỏ vào, đưa cho Lưu Thúy nói: "Ngươi cho người thay ta đem phong thư này đưa cho An cô nương, cần phải đưa cho nàng ấy trước ngày mai." Vi Ngưng Tử muốn ở sau lưng nàng giở trò, nàng cần phải phòng bị, thành tích ở thư viện đối với nàng mà nói vẫn là rất quan trọng.
Lưu Thúy nhận lệnh, sau đó hỏi: "Tiểu thư lần này đi thôn trang, chuẩn bị mang ai đi?"
Vân Khanh cười nói: "Ngươi nhất định là không thể đi, ta không có ở nhà, nương cũng không, trong viện phải có người tin cậy coi chừng, còn có Phi Đan, thương tích cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, các ngươi liền ở lại, ta mang theo Nã Thanh cùng Thanh Liên đi là đủ."
Lưu Thúy vâng mệnh, liền xoay người đi thu thập vật dụng, lúc này mà đi, khoảng chừng hai ngày mới về, nếu tiểu thư muốn hái vải, vậy khẳng định còn muốn ở thôn trang lưu lại hơn hai ngày, có thể sẽ hơn bốn ngày, nàng đem xiêm y và vật phẩm tùy thân chuẩn bị thật tốt.
Có Lưu Thúy làm việc này, Vân Khanh yên tâm, quay đầu liền gọi Vấn Nhi tiến vào, "Vấn Nhi, hai ngày này Thủy di nương có gì bất thường không?"
Vấn Nhi đã sớm đối với tiểu thư trước mặt hoàn toàn khâm phục, nàng nhìn bề ngoài cao quý hào phóng, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nhưng trong đầu nghĩ gì đều hơn người bình thường có thể so sánh, ví dụ như đại tiểu thư rất ít phân phó nàng làm việc, cho nàng ngày thường không có việc gì liền ra ngoài đi dạo, nói chuyện phiếm, cho nàng ở trong túi tiền lúc nào cũng chứa một ít đồ ăn vặt, lạc, ô mai, kẹo ..., ở trong phủ cùng các tiểu nha hoàn, ma ma quản sự trong lúc đó tạo quan hệ tốt, để thăm dò tình hình trong phủ rõ ràng.
Mà Thủy di nương nàng tối hôm qua mới nghe được một chút dị tượng, tiểu thư hôm nay liền mở miệng hỏi, "Hai ngày này Thủy di nương phái Mã bà trong hoa viên đi ra ngoài mua son phấn, có tiểu nha hoàn lúc đi ra ngoài dạo, lại nhìn thấy Mã bà leo lên một chiếc xe ngựa, lén lút nói nửa canh giờ, mới vụng trộm xuống xe ngựa, tiểu nha hoàn hồi phủ sau có nhìn thấy Mã bà trên tay căn bản không có son phấn gì cả."
Cho một ma ma quản sự đi mua son phấn, việc này thực ngạc nhiên, Vân Khanh khẽ nhíu mày: "Mã bà ở trong phủ còn có người nhà không?"
Đợi Vấn Nhi sau khi nói xong, Vân Khanh nhếch môi cười, "Tốt lắm, ta đã biết." Xem ra Thủy di nương thật đúng là có phòng bị mà đến a, nàng liền cùng nàng ta chơi đùa đi, nàng ta vừa đánh ra ba chủ ý, trước mắt nàng sẽ làm ý định thứ nhất bị phá sản.
Vân Khanh xoay người vào phòng, xuất ra dược đơn đưa Vấn nhi, bảo nàng nhanh cầm ra hiệu thuốc bên ngoài hốt ba thang thuốc, sau đó nửa ngày, nàng luôn ở trong thư phòng không ngừng mân mê chậu nghiền thuốc, cho đến lúc chạng vạng (chiều tối), mới cả người đầy mùi thuốc từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một bao thuốc bột, trong đôi mắt lóe lên tầng tầng ám muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.