Quyển 2 - Chương 122: Xoay chuyển Càn Khôn, Liễu phủ suy tàn 3
Túy Phong Ma
01/03/2017
Vấn lão thái gia lắc lắc đầu, tiểu tử này, như thế nào lại quan tâm Vân
Khanh, lúc đầu bị Minh Đế triệu hồi về kinh thành, nghĩ đến một hai
tháng sau có thể sẽ quay lại đây, nào ngờ Tây Vực thế nhưng với khai
chiến trên diện rộng với Đại Ung, chiến hỏa kéo dài, Tây Vực lần này cử
đến tướng lãnh thập phần dũng mãnh, làm cho biên quan liên tục thất thủ, vài tên Đại tướng đều thất bại, sau Minh Đế liền gọi tên Ngự Phượng
Đàn, nói năm đó phụ vương ngài là Cẩn Vương có công đẩy lùi loạn tứ
Vương, tư thế oai hùng dũng mãnh liệt, làm thế tử là Ngự Phượng Đàn nên
càng phải vì phụ vương của mình năm xưa mà làm rạng danh dòng tộc, một
đạo thánh chỉ ban xuống, đã đem Ngự Phượng Đàn đưa đến biên giới tiền
tuyến.
Ngự Phượng Đàn cũng đặc biệt ra lệnh cho Minh Nhi, muốn hắn quan sát kỹ Vân Khanh, việc nhỏ việc lớn gì, cứ cách ba ngày đều phải nghe ngóng rồi viết thư gửi cho hắn.
Nay là lúc biên giới Tây Bắc vào mùa rét lạnh, Ngự Phượng Đàn lại là lần đầu tiên lên chiến trường, nghe nói một tháng nay chiến trận dần ổn định, nhưng phía Tây Vực đã thắng mấy trận liên tiếp trước đó, thêm vào là người Tây Vực đã quen với khí hậu giá lạnh, mà binh lính Đại Ung lại không quen chịu lạnh, cũng không thể trong thời gian ngắn có thề đẩy lùi lính Tây Vực, thắng lợi trở về .
Vào thời điểm này, nếu cho hắn biết Vân Khanh xảy ra chuyện như thế, hắn có thể bình thản cho qua sao? Tiểu tử kia tính cách vốn là có chút vô thường, vạn nhất trái với quân lệnh trở về, vậy chẳng phải là dâng cho Minh đế cái cớ đề ngài có thể tước binh quyền của Cẩn Vương, thứ mà phụ vương hắn đã dốc sức đạt được sao.
"Đến đây, đem thư lấy ra, cho ta xem." Vấn lão thái gia nhận lấy thư của Minh Nhi, sau đó lắc đầu, vẻ mặt đầy nếp nhăn nhăn lại, "Minh Nhi, chữ của ngươi thật rất xấu, quả thực là đã đánh mất hết mặt mũi của ta rồi, quên đi, ta giúp ngươi chép một lá khác."
Minh Nhi gật gật đầu, chữ của hắn đúng là có chút xấu, nhưng vẫn có tiến bộ đó thôi.
Vấn lão thái gia nhìn Minh Nhi mập mạp dễ bị lừa, nheo mắt, không phải ông mặc kệ chuyện của Vân Khanh, mà nay sự tình cũng đã xảy ra, không thể bởi vì một nữ tử, mà làm cho cả Cẩn vương phủ rơi vào tai họa a.
Sau khi chép một bức khác, Vấn lão thái gia trực tiếp xếp lại thư cho Minh Nhi, sờ sờ cái đầu như bánh bao nhỏ của hắn nói, "Đi thôi, chạy nhanh đi gửi đi."
"Được a." Minh Nhi cầm thư vui vẻ vui vẻ chạy ra chuồng nuôi ngựa, hắn nhìn nhìn lá thư được gấp cẩn thận trong tay, mở ra xem mong Vấn lão thái gia đừng chép chữ sai, lời của hắn có thể là khó để hiểu toàn bộ, nhưng vừa lật, ánh mắt thẳng tắp, sao bên trong này viết đều là ăn cơm, ngủ, học y vậy a, không đúng, hắn rõ ràng viết không phải việc này, nhưng Vấn lão thái gia muốn gửi đúng là ý này, làm sao bây giờ? Dùng bàn tay nhỏ nhắn gãi gãi cằm, Minh Nhi vòng đến một chỗ khác, tìm mảnh than, ở sau lưng mảnh giấy bỏ thêm một câu —— Thẩm tiểu thư danh dự bị hao tổn, sắp bị người khác cưới mất rồi.
Mà lời đồn đãi về Vân Khanh ở thành Dương Châu này sắp lên đến đỉnh điểm, cũng là lúc Đề hình án sát sử tư đến Dương Châu phủ khảo sát các cấp quan viên.
An Sơ Dương chiếu theo lời của Vân Khanh làm, cho bộ khoái mai phục ở xung quanh nơi của Liễu Dịch Thanh, vào ngày thứ ba theo dõi Thược Dược đến một chỗ không người, đã phát hiện bóng dáng của lão Tam, sau khi vây bắt được, liền công khai giữa phố áp giải đến trước mặt An Tri phủ.
An Tri phủ gặp nhi tử rốt cục đối việc phủ nha cũng có một chút hứng thú, có chút an ủi, trong lòng cũng muốn ở trước mặt Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ có ấn tượng tốt về con trai mình, vì thế trên đường mới xuất hiện một màn này.
Bộ khoái cầm đồng la cùng dùi trống, ở trên phố lớn ngõ nhỏ của Dương Châu, bốn phía tuyên truyền, nói Tri Phủ công tử bắt được tặc nhân chuyên lừa bắt cóc bán con gái nhà lành, vì muốn cho hương thân phụ lão đòi lại công đạo, chuẩn bị ở trước sân đá lớn của nha môn tri phủ công khai thẩm vấn.
Tặc nhân lừa bán con gái nhà lành khiến dân chúng oán hận nhất, vừa biết được tin tức này, ngày hôm sau ở trong sân ngoài có hơn bảy tám tầng dân chúng, quả thực là người đông tấp nập.
Đó cũng là phủ đệ Dương Châu lần đầu tiên dùng quảng trường lớn vậy để xử án kiện, trừ Tri Phủ Đại Nhân, còn có Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ cũng đang thẩm án.
Lúc cho nha bộ áp giải lão Nhị lão Tam đi lên, chung quanh dân chúng đều không ngừng mắng chửi, nhất thời trên sân đá tràn ngập tiếng nghị luận, tiếng mắng nối liền không dứt.
An Tri phủ tay cầm kinh đường mộc (miếng gỗ trong phim ^^), trên bàn vỗ bốp một tiếng đem thanh âm của dân chúng tại đó đều đè lại.
Lão Nhị lão Tam tóc tai bù xù, trên áo tù màu trắng là những vết máu màu đỏ sậm, không biết là của bọn họ hay là của người khác, bị nha dịch bắt quỳ xuống nền đá thô.
An Tri phủ khuôn mặt đoan chính, nhếch mi hỏi: "Lão Nhị, lão Tam (đã là bia đỡ đan thì cũng không muốn đặt tên cho họ làm chi), các ngươi có biết chính mình đã phạm tội gì hay không!?"
Kỳ thật mấy ngày nay, hai người đã sớm ở trong lao bị thu thập qua, nay áp giải hai người ra ngoài, chẳng qua là diễn lại một lần, ở trước mặt dân chúng mà thông báo, cũng vì danh tiếng chức quan của mình mà làm.
Lão Nhị, lão Tam vội vàng cúi đầu nhận tội, "Chúng ta phạm là tội lừa bán con gái." Hai người đã muốn ăn đủ đau khổ, lúc này tự nhiên An Tri phủ hỏi cái gì, bọn họ sẽ nói hết!
"Vậy các ngươi có từng nhớ rõ những người đã bị các người hại?"
"Nhớ rõ nhớ rõ" lão Tam bắt đầu nói ra, "Hai huynh đệ tiểu nhân là từ bốn năm trước bắt tay vào làm việc mua bán này, mặc dù không nói mỗi một lần đều nhớ rõ, nhưng là một nửa vẫn có, vụ thứ nhất chính là ở thành đông U Thủy bắt một cô gái mười hai tuổi. . . . . ."
Hắn bắt đầu nói xong, trong đám dân chúng đã có người bắt đầu kêu trời gọi đất, thỉnh thoảng có người lớn tiếng khóc hô, "Phương nhi của ta. . . . . . Tiểu Tống số khổ của ta a. . . . . ."
Cho đến khi nói đến vụ cuối cùng, "Mấy ngày trước đây, huynh đệ chúng ta bắt là thiên kim Thẩm gia."
Những lời này nhất thời làm cho người chung quanh đều tập trung tinh thần nghe mà dựng đứng lỗ tai lên, ngay cả Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ đều đã lên tinh thần, hiển nhiên lời đồn đãi hắn cũng nghe đến, Dương Châu người nào không biết danh tiếng của Thẩm gia.
An Sơ Dương ngồi ở chỗ tối bên cạnh, sắc mặt như trước lạnh lùng, mà Liễu Khai Đông làm Dương Châu phủ Đồng Tri, ngồi ở dưới tay An Tri phủ, sắc mặt cũng dần dần ngưng trọng, hắn có nghe qua thê tử nói chuyện của Liễu Dịch Thanh , lúc ấy trăm phần trăm đồng ý cách thực hiện này, phải biết rằng, cưới Vân Khanh trở về, chỉ riêng đồ cưới của Thẩm gia sẽ không biết bao nhiêu , hơn nữa về sau muốn tới Thẩm gia lấy tiền, càng thêm đúng lý hợp tình, nếu là Thẩm gia muốn không cho, Vân Khanh cũng đừng nghĩ tới sẽ có ngày lành!
Nhưng Điền thị rõ ràng có tiếng là đem người giấu cực kỳ kín đáo, như thế nào nay lại bị mang tới nơi này? Hơn nữa việc này ngay cả Tri Phủ Đồng Tri như hắn cũng không có nghe qua, thế nhưng không biết chút nào, hôm nay cuộc thẩm vấn là cố ý vì hắn ta mà mở ra sao?
Liễu Khai Đông nội tâm thay đổi liên tục, sắc mặt lại như trước trầm ổn, nghe phía dưới lão Tam nói: "Huynh đệ tiểu nhân vừa đem Thẩm gia thiên kim trói lại, đã bị người phát hiện, bộ khoái cùng công tử Tri Phủ đã bắt được huynh đệ bọn tiểu nhân rồi!"
Ngự Phượng Đàn cũng đặc biệt ra lệnh cho Minh Nhi, muốn hắn quan sát kỹ Vân Khanh, việc nhỏ việc lớn gì, cứ cách ba ngày đều phải nghe ngóng rồi viết thư gửi cho hắn.
Nay là lúc biên giới Tây Bắc vào mùa rét lạnh, Ngự Phượng Đàn lại là lần đầu tiên lên chiến trường, nghe nói một tháng nay chiến trận dần ổn định, nhưng phía Tây Vực đã thắng mấy trận liên tiếp trước đó, thêm vào là người Tây Vực đã quen với khí hậu giá lạnh, mà binh lính Đại Ung lại không quen chịu lạnh, cũng không thể trong thời gian ngắn có thề đẩy lùi lính Tây Vực, thắng lợi trở về .
Vào thời điểm này, nếu cho hắn biết Vân Khanh xảy ra chuyện như thế, hắn có thể bình thản cho qua sao? Tiểu tử kia tính cách vốn là có chút vô thường, vạn nhất trái với quân lệnh trở về, vậy chẳng phải là dâng cho Minh đế cái cớ đề ngài có thể tước binh quyền của Cẩn Vương, thứ mà phụ vương hắn đã dốc sức đạt được sao.
"Đến đây, đem thư lấy ra, cho ta xem." Vấn lão thái gia nhận lấy thư của Minh Nhi, sau đó lắc đầu, vẻ mặt đầy nếp nhăn nhăn lại, "Minh Nhi, chữ của ngươi thật rất xấu, quả thực là đã đánh mất hết mặt mũi của ta rồi, quên đi, ta giúp ngươi chép một lá khác."
Minh Nhi gật gật đầu, chữ của hắn đúng là có chút xấu, nhưng vẫn có tiến bộ đó thôi.
Vấn lão thái gia nhìn Minh Nhi mập mạp dễ bị lừa, nheo mắt, không phải ông mặc kệ chuyện của Vân Khanh, mà nay sự tình cũng đã xảy ra, không thể bởi vì một nữ tử, mà làm cho cả Cẩn vương phủ rơi vào tai họa a.
Sau khi chép một bức khác, Vấn lão thái gia trực tiếp xếp lại thư cho Minh Nhi, sờ sờ cái đầu như bánh bao nhỏ của hắn nói, "Đi thôi, chạy nhanh đi gửi đi."
"Được a." Minh Nhi cầm thư vui vẻ vui vẻ chạy ra chuồng nuôi ngựa, hắn nhìn nhìn lá thư được gấp cẩn thận trong tay, mở ra xem mong Vấn lão thái gia đừng chép chữ sai, lời của hắn có thể là khó để hiểu toàn bộ, nhưng vừa lật, ánh mắt thẳng tắp, sao bên trong này viết đều là ăn cơm, ngủ, học y vậy a, không đúng, hắn rõ ràng viết không phải việc này, nhưng Vấn lão thái gia muốn gửi đúng là ý này, làm sao bây giờ? Dùng bàn tay nhỏ nhắn gãi gãi cằm, Minh Nhi vòng đến một chỗ khác, tìm mảnh than, ở sau lưng mảnh giấy bỏ thêm một câu —— Thẩm tiểu thư danh dự bị hao tổn, sắp bị người khác cưới mất rồi.
Mà lời đồn đãi về Vân Khanh ở thành Dương Châu này sắp lên đến đỉnh điểm, cũng là lúc Đề hình án sát sử tư đến Dương Châu phủ khảo sát các cấp quan viên.
An Sơ Dương chiếu theo lời của Vân Khanh làm, cho bộ khoái mai phục ở xung quanh nơi của Liễu Dịch Thanh, vào ngày thứ ba theo dõi Thược Dược đến một chỗ không người, đã phát hiện bóng dáng của lão Tam, sau khi vây bắt được, liền công khai giữa phố áp giải đến trước mặt An Tri phủ.
An Tri phủ gặp nhi tử rốt cục đối việc phủ nha cũng có một chút hứng thú, có chút an ủi, trong lòng cũng muốn ở trước mặt Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ có ấn tượng tốt về con trai mình, vì thế trên đường mới xuất hiện một màn này.
Bộ khoái cầm đồng la cùng dùi trống, ở trên phố lớn ngõ nhỏ của Dương Châu, bốn phía tuyên truyền, nói Tri Phủ công tử bắt được tặc nhân chuyên lừa bắt cóc bán con gái nhà lành, vì muốn cho hương thân phụ lão đòi lại công đạo, chuẩn bị ở trước sân đá lớn của nha môn tri phủ công khai thẩm vấn.
Tặc nhân lừa bán con gái nhà lành khiến dân chúng oán hận nhất, vừa biết được tin tức này, ngày hôm sau ở trong sân ngoài có hơn bảy tám tầng dân chúng, quả thực là người đông tấp nập.
Đó cũng là phủ đệ Dương Châu lần đầu tiên dùng quảng trường lớn vậy để xử án kiện, trừ Tri Phủ Đại Nhân, còn có Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ cũng đang thẩm án.
Lúc cho nha bộ áp giải lão Nhị lão Tam đi lên, chung quanh dân chúng đều không ngừng mắng chửi, nhất thời trên sân đá tràn ngập tiếng nghị luận, tiếng mắng nối liền không dứt.
An Tri phủ tay cầm kinh đường mộc (miếng gỗ trong phim ^^), trên bàn vỗ bốp một tiếng đem thanh âm của dân chúng tại đó đều đè lại.
Lão Nhị lão Tam tóc tai bù xù, trên áo tù màu trắng là những vết máu màu đỏ sậm, không biết là của bọn họ hay là của người khác, bị nha dịch bắt quỳ xuống nền đá thô.
An Tri phủ khuôn mặt đoan chính, nhếch mi hỏi: "Lão Nhị, lão Tam (đã là bia đỡ đan thì cũng không muốn đặt tên cho họ làm chi), các ngươi có biết chính mình đã phạm tội gì hay không!?"
Kỳ thật mấy ngày nay, hai người đã sớm ở trong lao bị thu thập qua, nay áp giải hai người ra ngoài, chẳng qua là diễn lại một lần, ở trước mặt dân chúng mà thông báo, cũng vì danh tiếng chức quan của mình mà làm.
Lão Nhị, lão Tam vội vàng cúi đầu nhận tội, "Chúng ta phạm là tội lừa bán con gái." Hai người đã muốn ăn đủ đau khổ, lúc này tự nhiên An Tri phủ hỏi cái gì, bọn họ sẽ nói hết!
"Vậy các ngươi có từng nhớ rõ những người đã bị các người hại?"
"Nhớ rõ nhớ rõ" lão Tam bắt đầu nói ra, "Hai huynh đệ tiểu nhân là từ bốn năm trước bắt tay vào làm việc mua bán này, mặc dù không nói mỗi một lần đều nhớ rõ, nhưng là một nửa vẫn có, vụ thứ nhất chính là ở thành đông U Thủy bắt một cô gái mười hai tuổi. . . . . ."
Hắn bắt đầu nói xong, trong đám dân chúng đã có người bắt đầu kêu trời gọi đất, thỉnh thoảng có người lớn tiếng khóc hô, "Phương nhi của ta. . . . . . Tiểu Tống số khổ của ta a. . . . . ."
Cho đến khi nói đến vụ cuối cùng, "Mấy ngày trước đây, huynh đệ chúng ta bắt là thiên kim Thẩm gia."
Những lời này nhất thời làm cho người chung quanh đều tập trung tinh thần nghe mà dựng đứng lỗ tai lên, ngay cả Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ đều đã lên tinh thần, hiển nhiên lời đồn đãi hắn cũng nghe đến, Dương Châu người nào không biết danh tiếng của Thẩm gia.
An Sơ Dương ngồi ở chỗ tối bên cạnh, sắc mặt như trước lạnh lùng, mà Liễu Khai Đông làm Dương Châu phủ Đồng Tri, ngồi ở dưới tay An Tri phủ, sắc mặt cũng dần dần ngưng trọng, hắn có nghe qua thê tử nói chuyện của Liễu Dịch Thanh , lúc ấy trăm phần trăm đồng ý cách thực hiện này, phải biết rằng, cưới Vân Khanh trở về, chỉ riêng đồ cưới của Thẩm gia sẽ không biết bao nhiêu , hơn nữa về sau muốn tới Thẩm gia lấy tiền, càng thêm đúng lý hợp tình, nếu là Thẩm gia muốn không cho, Vân Khanh cũng đừng nghĩ tới sẽ có ngày lành!
Nhưng Điền thị rõ ràng có tiếng là đem người giấu cực kỳ kín đáo, như thế nào nay lại bị mang tới nơi này? Hơn nữa việc này ngay cả Tri Phủ Đồng Tri như hắn cũng không có nghe qua, thế nhưng không biết chút nào, hôm nay cuộc thẩm vấn là cố ý vì hắn ta mà mở ra sao?
Liễu Khai Đông nội tâm thay đổi liên tục, sắc mặt lại như trước trầm ổn, nghe phía dưới lão Tam nói: "Huynh đệ tiểu nhân vừa đem Thẩm gia thiên kim trói lại, đã bị người phát hiện, bộ khoái cùng công tử Tri Phủ đã bắt được huynh đệ bọn tiểu nhân rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.