Chương 6
Thần Vụ Quang
27/09/2022
Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi qua cũng mau, chớp mắt liền đến lúc đi đến bãi săn Phong Diệp.
Tuy đến bãi săn chỉ cần mặc xiêm y nhẹ nhàng, nhưng các phi tần hậu cung ai cũng hao hết tâm sức chuẩn bị trang phục, không thể để bản thân thua kém với người khác.
Mục Thư Du chỉ buộc một cái đai lưng xanh ngọc đơn giản bên hông, đội mũ che mặt rồi dẫn vài thị nữ vào cung.
trên danh nghĩa là Hoàng hậu dẫn theo hậu cung ra ngoài đạp thanh du ngoạn, chỉ là không thể dẫn toàn bộ, nên chỉ có từ tam phẩm trở lên mới được đi, địa vị thấp chỉ có thể ở trong cung thầm oán hận.
Mục Thư Du kể từ khi đến Hòa Hi quốc chưa từng du ngoạn bên ngoài lần nào. Hôm nay có cơ hội nên rất vui mừng, chẳng qua nàng đang mang thân phận Thái phi, nên dù trong lòng vui sướng thế nào thì ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm trang.
Khi từng đoàn xe ngựa đến bãi săn Phong Diệp, Vu Trung khom mình đến chỗ Hoàng hậu Hách thị thỉnh an: “Nô tài thỉnh an nương nương, Hoàng thượng đã sớm đến đây, thấy nương nương chưa tới nên đã dẫn người đi săn thú trước.”
“Là chúng ta tới chậm, màn trướng đã bố trí xong chưa?”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, đã bố trí mười lăm trướng, người cứ yên tâm, bên ngoài còn có trọng binh canh gác, các vị nương nương có thể tùy ý vui chơi.”
Hoàng hậu nghe xong gật đầu, sai người truyền lời cho những xe phía sau chú ý một chút.
Mục Thư Du xuống xe liền cùng Hoàng hậu và Thục phi đi vào trướng chuyên dùng của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Hoàng hậu cười nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, chờ Hoàng thượng quay về đi thỉnh an xong mọi người lại tự do vui chơi.”
Mục Thư Du lập tức kinh hãi: “Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng bận việc quốc sự không thể đến được, giờ sao lại ở đây từ trước?”
“Còn không phải là nhờ Thục phi hay sao, muội ấy chỉ cần nói vài lời đã mời được Hoàng thượng đến đây.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Thục phi, Thục phi cười duyên: “Là Hoàng thượng cho thần thiếp chút mặt mũi thôi, Hoàng hậu quá lời rồi.”
Mục Thư Du vận dụng trí não, suy nghĩ phải làm sao để lát nữa tránh thỉnh an Tần Thừa Thích.
đang suy nghĩ thì có thái giám tiến vào bẩm báo nói Bình Nam vương trắc phi đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
“Hừ, Bình Nam vương trắc phi nóng lòng quá rồi, vương phi các phủ khác còn chưa tới đây, nàng ta lại nhanh chân như thế. Bình Nam vương phi còn chưa tới, nàng hấp tấp cái gì. Bảo nàng ta chờ bên ngoài, khi nào Hoàng thượng trở lại cùng tới vấn an không phải là càng tiện sao!” Thục phi nghe Tạ Trúc Oánh chờ không được vội vã chạy đến, trong lòng tức giận, không chờ Hoàng hậu lên tiếng đã mở miệng chỉ trích một tràn.
Hoàng hậu tất nhiên hiểu vì sao Thục phi lại thế, cũng không để ý, chỉ nở nụ cười nói:
“Cái tính này của Thục phi khi nào mới có thể đổi đây, Thái phi vẫn còn ở nơi này, đừng để người chê cười.”
Hoàng hậu muốn nhắc nhở Thục phi, có ghen tức thì ở trước mặt Hoàng thượng có thể tùy ý bộc lộ tích cách, ở bên ngoài phải để ý mặt mũi. Mục Thư Du không hiểu sự tình nên cũng không để ý lắm. Thục phi cũng biết bản thân lỗ mãng, mím môi không nói gì nữa, nhưng nét mặt vẫn rất buồn bực.
Hoàng hậu sai tiểu thái giám đi thông báo cho Bình Nam vương trắc phi một tiếng, bảo nàng chờ Hoàng thượng săn bắn trở về mới cùng các vương phi khác đến vấn an.
Đợi gần một canh giờ vẫn không thấy Tần Thừa Thích trở lại, Văn phi liền không nhịn được:
“Nương nương, Hoàng thượng nhất định là quá cao hứng, đã sớm quên mất chúng ta rồi. Chi bằng chúng ta ra chỗ gần đây chơi, sai người coi chừng bên ngoài, đợi Hoàng thượng trở về rồi thỉnh an cũng không muộn. Lỡ như mặt trời lặn Hoàng thượng mới về, chẳng phải chúng ta sẽ đi chuyến này một cách vô ích sao? Thần thiếp và Thục phi còn định sẽ chỉ Thái phi tập bắn đó.”
Văn phi đã sớm thương lượng xong xuôi với Thục phi, mượn cơ hội lúc tập bắn cảnh cáo Mục Thư Du, tất nhiên không muốn phải đợi thêm nữa, lần trước được Thục phi nhắc nhở, nàng đối với tỷ muội Mục thị đã có khúc mắc.
Hoàng hậu nghĩ cũng phải, thay vì đợi vô ích chỗ này không bằng để cho mọi người tự do vui chơi, liền theo đề nghị của Văn phi, giải tán mọi người, lại dặn dò Mục Thư Du:
“Thái phi nên đi chơi với các muội ấy, khó có dịp ra ngoài một lần, đừng quá gò bó bản thân.”
Mục Thư Du cám ơn Hoàng hậu liền cùng Thục phi, Văn phi đi ra thao trường đã được đặt các bia ngắm tinh xảo, sau đó đưa nón che mặt giao cho Như Lan.
“Thái phi nên dùng bộ cung này, cung này nhẹ, vừa dùng sức một chút đã có thể kéo ra, trước tiên chúng ta học kéo dây cung.”
Văn phi mang một chiếc cung nhỏ dành cho nữ tử đưa Mục Thư Du.
Mục Thư Du cũng cảm thấy mới lạ, lập tức cảm thấy thích thú, tay vừa cầm cung liền kéo dây cung ngay, nhưng căn bản kéo không nhúc nhích. Thục phi cùng Văn phi thấy vậy cười nói:
“Có thể thấy được Thái phi luôn nhốt mình trong phòng, nếu không kéo nổi bộ cung này thì làm sao có thể học bắn cung.”
Mục Thư Du đâu nghĩ hai người này lại ra tay giở trò, xem việc làm khó nàng như niềm vui. Hôm nay nàng đi theo đến đây nếu có thể làm quen với Văn phi thì xem như không uổng công, có cùng sở thích, nói chuyện mới dễ hiểu nhau, sau này cũng có thể nhờ Văn phi hỏi thăm tình hình bên Thục phi.
Vì vậy nghe lời của hai người họ, Mục Thư Du lại cố dồn sức giương cung, thật vất vả lắm mới kéo ra được một chút thì lại hết sức, trong lòng nàng ảo não cho là cơ thể mình quá yếu ớt.
Thục phi và Văn phi liếc nhìn nhau cười thầm, lại lắc đầu thở dài có ý chê Mục Thư Du ngu dốt.
Mục Thư Du cũng nghĩ bản thân mình ngốc. Lúc này Thục phi lại mượn cớ đuổi người hầu xung quanh đi, sau đó tự mình nhặt cung lắp tên bắn liên tiếp vài mũi, Văn phi cũng bắn liền ba tên, làm Mục Thư Du không ngừng hâm mộ.
“không biết bọn nô tài đã trốn đi đâu chơi rồi.” Thục phi giả bộ than một câu.
“Đều do tỷ bình thường quá dung túng bọn họ, nhưng sao tỳ nữ của Thái phi cũng sơ xuất như vậy, đi lấy trà mà nửa ngày cũng không thấy đâu. Tên sắp dùng hết rồi còn chơi gì nữa, thật mất hứng!”
Văn phi liếc nhìn Mục Thư Du, làm bộ khó chịu vung vẩy chiếc cung trong tay.
Tỳ nữ của Mục Thư Du đã sớm bị cung nhân của hai người này quấn lấy không thoát thân được. Mục Thư Du mang tâm ý muốn kết giao, nghe Văn phi hờn dỗi như vậy lập tức cười nói:
“Hay là để ta đi lấy tên cho.”
“Như thế sao được, sao có thể làm phiền Thái phi.”
“Nơi này không có người ngoài, đừng ngại.”
Mục Thư Du vốn không cảm thấy lấy tên có gì không ổn, là do bản thân học không giỏi, nên tự mình làm chút việc vặt cũng không sao.
Chỉ là lấy được một lần rồi sẽ có lần hai, đến lúc mặt trời đứng bóng khí hậu cũng dần nóng lên, Mục Thư Du chạy tới chạy lui hơn mười vòng, nàng thở hổn hển không ngừng, cả người mồ hôi đầm đìa.
Sau đó không lâu, Như Lan và vài người khác mới vội vội vàng vàng trở lại, thấy Mục Thư Du mệt mỏi như vậy chỉ cho là do nàng học bắn cung mà ra, vội vàng dâng trà quạt gió cho nàng.
“Bọn nô tỳ nửa đường có vài chuyện cho nên có chút chậm trễ, Thái phi chắc đã đợi lâu.”
“không sao, các ngươi không cần lo.” Mục Thư Du lau mồ hôi trên đầu nói.
“Sao có thể không lo được, Hoàng thượng đã trở về, chỉ còn Thái phi và hai vị nương nương là chưa thỉnh an!” Như Lan bên cạnh vội vàng sửa sang lại dung nhan cho Mục Thư Du nói.
Thục phi cùng Văn phi nghe thế cũng gấp gáp, không đợi cung nhân của mình trở lại liền vội vàng cùng Mục Thư Du quay về chỗ Hoàng hậu.
Còn chưa tới gần đã thấy một đám người vây bên ngoài trướng, Mục Thư Du từ xa đã thấy Tần Thừa Thích với một thân cẩm y màu tím. Trang phục kia càng tôn dáng người cao ráo vạm vỡ, thật đúng là mỹ nam tử trời sinh.
Lúc này có thái giám thấy ba người các nàng đi đến, lập tức hô một tiếng, những người khác rối rít nhường đường.
Mục Thư Du đi theo Thục phi, Văn phi một bên quỳ xuống đất thỉnh tội.
“Thái phi, mau đứng lên, hai nàng cũng đừng quỳ, đi ra ngoài du ngoạn không cần quá câu nệ lễ tiết.”
Tần Thừa Thích tiến lên đích thân đỡ Mục Thư Du dậy, lại nhân cơ hội liếc mắt đánh giá người trước mặt.
Gương mặt trắng noãn, đầu tóc rối bời, mồ hôi dán chặt vào áo mỏng, sắc mặt thanh lệ, làm hắn như bị hút hồn không dời mắt được, Tần Thừa Thích đỡ Mục Thư Du dậy rồi ngây người nhìn nàng.
Vu Trung đứng gần hai người, mừng rỡ vì mình đã nhìn ra manh mối, đồng thời vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hoàng thượng, Thái phi chắc là mệt mỏi rồi, ngài cũng vừa trở về nên nghỉ ngơi một chút mới phải.”
Tần Thừa Thích chỉ nghe được Thái phi mệt mỏi, câu đằng sau căn bản không nghe lọt tai. Thế là hắn đỡ Mục Thư Du đi vào lều chính. Mục Thư Du lúng túng, tức giận nhưng không có cách nào khác, đành phải đi bên cạnh.
“Aiz, Hoàng thượng thật là nhân hiếu, đối với Bình Khánh vương Thái phi trọng đãi quá rồi. Hòa Hi quốc chúng ta thật là không hổ là một quốc gia lễ nghĩa!” Vị phụ nhân ngồi cạnh vội đứng lên nịnh hót.
Những người khác đâu chịu yếu thế, lập tức tranh nhau nói:
“Thái hậu ra đi sớm, mà Thái phi lại không ở trong cung, chỉ còn Bình Khánh vương Thái phi là vị trưởng bối thân nhất với Hoàng thượng, Hoàng thượng luôn luôn nhân đức trị quốc, dùng hiếu thiện làm đầu đúng là làm gương cho thiên hạ các nước!”
Mọi người mồm năm miệng mười cao giọng nịnh nọt, chỉ sợ mình nói chậm Hoàng thượng không nghe thấy được.
Tần Thừa Thích lúc này đã lấy lại chút tỉnh táo, nắm tay Mục Thư Du, khóe miệng mỉm cười: “Vì sao Thái phi lại mệt mỏi như vậy?”
Mục Thư Du cúi đầu nói: “Thần thiếpvà Thục phi, Văn phi học bắn cung.”
Vào trong trướng, Tần Thừa Thích để Mục Thư Du ngồi bên phải mình, lại sai người bưng trà cho Mục Thư Du.
Lúc này Hoàng hậu cười hỏi: “Thái phi học được như thế nào rồi?”
Vừa nhắc tới cái này Mục Thư Du liền mất sức lực:
“Bẩm Hoàng hậu, thần thiếp ngu muội ngay cả cung cũng không kéo ra được mà đã chật vật như vậy rồi.”
Hoàng hậu nhìn gương mặt đỏ rần của Mục Thư Du, nghe nàng nói xong lập tức không nhịn được cười lên:
“Thái phi không cần nóng lòng, trong cung cũng có một bãi bắn bia nhỏ, đợi sau khi trở về bản cung lại sai người hướng dẫn Thái phi cũng không muộn.”
“Trẫm thấy là hai người các nàng không dạy được cho Thái phi, đợi ban đêm khí trời mát mẻ chút ít, trẫm dạy Thái phi.”
“Thái phi lần này thật có phúc, Hoàng thượng đúng là cao thủ cưỡi ngựa bắn cung, được Hoàng thượng chỉ điểm nhất định sẽ học thành tài.”
Hoàng hậu thấy Mục Thư Du cúi đầu ủ rũ, chỉ cảm thấy Thái phi còn mang tâm tính tiểu hài tử, bất giác trêu chọc nàng.
Hách thị cảm thấy Mục Thư Du tuổi nhỏ, lại mang thân phận Thái phi thực đáng thương, lại không nghĩ rằng bản thân nàng cũng không lớn hơn Mục Thư Du bao nhiêu, tất cả đều do thân phận tạo thành ảo giác mà thôi.
Mục Thư Du muốn từ chối lại tìm không được lý do, hơn nữa cũng không thể không tôn trọng thể diện của Tần Thừa Thích, đành phải đứng dậy tạ ơn.
Chờ trở lại trướng của mình, Mục Thư Du thấy may mắn khi Trần di mẫu suy nghĩ chu đáo dặn mang theo xiêm y để thay. Nàng chọn lấy một bộ thật kín đáo thay vào, liền nằm xuống nghỉ ngơi.
“Thái phi, đã đến giờ cùng Hoàng thượng học bắn cung rồi.”
Mục Thư Du vốn không có ngủ, nàng mở to mắt ra không nhúc nhích, một hồi sau mới đứng lên, dẫn theo tỳ nữ đi về hướng trường bắn chuyên dụng của Tần Thừa Thích.
Vu Trung từ xa đi tới hành lễ thỉnh an: “Thái phi, Hoàng thượng đã ở bên trong, người mau vào đi.”
Mục Thư Du rất tôn trọng vị tổng quản cận thân này của Tần Thừa Thích: “Làm phiền Vu tổng quản.”
Vu Trung cười híp mắt nhường đường cho Mục Thư Du, thầm nghĩ lát nữa bản thân hắn phải ở ngoài bảo vệ cửa chính thật tốt.
Chỉ là bên này Mục Thư Du vừa mới đi vào, tiểu thái giám bên cạnh đã gấp đến độ muốn nhảy lên:
“Vu tổng quản, lúc nãy ngài vừa ra ngoài, Bình Nam vương trắc phi đã vào trong, bây giờ Thái phi lại đi vào có xảy ra chuyện không.”
Đầu Vu Trung muốn nổ tung, quay lại cho tiểu thái giám kia một cái tát:
“Tên nô tài không có mắt, sao lại không nói sớm, ngươi muốn chết hả?! Sao lại tùy tiện để người khác vào đó hả?!”
“Nô tài đã nói không được, nhưng chưa gì Thái phi đã lao vào trong rồi, Vu tổng quản xin tha cho nô tài.”
Tiểu thái giám bị hù dọa quỳ trên mặt đất dập đầu, Bình Nam vương trắc phi ve vãn Hoàng thượng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, Vu tổng quản lại không có ở đây, hắn đâu dám cản.
“Ta tha ngươi? Sao ngươi không hỏi xem Hoàng thượng có tha ta hay không! Đồ khốn kiếp!”
Trán Vu Trung đã toát mồ hôi, không thèm để ý tới thằng nhãi ranh này nữa, nhanh chân chạy vào trong bãi tập bắn, miệng không ngừng niệm phật cầu cho có thể đuổi kịp Mục Thư Du.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ Tần Thừa Thích cố ý chờ mình đến xem trò vui sao?
Nhìn một đôi nam nữ đang ôm nhau trong này, trong nháy mắt Mục Thư Du thoáng thấy yên tâm rằng mình đã an toàn.
Nữ nhân trong lòng Tần Thừa Thích vô cùng xinh đẹp, hai má đỏ au au, từ trong ra ngoài toát lên vẻ quyến rũ. Trước ngực nút áo đã cởi vài cái, phong cảnh bên trong làm cho một nữ nhân như nàng nhìn thấy còn thèm. Hơn nữa đôi môi hồng diễm kia cũng đang hướng về môi Tần Thừa Thích dâng lên.
Mục Thư Du lập tức sai Như Lan tránh đi, còn nàng thì đứng bên hàng rào do dự có nên đi tiếp hay không, xem tình hình này chắc không thể tập bắn nữa rồi.
“Cảm tạ trời đất, nô tài đã đuổi kịp người. Thái phi qua trướng bên kia ngồi một chút, nô tài đi bẩm báo một tiếng với Hoàng thượng nói ngưới đã tới được không ạ.” Vu Trung mặt mày trắng bệt nói.
Mục Thư Du lại liếc nhìn bên trong cười khẽ: “Thôi không cần đâu, Vu tổng quản đừng quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng, tập bắn để khi khác học đi.”
Vu Trung thấy Mục Thư Du xoay người đi ra ngoài càng gấp hơn, quấy nhiễu hay không quấy nhiễu nhã hứng hắn không biết, hắn chỉ biết là nếu không thể giữ được Thái phi ở lại, thì cái mạng nhỏ của hắn thật sự cách cái chết không xa.
“Thái phi, Thái phi, người đợi nô tài một chút! Hay là sang trướng bên cạnh ngồi trước đi.” Vu Trung la lớn lên.
Tần Thừa Thích nghe được tiếng Vu Trung kêu Thái phi, lập tức nhìn sang phía cửa, lại chỉ thấy một chân váy lụa mỏng quẹt qua, lập tức chẳng quan tâm đến Tạ Trúc Oánh trong lòng liền đuổi theo.
Tạ Trúc Oánh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chờ đến lúc lấy lại tinh thần thì bãi tập đã chỉ còn lại một mình mình, vì vậy nàng ta vội vàng sửa sang lại vạt áo rồi bước nhanh ra ngoài.
“Thái phi, sao không đợi trẫm?” Tần Thừa Thích giữ chặt cổ tay Mục Thư Du hỏi.
Mục Thư Du lập tức tránh ra, bình tĩnh chào Tần Thừa Thích: “Thần thiếp thấy Hoàng thượng đang không nhàn rỗi, không muốn quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng, cho nên muốn rời đi trước, thần thiếp xin cáo lui.”
“Thái phi đúng là giận trẫm, trẫm không biết Bình Nam vương trắc phi sẽ đến, trẫm đã làm điều không phải, xin Thái phi bớt giận.”
Tần Thừa Thích cho rằng Mục Thư Du ghen tức, trong lòng có chút mừng thầm, cũng không suy xét tội xông vào bãi tập của Tạ Trúc Oánh.
Mục Thư Du lạnh lùng nhìn Tần Thừa Thích, nàng nghĩ tên nam nhân này cho dù là Hoàng đế cũng không nên tự cao như thế chứ, nàng còn ước gì có người nào đó có thể dời đi sự chú ý của Tần Thừa Thích trên người nàng, sao phải tức giận.
“Hoàng thượng nói quá lời, thần thiếp không dám. Lời thần thiếp vừa nói đều là sự thật, không hề có chút tức giận nào.”
Sau khi nói xong, Mục Thư Du chờ Tần Thừa Thích lên tiếng cho nàng trở về, chỉ là cúi đầu một hồi lâu cũng không có động tĩnh, nàng mất kiên nhẫn đành phải ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng vừa nhìn lại muốn bốc hỏa, Tần Thừa Thích tên háo sắc kia cứ như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ nhìn chằm chằm về phía nàng.
“Hoàng thượng, thần thiếp phải đi về.” Mục Thư Du nói to hơn một chút.
Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du đến thất thần, hắn càng nhìn nàng càng thấy nàng xinh đẹp, lại bị đôi mắt to đẹp của Mục Thư Du trừng một cái, hắn càng thấy say trong lòng, không tự chủ nói:
“Trẫm dâng trà thỉnh tội với Thái phi, Thái phi đừng không để ý tới trẫm.”
Lời nói thật khốn kiếp! Chợt Mục Thư Du thấy một nữ nhân lạ mặt, chẳng biết đứng phía sau Tần Thừa Thích bao lâu, đang ôm miệng thản thốt giống như không đứng vững được.
Mục Thư Du cảm thấy vừa giận vừa thẹn, nữ nhân này mặc dù nàng không biết, nhưng có thể đến nơi này thân phận khẳng định không thấp, Tần Thừa Thích ăn nói mê sảng nhất định là bị người này nghe hết rồi. Đến lúc truyền ra ngoài, nàng làm sao làm người đây!!!
Tuy đến bãi săn chỉ cần mặc xiêm y nhẹ nhàng, nhưng các phi tần hậu cung ai cũng hao hết tâm sức chuẩn bị trang phục, không thể để bản thân thua kém với người khác.
Mục Thư Du chỉ buộc một cái đai lưng xanh ngọc đơn giản bên hông, đội mũ che mặt rồi dẫn vài thị nữ vào cung.
trên danh nghĩa là Hoàng hậu dẫn theo hậu cung ra ngoài đạp thanh du ngoạn, chỉ là không thể dẫn toàn bộ, nên chỉ có từ tam phẩm trở lên mới được đi, địa vị thấp chỉ có thể ở trong cung thầm oán hận.
Mục Thư Du kể từ khi đến Hòa Hi quốc chưa từng du ngoạn bên ngoài lần nào. Hôm nay có cơ hội nên rất vui mừng, chẳng qua nàng đang mang thân phận Thái phi, nên dù trong lòng vui sướng thế nào thì ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm trang.
Khi từng đoàn xe ngựa đến bãi săn Phong Diệp, Vu Trung khom mình đến chỗ Hoàng hậu Hách thị thỉnh an: “Nô tài thỉnh an nương nương, Hoàng thượng đã sớm đến đây, thấy nương nương chưa tới nên đã dẫn người đi săn thú trước.”
“Là chúng ta tới chậm, màn trướng đã bố trí xong chưa?”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, đã bố trí mười lăm trướng, người cứ yên tâm, bên ngoài còn có trọng binh canh gác, các vị nương nương có thể tùy ý vui chơi.”
Hoàng hậu nghe xong gật đầu, sai người truyền lời cho những xe phía sau chú ý một chút.
Mục Thư Du xuống xe liền cùng Hoàng hậu và Thục phi đi vào trướng chuyên dùng của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Hoàng hậu cười nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, chờ Hoàng thượng quay về đi thỉnh an xong mọi người lại tự do vui chơi.”
Mục Thư Du lập tức kinh hãi: “Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng bận việc quốc sự không thể đến được, giờ sao lại ở đây từ trước?”
“Còn không phải là nhờ Thục phi hay sao, muội ấy chỉ cần nói vài lời đã mời được Hoàng thượng đến đây.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Thục phi, Thục phi cười duyên: “Là Hoàng thượng cho thần thiếp chút mặt mũi thôi, Hoàng hậu quá lời rồi.”
Mục Thư Du vận dụng trí não, suy nghĩ phải làm sao để lát nữa tránh thỉnh an Tần Thừa Thích.
đang suy nghĩ thì có thái giám tiến vào bẩm báo nói Bình Nam vương trắc phi đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
“Hừ, Bình Nam vương trắc phi nóng lòng quá rồi, vương phi các phủ khác còn chưa tới đây, nàng ta lại nhanh chân như thế. Bình Nam vương phi còn chưa tới, nàng hấp tấp cái gì. Bảo nàng ta chờ bên ngoài, khi nào Hoàng thượng trở lại cùng tới vấn an không phải là càng tiện sao!” Thục phi nghe Tạ Trúc Oánh chờ không được vội vã chạy đến, trong lòng tức giận, không chờ Hoàng hậu lên tiếng đã mở miệng chỉ trích một tràn.
Hoàng hậu tất nhiên hiểu vì sao Thục phi lại thế, cũng không để ý, chỉ nở nụ cười nói:
“Cái tính này của Thục phi khi nào mới có thể đổi đây, Thái phi vẫn còn ở nơi này, đừng để người chê cười.”
Hoàng hậu muốn nhắc nhở Thục phi, có ghen tức thì ở trước mặt Hoàng thượng có thể tùy ý bộc lộ tích cách, ở bên ngoài phải để ý mặt mũi. Mục Thư Du không hiểu sự tình nên cũng không để ý lắm. Thục phi cũng biết bản thân lỗ mãng, mím môi không nói gì nữa, nhưng nét mặt vẫn rất buồn bực.
Hoàng hậu sai tiểu thái giám đi thông báo cho Bình Nam vương trắc phi một tiếng, bảo nàng chờ Hoàng thượng săn bắn trở về mới cùng các vương phi khác đến vấn an.
Đợi gần một canh giờ vẫn không thấy Tần Thừa Thích trở lại, Văn phi liền không nhịn được:
“Nương nương, Hoàng thượng nhất định là quá cao hứng, đã sớm quên mất chúng ta rồi. Chi bằng chúng ta ra chỗ gần đây chơi, sai người coi chừng bên ngoài, đợi Hoàng thượng trở về rồi thỉnh an cũng không muộn. Lỡ như mặt trời lặn Hoàng thượng mới về, chẳng phải chúng ta sẽ đi chuyến này một cách vô ích sao? Thần thiếp và Thục phi còn định sẽ chỉ Thái phi tập bắn đó.”
Văn phi đã sớm thương lượng xong xuôi với Thục phi, mượn cơ hội lúc tập bắn cảnh cáo Mục Thư Du, tất nhiên không muốn phải đợi thêm nữa, lần trước được Thục phi nhắc nhở, nàng đối với tỷ muội Mục thị đã có khúc mắc.
Hoàng hậu nghĩ cũng phải, thay vì đợi vô ích chỗ này không bằng để cho mọi người tự do vui chơi, liền theo đề nghị của Văn phi, giải tán mọi người, lại dặn dò Mục Thư Du:
“Thái phi nên đi chơi với các muội ấy, khó có dịp ra ngoài một lần, đừng quá gò bó bản thân.”
Mục Thư Du cám ơn Hoàng hậu liền cùng Thục phi, Văn phi đi ra thao trường đã được đặt các bia ngắm tinh xảo, sau đó đưa nón che mặt giao cho Như Lan.
“Thái phi nên dùng bộ cung này, cung này nhẹ, vừa dùng sức một chút đã có thể kéo ra, trước tiên chúng ta học kéo dây cung.”
Văn phi mang một chiếc cung nhỏ dành cho nữ tử đưa Mục Thư Du.
Mục Thư Du cũng cảm thấy mới lạ, lập tức cảm thấy thích thú, tay vừa cầm cung liền kéo dây cung ngay, nhưng căn bản kéo không nhúc nhích. Thục phi cùng Văn phi thấy vậy cười nói:
“Có thể thấy được Thái phi luôn nhốt mình trong phòng, nếu không kéo nổi bộ cung này thì làm sao có thể học bắn cung.”
Mục Thư Du đâu nghĩ hai người này lại ra tay giở trò, xem việc làm khó nàng như niềm vui. Hôm nay nàng đi theo đến đây nếu có thể làm quen với Văn phi thì xem như không uổng công, có cùng sở thích, nói chuyện mới dễ hiểu nhau, sau này cũng có thể nhờ Văn phi hỏi thăm tình hình bên Thục phi.
Vì vậy nghe lời của hai người họ, Mục Thư Du lại cố dồn sức giương cung, thật vất vả lắm mới kéo ra được một chút thì lại hết sức, trong lòng nàng ảo não cho là cơ thể mình quá yếu ớt.
Thục phi và Văn phi liếc nhìn nhau cười thầm, lại lắc đầu thở dài có ý chê Mục Thư Du ngu dốt.
Mục Thư Du cũng nghĩ bản thân mình ngốc. Lúc này Thục phi lại mượn cớ đuổi người hầu xung quanh đi, sau đó tự mình nhặt cung lắp tên bắn liên tiếp vài mũi, Văn phi cũng bắn liền ba tên, làm Mục Thư Du không ngừng hâm mộ.
“không biết bọn nô tài đã trốn đi đâu chơi rồi.” Thục phi giả bộ than một câu.
“Đều do tỷ bình thường quá dung túng bọn họ, nhưng sao tỳ nữ của Thái phi cũng sơ xuất như vậy, đi lấy trà mà nửa ngày cũng không thấy đâu. Tên sắp dùng hết rồi còn chơi gì nữa, thật mất hứng!”
Văn phi liếc nhìn Mục Thư Du, làm bộ khó chịu vung vẩy chiếc cung trong tay.
Tỳ nữ của Mục Thư Du đã sớm bị cung nhân của hai người này quấn lấy không thoát thân được. Mục Thư Du mang tâm ý muốn kết giao, nghe Văn phi hờn dỗi như vậy lập tức cười nói:
“Hay là để ta đi lấy tên cho.”
“Như thế sao được, sao có thể làm phiền Thái phi.”
“Nơi này không có người ngoài, đừng ngại.”
Mục Thư Du vốn không cảm thấy lấy tên có gì không ổn, là do bản thân học không giỏi, nên tự mình làm chút việc vặt cũng không sao.
Chỉ là lấy được một lần rồi sẽ có lần hai, đến lúc mặt trời đứng bóng khí hậu cũng dần nóng lên, Mục Thư Du chạy tới chạy lui hơn mười vòng, nàng thở hổn hển không ngừng, cả người mồ hôi đầm đìa.
Sau đó không lâu, Như Lan và vài người khác mới vội vội vàng vàng trở lại, thấy Mục Thư Du mệt mỏi như vậy chỉ cho là do nàng học bắn cung mà ra, vội vàng dâng trà quạt gió cho nàng.
“Bọn nô tỳ nửa đường có vài chuyện cho nên có chút chậm trễ, Thái phi chắc đã đợi lâu.”
“không sao, các ngươi không cần lo.” Mục Thư Du lau mồ hôi trên đầu nói.
“Sao có thể không lo được, Hoàng thượng đã trở về, chỉ còn Thái phi và hai vị nương nương là chưa thỉnh an!” Như Lan bên cạnh vội vàng sửa sang lại dung nhan cho Mục Thư Du nói.
Thục phi cùng Văn phi nghe thế cũng gấp gáp, không đợi cung nhân của mình trở lại liền vội vàng cùng Mục Thư Du quay về chỗ Hoàng hậu.
Còn chưa tới gần đã thấy một đám người vây bên ngoài trướng, Mục Thư Du từ xa đã thấy Tần Thừa Thích với một thân cẩm y màu tím. Trang phục kia càng tôn dáng người cao ráo vạm vỡ, thật đúng là mỹ nam tử trời sinh.
Lúc này có thái giám thấy ba người các nàng đi đến, lập tức hô một tiếng, những người khác rối rít nhường đường.
Mục Thư Du đi theo Thục phi, Văn phi một bên quỳ xuống đất thỉnh tội.
“Thái phi, mau đứng lên, hai nàng cũng đừng quỳ, đi ra ngoài du ngoạn không cần quá câu nệ lễ tiết.”
Tần Thừa Thích tiến lên đích thân đỡ Mục Thư Du dậy, lại nhân cơ hội liếc mắt đánh giá người trước mặt.
Gương mặt trắng noãn, đầu tóc rối bời, mồ hôi dán chặt vào áo mỏng, sắc mặt thanh lệ, làm hắn như bị hút hồn không dời mắt được, Tần Thừa Thích đỡ Mục Thư Du dậy rồi ngây người nhìn nàng.
Vu Trung đứng gần hai người, mừng rỡ vì mình đã nhìn ra manh mối, đồng thời vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hoàng thượng, Thái phi chắc là mệt mỏi rồi, ngài cũng vừa trở về nên nghỉ ngơi một chút mới phải.”
Tần Thừa Thích chỉ nghe được Thái phi mệt mỏi, câu đằng sau căn bản không nghe lọt tai. Thế là hắn đỡ Mục Thư Du đi vào lều chính. Mục Thư Du lúng túng, tức giận nhưng không có cách nào khác, đành phải đi bên cạnh.
“Aiz, Hoàng thượng thật là nhân hiếu, đối với Bình Khánh vương Thái phi trọng đãi quá rồi. Hòa Hi quốc chúng ta thật là không hổ là một quốc gia lễ nghĩa!” Vị phụ nhân ngồi cạnh vội đứng lên nịnh hót.
Những người khác đâu chịu yếu thế, lập tức tranh nhau nói:
“Thái hậu ra đi sớm, mà Thái phi lại không ở trong cung, chỉ còn Bình Khánh vương Thái phi là vị trưởng bối thân nhất với Hoàng thượng, Hoàng thượng luôn luôn nhân đức trị quốc, dùng hiếu thiện làm đầu đúng là làm gương cho thiên hạ các nước!”
Mọi người mồm năm miệng mười cao giọng nịnh nọt, chỉ sợ mình nói chậm Hoàng thượng không nghe thấy được.
Tần Thừa Thích lúc này đã lấy lại chút tỉnh táo, nắm tay Mục Thư Du, khóe miệng mỉm cười: “Vì sao Thái phi lại mệt mỏi như vậy?”
Mục Thư Du cúi đầu nói: “Thần thiếpvà Thục phi, Văn phi học bắn cung.”
Vào trong trướng, Tần Thừa Thích để Mục Thư Du ngồi bên phải mình, lại sai người bưng trà cho Mục Thư Du.
Lúc này Hoàng hậu cười hỏi: “Thái phi học được như thế nào rồi?”
Vừa nhắc tới cái này Mục Thư Du liền mất sức lực:
“Bẩm Hoàng hậu, thần thiếp ngu muội ngay cả cung cũng không kéo ra được mà đã chật vật như vậy rồi.”
Hoàng hậu nhìn gương mặt đỏ rần của Mục Thư Du, nghe nàng nói xong lập tức không nhịn được cười lên:
“Thái phi không cần nóng lòng, trong cung cũng có một bãi bắn bia nhỏ, đợi sau khi trở về bản cung lại sai người hướng dẫn Thái phi cũng không muộn.”
“Trẫm thấy là hai người các nàng không dạy được cho Thái phi, đợi ban đêm khí trời mát mẻ chút ít, trẫm dạy Thái phi.”
“Thái phi lần này thật có phúc, Hoàng thượng đúng là cao thủ cưỡi ngựa bắn cung, được Hoàng thượng chỉ điểm nhất định sẽ học thành tài.”
Hoàng hậu thấy Mục Thư Du cúi đầu ủ rũ, chỉ cảm thấy Thái phi còn mang tâm tính tiểu hài tử, bất giác trêu chọc nàng.
Hách thị cảm thấy Mục Thư Du tuổi nhỏ, lại mang thân phận Thái phi thực đáng thương, lại không nghĩ rằng bản thân nàng cũng không lớn hơn Mục Thư Du bao nhiêu, tất cả đều do thân phận tạo thành ảo giác mà thôi.
Mục Thư Du muốn từ chối lại tìm không được lý do, hơn nữa cũng không thể không tôn trọng thể diện của Tần Thừa Thích, đành phải đứng dậy tạ ơn.
Chờ trở lại trướng của mình, Mục Thư Du thấy may mắn khi Trần di mẫu suy nghĩ chu đáo dặn mang theo xiêm y để thay. Nàng chọn lấy một bộ thật kín đáo thay vào, liền nằm xuống nghỉ ngơi.
“Thái phi, đã đến giờ cùng Hoàng thượng học bắn cung rồi.”
Mục Thư Du vốn không có ngủ, nàng mở to mắt ra không nhúc nhích, một hồi sau mới đứng lên, dẫn theo tỳ nữ đi về hướng trường bắn chuyên dụng của Tần Thừa Thích.
Vu Trung từ xa đi tới hành lễ thỉnh an: “Thái phi, Hoàng thượng đã ở bên trong, người mau vào đi.”
Mục Thư Du rất tôn trọng vị tổng quản cận thân này của Tần Thừa Thích: “Làm phiền Vu tổng quản.”
Vu Trung cười híp mắt nhường đường cho Mục Thư Du, thầm nghĩ lát nữa bản thân hắn phải ở ngoài bảo vệ cửa chính thật tốt.
Chỉ là bên này Mục Thư Du vừa mới đi vào, tiểu thái giám bên cạnh đã gấp đến độ muốn nhảy lên:
“Vu tổng quản, lúc nãy ngài vừa ra ngoài, Bình Nam vương trắc phi đã vào trong, bây giờ Thái phi lại đi vào có xảy ra chuyện không.”
Đầu Vu Trung muốn nổ tung, quay lại cho tiểu thái giám kia một cái tát:
“Tên nô tài không có mắt, sao lại không nói sớm, ngươi muốn chết hả?! Sao lại tùy tiện để người khác vào đó hả?!”
“Nô tài đã nói không được, nhưng chưa gì Thái phi đã lao vào trong rồi, Vu tổng quản xin tha cho nô tài.”
Tiểu thái giám bị hù dọa quỳ trên mặt đất dập đầu, Bình Nam vương trắc phi ve vãn Hoàng thượng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, Vu tổng quản lại không có ở đây, hắn đâu dám cản.
“Ta tha ngươi? Sao ngươi không hỏi xem Hoàng thượng có tha ta hay không! Đồ khốn kiếp!”
Trán Vu Trung đã toát mồ hôi, không thèm để ý tới thằng nhãi ranh này nữa, nhanh chân chạy vào trong bãi tập bắn, miệng không ngừng niệm phật cầu cho có thể đuổi kịp Mục Thư Du.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ Tần Thừa Thích cố ý chờ mình đến xem trò vui sao?
Nhìn một đôi nam nữ đang ôm nhau trong này, trong nháy mắt Mục Thư Du thoáng thấy yên tâm rằng mình đã an toàn.
Nữ nhân trong lòng Tần Thừa Thích vô cùng xinh đẹp, hai má đỏ au au, từ trong ra ngoài toát lên vẻ quyến rũ. Trước ngực nút áo đã cởi vài cái, phong cảnh bên trong làm cho một nữ nhân như nàng nhìn thấy còn thèm. Hơn nữa đôi môi hồng diễm kia cũng đang hướng về môi Tần Thừa Thích dâng lên.
Mục Thư Du lập tức sai Như Lan tránh đi, còn nàng thì đứng bên hàng rào do dự có nên đi tiếp hay không, xem tình hình này chắc không thể tập bắn nữa rồi.
“Cảm tạ trời đất, nô tài đã đuổi kịp người. Thái phi qua trướng bên kia ngồi một chút, nô tài đi bẩm báo một tiếng với Hoàng thượng nói ngưới đã tới được không ạ.” Vu Trung mặt mày trắng bệt nói.
Mục Thư Du lại liếc nhìn bên trong cười khẽ: “Thôi không cần đâu, Vu tổng quản đừng quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng, tập bắn để khi khác học đi.”
Vu Trung thấy Mục Thư Du xoay người đi ra ngoài càng gấp hơn, quấy nhiễu hay không quấy nhiễu nhã hứng hắn không biết, hắn chỉ biết là nếu không thể giữ được Thái phi ở lại, thì cái mạng nhỏ của hắn thật sự cách cái chết không xa.
“Thái phi, Thái phi, người đợi nô tài một chút! Hay là sang trướng bên cạnh ngồi trước đi.” Vu Trung la lớn lên.
Tần Thừa Thích nghe được tiếng Vu Trung kêu Thái phi, lập tức nhìn sang phía cửa, lại chỉ thấy một chân váy lụa mỏng quẹt qua, lập tức chẳng quan tâm đến Tạ Trúc Oánh trong lòng liền đuổi theo.
Tạ Trúc Oánh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chờ đến lúc lấy lại tinh thần thì bãi tập đã chỉ còn lại một mình mình, vì vậy nàng ta vội vàng sửa sang lại vạt áo rồi bước nhanh ra ngoài.
“Thái phi, sao không đợi trẫm?” Tần Thừa Thích giữ chặt cổ tay Mục Thư Du hỏi.
Mục Thư Du lập tức tránh ra, bình tĩnh chào Tần Thừa Thích: “Thần thiếp thấy Hoàng thượng đang không nhàn rỗi, không muốn quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng, cho nên muốn rời đi trước, thần thiếp xin cáo lui.”
“Thái phi đúng là giận trẫm, trẫm không biết Bình Nam vương trắc phi sẽ đến, trẫm đã làm điều không phải, xin Thái phi bớt giận.”
Tần Thừa Thích cho rằng Mục Thư Du ghen tức, trong lòng có chút mừng thầm, cũng không suy xét tội xông vào bãi tập của Tạ Trúc Oánh.
Mục Thư Du lạnh lùng nhìn Tần Thừa Thích, nàng nghĩ tên nam nhân này cho dù là Hoàng đế cũng không nên tự cao như thế chứ, nàng còn ước gì có người nào đó có thể dời đi sự chú ý của Tần Thừa Thích trên người nàng, sao phải tức giận.
“Hoàng thượng nói quá lời, thần thiếp không dám. Lời thần thiếp vừa nói đều là sự thật, không hề có chút tức giận nào.”
Sau khi nói xong, Mục Thư Du chờ Tần Thừa Thích lên tiếng cho nàng trở về, chỉ là cúi đầu một hồi lâu cũng không có động tĩnh, nàng mất kiên nhẫn đành phải ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng vừa nhìn lại muốn bốc hỏa, Tần Thừa Thích tên háo sắc kia cứ như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ nhìn chằm chằm về phía nàng.
“Hoàng thượng, thần thiếp phải đi về.” Mục Thư Du nói to hơn một chút.
Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du đến thất thần, hắn càng nhìn nàng càng thấy nàng xinh đẹp, lại bị đôi mắt to đẹp của Mục Thư Du trừng một cái, hắn càng thấy say trong lòng, không tự chủ nói:
“Trẫm dâng trà thỉnh tội với Thái phi, Thái phi đừng không để ý tới trẫm.”
Lời nói thật khốn kiếp! Chợt Mục Thư Du thấy một nữ nhân lạ mặt, chẳng biết đứng phía sau Tần Thừa Thích bao lâu, đang ôm miệng thản thốt giống như không đứng vững được.
Mục Thư Du cảm thấy vừa giận vừa thẹn, nữ nhân này mặc dù nàng không biết, nhưng có thể đến nơi này thân phận khẳng định không thấp, Tần Thừa Thích ăn nói mê sảng nhất định là bị người này nghe hết rồi. Đến lúc truyền ra ngoài, nàng làm sao làm người đây!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.