Chương 15: Cỏ lau phơ phất
Nhược Trữ Trữ
23/01/2014
Minh Châu có chút lo lắng mà nhìn Cẩm Tú đang đứng ủi quần áo ở trước
cửa sổ, bàn ủi nóng cháy lướt trên quần áo hơi ẩm ướt tạo ra khí nóng
bốc lên. Sau khi gặp Tả Chấn, trở về đã được mấy ngày, Cẩm Tú lại nín
thinh, không đề cập tới chuyện hôm đó, giống như chưa từng xảy ra điều
gì vậy.
Nàng khôi phục lại cuộc sống ngày thường, không nhốt mình ở trong phòng nữa, bắt đầu nghiên cứu kiểu dáng quần áo mới nhất, các loại trang sức mới nhất. Nhàn rỗi thì tỉa hoa, thổi tiêu, xem sách, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện phiếm với mấy người Sương Tú, A Hi.
Thoạt nhìn, nàng không có gì khác với mọi người, nhàn nhã sống qua ngày, từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Nhưng không biết tại sao, Minh Châu lại không vui mừng. Rõ ràng nàng cảm giác được Cẩm Tú càng ngày càng sa sút tinh thần. Trong ánh mắt của nàng, dường như vẫn luôn trống rỗng, không nhìn thấy một chút vui vẻ hay bi ai thật sự. Phản ứng của nàng luôn chậm nửa nhịp, thần sắc trên mặt luôn mang theo ba phần hoảng hốt. Ngay cả khi nàng cười thì nụ cười kia cũng là giả, giống như đeo một cái mặt nạ đang cười vậy.
Khi Minh Châu nhìn Cẩm Tú từ xa xa, lại cảm thấy trong lòng phát lạnh một cách khó hiểu, giống như đang nhìn một cái xác không hồn. Nàng đang nói chuyện, đang cười, cố gắng duy trì “vẻ bình thường” của mình. Nhưng nhìn bóng lưng của nàng, lại khiến người ta cảm thấy rất cô đơn.
Không thể để cho nàng cứ tiếp tục như vậy. Minh Châu thở dài một hơi. Mãi đến giờ phút này mới phát hiện mình có ý thức bảo vệ Cẩm Tú theo bản năng. Dù sao cũng là chị em, trong cơ thể đều chảy chung một dòng máu, nàng không thể trơ mắt nhìn Cẩm Tú cứ như vậy mà hủy đi chính mình. Huống chi, tất cả đều do nàng dựng lên.
Đi tới vỗ vai Cẩm Tú, Minh Châu nhàn nhã gợi chuyện: “Bộ quần áo này là kiểu thịnh hành của năm ngoái rồi.” Nàng thờ ơ giúp Cẩm Tú treo bộ quần áo đang ủi kia. “Chi bằng đi đặt vài bộ mới. Mấy ngày nữa có một bữa tiệc, rất lâu rồi em không có đi ra ngoài, không bằng cùng đi xem náo nhiệt đi. Quen thêm vài người bạn, đỡ phải mỗi ngày đều ở nhà buồn bã.”
Cẩm Tú chỉ cười nhẹ.
Đều nói quần áo thì chuộng cái mới, người thì ưa người cũ. Nhưng bộ sườn xám bằng gấm in hình hoa hạnh này chính là do Tả Chấn phái người tặng cho nàng hôm đó. Là bộ đầu tiên mà nàng mặc đi Bách Nhạc Môn. Bởi vì nàng rất thích màu sắc hài hòa của nó, cách may thì khéo léo, cho nên số lần mặc trên người nhiều nhất. Bây giờ đã cũ mất ba phần, dường như màu sắc tươi đẹp lúc trước cũng phai một chút. Nhưng ở trong lòng nàng, từ đầu đến cuối vẫn yêu thích bộ này nhất.
“Nhưng dù sao em cũng không thể cứ ở trong nhà buồn bã mãi được. Bây giờ thời tiết đã ấm lên, phong cảnh bên ngoài càng ngày càng đẹp. Gần đây rất chuộng mở tiệc trà, lần trước chị gặp Phùng tứ thiếu, anh ta còn hỏi ‘Sao không thấy Vinh tiểu thư lộ diện ở Bách Nhạc Môn?’ Anh Đông cũng nói không có nhân vật chính, làm ăn càng ngày càng không tốt.” Minh Châu nhìn nàng. “Chẳng lẽ em thật sự muốn bỏ qua Bách Nhạc Môn? Rất vất vả mới có được tiếng tăm, bây giờ lại bỏ cuộc, không khỏi rất đáng tiếc.”
Cẩm Tú cười cười. “Lúc trước, tiếng tăm của chị nổi hơn em nhiều, cả Thượng Hải không ai không biết Ân Minh Châu. Cuối cùng không phải vì Hướng tiên sinh mà nói không cần là không cần sao?”
“Vậy chứ em vì ai?”
Những lời này của Minh Châu là buột miệng thốt ra, Cẩm Tú giật mình, im lặng một lát mới thấp giọng nói: “Em muốn rời đi là vì em đã mất đi anh ấy.”
“Em nói là Tả Chấn sao?” Minh Châu nhíu mày. “Nếu biết mọi chuyện đã không thể vãn hồi, không bằng hãy buông tay, cứ đi vào chỗ bế tắc như vậy chỉ có nước hủy hoại mình, em biết không?”
“Em cũng tính quên anh ấy!”
“Tính?” Minh Châu mỉm cười. “Dự tính làm một chuyện và có thể làm được hay không, căn bản là hai việc khác nhau. Nếu em thật sự muốn quên, vậy hãy ném quần áo, trang sức mà anh ta tặng, rồi lại chưng diện, trang điểm cho xinh đẹp, lên sân khấu của Bách Nhạc Môn mà làm điên đảo chúng sinh. Đây mới là quên.”
Tay Cẩm Tú run lên. “Ai da” một tiếng, bàn ủi nóng phỏng tay.
“Có bị phỏng hay không?!” Minh Châu hoảng hốt, lập tức kéo tay của nàng qua xem kỹ. “Cũng còn may, không có bị thương.” Vừa nói vừa quay đầu đi tìm thuốc. “Chị nhớ trong ngăn kéo có ống kem trị phỏng, chạy đâu mất rồi…”
Cẩm Tú vẫn đứng thất thần ở đó. Có bị phỏng không? Còn may, không có bị thương. Sao những lời này lại quen thuộc thế này? Bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm đó, cái hôm mà Tả Chấn dạy nàng khiêu vũ ở Bách Nhạc Môn, tàn thuốc của hắn rơi xuống, trúng vào cánh tay nàng, lúc ấy… hắn cũng từng nói những lời này. Hắn cũng từng cầm tay nàng, sốt ruột hỏi như vậy. Lúc ấy, không cẩn thận mà để lộ một chút thương tiếc, một chút khẩn trương, nàng lại còn tưởng rằng là do mình hoa mắt.
Lúc ấy, không khí rất nhạy cảm, muốn nói lại thôi, lại thoáng qua trong sự ngây ngô của nàng. Cho tới hôm nay mới hiểu được, nhưng cũng đã quá muộn, tất cả đều đã tan thành mây khói.
Minh Châu lục tung cả phòng mới tìm ra ống kem trị phỏng, bước tới đưa cho Cẩm Tú. “Mau đi rửa tay rồi bôi thuốc. Nhìn xem, mu bàn tay đỏ hết cả rồi.”
Cẩm Tú nhận lấy rồi nhịn không được mà chua xót trong lòng. Ống kem trị phỏng này… ống thuốc này, rõ ràng là ống thuốc bữa đó nàng bị rượu nóng làm phỏng tay, Tả Chấn dặn bồi bàn đưa đến. Nàng vẫn giữ bên người, lại bị Minh Châu đào ra.
Minh Châu nói không sai chút nào, nàng như vậy, không thể coi là đã quên. Nàng nên ném tất cả những thứ mà hắn tặng, ăn diện cho đàng hoàng, trở lại Bách Nhạc Môn lần nữa, tiếp tục khiêu vũ, tiếp tục chào đón những người khách hoặc quen hoặc lạ. Đây mới là cuộc sống mà nàng nên sống. Nhưng chỉ cần một câu nói, một ống thuốc cũng đã khiến nàng nhớ tới cái tên đã khắc sâu trong lòng kia, nàng lấy đâu ra dũng khí bước vào Bách Nhạc Môn nữa? Mỗi một góc của nơi đó, mỗi một giọt không khí đều có bóng dáng của hắn, hơi thở của hắn!
Không phải không muốn quên, mà là không thể quên.
Mỗi một ngày, mỗi một đêm, cứ luôn giật mình tỉnh giấc từ trong mộng. Màn đêm rất yên tĩnh, bốn phía lặng im không một tiếng động, chỉ có một mình nàng đối diện với bốn bức tường vắng. Hồi ức rất rõ ràng, từ trong đáy lòng ập đến, làm nảy sinh từng đợt, từng đợt chua xót cùng đau thắt. Thường thường, trong phút chốc bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đều không thể phân rõ ràng rốt cuộc mình đang tỉnh hay vẫn nằm mơ? Nước mắt, rốt cuộc là ở trong mộng, hay thật sự đang chảy xuống, âm thầm, trong bóng tối yên tĩnh rơi xuống cuồn cuộn.
Càng muốn né tránh thì lại càng nhớ tới. Sao nàng không biết mình rất ngốc, sao không muốn thoát khỏi tất cả, làm lại một lần nữa, coi như tất cả đều chưa từng xảy ra. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó, có rất nhiều chuyện không phải do mình.
“Cẩm Tú, em lại thất thần .”
Minh Châu ở một bên thở dài bất đắc dĩ. “Đừng miên man suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho tốt mới quan trọng. Nhìn em xem, gầy nhom như vậy sao được! Chị đi kêu đầu bếp làm mấy món ăn cho em bổ dưỡng một chút. Em muốn ăn cái gì?”
Cẩm Tú lắc đầu, chỉ mỉm cười. “Chị yên tâm, em không sao, không phải đã nói ăn cơm tối xong thì đi xem kịch với chị sao?”
“Cẩm Tú, xem ai đến thăm em này?” Nàng đứng ở cửa mỉm cười, nháy mắt với Cẩm Tú, vẻ mặt kia dường như mang theo một chút bí ẩn.
Ai? Cẩm Tú ngẩn ra. Nàng đã rời khỏi Bách Nhạc Môn rất lâu, đã không còn liên lạc với những người khách quen biết trước đây nữa. Ai đến vào lúc này đây? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là…
Nàng bỗng quay đầu lại, vội vàng xông ra cửa. Vì chạy quá nhanh, thiếu chút nữa là tông ngã cái ghế bên cạnh. Rầm một cái, đầu gối truyền đến một trận đau đớn, nàng cũng không thèm quay lại đỡ lấy ghế.
Đến khi vọt tới cửa, thấy phía sau A Hi không xa có bóng dáng của một người đàn ông. Dáng người cao lớn, anh tuấn, áo khoác bằng nỉ màu đen giống như đã từng quen biết… Trong nháy mắt, dường như quên mất việc hít thở, tim bỗng nhiên lỗi một nhịp… Khi cái tên ấy sắp thốt ra thì người kia bỗng nhiên quay người lại.
Cẩm Tú bỗng nhiên ngây dại. Hai chữ đã vọt tới miệng bỗng đọng lại cứng ngắc.
Không phải Tả Chấn.
Người đến lại là… Hướng Anh Đông.
Hắn không thay đổi chút nào, đứng ở đó, vẫn rất anh tuấn tiêu sái, phong thái nhanh nhẹn. Cẩm Tú kinh ngạc mà nhìn hắn, từ từ dựa vào khung cửa. Bỗng nhiên hình như tất cả sức lực vừa rồi đều tan vào trong không khí.
Thì ra là Anh thiếu.
Dường như tiếng tim đập kích động điên cuồng vừa rồi, trong nhất thời còn chưa được bình ổn. Nỗi thất vọng thật lớn lại từ từ dâng lên đến ngực. Lúc này mới cảm thấy mình thật đáng cười. Sao có thể cho rằng là Tả Chấn? Sao có thể là Tả Chấn!
Hướng Anh Đông chạy tới trước mặt nàng. “Ngơ ngẩn cái gì vậy? Có phải thấy tôi nên vui quá không?”
Cẩm Tú đành phải mỉm cười, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy nụ cười này có chút chua chát. “Vui… rất vui, tôi không ngờ Anh thiếu cũng tới.” Nàng nhìn xung quanh một chút, kiếm chuyện hỏi hắn. “Đến cùng Hướng tiên sinh sao?”
“Trước kia, khi đến, hơn một nửa là theo đại ca giúp vui. Nhưng lần này tôi đặc biệt đến thăm cô.” Hướng Anh Đông nói. “Đã lâu không gặp, Cẩm Tú.”
Minh Châu cũng đi tới, cười cười rồi vỗ vai Cẩm Tú. “Hiếm khi gặp được bạn cũ, nói chuyện nhiều một chút đi. A Hi, chúng ta đi xuống chuẩn bị nước trà, bánh ngọt cho Anh thiếu.”
Thấy Minh Châu xuống lầu, Hướng Anh Đông cũng từ từ đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng, thấy đống quần áo mà Cẩm Tú đã ủi được một nữa thì không khỏi cầm lên, vuốt ve một chút. “Chiếc áo này, lúc trước ở Bách Nhạc Môn thường hay thấy cô mặc.” Hắn vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Cẩm Tú một cái. “Nhưng luôn cảm thấy màu sắc quá nhạt, tôi vẫn thích chiếc váy khiêu vũ màu đỏ kia hơn.”
Cẩm Tú nói: “Váy khiêu vũ? Cái đó là bằng lụa mỏng. Từng lớp từng lớp rất lộng lẫy, màu sắc lại rất rực rỡ, ai mặc nó đứng trên sân khấu cũng đều bắt mắt hơn bình thường. Nhưng tôi lại thích bộ sườn xám này hơn. Lần đầu tiên mặc nó vào, cảm thấy mình có vài phần giống chị Minh Châu.”
“Cô hy vọng mình giống Minh Châu?” Hướng Anh Đông nhướng mày.
“Lúc bắt đầu, quả thực hy vọng thế.” Cẩm Tú nói. “Vẻ đẹp của Minh Châu vẫn luôn rất chói lọi, nếu tôi đoán không lầm thì anh cũng từng thích chị ấy, đúng không?”
……………………….
Hướng Anh Đông im lặng một lát, rốt cuộc gật đầu. “Thì ra cô cũng nhận ra. Thật ra lúc trước, người thứ nhất thấy Minh Châu khiêu vũ là tôi. Ngày hôm đó, cô ấy nhảy múa trên sân khấu của Đại Phú Hào, lúc ấy tôi đã cá với người bên cạnh, chắc chắn sau này cô gái này sẽ nổi khắp Thượng Hải. Sau đó, tôi tốn một số tiền lớn mời cô ấy đến Bách Nhạc Môn. Khoản thời gian đó, việc làm ăn của Bách Nhạc Môn hưng thịnh chưa từng có. Bao nhiêu người ở đó vung tiền như rác chỉ vì dung nhan của cô ấy. Tôi vẫn nghĩ rằng sớm muộn gì Minh Châu cũng sẽ là người của tôi, không ngờ cô ấy lại yêu đại ca.”
Cẩm Tú lặng lẽ cười. “Ở trong mắt Anh thiếu, chỉ cần anh muốn, có thể có được bất kì cô gái nào dễ như trở bàn tay?”
Giọng Cẩm Tú hết sức bình tĩnh. “Tôi nói chính là sự thật. Anh thiếu vẫn luôn tự tin như vậy là bởi vì anh có tư cách để tự tin. Cho dù có gạt đi gia thế nhà họ Hướng, không nói tới tiền tài, quyền thế, địa vị của anh thì hễ là lần đầu tiên gặp được anh, có cô gái nào lại không động lòng?”
“Như cô nói, có phải cũng bao gồm chính cô hay không?” Hướng Anh Đông như cười mà không cười, có vẻ hài hước
Cẩm Tú im lặng một lát, không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến bên bàn, kéo ngăn kéo, lấy ra một cái hộp gấm. “Anh thiếu, có một vật mà tôi vẫn rất muốn trả lại cho anh nhưng không có cơ hội. Hôm nay nếu anh đã đến đây, vậy đúng lúc vật về với chủ cũ.”
Hướng Anh Đông không khỏi có vài phần tò mò. “Cái gì vậy?”
Cẩm Tú mở hộp gấm ra, một cái bật lửa bằng bạc tinh xảo lẳng lặng nằm bên trong.
“Đây là… của tôi?” Hướng Anh Đông lại ngẩn ngơ, đưa tay cầm lên, lật qua lật lại vài lần. “Tôi nghĩ sao cũng không nhớ ra?”
Hắn cũng từng nói qua, luôn đánh mất mấy thứ như bật lửa, thay một trăm cái cũng không nhớ được. Cũng đúng, với thân thế địa vị của Hướng Anh Đông, trên đời này có thứ gì đáng để nhớ? Mặc kệ là làm mất thứ gì cũng đều có thể mua lại. Chuyện làm ăn là thế, phụ nữ là thế, huống chi là một cái cái bật lửa nho nhỏ.
“À, nhớ rồi.” Hướng Anh Đông bỗng nhiên vỗ đầu. “Cái này là do giám đốc Trần của hiệu đồ tây Đại Hưng mang về từ Anh quốc lúc trước, vốn là tặng cho Tả Chấn. Hôm đó cùng đi ăn cơm với cậu ta, nhất thời tôi thấy thích liền tiện tay mang đi.”
Cẩm Tú giật mình. Cái này… vốn là của Tả Chấn .
Bỗng nhiên nhớ tới hôm đó, ngày mồng bảy, từ bến tàu trở về, chuẩn bị viết thư cho Anh thiếu, nhưng nhìn cái bật lửa này rồi do dự cả nửa ngày, rốt cuộc không thể viết. Do dự thật lâu, trong lúc vô tình quay đầu lại thì thấy Tả Chấn đang dựa vào cửa nhìn nàng. Thần sắc lướt qua trên mặt hắn lúc ấy là…
“Sao cái này lại ở chỗ của cô?” Hướng Anh Đông lấy lại cái bật lửa, cười hỏi một câu.
Cẩm Tú khôi phục lại tinh thần. “Có một lần, anh đến Sư Tử Lâm, để ở trong phòng tôi.”
“Cho nên cô vẫn giữ ở bên người cho đến giờ?” Hướng Anh Đông không khỏi ngẩn ngơ, đó là chuyện rất lâu về trước.
Cẩm Tú chậm rãi nói: “Thật ra có một chuyện vẫn chưa nói với anh… Anh thiếu, lúc trước Nhị gia đưa tôi vào Bách Nhạc Môn, một nửa là vì tôi không nơi nương tựa, không chỗ để đi. Còn có một nửa nguyên nhân, chắc anh ấy chưa nói cho anh biết, đó là: lúc ấy tôi một lòng muốn tiếp cận anh.”
Nàng không nhìn sắc mặt của Anh Đông, tiếp tục nói: “Tôi từng thích anh, thật ra trong lòng anh cũng biết. Nhưng người anh thích lại là mẫu phụ nữ thướt tha quyến rũ, tỏa sáng rực rỡ như Minh Châu. Cho nên tôi đi cầu xin Nhị gia giúp đỡ, thu hút sự chú ý của anh. Tôi mặc quần áo như Minh Châu, chải tóc như Minh Châu, đêm ngày cố gắng tập múa, chỉ vì có một ngày đứng trên sân khấu, khiến anh coi tôi là một Ân Minh Châu thứ hai.”
Hướng Anh Đông không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà nghe. Cẩm Tú nói đúng, hắn sớm đã biết, nhưng vẫn không vạch trần mà thôi.
Từ đầu tới cuối, điều duy nhất khiến hắn kinh ngạc chính là giây phút nàng đứng trên sân khấu, giống như nhộng hóa thành bướm. Chiếc váy đỏ rực rỡ kia, nhịp trống mê hoặc lòng người kia, kiểu nhảy khác lạ mà động lòng người kia, ngọc bội leng keng, tỏa sáng khắp nơi… Còn nhớ, dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, nàng chân trần trắng nõn, tóc dài đen nhánh, lướt trên tiếng trống hấp dẫn mà đến. Điệu múa kia, cực kỳ sống động, có ai nhìn mà không động tâm, không run chân, không đổ mồ hôi?
Ngay cả hắn cũng bị nàng làm rung động.
Sắc trời dần tối, giọng của Cẩm Tú bình tĩnh vang lên bên tai hắn: “Anh thiếu, tôi vẫn nghĩ rằng, đợi khi tôi có tiếng tăm, đợi khi tôi lên làm người nổi nhất Bách Nhạc Môn, đợi có một ngày anh coi trọng tôi một chút thì tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng mãi cho đến lúc này, tôi mới phát hiện tôi đã sai rồi.”
Nàng nói tới đây, dường như dừng lại rất lâu mới tiếp tục nói: “Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành Minh Châu thứ hai.”
“Cô đã không kém Minh Châu bao nhiêu.” Hướng Anh Đông nói.
“Tôi mặc quần áo như Minh Châu, chải tóc như Minh Châu, đứng trên sân khấu như Minh Châu, thì lầm cho rằng có thể trở thành Ân Minh Châu. Nhưng là từ trong cốt tủy, rốt cuộc tôi vẫn là Vinh Cẩm Tú. Thứ mà tôi muốn, thứ tôi khát vọng, thứ tôi mất đi, thứ tôi có được… đều không giống với Minh Châu.”
“Nhưng tôi cảm thấy…” Hướng Anh Đông muốn nói gì đó, nhưng Cẩm Tú không cho hắn nói tiếp.
Nàng quay đầu lại, lẳng lặng nói: “Cho nên, cho dù tôi có bắt chước thế nào, thay đổi thế nào thì cũng không thể trở thành người mà Anh thiếu thật sự mong muốn. Người Anh thiếu cần là một cô gái cái xinh đẹp, đẹp điên đảo chúng sinh, có thể thu hút vinh quang trong bất cứ trường hợp nào. Cô ta còn phải thông minh, lý trí, bình tĩnh, biết khi nào thì phải làm chuyện gì, có thể hiểu được tâm ý của anh bất cứ lúc nào. Nhưng Vinh Cẩm Tú tôi, cho tới giờ cũng không biết cách xem sắc mặt của người khác, đoán ý của người khác. Tôi luôn cho rằng mình nghĩ thế nào thì người khác cũng nghĩ giống như vậy.”
“Tôi luôn tưởng rằng, tôi coi người ta là bạn thì nhất định người ra cũng coi tôi là bạn. Tôi đối xử tốt với người khác thì người khác cũng đối xử tốt với tôi. Tôi không hại người thì sẽ không có người đến hại tôi. Ta cũng không học được cách cẩn thận quan sát hành vi cử chỉ của mỗi người bên cạnh, đoán xem rốt cuộc anh ta là địch hay bạn. Một khi có một người thân thiết với tôi thì tôi giống như nhặt được của báu, toàn tâm toàn ý vội vã đi báo đáp người ta. Cho nên, tôi xứng đáng có kết cục bị người ta lừa gạt, bị lợi dụng.” Nói tới đây, nàng không khỏi nở một nụ cười tự giễu. “Thật ra, tôi cũng không có oán trách gì. Chỉ là…”
Hướng Anh Đông đang nghe rất say sưa, không biết sao Cẩm Tú lại dừng lại. Trong nhất thời, hai người đều trở nên im lặng. Hắn muốn nói điều gì đó, lại cảm thấy không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, vẫn là Cẩm Tú mở miệng trước: “Lúc trước, khi tôi mới đến Thượng Hải, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, vấp váp khắp nơi như một con ngốc. Duy chỉ có một người, vào thời điểm mà tôi cần nhất thì người ấy đưa tay giúp đỡ, dạy cho tôi rằng trong bất kì tình cảnh nào, điều đầu tiên phải học được là sinh tồn. Người ấy dạy tôi đừng cứ chờ sự bố thí và đồng tình của người khác, mọi việc đều phải đứng lên, dựa vào chính mình. Dạy cho tôi rằng bất luận là muốn cái gì, trước tiên cũng phải trả cái giá tương đương. Người ấy cũng dạy tôi không cần bắt chước bất kì ai, cứ là chính mình – Vinh Cẩm Tú thì mới có thể đạt được thứ mà mình thật sự cần.”
Người mà nàng nói là ai? Hướng Anh Đông không khỏi ngây dại.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy giọng điệu này, vẻ mặt này, sự bình tĩnh này, sự hiểu biết này của Cẩm Tú.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy một Cẩm Tú nghèo túng không chỗ dựa, sau đó nàng im hơi lặng tiếng bước vào Bách Nhạc Môn, tiếp theo nàng tỏa sáng trên sân khấu, đến giờ lại thấy nàng bình tĩnh như nước mà mỉm cười.
Đầu tiên là nhộng hóa thành bướm, sau đó là sự từng trải. Cẩm Tú là một khối ngọc chưa được mài giũa, bây giờ mới chính thức tỏa ra ánh sáng lấp lánh của mình. Nhưng người mài khối ngọc này, tuyệt đối không phải là hắn.
Cẩm Tú biết hắn suy nghĩ điều gì. “Anh thiếu, thật ra trong lòng của tôi đã sớm yêu người đó. Nhưng ngay cả chính tôi cũng không phát hiện ra. Ngẫm lại đúng là hồ đồ. Không nhớ rõ rốt cuộc là tại sao, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào… Tôi chỉ nhớ, mỗi khi gặp phải khó khăn người đầu tiên mà tôi nghĩ đến là người đó.”
“Người đó là Tả Chấn sao.” Hướng Anh Đông nhíu mày.
Không phải hắn không phát hiện ra sự mập mờ im lặng giữa Tả Chấn và Cẩm Tú. Nhưng hắn cũng vẫn không tin, Tả Chấn và Cẩm Tú? Sao có thể?!
“Cẩm Tú, cô cùng cậu ấy, rốt cuộc… không thể nào. Chẳng qua là cô chỉ muốn báo đáp cậu ấy, hay là thật sự…”
“Báo đáp?” Cẩm Tú bỗng nhiên nở nụ cười. “Anh thiếu, tôi nghĩ có lẽ cho tới giờ anh chưa từng yêu một người thật sự?”
“Giống như… cho dù là cách rất xa, chỉ cần người đó có mặt, anh cũng sẽ cảm giác được. Khi không thấy người đó, anh sẽ bất tri bất giác mà nhớ đến. Nhưng khi thật sự thấy được người đó thì lại không biết phải nói gì. Mặc kệ là qua bao lâu, một câu nói, một vẻ mặt vô tình của người đó cũng làm anh nhớ rất rõ ràng. Cho dù người đó không nói gì, chỉ cần anh nhìn thấy người đó thì trong lòng anh liền cảm thấy yên ổn, cảm thấy vui vẻ.”
Hướng Anh Đông ngây người ra mà nghe. Trong phòng, hoàng hôn tràn vào. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng rực. Chỉ có giọng nói mềm mại của Cẩm Tú quanh quẩn bên tai hắn.
“Nhất cử nhất động của người đó, anh đều bất tri bất giác mà để ý đến. Khi người đó gặp phải nguy hiểm, mỗi giây mỗi phút anh đều thấy lo lắng. Nếu người đó bị thương, anh sẽ càm thấy mình còn đau hơn… Nếu người đó rời xa anh, anh sẽ cảm thấy hình như mình bị rút sạch, không biết mỗi ngày tỉnh lại thì phải làm gì, không biết mình nên đi đâu…”
Giọng của Cẩm Tú càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhẹ. Từ từ cúi đầu, trong mắt gần như đều là nước.
“Anh thiếu, nếu nói muốn báo đáp, cho tới giờ, người mà tôi muốn báo đáp nhất không phải là anh ấy, mà là anh.”
Hướng Anh Đông lại ngẩn ngơ. “Tại sao?”
“Lúc tôi mới đến Thượng Hải, bị Minh Châu đuổi ra ngoài, đánh nhau với mấy người bán hàng trên phố, kết quả là bị người ta đánh bất tỉnh. Hôm đó, nếu không có anh cứu tôi, có thể tôi đã sớm chết ở đó.” Cẩm Tú nói. “Cho nên tôi nợ anh ân tình này. Nhưng tôi lo là sau này cũng không cơ hội trả lại cho anh nữa… tôi không tính trở lại Bách Nhạc Môn.”
Hướng Anh Đông kinh ngạc mà nhìn nàng, một lúc lâu không lên tiếng, trong phòng im ắng lạ thường. Thật lâu sau, Cẩm Tú mới nghe thấy giọng nói kinh ngạc của hắn: “… Ai nói… hôm đó, là tôi cứu cô?”
Hắn có ý gì? Cẩm Tú nhìn hắn, rất ngạc nhiên.
“Hôm đó không phải anh phái người sắp xếp phòng cho tôi ở lại Sư Tử Lâm sao? Chẳng lẽ anh đã quên?”
“Đó là bởi vì… Khụ!” Hướng Anh Đông không khỏi lắc đầu cười khổ. “Chính cô cũng không biết ư? Tới giờ cũng không có ai kể cho cô sự việc này sao? Hôm đó, là Tả Chấn và Thạch Hạo đi qua nơi đó, thấy cô hôn mê mới sai người đưa cô đến Sư Tử Lâm .”
Cái gì?! Hắn nói gì?
Cẩm Tú không khỏi biến sắc.
Chẳng lẽ đây lại là một sự hiểu lầm? Lúc trước, tối hôm đó, người cứu nàng không phải Anh thiếu mà là Tả Chấn?! Nhưng, nhưng nàng vẫn luôn mồm nói muốn báo đáp Anh thiếu, rõ ràng chuyện này Tả Chấn cũng biết, hắn chưa bao giờ giải thích lấy nửa câu.
Cẩm Tú từ từ nhắm mắt lại. Đúng, nàng hiểu, thứ mà hắn muốn, cho tới giờ không phải là cái mà nàng gọi là báo đáp.
Hắn vẫn luôn chờ đợi, đó là chân tình của nàng.
Nhưng… cuối cùng, thứ mà hắn đọi được chỉ là sự lừa gạt, sự phản bội, sự bán đứng của nàng.
Là hiểu lầm gì mà khiến bọn họ bỏ qua hết lần này đến lần khác? Nói là phải buông tay, nói là phải quên, nhưng cho tới giờ nàng vẫn không thể tin rằng từ nay về sau thật sự mất đi Tả Chấn! Mất đi Tả Chấn? Rốt cuộc không thể nhìn thấy hắn, không thể nghe thấy giọng nói của hắn, không cảm giác được sự ấm áp của hắn. Trong lòng hắn sẽ ôm một người phụ nữ khác, một ngày nào đó hắn sẽ cưới một người phụ nữ khác làm vợ… Nhưng, nhưng mà, cho tới giờ, nàng vẫn không nỡ tháo chiếc nhẫn hắn tặng xuống!
Vẫn còn nhớ rất rõ, dưới pháo hoa rực rỡ hôm đó, hắn từng nói vào bên tai nàng: Chờ những chuyện gần đây qua rồi, tình hình hơi yên ổn một chút, thì em gả cho anh.
Gả cho hắn. Đó đã là một nguyện vọng rất xa xôi không thể thực hiện được. Từ giây phút đi theo Sáu mặt rỗ bước ra khỏi cửa Ninh Viên kia thì nguyện vọng này cũng đã không thành.
Tất cả đều đã thành hư vô.
Hai ngày nữa chính là hội đèn lồng cuối năm.
Mới sáng sớm, Sương Tú và A Hi đã bắt đầu lo nghĩ, đi hội đèn lồng hay là xem ca múa nhạc Broadway? Nghe nói hôm nay đoàn xiếc thú của Nga biểu diễn trên hội trường của Thượng Hải… Nên mặc cái áo choàng cổ rộng bằng da cáo kia hay là mặc cái áo khoác có nút nạm ngọc trai này? Vấn đề này rất quan trọng, bởi vì nó quyết định có cần phải búi tóc hay không! (đúng là phụ nữ ^.^)
Chỉ có Minh Châu cùng Cẩm Tú ở bên cạnh là nhắm mắt làm ngơ.
Minh Châu tựa nửa người vào sôpha, uể oải lật tờ báo ngày hôm nay. Cẩm Tú ở đối diện xem quyển “Kính hoa duyên” đã cũ. Hai người đều hết sức chăm chú nhìn quyển sách trong tay, nhưng cả nửa ngày cũng không có lật lấy một tờ.
Cuối cùng, Sương Tú và A Hi tranh nhau, đến bên cạnh Minh Châu mà ầm ĩ. “A tỷ! Hôm nay Thái thiếu gia nói muốn dẫn chúng ta đi xem đoàn xiếc thú của Nga biểu diễn, Nhưng chị nhìn A Hi xem, cô ấy đòi đi hội đèn lồng góp vui. Có gì đẹp chứ, năm nào cũng vậy thôi…”
A Hi cũng không chịu lùi bước. “Nếu không cô đi xem của cô, tôi cùng A tỷ và Cẩm Tú xem đèn…”
Minh Châu bị hai người làm cho choáng váng, gác tờ báo lên bàn. “Được rồi! Có biết nghĩ không vậy, vì một chuyện nhỏ thế này mà ầm ĩ cả ngày trời. Tối nay tôi phải theo Hướng tiên sinh đi nghe ông chủ Bạch bình kịch. Cái gì mà xiếc thú, hồi nào tới giờ anh ấy không có xem. Nhưng Anh Đông lại thích những trò lừa bịp này… Không thì Cẩm Tú, em cùng Sương Tú đi xem. Chị gọi điện cho Anh Đông, bảo anh ta tới đón em.”
Cẩm Tú lắc đầu như trống bỏi. Đi xem xiếc với Anh thiếu? Minh Châu lại bày trò gì đây!
Sương Tú ở bên cạnh giật dây: “Đi thôi Cẩm Tú, nghe nói buổi biểu diễn này rất hoành tráng, rất khó có vé đó! Nếu không chúng ta lại kéo A Đễ theo, chị ấy đi tiệc trà, chút nữa sẽ về liền. Tôi thấy hai ngày nay chị ấy cũng rất mệt mỏi, chắc là do mấy ngày nay không gặp được Tả nhị gia…”
“Sương Tú!” Minh Châu ngắt lời cô. “Đừng đùa bậy đùa bạ như thế, A Đễ về nghe được, coi chừng xé miệng của cô ra.”
Cẩm Tú giả vờ lật một trang sách, làm như không nghe thấy gì cả.
A, Tả nhị gia.
Đã bao lâu rồi, giống như là nửa đời không nghe đến ba chữ này vậy. Vừa nghe thấy thì trong lòng giống như bị bàn ủi ủi qua một chút, nhất thời pha trộn rất nhiều cảm xúc.
Mong muốn được gặp hắn lại dần dần trở nên mãnh liệt. Rõ ràng biết đã không thể gặp lại, nhưng mong muốn bị đóng băng trong lòng này, một khi có cơ hội, giống như là dung nham sôi trào lên, đến nỗi cả ngưởi đều nóng lên. Chỉ cần lại có thể liếc mắt nhìn hắn một cái, cho dù giống như lần trước, ở xa xa nhìn một cái, trả cái giá đắt thế nào cũng được!
Nhưng nhớ tới lần trước gặp hắn ở Bách Nhạc Môn, một người ở bên trong, một người ở ngoài cửa, ở giữa cách người nhiều như vậy, loại không khí xa lạ và tuyệt tình này… Tả Chấn, hắn thật sự không muốn gặp nàng sao.
“A tỷ, xe của Hướng tiên sinh đã đến đây, đang chờ chị ở cửa.” Người hầu gái từ ngoài vườn chạy vào, báo với Minh Châu.
“Sao sớm vậy?” Minh Châu cũng ngây ra, tiện tay quơ lấy cái áo khoác bên cạnh, lại kéo lấy Cẩm Tú. “Đừng giả vờ nữa, đọc sách gì chứ, nửa ngày mà con mắt không di chuyển một chút. Theo chị đi nghe bình kịch đi, cái này rất hay, em mà nghe thì sẽ thích liền.”
Cẩm Tú không kịp phản ứng đã bị nàng lôi khỏi sôpha, kéo thẳng ra phòng khách. Quả nhiên xe của Hướng Hàn Xuyên đã đậu ngoài cửa.
Lái xe đã bước xuống mở cửa xe, Cẩm Tú đành phải ngồi vào.
Có lẽ Minh Châu nói đúng, nếu cần phải quên đi thì nên quăng quần áo, trang sức mà hắn tặng, ăn diện trang điểm cho thật xinh đẹp một lần nữa, giống như chưa bao giờ quen biết hắn. Ngày ngày ngồi trong phòng, đối mặt với bốn bức tường, sớm muộn gì cũng có ngày bị nỗi nhớ cứ dâng lên hạ xuống như thủy triều kia bức điên mất.
Xe bắt đầu khởi động, chạy qua cổng lớn, chạy qua góc đường, Cẩm Tú bỗng nhiên dán sát vào cửa kính xe.
Người đứng bên góc đường là ai? Nhìn rất quen mắt.
“Chờ một chút, chờ một chút!” Nàng bỗng nhiên kêu lên. “Hướng tiên sinh, phiền anh dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.”
…………………………………
Xe thắng nhanh lại, bởi vì quá gấp nên chấn động mạnh, thiếu chút nữa Minh Châu bị đập vào ghế phía trước. “Cẩm Tú, em điên rồi sao?”
Cẩm Tú mở cửa xe ra. “Thạch Hạo, em nhìn thấy Thạch Hạo.” Nàng không kịp nhiều lời, lập tức quay đầu chạy về phía góc đường, sao Thạch Hạo có thể tới nơi này? Có phải… có phải hay không Tả Chấn…
Người đứng đó dựa vào tường quả nhiên là Thạch Hạo. Dường như anh ta đã đứng đó được một lát, anh ta đang đợi ai?
Cẩm Tú chạy đến trước mặt anh ta, cảm thấy tim đập thình thịch, có lẽ là do chạy quá nhanh , nhất thời miệng lưỡi khô khốc. “Thạch Hạo.”
“Ủa, Cẩm… Cẩm Tú.” Thạch Hạo lập tức đứng thẳng người lại, bởi vì bất ngờ nên có hơi líu lưỡi. “Cô… cô ở đâu chạy tới vậy? Vừa rồi tôi thấy xe Hướng tiên sinh đến đây, cho nên đang do dự có nên vào hay không.”
Cẩm Tú nhìn anh ta chằm chằm, ổn định hơi thở một chút mới cẩn thận hỏi: “Anh có chuyện muốn nói với tôi sao? Là… Nhị gia bảo anh đến sao?”
Thạch Hạo xấu hổ mà vặn vặn hai tay. “Cái này, cái này… không có. Tôi có mấy câu muốn nói riêng với cô, không dám cho Nhị gia biết.”
“À.” Cẩm Tú giật mình, không phải Tả Chấn. Nhưng rốt cuộc là những lời gì mà khiến Thạch Hạo khó xử, nói không ra miệng như vậy chứ? Theo lý thuyết, ở nhà Minh Châu, Thạch Hạo cũng không phải người ngoài, có thể dễ dàng vào tìm nàng, nhưng anh ta lại cố ý đứng ở đây chờ. Anh ta vẫn đang do dự sao!
“Cẩm Tú… rất lâu rồi cô không gặp Nhị gia nhỉ?” Thạch Hạo ngượng ngùng nói ra ý định. “Thật ra lần trước tôi cũng có tới, nhưng Minh Châu tiểu thư cản tôi lại. Nói hoặc là đích thân Nhị gia đến, hoặc là để cho cô thanh thản một chút. Thật ra tôi cũng biết không nên chạy đi tìm cô… Bởi vì… cô cũng biết tính tình của Nhị gia đấy, tôi không thể khuyên được anh ấy, cũng không dám khuyên, cho nên chỉ có thể đến chỗ cô tìm cách.”
“Anh… có ý gì?” Cẩm Tú không hiểu ra sao cả.
Thạch Hạo ho khan một tiếng. “Ừ, chính là… tôi nghĩ, có thể mời cô đi gặp Nhị gia một lần hay không?”
Cẩm Tú ngây dại. Gặp Tả Chấn một lần. Đây là yêu cầu gì chứ? “Anh cũng biết đó, anh ấy sẽ không gặp tôi. Lần trước ở Bách Nhạc Môn, hình như anh cũng có mặt.”
“Nhưng tôi cảm thấy trong lòng Nhị gia vẫn nhớ thương cô.” Mặt Thạch Hạo đỏ lên, nói ra những lời này, đúng là không được tự nhiên, đánh nhau sống chết cũng không khó như vậy. “Hôm đó, chính là cái hôm xảy ra chuyện không may lần trước, vì vội vã đi cứu cô mà ngay cả một người anh em Nhị gia cũng không dám mang theo. Anh ấy sợ Sáu mặt rỗ không được đợi được sẽ giết cô cho hả giận. Nói thật, Tả nhị gia – thủ lĩnh của Thanh Bang, cho tới giờ chưa từng làm chuyện kích động như vậy, những chuyện như vậy hẳn chỉ có Thạch Hạo tôi mới có thể làm ra. Nói trong lòng Nhị gia không có Vinh tiểu thư cô, đánh chết tôi cũng không tin. Nhưng bây giờ cô cũng bình an trở lại, thương tích của Nhị gia cũng có khởi sắc, đây vốn là chuyện tốt, sao lại trở nên như vậy?”
Cẩm Tú không nói gì.
Nói gì đây? Phải trả lời thế nào? Bỗng nhiên không có gì để nói.
Thật ra, giữa nàng và Tả Chấn, đâu chỉ do chuyện cuối cùng mới rạn nứt. Trước kia, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, nàng vô tâm đến mức chưa bao giờ để ý đến tình cảm của hắn. Hắn vẫn luôn chờ đợi, đợi cho đến cuối cùng mới nản lòng thoái chí.
Thạch Hạo thở dài một tiếng. “Không chỉ là với cô, thật ra, gần đây Nhị gia không chịu gặp ai cả. Lúc bực bội lên, ngay cả hướng tiên sinh và Anh thiếu cũng vậy, không khác gì. Tôi đi theo Nhị gia nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không thích nói chuyện, nhưng cũng không quá mức trầm lặng như bây giờ. Người trong bang chúng tôi, mỗi ngày đi theo bên cạnh anh ấy, không biết sao trong lòng vẫn cứ sợ hãi.”
“Người ngoài nhìn qua, có thể Nhị gia không có gì khác với trước kia, nhưng tôi biết anh ấy đã thay đổi. Anh ấy nói muốn đối phó với Trầm Kim Vinh và bang Hoa Nam nên không chịu đến bệnh viện dưỡng thương cho tử tế. Chưa hết, mấy ngày nay, mỗi ngày anh ấy đều ở trong phòng một mình, không nói một câu nào, ngày ngày rượu và thuốc không rời tay… Cẩm Tú, tôi rất lo lắng, thương tích của anh ấy…”
Cẩm Tú bỗng chấn động.
Lẽ nào… Tả Chấn cũng trôi qua như vậy sao?
Trong lúc nàng ăn không ngon, ngủ không yên, nhớ muốn điên lên thì hắn có nghĩ đến nàng chút nào không? Cho dù chỉ là một chút thôi? Tất cả của quá khứ vẫn còn khắc sâu trong lòng nàng, lẽ nào hắn thật sự có thể quên?
“Bây giờ anh ấy ở đâu?” Cẩm Tú nghe thấy mình hỏi.
“Ở bến tàu.” Thạch Hạo đáp.
Thạch Hạo ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của nàng, nhìn nàng đi qua góc đường, đi về phía xe của Hướng Hàn Xuyên ở ven đường.
“Cạch” một tiếng, Minh Châu mở cửa xe ra, từ trên xe bước xuống, kéo Cẩm Tú lại. “Trời lạnh như vậy, ngay cả áo khoác cũng không mặc, em vội đi đâu vậy?”
Cẩm Tú quay đầu lại. “Em đi gặp Tả Chấn.”
Minh Châu không khỏi giật mình. “Em còn muốn đi tìm anh ta? Em đã quên chuyện ở Bách Nhạc Môn lần trước sao?”
“Cho dù không thể thay đổi điều gì thì em vẫn muốn gặp anh ấy.” Cẩm Tú nói từng câu từng chữ, loại ngữ khí này là quyết tâm đã định, sẽ không thay đổi.
Minh Châu từ từ buông tay ra. Nhìn ánh mắt của Cẩm Tú, Minh Châu bỗng nhiên hiểu được lòng của nàng.
Cẩm Tú đã không còn là một Vinh Cẩm Tú ngây ngô ngốc nghếch như hồi mới tới Thượng Hải nữa. Bây giờ nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết, nàng rất rõ rốt cuộc bản thân mình muốn gì. Đối với Cẩm Tú mà nói, lúc này đây là cơ hội cuối cùng của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn mình cứ thế mà mất đi người yêu nhất trong đời này.
“Em đi đi.” Minh Châu mỉm cười nói.
Đúng vậy, thành phố Thượng Hải, trăng hoa tuyết nguyệt, muôn dặm hồng trần. Hàng đêm, dưới ánh đèn rực rỡ, xa hoa truỵ lạc, trong mỗi góc khuất đều có vô số vui buồn tan hợp, vô số người ở chỗ này chìm nổi thăng trầm. Gặp nhau, quen biết, yêu nhau, vuột mất, chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cho tới nay, nàng đều đứng ở một bên, tỉnh táo mà nhìn buồn vui của người khác. Bởi vì quá bình tĩnh cho nên chưa bao giờ cho phép mình phạm sai lầm. Cho dù là đối với người đàn ông mà mình yêu, nàng cũng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.
Nhưng giờ nhìn Cẩm Tú, bỗng nhiên niềm tin từ trước đến giờ có sự dao động không hiểu nổi.
Có lẽ không phải như vậy. Ngay tại trong chớp mắt vừa rồi kia, nhìn Cẩm Tú, nàng bỗng nhiên cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Đúng, Ân Minh Châu sẽ không rơi lệ vì bất cứ ai. Nhưng Ân Minh Châu cũng chưa từng thật sự cười một cách vui vẻ. Cái gì là ngọt ngào, cái gì là vui sướng, cái gì là chua xót, cái gì là nhớ thương, trong đôi mắt của Cẩm Tú, nàng nhìn thấy thâm tình không hối hận. Cuộc sống của Ân Minh Châu nàng đều là trống rỗng.
Không biết tại sao, bỗng nhiên phát hiện, giờ khắc này, mình còn cô đơn hơn cả Cẩm Tú đang cô độc kia.
Nàng khôi phục lại cuộc sống ngày thường, không nhốt mình ở trong phòng nữa, bắt đầu nghiên cứu kiểu dáng quần áo mới nhất, các loại trang sức mới nhất. Nhàn rỗi thì tỉa hoa, thổi tiêu, xem sách, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện phiếm với mấy người Sương Tú, A Hi.
Thoạt nhìn, nàng không có gì khác với mọi người, nhàn nhã sống qua ngày, từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Nhưng không biết tại sao, Minh Châu lại không vui mừng. Rõ ràng nàng cảm giác được Cẩm Tú càng ngày càng sa sút tinh thần. Trong ánh mắt của nàng, dường như vẫn luôn trống rỗng, không nhìn thấy một chút vui vẻ hay bi ai thật sự. Phản ứng của nàng luôn chậm nửa nhịp, thần sắc trên mặt luôn mang theo ba phần hoảng hốt. Ngay cả khi nàng cười thì nụ cười kia cũng là giả, giống như đeo một cái mặt nạ đang cười vậy.
Khi Minh Châu nhìn Cẩm Tú từ xa xa, lại cảm thấy trong lòng phát lạnh một cách khó hiểu, giống như đang nhìn một cái xác không hồn. Nàng đang nói chuyện, đang cười, cố gắng duy trì “vẻ bình thường” của mình. Nhưng nhìn bóng lưng của nàng, lại khiến người ta cảm thấy rất cô đơn.
Không thể để cho nàng cứ tiếp tục như vậy. Minh Châu thở dài một hơi. Mãi đến giờ phút này mới phát hiện mình có ý thức bảo vệ Cẩm Tú theo bản năng. Dù sao cũng là chị em, trong cơ thể đều chảy chung một dòng máu, nàng không thể trơ mắt nhìn Cẩm Tú cứ như vậy mà hủy đi chính mình. Huống chi, tất cả đều do nàng dựng lên.
Đi tới vỗ vai Cẩm Tú, Minh Châu nhàn nhã gợi chuyện: “Bộ quần áo này là kiểu thịnh hành của năm ngoái rồi.” Nàng thờ ơ giúp Cẩm Tú treo bộ quần áo đang ủi kia. “Chi bằng đi đặt vài bộ mới. Mấy ngày nữa có một bữa tiệc, rất lâu rồi em không có đi ra ngoài, không bằng cùng đi xem náo nhiệt đi. Quen thêm vài người bạn, đỡ phải mỗi ngày đều ở nhà buồn bã.”
Cẩm Tú chỉ cười nhẹ.
Đều nói quần áo thì chuộng cái mới, người thì ưa người cũ. Nhưng bộ sườn xám bằng gấm in hình hoa hạnh này chính là do Tả Chấn phái người tặng cho nàng hôm đó. Là bộ đầu tiên mà nàng mặc đi Bách Nhạc Môn. Bởi vì nàng rất thích màu sắc hài hòa của nó, cách may thì khéo léo, cho nên số lần mặc trên người nhiều nhất. Bây giờ đã cũ mất ba phần, dường như màu sắc tươi đẹp lúc trước cũng phai một chút. Nhưng ở trong lòng nàng, từ đầu đến cuối vẫn yêu thích bộ này nhất.
“Nhưng dù sao em cũng không thể cứ ở trong nhà buồn bã mãi được. Bây giờ thời tiết đã ấm lên, phong cảnh bên ngoài càng ngày càng đẹp. Gần đây rất chuộng mở tiệc trà, lần trước chị gặp Phùng tứ thiếu, anh ta còn hỏi ‘Sao không thấy Vinh tiểu thư lộ diện ở Bách Nhạc Môn?’ Anh Đông cũng nói không có nhân vật chính, làm ăn càng ngày càng không tốt.” Minh Châu nhìn nàng. “Chẳng lẽ em thật sự muốn bỏ qua Bách Nhạc Môn? Rất vất vả mới có được tiếng tăm, bây giờ lại bỏ cuộc, không khỏi rất đáng tiếc.”
Cẩm Tú cười cười. “Lúc trước, tiếng tăm của chị nổi hơn em nhiều, cả Thượng Hải không ai không biết Ân Minh Châu. Cuối cùng không phải vì Hướng tiên sinh mà nói không cần là không cần sao?”
“Vậy chứ em vì ai?”
Những lời này của Minh Châu là buột miệng thốt ra, Cẩm Tú giật mình, im lặng một lát mới thấp giọng nói: “Em muốn rời đi là vì em đã mất đi anh ấy.”
“Em nói là Tả Chấn sao?” Minh Châu nhíu mày. “Nếu biết mọi chuyện đã không thể vãn hồi, không bằng hãy buông tay, cứ đi vào chỗ bế tắc như vậy chỉ có nước hủy hoại mình, em biết không?”
“Em cũng tính quên anh ấy!”
“Tính?” Minh Châu mỉm cười. “Dự tính làm một chuyện và có thể làm được hay không, căn bản là hai việc khác nhau. Nếu em thật sự muốn quên, vậy hãy ném quần áo, trang sức mà anh ta tặng, rồi lại chưng diện, trang điểm cho xinh đẹp, lên sân khấu của Bách Nhạc Môn mà làm điên đảo chúng sinh. Đây mới là quên.”
Tay Cẩm Tú run lên. “Ai da” một tiếng, bàn ủi nóng phỏng tay.
“Có bị phỏng hay không?!” Minh Châu hoảng hốt, lập tức kéo tay của nàng qua xem kỹ. “Cũng còn may, không có bị thương.” Vừa nói vừa quay đầu đi tìm thuốc. “Chị nhớ trong ngăn kéo có ống kem trị phỏng, chạy đâu mất rồi…”
Cẩm Tú vẫn đứng thất thần ở đó. Có bị phỏng không? Còn may, không có bị thương. Sao những lời này lại quen thuộc thế này? Bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm đó, cái hôm mà Tả Chấn dạy nàng khiêu vũ ở Bách Nhạc Môn, tàn thuốc của hắn rơi xuống, trúng vào cánh tay nàng, lúc ấy… hắn cũng từng nói những lời này. Hắn cũng từng cầm tay nàng, sốt ruột hỏi như vậy. Lúc ấy, không cẩn thận mà để lộ một chút thương tiếc, một chút khẩn trương, nàng lại còn tưởng rằng là do mình hoa mắt.
Lúc ấy, không khí rất nhạy cảm, muốn nói lại thôi, lại thoáng qua trong sự ngây ngô của nàng. Cho tới hôm nay mới hiểu được, nhưng cũng đã quá muộn, tất cả đều đã tan thành mây khói.
Minh Châu lục tung cả phòng mới tìm ra ống kem trị phỏng, bước tới đưa cho Cẩm Tú. “Mau đi rửa tay rồi bôi thuốc. Nhìn xem, mu bàn tay đỏ hết cả rồi.”
Cẩm Tú nhận lấy rồi nhịn không được mà chua xót trong lòng. Ống kem trị phỏng này… ống thuốc này, rõ ràng là ống thuốc bữa đó nàng bị rượu nóng làm phỏng tay, Tả Chấn dặn bồi bàn đưa đến. Nàng vẫn giữ bên người, lại bị Minh Châu đào ra.
Minh Châu nói không sai chút nào, nàng như vậy, không thể coi là đã quên. Nàng nên ném tất cả những thứ mà hắn tặng, ăn diện cho đàng hoàng, trở lại Bách Nhạc Môn lần nữa, tiếp tục khiêu vũ, tiếp tục chào đón những người khách hoặc quen hoặc lạ. Đây mới là cuộc sống mà nàng nên sống. Nhưng chỉ cần một câu nói, một ống thuốc cũng đã khiến nàng nhớ tới cái tên đã khắc sâu trong lòng kia, nàng lấy đâu ra dũng khí bước vào Bách Nhạc Môn nữa? Mỗi một góc của nơi đó, mỗi một giọt không khí đều có bóng dáng của hắn, hơi thở của hắn!
Không phải không muốn quên, mà là không thể quên.
Mỗi một ngày, mỗi một đêm, cứ luôn giật mình tỉnh giấc từ trong mộng. Màn đêm rất yên tĩnh, bốn phía lặng im không một tiếng động, chỉ có một mình nàng đối diện với bốn bức tường vắng. Hồi ức rất rõ ràng, từ trong đáy lòng ập đến, làm nảy sinh từng đợt, từng đợt chua xót cùng đau thắt. Thường thường, trong phút chốc bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đều không thể phân rõ ràng rốt cuộc mình đang tỉnh hay vẫn nằm mơ? Nước mắt, rốt cuộc là ở trong mộng, hay thật sự đang chảy xuống, âm thầm, trong bóng tối yên tĩnh rơi xuống cuồn cuộn.
Càng muốn né tránh thì lại càng nhớ tới. Sao nàng không biết mình rất ngốc, sao không muốn thoát khỏi tất cả, làm lại một lần nữa, coi như tất cả đều chưa từng xảy ra. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó, có rất nhiều chuyện không phải do mình.
“Cẩm Tú, em lại thất thần .”
Minh Châu ở một bên thở dài bất đắc dĩ. “Đừng miên man suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho tốt mới quan trọng. Nhìn em xem, gầy nhom như vậy sao được! Chị đi kêu đầu bếp làm mấy món ăn cho em bổ dưỡng một chút. Em muốn ăn cái gì?”
Cẩm Tú lắc đầu, chỉ mỉm cười. “Chị yên tâm, em không sao, không phải đã nói ăn cơm tối xong thì đi xem kịch với chị sao?”
“Cẩm Tú, xem ai đến thăm em này?” Nàng đứng ở cửa mỉm cười, nháy mắt với Cẩm Tú, vẻ mặt kia dường như mang theo một chút bí ẩn.
Ai? Cẩm Tú ngẩn ra. Nàng đã rời khỏi Bách Nhạc Môn rất lâu, đã không còn liên lạc với những người khách quen biết trước đây nữa. Ai đến vào lúc này đây? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là…
Nàng bỗng quay đầu lại, vội vàng xông ra cửa. Vì chạy quá nhanh, thiếu chút nữa là tông ngã cái ghế bên cạnh. Rầm một cái, đầu gối truyền đến một trận đau đớn, nàng cũng không thèm quay lại đỡ lấy ghế.
Đến khi vọt tới cửa, thấy phía sau A Hi không xa có bóng dáng của một người đàn ông. Dáng người cao lớn, anh tuấn, áo khoác bằng nỉ màu đen giống như đã từng quen biết… Trong nháy mắt, dường như quên mất việc hít thở, tim bỗng nhiên lỗi một nhịp… Khi cái tên ấy sắp thốt ra thì người kia bỗng nhiên quay người lại.
Cẩm Tú bỗng nhiên ngây dại. Hai chữ đã vọt tới miệng bỗng đọng lại cứng ngắc.
Không phải Tả Chấn.
Người đến lại là… Hướng Anh Đông.
Hắn không thay đổi chút nào, đứng ở đó, vẫn rất anh tuấn tiêu sái, phong thái nhanh nhẹn. Cẩm Tú kinh ngạc mà nhìn hắn, từ từ dựa vào khung cửa. Bỗng nhiên hình như tất cả sức lực vừa rồi đều tan vào trong không khí.
Thì ra là Anh thiếu.
Dường như tiếng tim đập kích động điên cuồng vừa rồi, trong nhất thời còn chưa được bình ổn. Nỗi thất vọng thật lớn lại từ từ dâng lên đến ngực. Lúc này mới cảm thấy mình thật đáng cười. Sao có thể cho rằng là Tả Chấn? Sao có thể là Tả Chấn!
Hướng Anh Đông chạy tới trước mặt nàng. “Ngơ ngẩn cái gì vậy? Có phải thấy tôi nên vui quá không?”
Cẩm Tú đành phải mỉm cười, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy nụ cười này có chút chua chát. “Vui… rất vui, tôi không ngờ Anh thiếu cũng tới.” Nàng nhìn xung quanh một chút, kiếm chuyện hỏi hắn. “Đến cùng Hướng tiên sinh sao?”
“Trước kia, khi đến, hơn một nửa là theo đại ca giúp vui. Nhưng lần này tôi đặc biệt đến thăm cô.” Hướng Anh Đông nói. “Đã lâu không gặp, Cẩm Tú.”
Minh Châu cũng đi tới, cười cười rồi vỗ vai Cẩm Tú. “Hiếm khi gặp được bạn cũ, nói chuyện nhiều một chút đi. A Hi, chúng ta đi xuống chuẩn bị nước trà, bánh ngọt cho Anh thiếu.”
Thấy Minh Châu xuống lầu, Hướng Anh Đông cũng từ từ đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng, thấy đống quần áo mà Cẩm Tú đã ủi được một nữa thì không khỏi cầm lên, vuốt ve một chút. “Chiếc áo này, lúc trước ở Bách Nhạc Môn thường hay thấy cô mặc.” Hắn vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Cẩm Tú một cái. “Nhưng luôn cảm thấy màu sắc quá nhạt, tôi vẫn thích chiếc váy khiêu vũ màu đỏ kia hơn.”
Cẩm Tú nói: “Váy khiêu vũ? Cái đó là bằng lụa mỏng. Từng lớp từng lớp rất lộng lẫy, màu sắc lại rất rực rỡ, ai mặc nó đứng trên sân khấu cũng đều bắt mắt hơn bình thường. Nhưng tôi lại thích bộ sườn xám này hơn. Lần đầu tiên mặc nó vào, cảm thấy mình có vài phần giống chị Minh Châu.”
“Cô hy vọng mình giống Minh Châu?” Hướng Anh Đông nhướng mày.
“Lúc bắt đầu, quả thực hy vọng thế.” Cẩm Tú nói. “Vẻ đẹp của Minh Châu vẫn luôn rất chói lọi, nếu tôi đoán không lầm thì anh cũng từng thích chị ấy, đúng không?”
……………………….
Hướng Anh Đông im lặng một lát, rốt cuộc gật đầu. “Thì ra cô cũng nhận ra. Thật ra lúc trước, người thứ nhất thấy Minh Châu khiêu vũ là tôi. Ngày hôm đó, cô ấy nhảy múa trên sân khấu của Đại Phú Hào, lúc ấy tôi đã cá với người bên cạnh, chắc chắn sau này cô gái này sẽ nổi khắp Thượng Hải. Sau đó, tôi tốn một số tiền lớn mời cô ấy đến Bách Nhạc Môn. Khoản thời gian đó, việc làm ăn của Bách Nhạc Môn hưng thịnh chưa từng có. Bao nhiêu người ở đó vung tiền như rác chỉ vì dung nhan của cô ấy. Tôi vẫn nghĩ rằng sớm muộn gì Minh Châu cũng sẽ là người của tôi, không ngờ cô ấy lại yêu đại ca.”
Cẩm Tú lặng lẽ cười. “Ở trong mắt Anh thiếu, chỉ cần anh muốn, có thể có được bất kì cô gái nào dễ như trở bàn tay?”
Giọng Cẩm Tú hết sức bình tĩnh. “Tôi nói chính là sự thật. Anh thiếu vẫn luôn tự tin như vậy là bởi vì anh có tư cách để tự tin. Cho dù có gạt đi gia thế nhà họ Hướng, không nói tới tiền tài, quyền thế, địa vị của anh thì hễ là lần đầu tiên gặp được anh, có cô gái nào lại không động lòng?”
“Như cô nói, có phải cũng bao gồm chính cô hay không?” Hướng Anh Đông như cười mà không cười, có vẻ hài hước
Cẩm Tú im lặng một lát, không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến bên bàn, kéo ngăn kéo, lấy ra một cái hộp gấm. “Anh thiếu, có một vật mà tôi vẫn rất muốn trả lại cho anh nhưng không có cơ hội. Hôm nay nếu anh đã đến đây, vậy đúng lúc vật về với chủ cũ.”
Hướng Anh Đông không khỏi có vài phần tò mò. “Cái gì vậy?”
Cẩm Tú mở hộp gấm ra, một cái bật lửa bằng bạc tinh xảo lẳng lặng nằm bên trong.
“Đây là… của tôi?” Hướng Anh Đông lại ngẩn ngơ, đưa tay cầm lên, lật qua lật lại vài lần. “Tôi nghĩ sao cũng không nhớ ra?”
Hắn cũng từng nói qua, luôn đánh mất mấy thứ như bật lửa, thay một trăm cái cũng không nhớ được. Cũng đúng, với thân thế địa vị của Hướng Anh Đông, trên đời này có thứ gì đáng để nhớ? Mặc kệ là làm mất thứ gì cũng đều có thể mua lại. Chuyện làm ăn là thế, phụ nữ là thế, huống chi là một cái cái bật lửa nho nhỏ.
“À, nhớ rồi.” Hướng Anh Đông bỗng nhiên vỗ đầu. “Cái này là do giám đốc Trần của hiệu đồ tây Đại Hưng mang về từ Anh quốc lúc trước, vốn là tặng cho Tả Chấn. Hôm đó cùng đi ăn cơm với cậu ta, nhất thời tôi thấy thích liền tiện tay mang đi.”
Cẩm Tú giật mình. Cái này… vốn là của Tả Chấn .
Bỗng nhiên nhớ tới hôm đó, ngày mồng bảy, từ bến tàu trở về, chuẩn bị viết thư cho Anh thiếu, nhưng nhìn cái bật lửa này rồi do dự cả nửa ngày, rốt cuộc không thể viết. Do dự thật lâu, trong lúc vô tình quay đầu lại thì thấy Tả Chấn đang dựa vào cửa nhìn nàng. Thần sắc lướt qua trên mặt hắn lúc ấy là…
“Sao cái này lại ở chỗ của cô?” Hướng Anh Đông lấy lại cái bật lửa, cười hỏi một câu.
Cẩm Tú khôi phục lại tinh thần. “Có một lần, anh đến Sư Tử Lâm, để ở trong phòng tôi.”
“Cho nên cô vẫn giữ ở bên người cho đến giờ?” Hướng Anh Đông không khỏi ngẩn ngơ, đó là chuyện rất lâu về trước.
Cẩm Tú chậm rãi nói: “Thật ra có một chuyện vẫn chưa nói với anh… Anh thiếu, lúc trước Nhị gia đưa tôi vào Bách Nhạc Môn, một nửa là vì tôi không nơi nương tựa, không chỗ để đi. Còn có một nửa nguyên nhân, chắc anh ấy chưa nói cho anh biết, đó là: lúc ấy tôi một lòng muốn tiếp cận anh.”
Nàng không nhìn sắc mặt của Anh Đông, tiếp tục nói: “Tôi từng thích anh, thật ra trong lòng anh cũng biết. Nhưng người anh thích lại là mẫu phụ nữ thướt tha quyến rũ, tỏa sáng rực rỡ như Minh Châu. Cho nên tôi đi cầu xin Nhị gia giúp đỡ, thu hút sự chú ý của anh. Tôi mặc quần áo như Minh Châu, chải tóc như Minh Châu, đêm ngày cố gắng tập múa, chỉ vì có một ngày đứng trên sân khấu, khiến anh coi tôi là một Ân Minh Châu thứ hai.”
Hướng Anh Đông không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà nghe. Cẩm Tú nói đúng, hắn sớm đã biết, nhưng vẫn không vạch trần mà thôi.
Từ đầu tới cuối, điều duy nhất khiến hắn kinh ngạc chính là giây phút nàng đứng trên sân khấu, giống như nhộng hóa thành bướm. Chiếc váy đỏ rực rỡ kia, nhịp trống mê hoặc lòng người kia, kiểu nhảy khác lạ mà động lòng người kia, ngọc bội leng keng, tỏa sáng khắp nơi… Còn nhớ, dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, nàng chân trần trắng nõn, tóc dài đen nhánh, lướt trên tiếng trống hấp dẫn mà đến. Điệu múa kia, cực kỳ sống động, có ai nhìn mà không động tâm, không run chân, không đổ mồ hôi?
Ngay cả hắn cũng bị nàng làm rung động.
Sắc trời dần tối, giọng của Cẩm Tú bình tĩnh vang lên bên tai hắn: “Anh thiếu, tôi vẫn nghĩ rằng, đợi khi tôi có tiếng tăm, đợi khi tôi lên làm người nổi nhất Bách Nhạc Môn, đợi có một ngày anh coi trọng tôi một chút thì tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng mãi cho đến lúc này, tôi mới phát hiện tôi đã sai rồi.”
Nàng nói tới đây, dường như dừng lại rất lâu mới tiếp tục nói: “Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành Minh Châu thứ hai.”
“Cô đã không kém Minh Châu bao nhiêu.” Hướng Anh Đông nói.
“Tôi mặc quần áo như Minh Châu, chải tóc như Minh Châu, đứng trên sân khấu như Minh Châu, thì lầm cho rằng có thể trở thành Ân Minh Châu. Nhưng là từ trong cốt tủy, rốt cuộc tôi vẫn là Vinh Cẩm Tú. Thứ mà tôi muốn, thứ tôi khát vọng, thứ tôi mất đi, thứ tôi có được… đều không giống với Minh Châu.”
“Nhưng tôi cảm thấy…” Hướng Anh Đông muốn nói gì đó, nhưng Cẩm Tú không cho hắn nói tiếp.
Nàng quay đầu lại, lẳng lặng nói: “Cho nên, cho dù tôi có bắt chước thế nào, thay đổi thế nào thì cũng không thể trở thành người mà Anh thiếu thật sự mong muốn. Người Anh thiếu cần là một cô gái cái xinh đẹp, đẹp điên đảo chúng sinh, có thể thu hút vinh quang trong bất cứ trường hợp nào. Cô ta còn phải thông minh, lý trí, bình tĩnh, biết khi nào thì phải làm chuyện gì, có thể hiểu được tâm ý của anh bất cứ lúc nào. Nhưng Vinh Cẩm Tú tôi, cho tới giờ cũng không biết cách xem sắc mặt của người khác, đoán ý của người khác. Tôi luôn cho rằng mình nghĩ thế nào thì người khác cũng nghĩ giống như vậy.”
“Tôi luôn tưởng rằng, tôi coi người ta là bạn thì nhất định người ra cũng coi tôi là bạn. Tôi đối xử tốt với người khác thì người khác cũng đối xử tốt với tôi. Tôi không hại người thì sẽ không có người đến hại tôi. Ta cũng không học được cách cẩn thận quan sát hành vi cử chỉ của mỗi người bên cạnh, đoán xem rốt cuộc anh ta là địch hay bạn. Một khi có một người thân thiết với tôi thì tôi giống như nhặt được của báu, toàn tâm toàn ý vội vã đi báo đáp người ta. Cho nên, tôi xứng đáng có kết cục bị người ta lừa gạt, bị lợi dụng.” Nói tới đây, nàng không khỏi nở một nụ cười tự giễu. “Thật ra, tôi cũng không có oán trách gì. Chỉ là…”
Hướng Anh Đông đang nghe rất say sưa, không biết sao Cẩm Tú lại dừng lại. Trong nhất thời, hai người đều trở nên im lặng. Hắn muốn nói điều gì đó, lại cảm thấy không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, vẫn là Cẩm Tú mở miệng trước: “Lúc trước, khi tôi mới đến Thượng Hải, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, vấp váp khắp nơi như một con ngốc. Duy chỉ có một người, vào thời điểm mà tôi cần nhất thì người ấy đưa tay giúp đỡ, dạy cho tôi rằng trong bất kì tình cảnh nào, điều đầu tiên phải học được là sinh tồn. Người ấy dạy tôi đừng cứ chờ sự bố thí và đồng tình của người khác, mọi việc đều phải đứng lên, dựa vào chính mình. Dạy cho tôi rằng bất luận là muốn cái gì, trước tiên cũng phải trả cái giá tương đương. Người ấy cũng dạy tôi không cần bắt chước bất kì ai, cứ là chính mình – Vinh Cẩm Tú thì mới có thể đạt được thứ mà mình thật sự cần.”
Người mà nàng nói là ai? Hướng Anh Đông không khỏi ngây dại.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy giọng điệu này, vẻ mặt này, sự bình tĩnh này, sự hiểu biết này của Cẩm Tú.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy một Cẩm Tú nghèo túng không chỗ dựa, sau đó nàng im hơi lặng tiếng bước vào Bách Nhạc Môn, tiếp theo nàng tỏa sáng trên sân khấu, đến giờ lại thấy nàng bình tĩnh như nước mà mỉm cười.
Đầu tiên là nhộng hóa thành bướm, sau đó là sự từng trải. Cẩm Tú là một khối ngọc chưa được mài giũa, bây giờ mới chính thức tỏa ra ánh sáng lấp lánh của mình. Nhưng người mài khối ngọc này, tuyệt đối không phải là hắn.
Cẩm Tú biết hắn suy nghĩ điều gì. “Anh thiếu, thật ra trong lòng của tôi đã sớm yêu người đó. Nhưng ngay cả chính tôi cũng không phát hiện ra. Ngẫm lại đúng là hồ đồ. Không nhớ rõ rốt cuộc là tại sao, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào… Tôi chỉ nhớ, mỗi khi gặp phải khó khăn người đầu tiên mà tôi nghĩ đến là người đó.”
“Người đó là Tả Chấn sao.” Hướng Anh Đông nhíu mày.
Không phải hắn không phát hiện ra sự mập mờ im lặng giữa Tả Chấn và Cẩm Tú. Nhưng hắn cũng vẫn không tin, Tả Chấn và Cẩm Tú? Sao có thể?!
“Cẩm Tú, cô cùng cậu ấy, rốt cuộc… không thể nào. Chẳng qua là cô chỉ muốn báo đáp cậu ấy, hay là thật sự…”
“Báo đáp?” Cẩm Tú bỗng nhiên nở nụ cười. “Anh thiếu, tôi nghĩ có lẽ cho tới giờ anh chưa từng yêu một người thật sự?”
“Giống như… cho dù là cách rất xa, chỉ cần người đó có mặt, anh cũng sẽ cảm giác được. Khi không thấy người đó, anh sẽ bất tri bất giác mà nhớ đến. Nhưng khi thật sự thấy được người đó thì lại không biết phải nói gì. Mặc kệ là qua bao lâu, một câu nói, một vẻ mặt vô tình của người đó cũng làm anh nhớ rất rõ ràng. Cho dù người đó không nói gì, chỉ cần anh nhìn thấy người đó thì trong lòng anh liền cảm thấy yên ổn, cảm thấy vui vẻ.”
Hướng Anh Đông ngây người ra mà nghe. Trong phòng, hoàng hôn tràn vào. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng rực. Chỉ có giọng nói mềm mại của Cẩm Tú quanh quẩn bên tai hắn.
“Nhất cử nhất động của người đó, anh đều bất tri bất giác mà để ý đến. Khi người đó gặp phải nguy hiểm, mỗi giây mỗi phút anh đều thấy lo lắng. Nếu người đó bị thương, anh sẽ càm thấy mình còn đau hơn… Nếu người đó rời xa anh, anh sẽ cảm thấy hình như mình bị rút sạch, không biết mỗi ngày tỉnh lại thì phải làm gì, không biết mình nên đi đâu…”
Giọng của Cẩm Tú càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhẹ. Từ từ cúi đầu, trong mắt gần như đều là nước.
“Anh thiếu, nếu nói muốn báo đáp, cho tới giờ, người mà tôi muốn báo đáp nhất không phải là anh ấy, mà là anh.”
Hướng Anh Đông lại ngẩn ngơ. “Tại sao?”
“Lúc tôi mới đến Thượng Hải, bị Minh Châu đuổi ra ngoài, đánh nhau với mấy người bán hàng trên phố, kết quả là bị người ta đánh bất tỉnh. Hôm đó, nếu không có anh cứu tôi, có thể tôi đã sớm chết ở đó.” Cẩm Tú nói. “Cho nên tôi nợ anh ân tình này. Nhưng tôi lo là sau này cũng không cơ hội trả lại cho anh nữa… tôi không tính trở lại Bách Nhạc Môn.”
Hướng Anh Đông kinh ngạc mà nhìn nàng, một lúc lâu không lên tiếng, trong phòng im ắng lạ thường. Thật lâu sau, Cẩm Tú mới nghe thấy giọng nói kinh ngạc của hắn: “… Ai nói… hôm đó, là tôi cứu cô?”
Hắn có ý gì? Cẩm Tú nhìn hắn, rất ngạc nhiên.
“Hôm đó không phải anh phái người sắp xếp phòng cho tôi ở lại Sư Tử Lâm sao? Chẳng lẽ anh đã quên?”
“Đó là bởi vì… Khụ!” Hướng Anh Đông không khỏi lắc đầu cười khổ. “Chính cô cũng không biết ư? Tới giờ cũng không có ai kể cho cô sự việc này sao? Hôm đó, là Tả Chấn và Thạch Hạo đi qua nơi đó, thấy cô hôn mê mới sai người đưa cô đến Sư Tử Lâm .”
Cái gì?! Hắn nói gì?
Cẩm Tú không khỏi biến sắc.
Chẳng lẽ đây lại là một sự hiểu lầm? Lúc trước, tối hôm đó, người cứu nàng không phải Anh thiếu mà là Tả Chấn?! Nhưng, nhưng nàng vẫn luôn mồm nói muốn báo đáp Anh thiếu, rõ ràng chuyện này Tả Chấn cũng biết, hắn chưa bao giờ giải thích lấy nửa câu.
Cẩm Tú từ từ nhắm mắt lại. Đúng, nàng hiểu, thứ mà hắn muốn, cho tới giờ không phải là cái mà nàng gọi là báo đáp.
Hắn vẫn luôn chờ đợi, đó là chân tình của nàng.
Nhưng… cuối cùng, thứ mà hắn đọi được chỉ là sự lừa gạt, sự phản bội, sự bán đứng của nàng.
Là hiểu lầm gì mà khiến bọn họ bỏ qua hết lần này đến lần khác? Nói là phải buông tay, nói là phải quên, nhưng cho tới giờ nàng vẫn không thể tin rằng từ nay về sau thật sự mất đi Tả Chấn! Mất đi Tả Chấn? Rốt cuộc không thể nhìn thấy hắn, không thể nghe thấy giọng nói của hắn, không cảm giác được sự ấm áp của hắn. Trong lòng hắn sẽ ôm một người phụ nữ khác, một ngày nào đó hắn sẽ cưới một người phụ nữ khác làm vợ… Nhưng, nhưng mà, cho tới giờ, nàng vẫn không nỡ tháo chiếc nhẫn hắn tặng xuống!
Vẫn còn nhớ rất rõ, dưới pháo hoa rực rỡ hôm đó, hắn từng nói vào bên tai nàng: Chờ những chuyện gần đây qua rồi, tình hình hơi yên ổn một chút, thì em gả cho anh.
Gả cho hắn. Đó đã là một nguyện vọng rất xa xôi không thể thực hiện được. Từ giây phút đi theo Sáu mặt rỗ bước ra khỏi cửa Ninh Viên kia thì nguyện vọng này cũng đã không thành.
Tất cả đều đã thành hư vô.
Hai ngày nữa chính là hội đèn lồng cuối năm.
Mới sáng sớm, Sương Tú và A Hi đã bắt đầu lo nghĩ, đi hội đèn lồng hay là xem ca múa nhạc Broadway? Nghe nói hôm nay đoàn xiếc thú của Nga biểu diễn trên hội trường của Thượng Hải… Nên mặc cái áo choàng cổ rộng bằng da cáo kia hay là mặc cái áo khoác có nút nạm ngọc trai này? Vấn đề này rất quan trọng, bởi vì nó quyết định có cần phải búi tóc hay không! (đúng là phụ nữ ^.^)
Chỉ có Minh Châu cùng Cẩm Tú ở bên cạnh là nhắm mắt làm ngơ.
Minh Châu tựa nửa người vào sôpha, uể oải lật tờ báo ngày hôm nay. Cẩm Tú ở đối diện xem quyển “Kính hoa duyên” đã cũ. Hai người đều hết sức chăm chú nhìn quyển sách trong tay, nhưng cả nửa ngày cũng không có lật lấy một tờ.
Cuối cùng, Sương Tú và A Hi tranh nhau, đến bên cạnh Minh Châu mà ầm ĩ. “A tỷ! Hôm nay Thái thiếu gia nói muốn dẫn chúng ta đi xem đoàn xiếc thú của Nga biểu diễn, Nhưng chị nhìn A Hi xem, cô ấy đòi đi hội đèn lồng góp vui. Có gì đẹp chứ, năm nào cũng vậy thôi…”
A Hi cũng không chịu lùi bước. “Nếu không cô đi xem của cô, tôi cùng A tỷ và Cẩm Tú xem đèn…”
Minh Châu bị hai người làm cho choáng váng, gác tờ báo lên bàn. “Được rồi! Có biết nghĩ không vậy, vì một chuyện nhỏ thế này mà ầm ĩ cả ngày trời. Tối nay tôi phải theo Hướng tiên sinh đi nghe ông chủ Bạch bình kịch. Cái gì mà xiếc thú, hồi nào tới giờ anh ấy không có xem. Nhưng Anh Đông lại thích những trò lừa bịp này… Không thì Cẩm Tú, em cùng Sương Tú đi xem. Chị gọi điện cho Anh Đông, bảo anh ta tới đón em.”
Cẩm Tú lắc đầu như trống bỏi. Đi xem xiếc với Anh thiếu? Minh Châu lại bày trò gì đây!
Sương Tú ở bên cạnh giật dây: “Đi thôi Cẩm Tú, nghe nói buổi biểu diễn này rất hoành tráng, rất khó có vé đó! Nếu không chúng ta lại kéo A Đễ theo, chị ấy đi tiệc trà, chút nữa sẽ về liền. Tôi thấy hai ngày nay chị ấy cũng rất mệt mỏi, chắc là do mấy ngày nay không gặp được Tả nhị gia…”
“Sương Tú!” Minh Châu ngắt lời cô. “Đừng đùa bậy đùa bạ như thế, A Đễ về nghe được, coi chừng xé miệng của cô ra.”
Cẩm Tú giả vờ lật một trang sách, làm như không nghe thấy gì cả.
A, Tả nhị gia.
Đã bao lâu rồi, giống như là nửa đời không nghe đến ba chữ này vậy. Vừa nghe thấy thì trong lòng giống như bị bàn ủi ủi qua một chút, nhất thời pha trộn rất nhiều cảm xúc.
Mong muốn được gặp hắn lại dần dần trở nên mãnh liệt. Rõ ràng biết đã không thể gặp lại, nhưng mong muốn bị đóng băng trong lòng này, một khi có cơ hội, giống như là dung nham sôi trào lên, đến nỗi cả ngưởi đều nóng lên. Chỉ cần lại có thể liếc mắt nhìn hắn một cái, cho dù giống như lần trước, ở xa xa nhìn một cái, trả cái giá đắt thế nào cũng được!
Nhưng nhớ tới lần trước gặp hắn ở Bách Nhạc Môn, một người ở bên trong, một người ở ngoài cửa, ở giữa cách người nhiều như vậy, loại không khí xa lạ và tuyệt tình này… Tả Chấn, hắn thật sự không muốn gặp nàng sao.
“A tỷ, xe của Hướng tiên sinh đã đến đây, đang chờ chị ở cửa.” Người hầu gái từ ngoài vườn chạy vào, báo với Minh Châu.
“Sao sớm vậy?” Minh Châu cũng ngây ra, tiện tay quơ lấy cái áo khoác bên cạnh, lại kéo lấy Cẩm Tú. “Đừng giả vờ nữa, đọc sách gì chứ, nửa ngày mà con mắt không di chuyển một chút. Theo chị đi nghe bình kịch đi, cái này rất hay, em mà nghe thì sẽ thích liền.”
Cẩm Tú không kịp phản ứng đã bị nàng lôi khỏi sôpha, kéo thẳng ra phòng khách. Quả nhiên xe của Hướng Hàn Xuyên đã đậu ngoài cửa.
Lái xe đã bước xuống mở cửa xe, Cẩm Tú đành phải ngồi vào.
Có lẽ Minh Châu nói đúng, nếu cần phải quên đi thì nên quăng quần áo, trang sức mà hắn tặng, ăn diện trang điểm cho thật xinh đẹp một lần nữa, giống như chưa bao giờ quen biết hắn. Ngày ngày ngồi trong phòng, đối mặt với bốn bức tường, sớm muộn gì cũng có ngày bị nỗi nhớ cứ dâng lên hạ xuống như thủy triều kia bức điên mất.
Xe bắt đầu khởi động, chạy qua cổng lớn, chạy qua góc đường, Cẩm Tú bỗng nhiên dán sát vào cửa kính xe.
Người đứng bên góc đường là ai? Nhìn rất quen mắt.
“Chờ một chút, chờ một chút!” Nàng bỗng nhiên kêu lên. “Hướng tiên sinh, phiền anh dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.”
…………………………………
Xe thắng nhanh lại, bởi vì quá gấp nên chấn động mạnh, thiếu chút nữa Minh Châu bị đập vào ghế phía trước. “Cẩm Tú, em điên rồi sao?”
Cẩm Tú mở cửa xe ra. “Thạch Hạo, em nhìn thấy Thạch Hạo.” Nàng không kịp nhiều lời, lập tức quay đầu chạy về phía góc đường, sao Thạch Hạo có thể tới nơi này? Có phải… có phải hay không Tả Chấn…
Người đứng đó dựa vào tường quả nhiên là Thạch Hạo. Dường như anh ta đã đứng đó được một lát, anh ta đang đợi ai?
Cẩm Tú chạy đến trước mặt anh ta, cảm thấy tim đập thình thịch, có lẽ là do chạy quá nhanh , nhất thời miệng lưỡi khô khốc. “Thạch Hạo.”
“Ủa, Cẩm… Cẩm Tú.” Thạch Hạo lập tức đứng thẳng người lại, bởi vì bất ngờ nên có hơi líu lưỡi. “Cô… cô ở đâu chạy tới vậy? Vừa rồi tôi thấy xe Hướng tiên sinh đến đây, cho nên đang do dự có nên vào hay không.”
Cẩm Tú nhìn anh ta chằm chằm, ổn định hơi thở một chút mới cẩn thận hỏi: “Anh có chuyện muốn nói với tôi sao? Là… Nhị gia bảo anh đến sao?”
Thạch Hạo xấu hổ mà vặn vặn hai tay. “Cái này, cái này… không có. Tôi có mấy câu muốn nói riêng với cô, không dám cho Nhị gia biết.”
“À.” Cẩm Tú giật mình, không phải Tả Chấn. Nhưng rốt cuộc là những lời gì mà khiến Thạch Hạo khó xử, nói không ra miệng như vậy chứ? Theo lý thuyết, ở nhà Minh Châu, Thạch Hạo cũng không phải người ngoài, có thể dễ dàng vào tìm nàng, nhưng anh ta lại cố ý đứng ở đây chờ. Anh ta vẫn đang do dự sao!
“Cẩm Tú… rất lâu rồi cô không gặp Nhị gia nhỉ?” Thạch Hạo ngượng ngùng nói ra ý định. “Thật ra lần trước tôi cũng có tới, nhưng Minh Châu tiểu thư cản tôi lại. Nói hoặc là đích thân Nhị gia đến, hoặc là để cho cô thanh thản một chút. Thật ra tôi cũng biết không nên chạy đi tìm cô… Bởi vì… cô cũng biết tính tình của Nhị gia đấy, tôi không thể khuyên được anh ấy, cũng không dám khuyên, cho nên chỉ có thể đến chỗ cô tìm cách.”
“Anh… có ý gì?” Cẩm Tú không hiểu ra sao cả.
Thạch Hạo ho khan một tiếng. “Ừ, chính là… tôi nghĩ, có thể mời cô đi gặp Nhị gia một lần hay không?”
Cẩm Tú ngây dại. Gặp Tả Chấn một lần. Đây là yêu cầu gì chứ? “Anh cũng biết đó, anh ấy sẽ không gặp tôi. Lần trước ở Bách Nhạc Môn, hình như anh cũng có mặt.”
“Nhưng tôi cảm thấy trong lòng Nhị gia vẫn nhớ thương cô.” Mặt Thạch Hạo đỏ lên, nói ra những lời này, đúng là không được tự nhiên, đánh nhau sống chết cũng không khó như vậy. “Hôm đó, chính là cái hôm xảy ra chuyện không may lần trước, vì vội vã đi cứu cô mà ngay cả một người anh em Nhị gia cũng không dám mang theo. Anh ấy sợ Sáu mặt rỗ không được đợi được sẽ giết cô cho hả giận. Nói thật, Tả nhị gia – thủ lĩnh của Thanh Bang, cho tới giờ chưa từng làm chuyện kích động như vậy, những chuyện như vậy hẳn chỉ có Thạch Hạo tôi mới có thể làm ra. Nói trong lòng Nhị gia không có Vinh tiểu thư cô, đánh chết tôi cũng không tin. Nhưng bây giờ cô cũng bình an trở lại, thương tích của Nhị gia cũng có khởi sắc, đây vốn là chuyện tốt, sao lại trở nên như vậy?”
Cẩm Tú không nói gì.
Nói gì đây? Phải trả lời thế nào? Bỗng nhiên không có gì để nói.
Thật ra, giữa nàng và Tả Chấn, đâu chỉ do chuyện cuối cùng mới rạn nứt. Trước kia, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, nàng vô tâm đến mức chưa bao giờ để ý đến tình cảm của hắn. Hắn vẫn luôn chờ đợi, đợi cho đến cuối cùng mới nản lòng thoái chí.
Thạch Hạo thở dài một tiếng. “Không chỉ là với cô, thật ra, gần đây Nhị gia không chịu gặp ai cả. Lúc bực bội lên, ngay cả hướng tiên sinh và Anh thiếu cũng vậy, không khác gì. Tôi đi theo Nhị gia nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không thích nói chuyện, nhưng cũng không quá mức trầm lặng như bây giờ. Người trong bang chúng tôi, mỗi ngày đi theo bên cạnh anh ấy, không biết sao trong lòng vẫn cứ sợ hãi.”
“Người ngoài nhìn qua, có thể Nhị gia không có gì khác với trước kia, nhưng tôi biết anh ấy đã thay đổi. Anh ấy nói muốn đối phó với Trầm Kim Vinh và bang Hoa Nam nên không chịu đến bệnh viện dưỡng thương cho tử tế. Chưa hết, mấy ngày nay, mỗi ngày anh ấy đều ở trong phòng một mình, không nói một câu nào, ngày ngày rượu và thuốc không rời tay… Cẩm Tú, tôi rất lo lắng, thương tích của anh ấy…”
Cẩm Tú bỗng chấn động.
Lẽ nào… Tả Chấn cũng trôi qua như vậy sao?
Trong lúc nàng ăn không ngon, ngủ không yên, nhớ muốn điên lên thì hắn có nghĩ đến nàng chút nào không? Cho dù chỉ là một chút thôi? Tất cả của quá khứ vẫn còn khắc sâu trong lòng nàng, lẽ nào hắn thật sự có thể quên?
“Bây giờ anh ấy ở đâu?” Cẩm Tú nghe thấy mình hỏi.
“Ở bến tàu.” Thạch Hạo đáp.
Thạch Hạo ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của nàng, nhìn nàng đi qua góc đường, đi về phía xe của Hướng Hàn Xuyên ở ven đường.
“Cạch” một tiếng, Minh Châu mở cửa xe ra, từ trên xe bước xuống, kéo Cẩm Tú lại. “Trời lạnh như vậy, ngay cả áo khoác cũng không mặc, em vội đi đâu vậy?”
Cẩm Tú quay đầu lại. “Em đi gặp Tả Chấn.”
Minh Châu không khỏi giật mình. “Em còn muốn đi tìm anh ta? Em đã quên chuyện ở Bách Nhạc Môn lần trước sao?”
“Cho dù không thể thay đổi điều gì thì em vẫn muốn gặp anh ấy.” Cẩm Tú nói từng câu từng chữ, loại ngữ khí này là quyết tâm đã định, sẽ không thay đổi.
Minh Châu từ từ buông tay ra. Nhìn ánh mắt của Cẩm Tú, Minh Châu bỗng nhiên hiểu được lòng của nàng.
Cẩm Tú đã không còn là một Vinh Cẩm Tú ngây ngô ngốc nghếch như hồi mới tới Thượng Hải nữa. Bây giờ nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết, nàng rất rõ rốt cuộc bản thân mình muốn gì. Đối với Cẩm Tú mà nói, lúc này đây là cơ hội cuối cùng của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn mình cứ thế mà mất đi người yêu nhất trong đời này.
“Em đi đi.” Minh Châu mỉm cười nói.
Đúng vậy, thành phố Thượng Hải, trăng hoa tuyết nguyệt, muôn dặm hồng trần. Hàng đêm, dưới ánh đèn rực rỡ, xa hoa truỵ lạc, trong mỗi góc khuất đều có vô số vui buồn tan hợp, vô số người ở chỗ này chìm nổi thăng trầm. Gặp nhau, quen biết, yêu nhau, vuột mất, chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cho tới nay, nàng đều đứng ở một bên, tỉnh táo mà nhìn buồn vui của người khác. Bởi vì quá bình tĩnh cho nên chưa bao giờ cho phép mình phạm sai lầm. Cho dù là đối với người đàn ông mà mình yêu, nàng cũng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.
Nhưng giờ nhìn Cẩm Tú, bỗng nhiên niềm tin từ trước đến giờ có sự dao động không hiểu nổi.
Có lẽ không phải như vậy. Ngay tại trong chớp mắt vừa rồi kia, nhìn Cẩm Tú, nàng bỗng nhiên cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Đúng, Ân Minh Châu sẽ không rơi lệ vì bất cứ ai. Nhưng Ân Minh Châu cũng chưa từng thật sự cười một cách vui vẻ. Cái gì là ngọt ngào, cái gì là vui sướng, cái gì là chua xót, cái gì là nhớ thương, trong đôi mắt của Cẩm Tú, nàng nhìn thấy thâm tình không hối hận. Cuộc sống của Ân Minh Châu nàng đều là trống rỗng.
Không biết tại sao, bỗng nhiên phát hiện, giờ khắc này, mình còn cô đơn hơn cả Cẩm Tú đang cô độc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.