Cầm Tù Nam Thần

Chương 32: Có Mục Đích Trả Thù (H)

Ly Lộc Lộc

13/10/2024

 

Cố Diệc Thần bị đói cả buổi sáng lại "bị ép" ăn không ít đồ ăn, giờ phút này khí áp xung quanh anh rất thấp, dường như chạm vào một cái sẽ nổ tung.

 

Cũng nhận ra tâm trạng của anh lúc này không tốt, Nhan Nặc nghĩ mãi không ra nguyên nhân.

 

Cô thầm nghĩ: Bài viết trên mạng đúng là lừa người, tại sao nhiều món ngon như vậy cũng không thể làm cho Cố Diệc Thần vui vẻ? Bình thường mà nói người ta hẳn đều rất thích ăn thức ăn ngon... Chẳng lẽ anh cũng chú trọng quản lý vóc dáng giống mình, chỉ thích ăn rau salad các loại sao?

 

Nhan Nặc không dám hỏi mà chỉ có thể dựa vào hành động thực tế để thử, cho nên khi Nhan Nặc đổi bữa tối thành bữa ăn dinh dưỡng, sắc mặt Cố Diệc Thần dường như lại đen thêm vài phần.

 

Nhìn rau salad và nước ép rau củ đặt trên bàn, mí mắt Cố Diệc Thần giật giật, cực kỳ khó chịu nói: "Sao vậy, buổi trưa ăn quá no, buổi tối thì phá sản rồi à? Những thứ rau dưa này không phải để ăn đấy chứ?"

 

‘Không phải anh nói không có hứng thú với ăn uống sao, làm nhiều thì anh không vui, làm ít anh lại càng không vui…’ Nhan Nặc chỉ dám âm thầm oán thầm trong lòng.

 

"Đang mắng tôi trong bụng đấy à?" Cố Diệc Thần nhìn vẻ mặt của cô, đoán chắc.

 

Nhan Nặc bị Cố Diệc Thần liếc mắt một cái đã nhìn thấu, sợ tới mức vội vàng xua tay phủ nhận: "Không có, không có, không có, chỉ là đang nghĩ, làm món gì cho anh ăn mới có thể làm anh hài lòng thôi."

 

"Hừ, thật sao." Cố Diệc Thần rõ ràng không tin.

 

"Thật mà! Anh muốn ăn gì? Em làm ngay cho anh!"

 

"Thôi được rồi, không cần, buổi chiều được người nào đó cho ăn no nê như vậy, bây giờ tôi vẫn còn rất no." Nói xong Cố Diệc Thần liền rời đi.

 

Nhan Nặc vất vả cả ngày cố gắng lấy lòng, không những hoàn toàn không có tiến triển, thậm chí còn có thể thụt lùi, nghĩ tới đây Nhan Nặc thở dài, vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài, rồi lại đau khổ quay về.

 

Cố Diệc Thần vốn đang bất mãn, giờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nặc ủ rũ, càng thêm bất mãn, nghĩ thầm rõ ràng người bị hành hạ là mình, cô còn dám buồn bã sao?

 

"Này." Cố Diệc Thần cất giọng khó chịu.



 

Nhan Nặc nghe tiếng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Cố Diệc Thần.

 

"Lại đây."

 

Nhan Nặc ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cố Diệc Thần.

 

"Tôi nói, buổi chiều tôi đã nếm nhiều món của cậu như vậy, bây giờ có phải nên đến phiên cậu nếm món của tôi rồi không?" Cố Diệc Thần cười giả tạo nhìn Nhan Nặc.

 

"Cái gì? Anh muốn em nếm thử cái gì?" Nhan Nặc không hiểu hỏi.

 

"Muốn biết?"

 

Nhan Nặc gật đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ Cố Diệc Thần cũng biết nấu ăn? Nhưng anh không có nguyên liệu và dụng cụ thì làm thế nào được? Nhưng có thể nếm được đồ ăn Cố Diệc Thần làm cho cô cũng là một chuyện vui vẻ.

 

"Vậy thì theo tôi."

 

Nhìn thấy Nhan Nặc không chút do dự đi theo anh vào phòng tắm. Đúng là cô gái ngốc nghếch bị bán còn ngoan ngoãn đếm tiền cho người ta, Cố Diệc Thần thầm nghĩ.

 

Thật ra Nhan Nặc cũng từng nghi ngờ vì sao trong phòng tắm lại có đồ ăn, nhưng so với nghi hoặc, cô càng tin tưởng người đàn ông trước mắt hơn.

 

"Ngồi xuống." Cố Diệc Thần đứng trước bồn cầu nói.

 

"Cái gì? Ở... Ở đây sao?" Nhan Nặc có chút không dám tin, chẳng lẽ anh muốn cô ngồi trên bồn cầu ăn đồ ăn sao?

 

"Nếu cậu muốn ngồi dưới đất," Cố Diệc Thần cố ý dừng lại, "cũng không phải không được."

 



"Anh muốn cho em ăn cái gì?" Nhan Nặc có chút lo lắng bất an.

 

"Nếm thử sẽ biết." Nói xong không đợi Nhan Nặc phản ứng, anh liền cởi dây buộc áo choàng tắm.

 

Sau đó anh lấy "cậu nhỏ" đặt bên miệng Nhan Nặc, dùng quy đầu cọ cọ vào đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như anh đào của cô.

 

Nhan Nặc hiển nhiên là không nghĩ tới Cố Diệc Thần lại gọi cô tới "nếm" thứ này, bị dọa đến sững sờ không biết nên phản ứng thế nào, lại bị Cố Diệc Thần dùng dương vật vỗ nhẹ hai cái mới miễn cưỡng kịp phản ứng. Vừa mới hé miệng định nói gì đó, đã bị Cố Diệc Thần dùng cự vật đâm vào trong miệng.

 

"Á... ưm..." Nhan Nặc bị dương vật bịt kín miệng, trong khoảnh khắc kinh ngạc chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ phản kháng.

 

"Ừm..." Cố Diệc Thần bị cái miệng ướt át ấm áp của Nhan Nặc bao bọc, sảng khoái đến run lên, sau đó giữ lấy đầu Nhan Nặc, co giật nhẹ.

 

"Ừm...ừ...Đừng cắn! Thu răng lại!" Cố Diệc Thần vỗ nhẹ gáy Nhan Nặc, trừng mắt nhìn cô nói.

 

"Vâng... Ưm.. ha, cứ như vậy... Ừm, dùng lưỡi liếm, ha... Ngoan lắm..." Cố Diệc Thần nhắm mắt lại.

 

Nhan Nặc bị chọc đến khóe mắt rưng rưng, khoang miệng bị ép nuốt vào nhả ra "cậu nhỏ" của anh, nước bọt theo động tác của anh chảy ra không ít.

 

"Tuyệt thật... Ừm... Ngậm sâu vào... cứ như vậy... mơn trớn quy đầu của tôi... Ừm... Chỗ này... Ừm..." Cố Diệc Thần lại dùng sức đẩy mạnh, cọ xát vào vòm miệng cô.

 

"Ô ô hô... Ô hô..." Tay nhỏ của Nhan Nặc đẩy đẩy hông của anh, nhưng không có chút sức lực nào.

 

"A... Sắp bắn rồi... Ách...Ách...Ách..." Cố Diệc Thần ghì chặt đầu Nhan Nặc, chống hông, bắn từng đợt tinh dịch nóng hổi vào trong miệng cô.

 

Nhan Nặc bị sặc đến mức ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa, khóe miệng cũng dính đầy chất lỏng màu trắng. Cố Diệc Thần rút "cậu nhỏ" ra, hơi ngồi xổm xuống, nâng mặt Nhan Nặc lên ra lệnh: "Liếm sạch nuốt hết xuống! Thử xem, món tôi cho cậu có ngon hay không."

 

"..." Lúc Nhan Nặc nuốt xuống, trong đầu chỉ nghĩ "Mình sẽ không bao giờ ép Cố Diệc Thần ăn đồ mình làm nữa."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Tù Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook