Cầm Tù Nam Thần

Chương 4: Giữ Lại Người

Ly Lộc Lộc

12/10/2024

Đợi đến lúc Tống Tâm Nghiên gõ cửa, Nhan Nặc đã khóc sưng cả mắt.

"Tâm Nghiên, mình phải làm sao bây giờ, hu hu hu, hôm qua anh ấy còn... Hôm nay lại... Nước Mỹ xa như vậy, mình cũng không thể đuổi theo anh ấy... Cho dù hu hu hu hu mình có đi, mình cũng không biết tiếng Anh... hu hu hu" Nhan Nặc khóc nức nở. Tống Tâm Nghiên nhìn thấy cũng thấy đau lòng.

Từ nhỏ Tống Tâm Nghiên và Nhan Nặc đã lớn lên cùng nhau, bố mẹ của Tống Tâm Nghiên cũng là bạn tốt của bố Nhan Nặc, lần đầu tiên gặp nhau, tính cách dịu dàng của Nhan Nặc và tính cách cởi mở hào phóng của Tống Tâm Nghiên rất bổ sung cho nhau, hai người làm bạn mười mấy năm.

Nhan Nặc từ nhỏ đã không bon chen, tuy rằng cô cũng không cần phải tranh giành với ai, nhưng điều duy nhất khiến Nhan Nặc chấp nhất, chỉ có một mình Cố Diệc Thần. Tuy rằng Nhan Nặc nhút nhát vẫn chỉ đứng từ xa nhìn. Nhưng là bạn, Tống Tâm Nghiên vẫn luôn hiểu rõ Nhan Nặc nghiêm túc như thế nào. Chuyện lần này chắc chắn là một cú sốc quá lớn đối với cô. Định đến an ủi cô rằng "trời cao biển rộng, đâu đâu cũng có cỏ thơm", nhưng nhìn trạng thái hiện tại của cô chỉ có thể nghĩ cách khác.

"Nhan Nặc... Cậu cứ khóc như vậy cũng không phải cách, cậu nghĩ xem, bố cậu ở trường cũng có thể quyên góp, nếu không nghĩ cách tìm bố cậu sắp xếp đổi Hứa Yên Nhiên thành cậu, cậu và Cố Diệc Thần cùng đi không phải tốt hơn sao?"

"Tâm Nghiên, cậu đang nói gì vậy, đây là danh ngạch mà nhóm của anh ấy giành được, mình đi đổi? Trước tiên không nói có thể thành công hay không, nếu Cố Diệc Thần biết..." Đúng vậy, là một nhà nghiên cứu khoa học, ăn cắp hoặc mạo danh thành quả nghiên cứu của người khác, bất kể thân phận là gì, chắc chắn là điều đáng xấu hổ. Bố Nhan Nặc trước khi mở công ty cũng là nhà nghiên cứu khoa học, điểm này bố cô sẽ không đồng ý.

Tống Tâm Nghiên biết mình nói sai, thở dài cam chịu nói: "Cậu cũng biết, cậu sẽ không đi Mỹ, tiếng Anh thì không biết, một mình nơi đất khách quê người, còn phải nhìn Cố Diệc Thần và Hứa Yên Nhiên thể hiện tình cảm... Tuy rằng nói hai người họ bây giờ không yêu nhau, nhưng trai chưa vợ gái chưa chồng ở nơi xa lạ, khó đảm bảo hai người không nảy sinh tình cảm, đến lúc đó cậu có hạ thuốc bắt người ta về nhốt cũng vô dụng."

"Cậu vừa nói gì?" Nhan Nặc tựa hồ như tìm thấy hy vọng, hỏi.



"Mình nói nhìn hai người họ thể hiện tình cảm trai chưa vợ gái chưa chồng ở nơi xa lạ nảy sinh tình cảm..."

"Không phải câu này, câu tiếp theo"

"Mình nói đến lúc đó cậu có hạ thuốc bắt người...? Chờ chút... Nặc Nặc cậu sẽ không định làm vậy chứ?" Tống Tâm Nghiên kinh hãi nhìn Nhan Nặc, nhìn ánh mắt kiên định của cô, sợ hãi vội vàng xua tay. "Chuyện này không được, cậu không thể nghĩ như vậy, đây là phạm pháp đấy, hơn nữa cậu làm như vậy, tuy rằng giữ được người, nhưng Cố Diệc Thần sẽ nghĩ về cậu như thế nào, hai người sẽ không còn cơ hội nữa!"

"Giữ lại người" Nhan Nặc bắt lấy ba chữ này, trong lòng cân nhắc.

"Nhan Nặc! Cậu đang nghĩ gì vậy? Không thể làm chuyện điên rồ được!" Tống Tâm Nghiên nhìn Nhan Nặc, vẻ mặt lo lắng.

"Mình biết rồi, Tâm Nghiên. Cảm ơn cậu đã an ủi mình. Mình biết mình muốn gì, mình cũng biết mình có thể làm gì, không thể làm gì." Nhan Nặc cúi đầu ngồi trên ghế sô pha.

Tống Tâm Nghiên nắm tay Nhan Nặc nói: "Cậu là bạn tốt của mình, bất kể cậu quyết định thế nào, mình đều ủng hộ cậu, cho dù cậu giết người phóng hỏa cướp bóc mình cũng đứng về phía cậu, nhưng mà Nặc Nặc, mình vẫn hy vọng cậu nhìn về phía trước, có thể trong tương lai cậu sẽ quên người đó đi, sau này sẽ có người tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Tù Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook