Chương 9: Không Phải Như Vậy
Ly Lộc Lộc
13/10/2024
Thấy Cố Diệc Thần ngay cả một ánh mắt cũng không muốn dành cho mình, trong lòng Nhan Nặc cực kỳ khó chịu, nhưng cũng hiểu được là do mình gieo gió gặt bão. Thả anh ra hoàn toàn là không thể, nhưng Nhan Nặc vẫn nghe lời chạy tới cởi bỏ dây xích ở tay phải của Cố Diệc Thần, còn tiện tay cầm áo choàng tắm mới đưa cho anh. Cố Diệc Thần cũng không nhận, Nhan Nặc đành phải đặt ở bên giường. Ngay khi Nhan Nặc chuẩn bị đứng dậy rời đi, Cố Diệc Thần đang xoa cổ tay đột nhiên đứng dậy nắm lấy hai vai Nhan Nặc dùng sức đẩy về phía đầu giường, Nhan Nặc không kịp né tránh nặng nề đụng vào đầu giường, vì là gỗ, lại không có gì giảm sóc nên va chạm trực tiếp, Nhan Nặc đau đến mức nước mắt chảy ra.
Nhan Nặc đau đớn nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, hai tay anh siết chặt hai vai của cô, trong ánh mắt dường như tràn đầy chán ghét, Nhan Nặc hơi quay đầu lại không dám nhìn anh.
"Sao? Cô còn thẹn thùng? Cô trói tôi đến đây, không phải là muốn làm loại chuyện này với tôi sao? Nhan Nặc tiểu thư!" Cố Diệc Thần gằn từng chữ tràn đầy mỉa mai, dứt lời còn dùng tay khẽ lướt qua gò má cô.
"Không... không phải như vậy..." Nghĩ đến người đàn ông hiện tại không mặc gì cả, cứ như vậy nửa đè lên mình, Nhan Nặc nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy.
"Không phải như vậy sao? Vậy thì như nào?" Cố Diệc Thần dứt lời liền nắm lấy bộ ngực đứng thẳng của cô, một tay không thể nào nắm hết được. Nhan Nặc vừa mới bận rộn làm bữa sáng còn chưa kịp mặc nội y, tuy rằng cách lớp áo quần xúc cảm cũng không tệ, Cố Diệc Thần lại dùng sức bóp hai cái.
Nhan Nặc trong nháy mắt trợn to hai mắt, ánh mắt đẫm lệ "Anh... anh không nên như vậy, Cố Diệc Thần..." Nhan Nặc hai tay đẩy ngực Cố Diệc Thần, nhưng không có chút sức lực nào.
"Không muốn?" Cố Diệc Thần thu tay lại, trở tay bắt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Nhan Nặc, tay kia bóp lấy cằm cô, ép Nhan Nặc nhìn mình, Nhan Nặc dùng sức giãy dụa hai cái nhưng phát hiện hoàn toàn vô dụng.
"Vậy đưa điện thoại cho tôi."
"Không... "
"Cút." Cố Diệc Thần buông hai tay ra, lùi về phía sau một bước, từ trên giường đi xuống, mặc áo choàng tắm Nhan Nặc mang tới.
Thấy Nhan Nặc còn ngây ngốc ở trên giường nhìn anh chằm chằm, Cố Diệc Thần mặt không cảm xúc nói thêm một câu: "Trước khi tôi động thủ, mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô."
Lần này Nhan Nặc thật sự bị dọa khóc, cô không nghĩ tới người đàn ông mình trêu chọc lại có tính công kích mạnh như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Cố Diệc Thần là một người lịch thiệp ôn hòa với mọi người, chỉ có điều trời sinh lạnh lùng mà thôi, đương nhiên hiện tại Nhan Nặc cũng không dám trêu chọc anh, vội vàng đứng dậy mở miệng: "Em... Em giúp anh... Lấy ga giường bẩn đi." Thấy Cố Diệc Thần cũng không để ý tới mình, đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía mình. Nhan Nặc nhanh chóng thay ga giường rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn nhỏ giọng nói với Cố Diệc Thần: "Nhớ ăn sáng nhé."
Đợi Nhan Nặc ra ngoài, Cố Diệc Thần đi dạo một vòng trong phòng, mở cửa phòng tắm ra, phát hiện bên trong là một gian phòng nhỏ, bên phải là phòng tắm, bên trái là một gian phòng không lớn cũng không nhỏ. Nhìn kỹ bên trong treo rất nhiều áo choàng tắm nam rộng thùng thình, kích cỡ không khác mấy so với trên người Cố Diệc Thần.
Khoảng cách đến bồn tắm đúng bằng độ dài cực hạn của dây xích trên chân Cố Diệc Thần, trên bồn rửa mặt còn đặt dụng cụ rửa mặt mới tinh, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho đàn ông, Cố Diệc Thần trong lòng cười lạnh: "Thật đúng là chuẩn bị chu đáo, bề ngoài lại giả vờ như không biết gì."
Nhan Nặc đau đớn nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, hai tay anh siết chặt hai vai của cô, trong ánh mắt dường như tràn đầy chán ghét, Nhan Nặc hơi quay đầu lại không dám nhìn anh.
"Sao? Cô còn thẹn thùng? Cô trói tôi đến đây, không phải là muốn làm loại chuyện này với tôi sao? Nhan Nặc tiểu thư!" Cố Diệc Thần gằn từng chữ tràn đầy mỉa mai, dứt lời còn dùng tay khẽ lướt qua gò má cô.
"Không... không phải như vậy..." Nghĩ đến người đàn ông hiện tại không mặc gì cả, cứ như vậy nửa đè lên mình, Nhan Nặc nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy.
"Không phải như vậy sao? Vậy thì như nào?" Cố Diệc Thần dứt lời liền nắm lấy bộ ngực đứng thẳng của cô, một tay không thể nào nắm hết được. Nhan Nặc vừa mới bận rộn làm bữa sáng còn chưa kịp mặc nội y, tuy rằng cách lớp áo quần xúc cảm cũng không tệ, Cố Diệc Thần lại dùng sức bóp hai cái.
Nhan Nặc trong nháy mắt trợn to hai mắt, ánh mắt đẫm lệ "Anh... anh không nên như vậy, Cố Diệc Thần..." Nhan Nặc hai tay đẩy ngực Cố Diệc Thần, nhưng không có chút sức lực nào.
"Không muốn?" Cố Diệc Thần thu tay lại, trở tay bắt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Nhan Nặc, tay kia bóp lấy cằm cô, ép Nhan Nặc nhìn mình, Nhan Nặc dùng sức giãy dụa hai cái nhưng phát hiện hoàn toàn vô dụng.
"Vậy đưa điện thoại cho tôi."
"Không... "
"Cút." Cố Diệc Thần buông hai tay ra, lùi về phía sau một bước, từ trên giường đi xuống, mặc áo choàng tắm Nhan Nặc mang tới.
Thấy Nhan Nặc còn ngây ngốc ở trên giường nhìn anh chằm chằm, Cố Diệc Thần mặt không cảm xúc nói thêm một câu: "Trước khi tôi động thủ, mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô."
Lần này Nhan Nặc thật sự bị dọa khóc, cô không nghĩ tới người đàn ông mình trêu chọc lại có tính công kích mạnh như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Cố Diệc Thần là một người lịch thiệp ôn hòa với mọi người, chỉ có điều trời sinh lạnh lùng mà thôi, đương nhiên hiện tại Nhan Nặc cũng không dám trêu chọc anh, vội vàng đứng dậy mở miệng: "Em... Em giúp anh... Lấy ga giường bẩn đi." Thấy Cố Diệc Thần cũng không để ý tới mình, đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía mình. Nhan Nặc nhanh chóng thay ga giường rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn nhỏ giọng nói với Cố Diệc Thần: "Nhớ ăn sáng nhé."
Đợi Nhan Nặc ra ngoài, Cố Diệc Thần đi dạo một vòng trong phòng, mở cửa phòng tắm ra, phát hiện bên trong là một gian phòng nhỏ, bên phải là phòng tắm, bên trái là một gian phòng không lớn cũng không nhỏ. Nhìn kỹ bên trong treo rất nhiều áo choàng tắm nam rộng thùng thình, kích cỡ không khác mấy so với trên người Cố Diệc Thần.
Khoảng cách đến bồn tắm đúng bằng độ dài cực hạn của dây xích trên chân Cố Diệc Thần, trên bồn rửa mặt còn đặt dụng cụ rửa mặt mới tinh, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho đàn ông, Cố Diệc Thần trong lòng cười lạnh: "Thật đúng là chuẩn bị chu đáo, bề ngoài lại giả vờ như không biết gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.