Chương 40: Năn Nỉ (H)
Ly Lộc Lộc
13/10/2024
Nhan Nặc bị Cố Diệc Thần ôm thao trong lòng vừa chua xót vừa nghẹn ngào, vừa rồi Cố Diệc Thần nói lần sau lại cùng nhau xem, lần sau? Họ còn có lần sau sao? Ánh mắt Nhan Nặc nhìn chằm chằm người đàn ông càng thêm mê ly, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi mỏng của anh, thật cẩn thận hôn, tựa như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật.
Cố Diệc Thần vì nụ hôn của Nhan Nặc mà dừng động tác, rồi lại bị cô hôn đến bồn chồn, khó chịu. Bỗng cảm thấy toàn thân nóng ran, ôm Nhan Nặc đứng dậy, đặt cô lên giường rồi cúi người đè xuống.
Nhìn người phụ nữ quyến rũ như tơ ngoan ngoãn nằm dưới thân mình mặc cho anh thao, Cố Diệc Thần không thể kìm nén, ôm Nhan Nặc triền miên rất nhiều lần, ngay cả phim đã chiếu xong từ lâu cũng không dừng lại...
Nửa đêm, Nhan Nặc mở mắt trằn trọc không ngủ được, cô muốn đi nhà vệ sinh, nhưng nghĩ đến bộ phim kinh dị hôm nay – bàn tay vươn ra từ trong bồn cầu lại thấy sợ hãi, nhưng lại nhịn đến khó chịu.
Cô chỉ có thể khó nhịn xoay người trên giường.
"Nửa đêm không ngủ còn làm gì vậy?" Giọng nói ngái ngủ của Cố Diệc Thần vọng đến từ trong bóng tối.
"Em làm phiền anh sao? Thật... xin lỗi." Nhan Nặc lập tức cứng người, không dám cử động nữa.
"Sao không ngủ?" Cố Diệc Thần quay người hỏi cô.
"Tôi... Em muốn... đi vệ sinh..." Nhan Nặc ấp úng nói.
"Vậy thì đi đi." Cố Diệc Thần nói không nên lời.
"Nhưng... Nhưng em... Sợ..."
Cố Diệc Thần bật cười "Sao? Đánh thức tôi là muốn tôi ôm cậu đi tiểu? Giống lần trước?"
"Không không không... không phải..." Nhan Nặc vội vàng phủ nhận. Cô chỉ muốn Cố Diệc Thần giúp bật đèn thôi.
"Năn nỉ tôi, tôi dẫn cậu đi."
"?" Nhan Nặc tỏ vẻ cô không muốn anh đi cùng.
"Vậy cậu chỉ có thể tiểu trên giường."
"... Vậy... Cố Diệc Thần... Anh giúp em bật đèn lên là được rồi." Nhan Nặc lí nhí nói.
"Năn nỉ tôi."
"Năn nỉ anh!"
Cố Diệc Thần nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái cầu xin mình, đứng dậy bật đèn trong phòng.
"Cảm ơn!" Thực ra sau khi nói chuyện với Cố Diệc Thần một lúc, Nhan Nặc đã đỡ sợ hơn nhiều.
Cố Diệc Thần dường như không nghĩ vậy, thấy Nhan Nặc chuẩn bị đi vệ sinh, anh từ phía sau ôm lấy cô, "Không cần đâu, tôi không sợ nữa." Nhan Nặc nhớ lại lần xấu hổ trước, liền hoảng sợ vùng vẫy.
Không quan tâm đến sự phản kháng yếu ớt của cô, Cố Diệc Thần ôm Nhan Nặc đi đến bồn cầu rồi nói "Muốn tôi giúp cậu, hay tự đi?"
"Em... Em... Tự đi... được rồi, anh... Anh thả em xuống trước" Nhan Nặc không muốn Cố Diệc Thần nhìn thấy mình đi tiểu, khẽ cựa quậy trong lòng anh mong anh thả cô xuống, cô sắp nhịn không nổi nữa.
Cố Diệc Thần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nổi hứng trêu chọc, đưa lưỡi liếm vành tai mẫn cảm của Nhan Nặc, rồi lại liếm xuống cổ cô.
"Ưm... Ha ha... Cố Diệc Thần, đừng... liếm nữa mà."
Đúng lúc Nhan Nặc thả lỏng toàn thân, Cố Diệc Thần cắn mạnh vào cổ cô, "A..." Nhan Nặc bị kích thích, không nhịn được nữa, đột nhiên tiểu ra.
Tiếng nước chảy róc rách bên dưới hai người, một dòng nước trong suốt màu vàng nhạt phun ra từ hoa huyệt Nhan Nặc, một lúc lâu mới dừng lại. Nhan Nặc còn run lên hai cái vì nín tiểu quá lâu.
Cố Diệc Thần ôm Nhan Nặc lắc lư, như thể đang giúp cô xi tiểu, Nhan Nặc xấu hổ không dám mở mắt. Cố Diệc Thần thả một chân cô xuống, lấy khăn giấy lau chỗ vẫn còn đọng nước, Nhan Nặc càng xấu hổ hơn.
Lúc này nỗi sợ hãi đã bị hành động của Cố Diệc Thần xua tan, Nhan Nặc vội vàng chạy về giường quay lưng lại với anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cảm nhận được giường bên cạnh rung nhẹ, hơi thở của Cố Diệc Thần phà vào tai, Nhan Nặc lại vội vàng dịch sang bên cạnh. Nhưng Cố Diệc Thần cũng dịch theo, Nhan Nặc lại muốn dịch tiếp thì nghe thấy Cố Diệc Thần nói "Dịch nữa sẽ rơi xuống đấy."
Nhan Nặc không dám động đậy nữa, Cố Diệc Thần vòng tay từ phía sau nói với cô: "Ngủ đi!"
"Ừ. Ngủ ngon..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.