Chương 17: Yêu Cầu
Ly Lộc Lộc
13/10/2024
Mấy ngày trôi qua, hai người sống chung khá yên bình. Ngày thường Cố Diệc Thần ở trong phòng hoặc đọc sách hoặc xem tivi, Nhan Nặc cũng không làm phiền anh, ngoại trừ lúc đưa cơm, chỉ có buổi tối mới vào phòng ngủ. Những lúc Nhan Nặc nói chuyện với Cố Diệc Thần, thường là hỏi anh muốn ăn gì, Cố Diệc Thần cũng thỉnh thoảng trả lời vài câu, điều này làm Nhan Nặc rất vui.
Đêm hôm đó Nhan Nặc mơ màng dậy đi vệ sinh, lúc quay lại vô tình ngủ quên trên giường anh.
Sáng hôm sau, khi phát hiện mình đang nằm gọn trong ngực Cố Diệc Thần, cô giật mình hoảng hốt, sợ phá hỏng thiện cảm mấy ngày nay, Nhan Nặc cẩn thận gỡ cánh tay Cố Diệc Thần đang ôm eo mình, lặng lẽ rời khỏi phòng. May mà mình dậy sớm, Nhan Nặc không hề biết, người đàn ông phía sau đã mở mắt khi cô ra khỏi cửa.
Trải qua mấy ngày chung sống, Cố Diệc Thần cơ bản đã nắm rõ tính cách của Nhan Nặc, là một cô gái nhút nhát, rụt rè, lại không biết ăn nói, cũng không hiểu sao lại có gan bắt cóc mình. Nhưng mà ngoại hình cũng không tệ, rất yên tĩnh, ngoan ngoãn, cơ thể lại mềm mại, nhất là bộ ngực căng tròn, đôi môi mềm mại, đôi mắt lúc nào cũng long lanh ánh nước, khiến người ta muốn bắt nạt cho cô khóc... Ý thức được mình đang nghĩ gì, Cố Diệc Thần nhanh chóng ổn định lại tinh thần, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trước đây, sau khi Cố Diệc Thần ăn trưa xong, Nhan Nặc sẽ bưng khay thức ăn rời đi, nhưng hôm nay, cô gái trước mặt có vẻ lưỡng lự không muốn đi. Cố Diệc Thần cũng không muốn đoán tâm tư phụ nữ, nên mặc kệ cô, tiện tay cầm một cuốn sách trên giá ngồi đọc.
"Cái kia... Cố Diệc Thần, em có chuyện muốn nhờ anh giúp." Nhan Nặc ngượng ngùng mở miệng, ánh mắt lúng túng nhìn quanh.
Thấy Cố Diệc Thần không để ý đến mình, Nhan Nặc đặt khay cơm xuống, đi đến trước mặt anh, giọng điệu khẩn cầu: "Xin anh đấy ~ Em có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của anh."
"Vậy thả tôi ra ngoài." Cố Diệc Thần vẫn không nhìn cô, bình tĩnh nói.
Nhan Nặc ngồi xuống trước mặt Cố Diệc Thần... "Ngoại trừ điều đó, điều gì em cũng có thể làm... Miễn là em làm được..."
"Làm ơn đi mà, em sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon... À đúng rồi, anh có muốn chơi game không, em mua cho anh PS5 nhé."
Rõ ràng những thứ này không thể lay chuyển Cố Diệc Thần, suy nghĩ một lát, anh lại nói: "Vậy đưa điện thoại cho tôi, tôi suy nghĩ xem."
Nhan Nặc ngẩn người, yêu cầu này cũng không quá đáng nhưng... Biết đâu Cố Diệc Thần sẽ bật định vị tìm người đến cứu anh, nhưng dường như Cố Diệc Thần cũng không nói điện thoại có mạng hay có tín hiệu...
"Không được? Vậy thôi, đừng làm phiền tôi đọc sách."
"Được! Được chứ, em đồng ý. Nhưng chỉ cho anh một buổi tối thôi, hơn nữa phải ở bên cạnh em." Nhan Nặc vội vàng đáp.
Cô gái này còn dám ra điều kiện, bình thường nhìn ngốc nghếch, lúc quan trọng cũng có chút đầu óc, Cố Diệc Thần thầm nghĩ.
Cố Diệc Thần ho nhẹ một tiếng hỏi: "Muốn tôi giúp gì?"
"Là... Là... Thực ra..." Nhan Nặc nhớ lần trước mình cũng nhờ anh ôn thi, Cố Diệc Thần đã tốt bụng giúp đỡ mình, mà mình lại đối xử với anh như vậy, nhất thời đỏ mặt, không biết nên mở lời thế nào.
"?"
"Là... Là..."
Thấy cô ấp úng không biết đang nghĩ gì, Cố Diệc Thần vốn đã hết kiên nhẫn kéo Nhan Nặc lại gần giá sách, nắm cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mình "Nói nhanh lên!"
"Anh... Anh... Anh đừng giận, là... là muốn nhờ anh, giúp em ôn thi lại một môn chuyên ngành... Em rớt môn rồi..." Nhan Nặc càng nói càng nhỏ giọng, không dám nhìn vào mắt Cố Diệc Thần, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cằm anh.
Cố Diệc Thần nhớ hình như mình đã cho cô gái này mượn tài liệu ôn thi, mà việc mình bị bắt cóc cũng là do cô gái này nói muốn trả lại tài liệu, hơn nữa mình còn chu đáo nói cho cô biết chỉ cần học thuộc lòng là được, vậy mà thời gian ôn thi lâu như vậy cô đang làm gì, à, nhớ ra rồi... đang chuẩn bị bắt cóc mình, vậy mà giờ lại còn muốn mình giúp cô giải quyết hậu quả...
"A..." Cố Diệc Thần nghiến răng nhìn chằm chằm Nhan Nặc.
Nhan Nặc cười xấu hổ.
Đêm hôm đó Nhan Nặc mơ màng dậy đi vệ sinh, lúc quay lại vô tình ngủ quên trên giường anh.
Sáng hôm sau, khi phát hiện mình đang nằm gọn trong ngực Cố Diệc Thần, cô giật mình hoảng hốt, sợ phá hỏng thiện cảm mấy ngày nay, Nhan Nặc cẩn thận gỡ cánh tay Cố Diệc Thần đang ôm eo mình, lặng lẽ rời khỏi phòng. May mà mình dậy sớm, Nhan Nặc không hề biết, người đàn ông phía sau đã mở mắt khi cô ra khỏi cửa.
Trải qua mấy ngày chung sống, Cố Diệc Thần cơ bản đã nắm rõ tính cách của Nhan Nặc, là một cô gái nhút nhát, rụt rè, lại không biết ăn nói, cũng không hiểu sao lại có gan bắt cóc mình. Nhưng mà ngoại hình cũng không tệ, rất yên tĩnh, ngoan ngoãn, cơ thể lại mềm mại, nhất là bộ ngực căng tròn, đôi môi mềm mại, đôi mắt lúc nào cũng long lanh ánh nước, khiến người ta muốn bắt nạt cho cô khóc... Ý thức được mình đang nghĩ gì, Cố Diệc Thần nhanh chóng ổn định lại tinh thần, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trước đây, sau khi Cố Diệc Thần ăn trưa xong, Nhan Nặc sẽ bưng khay thức ăn rời đi, nhưng hôm nay, cô gái trước mặt có vẻ lưỡng lự không muốn đi. Cố Diệc Thần cũng không muốn đoán tâm tư phụ nữ, nên mặc kệ cô, tiện tay cầm một cuốn sách trên giá ngồi đọc.
"Cái kia... Cố Diệc Thần, em có chuyện muốn nhờ anh giúp." Nhan Nặc ngượng ngùng mở miệng, ánh mắt lúng túng nhìn quanh.
Thấy Cố Diệc Thần không để ý đến mình, Nhan Nặc đặt khay cơm xuống, đi đến trước mặt anh, giọng điệu khẩn cầu: "Xin anh đấy ~ Em có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của anh."
"Vậy thả tôi ra ngoài." Cố Diệc Thần vẫn không nhìn cô, bình tĩnh nói.
Nhan Nặc ngồi xuống trước mặt Cố Diệc Thần... "Ngoại trừ điều đó, điều gì em cũng có thể làm... Miễn là em làm được..."
"Làm ơn đi mà, em sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon... À đúng rồi, anh có muốn chơi game không, em mua cho anh PS5 nhé."
Rõ ràng những thứ này không thể lay chuyển Cố Diệc Thần, suy nghĩ một lát, anh lại nói: "Vậy đưa điện thoại cho tôi, tôi suy nghĩ xem."
Nhan Nặc ngẩn người, yêu cầu này cũng không quá đáng nhưng... Biết đâu Cố Diệc Thần sẽ bật định vị tìm người đến cứu anh, nhưng dường như Cố Diệc Thần cũng không nói điện thoại có mạng hay có tín hiệu...
"Không được? Vậy thôi, đừng làm phiền tôi đọc sách."
"Được! Được chứ, em đồng ý. Nhưng chỉ cho anh một buổi tối thôi, hơn nữa phải ở bên cạnh em." Nhan Nặc vội vàng đáp.
Cô gái này còn dám ra điều kiện, bình thường nhìn ngốc nghếch, lúc quan trọng cũng có chút đầu óc, Cố Diệc Thần thầm nghĩ.
Cố Diệc Thần ho nhẹ một tiếng hỏi: "Muốn tôi giúp gì?"
"Là... Là... Thực ra..." Nhan Nặc nhớ lần trước mình cũng nhờ anh ôn thi, Cố Diệc Thần đã tốt bụng giúp đỡ mình, mà mình lại đối xử với anh như vậy, nhất thời đỏ mặt, không biết nên mở lời thế nào.
"?"
"Là... Là..."
Thấy cô ấp úng không biết đang nghĩ gì, Cố Diệc Thần vốn đã hết kiên nhẫn kéo Nhan Nặc lại gần giá sách, nắm cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mình "Nói nhanh lên!"
"Anh... Anh... Anh đừng giận, là... là muốn nhờ anh, giúp em ôn thi lại một môn chuyên ngành... Em rớt môn rồi..." Nhan Nặc càng nói càng nhỏ giọng, không dám nhìn vào mắt Cố Diệc Thần, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cằm anh.
Cố Diệc Thần nhớ hình như mình đã cho cô gái này mượn tài liệu ôn thi, mà việc mình bị bắt cóc cũng là do cô gái này nói muốn trả lại tài liệu, hơn nữa mình còn chu đáo nói cho cô biết chỉ cần học thuộc lòng là được, vậy mà thời gian ôn thi lâu như vậy cô đang làm gì, à, nhớ ra rồi... đang chuẩn bị bắt cóc mình, vậy mà giờ lại còn muốn mình giúp cô giải quyết hậu quả...
"A..." Cố Diệc Thần nghiến răng nhìn chằm chằm Nhan Nặc.
Nhan Nặc cười xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.