Chương 4: Bọn cướp
Vivian
14/06/2017
Kiều Kiều đi liền một mạch không dám ngừng nghỉ một giây một phút
nào. Nàng chạy nhanh như bay, dường như chỉ có đi thật xa thì nàng mới
cảm thấy an toàn. Nàng thật sự rất sợ Trường Quý thẩm sẽ dẫn theo đám
thanh niên, trai tráng trong thôn bắt nàng trở về. Nói chung là nhờ có
suy nghĩ này làm động lực nên nàng mới có thể đi suốt một ngày một đêm
không hề ngơi nghỉ một chút nào. Vì thôn Hà Diệp khá hẻo lánh nên mặc dù nàng đã đi một ngày một đêm nhưng vẫn chưa đi vào đến trong thành.
Trông thấy một ngôi miếu nhỏ đổ nát từ phía xa, Quý Kiều Kiều lập tức thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng đã tìm được một nơi để nghỉ chân. Đi suốt cả một ngày một đêm nên lúc này, nàng cảm thấy vừa mệt lại vừa đói.
Trong ngôi miếu nhỏ này cũng không có bất kỳ người nào khác, có lẽ chỗ này còn cách thành không xa, đây là suy đoán của Kiều Kiều sau khi nàng đã quan sát khắp mọi nơi. Ngoài ra ở trong miếu vẫn còn chút khói hương chưa cháy hết. Thấy vậy, Kiều Kiều vôi vàng vén mành đi đến chỗ phía dưới bệ thờ, khẽ nở nụ cười, nghĩ thầm ” oa ! ở trong này vừa an toàn lại vừa ấm áp ”.
Mặc dù tư tưởng của nàng đã là một cô gái hơn hai mươi tuổi nhưng thân thể vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Hơn thế, do tinh thần mệt mỏi cộng với cảm giác hồi hộp khẩn trương cao độ lấn át nên khi Kiều Kiều vừa ngồi xuống thì chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, thế nhưng nàng lại có cảm giác ấm áp hơn, thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi đồ ăn. Không chỉ có như vậy, dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng nói chuyện ở cách đó không xa. Tiếng nói chuyện ư ? Nghĩ đến đó, Kiều Kiều giật mình một cái bừng tỉnh.
Quả nhiên, ở bên ngoài đã có người đốt một đống lửa, về phần mùi đồ ăn kia có lẽ là do mấy người ở bên ngoài đó đang nướng mấy món ăn dân dã. Vì không biết lai lịch của những người này ra sao nên Kiều Kiều không dám phát ra tiếng động gì, ngoan ngoãn giống như con mèo chốn ở trong ổ.
– Đại ca ! Huynh nói xem cái thằng nhãi con này liệu có thể đổi được bao nhiêu bạc ? Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông vang lên.
– Dù thế nào thì Quý gia cũng là nhà giàu. Người ta bảo lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Chúng ta đâu thể buông tha cho con dê béo này được. Chờ một ngàn hai trăm lạng Quý gia đưa tới tay… Chúng ta lại mang tiểu tử này đi bán, lại được thêm một món bạc nữa haha. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xa chạy cao bay…..cùng nhau uống rượu ca hát, chẳng phải là càng thêm vui vẻ hay sao ?
– Đại ca anh minh. Lại một giọng nói nữa vang lên.
Quý Kiều Kiều xiết chặt hai bàn tay, trong lòng lo sợ, thầm nghĩ ” mình gặp phải bọn cướp ư ? ”. Lúc này, nàng không dám cử động, cố gắng hít thở thật khẽ, hi vọng bọn chúng sẽ không phát hiện ra nàng.
– Huhu…Tôi… muốn… về nhà….huhu……..Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên. Tiếp đó lại là thanh âm của một cái tát thô bạo vang lên.
– Bốp !
– Đến giờ phút này mà mày vẫn còn tưởng rằng mình vẫn là tiểu thiếu gia của Quý gia hay sao ? Tao nói cho mày biết. Bọn tao không giết mày là vì ba huynh đệ bọn tao tốt bụng thôi nhé ! Mày hãy ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, không biết chừng tao còn tìm người tốt bán mày đi. Bằng không, da thịt của mày mềm mại trắng trẻo thế này. Tao mà đem mày bán cho mấy tiểu quan quán thì đến lúc đó mày thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay đấy.
– Được rồi ! Lão Nhị ! Mày kêu gào với một đứa bé làm cái gì ? Nó không nghe lời thì đánh nó đến khi nó nghe lời thì thôi. Việc gì phải gào thét mệt thân chứ ?
Tiếp đó, ba người kia lại thì thầm nói chuyện với nhau. Kiều Kiều lại nghe thấy trong lời nói của bọn chúng mang theo vẻ rất ác độc. Theo như tiếng nói chuyện vừa nãy, nàng phán đoán rằng : bé trai bị bắt cóc tuổi cũng không quá lớn vì khi nói chuyện giọng nói vẫn còn rất non nớt.
Nghĩ đến đứa nhỏ kia cũng là kẻ thức thời, sau khi nghe mấy người kia nói chuyện xong thì nó quả thật không tiếp tục khóc nữa. Chẳng qua Kiều Kiều khôn biết, thằng bé kia không phải thức thời mà là sợ bị đánh thôi.
– Đại ca ! Sáng mai là giao tiền chuộc rồi. Sao chúng ta không đợi ở trong thành mà lại trốn ra ngoài này làm gì ? Vừa đi vừa về vô cùng phiền phức.
– Chúng ta có thể lấy được tiền nhưng cũng có thể phải mất mạng. Tao làm như vậy cũng là vì an toàn thôi…Sáng mai tao cùng với lão tam vào thành lấy tiền chuộc, mày hãy ở đây trông thằng nhỏ này. Chờ bọn ta trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau xa chạy cao bay. Nếu chạng vạng chúng ta vẫn chưa về thì mày hãy mang theo nó rời đi ngay lập tức.
– Hả ! Đệ không ở lại đâu. Tại sao lại để đệ ở đây trông thằng bé chứ. Hơn nữa, nếu hai người không quay trở lại thì đệ cũng đâu thể đi một mình. Đệ cũng đâu phải là người không trọng nghĩa ? Không phải mấy huynh đệ chúng ta sẽ cùng đồng sinh cộng tử hay sao ?
– Nhị ca ! Huynh nghe lời đại ca đi. Huynh tính cách nóng nảy dễ kích động. Nếu để huynh đi ngược lại dễ làm hỏng việc. Huynh chỉ cần trông chừng tiểu tử này thật tốt là được. Chúng ta sẽ có rất nhiều vàng bạc.
Ba người lại tiếp tục thầm thì bàn bạc. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn giường như đã bàn bạc xong mọi chuyện. Cuối cùng, bọn họ đã thống nhất để cho lão Nhị chính là người nói năng thô lỗ, tính cách cũng nóng nảy ở lại trông thằng bé kia còn hai người kia thì sẽ vào thành lấy tiền chuộc.
Nhưng qua cách nói chuyện thì ba người này căn bản là không tính toán sẽ thả người.
Tuy rằng nàng nhát gan sợ phiền phức nhưng cũng không phải là kẻ không có lương tri. Trước khi xuyên qua đây, Quý Kiều Kiều vốn là một cảnh sát. Lần đầu tiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng không cẩn thận nên bị một cô gái trẻ tuổi gây sự ầm ĩ đòi tự sát đẩy xuống lầu. Vì vậy cho nên nàng hiểu rằng, có đôi khi không thể bởi vì nhát gan mà đánh mất lương tri của chính mình.
Chiếu theo tình hình hiện tại, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, ngày mai chỉ có một người trông coi, nàng muốn cứu người thì khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút. Chỉ là không biết hai người kia khi nào thì rời khỏi đây ?
Trong lúc Kiều Kiều đang suy tính thì bên ngoài lại có tiếng động vang lên.
– Được rồi ! Lão Nhị ! Cũng sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta phải đi vào trong thành. Đệ ở lại cũng nên cẩn thận chú ý.
– Đại ca lo lắng nhiều rồi. Việc của đệ là nhẹ nhàng nhất. Nếu ngay cả một thằng nhãi con mà đệ còn không trông được, để chuyện này truyền ra ngoài không phải là sẽ thành trò cười cho người trong nghề hay sao ? Hà Tây tam sát của chúng ta đâu dễ dàng đánh bại được.
– Ừ ! Đệ cũng đừng có lơ là quá. Chỗ này cách cửa thành không xa. Ban ngày, cũng có không ít người qua lại. Đệ hãy kiềm chế một chút.
– Đại ca yên tâm.
Kiều Kiều nín thở lẳng lặng chờ đợi. Khoảng thời gian này phảng phất giống như sống một ngày bằng một năm. Mỗi một giây đều là trôi qua vô cùng chậm. Có lẽ phải hơn một khắc sau đột nhiên có tiếng ” ọc ọc ” vang lên.
– Ai đấy !
Kiều Kiều đã quen nhịn ăn, không ngờ lần này nhịn đói quá lâu, bụng lại kêu lên một tiếng ” ọc ọc ” như vậy.
– Ai đấy ! Đi ra mau. Tao biết có người đang ở đây.
Trong nháy mắt Kiều Kiều lập tức đưa ra quyết định, từ từ lách thân thể nhỏ nhỏ của mình ra khỏi tấm mành.
Đúng như nàng dự đoán lúc trước. Một người đàn ông lưng hùm vai gấu đang cầm trong tay thanh trường đao, giống như hổ rình mồi đang chăm chăm nhìn nàng.
– Mày là ai ?
Kiều co rúm người lại. Khuôn mặt lộ vẻ nịnh nọt, mỉm cười nói :
– Tiểu nhân…Tiểu nhân chỉ là ăn mày ở… chỗ này thôi…Đừng… Đừng giết tiểu nhân..Tiểu nhân… Tiểu nhân nguyện ý làm bất cứ việc gì ngài sai bảo…
Nàng cố gắng thấp giọng nói. Hơn nữa nàng còn nhỏ tuổi nên cũng khó đoán được là bé trai hay bé gái.
Hồ lão nhị quan sát tỉ mỉ thằng nhóc ăn mày ở trước mắt, trong lòng cũng tin vài phần. Nguyên nhân là vì Kiều Kiều chạy suốt đêm quần áo vừa rách nát lại vừa bẩn thỉu, dáng vẻ không khác gì một thằng nhóc ăn mày cả.
– Chỉ có mình mày ở đây sao ?
Kiều Kiều gật đầu
– Đừng giết tiểu nhân…. Xin đừng giết tiểu nhân… Tiểu nhân có thể giúp ngài… Tiểu nhân giúp ngài trông coi thằng bé kia… Đừng giết tiểu nhân… Ngài xem…Tiểu nhân cũng là con trai mà…Ngài cũng có thể bán tiểu nhân đi…Tiểu nhân cũng rất đáng giá mà…..
Kiều Kiều tỏ vẻ sợ hãi nhìn Hồ lão nhị, cố gắng nói cho hắn ta biết giá trị của mình.
Hồ lão nhị vẫn thấy hoài nghi nên ngay lập tức đã nhấc chân đạp cho Kiều Kiều một cái, sau đó chỉ tay nói :
– Mày hãy đến ngồi cạnh thằng nhãi kia đi. Trông dáng vẻ đáng khinh này của mày thì đem mày bán vào tiểu quan quán làm tiểu quan cũng không tệ đâu.
Kiều Kiều lập tức nở nụ cười lấy lòng nói :
– Đại gia ! Ngài nói rất đúng. Ngài nói rất đúng. Lúc trước, tiểu nhân xin cơm ở trong thành cũng đã từng đến tiểu quan quán, trông thấy chỗ đó cũng khá tốt. Nếu đại gia có thể bán tiểu nhân đến chỗ như vậy thì tiểu nhân cầu còn không được vận may như thế ấy chứ ? Đại gia ! Mời ngài vào trong…
Kiều Kiều thanh thanh cổ họng cất giọng lanh lảnh bắt trước một câu khiến Hồ lão nhị cười ha hả.
– Mày rất thông minh nhưng suy cho cùng thì số phận con nhà nghèo mỏng manh như tờ giấy vậy, cũng biết rõ thế nào là khổ sở a. Dáng vẻ không giống như tiểu thiếu gia kia vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng khiến người khác vừa nhìn thấy đã tức giận.
– Đúng vậy ! Đại gia ! Để tiểu nhân bóp vai cho ngài.
Tuy rằng hai người đã trò chuyện với nhau nhưng trong lòng Hồ lão nhị vẫn luôn cảnh giác nên sau khi nghe Kiều Kiều nói vậy, hắn lập tức nói với nàng rằng :
– Mày ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia cho tao. Mày đã nghe thấy tất cả, tao cũng không nói nhiều nữa. Chờ lão Đại và lão Tam trở về, chúng ta lập tức rời đi.
– Đại…Đại gia… Có thể… Có thể…thưởng cho tiểu nhân một chút đồ ăn được không ?…Hai ngày nay, tiểu nhân…tiểu nhân chưa hề ăn chút gì … – Quý Kiều Kiều nhìn thấy thịt nướng ở trên giá không ngừng nuốt nước bọt.
Hồ lão nhị không nhìn quen dáng vẻ hèn mọn kia của Kiều Kiều nên khinh thường nói :
– Đây là thứ mà mày có thể ăn sao ?
Tuy hắn nói như vậy nhưng vẫn lục ra từ trong bọc quần áo một cái bánh ngô đã lạnh ngắt, cứng nhẳng ném về phía Kiều Kiều. Kiều Kiều vội vàng nhặt lên ăn như lang thôn hổ yết. Vốn dĩ nàng cũng không muốn chỗ thịt gà nướng kia. Đã lâu rồi nàng không được ăn thịt, dạ dày nhất định không tiêu hóa được thứ thức ăn nhiều mỡ như thế. Nếu ăn xong mà đau bụng thì nàng sao có thể trốn được.
– Đừng ăn cái này! Giọng nói giòn giã của tiểu nam hài kia truyền đến.
Kiều Kiều liếc mắt nhìn tiểu tử kia một cái, thầm mắng ” đầu đất ”. Tiểu tử kia đúng là điển hình của loại công tử đần độn chưa từng chịu khổ là gì mà.
Quả nhiên, Hồ lão nhị nhổ một ngụm nước bọt qua, suýt chút nữa còn đánh nó.
– Ăn ngon sao ? Về sau ngay cả nước bọt mày cũng không có mà ăn đâu. Tên tiểu tử ăn mày kia, cho mày thêm một cái nữa đấy.
Quý Kiều Kiều vội vàng gật đầu nói tạ ơn :
– Cám ơn đại gia ! Cám ơn đại gia !
Động tác của nàng thiệt tình rất khoa trương khiến Hồ lão nhị thấy rất thoải mái.
Kiều Kiều lại vội vàng cắm đầu ăn cái bánh ngô kia. Nàng liên tục gặm cắn không ngừng giống như nếu ngừng lại thì sẽ bị đòi lại vậy.
Sau khi ăn xong, nàng mới quay đầu nhìn kỹ tên tiểu tử vừa rồi thiếu chút nữa đã bị đánh. Ở khoảng cách gần như vậy, lúc này, nàng mới có thể quan sát kỹ tên tiểu tử này. Nhìn dáng vẻ của tiểu tử này thì ước chừng khoảng bốn tuổi. Mặc dù tên tiểu tử này trắng trẻo sạch sẽ nhưng do khuôn mặt bị dính khá nhiều bụi đất, cẩm y hoa phục cũng bị nhiễm bẩn không nhìn rõ cả hình dáng và màu sắc ban đầu.
Tiểu tử kia thấy Kiều Kiều nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tỏ vẻ khinh thường.
Kiều Kiều trừng mắt liếc nhìn tiểu tử kia một cái.
Trông thấy hai người có vẻ không được hòa hợp, Hồ lão nhị cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên không ít.
– Mày vẫn hay ở đây à ?
Hồ lão nhị tìm chủ đề tán gẫu nói.
– Không ạ ! Lúc trước, tiểu nhân từng ở trong thành nhưng mùa đông lạnh, trong thành lại không có chỗ ở. Ở chỗ này thì ấm áp hơn một chút. Cách vài ngày tiểu nhân lại vào thành xin ăn một lần.
Kiều Kiều phải cố gắng nói làm sao để hắn có thể tin tưởng.
– Ừ ! Năm nay đúng là lạ thật, cũng không biết vì sao mà giờ này đã là đầu xuân rồi cũng không ấm lên chút nào. – Hồ lão nhị lẩm bẩm chửi.
– Nếu có thể tìm được một chỗ để an ổn, có thể ăn no mặc, tiểu nhân có làm gì cũng đều đáng giá. – Kiều Kiều xúc động nói.
Hai người đang nói chuyện, bất chợt xa xa truyền đến một hồi tiếng bước chân tiếng bước chân. Khuôn mặt Hồ lão nhị lập tức biến sắc. Cùng lúc, sắc mặt của Kiều Kiều cũng thay đổi. Người trước lo lắng là người ngoài đến còn Kiều Kiều lại lo lắng là đồng bọn của Hồ lão nhị trở về.
Trông thấy một ngôi miếu nhỏ đổ nát từ phía xa, Quý Kiều Kiều lập tức thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng đã tìm được một nơi để nghỉ chân. Đi suốt cả một ngày một đêm nên lúc này, nàng cảm thấy vừa mệt lại vừa đói.
Trong ngôi miếu nhỏ này cũng không có bất kỳ người nào khác, có lẽ chỗ này còn cách thành không xa, đây là suy đoán của Kiều Kiều sau khi nàng đã quan sát khắp mọi nơi. Ngoài ra ở trong miếu vẫn còn chút khói hương chưa cháy hết. Thấy vậy, Kiều Kiều vôi vàng vén mành đi đến chỗ phía dưới bệ thờ, khẽ nở nụ cười, nghĩ thầm ” oa ! ở trong này vừa an toàn lại vừa ấm áp ”.
Mặc dù tư tưởng của nàng đã là một cô gái hơn hai mươi tuổi nhưng thân thể vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Hơn thế, do tinh thần mệt mỏi cộng với cảm giác hồi hộp khẩn trương cao độ lấn át nên khi Kiều Kiều vừa ngồi xuống thì chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, thế nhưng nàng lại có cảm giác ấm áp hơn, thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi đồ ăn. Không chỉ có như vậy, dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng nói chuyện ở cách đó không xa. Tiếng nói chuyện ư ? Nghĩ đến đó, Kiều Kiều giật mình một cái bừng tỉnh.
Quả nhiên, ở bên ngoài đã có người đốt một đống lửa, về phần mùi đồ ăn kia có lẽ là do mấy người ở bên ngoài đó đang nướng mấy món ăn dân dã. Vì không biết lai lịch của những người này ra sao nên Kiều Kiều không dám phát ra tiếng động gì, ngoan ngoãn giống như con mèo chốn ở trong ổ.
– Đại ca ! Huynh nói xem cái thằng nhãi con này liệu có thể đổi được bao nhiêu bạc ? Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông vang lên.
– Dù thế nào thì Quý gia cũng là nhà giàu. Người ta bảo lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Chúng ta đâu thể buông tha cho con dê béo này được. Chờ một ngàn hai trăm lạng Quý gia đưa tới tay… Chúng ta lại mang tiểu tử này đi bán, lại được thêm một món bạc nữa haha. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xa chạy cao bay…..cùng nhau uống rượu ca hát, chẳng phải là càng thêm vui vẻ hay sao ?
– Đại ca anh minh. Lại một giọng nói nữa vang lên.
Quý Kiều Kiều xiết chặt hai bàn tay, trong lòng lo sợ, thầm nghĩ ” mình gặp phải bọn cướp ư ? ”. Lúc này, nàng không dám cử động, cố gắng hít thở thật khẽ, hi vọng bọn chúng sẽ không phát hiện ra nàng.
– Huhu…Tôi… muốn… về nhà….huhu……..Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên. Tiếp đó lại là thanh âm của một cái tát thô bạo vang lên.
– Bốp !
– Đến giờ phút này mà mày vẫn còn tưởng rằng mình vẫn là tiểu thiếu gia của Quý gia hay sao ? Tao nói cho mày biết. Bọn tao không giết mày là vì ba huynh đệ bọn tao tốt bụng thôi nhé ! Mày hãy ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, không biết chừng tao còn tìm người tốt bán mày đi. Bằng không, da thịt của mày mềm mại trắng trẻo thế này. Tao mà đem mày bán cho mấy tiểu quan quán thì đến lúc đó mày thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay đấy.
– Được rồi ! Lão Nhị ! Mày kêu gào với một đứa bé làm cái gì ? Nó không nghe lời thì đánh nó đến khi nó nghe lời thì thôi. Việc gì phải gào thét mệt thân chứ ?
Tiếp đó, ba người kia lại thì thầm nói chuyện với nhau. Kiều Kiều lại nghe thấy trong lời nói của bọn chúng mang theo vẻ rất ác độc. Theo như tiếng nói chuyện vừa nãy, nàng phán đoán rằng : bé trai bị bắt cóc tuổi cũng không quá lớn vì khi nói chuyện giọng nói vẫn còn rất non nớt.
Nghĩ đến đứa nhỏ kia cũng là kẻ thức thời, sau khi nghe mấy người kia nói chuyện xong thì nó quả thật không tiếp tục khóc nữa. Chẳng qua Kiều Kiều khôn biết, thằng bé kia không phải thức thời mà là sợ bị đánh thôi.
– Đại ca ! Sáng mai là giao tiền chuộc rồi. Sao chúng ta không đợi ở trong thành mà lại trốn ra ngoài này làm gì ? Vừa đi vừa về vô cùng phiền phức.
– Chúng ta có thể lấy được tiền nhưng cũng có thể phải mất mạng. Tao làm như vậy cũng là vì an toàn thôi…Sáng mai tao cùng với lão tam vào thành lấy tiền chuộc, mày hãy ở đây trông thằng nhỏ này. Chờ bọn ta trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau xa chạy cao bay. Nếu chạng vạng chúng ta vẫn chưa về thì mày hãy mang theo nó rời đi ngay lập tức.
– Hả ! Đệ không ở lại đâu. Tại sao lại để đệ ở đây trông thằng bé chứ. Hơn nữa, nếu hai người không quay trở lại thì đệ cũng đâu thể đi một mình. Đệ cũng đâu phải là người không trọng nghĩa ? Không phải mấy huynh đệ chúng ta sẽ cùng đồng sinh cộng tử hay sao ?
– Nhị ca ! Huynh nghe lời đại ca đi. Huynh tính cách nóng nảy dễ kích động. Nếu để huynh đi ngược lại dễ làm hỏng việc. Huynh chỉ cần trông chừng tiểu tử này thật tốt là được. Chúng ta sẽ có rất nhiều vàng bạc.
Ba người lại tiếp tục thầm thì bàn bạc. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn giường như đã bàn bạc xong mọi chuyện. Cuối cùng, bọn họ đã thống nhất để cho lão Nhị chính là người nói năng thô lỗ, tính cách cũng nóng nảy ở lại trông thằng bé kia còn hai người kia thì sẽ vào thành lấy tiền chuộc.
Nhưng qua cách nói chuyện thì ba người này căn bản là không tính toán sẽ thả người.
Tuy rằng nàng nhát gan sợ phiền phức nhưng cũng không phải là kẻ không có lương tri. Trước khi xuyên qua đây, Quý Kiều Kiều vốn là một cảnh sát. Lần đầu tiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng không cẩn thận nên bị một cô gái trẻ tuổi gây sự ầm ĩ đòi tự sát đẩy xuống lầu. Vì vậy cho nên nàng hiểu rằng, có đôi khi không thể bởi vì nhát gan mà đánh mất lương tri của chính mình.
Chiếu theo tình hình hiện tại, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, ngày mai chỉ có một người trông coi, nàng muốn cứu người thì khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút. Chỉ là không biết hai người kia khi nào thì rời khỏi đây ?
Trong lúc Kiều Kiều đang suy tính thì bên ngoài lại có tiếng động vang lên.
– Được rồi ! Lão Nhị ! Cũng sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta phải đi vào trong thành. Đệ ở lại cũng nên cẩn thận chú ý.
– Đại ca lo lắng nhiều rồi. Việc của đệ là nhẹ nhàng nhất. Nếu ngay cả một thằng nhãi con mà đệ còn không trông được, để chuyện này truyền ra ngoài không phải là sẽ thành trò cười cho người trong nghề hay sao ? Hà Tây tam sát của chúng ta đâu dễ dàng đánh bại được.
– Ừ ! Đệ cũng đừng có lơ là quá. Chỗ này cách cửa thành không xa. Ban ngày, cũng có không ít người qua lại. Đệ hãy kiềm chế một chút.
– Đại ca yên tâm.
Kiều Kiều nín thở lẳng lặng chờ đợi. Khoảng thời gian này phảng phất giống như sống một ngày bằng một năm. Mỗi một giây đều là trôi qua vô cùng chậm. Có lẽ phải hơn một khắc sau đột nhiên có tiếng ” ọc ọc ” vang lên.
– Ai đấy !
Kiều Kiều đã quen nhịn ăn, không ngờ lần này nhịn đói quá lâu, bụng lại kêu lên một tiếng ” ọc ọc ” như vậy.
– Ai đấy ! Đi ra mau. Tao biết có người đang ở đây.
Trong nháy mắt Kiều Kiều lập tức đưa ra quyết định, từ từ lách thân thể nhỏ nhỏ của mình ra khỏi tấm mành.
Đúng như nàng dự đoán lúc trước. Một người đàn ông lưng hùm vai gấu đang cầm trong tay thanh trường đao, giống như hổ rình mồi đang chăm chăm nhìn nàng.
– Mày là ai ?
Kiều co rúm người lại. Khuôn mặt lộ vẻ nịnh nọt, mỉm cười nói :
– Tiểu nhân…Tiểu nhân chỉ là ăn mày ở… chỗ này thôi…Đừng… Đừng giết tiểu nhân..Tiểu nhân… Tiểu nhân nguyện ý làm bất cứ việc gì ngài sai bảo…
Nàng cố gắng thấp giọng nói. Hơn nữa nàng còn nhỏ tuổi nên cũng khó đoán được là bé trai hay bé gái.
Hồ lão nhị quan sát tỉ mỉ thằng nhóc ăn mày ở trước mắt, trong lòng cũng tin vài phần. Nguyên nhân là vì Kiều Kiều chạy suốt đêm quần áo vừa rách nát lại vừa bẩn thỉu, dáng vẻ không khác gì một thằng nhóc ăn mày cả.
– Chỉ có mình mày ở đây sao ?
Kiều Kiều gật đầu
– Đừng giết tiểu nhân…. Xin đừng giết tiểu nhân… Tiểu nhân có thể giúp ngài… Tiểu nhân giúp ngài trông coi thằng bé kia… Đừng giết tiểu nhân… Ngài xem…Tiểu nhân cũng là con trai mà…Ngài cũng có thể bán tiểu nhân đi…Tiểu nhân cũng rất đáng giá mà…..
Kiều Kiều tỏ vẻ sợ hãi nhìn Hồ lão nhị, cố gắng nói cho hắn ta biết giá trị của mình.
Hồ lão nhị vẫn thấy hoài nghi nên ngay lập tức đã nhấc chân đạp cho Kiều Kiều một cái, sau đó chỉ tay nói :
– Mày hãy đến ngồi cạnh thằng nhãi kia đi. Trông dáng vẻ đáng khinh này của mày thì đem mày bán vào tiểu quan quán làm tiểu quan cũng không tệ đâu.
Kiều Kiều lập tức nở nụ cười lấy lòng nói :
– Đại gia ! Ngài nói rất đúng. Ngài nói rất đúng. Lúc trước, tiểu nhân xin cơm ở trong thành cũng đã từng đến tiểu quan quán, trông thấy chỗ đó cũng khá tốt. Nếu đại gia có thể bán tiểu nhân đến chỗ như vậy thì tiểu nhân cầu còn không được vận may như thế ấy chứ ? Đại gia ! Mời ngài vào trong…
Kiều Kiều thanh thanh cổ họng cất giọng lanh lảnh bắt trước một câu khiến Hồ lão nhị cười ha hả.
– Mày rất thông minh nhưng suy cho cùng thì số phận con nhà nghèo mỏng manh như tờ giấy vậy, cũng biết rõ thế nào là khổ sở a. Dáng vẻ không giống như tiểu thiếu gia kia vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng khiến người khác vừa nhìn thấy đã tức giận.
– Đúng vậy ! Đại gia ! Để tiểu nhân bóp vai cho ngài.
Tuy rằng hai người đã trò chuyện với nhau nhưng trong lòng Hồ lão nhị vẫn luôn cảnh giác nên sau khi nghe Kiều Kiều nói vậy, hắn lập tức nói với nàng rằng :
– Mày ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia cho tao. Mày đã nghe thấy tất cả, tao cũng không nói nhiều nữa. Chờ lão Đại và lão Tam trở về, chúng ta lập tức rời đi.
– Đại…Đại gia… Có thể… Có thể…thưởng cho tiểu nhân một chút đồ ăn được không ?…Hai ngày nay, tiểu nhân…tiểu nhân chưa hề ăn chút gì … – Quý Kiều Kiều nhìn thấy thịt nướng ở trên giá không ngừng nuốt nước bọt.
Hồ lão nhị không nhìn quen dáng vẻ hèn mọn kia của Kiều Kiều nên khinh thường nói :
– Đây là thứ mà mày có thể ăn sao ?
Tuy hắn nói như vậy nhưng vẫn lục ra từ trong bọc quần áo một cái bánh ngô đã lạnh ngắt, cứng nhẳng ném về phía Kiều Kiều. Kiều Kiều vội vàng nhặt lên ăn như lang thôn hổ yết. Vốn dĩ nàng cũng không muốn chỗ thịt gà nướng kia. Đã lâu rồi nàng không được ăn thịt, dạ dày nhất định không tiêu hóa được thứ thức ăn nhiều mỡ như thế. Nếu ăn xong mà đau bụng thì nàng sao có thể trốn được.
– Đừng ăn cái này! Giọng nói giòn giã của tiểu nam hài kia truyền đến.
Kiều Kiều liếc mắt nhìn tiểu tử kia một cái, thầm mắng ” đầu đất ”. Tiểu tử kia đúng là điển hình của loại công tử đần độn chưa từng chịu khổ là gì mà.
Quả nhiên, Hồ lão nhị nhổ một ngụm nước bọt qua, suýt chút nữa còn đánh nó.
– Ăn ngon sao ? Về sau ngay cả nước bọt mày cũng không có mà ăn đâu. Tên tiểu tử ăn mày kia, cho mày thêm một cái nữa đấy.
Quý Kiều Kiều vội vàng gật đầu nói tạ ơn :
– Cám ơn đại gia ! Cám ơn đại gia !
Động tác của nàng thiệt tình rất khoa trương khiến Hồ lão nhị thấy rất thoải mái.
Kiều Kiều lại vội vàng cắm đầu ăn cái bánh ngô kia. Nàng liên tục gặm cắn không ngừng giống như nếu ngừng lại thì sẽ bị đòi lại vậy.
Sau khi ăn xong, nàng mới quay đầu nhìn kỹ tên tiểu tử vừa rồi thiếu chút nữa đã bị đánh. Ở khoảng cách gần như vậy, lúc này, nàng mới có thể quan sát kỹ tên tiểu tử này. Nhìn dáng vẻ của tiểu tử này thì ước chừng khoảng bốn tuổi. Mặc dù tên tiểu tử này trắng trẻo sạch sẽ nhưng do khuôn mặt bị dính khá nhiều bụi đất, cẩm y hoa phục cũng bị nhiễm bẩn không nhìn rõ cả hình dáng và màu sắc ban đầu.
Tiểu tử kia thấy Kiều Kiều nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tỏ vẻ khinh thường.
Kiều Kiều trừng mắt liếc nhìn tiểu tử kia một cái.
Trông thấy hai người có vẻ không được hòa hợp, Hồ lão nhị cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên không ít.
– Mày vẫn hay ở đây à ?
Hồ lão nhị tìm chủ đề tán gẫu nói.
– Không ạ ! Lúc trước, tiểu nhân từng ở trong thành nhưng mùa đông lạnh, trong thành lại không có chỗ ở. Ở chỗ này thì ấm áp hơn một chút. Cách vài ngày tiểu nhân lại vào thành xin ăn một lần.
Kiều Kiều phải cố gắng nói làm sao để hắn có thể tin tưởng.
– Ừ ! Năm nay đúng là lạ thật, cũng không biết vì sao mà giờ này đã là đầu xuân rồi cũng không ấm lên chút nào. – Hồ lão nhị lẩm bẩm chửi.
– Nếu có thể tìm được một chỗ để an ổn, có thể ăn no mặc, tiểu nhân có làm gì cũng đều đáng giá. – Kiều Kiều xúc động nói.
Hai người đang nói chuyện, bất chợt xa xa truyền đến một hồi tiếng bước chân tiếng bước chân. Khuôn mặt Hồ lão nhị lập tức biến sắc. Cùng lúc, sắc mặt của Kiều Kiều cũng thay đổi. Người trước lo lắng là người ngoài đến còn Kiều Kiều lại lo lắng là đồng bọn của Hồ lão nhị trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.