Chương 6: Chạy trốn
Vivian
08/06/2017
Nghe thấy tiếng kêu của Hồ lão nhị, Kiều Kiều cuối cùng cũng nở nụ cười.
Quả nhiên Hồ lão nhị đã dẫm vào cái bẫy kia.
– Con bà nó. Đây là cái thứ chết tiệt gì? Con bà nhà chúng mày, hai thằng nhãi khốn kiếp kia. Tao muốn giết chúng mày. Tao muốn giết chúng mày….
Nghe vậy thấy vậy nhưng động tác của Kiều Kiều lại rất nhanh nhẹn. Nàng nhanh chóng đi xuống phía dưới, túm lấy cậu bé đang run rẩy đứng ra phía ngoài chỗ có hố bẫy kia.
– Mau nhặt lấy tảng đá đập hắn đi.
Tiểu tử kia dường như có chút sợ hãi nhưng vẫn mở miệng nói phải nhặt lấy tảng đá. Hai người cũng không khách khí. Hồ lão nhị bị đánh gào khóc, kêu la rất to.
– Ca ca! Lỡ chúng ta đánh chết hắn thì làm sao bây giờ? – Tiểu tử kia ngửa đầu nhìn Quý Kiều Kiều hỏi.
Kiều Kiều trợn trắng mắt nói:
– Sức lực hai chúng ta đến đâu chứ? Làm sao có thể đánh chết hắn được? Chỉ cần đánh hắn bất tỉnh. Sau đó, chúng ta sẽ sắp xếp lại cái bẫy một lần nữa rồi lập tức rời đi. Bằng không chờ đến lúc đồng bọn của hắn tìm được hắn, chúng ta phải làm như thế nào?
Tiểu tử kia gật gật đầu. Động tác của Kiều Kiều vừa nhanh, vừa chuẩn, lại vừa độc ác nên chỉ đập vài cái đã khiến Hồ lão nhị ngất xỉu.
– Mau! Đem cây cỏ xung quanh phủ lên đi!
Thấy tiểu tử kia không biết nên làm gì, Kiều Kiều lập tức sai khiến:
– Đệ mau đi tìm ở xung quanh một ít cành cây đem về đây.
Kiều Kiều không dám kéo dài thời gian nên chỉ sắp xếp qua loa một chút.
– Đệ tên là gì?
– Tử Ngư. – Tiểu tử kia nắm chặt vạt áo của Kiều Kiều, sụt xịt mũi nói.
– Được rồi! Tử Ngư! Chúng ta mau đi thôi.
Mùa này, cây cối đều đã rụng hết lá. Nếu muốn tìm một chỗ ẩn nấp quả thật rất khó khăn. Vậy nên bọn họ không thể nghênh ngang đi ngoài đường lớn. Phải biết rằng, một khi hai tên cướp kia quay lại thì bọn họ rất có thể sẽ khóc không ra nước mắt.
– Vậy chúng ta phải đi như thế nào?
– Tử Ngư trông mong nhìn Kiều Kiều.
– Hiện tại cho dù đi đâu cũng không ổn, đi vào thành càng không ổn. Nếu trên đường tình cờ gặp phải hai tên cướp kia quay lại, chúng ta nhất định trốn không thoát, đi về phía Hà thôn cũng không được. Chúng ta tính kế tên cướp kia ở trong này. Chỉ cần hắn tỉnh lại chạy đi hoặc là hai tên còn lại kia đến thì bọn chúng nhất định sẽ đoán ra được chúng ta rất quen thuộc vùng này.
Tử Ngư chớp chớp cặp mắt to nói:
– Đệ muốn về nhà…….. Trong giọng nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
– Muốn về nhà thì cũng phải chờ đến khi chúng ta an toàn rồi tính sau. – Bọn họ đang ở một cái ngã tư nên Kiều Kiều không hề chần chờ, lập tức chọn một con đường đi đến.
Tử Ngư coi như cũng biết nghe lời, ngoan ngoãn đi theo phía sau Kiều Kiều.
Hai người một khắc cũng không dám nghỉ tạm. Cũng không biết đã đi được bao lâu, khi trời đã sắp tối, Kiều Kiều cuối cùng cũng tìm được một chỗ để nghỉ tạm. Chỗ này là một cái hố nhỏ, nếu một người trưởng thành muốn trốn ở đây thì chỗ này quả thực là không thích hợp, nhưng nếu là hai đứa bé thì khỏi phải bàn.
– Được rồi. Tạm thời, chúng ta sẽ nấp ở chỗ này. Sáng mai lại lên đường.
Tử Ngư ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nói:
– Ca ca! Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Khuôn mặt của tiểu tử kia có vẻ mờ mịt, nghĩ cũng đúng, tiểu tử kia vốn là tiểu thiếu gia nhà giàu nhõng nhẽo, hiện tại lại phải trốn đông trốn tây, có thái độ như thế cũng phải.
Kiều Kiều trừng mắt liếc nó một cái nói:
– Chúng ta tạm thời không thể vào thành, tránh trường hợp mấy tên cướp kia ở cửa thành ôm cây đợi thỏ. Ta biết đệ muốn về nhà nhưng tình hình hiện tại là như vậy đó. Vậy nên, chúng ta trước hết cần bảo đảm chính mình được an toàn thì mới có thể tính toán đến những việc khác.
Tử Ngư cắn môi suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới gật đầu.
– Ca ca! Ta rất nhớ nhà.
– Sao đệ lại bị trói rồi đưa đến đây? – Kiều Kiều tranh thủ nói mấy chuyện phiếm cùng tiểu tử kia.
Tử Ngư vân vê góc áo, mếu máo nói:
– Là nhũ mẫu đưa đệ đi. Nhũ mẫu gọi người xấu kia là A Đại. Nhũ mẫu…nhũ mẫu…bị…bị A Đại đánh chết rồi…huhu..huhu…
Dường như nghĩ đến Nhũ mẫu đã bị chết thảm Tử Ngư khóc nấc lên. Chẳng qua, tiểu tử kia cũng hiểu rõ tình huống hiện tại nên nó cũng không dám khóc to, chỉ gắt gao cắn chặt môi, trông nó đáng thương vô cùng.
Kiều Kiều trông thấy Tử Ngư như vậy, bản năng người mẹ lại nổi lên, lập tức ôm nó vào lòng, dịu dàng an ủi:
– Ngoan, ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc nữa. Đệ muốn khóc nhưng cũng đừng dụ người xấu đến chứ.
Tử Ngư nghe thấy vậy, lập tức đè nén cơn nức nở.
– Đệ nói nhũ mẫu của đệ biết người xấu kia phải không?
Tử Ngư lại gật đầu, Kiều Kiều hiểu được, đây gọi là nội ứng ngoại hợp, bảo sao lại có thể đưa đứa nhỏ ra ngoài dễ dàng như vậy. Nghĩ cũng phải, bình thường nhà giàu đều đề phòng rất nghiêm ngặt, nếu không có ai làm nội ứng thì sao có thể xảy ra chuyện như thế này được.
– Đệ họ gì?
– Đệ họ Quý. Tên là Quý Tử Ngư. Tổ mẫu nói, muốn để cho đệ tương lai được tự do tự tại, vui vẻ giống như con cá nhỏ vậy.- Nhắc tới tổ mẫu, khuôn mặt vui vẻ của tiểu Tử Ngư lại toát ra một chút ngượng ngùng.
Kiều Kiều cũng mỉm cười nói:
– Thực là trùng hợp, ta cũng mang họ Quý, có lẽ nào để cho ta gặp đệ chính là ý trời?
Kiều Kiều trêu chọc. Tiểu Tử Ngư vội gật đầu không ngừng nói:
– Ca ca là người tốt.
– Ta lấy tảng đá đập người, còn luôn hung dữ trừng mắt với đệ, đệ còn cảm thấy ta là người tốt?
Tử Ngư lại gật đầu rất kiên định nói:
– Ca ca là người tốt còn bọn họ là người xấu. Tổ mẫu đã từng nói, những người hung dữ với ta chưa chắc đã không thích ta, có lẽ do bọn họ không biết biểu đạt mà thôi. Tổ mẫu nói đúng, ca ca là người tốt, ca ca đã cứu đệ.
Lần này, Kiều Kiều bật cười thật sự.
– Đệ quả thực là một thằng nhóc rất vui vẻ nha. Mở miệng tổ mẫu, ngậm miệng tổ mẫu, đệ thực sự yêu quý tổ mẫu vậy sao?
– Vâng. Tổ mẫu lợi hại nhất. Mẫu thân của đệ từng nói tổ mẫu là người thông minh nhất trên đời này. Người còn nói rằng sau này Ngư Nhi trưởng thành cũng sẽ cơ trí giống như tổ mẫu vậy. – Tiểu Tử Ngư ánh mắt ngời sáng nói.
– Haha! Tại sao bây giờ ta không thể nhìn ra một chút cơ trí nào của đệ vậy? – Kiều Kiều vừa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Ngư vừa nói.
– Khi đệ trưởng thành sẽ cơ trí.
Kiều Kiều lắc đầu cười, hỏi:
– Tử Ngư là người ở trong trấn ư?
Tử Ngư lập tức lắc đầu, nói:
– Không phải, đệ chỉ đi ngang qua thôi. Tổ mẫu nói muốn dẫn chúng ta về quê hương. Haiz! Nếu tổ mẫu và mẫu thân tìm không thấy đệ thì bọn họ nhất định sẽ rất sốt ruột.
Trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập vẻ ủ rũ. Kiều Kiều thấy tiểu tử kia có dáng vẻ như vậy, vội vàng khuyên nhủ:
– Chờ đến khi chúng ta an toàn, ta sẽ đưa đệ về nhà. Cũng không biết, hai tên cướp kia là loại người như thế nào? Hôm nay, may mắn là bọn họ cử cái tên ngu ngốc kia ở lại canh trừng, bằng không chúng ta tuyệt đối sẽ chạy không thoát.
– Ca ca rất giỏi. Đánh người cũng rất chuẩn nha. – Tử Ngư rất sùng bái Quý Kiều Kiều.
Kiều Kiều hất cằm nói:
– Ta dạy cho đệ nhé? Kỳ thật đánh người cũng cần phải kỹ xảo đấy nha.
– Vâng ạ. – Một giọng nói giòn giã, non nớt vang lên.
Tuy rằng hai người ở trong cái hố nhỏ điều kiện thật gian khổ, cũng không biết kế tiếp ra sao nhưng bọn họ vẫn tỏ ra vui vẻ vô cùng. Hai người cùng quăng viên đá nhỏ, cười vui sướng.
Trong lúc hai người đang chơi vui vẻ, Kiều Kiều đột nhiên ngừng lại, nói:
– Xuỵt! Hình như ta nghe thấy có tiếng bước chân.
Nàng vừa nói vậy, tiểu Tử Ngư lập tức rụt lùi về phía sau, bám ở bên cạnh Kiều Kiều, hai người nín thở lẳng lặng chờ đợi.
– Con mẹ nó. Hai tên tiểu tử bướng bỉnh kia rốt cuộc đã chạy đi đường nào vậy? Theo lý thì bọn nó không thể đi nhanh được đến vậy. – Giọng nói hổn hển của một người đàn ông vang lên.
Vì cái hố nhỏ mà bọn Kiều Kiều lẩn trốn ở rất gần đường lớn nên nàng không dám gây ra một chút tiếng động nào. Chẳng qua, giọng nói này cũng không phải của gã đàn ông mà lúc trước bị bọn họ đã đánh.
– Hừ! Nếu để tao bắt được tao nhất định sẽ lột da hai tên tiểu tử khốn kiếp đó. Ngươi nhìn miệng vết thương của ta đi, thằng nhãi ăn mày kia ra tay thật sự là nhanh, chuẩn, còn rất độc ác nữa, không hề lơ mơ một tý nào. – Lần này thì đúng là giọng nói của Hồ lão nhị.
– Thôi đi nhị ca, ngươi cũng thật là…. Sao ngươi lại có thể bị một đứa nhỏ tính kế chứ? Thật sự là buồn cười. Ngươi có biết là ngươi đã làm hỏng chuyện lớn của đại ca chúng ta rồi không?
– Tam đệ. Ta không thích nghe lời này của ngươi chút nào. Để đứa nhỏ chạy mất là lỗi của ta. Cho dù ta có chết, ta cũng phải bắt hai tên tiểu tử khốn kiếp kia trở về. Ngươi hiện tại nói như vậy là sao? Các ngươi không phải cũng giống ta, không lấy được tiền chuộc sao? Đại ca đã nói, hai tên tiểu tử kia nếu không đi đường này thì nhất định sẽ đi con đường chỗ huynh ấy đang đi. Nếu chúng ta chia ra làm hai đường, ta không tin là không tìm được bọn chúng. – Hồ lão nhị ầm ĩ nói.
Hai người kia bắt đầu dừng tranh cãi ầm ĩ lại, Kiều Kiều thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tử Ngư lập tức bịt chặt miệng nó lại.
– Được rồi! Nhị ca, ta cũng không muốn cãi nhau với huynh. Chẳng qua, chuyện này cũng là do huynh lo liệu không thỏa đáng. Quý lão phu nhân kia cũng không phải là người hiền lành, ngu ngốc. Đại ca nói, không nhìn thấy Tử Ngư, lão thái thái kia thật sự có thể nhẫn tâm không đưa tiền ra đâu. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn chúng. Về phần tên ăn mày lợi hại gì đó mà huynh đã nói, nếu bắt được thì cứ giết quách nó đi là xong.
– Lấy một xác chết đến đòi tiền lão thái thái kia ư? Con mẹ nó, chúng ta làm sao có thể khiêng được. Tam đệ, ngươi nói xem chúng ta đã đi xa như vậy rồi mà vẫn không trông thấy hai tên tiểu tử kia, có khi nào bọn chúng căn bản là không đi đường này? Nói không chừng ở chỗ đại ca đã tìm được rồi ấy chứ?
– Đại ca nói, dựa theo tốc độ và thời gian di chuyển của hai tiểu tử kia, chúng ta sẽ tìm đến sáng mai. Mặc kệ có kết quả có hay không, đều phải quay trở về.
– Đại ca sao lại kết luận là bọn chúng sẽ đi hai con đường này? Nói không chừng bọn chúng đã đi vào thành hoặc đi về phía con đường nhỏ mà ta đã bị tập kích thì sao? – Hồ lão nhị không thể hiểu được lý luận của đại ca mình, theo như hắn thấy thì hai tiểu tử kia nói không chừng đã đi vào thành rồi. Bọn chúng tại sao lại không vào thành mà đi ngược lại phía bên này làm gì?
Hai người vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát sau đã không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ.
Nghe thấy bọn họ rốt cục đã đi xa, Kiều Kiều buông tay, thở ra một hơi, nói :
– Tử Ngư, chúng ta không đi về phía trước nữa. Chúng ta trở về đi.
– ??? Tử Ngư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên với vẻ khó hiểu.
– Bọn họ nói đến sáng mai mới có thể trở về. Nếu như chúng ta không nghỉ ngơi quay trở về trước khi bọn họ đuổi đến nơi, nói không chừng chúng ta còn có một cơ hội để đi vào thành.
– Vâng ạ. – Nghe thấy có thể đi vào thành, Tử Ngư ánh mắt phát sáng long lanh. Vào thành đồng nghĩa với việc có thể về nhà rồi.
– Đệ còn có sức để đi tiếp không? – Kiều Kiều đứng lên hơi hoạt động một chút. Tử Ngư gật đầu rất nhanh, sợ Kiều Kiều sẽ thay đổi chủ ý. Kiều Kiều biết hiện tại Tử Ngư đã toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng.
– Chúng ta đi……A….. Chờ một chút! Không đúng!
Kiều Kiều vừa định kéo Tử Ngư rời đi thì nàng lại bất ngờ dừng lại, nói:
– Tử Ngư, mau ngồi xuống.
Hai người lại ngồi xuống cái hố kia.
– Không đúng. Chuyện này có chút không đúng. Nếu chúng ta trở về, nói không chừng sẽ trúng kế. Bọn họ có ba người. Nếu người kia trở về đầu tiên, vừa vặn có thể bắt được chúng ta nên chúng ta không thể trở về. Chúng ta cũng không thể đi lên phía trước được. Hiện tại, biện pháp an toàn nhất, chính là án binh bất động tại chỗ.
– Ca ca……….. -Tử Ngư mếu máo, có chút nhớ nhung nên muốn khóc nhưng cuối cùng cũng nín lại được.
Có lẽ vì Quý Kiều Kiều đã dẫn nó trốn thoát nên Tử Ngư mới toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng.
– Đệ hãy ngủ một chút đi. Ta ôm đệ. Đệ mau ngủ đi……..
Quả nhiên Hồ lão nhị đã dẫm vào cái bẫy kia.
– Con bà nó. Đây là cái thứ chết tiệt gì? Con bà nhà chúng mày, hai thằng nhãi khốn kiếp kia. Tao muốn giết chúng mày. Tao muốn giết chúng mày….
Nghe vậy thấy vậy nhưng động tác của Kiều Kiều lại rất nhanh nhẹn. Nàng nhanh chóng đi xuống phía dưới, túm lấy cậu bé đang run rẩy đứng ra phía ngoài chỗ có hố bẫy kia.
– Mau nhặt lấy tảng đá đập hắn đi.
Tiểu tử kia dường như có chút sợ hãi nhưng vẫn mở miệng nói phải nhặt lấy tảng đá. Hai người cũng không khách khí. Hồ lão nhị bị đánh gào khóc, kêu la rất to.
– Ca ca! Lỡ chúng ta đánh chết hắn thì làm sao bây giờ? – Tiểu tử kia ngửa đầu nhìn Quý Kiều Kiều hỏi.
Kiều Kiều trợn trắng mắt nói:
– Sức lực hai chúng ta đến đâu chứ? Làm sao có thể đánh chết hắn được? Chỉ cần đánh hắn bất tỉnh. Sau đó, chúng ta sẽ sắp xếp lại cái bẫy một lần nữa rồi lập tức rời đi. Bằng không chờ đến lúc đồng bọn của hắn tìm được hắn, chúng ta phải làm như thế nào?
Tiểu tử kia gật gật đầu. Động tác của Kiều Kiều vừa nhanh, vừa chuẩn, lại vừa độc ác nên chỉ đập vài cái đã khiến Hồ lão nhị ngất xỉu.
– Mau! Đem cây cỏ xung quanh phủ lên đi!
Thấy tiểu tử kia không biết nên làm gì, Kiều Kiều lập tức sai khiến:
– Đệ mau đi tìm ở xung quanh một ít cành cây đem về đây.
Kiều Kiều không dám kéo dài thời gian nên chỉ sắp xếp qua loa một chút.
– Đệ tên là gì?
– Tử Ngư. – Tiểu tử kia nắm chặt vạt áo của Kiều Kiều, sụt xịt mũi nói.
– Được rồi! Tử Ngư! Chúng ta mau đi thôi.
Mùa này, cây cối đều đã rụng hết lá. Nếu muốn tìm một chỗ ẩn nấp quả thật rất khó khăn. Vậy nên bọn họ không thể nghênh ngang đi ngoài đường lớn. Phải biết rằng, một khi hai tên cướp kia quay lại thì bọn họ rất có thể sẽ khóc không ra nước mắt.
– Vậy chúng ta phải đi như thế nào?
– Tử Ngư trông mong nhìn Kiều Kiều.
– Hiện tại cho dù đi đâu cũng không ổn, đi vào thành càng không ổn. Nếu trên đường tình cờ gặp phải hai tên cướp kia quay lại, chúng ta nhất định trốn không thoát, đi về phía Hà thôn cũng không được. Chúng ta tính kế tên cướp kia ở trong này. Chỉ cần hắn tỉnh lại chạy đi hoặc là hai tên còn lại kia đến thì bọn chúng nhất định sẽ đoán ra được chúng ta rất quen thuộc vùng này.
Tử Ngư chớp chớp cặp mắt to nói:
– Đệ muốn về nhà…….. Trong giọng nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
– Muốn về nhà thì cũng phải chờ đến khi chúng ta an toàn rồi tính sau. – Bọn họ đang ở một cái ngã tư nên Kiều Kiều không hề chần chờ, lập tức chọn một con đường đi đến.
Tử Ngư coi như cũng biết nghe lời, ngoan ngoãn đi theo phía sau Kiều Kiều.
Hai người một khắc cũng không dám nghỉ tạm. Cũng không biết đã đi được bao lâu, khi trời đã sắp tối, Kiều Kiều cuối cùng cũng tìm được một chỗ để nghỉ tạm. Chỗ này là một cái hố nhỏ, nếu một người trưởng thành muốn trốn ở đây thì chỗ này quả thực là không thích hợp, nhưng nếu là hai đứa bé thì khỏi phải bàn.
– Được rồi. Tạm thời, chúng ta sẽ nấp ở chỗ này. Sáng mai lại lên đường.
Tử Ngư ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nói:
– Ca ca! Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Khuôn mặt của tiểu tử kia có vẻ mờ mịt, nghĩ cũng đúng, tiểu tử kia vốn là tiểu thiếu gia nhà giàu nhõng nhẽo, hiện tại lại phải trốn đông trốn tây, có thái độ như thế cũng phải.
Kiều Kiều trừng mắt liếc nó một cái nói:
– Chúng ta tạm thời không thể vào thành, tránh trường hợp mấy tên cướp kia ở cửa thành ôm cây đợi thỏ. Ta biết đệ muốn về nhà nhưng tình hình hiện tại là như vậy đó. Vậy nên, chúng ta trước hết cần bảo đảm chính mình được an toàn thì mới có thể tính toán đến những việc khác.
Tử Ngư cắn môi suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới gật đầu.
– Ca ca! Ta rất nhớ nhà.
– Sao đệ lại bị trói rồi đưa đến đây? – Kiều Kiều tranh thủ nói mấy chuyện phiếm cùng tiểu tử kia.
Tử Ngư vân vê góc áo, mếu máo nói:
– Là nhũ mẫu đưa đệ đi. Nhũ mẫu gọi người xấu kia là A Đại. Nhũ mẫu…nhũ mẫu…bị…bị A Đại đánh chết rồi…huhu..huhu…
Dường như nghĩ đến Nhũ mẫu đã bị chết thảm Tử Ngư khóc nấc lên. Chẳng qua, tiểu tử kia cũng hiểu rõ tình huống hiện tại nên nó cũng không dám khóc to, chỉ gắt gao cắn chặt môi, trông nó đáng thương vô cùng.
Kiều Kiều trông thấy Tử Ngư như vậy, bản năng người mẹ lại nổi lên, lập tức ôm nó vào lòng, dịu dàng an ủi:
– Ngoan, ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc nữa. Đệ muốn khóc nhưng cũng đừng dụ người xấu đến chứ.
Tử Ngư nghe thấy vậy, lập tức đè nén cơn nức nở.
– Đệ nói nhũ mẫu của đệ biết người xấu kia phải không?
Tử Ngư lại gật đầu, Kiều Kiều hiểu được, đây gọi là nội ứng ngoại hợp, bảo sao lại có thể đưa đứa nhỏ ra ngoài dễ dàng như vậy. Nghĩ cũng phải, bình thường nhà giàu đều đề phòng rất nghiêm ngặt, nếu không có ai làm nội ứng thì sao có thể xảy ra chuyện như thế này được.
– Đệ họ gì?
– Đệ họ Quý. Tên là Quý Tử Ngư. Tổ mẫu nói, muốn để cho đệ tương lai được tự do tự tại, vui vẻ giống như con cá nhỏ vậy.- Nhắc tới tổ mẫu, khuôn mặt vui vẻ của tiểu Tử Ngư lại toát ra một chút ngượng ngùng.
Kiều Kiều cũng mỉm cười nói:
– Thực là trùng hợp, ta cũng mang họ Quý, có lẽ nào để cho ta gặp đệ chính là ý trời?
Kiều Kiều trêu chọc. Tiểu Tử Ngư vội gật đầu không ngừng nói:
– Ca ca là người tốt.
– Ta lấy tảng đá đập người, còn luôn hung dữ trừng mắt với đệ, đệ còn cảm thấy ta là người tốt?
Tử Ngư lại gật đầu rất kiên định nói:
– Ca ca là người tốt còn bọn họ là người xấu. Tổ mẫu đã từng nói, những người hung dữ với ta chưa chắc đã không thích ta, có lẽ do bọn họ không biết biểu đạt mà thôi. Tổ mẫu nói đúng, ca ca là người tốt, ca ca đã cứu đệ.
Lần này, Kiều Kiều bật cười thật sự.
– Đệ quả thực là một thằng nhóc rất vui vẻ nha. Mở miệng tổ mẫu, ngậm miệng tổ mẫu, đệ thực sự yêu quý tổ mẫu vậy sao?
– Vâng. Tổ mẫu lợi hại nhất. Mẫu thân của đệ từng nói tổ mẫu là người thông minh nhất trên đời này. Người còn nói rằng sau này Ngư Nhi trưởng thành cũng sẽ cơ trí giống như tổ mẫu vậy. – Tiểu Tử Ngư ánh mắt ngời sáng nói.
– Haha! Tại sao bây giờ ta không thể nhìn ra một chút cơ trí nào của đệ vậy? – Kiều Kiều vừa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Ngư vừa nói.
– Khi đệ trưởng thành sẽ cơ trí.
Kiều Kiều lắc đầu cười, hỏi:
– Tử Ngư là người ở trong trấn ư?
Tử Ngư lập tức lắc đầu, nói:
– Không phải, đệ chỉ đi ngang qua thôi. Tổ mẫu nói muốn dẫn chúng ta về quê hương. Haiz! Nếu tổ mẫu và mẫu thân tìm không thấy đệ thì bọn họ nhất định sẽ rất sốt ruột.
Trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập vẻ ủ rũ. Kiều Kiều thấy tiểu tử kia có dáng vẻ như vậy, vội vàng khuyên nhủ:
– Chờ đến khi chúng ta an toàn, ta sẽ đưa đệ về nhà. Cũng không biết, hai tên cướp kia là loại người như thế nào? Hôm nay, may mắn là bọn họ cử cái tên ngu ngốc kia ở lại canh trừng, bằng không chúng ta tuyệt đối sẽ chạy không thoát.
– Ca ca rất giỏi. Đánh người cũng rất chuẩn nha. – Tử Ngư rất sùng bái Quý Kiều Kiều.
Kiều Kiều hất cằm nói:
– Ta dạy cho đệ nhé? Kỳ thật đánh người cũng cần phải kỹ xảo đấy nha.
– Vâng ạ. – Một giọng nói giòn giã, non nớt vang lên.
Tuy rằng hai người ở trong cái hố nhỏ điều kiện thật gian khổ, cũng không biết kế tiếp ra sao nhưng bọn họ vẫn tỏ ra vui vẻ vô cùng. Hai người cùng quăng viên đá nhỏ, cười vui sướng.
Trong lúc hai người đang chơi vui vẻ, Kiều Kiều đột nhiên ngừng lại, nói:
– Xuỵt! Hình như ta nghe thấy có tiếng bước chân.
Nàng vừa nói vậy, tiểu Tử Ngư lập tức rụt lùi về phía sau, bám ở bên cạnh Kiều Kiều, hai người nín thở lẳng lặng chờ đợi.
– Con mẹ nó. Hai tên tiểu tử bướng bỉnh kia rốt cuộc đã chạy đi đường nào vậy? Theo lý thì bọn nó không thể đi nhanh được đến vậy. – Giọng nói hổn hển của một người đàn ông vang lên.
Vì cái hố nhỏ mà bọn Kiều Kiều lẩn trốn ở rất gần đường lớn nên nàng không dám gây ra một chút tiếng động nào. Chẳng qua, giọng nói này cũng không phải của gã đàn ông mà lúc trước bị bọn họ đã đánh.
– Hừ! Nếu để tao bắt được tao nhất định sẽ lột da hai tên tiểu tử khốn kiếp đó. Ngươi nhìn miệng vết thương của ta đi, thằng nhãi ăn mày kia ra tay thật sự là nhanh, chuẩn, còn rất độc ác nữa, không hề lơ mơ một tý nào. – Lần này thì đúng là giọng nói của Hồ lão nhị.
– Thôi đi nhị ca, ngươi cũng thật là…. Sao ngươi lại có thể bị một đứa nhỏ tính kế chứ? Thật sự là buồn cười. Ngươi có biết là ngươi đã làm hỏng chuyện lớn của đại ca chúng ta rồi không?
– Tam đệ. Ta không thích nghe lời này của ngươi chút nào. Để đứa nhỏ chạy mất là lỗi của ta. Cho dù ta có chết, ta cũng phải bắt hai tên tiểu tử khốn kiếp kia trở về. Ngươi hiện tại nói như vậy là sao? Các ngươi không phải cũng giống ta, không lấy được tiền chuộc sao? Đại ca đã nói, hai tên tiểu tử kia nếu không đi đường này thì nhất định sẽ đi con đường chỗ huynh ấy đang đi. Nếu chúng ta chia ra làm hai đường, ta không tin là không tìm được bọn chúng. – Hồ lão nhị ầm ĩ nói.
Hai người kia bắt đầu dừng tranh cãi ầm ĩ lại, Kiều Kiều thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tử Ngư lập tức bịt chặt miệng nó lại.
– Được rồi! Nhị ca, ta cũng không muốn cãi nhau với huynh. Chẳng qua, chuyện này cũng là do huynh lo liệu không thỏa đáng. Quý lão phu nhân kia cũng không phải là người hiền lành, ngu ngốc. Đại ca nói, không nhìn thấy Tử Ngư, lão thái thái kia thật sự có thể nhẫn tâm không đưa tiền ra đâu. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn chúng. Về phần tên ăn mày lợi hại gì đó mà huynh đã nói, nếu bắt được thì cứ giết quách nó đi là xong.
– Lấy một xác chết đến đòi tiền lão thái thái kia ư? Con mẹ nó, chúng ta làm sao có thể khiêng được. Tam đệ, ngươi nói xem chúng ta đã đi xa như vậy rồi mà vẫn không trông thấy hai tên tiểu tử kia, có khi nào bọn chúng căn bản là không đi đường này? Nói không chừng ở chỗ đại ca đã tìm được rồi ấy chứ?
– Đại ca nói, dựa theo tốc độ và thời gian di chuyển của hai tiểu tử kia, chúng ta sẽ tìm đến sáng mai. Mặc kệ có kết quả có hay không, đều phải quay trở về.
– Đại ca sao lại kết luận là bọn chúng sẽ đi hai con đường này? Nói không chừng bọn chúng đã đi vào thành hoặc đi về phía con đường nhỏ mà ta đã bị tập kích thì sao? – Hồ lão nhị không thể hiểu được lý luận của đại ca mình, theo như hắn thấy thì hai tiểu tử kia nói không chừng đã đi vào thành rồi. Bọn chúng tại sao lại không vào thành mà đi ngược lại phía bên này làm gì?
Hai người vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát sau đã không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ.
Nghe thấy bọn họ rốt cục đã đi xa, Kiều Kiều buông tay, thở ra một hơi, nói :
– Tử Ngư, chúng ta không đi về phía trước nữa. Chúng ta trở về đi.
– ??? Tử Ngư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên với vẻ khó hiểu.
– Bọn họ nói đến sáng mai mới có thể trở về. Nếu như chúng ta không nghỉ ngơi quay trở về trước khi bọn họ đuổi đến nơi, nói không chừng chúng ta còn có một cơ hội để đi vào thành.
– Vâng ạ. – Nghe thấy có thể đi vào thành, Tử Ngư ánh mắt phát sáng long lanh. Vào thành đồng nghĩa với việc có thể về nhà rồi.
– Đệ còn có sức để đi tiếp không? – Kiều Kiều đứng lên hơi hoạt động một chút. Tử Ngư gật đầu rất nhanh, sợ Kiều Kiều sẽ thay đổi chủ ý. Kiều Kiều biết hiện tại Tử Ngư đã toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng.
– Chúng ta đi……A….. Chờ một chút! Không đúng!
Kiều Kiều vừa định kéo Tử Ngư rời đi thì nàng lại bất ngờ dừng lại, nói:
– Tử Ngư, mau ngồi xuống.
Hai người lại ngồi xuống cái hố kia.
– Không đúng. Chuyện này có chút không đúng. Nếu chúng ta trở về, nói không chừng sẽ trúng kế. Bọn họ có ba người. Nếu người kia trở về đầu tiên, vừa vặn có thể bắt được chúng ta nên chúng ta không thể trở về. Chúng ta cũng không thể đi lên phía trước được. Hiện tại, biện pháp an toàn nhất, chính là án binh bất động tại chỗ.
– Ca ca……….. -Tử Ngư mếu máo, có chút nhớ nhung nên muốn khóc nhưng cuối cùng cũng nín lại được.
Có lẽ vì Quý Kiều Kiều đã dẫn nó trốn thoát nên Tử Ngư mới toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng.
– Đệ hãy ngủ một chút đi. Ta ôm đệ. Đệ mau ngủ đi……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.