Cầm Tù Tình Yêu Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 112
Dạ Tư Tĩnh
07/01/2015
Buông Tưởng Niệm ra,
thấy bộ dạng cô mê mang, ông ta có vẻ hung phấn dị thường, mở nút cổ áo, lại giống như nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày, đi ra ngoài, cầm lấy di
động trên bàn, vội vàng nhấn nột dãy số: “Đưa một hộp thuốc đén đây,
đúng, tôi uống, phải là loại mạnh nhất, được!”
Sau khi cúp điện thoại, liền cầm khăn long đi vào phòng tắm.
Tưởng Niệm nằm ở trên giường, nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng đau khổ, thân thể cô như bốc lửa, vô cùng nóng.
Cô sao vậy?
Muốn mở mắt, nhưng hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể yếu ớt cởi quần áo trên người.
Anh? Anh cứu em, cứu em….
-----diendanlequydon.com-----
“Tổng giám đốc, tôi vừa gọi điện thoại về biệt thự hỏi, người làm nói, sáng sớm chỉ thấy thiếu phu nhân ra ngoài, cũng không mang theo dù.” Mị Cơ mặt không biểu cảm đứng trước bàn làm việc, nhìn Diêm Thương Tuyệt đang vùi đầu xử lí văn kiện.
Nhìn mái tóc đen của hắn thế này thôi, cô cũng thấy thỏa mãn.
Diêm Thương Tuyệt nghe cô báo cáo, dừng bút trong tay, chợt ngẩng đầu, con ngươi thâm u nhìn không ra cảm xúc.
Không ở đó! Đi ra ngoài!
Đi đâu chứ?
Hắn vất vả sắp xếp thời gian, muốn cùng cô ấy dùng bữa tối, đáng chết cô ấy lại không ở nhà?! Rốt cuộc chết ở đâu rồi?
Tức giận để bút trong tay xuống, gương mặt anh tuấn vô cùng u ám: “Đi tìm, tìm được liền ném xuống sông!”
Mị Cơ sửng sốt, nhìn hắn, đùa hả? thật sự ném xuống sông?
“Còn không đi?!” Diêm Thương Tuyệt rét lạnh rống lên, Mị Cơ liền cúi người đi ra ngoài.
Ngực Diêm Thương Tuyệt phập phồng kịch liệt, phổi như muốn nổ tung, nhìn màn đêm mông lung ngoài cửa sổ, đôi con ngươi đen kia trở nên đỏ tươi, môi mỏng nhếch, vẻ mặt tức giận như muốn thiêu hủy cả tòa cao ốc…
Để tôi phát hiện em ở An gia, em nhất định phải chết!
Để tôi tìm được em, em cũng chết chắc rồi!
Mưa lớn thế này còn dám ra ngoài?
Có bị ướt hay không?
Buồn bực cầm áo khoác trên ghế liền vội bước ra ngoài.
Diêm Thương Tuyệt lái xe, dọc đường phóng nhanh, trong lòng trước sau luôn nhắc đến người con gái hắn lo lắng, cô ấy sẽ đến An gia sao?
“ring ring ring~” di động đặt ở ghế lái phụ rung động.
Diêm Thương Tuyệt tao nhã đưa tay cầm lấy di động đặt bên tai: “Nói.”
Giọng nói không chút gợn sóng, nhìn quanh một lúc mới lái xe hướng sang phải đậu xe.
Không biết đầu bên kia nói gì, sắc mặt Diêm Thương Tuyệt đột nhiên trầm xuống, vội vàng cúp điện thoại, vội vàng thắng xe lại chợt quay đầu xe, chạy đến một hướng khác.
Rất nhanh Diêm Thương Tuyệt liền đến ‘Bán Đảo’, hắn ngừng xe, vội vàng mở cửa đi xuống, cả người tản ra hàn khí rất dọa người, một thân âu phục đen tôn lên dáng người cao lớn không chút bỏ xót, bước chân tiến về phía Mị Cơ, đạm mạc hỏi: “Ở đâu?”
“Ở phòng 208, thiếu phu nhân vẫn ổn.” Mị Cơ theo sau hắn, đi thật nhanh.
Diêm Thương Tuyệt mặt càng tối tăm, ai dám đụng đến người của hắn! muốn gặp Diêm Vương phải không?
Cô ấy thật ngu ngốc!
Diêm Thương Tuyệt đi vào, liền ngửi được bầu không khí thối nát, hắn nhíu chặt mày. Dung tay bịch mũi, gương mặt tuấn mỹ lúc này đã đen cực đỉnh.
Mị Cơ theo sau hắn, rét lạnh nhìn những cô gái này si mê ngắm Diêm Thương Tuyệt, hèn mọn hừ lạnh một tiếng!
Cô gái kia kích động lên, quên cả bạn trai bên cạnh, si mê nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của Diêm Thương, nhao nhao muốn đi đến bắt chuyện, nhưng lại bị hàn khí khắp người hắn dọa ngã, hơn nữa theo sau hắn còn có một cô gái xinh đẹp cũng hàn khí bức người, cho nên không ai dám tiến lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mắt trước mắt các ả.
Diêm Thương Tuyệt theo Mị Cơ đến phòng 208, Mị Cơ rất không khách khí một cước đá văng cửa phòng, cửa văng vào vách tường phát ra tiếng ‘rầm’, dọa ông chủ Trịnh bên trong.
Diêm Thương Tuyệt ngang ngược mười phần tiến vào, dáng vẻ không coi ai ra gì, Mị Cơ theo sau.
Ông chủ Trịnh thấy có người tiến vào, còn phát ra âm thanh lớn vậy, liền tức giận nhìn cửa, xem là ai không muốn sống dám xông tới, quấy rầy chuyện tốt của ông ta, ông ta cứ vậy đè Tưởng Niệm, vẻ mặt tức giận nhìn.
Mị Cơ và Diêm Thương Tuyệt trực tiếp vào phòng trong, liền thấy một màn khiến bọn họ tức giận đến muốn giết người.
Ông chủ Trịnh lỏa thể đè trên người Tưởng Niệm, mà Tưởng Niệm dưới thân ông ta vẻ mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngập tràn ham muốn mị hoặc vô cùng, điểm chết người chính là, cô gần như bại lộ nửa người trên, nội y màu xanh bao bọc lấy bộ ngực cô, cô còn thường dung tay vuốt ve chúng.
Khẽ cắn môi, sợi tóc đen xỏa tán loạn trên giường, chân khẽ co, dáng vẻ kiều mị khiến bụng Diêm Thương Tuyệt căng thẳng, nơi nào đó nhanh chóng cứng rắn.
Dáng vẻ kiều mị của cô chỉ có thể cho mình hắn xem, khi nào thì đồ của hắn bị người khác mơ ước?
Đáng chết!
Hắn từng bước đến gần, cặp con ngươi như sói kia nhìn thẳng vào ông chủ Trịnh, như lập tức muốn phanh thây ông ta, khiến ông chủ Trịnh dựng tóc gáy.
“Diêm Diêm tổng?” ông chủ Trịnh run lên, giọng nói cũng không ổn định.
Sao hắn lại đến đây? Nhìn biểu cảm hắn chẳng lẽ là hắn cũng có hứng thú với cô gái này? Nếu có thể lấy lòng hắn, ông ta cũng không ngại 3P! (@@ 3 people)
Chậm rãi xuống giường nịnh nọt, đi cạnh Diêm Thương Tuyệt, vẻ mặt hèn hạ: “Diêm tổng có hứng thú với cô ta? Nếu không để ý….A----“ còn chưa nói xong, liền bị Diêm Thương Tuyệt đạp một cước nặng nề, đau đến ông ta té xuống đắt kêu gào.
“Mị Cơ…” Diêm Thương Tuyệt mắt lạnh nhìn ông ta, hận không thể xé xác ông ta, nhưng hắn còn cần dùng, chờ xong hết mọi việc, hắn nhất định khiến ông ta sống không bằng chết!
Mị Cơ ngầm hiểu tắt hết toàn bộ đèn phòng, trong bóng tối 2 người rời đi, chỉ để lại một người…
“Nóng—nóng quá.” Trong bóng đêm, Tưởng Niệm nằm ở trên giường, bắt đầu điên cuồng cởi đồ trên người, lại là loại cảm giác này, cái loại cảm giác hư không lại nóng bức.
Giống như lần trước, cô uống phải rượu giục tình sao?
Bắt an cọ ngoạy, bắt đầu cởi áo của mình, sau đó dung tay xoa nơi mềm mại, anh? Anh? Cứu em.
“Anh ơi? Anh.” Giọng cô suy yếu vang lên, trong giọng nói tràn ngập khát vọng.
Cô đang cầu xin hắn sao?
Người đàn ông từng chút đè lên cô, dù ở trong bóng tối hắn vẫn có thể chuẩn xác không lầm hôn lên cánh môi cô, non mềm như thế, khiến người ta muốn ngừng mà không được!
Người đàn ông vừa hôn cô, vừa tự mình cởi thắt lưng, kéo, tháo, tiếp đó cả quần trong cũng cởi bỏ, nụ hôn càng lúc càng sâu, như là luyến tiếc, nương theo hương rượu đến gần khoang miệng Tưởng Niệm.
Dung sức cắn, soáy, vòng, cọ sát….
Tưởng Niệm cảm thấy hơi đau đớn, muốn ngừng, đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng khi ngửi đến hương vị thuốc lá kia, liền hóa bị động thành chủ động, cánh tay trắng nõn quấn qua gáy người đàn ông, điên cuồng đáp lại hắn, bởi vì thân thể cô lại lần nữa mất tự chủ.
Người đàn ông gỡ bỏ hết tất cả chướng ngại vật trên người cô ra, cả hai đối mặt nhau một cách nguyên thủy nhất, hắn có thể cảm nhận bộ ngực sung túc bên dưới dán sát mình.
Nụ hôn của hắn đi đến trước ngực cô, cắn mạnh trái đào hồng, khiến Tưởng Niệm thỏa mãn không thôi.
Tưởng Niệm chịu không nổi ngẩng đầu cắn một cái ngay sau gáy hắn.
Người đàn ông lại vì cái cắn này của cô mà càng thêm hưng phấn, càng thêm gấp gáp hôn trái đào hồng của cô, bụng phẳng của cô, rửng cây um tùm……..(lượt bớt n ngàn chữ)
Rốt cuộc không chịu được, người đàn ông dung Hỏa Long(o.O) cứng nóng của hắn chuẩn xác tiến tới u cốc của Tưởng Niệm, mạnh mẽ tiến tới,hung hăn xuyên vào cô, Tưởng Niệm bị đau, hơi cong người, có chút giãy giụa, cô kháng cự khiến hắn chỉ đi vào một nữa.
Hắn lại hôn môi ngọt ngào của cô, muốn cô thả lỏng, thả lỏng, sau đó bản thân lại tiến vào một chút.
Tưởng Niệm cảm thấy nói đó được lấp đầy đến sắp không chứa nổi nữa, cảm nhận được người bên trên va chạm, giống như linh hồn cô cũng sắp bị va cham đến xuất ra, nhưng như vậy lại có cảm giác thật thoải mái!
Là ai? Là ai ở trên cô, mà mập như vậy?
Là anh sao? Bởi vì cô ngửi thấy mùi thuốc lá thuộc về hắn.
Nhưng lại như không giống, anh ấy dường như không béo như vậy, đè đến cô sắp không thở nổi.
Rốt cuộc là ai?
Đàu óc Tưởng Niệm trầm xuống, liền ngất đi.
Người đàn ông thấy cô hôn mê, mới chậm rãi đứng dậy, thong thả mặc quần áo, sau đó chỉnh tư thể Tưởng Niệm thành nằm ngửa mặt, lại lấy chăn đắp cẩn thận cho cô, mới bước nhanh ra cửa.
Mọi thứ lại về với giống như hắn chưa từng đến….
An gia.
Vẫn đèn sáng trưng như trước, An Nguyệt Lê và Hồ Tiểu Miểu đang sửa sang lại đơn từ ban sáng.
“Sao không có?” sắc mặt Hồ Tiểu Miểu trắng bệch, chịu đựng cơn đau đớn từ bụng, tìm kiếm tư liệu trên bàn.
An Nguyệt Lê thấy cô khẩn trương như thế, liền nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Hồ Tiểu Miểu đứng thẳng người, trước trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt có chút thống khổ: “Chính là hóa đơn đặt hàng của ông chủ Trịnh! Rõ rang để ở đây.” Nói rồi liền trợn mắt, giật mình: “Có khi nào Tưởng Niệm cầm đi rồi? con bé đi tìm ông chủ Trịnh chẳng? trời ạ!”
Nếu thực sự đi tìm ông chủ Trịnh, vậy…
An Nguyệt Lê nhất thời ngẩn ra, kích động cất kĩ tư liệu trong tay, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt thổng khổ cùng trắng bệch của Tiểu Miểu: “Sao em không thu dọn tốt hả?”
Tức giận nhìn thoáng qua Hồ Tiểu Miểu liền chạy ra ngoài.
Hồ Tiểu Miểu nghe thấy giọng điệu không tốt cùng vẻ mặt trách cứ của hắn thi cả người liền mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi trên đất: “Đau đau quá! Nguyệt Lê Nguyệt Lê!”
Nhưng lúc này An Nguyệt Lê đã vội vã chạy xuống lầu.
Không thấy hắn trẩ lời, hắn đi rồi!
Thật đau lòng, hắn vội vã thế sao?
Cô lấy tay đỡ bụng, mặt cau lại, bụng cô đau quá!
Cảm nhận được hạ thân giống như có thứ gì đó chảy ra ngoài, vô lực gục đầu xuống, là máu! Bụng vẫn đau đớn khiến cô không cách nào khoan dung!
Con! Con của tôi!
…
Nếu tôi mất đi đứa nhỏ, tôi sẽ không tha thứ cho các người, sẽ không!
Sau khi cúp điện thoại, liền cầm khăn long đi vào phòng tắm.
Tưởng Niệm nằm ở trên giường, nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng đau khổ, thân thể cô như bốc lửa, vô cùng nóng.
Cô sao vậy?
Muốn mở mắt, nhưng hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể yếu ớt cởi quần áo trên người.
Anh? Anh cứu em, cứu em….
-----diendanlequydon.com-----
“Tổng giám đốc, tôi vừa gọi điện thoại về biệt thự hỏi, người làm nói, sáng sớm chỉ thấy thiếu phu nhân ra ngoài, cũng không mang theo dù.” Mị Cơ mặt không biểu cảm đứng trước bàn làm việc, nhìn Diêm Thương Tuyệt đang vùi đầu xử lí văn kiện.
Nhìn mái tóc đen của hắn thế này thôi, cô cũng thấy thỏa mãn.
Diêm Thương Tuyệt nghe cô báo cáo, dừng bút trong tay, chợt ngẩng đầu, con ngươi thâm u nhìn không ra cảm xúc.
Không ở đó! Đi ra ngoài!
Đi đâu chứ?
Hắn vất vả sắp xếp thời gian, muốn cùng cô ấy dùng bữa tối, đáng chết cô ấy lại không ở nhà?! Rốt cuộc chết ở đâu rồi?
Tức giận để bút trong tay xuống, gương mặt anh tuấn vô cùng u ám: “Đi tìm, tìm được liền ném xuống sông!”
Mị Cơ sửng sốt, nhìn hắn, đùa hả? thật sự ném xuống sông?
“Còn không đi?!” Diêm Thương Tuyệt rét lạnh rống lên, Mị Cơ liền cúi người đi ra ngoài.
Ngực Diêm Thương Tuyệt phập phồng kịch liệt, phổi như muốn nổ tung, nhìn màn đêm mông lung ngoài cửa sổ, đôi con ngươi đen kia trở nên đỏ tươi, môi mỏng nhếch, vẻ mặt tức giận như muốn thiêu hủy cả tòa cao ốc…
Để tôi phát hiện em ở An gia, em nhất định phải chết!
Để tôi tìm được em, em cũng chết chắc rồi!
Mưa lớn thế này còn dám ra ngoài?
Có bị ướt hay không?
Buồn bực cầm áo khoác trên ghế liền vội bước ra ngoài.
Diêm Thương Tuyệt lái xe, dọc đường phóng nhanh, trong lòng trước sau luôn nhắc đến người con gái hắn lo lắng, cô ấy sẽ đến An gia sao?
“ring ring ring~” di động đặt ở ghế lái phụ rung động.
Diêm Thương Tuyệt tao nhã đưa tay cầm lấy di động đặt bên tai: “Nói.”
Giọng nói không chút gợn sóng, nhìn quanh một lúc mới lái xe hướng sang phải đậu xe.
Không biết đầu bên kia nói gì, sắc mặt Diêm Thương Tuyệt đột nhiên trầm xuống, vội vàng cúp điện thoại, vội vàng thắng xe lại chợt quay đầu xe, chạy đến một hướng khác.
Rất nhanh Diêm Thương Tuyệt liền đến ‘Bán Đảo’, hắn ngừng xe, vội vàng mở cửa đi xuống, cả người tản ra hàn khí rất dọa người, một thân âu phục đen tôn lên dáng người cao lớn không chút bỏ xót, bước chân tiến về phía Mị Cơ, đạm mạc hỏi: “Ở đâu?”
“Ở phòng 208, thiếu phu nhân vẫn ổn.” Mị Cơ theo sau hắn, đi thật nhanh.
Diêm Thương Tuyệt mặt càng tối tăm, ai dám đụng đến người của hắn! muốn gặp Diêm Vương phải không?
Cô ấy thật ngu ngốc!
Diêm Thương Tuyệt đi vào, liền ngửi được bầu không khí thối nát, hắn nhíu chặt mày. Dung tay bịch mũi, gương mặt tuấn mỹ lúc này đã đen cực đỉnh.
Mị Cơ theo sau hắn, rét lạnh nhìn những cô gái này si mê ngắm Diêm Thương Tuyệt, hèn mọn hừ lạnh một tiếng!
Cô gái kia kích động lên, quên cả bạn trai bên cạnh, si mê nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của Diêm Thương, nhao nhao muốn đi đến bắt chuyện, nhưng lại bị hàn khí khắp người hắn dọa ngã, hơn nữa theo sau hắn còn có một cô gái xinh đẹp cũng hàn khí bức người, cho nên không ai dám tiến lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mắt trước mắt các ả.
Diêm Thương Tuyệt theo Mị Cơ đến phòng 208, Mị Cơ rất không khách khí một cước đá văng cửa phòng, cửa văng vào vách tường phát ra tiếng ‘rầm’, dọa ông chủ Trịnh bên trong.
Diêm Thương Tuyệt ngang ngược mười phần tiến vào, dáng vẻ không coi ai ra gì, Mị Cơ theo sau.
Ông chủ Trịnh thấy có người tiến vào, còn phát ra âm thanh lớn vậy, liền tức giận nhìn cửa, xem là ai không muốn sống dám xông tới, quấy rầy chuyện tốt của ông ta, ông ta cứ vậy đè Tưởng Niệm, vẻ mặt tức giận nhìn.
Mị Cơ và Diêm Thương Tuyệt trực tiếp vào phòng trong, liền thấy một màn khiến bọn họ tức giận đến muốn giết người.
Ông chủ Trịnh lỏa thể đè trên người Tưởng Niệm, mà Tưởng Niệm dưới thân ông ta vẻ mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngập tràn ham muốn mị hoặc vô cùng, điểm chết người chính là, cô gần như bại lộ nửa người trên, nội y màu xanh bao bọc lấy bộ ngực cô, cô còn thường dung tay vuốt ve chúng.
Khẽ cắn môi, sợi tóc đen xỏa tán loạn trên giường, chân khẽ co, dáng vẻ kiều mị khiến bụng Diêm Thương Tuyệt căng thẳng, nơi nào đó nhanh chóng cứng rắn.
Dáng vẻ kiều mị của cô chỉ có thể cho mình hắn xem, khi nào thì đồ của hắn bị người khác mơ ước?
Đáng chết!
Hắn từng bước đến gần, cặp con ngươi như sói kia nhìn thẳng vào ông chủ Trịnh, như lập tức muốn phanh thây ông ta, khiến ông chủ Trịnh dựng tóc gáy.
“Diêm Diêm tổng?” ông chủ Trịnh run lên, giọng nói cũng không ổn định.
Sao hắn lại đến đây? Nhìn biểu cảm hắn chẳng lẽ là hắn cũng có hứng thú với cô gái này? Nếu có thể lấy lòng hắn, ông ta cũng không ngại 3P! (@@ 3 people)
Chậm rãi xuống giường nịnh nọt, đi cạnh Diêm Thương Tuyệt, vẻ mặt hèn hạ: “Diêm tổng có hứng thú với cô ta? Nếu không để ý….A----“ còn chưa nói xong, liền bị Diêm Thương Tuyệt đạp một cước nặng nề, đau đến ông ta té xuống đắt kêu gào.
“Mị Cơ…” Diêm Thương Tuyệt mắt lạnh nhìn ông ta, hận không thể xé xác ông ta, nhưng hắn còn cần dùng, chờ xong hết mọi việc, hắn nhất định khiến ông ta sống không bằng chết!
Mị Cơ ngầm hiểu tắt hết toàn bộ đèn phòng, trong bóng tối 2 người rời đi, chỉ để lại một người…
“Nóng—nóng quá.” Trong bóng đêm, Tưởng Niệm nằm ở trên giường, bắt đầu điên cuồng cởi đồ trên người, lại là loại cảm giác này, cái loại cảm giác hư không lại nóng bức.
Giống như lần trước, cô uống phải rượu giục tình sao?
Bắt an cọ ngoạy, bắt đầu cởi áo của mình, sau đó dung tay xoa nơi mềm mại, anh? Anh? Cứu em.
“Anh ơi? Anh.” Giọng cô suy yếu vang lên, trong giọng nói tràn ngập khát vọng.
Cô đang cầu xin hắn sao?
Người đàn ông từng chút đè lên cô, dù ở trong bóng tối hắn vẫn có thể chuẩn xác không lầm hôn lên cánh môi cô, non mềm như thế, khiến người ta muốn ngừng mà không được!
Người đàn ông vừa hôn cô, vừa tự mình cởi thắt lưng, kéo, tháo, tiếp đó cả quần trong cũng cởi bỏ, nụ hôn càng lúc càng sâu, như là luyến tiếc, nương theo hương rượu đến gần khoang miệng Tưởng Niệm.
Dung sức cắn, soáy, vòng, cọ sát….
Tưởng Niệm cảm thấy hơi đau đớn, muốn ngừng, đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng khi ngửi đến hương vị thuốc lá kia, liền hóa bị động thành chủ động, cánh tay trắng nõn quấn qua gáy người đàn ông, điên cuồng đáp lại hắn, bởi vì thân thể cô lại lần nữa mất tự chủ.
Người đàn ông gỡ bỏ hết tất cả chướng ngại vật trên người cô ra, cả hai đối mặt nhau một cách nguyên thủy nhất, hắn có thể cảm nhận bộ ngực sung túc bên dưới dán sát mình.
Nụ hôn của hắn đi đến trước ngực cô, cắn mạnh trái đào hồng, khiến Tưởng Niệm thỏa mãn không thôi.
Tưởng Niệm chịu không nổi ngẩng đầu cắn một cái ngay sau gáy hắn.
Người đàn ông lại vì cái cắn này của cô mà càng thêm hưng phấn, càng thêm gấp gáp hôn trái đào hồng của cô, bụng phẳng của cô, rửng cây um tùm……..(lượt bớt n ngàn chữ)
Rốt cuộc không chịu được, người đàn ông dung Hỏa Long(o.O) cứng nóng của hắn chuẩn xác tiến tới u cốc của Tưởng Niệm, mạnh mẽ tiến tới,hung hăn xuyên vào cô, Tưởng Niệm bị đau, hơi cong người, có chút giãy giụa, cô kháng cự khiến hắn chỉ đi vào một nữa.
Hắn lại hôn môi ngọt ngào của cô, muốn cô thả lỏng, thả lỏng, sau đó bản thân lại tiến vào một chút.
Tưởng Niệm cảm thấy nói đó được lấp đầy đến sắp không chứa nổi nữa, cảm nhận được người bên trên va chạm, giống như linh hồn cô cũng sắp bị va cham đến xuất ra, nhưng như vậy lại có cảm giác thật thoải mái!
Là ai? Là ai ở trên cô, mà mập như vậy?
Là anh sao? Bởi vì cô ngửi thấy mùi thuốc lá thuộc về hắn.
Nhưng lại như không giống, anh ấy dường như không béo như vậy, đè đến cô sắp không thở nổi.
Rốt cuộc là ai?
Đàu óc Tưởng Niệm trầm xuống, liền ngất đi.
Người đàn ông thấy cô hôn mê, mới chậm rãi đứng dậy, thong thả mặc quần áo, sau đó chỉnh tư thể Tưởng Niệm thành nằm ngửa mặt, lại lấy chăn đắp cẩn thận cho cô, mới bước nhanh ra cửa.
Mọi thứ lại về với giống như hắn chưa từng đến….
An gia.
Vẫn đèn sáng trưng như trước, An Nguyệt Lê và Hồ Tiểu Miểu đang sửa sang lại đơn từ ban sáng.
“Sao không có?” sắc mặt Hồ Tiểu Miểu trắng bệch, chịu đựng cơn đau đớn từ bụng, tìm kiếm tư liệu trên bàn.
An Nguyệt Lê thấy cô khẩn trương như thế, liền nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Hồ Tiểu Miểu đứng thẳng người, trước trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt có chút thống khổ: “Chính là hóa đơn đặt hàng của ông chủ Trịnh! Rõ rang để ở đây.” Nói rồi liền trợn mắt, giật mình: “Có khi nào Tưởng Niệm cầm đi rồi? con bé đi tìm ông chủ Trịnh chẳng? trời ạ!”
Nếu thực sự đi tìm ông chủ Trịnh, vậy…
An Nguyệt Lê nhất thời ngẩn ra, kích động cất kĩ tư liệu trong tay, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt thổng khổ cùng trắng bệch của Tiểu Miểu: “Sao em không thu dọn tốt hả?”
Tức giận nhìn thoáng qua Hồ Tiểu Miểu liền chạy ra ngoài.
Hồ Tiểu Miểu nghe thấy giọng điệu không tốt cùng vẻ mặt trách cứ của hắn thi cả người liền mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi trên đất: “Đau đau quá! Nguyệt Lê Nguyệt Lê!”
Nhưng lúc này An Nguyệt Lê đã vội vã chạy xuống lầu.
Không thấy hắn trẩ lời, hắn đi rồi!
Thật đau lòng, hắn vội vã thế sao?
Cô lấy tay đỡ bụng, mặt cau lại, bụng cô đau quá!
Cảm nhận được hạ thân giống như có thứ gì đó chảy ra ngoài, vô lực gục đầu xuống, là máu! Bụng vẫn đau đớn khiến cô không cách nào khoan dung!
Con! Con của tôi!
…
Nếu tôi mất đi đứa nhỏ, tôi sẽ không tha thứ cho các người, sẽ không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.