Cầm Tù Tình Yêu Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 22: Trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê.
Dạ Tư Tĩnh
07/01/2015
Có chút nghĩ lại mà thấy sợ bước lùi về phía sau vài bước, hoảng sợ che
ngực có hơi đau, thở dồn dập, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệnh, sợ hãi lắc
đầu lại lần lượt lùi về phía sau: “Tôi…tôi muốn rời khỏi đây.”
Cô sợ, sợ căn phòng có kiểu trang trí tựa như mười năm trước này, sợ bầu không khí kì lạ này, cô biết mỗi một người ở nơi này đều hận cô, thậm chí hận không thể khiến cô tan xương nát thịt, cho nên cô không dám sống ở nơi này lần nữa rồi.
Hết thảy mọi thứ này đều ở đây giống như nói cho cô biết, cha mẹ Diêm gia chết thảm tất cả đều vì cô! Cô chính là hung thủ hại chết hai người! là cô khiến cho Diêm gia tan nhà nát cửa!
Cô nhất định phải lập tức rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến cô nghẹt thở này.
Một tay che miệng, vẻ mặt bi phẫn chạy ra ngoài, bọn họ cần phải đùa cợt cô như vậy sao? Thấy cô như vậy trong lòng bọn họ có thể cân bằng được bao nhiêu? Nếu hận cô, nếu muốn đến trả thù cô thì trực tiếp chút là được rồi, cần gì phải ‘hao tâm phí sức’ như vậy?
Thế này, cô sẽ cho rằng tất cả bọn họ đều bị điên!
Cách trả thù biến thái như vậy cô tính sao?
Diêm Thương Tuyệt đang ở dưới lầu xử lí văn kiện lúc nghe thấy tiếng bước chân, ngạc nhiên quay đầu, thấy Tưởng Niệm che miệng từ trên lầu vội vã chạy xuống, dường như mơ hồ phát hiện điều gì, đứng dậy, một tay tao nhã đặt ở sau lưng, đôi mày kiếm đẹp cũng nhíu lại lần nữa.
Doãn mẹ cứ như vậy không chờ được sao? Không phải bảo bà đừng hành động thiếu suy nghĩ rồi sao? Nếu sau này lúc nào cô cũng đề phòng hắn, trò chơi kia không phải rất vô vị sao?
Dừng lại nhìn vẻ mặt rét lạnh của Diêm Thương Tuyệt, không biết Tưởng Niệm mượn ai sự can đảm, không chút nào tỏ ra yếu kém đi về phía hắn cùng hắn đối mặt lần nữa.
“Anh?! Anh muốn trả thù phải không? Nếu....sau này anh muốn trả thù em, em chỉ cần anh không làm hại đến người bên cạnh em, cho dù anh có dùng bất kì thủ đoạn gì đối xử với em..” nâng mắt, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn hắn: “Em đều tha thứ cho anh.”
Từng câu từng chữ giống như âm vang mạnh mẽ, đúng vậy! Chỉ cần hắn không làm hại người vô tội, hắn làm gì cô cũng sẽ tha thứ cho hắn.
Đặc biệt là người của An gia, chú An đối với cô như con ruột, An Nguyệt Lê cực kì chiều chuộng cô, còn có cha con An gia phải mất 10 năm mới gầy dựng được sản nghiệp, cô làm sao có thể không quan tâm bọn họ, bọn họ là mối lo lắng duy nhất của cô trên đời này!
Thật sự bị lời nói của cô làm cho kinh hãi, trong lòng cô An gia quan trọng như vậy sao? Hay là chỉ vì An Nguyệt Lê?
“Được.” khàn giọng thốt ra một chữ, trên gương mặt anh tuấn không nhìn ra một chút biểu cảm, nhưng chính hắn lại rất rõ ràng một điều là, chỉ trong nháy mắt tim hắn------đau đến không thể đau hơn nữa.
Nhìn cô vì muốn bào vệ người của An gia mà một mình chịu đựng, trong đôi mắt thâm sâu bình tĩnh của hắn lại không có một tia gợn sóng.
Nhưng bàn tay phía sau lưng đột nhiên nắm chặt.
Hắn ghét trong mắt cô ngoại trừ người của An gia, cái gì cũng không thấy!
An Nguyệt Lê! Tôi muốn anh chết!
Tưởng Niệm! Tôi muốn em sống không bằng chết! (bản chất cầm thú của anh lại trỗi dạy ><)
Nghe được lời cam đoan của hắn, ngẩng đầu xải bước mà đi thẳng ra ngoài, cô sẽ không thua, mẹ sẽ phù hộ cô, cô là người tốt, ông trời cũng sẽ phù hộ cô, dù mất cha, nhưng cô có mẹ yêu thương, về sau mẹ mất, cô lại được cha con An gia chiều chuộng hết mức, cho nên cô rất may mắn.
Trong khoảnh khắc Diêm Thương Tuyệt nhìn thấy Tưởng Niệm xoay người bước ra ngoài, không tự chủ được mà đi theo vài bước, chợt ngừng lại, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm bóng lưng cô độc của người đã sớm đi xa kia, khi cô bướng bỉnh vẫn bướng bỉnh như vậy, mười năm, cô một chút cũng không thay đổi?
Từ trong nhà Diêm Thương Tuyệt đi ra đến ngoài cửa, Tưởng Niệm mất 20 phút, bước ra khỏi cánh cửa kim loại, Tưởng Niệm cảm giác thấy cái này giống như một nhà tù, một cái lồng vàng.
--- -----@@@--- ----
Lúc về đến An gia thì trời đã tối đen, trở về nghe An Nguyệt Lê nói gọi điện thoại cho cô nhưng không gọi được, liền giống như con kiến bò trên chảo nóng, cách mấy phút lại gọi điện thoại về nhà hỏi xem cô đã về chưa, cô có chút chột dạ. Nếu hắn hỏi thì cô nên nói như thế nào đây? Nói dối thì cô sẽ bứt rứt, còn nói thật thì hắn lại lo lắng.
Cô không muốn khiến bọn họ lo lắng vì cô!
Mà chú An cũng chỉ hỏi bình thường, Tưởng Niệm cảm thấy cô không đến mức phải nói dối, đối với người của An gia cô luôn cảm thấy nợ họ rất nhiều, đời này cô vẫn không trả hết được.
Trở về phòng còn chưa kịp thay quần áo, liền vội vàng thay pin để gọi điện thoại cho An Nguyệt Lê: “Alo.”
“Tưởng Niệm?!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng lại có chút run rẩy, hắn, rất lo lắng, có trời mới biết hắn đã gọi không biết bao nhiêu lần vào điện thoại khóa máy của Tưởng Niệm, thì trong lòng có bấy nhiêu bất lực, nếu không phải Tiểu Miểu lôi hắn, hắn sẽ bất chấp hết thảy (bỏ mặt mọi thứ) mà trở về.
Kia là giọng nói ngày đêm mong nhớ! Kia là giọng nói người đàn ông một ngày không gặp như cách ba thu, nước mắt! cứ như vậy không thể kiềm nén mà chảy xuống.
“Anh Nguyệt Lê!” Cắn môi cố gắn điều chỉnh giọng nói run rẩy của mình, nhưng vẫn bị người đàn ông chu đáo ở đầu bên kia phát hiện.
“Tưởng Niệm? Em làm sao vậy? Khóc sao?” Ở đầu bên kia người đàn ông trong lòng nóng như lữa đốt nắm chặt điện thoại, sợ bỏ sót một câu nói của cô.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng lau sạch những giọt nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la đầy sao không một hạt cát, nét mặt tươi cười như hoa nói: “Anh Nguyệt Lê, bầu trời ở chỗ em rất đẹp nha….sao trên trời đều nhìn em, nhìn em lúc này đang rất hạnh phúc, chắc hẳn mẹ cũng ở một trong số đó đi….”
Bầu trời chợt tối rõ ràng không có một vì sao, có trời biết giờ phút này cô sợ mất hắn bao nhiêu, có trời biết giờ phút này cô chỉ muốn vùi trong ngực hắn, giống như ngày thường mà ngẩng đầu đếm sao.
Cô sợ, sợ căn phòng có kiểu trang trí tựa như mười năm trước này, sợ bầu không khí kì lạ này, cô biết mỗi một người ở nơi này đều hận cô, thậm chí hận không thể khiến cô tan xương nát thịt, cho nên cô không dám sống ở nơi này lần nữa rồi.
Hết thảy mọi thứ này đều ở đây giống như nói cho cô biết, cha mẹ Diêm gia chết thảm tất cả đều vì cô! Cô chính là hung thủ hại chết hai người! là cô khiến cho Diêm gia tan nhà nát cửa!
Cô nhất định phải lập tức rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến cô nghẹt thở này.
Một tay che miệng, vẻ mặt bi phẫn chạy ra ngoài, bọn họ cần phải đùa cợt cô như vậy sao? Thấy cô như vậy trong lòng bọn họ có thể cân bằng được bao nhiêu? Nếu hận cô, nếu muốn đến trả thù cô thì trực tiếp chút là được rồi, cần gì phải ‘hao tâm phí sức’ như vậy?
Thế này, cô sẽ cho rằng tất cả bọn họ đều bị điên!
Cách trả thù biến thái như vậy cô tính sao?
Diêm Thương Tuyệt đang ở dưới lầu xử lí văn kiện lúc nghe thấy tiếng bước chân, ngạc nhiên quay đầu, thấy Tưởng Niệm che miệng từ trên lầu vội vã chạy xuống, dường như mơ hồ phát hiện điều gì, đứng dậy, một tay tao nhã đặt ở sau lưng, đôi mày kiếm đẹp cũng nhíu lại lần nữa.
Doãn mẹ cứ như vậy không chờ được sao? Không phải bảo bà đừng hành động thiếu suy nghĩ rồi sao? Nếu sau này lúc nào cô cũng đề phòng hắn, trò chơi kia không phải rất vô vị sao?
Dừng lại nhìn vẻ mặt rét lạnh của Diêm Thương Tuyệt, không biết Tưởng Niệm mượn ai sự can đảm, không chút nào tỏ ra yếu kém đi về phía hắn cùng hắn đối mặt lần nữa.
“Anh?! Anh muốn trả thù phải không? Nếu....sau này anh muốn trả thù em, em chỉ cần anh không làm hại đến người bên cạnh em, cho dù anh có dùng bất kì thủ đoạn gì đối xử với em..” nâng mắt, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn hắn: “Em đều tha thứ cho anh.”
Từng câu từng chữ giống như âm vang mạnh mẽ, đúng vậy! Chỉ cần hắn không làm hại người vô tội, hắn làm gì cô cũng sẽ tha thứ cho hắn.
Đặc biệt là người của An gia, chú An đối với cô như con ruột, An Nguyệt Lê cực kì chiều chuộng cô, còn có cha con An gia phải mất 10 năm mới gầy dựng được sản nghiệp, cô làm sao có thể không quan tâm bọn họ, bọn họ là mối lo lắng duy nhất của cô trên đời này!
Thật sự bị lời nói của cô làm cho kinh hãi, trong lòng cô An gia quan trọng như vậy sao? Hay là chỉ vì An Nguyệt Lê?
“Được.” khàn giọng thốt ra một chữ, trên gương mặt anh tuấn không nhìn ra một chút biểu cảm, nhưng chính hắn lại rất rõ ràng một điều là, chỉ trong nháy mắt tim hắn------đau đến không thể đau hơn nữa.
Nhìn cô vì muốn bào vệ người của An gia mà một mình chịu đựng, trong đôi mắt thâm sâu bình tĩnh của hắn lại không có một tia gợn sóng.
Nhưng bàn tay phía sau lưng đột nhiên nắm chặt.
Hắn ghét trong mắt cô ngoại trừ người của An gia, cái gì cũng không thấy!
An Nguyệt Lê! Tôi muốn anh chết!
Tưởng Niệm! Tôi muốn em sống không bằng chết! (bản chất cầm thú của anh lại trỗi dạy ><)
Nghe được lời cam đoan của hắn, ngẩng đầu xải bước mà đi thẳng ra ngoài, cô sẽ không thua, mẹ sẽ phù hộ cô, cô là người tốt, ông trời cũng sẽ phù hộ cô, dù mất cha, nhưng cô có mẹ yêu thương, về sau mẹ mất, cô lại được cha con An gia chiều chuộng hết mức, cho nên cô rất may mắn.
Trong khoảnh khắc Diêm Thương Tuyệt nhìn thấy Tưởng Niệm xoay người bước ra ngoài, không tự chủ được mà đi theo vài bước, chợt ngừng lại, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm bóng lưng cô độc của người đã sớm đi xa kia, khi cô bướng bỉnh vẫn bướng bỉnh như vậy, mười năm, cô một chút cũng không thay đổi?
Từ trong nhà Diêm Thương Tuyệt đi ra đến ngoài cửa, Tưởng Niệm mất 20 phút, bước ra khỏi cánh cửa kim loại, Tưởng Niệm cảm giác thấy cái này giống như một nhà tù, một cái lồng vàng.
--- -----@@@--- ----
Lúc về đến An gia thì trời đã tối đen, trở về nghe An Nguyệt Lê nói gọi điện thoại cho cô nhưng không gọi được, liền giống như con kiến bò trên chảo nóng, cách mấy phút lại gọi điện thoại về nhà hỏi xem cô đã về chưa, cô có chút chột dạ. Nếu hắn hỏi thì cô nên nói như thế nào đây? Nói dối thì cô sẽ bứt rứt, còn nói thật thì hắn lại lo lắng.
Cô không muốn khiến bọn họ lo lắng vì cô!
Mà chú An cũng chỉ hỏi bình thường, Tưởng Niệm cảm thấy cô không đến mức phải nói dối, đối với người của An gia cô luôn cảm thấy nợ họ rất nhiều, đời này cô vẫn không trả hết được.
Trở về phòng còn chưa kịp thay quần áo, liền vội vàng thay pin để gọi điện thoại cho An Nguyệt Lê: “Alo.”
“Tưởng Niệm?!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng lại có chút run rẩy, hắn, rất lo lắng, có trời mới biết hắn đã gọi không biết bao nhiêu lần vào điện thoại khóa máy của Tưởng Niệm, thì trong lòng có bấy nhiêu bất lực, nếu không phải Tiểu Miểu lôi hắn, hắn sẽ bất chấp hết thảy (bỏ mặt mọi thứ) mà trở về.
Kia là giọng nói ngày đêm mong nhớ! Kia là giọng nói người đàn ông một ngày không gặp như cách ba thu, nước mắt! cứ như vậy không thể kiềm nén mà chảy xuống.
“Anh Nguyệt Lê!” Cắn môi cố gắn điều chỉnh giọng nói run rẩy của mình, nhưng vẫn bị người đàn ông chu đáo ở đầu bên kia phát hiện.
“Tưởng Niệm? Em làm sao vậy? Khóc sao?” Ở đầu bên kia người đàn ông trong lòng nóng như lữa đốt nắm chặt điện thoại, sợ bỏ sót một câu nói của cô.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng lau sạch những giọt nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la đầy sao không một hạt cát, nét mặt tươi cười như hoa nói: “Anh Nguyệt Lê, bầu trời ở chỗ em rất đẹp nha….sao trên trời đều nhìn em, nhìn em lúc này đang rất hạnh phúc, chắc hẳn mẹ cũng ở một trong số đó đi….”
Bầu trời chợt tối rõ ràng không có một vì sao, có trời biết giờ phút này cô sợ mất hắn bao nhiêu, có trời biết giờ phút này cô chỉ muốn vùi trong ngực hắn, giống như ngày thường mà ngẩng đầu đếm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.