Chương 8: Đến khi nào
Moon
21/04/2021
khoảng năm phút sau bác sĩ tới
"Thiếu gia.... tôi tới rồi "
Một người đàn ông cũng khá lớn tuổi bước tới phía Lăng Vĩ Đình cung kính vẻ mặt trải sự đời của ông in hằn trên những nét nhăn lão hóa của ông
Lăng Vĩ Đình quay mặt lại nhìn ông lạnh lùng nói
" ông Lý mau đến xem cô ấy bị sao "
Ông Lý là bác sĩ riêng của họ Lăng nên anh cũng khá tin tưởng ...Ông Lý tiến lại chỗ chiếc giường nơi Tiểu Vi đang nằm kiểm tra tới lui rồi cung kính trả lời
"Thiếu gia.... thiếu phu nhân do ăn uống gần đây không đủ chất còn.... còn "
Ông Lý ngập ngừng khiến cho anh phát điên sao ông không nói toẹt ra mà ngập ngừng thật khiến anh phát điên
"còn gì... "
Ông Lý thật sự rất sợ anh dù là ông nhìn anh được sinh ra đến khi lớn lên nhưng ông vẫn rất sợ vị thiếu gia máu lạnh này
"...còn một phần do nảy sinh chuyện đó nên càng khiến cơ thể trở nên yếu khi thiếu phu nhân ngâm nước lạnh trong khoảng thời gian lâu thì bị cảm mà ngất lịm đi "
Ông nói xong cũng đành lén rút ra ngoài chứ không ông sợ ông sẽ chết vì sợ mất
Lăng Vĩ Đình biết được tình hình của cô khiến anh cảm giác tội lỗi với cô... cũng tại anh mà cô ra nông nỗi này anh nhìn cô gương mặt vốn xinh đẹp nay trở nên xanh xao gầy ốm đi nhiều anh đau xót
Lăng Vĩ Đình tiến lại phía giường ngồi bên cô anh đưa tay ra chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô anh thật muốn ôm cô ngay vào lòng nhưng cô không muốn cô hận anh
Lăng Vĩ Đình ánh mắt trìu mến nhìn Hạ Tiểu Vi anh sực nhớ ra một việc... nếu cô cứ tự hành hạ bản thân như vậy mà lúc này cô còn biết việc anh đã làm với nhà họ Hạ và nhà họ Bùi thì chắc anh không thể lường trước được việc gì cô sẽ làm gì
Ngày hôm sau
Hạ Tiểu Vi khẽ mở đôi mắt sáng của cô ra... ánh sáng trong phòng liền ập đến khiến cô phát giác mà đưa tay ra che đi ánh sáng chói đấy
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh phát hiện đây không phải tầng hầm đáng sợ đó mà chính là phòng của anh và cô
Hạ Tiểu Vi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cô định đặt chân ra khỏi giường nhưng giọng nói lạnh lùng đằng sau phát ra
"ngồi yên đó "
Lăng Vĩ Đình trên tay bưng một bát cháo yến cho cô trông rất ngon tiến lại chỗ cô đang ngồi giọng vẫn lạnh như vậy
"mau ăn đi cơ thể đang yếu thì ít vận động lại"
Hạ Tiểu Vi nhìn anh vẻ không thích khó chịu nhưng cô cũng không muốn nói chuyện với anh nên đành lấy bắt cháo như tay anh lặng lẽ anh ăn được hai ba miếng cô dừng lại ngước mặt lên nhìn anh lạnh nhạt nói
"đến khi nào anh mới thả tôi ra... "
"Thiếu gia.... tôi tới rồi "
Một người đàn ông cũng khá lớn tuổi bước tới phía Lăng Vĩ Đình cung kính vẻ mặt trải sự đời của ông in hằn trên những nét nhăn lão hóa của ông
Lăng Vĩ Đình quay mặt lại nhìn ông lạnh lùng nói
" ông Lý mau đến xem cô ấy bị sao "
Ông Lý là bác sĩ riêng của họ Lăng nên anh cũng khá tin tưởng ...Ông Lý tiến lại chỗ chiếc giường nơi Tiểu Vi đang nằm kiểm tra tới lui rồi cung kính trả lời
"Thiếu gia.... thiếu phu nhân do ăn uống gần đây không đủ chất còn.... còn "
Ông Lý ngập ngừng khiến cho anh phát điên sao ông không nói toẹt ra mà ngập ngừng thật khiến anh phát điên
"còn gì... "
Ông Lý thật sự rất sợ anh dù là ông nhìn anh được sinh ra đến khi lớn lên nhưng ông vẫn rất sợ vị thiếu gia máu lạnh này
"...còn một phần do nảy sinh chuyện đó nên càng khiến cơ thể trở nên yếu khi thiếu phu nhân ngâm nước lạnh trong khoảng thời gian lâu thì bị cảm mà ngất lịm đi "
Ông nói xong cũng đành lén rút ra ngoài chứ không ông sợ ông sẽ chết vì sợ mất
Lăng Vĩ Đình biết được tình hình của cô khiến anh cảm giác tội lỗi với cô... cũng tại anh mà cô ra nông nỗi này anh nhìn cô gương mặt vốn xinh đẹp nay trở nên xanh xao gầy ốm đi nhiều anh đau xót
Lăng Vĩ Đình tiến lại phía giường ngồi bên cô anh đưa tay ra chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô anh thật muốn ôm cô ngay vào lòng nhưng cô không muốn cô hận anh
Lăng Vĩ Đình ánh mắt trìu mến nhìn Hạ Tiểu Vi anh sực nhớ ra một việc... nếu cô cứ tự hành hạ bản thân như vậy mà lúc này cô còn biết việc anh đã làm với nhà họ Hạ và nhà họ Bùi thì chắc anh không thể lường trước được việc gì cô sẽ làm gì
Ngày hôm sau
Hạ Tiểu Vi khẽ mở đôi mắt sáng của cô ra... ánh sáng trong phòng liền ập đến khiến cô phát giác mà đưa tay ra che đi ánh sáng chói đấy
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh phát hiện đây không phải tầng hầm đáng sợ đó mà chính là phòng của anh và cô
Hạ Tiểu Vi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cô định đặt chân ra khỏi giường nhưng giọng nói lạnh lùng đằng sau phát ra
"ngồi yên đó "
Lăng Vĩ Đình trên tay bưng một bát cháo yến cho cô trông rất ngon tiến lại chỗ cô đang ngồi giọng vẫn lạnh như vậy
"mau ăn đi cơ thể đang yếu thì ít vận động lại"
Hạ Tiểu Vi nhìn anh vẻ không thích khó chịu nhưng cô cũng không muốn nói chuyện với anh nên đành lấy bắt cháo như tay anh lặng lẽ anh ăn được hai ba miếng cô dừng lại ngước mặt lên nhìn anh lạnh nhạt nói
"đến khi nào anh mới thả tôi ra... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.