Chương 4: Giết
Moon
21/04/2021
Lăng Vĩ Đình cứ thế mà chà đạp cô thoả mãn cơn giận của mình rồi mới thả cô ra ánh mắt anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô nhếch mép lên chứa đầy toan tính
"em tốt nhất là đừng bao giờ nghĩ tới người đàn ông khác một lần nữa.... nếu không tôi sẽ cho em thấy được thế nào là đau thật sự "
Lăng Vĩ Đình nói xong cũng không thèm liếc mắt đến Hạ Tiểu Vi một lần mà bỏ đi luôn .....Hạ Tiểu Vi bị anh đánh đến nỗi không thể dậy nổi người cô co rúm lại áp sát vào bờ tường cô nghe từng tiếng chân của anh rõ ràng nước mắt vô thức mà rơi.... anh đã vô tình như vậy thì cô sẽ toại nguyện anh
"Lăng Vĩ Đình anh đứng lại đó.... "
Lăng Vĩ Đình nghe Hạ Tiểu Vi gọi mình anh khượng người lại quay mặt về hướng cô anh nghĩ rằng chắc cô đã hối hận nhưng không khi anh nghe đến câu thứ hai khiến anh nổi trận lôi đình sắc mặt đen lại ánh mắt đỏ lên
"Lăng Vĩ Đình tôi nói cho anh biết.... từ trước tới nay tôi chưa bao giờ yêu anh... tôi chưa bao giờ.... tất cả tại anh tại anh làm tôi với Minh Trực phải xa nhau... anh là đồ khốn..... "
Lăng Vĩ Đình bước từng bước một dần về phía cô khiến cô hoảng sợ mà lùi về sau đến khi không còn chỗ mà lùi thì cô đã bị anh bóp lấy cằm khiến cô nói lên cũng phát đau
"Lăng Vĩ Đình..... anh muốn làm gì ...anh thả ...ra"
Lăng Vĩ Đình bị cô châm lửa giận lên sắc mặt tàn ác xuất hiện anh khẽ cười lạnh
"tôi muốn làm gì ! chẳng phải em nói tôi là khốn nạn....tôi khốn nạn cho em coi "
Hạ Tiểu Vi hiện vẫn còn cảm giác run sợ trước anh thì anh đã trườn bàn tay của mình xuống phần cổ trắng nõn của cô bàn tay không yên ổn mà lướt xuống từng cúp áo của cô không nhanh không chạm dật đứt từng cúp áo phô ra bộ ngực đầy đặn
Hạ Tiểu Vi hoảng sợ khiến bộ ngực phập phồng không ngừng Tim cô thắt chặt lại cô hoàn toàn bất ngờ khi anh làm vậy đôi mắt đẫm lệ nhìn anh như cầu xin
"Vĩ Đình.... đừng "
Lăng Vĩ Đình cười nhẹ không nói gì ánh mắt sắc bén của anh liếc xuống nhìn cô trong hai ngày anh thật sự rất nhớ cô anh muốn dừng lại nhưng bản tính người đàn ông vốn không muốn dừng lại anh rất nhớ mùi hương thân thể của cô nhưng vì sao cô lại phòng bị với anh.... vì hắn sao
Anh càng nghĩ càng tức điên lên anh lột luôn chiếc áo nhỏ che chắn phía trên của cô anh điên cuồng mà chiếm lấy nó
Hạ Tiểu Vi không thể ngờ được anh lại làm vậy với cô
"Aaa ... Vĩ Đình đừng mà... tôi xin anh"
Vĩ Đình muốn làm cô ngay nhưng anh khượng lại hô to
"Thiệu Quan không có lệnh của tôi không một ai được đặt chân vào căn phòng này.... trái lệnh giết "
Thiệu Quan bên ngoài nghe được lệnh thì sắc mặt lo lắng trong lòng nghĩ
(thiếu gia... đừng sai rồi lại sai )
"em tốt nhất là đừng bao giờ nghĩ tới người đàn ông khác một lần nữa.... nếu không tôi sẽ cho em thấy được thế nào là đau thật sự "
Lăng Vĩ Đình nói xong cũng không thèm liếc mắt đến Hạ Tiểu Vi một lần mà bỏ đi luôn .....Hạ Tiểu Vi bị anh đánh đến nỗi không thể dậy nổi người cô co rúm lại áp sát vào bờ tường cô nghe từng tiếng chân của anh rõ ràng nước mắt vô thức mà rơi.... anh đã vô tình như vậy thì cô sẽ toại nguyện anh
"Lăng Vĩ Đình anh đứng lại đó.... "
Lăng Vĩ Đình nghe Hạ Tiểu Vi gọi mình anh khượng người lại quay mặt về hướng cô anh nghĩ rằng chắc cô đã hối hận nhưng không khi anh nghe đến câu thứ hai khiến anh nổi trận lôi đình sắc mặt đen lại ánh mắt đỏ lên
"Lăng Vĩ Đình tôi nói cho anh biết.... từ trước tới nay tôi chưa bao giờ yêu anh... tôi chưa bao giờ.... tất cả tại anh tại anh làm tôi với Minh Trực phải xa nhau... anh là đồ khốn..... "
Lăng Vĩ Đình bước từng bước một dần về phía cô khiến cô hoảng sợ mà lùi về sau đến khi không còn chỗ mà lùi thì cô đã bị anh bóp lấy cằm khiến cô nói lên cũng phát đau
"Lăng Vĩ Đình..... anh muốn làm gì ...anh thả ...ra"
Lăng Vĩ Đình bị cô châm lửa giận lên sắc mặt tàn ác xuất hiện anh khẽ cười lạnh
"tôi muốn làm gì ! chẳng phải em nói tôi là khốn nạn....tôi khốn nạn cho em coi "
Hạ Tiểu Vi hiện vẫn còn cảm giác run sợ trước anh thì anh đã trườn bàn tay của mình xuống phần cổ trắng nõn của cô bàn tay không yên ổn mà lướt xuống từng cúp áo của cô không nhanh không chạm dật đứt từng cúp áo phô ra bộ ngực đầy đặn
Hạ Tiểu Vi hoảng sợ khiến bộ ngực phập phồng không ngừng Tim cô thắt chặt lại cô hoàn toàn bất ngờ khi anh làm vậy đôi mắt đẫm lệ nhìn anh như cầu xin
"Vĩ Đình.... đừng "
Lăng Vĩ Đình cười nhẹ không nói gì ánh mắt sắc bén của anh liếc xuống nhìn cô trong hai ngày anh thật sự rất nhớ cô anh muốn dừng lại nhưng bản tính người đàn ông vốn không muốn dừng lại anh rất nhớ mùi hương thân thể của cô nhưng vì sao cô lại phòng bị với anh.... vì hắn sao
Anh càng nghĩ càng tức điên lên anh lột luôn chiếc áo nhỏ che chắn phía trên của cô anh điên cuồng mà chiếm lấy nó
Hạ Tiểu Vi không thể ngờ được anh lại làm vậy với cô
"Aaa ... Vĩ Đình đừng mà... tôi xin anh"
Vĩ Đình muốn làm cô ngay nhưng anh khượng lại hô to
"Thiệu Quan không có lệnh của tôi không một ai được đặt chân vào căn phòng này.... trái lệnh giết "
Thiệu Quan bên ngoài nghe được lệnh thì sắc mặt lo lắng trong lòng nghĩ
(thiếu gia... đừng sai rồi lại sai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.