Chương 52: Hạnh phúc
Moon
21/04/2021
chiếc xe của Lăng Vĩ Đình dừng lại trước một cửa hàng với kiến trúc cổ kính mang đậm nét Đông Á vô cùng nhã nhặn thanh tao
bước xuống xe Lăng Vĩ Đình liền dẫn hai mẹ con Tiểu Vi vào bên trong anh còn không khỏi giới thiệu
"Tiểu Vi em biết không nơi đây tuy không nổi danh gì nhưng lễ phục ở đây rất đẹp "
"cửa hàng là của một cặp đôi tự tay tạo nên ,nên những bộ đồ đều có cặp với nhau "
"em có thể tùy theo sở thích của mình, em chọn gì thì anh sẽ mặc chiếc còn lại "
câu nói này của Lăng Vĩ Đình như là hơi ấm thổi vào lòng của Tiểu Vi, cô khuôn mặt hơi ửng hồng hiện lên trong lòng vui khi anh nói như vậy
Tiểu Vi cô như quay lại Năm năm trước, cái thời điểm mà Lăng Vĩ Đình nói gì cũng cảm thấy ấm lòng hạnh phúc, giờ đây cô đã được ở bên anh và cô đã khiến cho cô mãn nguyện lắm rồi
"Đình là cháu đấy à "
đang suy nghĩ thì Tiểu Vi lập tức bị đánh thức bởi giọng nói trầm vang lên ngay phía sau
"vâng, cháu đến để lấy lễ phục đó "
Lăng Vĩ Đình là một người lạnh lùng cao cao tại thượng lại đang bước đến chỗ một ông lão tầm 60 với điệu bộ kính trọng
Ông lão này là ông Trần chủ của cửa hàng này, ông Trần nghe xong liền ngước về phía Tiểu Vi nhìn cô như xem xét
"Đình ,Có phải đây là người vợ của cháu hay kể đúng không "
Lăng Vĩ Đình một tay đỡ lấy Ông Trần đi lại phía cô
"Vâng, cháu đưa cô ấy đến để lấy bộ lễ phục mà cháu đặt riêng đó ạ "
"mà bà Trần đâu ạ "
vừa hỏi xong thì một bà lão đi tới khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc
"Đình, cháu đưa vợ đến sao không nói ta một tiếng vậy "
Lăng Vĩ Đình nhìn thấy bà trần thì nhanh chóng lại chỗ của Tiểu Vi và vĩ Vĩ
"Tiểu Vi anh muốn cho em gặp người này "
"vâng "
anh dẫn hai người lại phía bà trần, vì bà trần mắt yếu nên bà khiễng chân nhìn rõ khuôn mặt của Tiểu Vi và đến lượt Vĩ Vĩ thì bà khẽ nói
"Đình, cháu có con rồi hả ,sao khi cháu kể với ta chỉ có mỗi người cháu dâu này thôi mà bỏ qua cho đứa chắt dễ thương này "
Tiểu Vi khó hiểu nhìn anh, Lăng Vĩ Đình ngượng ngùng trả lời
"là, là cô ấy mới về nên cháu.... cháu "
Tiểu Vi không muốn nói chuyện đó nữa nên cô nhẹ nhàng chặn lời của anh
"dạ là cháu không tốt không cjo anh ấy biết "
bà trần cũng hiểu nên không nói gì nữa, bà điq lại phía ông trần nói gì đó rồi mang ra một bộ đồ vét cùng bộ màu đen, và bộ lễ phục màu Be dạng cúp ngực, trên phần chiếc váy được đính ti mỉ bởi những viên đá lắp lánh, đến phần chân váy được ôm sắt vào cơ thể của người mặc và nổi bật chính là phần xẻ cao ở chân để có thêm sức hút và có thể khoe được đôi chân dài
"Đình chiếc váy này cũng đã đặt lâu rồi không biết còn vừa với vợ cháu không "
"Lăng Vĩ Đình nắm chặt tay của Tiểu Vi, anh nhìn cô dịu dàng
"Tiểu Vi, em vào thử đồ đi, nếu chật thì sẽ sửa luôn để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay "
"vậy anh trông Vĩ Vĩ nha em thử đồ nhanh rồi ra"
"ừm "
...Tiểu Vi đi theo bà trần vào bên trong vừa đi xa ... được một tí thì bà trần nói nhỏ đủ để hai người nghe
"cháu Tên Tiểu Vi đúng không, Đình nó hay nhắc về cháu lắm , cũng đã năm năm rồi đây là lần đầu tiên ta thấy nó hạnh phúc như vậy, nó thường đến đây để giải bày tâm sự với chồng ta, ta biết nó làm sai với cháu, ta muốn hỏi cháu một câu thôi "
Tiểu Vi dừng lại một chút rồi kính cẩn trả lời
"dạ..."
Bà Trần nằm chặt lấy tay Tiểu Vi nói
"nó làm vậy cháu có giận nó không "
Tiểu Vi bất ngờ khi hỏi câu đó, cô chững người một lúc rồi cười nhẹ thật lòng nhìn anh ở xa đang vui vẻ nói gì đó còn trìu mến vui chơi cùng Vĩ Vĩ, và cô nhớ đến những ngày mà anh lo lắng, tận tâm, quan tâm cô thì nói
"anh ấy cứ vậy thì cháu giận sao được "
bước xuống xe Lăng Vĩ Đình liền dẫn hai mẹ con Tiểu Vi vào bên trong anh còn không khỏi giới thiệu
"Tiểu Vi em biết không nơi đây tuy không nổi danh gì nhưng lễ phục ở đây rất đẹp "
"cửa hàng là của một cặp đôi tự tay tạo nên ,nên những bộ đồ đều có cặp với nhau "
"em có thể tùy theo sở thích của mình, em chọn gì thì anh sẽ mặc chiếc còn lại "
câu nói này của Lăng Vĩ Đình như là hơi ấm thổi vào lòng của Tiểu Vi, cô khuôn mặt hơi ửng hồng hiện lên trong lòng vui khi anh nói như vậy
Tiểu Vi cô như quay lại Năm năm trước, cái thời điểm mà Lăng Vĩ Đình nói gì cũng cảm thấy ấm lòng hạnh phúc, giờ đây cô đã được ở bên anh và cô đã khiến cho cô mãn nguyện lắm rồi
"Đình là cháu đấy à "
đang suy nghĩ thì Tiểu Vi lập tức bị đánh thức bởi giọng nói trầm vang lên ngay phía sau
"vâng, cháu đến để lấy lễ phục đó "
Lăng Vĩ Đình là một người lạnh lùng cao cao tại thượng lại đang bước đến chỗ một ông lão tầm 60 với điệu bộ kính trọng
Ông lão này là ông Trần chủ của cửa hàng này, ông Trần nghe xong liền ngước về phía Tiểu Vi nhìn cô như xem xét
"Đình ,Có phải đây là người vợ của cháu hay kể đúng không "
Lăng Vĩ Đình một tay đỡ lấy Ông Trần đi lại phía cô
"Vâng, cháu đưa cô ấy đến để lấy bộ lễ phục mà cháu đặt riêng đó ạ "
"mà bà Trần đâu ạ "
vừa hỏi xong thì một bà lão đi tới khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc
"Đình, cháu đưa vợ đến sao không nói ta một tiếng vậy "
Lăng Vĩ Đình nhìn thấy bà trần thì nhanh chóng lại chỗ của Tiểu Vi và vĩ Vĩ
"Tiểu Vi anh muốn cho em gặp người này "
"vâng "
anh dẫn hai người lại phía bà trần, vì bà trần mắt yếu nên bà khiễng chân nhìn rõ khuôn mặt của Tiểu Vi và đến lượt Vĩ Vĩ thì bà khẽ nói
"Đình, cháu có con rồi hả ,sao khi cháu kể với ta chỉ có mỗi người cháu dâu này thôi mà bỏ qua cho đứa chắt dễ thương này "
Tiểu Vi khó hiểu nhìn anh, Lăng Vĩ Đình ngượng ngùng trả lời
"là, là cô ấy mới về nên cháu.... cháu "
Tiểu Vi không muốn nói chuyện đó nữa nên cô nhẹ nhàng chặn lời của anh
"dạ là cháu không tốt không cjo anh ấy biết "
bà trần cũng hiểu nên không nói gì nữa, bà điq lại phía ông trần nói gì đó rồi mang ra một bộ đồ vét cùng bộ màu đen, và bộ lễ phục màu Be dạng cúp ngực, trên phần chiếc váy được đính ti mỉ bởi những viên đá lắp lánh, đến phần chân váy được ôm sắt vào cơ thể của người mặc và nổi bật chính là phần xẻ cao ở chân để có thêm sức hút và có thể khoe được đôi chân dài
"Đình chiếc váy này cũng đã đặt lâu rồi không biết còn vừa với vợ cháu không "
"Lăng Vĩ Đình nắm chặt tay của Tiểu Vi, anh nhìn cô dịu dàng
"Tiểu Vi, em vào thử đồ đi, nếu chật thì sẽ sửa luôn để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay "
"vậy anh trông Vĩ Vĩ nha em thử đồ nhanh rồi ra"
"ừm "
...Tiểu Vi đi theo bà trần vào bên trong vừa đi xa ... được một tí thì bà trần nói nhỏ đủ để hai người nghe
"cháu Tên Tiểu Vi đúng không, Đình nó hay nhắc về cháu lắm , cũng đã năm năm rồi đây là lần đầu tiên ta thấy nó hạnh phúc như vậy, nó thường đến đây để giải bày tâm sự với chồng ta, ta biết nó làm sai với cháu, ta muốn hỏi cháu một câu thôi "
Tiểu Vi dừng lại một chút rồi kính cẩn trả lời
"dạ..."
Bà Trần nằm chặt lấy tay Tiểu Vi nói
"nó làm vậy cháu có giận nó không "
Tiểu Vi bất ngờ khi hỏi câu đó, cô chững người một lúc rồi cười nhẹ thật lòng nhìn anh ở xa đang vui vẻ nói gì đó còn trìu mến vui chơi cùng Vĩ Vĩ, và cô nhớ đến những ngày mà anh lo lắng, tận tâm, quan tâm cô thì nói
"anh ấy cứ vậy thì cháu giận sao được "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.