Chương 26
Sữa Chua Đá - nkiuwu
22/05/2023
Hôm nay là chủ nhật, trước khi tới nhà Minh Việt thì tôi có ghé qua Toco mua ít đồ.
Vừa bước ra khỏi quán, tôi nhìn thấy con bé Thảo đang bực dọc tới quăng cả túi đeo chéo, một hình ảnh không mấy đẹp đẽ lắm.
"ĐÙA TÔI ĐẤY À? PHỚT LỜ LẠI CÒN KHÔNG THÈM NGHE ĐIỆN THOẠI NỮA CHỨ!!"
Nghe có vẻ con bé bị bùng kèo, tôi khẽ nuốt nước bọt, kéo khẩu trang lên khúm núm đi ra lấy xe, coi như giả mù cho con bé đỡ quê vậy.
"Nhật Hạ phải không?"
"..."
Tôi chậm rãi quay sang, khẽ gật đầu nhẹ với con bé.
Nhanh chóng nói:
"À tớ còn có việc, tớ đi trước đây."
Thảo đột nhiên túm lấy tay, không cho tôi đi: "Khoan đã, cậu nói chuyện với tớ một lát được không? Nhanh thôi."
Để giữ vững được danh hiệu miss hoa hậu thân thiện 10a2, tôi mỉm cười gật đầu đồng ý.
Rồi đi theo con bé vào trong quán ngồi.
...
"Thì là chuyện của tớ và Hoàng ấy..."
Thảo vừa mân mê ống hút, vừa cau mày, biểu cảm trông rất ấm ức.
"Tin nhắn từ sáng dù đã xem cũng không thèm nhắn tin trả lời lại, tớ gọi điện cũng tắt máy, phớt lờ luôn."
"..."
Giọng con bé nghe tủi thân thật ấy. Nhưng tôi chỉ biết nghe thôi chứ chẳng biết nói gì.
"Tuy hồi cấp 2 tụi tớ từng hẹn hò, nhưng tớ biết Hoàng chưa bao giờ thật sự thích tớ. Ngay từ đầu cậu ấy vốn dĩ chẳng có tình cảm gì với tớ cả."
Dm thằng khốn này tệ vậy luôn hả??
"Người tỏ tình là tớ, người hẹn đi chơi cũng là tớ, người chủ động nhắn tin cũng là tớ. Chưa bao giờ tớ nhận được tình cảm nào từ phía của Hoàng. Rồi đến khi tớ giận dỗi, tớ yêu cầu chia tay. Cậu ấy lập tức đồng ý."
"Điên quá đi mất." Nói rồi con bé Thảo lấy tay đập vào bàn thật mạnh, suýt nữa thì làm rơi chậu hoa bên cạnh cửa sổ, làm tôi giật nảy mình. Sức mạnh thật sự của các chị em đây à??
Thảo ngừng một lúc rồi nói tiếp.
"Nhưng mà tuy Hoàng tồi thật, nhưng tớ vẫn thích cậu ấy."
Đến đây thì tôi gật gù thừa nhận, ừ tôi cũng thích.
"Bởi vì ngoài Hoàng ra, không ai hợp gu của tớ hết...Tớ từ bé đã dễ siêu lòng trước cái đẹp rồi, mà Hoàng thì: SIÊU CẤP ĐẸP TRAI LUÔN!!"
Tôi khoanh tay gật đầu thật mạnh, thể hiện bản thân vô cùng đồng tình.
"Đúng đúng."
"Hả?" Cái Thảo ngước lên nhìn tôi với biểu cảm hỏi chấm cực kì.
"Kiểu ý tớ là...Hoàng đẹp thật ấy." Tôi ngập ngừng đáp lại con bé.
Suýt chút nữa thì lộ bóng rồi.
"Cậu cũng thấy vậy à?" Thảo nhìn tôi cười trừ.
"Thằng đấy có cái mắt rất đẹp." Tôi nói tiếp.
"Lông mi thì vừa dài vừa cong." Con bé Thảo lập tức hào hứng tiếp lời.
"Da trắng."
"Lại còn láng mịn, tớ con gái còn không bằng ấy."
"Tay thon, dài."
"Dáng người thanh thoát."
"Mũi cao, tóc đen mượt."
À.
"ĐẶC BIỆT CÒN RẤT THƠM NỮA." Tôi với cái Thảo đồng thanh nói.
Sau đó chúng tôi ngại ngùng nhìn nhau. Hình như là hơi lố rồi.
Tôi giả vờ ho khan che giấu sự bối rối.
Cái Thảo vuốt tóc qua tai rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Cậu thấy đấy, tớ vẫn còn thích Hoàng nhiều lắm..."
Tôi mím môi, chờ con bé nói tiếp mặc dù tôi đã đoán được phân nửa câu tiếp theo sẽ là gì.
"Nhật Hạ giúp tớ với Hoàng quay lại với nhau được không?"
Tôi cố nặn ra nụ cười, nhẹ nhàng nhất nói với Thảo: "Chắc tớ không giúp được đâu Thảo ạ, bởi tớ cũng thích Hoàng nhiều lắm."
Cái Thảo ngẩn người ra, mặt nó có vẻ không tin lắm.
Nhưng sau đó Thảo gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
"Cảm ơn Hạ đã nói cho tớ biết nhé. Phiền cậu rồi."
Tôi khẽ cười, sau đó nói mình có việc nên đi trước rồi đứng dậy chào tạm biệt Thảo.
.
.
.
Lần trước tôi có ghé qua nhà Minh Việt sau một lần làm bài tập nhóm rồi. Mò đường theo trí nhớ của mình, tôi cũng lần ra được nhà của nó mà không cần phải dùng bất kì sự hỗ trợ nào từ phía Minh Việt mỏ hỗn.
"Bảo An?"
Tôi đang đứng trước cửa nhà Minh Việt chờ nó xuống mở cổng, thì thấy thằng An từ nhà bên cạnh cầm túi rác đi ra.
Hai đứa này là hàng xóm của nhau à??
Thằng An đang cắm cúi nhìn điện thoại, nghe thấy tôi gọi tên mình thì mới ngước lên.
Sau đó nó nhìn tôi một lượt, gật đầu coi như chào rồi lẳng lặng vứt túi rác xong thì đi vào trong nhà.
Không thân thiện gì hết.
"Tao tưởng mày chết giữa đường luôn rồi chứ. Sao đến lâu thế?"
Thằng Việt ra mở cổng, chưa gì đã càm ràm rồi.
Tôi giơ túi đồ ăn với nước trước mặt Minh Việt, hất mặt hống hách nói: "Bố bận."
"Thần thiếp đa tạ tấm chân tình này của chàng. Chàng đã vì ta mà không quản ngại đường xã xa xôi tới đây thăm thiếp, tấm lòng này thiếp nguyện dâng hiến cả đời trung thành bên chàng." Minh Việt yểu điệu, đưa tay nhận đồ còn làm ra cái vẻ e thẹn ngại ngùng.
Gớm lắm.
Tôi dắt xe vào nhà, không quên hỏi nó: "Ê mà sao mày với thằng An gần nhà nhau như thế mà không thấy thân thiết gì nhỉ?"
"Trẻ con rách việc, suốt ngày hỏi vớ vẩn. Cút lên phòng."
Vừa bước ra khỏi quán, tôi nhìn thấy con bé Thảo đang bực dọc tới quăng cả túi đeo chéo, một hình ảnh không mấy đẹp đẽ lắm.
"ĐÙA TÔI ĐẤY À? PHỚT LỜ LẠI CÒN KHÔNG THÈM NGHE ĐIỆN THOẠI NỮA CHỨ!!"
Nghe có vẻ con bé bị bùng kèo, tôi khẽ nuốt nước bọt, kéo khẩu trang lên khúm núm đi ra lấy xe, coi như giả mù cho con bé đỡ quê vậy.
"Nhật Hạ phải không?"
"..."
Tôi chậm rãi quay sang, khẽ gật đầu nhẹ với con bé.
Nhanh chóng nói:
"À tớ còn có việc, tớ đi trước đây."
Thảo đột nhiên túm lấy tay, không cho tôi đi: "Khoan đã, cậu nói chuyện với tớ một lát được không? Nhanh thôi."
Để giữ vững được danh hiệu miss hoa hậu thân thiện 10a2, tôi mỉm cười gật đầu đồng ý.
Rồi đi theo con bé vào trong quán ngồi.
...
"Thì là chuyện của tớ và Hoàng ấy..."
Thảo vừa mân mê ống hút, vừa cau mày, biểu cảm trông rất ấm ức.
"Tin nhắn từ sáng dù đã xem cũng không thèm nhắn tin trả lời lại, tớ gọi điện cũng tắt máy, phớt lờ luôn."
"..."
Giọng con bé nghe tủi thân thật ấy. Nhưng tôi chỉ biết nghe thôi chứ chẳng biết nói gì.
"Tuy hồi cấp 2 tụi tớ từng hẹn hò, nhưng tớ biết Hoàng chưa bao giờ thật sự thích tớ. Ngay từ đầu cậu ấy vốn dĩ chẳng có tình cảm gì với tớ cả."
Dm thằng khốn này tệ vậy luôn hả??
"Người tỏ tình là tớ, người hẹn đi chơi cũng là tớ, người chủ động nhắn tin cũng là tớ. Chưa bao giờ tớ nhận được tình cảm nào từ phía của Hoàng. Rồi đến khi tớ giận dỗi, tớ yêu cầu chia tay. Cậu ấy lập tức đồng ý."
"Điên quá đi mất." Nói rồi con bé Thảo lấy tay đập vào bàn thật mạnh, suýt nữa thì làm rơi chậu hoa bên cạnh cửa sổ, làm tôi giật nảy mình. Sức mạnh thật sự của các chị em đây à??
Thảo ngừng một lúc rồi nói tiếp.
"Nhưng mà tuy Hoàng tồi thật, nhưng tớ vẫn thích cậu ấy."
Đến đây thì tôi gật gù thừa nhận, ừ tôi cũng thích.
"Bởi vì ngoài Hoàng ra, không ai hợp gu của tớ hết...Tớ từ bé đã dễ siêu lòng trước cái đẹp rồi, mà Hoàng thì: SIÊU CẤP ĐẸP TRAI LUÔN!!"
Tôi khoanh tay gật đầu thật mạnh, thể hiện bản thân vô cùng đồng tình.
"Đúng đúng."
"Hả?" Cái Thảo ngước lên nhìn tôi với biểu cảm hỏi chấm cực kì.
"Kiểu ý tớ là...Hoàng đẹp thật ấy." Tôi ngập ngừng đáp lại con bé.
Suýt chút nữa thì lộ bóng rồi.
"Cậu cũng thấy vậy à?" Thảo nhìn tôi cười trừ.
"Thằng đấy có cái mắt rất đẹp." Tôi nói tiếp.
"Lông mi thì vừa dài vừa cong." Con bé Thảo lập tức hào hứng tiếp lời.
"Da trắng."
"Lại còn láng mịn, tớ con gái còn không bằng ấy."
"Tay thon, dài."
"Dáng người thanh thoát."
"Mũi cao, tóc đen mượt."
À.
"ĐẶC BIỆT CÒN RẤT THƠM NỮA." Tôi với cái Thảo đồng thanh nói.
Sau đó chúng tôi ngại ngùng nhìn nhau. Hình như là hơi lố rồi.
Tôi giả vờ ho khan che giấu sự bối rối.
Cái Thảo vuốt tóc qua tai rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Cậu thấy đấy, tớ vẫn còn thích Hoàng nhiều lắm..."
Tôi mím môi, chờ con bé nói tiếp mặc dù tôi đã đoán được phân nửa câu tiếp theo sẽ là gì.
"Nhật Hạ giúp tớ với Hoàng quay lại với nhau được không?"
Tôi cố nặn ra nụ cười, nhẹ nhàng nhất nói với Thảo: "Chắc tớ không giúp được đâu Thảo ạ, bởi tớ cũng thích Hoàng nhiều lắm."
Cái Thảo ngẩn người ra, mặt nó có vẻ không tin lắm.
Nhưng sau đó Thảo gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
"Cảm ơn Hạ đã nói cho tớ biết nhé. Phiền cậu rồi."
Tôi khẽ cười, sau đó nói mình có việc nên đi trước rồi đứng dậy chào tạm biệt Thảo.
.
.
.
Lần trước tôi có ghé qua nhà Minh Việt sau một lần làm bài tập nhóm rồi. Mò đường theo trí nhớ của mình, tôi cũng lần ra được nhà của nó mà không cần phải dùng bất kì sự hỗ trợ nào từ phía Minh Việt mỏ hỗn.
"Bảo An?"
Tôi đang đứng trước cửa nhà Minh Việt chờ nó xuống mở cổng, thì thấy thằng An từ nhà bên cạnh cầm túi rác đi ra.
Hai đứa này là hàng xóm của nhau à??
Thằng An đang cắm cúi nhìn điện thoại, nghe thấy tôi gọi tên mình thì mới ngước lên.
Sau đó nó nhìn tôi một lượt, gật đầu coi như chào rồi lẳng lặng vứt túi rác xong thì đi vào trong nhà.
Không thân thiện gì hết.
"Tao tưởng mày chết giữa đường luôn rồi chứ. Sao đến lâu thế?"
Thằng Việt ra mở cổng, chưa gì đã càm ràm rồi.
Tôi giơ túi đồ ăn với nước trước mặt Minh Việt, hất mặt hống hách nói: "Bố bận."
"Thần thiếp đa tạ tấm chân tình này của chàng. Chàng đã vì ta mà không quản ngại đường xã xa xôi tới đây thăm thiếp, tấm lòng này thiếp nguyện dâng hiến cả đời trung thành bên chàng." Minh Việt yểu điệu, đưa tay nhận đồ còn làm ra cái vẻ e thẹn ngại ngùng.
Gớm lắm.
Tôi dắt xe vào nhà, không quên hỏi nó: "Ê mà sao mày với thằng An gần nhà nhau như thế mà không thấy thân thiết gì nhỉ?"
"Trẻ con rách việc, suốt ngày hỏi vớ vẩn. Cút lên phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.