Chương 307: Cai đầu dài Phan Minh
Đặc Biệt Bạch
24/02/2015
Phan Minh là đại hộ đương
địa của huyện Vũ Cường phủ Chân Định Bắc Trực Đãi, tổ phụ của hắn là một lang trung hộ bộ, mua được gia nghiệp to lớn, điền địa trong nhà mấy
vạn mẫu, kéo dài tới tận Thâm châu và Nhiêu Dương, lại có mấy cửa hàng ở Thâm châu và Vũ Cường, là hào cường một phương.
Có điều mấy đời tiếp đều quá kém cỏi, gia gia của Phan Minh là cử nhân, cha hắn là tú tài, bản thân Phan Minh là học trò mà tới hai mươi hai tuổi cũng không trúng tú tài.
Có công danh làm quan mới có thể hưng vượng gia nghiệp, không có cái này thì khó mà giữ được sản nghiệp nhà mình, nhà khác thịnh vượng thì họ ắt tới chiếm đoạt.
Trong dân gian đất chỉ có bấy nhiêu, ngươi chiếm thêm một chút thì người ta lại bớt đi một chút, nhà ngươi chẳng qua là cửa nhân tú tài, nhà chúng ta có tiến sĩ, hoặc là quen biết với tri huyện, tất nhiên là phải lấy ngươi ra khai đao rồi.
Lúc Phan Minh được sinh ra, trong nhà cũng chỉ còn lại có mấy ngàn mẫu đất, cửa hàng cái nào có thể bán thì đều bán rồi, có điều với mấy ngàn mẫu đất, cha hắn lại là cử nhân, cái này cũng là công danh bên người. Mấy ngàn mẫu đất theo lệ thì không cần phải nạp thuế, nhà hắn vẫn là đại tộc của huyện Vũ Cường, sống cũng vẫn thoải mái.
Giàu không quá ba đời, những lời này không thể nói là chân lý khắp mọi nơi đều đúng, nhưng dùng ở chên người Phan gia thì lại chuẩn, lúc Phan Minh hai mươi hai tuổi, có người nhìn trúng mấy trăm mấu đất tưới tiêu nhà hắn, mua mỗi mẫu hai lạng bác.
Thổ địa là thứ truyền đời, chẳng ai tùy tiện bán đi cả, huống chi nước tưới tiêu ở Bắc Trực Đãi giá trị trường phải là hơn bốn lạng, Phan gia đương nhiên không bán.
Có điều vị khách mua này là thân thích của một công công quản sự của tửu thố diện cục trong hai mươi tư nha môn nội đình, tửu thố diện cục trong hai mươi tư nha môn so với hoán y cục còn cao hơn một bậc, thuộc loại nha môn tam đẳng có màu mè nhưng không địa vị, nhưng ở ngoài cung, đặt biệt là ở loại địa phương như huyện Vũ Cường phủ Chân Định, đó chính là lọai tồn tại cao như trời.
Đối phương cũng không làm găng, chỉ bắn tiếng cho huyện lệnh huyện Vũ Cương, bản thân tri huyện huyện Vũ Cường còn hốt hoảng trước. Muốn tìm phiền phức là chuyện rất đơn giản, đặc biệt là loại gia đình hào cường mấy đời như Phan gia. Không tìm thấy cơ gì lật lại sự cố một nha hoàn thắt cổ vậy.
Đối với Phan gia đây cũng không phải là đại sự gì, lão tử của Phan Minh năm đó cưỡng bức nha hoàn trong nhà, nha hoàn đó nhất thời nghĩ quẩn thắt cố tự tử, Phan gia đền cửa hàng tạp hóa cho nhà đó, chuyện đã kết thúc.
Trong những nhà giàu thì đây là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, những người rảnh rổi của huyện Vũ Cường khi nghị luận đều nói nha hoàn đó không hiểu chuyện, Phan lão gia ngay cả một cửa hàng còn đồng ý mang ra đền, ngươi nếu cao hứng đi theo, ngày sau không biết sẽ được hưởng phú quý như thế nào.
Có điều luật Đại Minh lại có văn bản rõ ràng, giết hại cưỡng hiếp nô bộc là trọng tội, tội này đủ để xóa bỏ công danh, Phan gia bên trên không có ai giúp, công danh tất nhiên là không giữ được.
Sau đó các loại tội như khinh yếu chiếm đoạt tài vật của bách tỉnh lũ lượt kéo tới, tường đổ thì mọi người đẩy, nhìn thấy Phan gia có tiện nghi để chiếm, nhất thời cáo trạng, chơi xỏ lũ lượt tìm tới cửa.
Cha của Phan Minh là một công tử, từ nhỏ được nuôi chiều quen rồi thì không nói, lớn rồi cũng vô sở cố kỵ (chẳng cố kỵ cái gì) quen rồi, lúc này bị đập cho một gậy, nhất thời không chịu được uất hận, không ngờ lại nghĩ quẫn treo cổ tự tử.
Cha hắn vừa chết, một học trò không có công danh như Phan Minh càng đừng hòng giữ được gia nghiệp, cho tới hiện tại không chỉ là tên thân thích của hoạn quan muốn mua đất tưới tiêu nữa rồi, ngay cả tri huyện đại nhân cũng thèm dỏ dãi khối đât này.
Mẹ Phan Minh mất sớm, thân thích trong nhà không lai vãng nhiều, hiện tới qua lại thì cũng chỉ là nhân thời cơ chiếm tiện nghi. Và thế là chỉ trong một năm, nhà tan cửa nát.
Chuyện quá mức ầm ĩ, rất nhiều người qua tay cũng cảm thấy sợ hãi, Phan gia là độc đinh, giết đi chẳng phải là tất cả đều xóa hết ư.
May mà trong nha môn có người tham chiếm tiện nghi nhỏ, dụng giá tiền trăm lạng bán tin tức này cho Phan Minh, Phan Minh cũng biết mình không thể nào ở lại huyện Vũ Cường được nữa rồi, dứt khoát nhân lúc đêm khuya cầm bạc rời nhà, trời tờ mờ sáng thì lẻn ra khỏi thành.
Hắn có một thúc thúc họ xa sống ở thành Thiên Thân Vệ, định cầm bạc tới đó nương tựa. Song người ta đã xui xẻo thì đúng là sẽ xui xẻo mãi, Phan Minh sau khi tới Thiên Tân Vệ mới biết rằng thúc thúc họ xa đó không ngờ bệnh chết rồi.
Bản thân Phan Minh lại không biết giữ tiền, cầm tiền không tới một năm đã tiêu gần hết, nghĩ tới sinh kế sau này, hắn bèn cầm bạc đút cho một cai đầu dài của thuyền đầu hương rồi được cho lên thuyền đầu hương.
Cai đầu dài đó cầm tiền của hắn, huống chi Phan Minh còn là một người thức thời, liền an bài cho hắn làm một hỏa kế thanh nhàn, không cần phải làm việc nặng nhọc mà chỉ cần ghi chép sổ sách.
Phan Minh đã thành kẻ sa cơ thất thế, trải qua rất nhiều chuyện, lại là một người đọc sách biết chữ, cũng có tiến bộ hơn lúc xưa nhiều, mới làm được có mấy tháng trời, trên dưới đều bị hắn lung lạc, mọi người đều khen hắn giỏi.
Làm khoảng một năm thì hắn cũng được phân việc đi thu tiền bảo kê, đây cũng phải là công việc béo bở gì, địa phương đó có một cửa hàng giết mổ lợn, ỷ rằng nhà mình nuôi năm đao thủ, hai mươi học đồ làm công, trước giờ không nộp tiền bảo kê.
Phan Minh dẫn người tới mới lần đều bị đánh mắng cho phải quay về, trên dưới đều coi chuyện này là trò cười, cũng có những hương đầu khác chờ Phan Minh bỏ cuộc để chiếm lấy việc này.
Kết quả Phương Minh Nguy có một ngày một mình tìm tới cửa, cửa hàng thịt đó trên dưới thấy Phan Minh chỉ trơ trọi một mình, căn bản không để ý tới hắn, vẫn cứ làm việc củamình.
Phan Minh từ trong ngực rút ra một thanh thái đao, trong cửa hàng thịt chỉ đao phủ thôi đã có hai mươi người, chẳng lẽ lại sợ hắn, cười nhạo một trận rồi cũng chẳng có ai buồn để ý tới hắn.
Sau đó Phan Minh chặt ngón tay ít ở bàn tay trái, người trong cửa hàng đều ngây ra. Chưởng quỹ mắng to: "Có gan thì ngươi chặt thêm một ngón nữa xem nào!" Phan Minh lại chặt nốt ngón áp út của mình, người ở cửa hàng lặng ngắt như tờ, người tới mua thị đều sợ hãi chạy ra, lúc Phan Minh cầm đam lên chém ngón giữa thì người trong cửa hàng thịt đều mềm ra.
Người này đối với mình còn hung ác như vậy, không biết đối với người khác còn nhẫn tâm tới mức nào, người của cửa hàng thịt cơ hồ đều cầu Phan Minh dừng tay, nói rằng sau này tiền bảo kê tuyệt sẽ không giao thiếu một đồng.
Lúc này Phan Minh đã chém xuống một nửa ngón giữa bàn tay trái, sắc mặt trắng bệnh, giờ mới ném thái đao xuống đất, rút mảnh vải ra bịt tay bỏ đi.
Thấy Phan Minh lảo đảo bước ra khỏi cửa, những hán tử cao lớn thô kệch ở trong cửa hàng không ngờ lại không có một ai dám bước lên.
Sau khi trải qua cuyện này, thanh danh của Phan Minh tại ngoài thành Thiên Tân Vệ nổi như cồn, được người ta xưng là "thất chỉ bán" (bảy ngón tay rưỡi), ba đầu ngón tay cũng được người trong cửa hàng thịt cung kính trả lại. Phan Minh tìm người xử lý rồi treo trong nhà mình.
Có hành động tàn nhẫn như vậy, tiền bảo kê mà hắn phụ trách đi thu trước giờ không chậm trễ một ngày, ngay cả sai dịch trong nha môn thấy mặt hắn cũng khách khí.
Mấy hương đầu trên thuyền hương đầu biết chuyện này, kiểm tra sổ sách, Phan Minh này trên cơ bản không lấy trộm một xu, đều cho rằng người này có bản sự.
Phan Minh tới thuyền đầu hương được một năm, liền được thăng lên làm cai đầu dài, hơn nữa rất được sự tín nhiệm của các hương đầu bên trên, được coi là nhân vật hạch tâm trong thuyền đầu hương.
Làm cai đầu dài, thủ hạ trong tay có hơn ba trăm người, cai quản một địa phương lớn, tiền bảo kê thu mỗi tháng, tiền thuê khuân vác mỗi ngày lại được trích phần trăm, kể ra cũng có không ít màu mè.
Tiền kiếm được đều dùng để mua sắm sản nghiệp, hoặc là cho vay lấy lãi, Phan Minh dẫu sao cũng là người đọc sách, biết dùng đầu óc. Cho dù tham ô cũng là cẩn thận chặt chẽ, làm cai đầu dài của thuyền đầu hương năm năm, không ngờ cũng có được gia sản hơn một ngàn lạng.
Phan Minh hiện giờ không còn là một văn nhân công tử ca gày gò như trước kia nữa rồi, thân thể khỏe mạnh cao to, mặt đen bóng do phơi nắng hứng gió, có điều có một thói quen khó đổi, chính là thích mặc trường sam của văn sĩ, có lẽ như thể mới có thể làm lộ ra thân phận khác biệt của hắn, chứng tỏ rằng hắn từng đọc sách viết chữ, có điều phong quang năm năm nay hiện tại đều bay theo gió mất rồi.
Cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông mới tới Thiên Tân là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, thuyền đầu hương bị hắn dàn áp cho mất hết uy phong. Tiền bảo kê cũng không thu được nữa, tiền bốc vác mà các hương chúng kiếm được một ngày cũng không thể nào trích phần trăm cho hắn nữa. Từ giá tiền cao lúc xưa, cứ vậy hạ thấp xuống, hiện tại trích một văn thì hương chúng không chừng không được ăn no, vậy thì trích làm sao được.
Phan Minh trong lòng cũng không hỏang, dẫu sao thì sản nghiệp cũng mua được rồi, nửa đời sau cũng không có gì phải lo. Hắn ở đây mua được khuê nữ của một nhà thành thật làm vợ, cũng đã mang thai rồi, không làm hương đầu thì cũng chẳng sao.
Nhưng không phải là ai cũng nghĩ giống như Phan Minh. Cai đầu dài của thuyền đầu hương phần lớn đều là kiếm được bao nhiêu thì tiêu hết bấy nhiêu, hiện tại không còn thu nhập. Lại không thể nào muối mặt đi lao động kiếm tiền, thế là mỗi ngày chỉ tụ lại với nhau chửi mắng Vương Thông, vị cẩm y vệ thiên vệ trẻ tuổi này.
Phan Minh lười chẳng muốn ở cùng một chỗ với chúng, hắn trải qua nhiều chuyện, cũng nhìn rất thoáng, tới nước này, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn không có cơ hội trở mình, tội gì mà đi gây thị phị, cứ thật thà sống qua ngày nuôi sống mình là chính đáng nhất.
Những cửa hàng mặt tiền ở bờ sông Hải Hà đều là gà để trứng vàng, Phan Minh nhìn rất rõ, gom góp năm trăm lạng trước tiên tới đó chiếm một vị trí tốt, đợi cửa hàng dựng xong thì làm gì cũng đều phát tài.
Đúng và lúc hắn đang trù bị cho tương lai thì mấy hương đầu biến mất một đoạn thời phái người liên lạc với hắn. Người tới mang theo bạc, nói với hắn rằng bọn họ muốn làm gì.
Phan Minh đoán rằng, không ít cai đầu dài đều gặp phải chuyện này, ít nhất thì mấy người mỗi ngày tới tìm hắn mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Thuyền đầu hương suy tàn, nhưng nhiệm vụ mà các hương đầu phân phó Phan Minh tuyệt đối không dám cự tuyệt, thuyền đầu hương nói là các lao động thuyền hương đốt nhang kết nghĩa, nhưng suy xét tới cùng là sản nghiệp của mấy hương đầu này. Mấy hương đầu này trong tay đều có một số kẻ sẵn sàng bán mạng, hiện tại là lúc vô cùng quan trọng, nếu không đáp ứng thì sẽ không còn mạng.
Cái chết của Mã Đại Phú có thể coi là bình thương, nhưng cái chết của Sa Nhị Bảo lại vừa hay ở gần địa bàn mà Phan Minh cai quản, hắn có thể đoán ra được ít nhiều
Dù rất sợ hãi nhưng chỉ có thể cầm bạc đi mua lương thực rượu thịt, cầm tới nhà các hương chúng đi lại khuyên bảo.
"Ngay cả những đứa trẻ thật thà làm ăn kiếm sống cũng bị bức đến phải treo cổ, chúng ta không còn đường sống nữa rồi!"
"Những ngày tháng suy tàn như hiện tại, toàn bộ đều là vì tên cẩu quan Vương Thông đó, hương chúng chúng ta chẳng lẽ lại cứ vậy chịu chết?"
Có điều mấy đời tiếp đều quá kém cỏi, gia gia của Phan Minh là cử nhân, cha hắn là tú tài, bản thân Phan Minh là học trò mà tới hai mươi hai tuổi cũng không trúng tú tài.
Có công danh làm quan mới có thể hưng vượng gia nghiệp, không có cái này thì khó mà giữ được sản nghiệp nhà mình, nhà khác thịnh vượng thì họ ắt tới chiếm đoạt.
Trong dân gian đất chỉ có bấy nhiêu, ngươi chiếm thêm một chút thì người ta lại bớt đi một chút, nhà ngươi chẳng qua là cửa nhân tú tài, nhà chúng ta có tiến sĩ, hoặc là quen biết với tri huyện, tất nhiên là phải lấy ngươi ra khai đao rồi.
Lúc Phan Minh được sinh ra, trong nhà cũng chỉ còn lại có mấy ngàn mẫu đất, cửa hàng cái nào có thể bán thì đều bán rồi, có điều với mấy ngàn mẫu đất, cha hắn lại là cử nhân, cái này cũng là công danh bên người. Mấy ngàn mẫu đất theo lệ thì không cần phải nạp thuế, nhà hắn vẫn là đại tộc của huyện Vũ Cường, sống cũng vẫn thoải mái.
Giàu không quá ba đời, những lời này không thể nói là chân lý khắp mọi nơi đều đúng, nhưng dùng ở chên người Phan gia thì lại chuẩn, lúc Phan Minh hai mươi hai tuổi, có người nhìn trúng mấy trăm mấu đất tưới tiêu nhà hắn, mua mỗi mẫu hai lạng bác.
Thổ địa là thứ truyền đời, chẳng ai tùy tiện bán đi cả, huống chi nước tưới tiêu ở Bắc Trực Đãi giá trị trường phải là hơn bốn lạng, Phan gia đương nhiên không bán.
Có điều vị khách mua này là thân thích của một công công quản sự của tửu thố diện cục trong hai mươi tư nha môn nội đình, tửu thố diện cục trong hai mươi tư nha môn so với hoán y cục còn cao hơn một bậc, thuộc loại nha môn tam đẳng có màu mè nhưng không địa vị, nhưng ở ngoài cung, đặt biệt là ở loại địa phương như huyện Vũ Cường phủ Chân Định, đó chính là lọai tồn tại cao như trời.
Đối phương cũng không làm găng, chỉ bắn tiếng cho huyện lệnh huyện Vũ Cương, bản thân tri huyện huyện Vũ Cường còn hốt hoảng trước. Muốn tìm phiền phức là chuyện rất đơn giản, đặc biệt là loại gia đình hào cường mấy đời như Phan gia. Không tìm thấy cơ gì lật lại sự cố một nha hoàn thắt cổ vậy.
Đối với Phan gia đây cũng không phải là đại sự gì, lão tử của Phan Minh năm đó cưỡng bức nha hoàn trong nhà, nha hoàn đó nhất thời nghĩ quẩn thắt cố tự tử, Phan gia đền cửa hàng tạp hóa cho nhà đó, chuyện đã kết thúc.
Trong những nhà giàu thì đây là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, những người rảnh rổi của huyện Vũ Cường khi nghị luận đều nói nha hoàn đó không hiểu chuyện, Phan lão gia ngay cả một cửa hàng còn đồng ý mang ra đền, ngươi nếu cao hứng đi theo, ngày sau không biết sẽ được hưởng phú quý như thế nào.
Có điều luật Đại Minh lại có văn bản rõ ràng, giết hại cưỡng hiếp nô bộc là trọng tội, tội này đủ để xóa bỏ công danh, Phan gia bên trên không có ai giúp, công danh tất nhiên là không giữ được.
Sau đó các loại tội như khinh yếu chiếm đoạt tài vật của bách tỉnh lũ lượt kéo tới, tường đổ thì mọi người đẩy, nhìn thấy Phan gia có tiện nghi để chiếm, nhất thời cáo trạng, chơi xỏ lũ lượt tìm tới cửa.
Cha của Phan Minh là một công tử, từ nhỏ được nuôi chiều quen rồi thì không nói, lớn rồi cũng vô sở cố kỵ (chẳng cố kỵ cái gì) quen rồi, lúc này bị đập cho một gậy, nhất thời không chịu được uất hận, không ngờ lại nghĩ quẫn treo cổ tự tử.
Cha hắn vừa chết, một học trò không có công danh như Phan Minh càng đừng hòng giữ được gia nghiệp, cho tới hiện tại không chỉ là tên thân thích của hoạn quan muốn mua đất tưới tiêu nữa rồi, ngay cả tri huyện đại nhân cũng thèm dỏ dãi khối đât này.
Mẹ Phan Minh mất sớm, thân thích trong nhà không lai vãng nhiều, hiện tới qua lại thì cũng chỉ là nhân thời cơ chiếm tiện nghi. Và thế là chỉ trong một năm, nhà tan cửa nát.
Chuyện quá mức ầm ĩ, rất nhiều người qua tay cũng cảm thấy sợ hãi, Phan gia là độc đinh, giết đi chẳng phải là tất cả đều xóa hết ư.
May mà trong nha môn có người tham chiếm tiện nghi nhỏ, dụng giá tiền trăm lạng bán tin tức này cho Phan Minh, Phan Minh cũng biết mình không thể nào ở lại huyện Vũ Cường được nữa rồi, dứt khoát nhân lúc đêm khuya cầm bạc rời nhà, trời tờ mờ sáng thì lẻn ra khỏi thành.
Hắn có một thúc thúc họ xa sống ở thành Thiên Thân Vệ, định cầm bạc tới đó nương tựa. Song người ta đã xui xẻo thì đúng là sẽ xui xẻo mãi, Phan Minh sau khi tới Thiên Tân Vệ mới biết rằng thúc thúc họ xa đó không ngờ bệnh chết rồi.
Bản thân Phan Minh lại không biết giữ tiền, cầm tiền không tới một năm đã tiêu gần hết, nghĩ tới sinh kế sau này, hắn bèn cầm bạc đút cho một cai đầu dài của thuyền đầu hương rồi được cho lên thuyền đầu hương.
Cai đầu dài đó cầm tiền của hắn, huống chi Phan Minh còn là một người thức thời, liền an bài cho hắn làm một hỏa kế thanh nhàn, không cần phải làm việc nặng nhọc mà chỉ cần ghi chép sổ sách.
Phan Minh đã thành kẻ sa cơ thất thế, trải qua rất nhiều chuyện, lại là một người đọc sách biết chữ, cũng có tiến bộ hơn lúc xưa nhiều, mới làm được có mấy tháng trời, trên dưới đều bị hắn lung lạc, mọi người đều khen hắn giỏi.
Làm khoảng một năm thì hắn cũng được phân việc đi thu tiền bảo kê, đây cũng phải là công việc béo bở gì, địa phương đó có một cửa hàng giết mổ lợn, ỷ rằng nhà mình nuôi năm đao thủ, hai mươi học đồ làm công, trước giờ không nộp tiền bảo kê.
Phan Minh dẫn người tới mới lần đều bị đánh mắng cho phải quay về, trên dưới đều coi chuyện này là trò cười, cũng có những hương đầu khác chờ Phan Minh bỏ cuộc để chiếm lấy việc này.
Kết quả Phương Minh Nguy có một ngày một mình tìm tới cửa, cửa hàng thịt đó trên dưới thấy Phan Minh chỉ trơ trọi một mình, căn bản không để ý tới hắn, vẫn cứ làm việc củamình.
Phan Minh từ trong ngực rút ra một thanh thái đao, trong cửa hàng thịt chỉ đao phủ thôi đã có hai mươi người, chẳng lẽ lại sợ hắn, cười nhạo một trận rồi cũng chẳng có ai buồn để ý tới hắn.
Sau đó Phan Minh chặt ngón tay ít ở bàn tay trái, người trong cửa hàng đều ngây ra. Chưởng quỹ mắng to: "Có gan thì ngươi chặt thêm một ngón nữa xem nào!" Phan Minh lại chặt nốt ngón áp út của mình, người ở cửa hàng lặng ngắt như tờ, người tới mua thị đều sợ hãi chạy ra, lúc Phan Minh cầm đam lên chém ngón giữa thì người trong cửa hàng thịt đều mềm ra.
Người này đối với mình còn hung ác như vậy, không biết đối với người khác còn nhẫn tâm tới mức nào, người của cửa hàng thịt cơ hồ đều cầu Phan Minh dừng tay, nói rằng sau này tiền bảo kê tuyệt sẽ không giao thiếu một đồng.
Lúc này Phan Minh đã chém xuống một nửa ngón giữa bàn tay trái, sắc mặt trắng bệnh, giờ mới ném thái đao xuống đất, rút mảnh vải ra bịt tay bỏ đi.
Thấy Phan Minh lảo đảo bước ra khỏi cửa, những hán tử cao lớn thô kệch ở trong cửa hàng không ngờ lại không có một ai dám bước lên.
Sau khi trải qua cuyện này, thanh danh của Phan Minh tại ngoài thành Thiên Tân Vệ nổi như cồn, được người ta xưng là "thất chỉ bán" (bảy ngón tay rưỡi), ba đầu ngón tay cũng được người trong cửa hàng thịt cung kính trả lại. Phan Minh tìm người xử lý rồi treo trong nhà mình.
Có hành động tàn nhẫn như vậy, tiền bảo kê mà hắn phụ trách đi thu trước giờ không chậm trễ một ngày, ngay cả sai dịch trong nha môn thấy mặt hắn cũng khách khí.
Mấy hương đầu trên thuyền hương đầu biết chuyện này, kiểm tra sổ sách, Phan Minh này trên cơ bản không lấy trộm một xu, đều cho rằng người này có bản sự.
Phan Minh tới thuyền đầu hương được một năm, liền được thăng lên làm cai đầu dài, hơn nữa rất được sự tín nhiệm của các hương đầu bên trên, được coi là nhân vật hạch tâm trong thuyền đầu hương.
Làm cai đầu dài, thủ hạ trong tay có hơn ba trăm người, cai quản một địa phương lớn, tiền bảo kê thu mỗi tháng, tiền thuê khuân vác mỗi ngày lại được trích phần trăm, kể ra cũng có không ít màu mè.
Tiền kiếm được đều dùng để mua sắm sản nghiệp, hoặc là cho vay lấy lãi, Phan Minh dẫu sao cũng là người đọc sách, biết dùng đầu óc. Cho dù tham ô cũng là cẩn thận chặt chẽ, làm cai đầu dài của thuyền đầu hương năm năm, không ngờ cũng có được gia sản hơn một ngàn lạng.
Phan Minh hiện giờ không còn là một văn nhân công tử ca gày gò như trước kia nữa rồi, thân thể khỏe mạnh cao to, mặt đen bóng do phơi nắng hứng gió, có điều có một thói quen khó đổi, chính là thích mặc trường sam của văn sĩ, có lẽ như thể mới có thể làm lộ ra thân phận khác biệt của hắn, chứng tỏ rằng hắn từng đọc sách viết chữ, có điều phong quang năm năm nay hiện tại đều bay theo gió mất rồi.
Cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông mới tới Thiên Tân là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, thuyền đầu hương bị hắn dàn áp cho mất hết uy phong. Tiền bảo kê cũng không thu được nữa, tiền bốc vác mà các hương chúng kiếm được một ngày cũng không thể nào trích phần trăm cho hắn nữa. Từ giá tiền cao lúc xưa, cứ vậy hạ thấp xuống, hiện tại trích một văn thì hương chúng không chừng không được ăn no, vậy thì trích làm sao được.
Phan Minh trong lòng cũng không hỏang, dẫu sao thì sản nghiệp cũng mua được rồi, nửa đời sau cũng không có gì phải lo. Hắn ở đây mua được khuê nữ của một nhà thành thật làm vợ, cũng đã mang thai rồi, không làm hương đầu thì cũng chẳng sao.
Nhưng không phải là ai cũng nghĩ giống như Phan Minh. Cai đầu dài của thuyền đầu hương phần lớn đều là kiếm được bao nhiêu thì tiêu hết bấy nhiêu, hiện tại không còn thu nhập. Lại không thể nào muối mặt đi lao động kiếm tiền, thế là mỗi ngày chỉ tụ lại với nhau chửi mắng Vương Thông, vị cẩm y vệ thiên vệ trẻ tuổi này.
Phan Minh lười chẳng muốn ở cùng một chỗ với chúng, hắn trải qua nhiều chuyện, cũng nhìn rất thoáng, tới nước này, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn không có cơ hội trở mình, tội gì mà đi gây thị phị, cứ thật thà sống qua ngày nuôi sống mình là chính đáng nhất.
Những cửa hàng mặt tiền ở bờ sông Hải Hà đều là gà để trứng vàng, Phan Minh nhìn rất rõ, gom góp năm trăm lạng trước tiên tới đó chiếm một vị trí tốt, đợi cửa hàng dựng xong thì làm gì cũng đều phát tài.
Đúng và lúc hắn đang trù bị cho tương lai thì mấy hương đầu biến mất một đoạn thời phái người liên lạc với hắn. Người tới mang theo bạc, nói với hắn rằng bọn họ muốn làm gì.
Phan Minh đoán rằng, không ít cai đầu dài đều gặp phải chuyện này, ít nhất thì mấy người mỗi ngày tới tìm hắn mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Thuyền đầu hương suy tàn, nhưng nhiệm vụ mà các hương đầu phân phó Phan Minh tuyệt đối không dám cự tuyệt, thuyền đầu hương nói là các lao động thuyền hương đốt nhang kết nghĩa, nhưng suy xét tới cùng là sản nghiệp của mấy hương đầu này. Mấy hương đầu này trong tay đều có một số kẻ sẵn sàng bán mạng, hiện tại là lúc vô cùng quan trọng, nếu không đáp ứng thì sẽ không còn mạng.
Cái chết của Mã Đại Phú có thể coi là bình thương, nhưng cái chết của Sa Nhị Bảo lại vừa hay ở gần địa bàn mà Phan Minh cai quản, hắn có thể đoán ra được ít nhiều
Dù rất sợ hãi nhưng chỉ có thể cầm bạc đi mua lương thực rượu thịt, cầm tới nhà các hương chúng đi lại khuyên bảo.
"Ngay cả những đứa trẻ thật thà làm ăn kiếm sống cũng bị bức đến phải treo cổ, chúng ta không còn đường sống nữa rồi!"
"Những ngày tháng suy tàn như hiện tại, toàn bộ đều là vì tên cẩu quan Vương Thông đó, hương chúng chúng ta chẳng lẽ lại cứ vậy chịu chết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.