Chương 51
Tiếu Giai Nhân
09/11/2021
Chính Đức đế cũng không nghĩ tới Tiêu Chấn sẽ lấy Tô Cẩm, bởi vì trong năm năm sống cùng nhau, Tiêu Chấn và Tô Cẩm chưa từng có bất kỳ hành động nào, trước khi khởi binh, hắn còn nghe nói Tô Cẩm dọn ra khỏi Tiêu phủ chuẩn bị tái giá, hiển nhiên khi đó giữa hai người cũng không có tư tình gì. Trên đường tới Kim Lăng thu hoạch được một mưu sĩ Thẩm Phục, từ đó Chính Đức đế đã cho rằng sớm muộn gì Tô Cẩm cũng sẽ gương vỡ lại lành với Thẩm Phục.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chấn cầu hôn Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng đồng ý.
Ánh mắt đảo qua Ngự sử Lý Tế Trung tố giác Tiêu Chấn, Chính Đức đế nhìn về phía Tiêu Chấn.
Mặt Tiêu Chấn không chút thay đổi, rủ lông mi đứng sau lưng Hoắc Duy Chương, ngược lại Hoắc Duy Chương hung hắng nhìn chằm chằm Lý Tế Trung, giống như người Lý Tế Trung tố cáo chính là hắn. Chính Đức đế nhìn lại Thẩm Phục, Thẩm Phục cũng rủ tầm mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng, cho dù Thẩm Phục phản đối thì Chính Đức đế cũng không có lý do trách phạt Tiêu Chấn.
"Vũ Anh hầu, chuyện này ngươi nói sao?" Chính Đức đế nhàn nhạt hỏi, giống như cũng không phải rất để ý.
Tiêu Chấn bước ra khỏi hàng, nam nhân uy vũ chiều cao gần chín thước, ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp tay nói với Đế Vương: "Bẩm hoàng thượng, giả sử Tô thị là thê tử của huynh đệ họ hàng nhà thần, nếu thần cưới đệ muội thì chính là không để ý nhân luân không bằng súc sinh, nhưng thần và Phùng Thực không phải huynh đệ họ hàng, thần gọi Tô thị là đệ muội chỉ là xưng hôn tôn trọng. Sau khi Phùng Thực mất, Tô thị tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận giữ đạo hiếu ba năm cho Phùng Thực, sau đó một lòng nuôi dưỡng hai đứa trẻ, nàng đối với thần không ý gì khác, thần đối với Tô thị cũng vô tâm, có người từng tới cửa cầu hôn thần vẫn tác hợp cho Tô thị. Sau đó, Tô thị dọn ra khỏi phủ của thần, bắt đầu chính thức chọn người gặp mặt để tái giá, thần chợt hiểu ra lúc Phùng Thực còn sống, Tô thị ân cần chăm sóc quả thật là một hiền thê, sau khi Phùng Thực mất, một mình Tô thị nuôi dưỡng hai hài tử, có thể nói là lương mẫu, một hiền thê lương mẫu như vậy vì sao thần không cưới? Cho nên sau khi Tô thị đến Kim Lăng, thần mới lập tức nhờ bà mối tới cửa cầu hôn."
Hắn mới vừa nói xong, Ngự sử Lý Tế Trung lập tức chất vấn: "Vũ Anh hầu cũng biết Tô thị là hiền thê của Phùng Thực, Phùng Thực vì cứu ngươi mà chết gửi gắm lúc lâm chung, ban đầu ngươi hứa hẹn với hắn, nhưng bây giờ lại muốn đoạt mất thê tử của huynh đệ chí cốt, ngươi không sợ tương lai sau khi chết gặp nhau dưới âm tào địa phủ, Phùng Thực sẽ tính sổ với ngươi?"
Văn nhân vừa há miệng đã biết ăn nói, lời lẽ cay nghiệt càng hơn nữ nhân chanh chua ngoài đường phố, Hoắc Duy Chương cũng nghe không vô nữa, trừng mắt hỏi ngược lại: "Tô thị còn trẻ tuổi, tái giá là điều hiển nhiên, nếu gả cho ai cũng là gả, vì sao không lấy Tiêu Chấn - một người đã sớm quen thuộc? Tiêu Chấn đã xem nhi nữ Tô thị như ruột thịt, thử hỏi thế gian còn có ai sẽ đối xử với ba mẫu tử Tô thị tốt hơn Vũ Anh hầu? Vũ Anh hầu có thể để cho Tô thị làm Hầu phu nhân đường đường chính chính, có thể để cho nhi nữ Tô thị an hưởng vinh hoa phú quý, Phùng Thực trên trời có linh, thấy thê nhi như vậy cũng vui mừng, chẳng lẽ muốn Tô thị gả cho một người không biết gốc biết ngọn, tương lai ở nhà trượng phu bị bắt nạt, hai đứa trẻ cũng bị người ta bài xích thì Phùng Thực mới cao hứng?"
Lý Tế Trung dám đứng ra đắc tội Tiêu Chấn, chứng tỏ hắn không sợ quyền thế, cứng rắn hung ác, đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Hoắc Duy Chương, Lý Tế Trung cười lạnh nói: "Nếu Vũ Anh hầu có lòng thì sẽ tìm cho Tô thị một vị hôn phu hiền đức coi trọng nàng, đáng tiếc Vũ Anh hầu đã sớm thèm muốn Tô thị xinh đẹp mơ ước thê tử của huynh đệ, ngại vì danh tiếng mới chịu khổ nhiều năm, hiện tại cho rằng không còn ai nhớ tới Phùng Thực nữa nên mới không để ý mặt mũi, công khai cầu hôn."
Nếu như nói những lời trước đó của Lý Tế Trung vẫn khá lịch sự, lúc này hắn trực tiếp mắng Tiêu Chấn không giữ thể diện, Tiêu Chấn có thể nhịn nhưng Hoắc Duy Chương không thể nhịn, lập tức xông tới xách Lý Tế Trung thấp bé lên.
Lý Tế Trung cứng cổ, mắt nhìn chằm chằm Hoắc Duy Chương, điệu bộ như thể "Cho dù ngươi có đánh chết ta thì ta cũng phải mắng Tiêu Chấn".
Hoắc Duy Chương thật đúng là muốn đánh chết hắn, nhưng Văn Võ Bá Quan trong triều đình đều ở đây, rối rít xông lên can ngăn, cứng rắn tách hai người ra.
"Hồ đồ!" Phía dưới náo loạn, rốt cuộc Chính Đức đế cũng nổi giận, lạnh lùng quát.
Các đại thần lập tức cùng nhau quỳ xuống đất, hô to có tội, xin hoàng thượng bớt giận.
Chỉ có Tiêu Chấn vẫn còn đứng.
Chính Đức đế trầm giọng hỏi: "Vũ Anh hầu, ngươi có lời gì muốn nói?"
Tiêu Chấn đứng sừng sững bất khuất, nhìn thẳng Đế Vương nói: "Người khác muốn vấy bẩn thần, thần chỉ có một cái miệng nói không lại bọn họ cũng không rảnh để ý tới, nhưng thần và Tô thị trong sạch có trời đất chứng giám, mặc cho người khác phỉ báng như thế nào, thần không thẹn với lòng."
"Khá lắm không thẹn với lòng!" Chính Đức đế hắng giọng khen lớn, sau đó lời nói xoay chuyển, chất vấn Lý Tế Trung: "Nếu ngươi có một huynh đệ tốt, phu thê người ta đều trẻ hơn ngươi, ngươi đến phủ của hắn làm khách thì sẽ xưng hô như thế nào với thê tử của hắn?"
Lý Tế Trung nhíu nhíu mày, nói: "Hiền đệ muội."
Chính Đức đế tiếp tục hỏi: "Vậy hiền đệ muội sao có thể đánh đồng với thê tử huynh đệ cùng dòng họ?"
Lý Tế Trung hiểu ý của Chính Đức đế, ngửa đầu nói: "Không thể đánh đồng, nhưng Vũ Anh hầu đã từng cam kết với Phùng Thực. . . . . ."
Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Chính Đức đế cắt đứt: "Vũ Anh hầu cam kết những gì trẫm rõ ràng hơn người, hắn cam kết sẽ thay Phùng Thực chăm sóc mẫu tử Tô thị, chẳng lẽ hắn cưới Tô thị, cho mẫu tử Tô thị được hưởng vinh hoa phú quý, không tính là chăm sóc? Chẳng lẽ Phùng Thực trên trời có linh, thấy thê nhi ăn ngon sống tốt, hắn sẽ oán hận Vũ Anh hầu đối với thê nhi hắn quá tốt hay sao?"
Lý Tế Trung toát một trận mồ hôi trán, đôi tay chống đất hơi run rẩy, cuối cùng giãy giụa nói: "Nhưng, thê tử huynh đệ không thể lừa gạt. . . . . ."
Chính Đức Đế tức cười, nhìn chằm chằm Lý Tế Trung hỏi: "Xem ra Lý khanh vẫn cho rằng sau khi Phùng Thực mất, Tiêu Chấn để Tô thị làm Cáo Mệnh Hầu phu nhân, cho con cái Phùng Thực hưởng vinh hoa là vì lừa gạt? Triều đình lập ra bàn Ngự Sử là để cho các Ngự sử giám sát triều đình, chư hầu quan lại, nếu có ai thất trách bại đức, phạm pháp loạn kỷ cương thì lập tức tố giác cho trẫm, ngươi thân là Ngự sử nhưng ngay cả quan tâm chăm sóc là gì vong ân phụ nghĩa là gì cũng không phân biệt được, bảo trẫm sao có thể yên tâm giao trách nhiệm nặng nề giám sát bá quan cho ngươi?"
Nói xong, Chính Đức đế đương triều bãi nhiệm chức Ngự Sử của Lý Tế Trung, để cho hắn về nhà suy nghĩ lại.
Lý Tế Trung ảo não bị đuổi ra khỏi cung điện, những Ngự sử khác nhìn lẫn nhau, đều cúi đầu xuống không tiếp tục lên tiếng.
Vẻ mặt Chính Đức đế nghiêm túc liếc nhìn Văn Võ Bá Quan một vòng, không vui nói: "Đưa mắt nhìn cả Đại Chu, ngoài có Hung Nô(*), giặc Oa(**) tà tâm không chết, nhiều lần xâm phạm biên giới quấy nhiễu người dân, bên trong có tham quan ô lại dối trên gạt dưới ức hiếp dân chúng, trẫm còn phải cai trị quản lý thiên hạ, không có thời gian rảnh rỗi quan tâm các ngươi ai cưới người nào ai ghỉ ngơi, về sau bớt lấy mấy chuyện vụn vặt như thế này tới làm phiền trẫm, ai có suy nghĩ này thì hãy hiến cho trẫm mấy phương pháp trị quốc đi!"
(*): dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán
(**): bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI
Mặt rồng giận dữ, chúng thần bao gồm Tiêu Chấn cũng quỳ trên mặt đất, đồng thời hô: "Bọn thần biết tội!"
"Tan triều!"
Chính Đức đế lạnh giọng chấm dứt cuộc náo kịch này.
.
Buổi chiều hết bận chính sự, Chính Đức đế xoa xoa cái trán, nhớ tới chuyện của Tiêu Chấn, hắn nhíu nhíu mày đến Phượng Nghi cung của hoàng hậu.
Hoàng hậu ra nghênh tiếp, thấy Đế Vương khẽ nhíu mày như có chuyện phiền lòng, không khỏi ân cần hỏi: "Hoàng thượng lại nhức đầu?"
Chính Đức Đế vẫn luôn có một chứng bệnh, lúc gặp phải vấn đề khó khăn sẽ bị nhức đầu, vấn đề càng khó giải quyết đầu càng đau như muốn nứt ra, lúc tuổi còn trẻ số lần phát tác còn ít, nhưng hai năm qua dần dần nghiêm trọng, bình thường chỉ đau một chút rồi thôi, chỉ có khi uy hiếp đến sự sống còn của giang sơn xã tắc, Chính Đức đế mới có thể chịu đựng đau đớn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng ra.
Chính Đức đế lắc đầu một cái, cười trấn an nói: "Chẳng qua là hơi mệt, nàng xoa bóp giúp trẫm đi."
Hoàng hậu yên tâm, đỡ Chính Đức đế lên giường, sau đó để Chính Đức đế nằm trên đùi nàng sau đó dịu dàng vân vê cái trán.
Chính Đức đế thở ra một hơi thật dài, sau một ngày vất vả hắn thật sự mệt mỏi, ai nói Hoàng đế là dễ làm?
Nằm một lát, Chính Đức đế mở mắt buồn cười nói: "Hôm nay có một bản tấu tố cáo Vũ Anh hầu, lý do nàng tuyệt đối không ngờ."
Mặt Hoàng hậu lộ vẻ nghi ngờ: "Vũ Anh hầu phạm tội ạ?"
Chính Đức đế đơn giản giải thích một phen.
Hoàng hậu kinh ngạc, ngẩn ra một hồi mới nhớ tới tiếp tục xoa bóp trán cho Chính Đức đế.
Chính Đức đế thở dài nói: "Vũ Anh hầu là tướng tài hiếm có, sao trẫm có thể vì chút chuyện nhỏ này mà phạt hắn? Chỉ có điều, tuy trẫm miễn chức Lý ngự sử nhưng hành động lần này của Vũ Anh hầu quả thật thiếu sót, trên đời này có ngàn vạn cô nương tốt, hắn muốn cưới thê tử trẫm lập tức có thể cưới cho hắn, cần gì phải dây dưa với Tô thị, khiến người ta trêu chọc nói chuyện linh tinh."
Hoàng hậu không lên tiếng, chỉ yên lặng hầu hạ trượng phu.
Chính Đức đế tìm đến nàng oán trách, chính là hi vọng được đáp lại, thấy ánh mắt hoàng hậu mềm mại nhìn hắn như một đứa trẻ, Chính Đức Đế khó hiểu, cầm tay nàng nói: "Nàng không nghĩ như vậy?"
Hoàng hậu gật đầu, trước ánh mắt khó hiểu của Chính Đức, nàng nhẹ giọng hỏi: "Như hoàng thượng đã nói, trên đời này nữ nhân nhiều vô số, nhưng vào lúc Vũ Anh hầu bị người ta vu cáo cách chức quan tịch thu gia tài thì ai là người cùng hắn ngồi trên một chiếc xe lừa, mạo hiểm chạy từ Chương thành tới Phượng Dương trong gió tuyết? Khi Vũ Anh hầu dốc sức vác gạo, là ai chăm sóc một ngày ba bữa cho hắn? Khi Vũ Anh hầu được hoàng thượng trọng dụng, là ai hết lời khuyên hắn không trả tì nữ mà hoàng thượng an bài? Khi Vũ Anh hầu theo hoàng thượng xuất chinh, tiền đồ chưa biết thì ai là người ở nhà lo lắng trùng trùng cho hắn?"
Nhìn mắt hoàng hậu dịu dàng như nước, Chính Đức đế đột nhiên nói không ra lời.
Hoàng hậu tiếp tục động tác trên tay, sâu xa nói: "Trên đời có hàng vạn cô nương tốt, nhưng người đồng cam cộng khổ với Vũ Anh chỉ có Tô thị. Tính tình của Vũ Anh hầu như thế nào hoàng thượng biết rõ hơn thiếp, thiếp đoán có lẽ Vũ Anh đã động lòng với Tô thị từ trước nhưng hắn nghĩ đến Phùng Thực nên ở Phượng Dương lâu như vậy không chịu tiến thêm một bước, cho đến khi tới Kim Lăng, nhìn thấy Thẩm đại nhân thì tên đầu gỗ đó mới luống cuống, lúc này mới vội vã đi cầu hôn."
Hoàng hậu cười khe khẽ làm như chính mắt nhìn thấy vậy, nụ cười của nữ nhân ngoài bốn mươi lại toát ra mấy phần xinh đẹp của tiểu cô nương mới có.
Tim Chính Đức đế đập thình thịch, ngồi dậy ôm hoàng hậu vào trong ngực, bội phục nói: "Vậy thì nàng hiểu, suýt nữa trẫm đã hiểu lầm Vũ Anh hầu."
Hoàng hậu dựa vào bả vai hắn, nói thật nhỏ: "Đó là nhờ đôi mắt tinh tường biết nhìn ngọc cả hoàng thượng, chọn A Triệt làm thư đồng cho Phưởng Nhi, thiếp vừa nhìn đứa bé A Triệt cũng biết Tô thị và Tiêu Chấn nhất định là người đứng đắn.
Trong đầu hiện ra dáng vẻ như ông cụ non của A Triệt, Chính Đức đế cười, ánh mắt nhìn người của hắn chưa bao giờ kém.
Trọng Hoa cung, Chu Nguyên Phưởng cũng đang tán gẫu chuyện này với A Triệt: "Vũ Anh hầu muốn kết hôn với nương ngươi, ngươi không thấy tức giận?"
A Triệt khó hiểu hỏi: "Vì sao tức giận?"
Chu Nguyên Phưởng hừ hừ: "Vũ Anh hầu với phụ thân ngươi gọi nhau là huynh đệ, nhưng bây giờ. . . . . ."
A Triệt nghe vậy, nghiêm mặt nói: "Lời này của điện hạ sai rồi, Hầu Gia quang minh lỗi lạc trọng tình trọng nghĩa, nếu ngài ấy vì sắc quên bạn, ngay khi còn ở Phượng Dương đã cưới nương ta rồi, chính bởi vì Hầu Gia nhớ tới tình nghĩa giữa ngài ấy với cha ta, mới có thể ngầm cho phép mẹ ta dẫn A Mãn tái giá. Hiện tại hắn đi cầu hôn, nhưng thật ra là vì làm chỗ dựa cho ta, để tránh ta không chịu nhận tổ quy tông bị người ta lên án bất hiếu."
Lúc này Chu Nguyên Phưởng mới nhớ lại thân thế của A Triệt, đúng vậy nếu như A Triệt không có phụ thân, Thẩm Phục muốn nhận lại hắn, A Triệt làm sao từ chối? Tùy tiện đồng ý thì quá oan uổng, tại sao dễ dàng cho Thẩm Phục như vậy được? Nhưng nếu không đồng ý, bang Ngự sử triều đình nhất định lại có chuyện để nói, mang ra một đống đạo lý phụ từ tử hiếu thúc ép A Triệt.
"Nhìn như vậy, Vũ Anh hầu còn rất tốt." Chu Nguyên Phưởng như có điều suy nghĩ nói.
Tam hoàng tử chín tuổi, cuối cùng cũng có chút ấn tượng tốt với Tiêu Chấn – người thường bị nhị hoàng tử kéo đi luyện tập võ nghệ.
Vậy mà Thục phi - thân nương của nhị hoàng tử cũng chính là trắc phi Trần thị lúc trước ở Liêu Vương phủ lại bởi vì chuyện Tiêu Chấn và Tô thị kết thân mà có bất mãn trong lòng.
Đêm nay Chính Đức đế tới cung nàng ta, sau một hồi triền miên, Thục phi tán gẫu giống như nhắc tới Tiêu Chấn, không đồng ý mà nói: "Phùng Triệt là thư đồng bên cạnh Tam điện hạ, Vũ Anh hầu thân là nghĩa phụ của hắn, Tô thị thân là nương của hắn, phải cẩn thận làm gương cho hắn, hôm nay ầm ĩ dư luận xôn xao, người người chế giễu khiến Phùng Triệt thành trò cười."
Một trò cười cũng không thích hợp làm thư đồng bên cạnh hoàng tử nữa.
Thục phi sẽ không nói lời này ra khỏi miệng nhưng nàng ta sử dụng ánh mắt truyền lại cho Đế Vương sủng ái nàng ta.
Chính Đức đế lại phát ra một tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm gương mặt vẫn còn sót lại vệt hồng hỏi: "Ngươi nói là Vũ Anh hầu đức hạnh bị hư hỏng, trẫm không nên dùng hắn nữa?"
Thục phi đã sớm bị thần sắc chợt lạnh lùng của hắn dọa sợ, cuống không kịp bò xuống giường, quỳ trên đất xin tội nói: "Nô tì không dám, nô tì chỉ. . . . . ."
Chỉ muốn trục xuất A Triệt ra khỏi cung, cắt đứt quan hệ của A Triệt và Tam hoàng tử, cũng cắt đứt luôn mối quan hệ của Tiêu Chấn và Tam hoàng tử.
Ngay cả đế vị mà Chính Đức đế cũng đoạt được, há có thể không hiểu một phi tử đang suy nghĩ gì?
Hắn sủng ái nữ nhân này, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, càng không cho phép một phi tử tự cho là thông minh lấy hắn làm vũ khí.
Đêm đó Chính Đức đế rời khỏi cung Thục phi, chỉ qua một đêm tin tức này đã truyền khắp hậu cung.
Sau khi Hoàng hậu biết được cũng không dám xem thường.
Chính Đức đế không thích nhất là người khác không vâng lời hắn, nếu hắn ngầm cho phép hôn sự của Tiêu Chấn vẫn chưa đủ để chận miệng những người khác lại, vậy thì vào ngày mười sáu tháng mười một, Tiêu Chấn chính thức hạ sính lễ với Tô Cẩm, trước đó một ngày Chính Đức đế ban cho Tiêu Chấn hai thùng vàng bạc châu báu, tơ lụa, tỏ vẻ hắn ủng hộ hôn sự này. Trên thánh chỉ ban thưởng sáng chói có nói, Tiêu Chấn khí khái thẳng thắn trọng tình trọng nghĩa, Tô thị hiền lương thục đức dạy con có phép, hai người thành thân là do ông trời tác hợp!
Thánh chỉ hạ xuống, hoàng hậu cười, Tô Cẩm cũng cười, chỉ chờ xuất giá là được.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chấn cầu hôn Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng đồng ý.
Ánh mắt đảo qua Ngự sử Lý Tế Trung tố giác Tiêu Chấn, Chính Đức đế nhìn về phía Tiêu Chấn.
Mặt Tiêu Chấn không chút thay đổi, rủ lông mi đứng sau lưng Hoắc Duy Chương, ngược lại Hoắc Duy Chương hung hắng nhìn chằm chằm Lý Tế Trung, giống như người Lý Tế Trung tố cáo chính là hắn. Chính Đức đế nhìn lại Thẩm Phục, Thẩm Phục cũng rủ tầm mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng, cho dù Thẩm Phục phản đối thì Chính Đức đế cũng không có lý do trách phạt Tiêu Chấn.
"Vũ Anh hầu, chuyện này ngươi nói sao?" Chính Đức đế nhàn nhạt hỏi, giống như cũng không phải rất để ý.
Tiêu Chấn bước ra khỏi hàng, nam nhân uy vũ chiều cao gần chín thước, ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp tay nói với Đế Vương: "Bẩm hoàng thượng, giả sử Tô thị là thê tử của huynh đệ họ hàng nhà thần, nếu thần cưới đệ muội thì chính là không để ý nhân luân không bằng súc sinh, nhưng thần và Phùng Thực không phải huynh đệ họ hàng, thần gọi Tô thị là đệ muội chỉ là xưng hôn tôn trọng. Sau khi Phùng Thực mất, Tô thị tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận giữ đạo hiếu ba năm cho Phùng Thực, sau đó một lòng nuôi dưỡng hai đứa trẻ, nàng đối với thần không ý gì khác, thần đối với Tô thị cũng vô tâm, có người từng tới cửa cầu hôn thần vẫn tác hợp cho Tô thị. Sau đó, Tô thị dọn ra khỏi phủ của thần, bắt đầu chính thức chọn người gặp mặt để tái giá, thần chợt hiểu ra lúc Phùng Thực còn sống, Tô thị ân cần chăm sóc quả thật là một hiền thê, sau khi Phùng Thực mất, một mình Tô thị nuôi dưỡng hai hài tử, có thể nói là lương mẫu, một hiền thê lương mẫu như vậy vì sao thần không cưới? Cho nên sau khi Tô thị đến Kim Lăng, thần mới lập tức nhờ bà mối tới cửa cầu hôn."
Hắn mới vừa nói xong, Ngự sử Lý Tế Trung lập tức chất vấn: "Vũ Anh hầu cũng biết Tô thị là hiền thê của Phùng Thực, Phùng Thực vì cứu ngươi mà chết gửi gắm lúc lâm chung, ban đầu ngươi hứa hẹn với hắn, nhưng bây giờ lại muốn đoạt mất thê tử của huynh đệ chí cốt, ngươi không sợ tương lai sau khi chết gặp nhau dưới âm tào địa phủ, Phùng Thực sẽ tính sổ với ngươi?"
Văn nhân vừa há miệng đã biết ăn nói, lời lẽ cay nghiệt càng hơn nữ nhân chanh chua ngoài đường phố, Hoắc Duy Chương cũng nghe không vô nữa, trừng mắt hỏi ngược lại: "Tô thị còn trẻ tuổi, tái giá là điều hiển nhiên, nếu gả cho ai cũng là gả, vì sao không lấy Tiêu Chấn - một người đã sớm quen thuộc? Tiêu Chấn đã xem nhi nữ Tô thị như ruột thịt, thử hỏi thế gian còn có ai sẽ đối xử với ba mẫu tử Tô thị tốt hơn Vũ Anh hầu? Vũ Anh hầu có thể để cho Tô thị làm Hầu phu nhân đường đường chính chính, có thể để cho nhi nữ Tô thị an hưởng vinh hoa phú quý, Phùng Thực trên trời có linh, thấy thê nhi như vậy cũng vui mừng, chẳng lẽ muốn Tô thị gả cho một người không biết gốc biết ngọn, tương lai ở nhà trượng phu bị bắt nạt, hai đứa trẻ cũng bị người ta bài xích thì Phùng Thực mới cao hứng?"
Lý Tế Trung dám đứng ra đắc tội Tiêu Chấn, chứng tỏ hắn không sợ quyền thế, cứng rắn hung ác, đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Hoắc Duy Chương, Lý Tế Trung cười lạnh nói: "Nếu Vũ Anh hầu có lòng thì sẽ tìm cho Tô thị một vị hôn phu hiền đức coi trọng nàng, đáng tiếc Vũ Anh hầu đã sớm thèm muốn Tô thị xinh đẹp mơ ước thê tử của huynh đệ, ngại vì danh tiếng mới chịu khổ nhiều năm, hiện tại cho rằng không còn ai nhớ tới Phùng Thực nữa nên mới không để ý mặt mũi, công khai cầu hôn."
Nếu như nói những lời trước đó của Lý Tế Trung vẫn khá lịch sự, lúc này hắn trực tiếp mắng Tiêu Chấn không giữ thể diện, Tiêu Chấn có thể nhịn nhưng Hoắc Duy Chương không thể nhịn, lập tức xông tới xách Lý Tế Trung thấp bé lên.
Lý Tế Trung cứng cổ, mắt nhìn chằm chằm Hoắc Duy Chương, điệu bộ như thể "Cho dù ngươi có đánh chết ta thì ta cũng phải mắng Tiêu Chấn".
Hoắc Duy Chương thật đúng là muốn đánh chết hắn, nhưng Văn Võ Bá Quan trong triều đình đều ở đây, rối rít xông lên can ngăn, cứng rắn tách hai người ra.
"Hồ đồ!" Phía dưới náo loạn, rốt cuộc Chính Đức đế cũng nổi giận, lạnh lùng quát.
Các đại thần lập tức cùng nhau quỳ xuống đất, hô to có tội, xin hoàng thượng bớt giận.
Chỉ có Tiêu Chấn vẫn còn đứng.
Chính Đức đế trầm giọng hỏi: "Vũ Anh hầu, ngươi có lời gì muốn nói?"
Tiêu Chấn đứng sừng sững bất khuất, nhìn thẳng Đế Vương nói: "Người khác muốn vấy bẩn thần, thần chỉ có một cái miệng nói không lại bọn họ cũng không rảnh để ý tới, nhưng thần và Tô thị trong sạch có trời đất chứng giám, mặc cho người khác phỉ báng như thế nào, thần không thẹn với lòng."
"Khá lắm không thẹn với lòng!" Chính Đức đế hắng giọng khen lớn, sau đó lời nói xoay chuyển, chất vấn Lý Tế Trung: "Nếu ngươi có một huynh đệ tốt, phu thê người ta đều trẻ hơn ngươi, ngươi đến phủ của hắn làm khách thì sẽ xưng hô như thế nào với thê tử của hắn?"
Lý Tế Trung nhíu nhíu mày, nói: "Hiền đệ muội."
Chính Đức đế tiếp tục hỏi: "Vậy hiền đệ muội sao có thể đánh đồng với thê tử huynh đệ cùng dòng họ?"
Lý Tế Trung hiểu ý của Chính Đức đế, ngửa đầu nói: "Không thể đánh đồng, nhưng Vũ Anh hầu đã từng cam kết với Phùng Thực. . . . . ."
Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Chính Đức đế cắt đứt: "Vũ Anh hầu cam kết những gì trẫm rõ ràng hơn người, hắn cam kết sẽ thay Phùng Thực chăm sóc mẫu tử Tô thị, chẳng lẽ hắn cưới Tô thị, cho mẫu tử Tô thị được hưởng vinh hoa phú quý, không tính là chăm sóc? Chẳng lẽ Phùng Thực trên trời có linh, thấy thê nhi ăn ngon sống tốt, hắn sẽ oán hận Vũ Anh hầu đối với thê nhi hắn quá tốt hay sao?"
Lý Tế Trung toát một trận mồ hôi trán, đôi tay chống đất hơi run rẩy, cuối cùng giãy giụa nói: "Nhưng, thê tử huynh đệ không thể lừa gạt. . . . . ."
Chính Đức Đế tức cười, nhìn chằm chằm Lý Tế Trung hỏi: "Xem ra Lý khanh vẫn cho rằng sau khi Phùng Thực mất, Tiêu Chấn để Tô thị làm Cáo Mệnh Hầu phu nhân, cho con cái Phùng Thực hưởng vinh hoa là vì lừa gạt? Triều đình lập ra bàn Ngự Sử là để cho các Ngự sử giám sát triều đình, chư hầu quan lại, nếu có ai thất trách bại đức, phạm pháp loạn kỷ cương thì lập tức tố giác cho trẫm, ngươi thân là Ngự sử nhưng ngay cả quan tâm chăm sóc là gì vong ân phụ nghĩa là gì cũng không phân biệt được, bảo trẫm sao có thể yên tâm giao trách nhiệm nặng nề giám sát bá quan cho ngươi?"
Nói xong, Chính Đức đế đương triều bãi nhiệm chức Ngự Sử của Lý Tế Trung, để cho hắn về nhà suy nghĩ lại.
Lý Tế Trung ảo não bị đuổi ra khỏi cung điện, những Ngự sử khác nhìn lẫn nhau, đều cúi đầu xuống không tiếp tục lên tiếng.
Vẻ mặt Chính Đức đế nghiêm túc liếc nhìn Văn Võ Bá Quan một vòng, không vui nói: "Đưa mắt nhìn cả Đại Chu, ngoài có Hung Nô(*), giặc Oa(**) tà tâm không chết, nhiều lần xâm phạm biên giới quấy nhiễu người dân, bên trong có tham quan ô lại dối trên gạt dưới ức hiếp dân chúng, trẫm còn phải cai trị quản lý thiên hạ, không có thời gian rảnh rỗi quan tâm các ngươi ai cưới người nào ai ghỉ ngơi, về sau bớt lấy mấy chuyện vụn vặt như thế này tới làm phiền trẫm, ai có suy nghĩ này thì hãy hiến cho trẫm mấy phương pháp trị quốc đi!"
(*): dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán
(**): bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI
Mặt rồng giận dữ, chúng thần bao gồm Tiêu Chấn cũng quỳ trên mặt đất, đồng thời hô: "Bọn thần biết tội!"
"Tan triều!"
Chính Đức đế lạnh giọng chấm dứt cuộc náo kịch này.
.
Buổi chiều hết bận chính sự, Chính Đức đế xoa xoa cái trán, nhớ tới chuyện của Tiêu Chấn, hắn nhíu nhíu mày đến Phượng Nghi cung của hoàng hậu.
Hoàng hậu ra nghênh tiếp, thấy Đế Vương khẽ nhíu mày như có chuyện phiền lòng, không khỏi ân cần hỏi: "Hoàng thượng lại nhức đầu?"
Chính Đức Đế vẫn luôn có một chứng bệnh, lúc gặp phải vấn đề khó khăn sẽ bị nhức đầu, vấn đề càng khó giải quyết đầu càng đau như muốn nứt ra, lúc tuổi còn trẻ số lần phát tác còn ít, nhưng hai năm qua dần dần nghiêm trọng, bình thường chỉ đau một chút rồi thôi, chỉ có khi uy hiếp đến sự sống còn của giang sơn xã tắc, Chính Đức đế mới có thể chịu đựng đau đớn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng ra.
Chính Đức đế lắc đầu một cái, cười trấn an nói: "Chẳng qua là hơi mệt, nàng xoa bóp giúp trẫm đi."
Hoàng hậu yên tâm, đỡ Chính Đức đế lên giường, sau đó để Chính Đức đế nằm trên đùi nàng sau đó dịu dàng vân vê cái trán.
Chính Đức đế thở ra một hơi thật dài, sau một ngày vất vả hắn thật sự mệt mỏi, ai nói Hoàng đế là dễ làm?
Nằm một lát, Chính Đức đế mở mắt buồn cười nói: "Hôm nay có một bản tấu tố cáo Vũ Anh hầu, lý do nàng tuyệt đối không ngờ."
Mặt Hoàng hậu lộ vẻ nghi ngờ: "Vũ Anh hầu phạm tội ạ?"
Chính Đức đế đơn giản giải thích một phen.
Hoàng hậu kinh ngạc, ngẩn ra một hồi mới nhớ tới tiếp tục xoa bóp trán cho Chính Đức đế.
Chính Đức đế thở dài nói: "Vũ Anh hầu là tướng tài hiếm có, sao trẫm có thể vì chút chuyện nhỏ này mà phạt hắn? Chỉ có điều, tuy trẫm miễn chức Lý ngự sử nhưng hành động lần này của Vũ Anh hầu quả thật thiếu sót, trên đời này có ngàn vạn cô nương tốt, hắn muốn cưới thê tử trẫm lập tức có thể cưới cho hắn, cần gì phải dây dưa với Tô thị, khiến người ta trêu chọc nói chuyện linh tinh."
Hoàng hậu không lên tiếng, chỉ yên lặng hầu hạ trượng phu.
Chính Đức đế tìm đến nàng oán trách, chính là hi vọng được đáp lại, thấy ánh mắt hoàng hậu mềm mại nhìn hắn như một đứa trẻ, Chính Đức Đế khó hiểu, cầm tay nàng nói: "Nàng không nghĩ như vậy?"
Hoàng hậu gật đầu, trước ánh mắt khó hiểu của Chính Đức, nàng nhẹ giọng hỏi: "Như hoàng thượng đã nói, trên đời này nữ nhân nhiều vô số, nhưng vào lúc Vũ Anh hầu bị người ta vu cáo cách chức quan tịch thu gia tài thì ai là người cùng hắn ngồi trên một chiếc xe lừa, mạo hiểm chạy từ Chương thành tới Phượng Dương trong gió tuyết? Khi Vũ Anh hầu dốc sức vác gạo, là ai chăm sóc một ngày ba bữa cho hắn? Khi Vũ Anh hầu được hoàng thượng trọng dụng, là ai hết lời khuyên hắn không trả tì nữ mà hoàng thượng an bài? Khi Vũ Anh hầu theo hoàng thượng xuất chinh, tiền đồ chưa biết thì ai là người ở nhà lo lắng trùng trùng cho hắn?"
Nhìn mắt hoàng hậu dịu dàng như nước, Chính Đức đế đột nhiên nói không ra lời.
Hoàng hậu tiếp tục động tác trên tay, sâu xa nói: "Trên đời có hàng vạn cô nương tốt, nhưng người đồng cam cộng khổ với Vũ Anh chỉ có Tô thị. Tính tình của Vũ Anh hầu như thế nào hoàng thượng biết rõ hơn thiếp, thiếp đoán có lẽ Vũ Anh đã động lòng với Tô thị từ trước nhưng hắn nghĩ đến Phùng Thực nên ở Phượng Dương lâu như vậy không chịu tiến thêm một bước, cho đến khi tới Kim Lăng, nhìn thấy Thẩm đại nhân thì tên đầu gỗ đó mới luống cuống, lúc này mới vội vã đi cầu hôn."
Hoàng hậu cười khe khẽ làm như chính mắt nhìn thấy vậy, nụ cười của nữ nhân ngoài bốn mươi lại toát ra mấy phần xinh đẹp của tiểu cô nương mới có.
Tim Chính Đức đế đập thình thịch, ngồi dậy ôm hoàng hậu vào trong ngực, bội phục nói: "Vậy thì nàng hiểu, suýt nữa trẫm đã hiểu lầm Vũ Anh hầu."
Hoàng hậu dựa vào bả vai hắn, nói thật nhỏ: "Đó là nhờ đôi mắt tinh tường biết nhìn ngọc cả hoàng thượng, chọn A Triệt làm thư đồng cho Phưởng Nhi, thiếp vừa nhìn đứa bé A Triệt cũng biết Tô thị và Tiêu Chấn nhất định là người đứng đắn.
Trong đầu hiện ra dáng vẻ như ông cụ non của A Triệt, Chính Đức đế cười, ánh mắt nhìn người của hắn chưa bao giờ kém.
Trọng Hoa cung, Chu Nguyên Phưởng cũng đang tán gẫu chuyện này với A Triệt: "Vũ Anh hầu muốn kết hôn với nương ngươi, ngươi không thấy tức giận?"
A Triệt khó hiểu hỏi: "Vì sao tức giận?"
Chu Nguyên Phưởng hừ hừ: "Vũ Anh hầu với phụ thân ngươi gọi nhau là huynh đệ, nhưng bây giờ. . . . . ."
A Triệt nghe vậy, nghiêm mặt nói: "Lời này của điện hạ sai rồi, Hầu Gia quang minh lỗi lạc trọng tình trọng nghĩa, nếu ngài ấy vì sắc quên bạn, ngay khi còn ở Phượng Dương đã cưới nương ta rồi, chính bởi vì Hầu Gia nhớ tới tình nghĩa giữa ngài ấy với cha ta, mới có thể ngầm cho phép mẹ ta dẫn A Mãn tái giá. Hiện tại hắn đi cầu hôn, nhưng thật ra là vì làm chỗ dựa cho ta, để tránh ta không chịu nhận tổ quy tông bị người ta lên án bất hiếu."
Lúc này Chu Nguyên Phưởng mới nhớ lại thân thế của A Triệt, đúng vậy nếu như A Triệt không có phụ thân, Thẩm Phục muốn nhận lại hắn, A Triệt làm sao từ chối? Tùy tiện đồng ý thì quá oan uổng, tại sao dễ dàng cho Thẩm Phục như vậy được? Nhưng nếu không đồng ý, bang Ngự sử triều đình nhất định lại có chuyện để nói, mang ra một đống đạo lý phụ từ tử hiếu thúc ép A Triệt.
"Nhìn như vậy, Vũ Anh hầu còn rất tốt." Chu Nguyên Phưởng như có điều suy nghĩ nói.
Tam hoàng tử chín tuổi, cuối cùng cũng có chút ấn tượng tốt với Tiêu Chấn – người thường bị nhị hoàng tử kéo đi luyện tập võ nghệ.
Vậy mà Thục phi - thân nương của nhị hoàng tử cũng chính là trắc phi Trần thị lúc trước ở Liêu Vương phủ lại bởi vì chuyện Tiêu Chấn và Tô thị kết thân mà có bất mãn trong lòng.
Đêm nay Chính Đức đế tới cung nàng ta, sau một hồi triền miên, Thục phi tán gẫu giống như nhắc tới Tiêu Chấn, không đồng ý mà nói: "Phùng Triệt là thư đồng bên cạnh Tam điện hạ, Vũ Anh hầu thân là nghĩa phụ của hắn, Tô thị thân là nương của hắn, phải cẩn thận làm gương cho hắn, hôm nay ầm ĩ dư luận xôn xao, người người chế giễu khiến Phùng Triệt thành trò cười."
Một trò cười cũng không thích hợp làm thư đồng bên cạnh hoàng tử nữa.
Thục phi sẽ không nói lời này ra khỏi miệng nhưng nàng ta sử dụng ánh mắt truyền lại cho Đế Vương sủng ái nàng ta.
Chính Đức đế lại phát ra một tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm gương mặt vẫn còn sót lại vệt hồng hỏi: "Ngươi nói là Vũ Anh hầu đức hạnh bị hư hỏng, trẫm không nên dùng hắn nữa?"
Thục phi đã sớm bị thần sắc chợt lạnh lùng của hắn dọa sợ, cuống không kịp bò xuống giường, quỳ trên đất xin tội nói: "Nô tì không dám, nô tì chỉ. . . . . ."
Chỉ muốn trục xuất A Triệt ra khỏi cung, cắt đứt quan hệ của A Triệt và Tam hoàng tử, cũng cắt đứt luôn mối quan hệ của Tiêu Chấn và Tam hoàng tử.
Ngay cả đế vị mà Chính Đức đế cũng đoạt được, há có thể không hiểu một phi tử đang suy nghĩ gì?
Hắn sủng ái nữ nhân này, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, càng không cho phép một phi tử tự cho là thông minh lấy hắn làm vũ khí.
Đêm đó Chính Đức đế rời khỏi cung Thục phi, chỉ qua một đêm tin tức này đã truyền khắp hậu cung.
Sau khi Hoàng hậu biết được cũng không dám xem thường.
Chính Đức đế không thích nhất là người khác không vâng lời hắn, nếu hắn ngầm cho phép hôn sự của Tiêu Chấn vẫn chưa đủ để chận miệng những người khác lại, vậy thì vào ngày mười sáu tháng mười một, Tiêu Chấn chính thức hạ sính lễ với Tô Cẩm, trước đó một ngày Chính Đức đế ban cho Tiêu Chấn hai thùng vàng bạc châu báu, tơ lụa, tỏ vẻ hắn ủng hộ hôn sự này. Trên thánh chỉ ban thưởng sáng chói có nói, Tiêu Chấn khí khái thẳng thắn trọng tình trọng nghĩa, Tô thị hiền lương thục đức dạy con có phép, hai người thành thân là do ông trời tác hợp!
Thánh chỉ hạ xuống, hoàng hậu cười, Tô Cẩm cũng cười, chỉ chờ xuất giá là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.