Chương 7
Tiếu Giai Nhân
19/09/2018
Lúc A Qúy bị đánh thì lão Hán ở gần đó nghe được động tĩnh, mặc thêm
quần áo chạy ra ngoài thì mấy tên ác nhân đã bỏ chạy, trên đường chỉ còn lại một chiếc xe lừa, trên xe có một bóng người đang co ro.
Lão Hán vội vàng chạy tới kiểm tra, thấy lão Hán chạy tới, A Qúy chỉ kịp nói “Tiêu đại nhân” rồi ngất đi.
Bình thường lão Hán vẫn thường tán gẫu với người khác, có nghe nói qua trong nhà Thiên Hộ Tiêu đại nhân ở Nam Thành mới đến một vị tiểu nương tử bán bánh bao, nhìn bánh bao rơi vãi đầy trên mặt đất, trong lòng lão Hán hiểu rõ rồi nặng nề thở dài, sau đó bảo thê tử nhà mình nhanh chóng nhặt hết bánh bao lên, hắn cố gắng đưa A Qúy lên xe lừa, cuối cùng hai phu thê cùng nhau đánh xe lừa đến Thiên Hộ phủ.
Tô Cẩm vừa tiễn A Qúy đi, mới vừa vào phòng nằm xuống không lâu thì nghe bên ngoài thị vệ nói A Qúy bị người khác đánh, hai phu thê vụt nhảy lên, động tác của Tô Cẩm nhanh hơn, trong khi Phùng Thực vẫn còn đang buộc đai lưng thì nàng đã vội vàng xông ra ngoài không kịp sửa sang lại tóc tai.
Tiêu Chấn đẩy cửa ra, mượn đèn trong tay thị vệ, vừa nhìn thấy quần áo Tô Cẩm xốc xếch chạy ra sương phòng phía Đông thì cũng vừa cột nút áo vừa cùng chạy nhanh ra ngoài.
Một phụ nhân lại có hành động như vậy đương nhiên là không thành thể thống gì, nhưng A Qúy gặp chuyện không may, nàng lo lắng nóng nảy cũng là chuyện thường tình không thể trách được.
Sau đó Phùng Thực vọt ra, Tiêu Chấn và hắn là đồng đạo, hai nam nhân vừa ra tới tiền viện bất ngờ nghe thét thê lương “A Qúy”, và sau đó tiếng khóc rống của nữ nhân.
A Qúy là cô nhi, cha mẹ Tô Cẩm mất sớm, những người thân khác coi nàng như nha hoàn để sai bảo, vì vậy tình cảnh của nàng không khác gì những cô nhi khác. Khi Tô Cẩm 10 tuổi gặp A Qúy mới 7 tuổi, khi đó A Qúy bẩn thỉu như một đứa ăn xin đứng trước cửa hàng bánh bao, dùng đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh tuyệt vọng nhìn nàng khiến nàng động lòng.
Từ đó, Tô Cẩm thường len lén đưa bánh bao cho A Qúy ăn, A Qúy muốn báo đáp nàng, có khi hái một bông hoa dại xinh đẹp tặng cho Tô Cẩm, khi thì vụng trộm gây chuyện phá hoại đại bá phụ đại bá mẫu của Tô Cẩm khi họ khi dễ nàng, vì Tô Cẩm hả giận. Qua nhiều năm như thế, Tô Cẩm và A Qúy còn thân thiết hơn cả chị em ruột, luôn luôn chiếu ứng giúp đỡ lẫn nhau.
Giờ phút này thấy A Qúy nằm im lặng bất động trên xe lừa, sống chết không rõ, làm sao Tô Cẩm có thể không sợ hãi được?
“A Qúy, A Qúy… tỉnh lại đi…” Một tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của A Qúy, một tay nhẹ nhàng lau nhẹ máu trên khuôn mặt A Qúy, nước mắt Tô Cẩm ràn rụa vừa khóc vừa gọi tên A Qúy.
Phùng Thực không biết làm sao, từ lúc thành thân đến giờ, đây là lần thứ hai hắn thấy nàng khóc đến thê thảm như vậy, lần trước đó là khi A Triệt 2 tuổi bị nhiễm bệnh, tất cả lang trung đều nói A Triệt không thể cứu được, Cẩm nương ôm nhi tử khóc một ngày một đêm không chịu buông tay, sau đó liên tục gào khóc “A Triệt đừng bỏ lại nương”, gào khóc đến nỗi không thể phát ra tiếng mới đoạt mạng A Triệt từ tay Diêm Vương trở về.
“Cẩm nương đừng khóc, trước tiên đỡ A Qúy vào nhà đã.” Phùng Thực cố gắng kéo nàng ra ôm lấy A Qúy trở về phòng.
Tô Cẩm và Lưu thẩm vội vàng đi theo, Xuân Đào phụ trách chăm sóc A Triệt.
Tiêu Chấn phái người đi mời lang trung đến, sau đó cũng đi theo vào nhà nhìn tình trạng của A Qúy.
Phùng Thực đặt A Qúy lên giường gần lò sưởi, A Qúy vẫn hôn mê bất tỉnh, khắp mặt mũi cơ thể đều bầm tím xanh, máu hòa lẫn với đất bám đầy, thật may là người vẫn còn hơi thở dù mong manh. Tô Cẩm quỳ gối một bên cởi giày A Qúy ra, vừa khóc vừa cẩn thận dùng khăn ướt lau cho A Qúy, Phùng Thực lặng lẽ thoát quần áo của A Qúy, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn thấy trên trên bụng A Qúy có vết máu ứ đọng, nước mặt lại rơi xuống như mưa.
Phùng Thực tức giận siết chặt nắm đấm nói: “Nhất định là Ngô Hữu Tài làm, ta đi tìm hắn tính sổ!”
“A Qúy hôn mê, chứng cớ không có, ngươi đi đánh hắn, Ngô gia sẽ tố cáo đến quan phủ, thua thiệt vẫn là ngươi thôi.” Tiêu Chấn vẻ mặt nghiêm túc ngăn lại.
Phùng Thực ngẩng đầu kêu to không kiềm được tức giận: “Vậy thì cứ để như thế sao?”
Tố Cẩm dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn phát hiện ánh mắt của nàng nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy tiểu phụ nhân kia cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt chuyên chú tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho A Qúy, giống như không nghe thấy hắn và Phùng Thực đối thoại.
“Ta đã phái người đi thăm dò tìm hiểu, chỉ cần có người nhận ra hung thủ hoặc đứng ra làm chứng hung thủ đánh người bỏ chạy là người Ngô gia thì các ngươi đến nha môn tố cáo là được.” Tiêu Chấn nhìn A Qúy đang hôn mê nói.
Đối với chuyện này, thật sự Phùng Thực không có ôm bất cứ hi vọng nào: “Trời tối như vậy, làm sao có thể có người nhìn thấy chứ?”
Tiêu Chấn cau mày nhìn hắn hỏi: “Vậy ngươi đi đến Ngô gia thì có thể làm được chuyện gì? Mắng hắn cũng vô dụng, nếu đánh hắn, hắn sẽ đi kiện, cuối cùng cũng chỉ khiến cho nương A Triệt thêm lo lắng thôi.”
Phùng Thực còn đang muốn giải thích thì đột nhiên Tô Cẩm xen vào: “Phùng Thực, nghe đại nhân đi, không cần kích động.”
Phùng Thực chăm chú nhìn nàng, mặc dù đồng ý với nàng nhưng trong bụng lại tức sôi gan, nhưng cũng chỉ có thể ngồi chồm hổm trên đất nghiến răng tức giận.
Lang trung vội vàng đi đến, kiểm tra khắp thân thể A Qúy từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thì phát hiện trừ bị thương ngoài da thì A Qúy còn bị gãy xương tay trái, muốn lành hẳn thì cũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba tháng, về phần đầu có bị thương nghiêm trọng không thì còn phải đợi A Qúy tỉnh lại mới biết chính xác.
Phùng Thực nghe xong thì đỏ cả mắt.
Tô Cẩm đau lòng vô cùng, cho đến khi nghe Tiêu Chấn phân phó Lưu thúc theo lang trung đi lấy thuốc, Tô Cẩm mới bắt buộc mình trấn định lại, chạy đuổi theo gọi Lưu thúc và lang trung chờ nàng, nàng chạy về sương phòng phía Đông lấy ra một lượng bạc giao cho lang trung, một mực nói lang trung dùng dược tốt nhất, không đủ tiền thì nàng sẽ đưa thêm.
Lang trung gật đầu đồng ý rời đi.
Tô Cẩm thất thần đứng trong sân tối đen như mực, tất cả trong đầu đều nghĩ đến sắc mặt dữ tợn của Ngô Hữu Tài uy hiếp nàng hôm đó.
Đứng hồi lâu, Tô Cẩm lau nước mắt, xách đèn lồng đi kiểm tra xe bánh bao.
Lúc tờ mờ sáng, trên mặt đất cứng, nhặt lại hết tất cả mấy cái bánh bao rơi xuống đất, bánh bao không chỉ dính đất bẩn mà còn bị nát bết.
“Lưu thẩm, vẫn còn có thể ăn được, sáng mai, thẩm rãnh rỗi thì nhặt lựa ra, chính chúng ta ăn.” Tô Cẩm dặn dò Lưu thẩm.
Buôn bán nhỏ phải thức khuya dậy sớm đã vất vả vô cùng, thấy nhiều bánh bao bị hỏng như vậy, Lưu thẩm đau lòng muốn chết.
Tô Cẩm không có thời gian đau lòng, ôm lấy lồng bánh trống không đi về phía hậu viện, một lát sau lại ôm một lồng bánh bao đi ra ngoài, bên trong tất cả đều là những cái bánh bao ngon nhất.
“Cẩm nương, nàng còn muốn đi bày quầy sao?” Phùng Thực và Tiêu Chấn trước sau đi ra thấy vậy, Phùng Thực giật mình hỏi.
Tô Cẩm gật đầu, gọi trượng phu tới giúp khuân bánh bao, vừa đi trên con đường nhỏ vừa nói: “Ta đi bán bánh bao, chàng xin đại nhân cho nghỉ rồi tự mình đi hỏi thăm xem thử có ai bắt gặp hung thủ đánh A Qúy không? Nhớ, nếu có người hỏi thương thế của A Qúy, chàng nói A Qúy chỉ bị chút thương ngoài da thôi, sáng mai là có thể tiếp tục bày sạp bán, để càng nhiều người biết càng tốt.”
Phùng Thực không hiểu: “A Qúy…”
Tô Cẩm cười cười, mắt nhìn về hướng Ngô gia, giọng nói ác độc: “Chàng chỉ cần làm theo lời ta nói, sau đó ta để cho chàng xem một màn kịch vui.”
Phùng Thực nhất mực tin tưởng nàng dâu của mình, tự mình đưa nàng đến trước cửa thành rồi trở lại xin Tiêu Chấn cho nghỉ.
Tiêu Chấn sinh lòng nghi ngờ nhưng không đoán được trong hồ lô Tô Cẩm bán thuốc gì, nên cũng chỉ ứng với Tô Cẩm, phái Lưu thúc đi nhắc nhở lang trung xem bệnh đừng lỡ miệng nói ra.
Thoải mái ngủ một giấc thật ngon, ăn điểm tâm xong, Ngô Hữu Tài cố ý thay một bộ áo lông. Cái áo lông này có chút cũ, đây là chiếc áo khi đệ đệ hắn còn làm việc bên cạnh Lý đại nhân đã tốt bụng tìm cho hắn, mặc dù vậy ở trong mắt dân chúng bình thường, vẫn là một thứ đồ sang quý, cho nên chỉ có khi đi ra ngoài làm khách thì Ngô Hữu Tài mới có thể mặc nó đi rêu rao một phen.
Ăn mặc đàng hoàng, Ngô Hữu Tài thần thanh khí sảng nghênh ngang đi ra đường, đến gần cửa thành, hắn hả hê nhìn về chỗ Tô Cẩm đang bày sạp hàng, lại thấy một tiểu tức phụ xinh đẹp đang cười khanh khách đứng ở đó, trước sạp vây quanh mấy lớp người cướp mua bánh bao, còn cửa hàng của Ngô gia thì vẫn là bộ dáng nửa chết nửa sống vắng lặng như trước.
Mong đợi thất bại, tâm tình đang tốt của Ngô Hữu Tài không cánh mà bay, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Cẩm, hắn bước nhanh tới trước cửa hàng, níu lấy lỗ tai người làm nhỏ giọng chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lỗ tai người làm Ngô gia sắp bị hắn nhéo đứt, ngẹo đầu cầu xin tha thứ: “Gia, ngài chỉ bảo ta dọn dẹp A Qúy, quả thật A Qúy đã bị thương, ai ngờ đến nàng dâu mới của Phùng Thực lại tự mình cũng có thể bày quầy bán chứ?” Hắn cũng cần một người giúp một tay đấy!
Ngô Hữu Tài vừa nghe vậy thì quay đầu lại nhìn sang, quả nhiên không nhìn thấy A Qúy, hắn chăm chú quan sát Tô Cẩm vừa nhặt bánh bán cho khách vừa thu tiền, loay hoay không hết việc. Mặc dù đây không phải là chuyện Ngô Hữu Tài mong muốn nhất nhưng có thể làm cho Tô Cẩm ngột ngạt, cũng đủ làm cho hắn sảng khoái một chút.
Hắn cười híp mắt đi lại chỗ Tô Cẩm, cố ý nhìn quanh kì quái hỏi: “Ah, sao hôm nay tiểu nương tử lại tự mình bán bánh bao? A Qúy đâu rồi?”
Tô Cẩm đã đợi hắn từ sáng sớm rồi, hiện tại thấy cuối cùng Ngô Hữu Tài cũng đã tới, Tô Cẩm cười lạnh, để hai cái bánh bao đang chuẩn bị nhặt lên bán cho khách, lúc này cũng không cần buôn bán nữa rồi, phất tay áo chỉ thẳng tay vào mặt Ngô Hữu Tài đứng trước quầy mắng to: “Vì sao A Qúy không tới à? Nếu Ngô đại gia đã hỏi vậy thì ta nói với ngươi một tiếng, sáng sớm hôm nay A Qúy vừa tới để bày quầy, nửa đường không biết bị cái khốn khiếp buôn bán thua lỗ nào sai người đánh một trận, cố ý muốn phá hư chuyện buôn bán của lão nương! Nhưng vương bát con bê kia không có bản lĩnh, dưới tay hắn đều là những tiểu vương bát hèn nhát, yếu đuối, lúc đánh người cũng không có chút hơi sức nào, ha ha ha, A Qúy nhà chúng ta chỉ bị một chút trầy da, nghỉ ngơi một ngày thì sáng mai cũng có thể giúp đỡ ta rồi! Không dối gạt Ngô đại gia, ta hiện tại rất mong chờ đến sáng mai để tên khốn khiếp kia nhìn thấy A Qúy khỏe mạnh như rồng như hổ còn không tức đến xanh ruột? Lão nương thật sự muốn thấy cái mặt trắng xanh kia sẽ như thế nào! Đúng rồi, sáng mai nhất định Ngô đại gia phải tới để xem đấy, chúng ta cùng nhau nhìn vương bát con bê!”
Ngoài đường cái, người đến người đi càng lúc càng nhiều hơn, tiếng mắng chửi của nữ nhân rất thô bỉ nhưng họ lại thích nghe vì giọng của nàng hay như hát.
Dân chúng xem trò vui đều cười cười hiểu ý đây là Tô Cẩm đang chỉ cây dâu mắng cây hòe Ngô Hữu Tài, mặt hắn rất nhanh biến thành màu xanh lá! Nhưng mặc dù mọi người và chính hắn đều biết Tô Cẩm đây là đang mắng chính hắn song Ngô Hữu Tài lại không thể làm gì được, chỉ có thể cứng ngắc đứng đó gượng cười, đợi đến khi Tô Cẩm mắng xong tiếp tục bán bánh bao, Ngô Hữu Tài mới nhếch nhác chạy đi.
Bị xấu mặt như vậy, Ngô Hữu Tài cực hận Tô Cẩm, càng hận hơn là không trả thì được lại còn bị đánh thẳng vào mặt. Lúc này, không cần người làm hỏi thăm, hắn đích thân tìm đến huynh đệ Lai gia, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Hai huynh đệ Lai gia nhìn nhau khó hiểu, nói với hắn là nhất định đã đánh A Qúy bị thương rất nặng, không thể nào sáng mai là có thể khỏe lại được.
Ngô Hữu Tài vẫn không tin, phái người đi nghe ngóng, hỏi thăm một vòng, đổi lại là nghe nói khác hắn, quả thật A Qúy không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da.
Mặt Ngô Hữu Tài âm trầm hỏi lại hai huynh đệ Lai gia: “Chẳng lẽ hai vị chê ta cho tiền công ít nên không làm đến nới đến chốn à?”
Hai người bùm quỳ xuống, vội vàng nói không phải.
Ngô Hữu Tài nắm chặt nắm đấm hừ lạnh: “A Qúy chỉ bị thương ngoài da, khiến cho con điếm ranh kia cười rất hả hê a, hai người các ngươi nghe đây, sáng mai, A Qúy thật sự đến bày hàng, các ngươi đánh hắn đến chết cho ta, để ta xem con điếm ranh kia còn cười nổi nữa không!”
Hai người kia gật đầu, bảo đảm hoàn thành công việc.
Đến buổi trưa, bán hết bánh bao, Tô Cẩm vội vàng ngồi lên xe lừa trở về Thiên Hộ phủ.
A Qúy đã tỉnh lại, thấy Tô Cẩm, hắn vội vã bồi tội với nàng vì đã làm hỏng mất một xe bánh bao.
Tô Cẩm lơ đễnh hỏi thăm thương thế của hắn rồi nàng nhẹ giọng nói: “Chờ, sáng mai ta sẽ báo thù cho ngươi.”
A Qúy mở to đôi mắt sưng húp khó có thể tin nhìn bà chủ của mình.
Tô Cẩm không có giải thích gì, hỏi thăm A Qúy một lát rồi nàng trở về dỗ dành nhi tử, sáng nay khẳng định đã hù sợ nhi tử rồi.
“Nương, chờ con trưởng thành, ai dám khi dễ chúng ta, con liền giết chết người đó.” A Triệt không cần mẫu thân dỗ dánh, ngược lại còn an ủi mẫu thân.
Nhìn nhi tử cau mày, trong con mắt đào hoa như sóng nước chẳng xao kia cư nhiên toát lên mấy phần ác độc, Tô Cẩm sợ hết hồn. Nàng cũng không muốn dưỡng một nhi tử thanh tú xinh đẹp đáng yêu có tính khí động một chút là kêu đánh kêu giết.
Ôm nhi tử lên hôn một cái, Tô Cẩm nghiêm túc nói: “A Triệt, giết người làm phạm pháp, sẽ bị bắt vào đại lao, chúng ta không thể bởi vì người xấu mà cũng khiến cho mình thành người xấu được, hơn nữa, trả thù kẻ thù không nhất định phải giết hắn, tốt nhất con hãy xem nương khiến cho kẻ thù phải trả giá.”
A Triệt nghe mẫu thân nói có cái hiểu, có cái không.
Tô Cẩm bận rộn cho tới trưa, mệt mỏi ôm nhi tử nằm xuống ngủ, cơ thể 5 tuổi của con trai nóng như một lò lửa nhỏ.
Gần tối, Phùng Thực, Tiêu Chấn trở về, Tô Cẩm đóng cửa lại nói khẽ với hai người kế hoạch báo thù của nàng.
Phùng Thực phục sát đất.
Tiêu Chấn nhìn Tô Cẩm thật sâu.
Tô Cẩm thấp thỏm hỏi hắn: “Đại nhân, ngài có đồng ý không?”
Tiêu Chấn gật đầu.
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm bổ sung thêm: “Đại nhân, ta chỉ thông báo với ngài một tiếng, còn chuyện sáng mai, ngài không cần ra mặt.”
Tiêu Chấn lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Tô Cẩm cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Nếu ngài ra mặt giúp chúng ta, có thể khiến cho vị Lý đại nhân kia suy nghĩ nhiều.”
Tiêu Chấn chê cười nói: “Ta mà sợ hắn sao?”
Tô Cẩm ngạc nhiên nhìn trượng phu đứng bên cạnh Tiêu Chấn cười vui vẻ, chợt hiểu, vì sao hai nam nhân này lại hiểu ý khí tướng đầu, nàng thật ngốc a!
Cứ tưởng mình là người thông minh, Tô Cẩm còn xem thường Tiêu Chấn, lo lắng gây phiền toái cho hắn.
Bình minh hôm sau, trời vẫn còn tối đến nỗi không nhìn thấy được năm ngón tay, Tô Cẩm tung chăn ngồi dậy, mặc quần áo, đội mũ ấm vội vàng đánh xe lừa ra cửa. Móng lừa giống như móng ngựa gõ lộc cộc lộc cộc trên đường, đi qua nơi A Qúy bị đánh hôm qua, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai bóng người, chạy thẳng đến xe lừa của Tô Cẩm, chỉ là không đợi cho hai tráng hán kia đụng vào Tô Cẩm, bất ngờ trên xe lừa vọt ra một bóng người, trên tay cầm theo một thanh búa sắt, kèm theo tiếng gầm lớn nhảy xuống xe. Trên đường cái yên tĩnh vang lên hai tiếng “Thùng thùng”, dùng búa đập trúng hai người, trong chớp mắt quật ngã hai người bịt mặt!
Lão Hán vội vàng chạy tới kiểm tra, thấy lão Hán chạy tới, A Qúy chỉ kịp nói “Tiêu đại nhân” rồi ngất đi.
Bình thường lão Hán vẫn thường tán gẫu với người khác, có nghe nói qua trong nhà Thiên Hộ Tiêu đại nhân ở Nam Thành mới đến một vị tiểu nương tử bán bánh bao, nhìn bánh bao rơi vãi đầy trên mặt đất, trong lòng lão Hán hiểu rõ rồi nặng nề thở dài, sau đó bảo thê tử nhà mình nhanh chóng nhặt hết bánh bao lên, hắn cố gắng đưa A Qúy lên xe lừa, cuối cùng hai phu thê cùng nhau đánh xe lừa đến Thiên Hộ phủ.
Tô Cẩm vừa tiễn A Qúy đi, mới vừa vào phòng nằm xuống không lâu thì nghe bên ngoài thị vệ nói A Qúy bị người khác đánh, hai phu thê vụt nhảy lên, động tác của Tô Cẩm nhanh hơn, trong khi Phùng Thực vẫn còn đang buộc đai lưng thì nàng đã vội vàng xông ra ngoài không kịp sửa sang lại tóc tai.
Tiêu Chấn đẩy cửa ra, mượn đèn trong tay thị vệ, vừa nhìn thấy quần áo Tô Cẩm xốc xếch chạy ra sương phòng phía Đông thì cũng vừa cột nút áo vừa cùng chạy nhanh ra ngoài.
Một phụ nhân lại có hành động như vậy đương nhiên là không thành thể thống gì, nhưng A Qúy gặp chuyện không may, nàng lo lắng nóng nảy cũng là chuyện thường tình không thể trách được.
Sau đó Phùng Thực vọt ra, Tiêu Chấn và hắn là đồng đạo, hai nam nhân vừa ra tới tiền viện bất ngờ nghe thét thê lương “A Qúy”, và sau đó tiếng khóc rống của nữ nhân.
A Qúy là cô nhi, cha mẹ Tô Cẩm mất sớm, những người thân khác coi nàng như nha hoàn để sai bảo, vì vậy tình cảnh của nàng không khác gì những cô nhi khác. Khi Tô Cẩm 10 tuổi gặp A Qúy mới 7 tuổi, khi đó A Qúy bẩn thỉu như một đứa ăn xin đứng trước cửa hàng bánh bao, dùng đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh tuyệt vọng nhìn nàng khiến nàng động lòng.
Từ đó, Tô Cẩm thường len lén đưa bánh bao cho A Qúy ăn, A Qúy muốn báo đáp nàng, có khi hái một bông hoa dại xinh đẹp tặng cho Tô Cẩm, khi thì vụng trộm gây chuyện phá hoại đại bá phụ đại bá mẫu của Tô Cẩm khi họ khi dễ nàng, vì Tô Cẩm hả giận. Qua nhiều năm như thế, Tô Cẩm và A Qúy còn thân thiết hơn cả chị em ruột, luôn luôn chiếu ứng giúp đỡ lẫn nhau.
Giờ phút này thấy A Qúy nằm im lặng bất động trên xe lừa, sống chết không rõ, làm sao Tô Cẩm có thể không sợ hãi được?
“A Qúy, A Qúy… tỉnh lại đi…” Một tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của A Qúy, một tay nhẹ nhàng lau nhẹ máu trên khuôn mặt A Qúy, nước mắt Tô Cẩm ràn rụa vừa khóc vừa gọi tên A Qúy.
Phùng Thực không biết làm sao, từ lúc thành thân đến giờ, đây là lần thứ hai hắn thấy nàng khóc đến thê thảm như vậy, lần trước đó là khi A Triệt 2 tuổi bị nhiễm bệnh, tất cả lang trung đều nói A Triệt không thể cứu được, Cẩm nương ôm nhi tử khóc một ngày một đêm không chịu buông tay, sau đó liên tục gào khóc “A Triệt đừng bỏ lại nương”, gào khóc đến nỗi không thể phát ra tiếng mới đoạt mạng A Triệt từ tay Diêm Vương trở về.
“Cẩm nương đừng khóc, trước tiên đỡ A Qúy vào nhà đã.” Phùng Thực cố gắng kéo nàng ra ôm lấy A Qúy trở về phòng.
Tô Cẩm và Lưu thẩm vội vàng đi theo, Xuân Đào phụ trách chăm sóc A Triệt.
Tiêu Chấn phái người đi mời lang trung đến, sau đó cũng đi theo vào nhà nhìn tình trạng của A Qúy.
Phùng Thực đặt A Qúy lên giường gần lò sưởi, A Qúy vẫn hôn mê bất tỉnh, khắp mặt mũi cơ thể đều bầm tím xanh, máu hòa lẫn với đất bám đầy, thật may là người vẫn còn hơi thở dù mong manh. Tô Cẩm quỳ gối một bên cởi giày A Qúy ra, vừa khóc vừa cẩn thận dùng khăn ướt lau cho A Qúy, Phùng Thực lặng lẽ thoát quần áo của A Qúy, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn thấy trên trên bụng A Qúy có vết máu ứ đọng, nước mặt lại rơi xuống như mưa.
Phùng Thực tức giận siết chặt nắm đấm nói: “Nhất định là Ngô Hữu Tài làm, ta đi tìm hắn tính sổ!”
“A Qúy hôn mê, chứng cớ không có, ngươi đi đánh hắn, Ngô gia sẽ tố cáo đến quan phủ, thua thiệt vẫn là ngươi thôi.” Tiêu Chấn vẻ mặt nghiêm túc ngăn lại.
Phùng Thực ngẩng đầu kêu to không kiềm được tức giận: “Vậy thì cứ để như thế sao?”
Tố Cẩm dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn phát hiện ánh mắt của nàng nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy tiểu phụ nhân kia cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt chuyên chú tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho A Qúy, giống như không nghe thấy hắn và Phùng Thực đối thoại.
“Ta đã phái người đi thăm dò tìm hiểu, chỉ cần có người nhận ra hung thủ hoặc đứng ra làm chứng hung thủ đánh người bỏ chạy là người Ngô gia thì các ngươi đến nha môn tố cáo là được.” Tiêu Chấn nhìn A Qúy đang hôn mê nói.
Đối với chuyện này, thật sự Phùng Thực không có ôm bất cứ hi vọng nào: “Trời tối như vậy, làm sao có thể có người nhìn thấy chứ?”
Tiêu Chấn cau mày nhìn hắn hỏi: “Vậy ngươi đi đến Ngô gia thì có thể làm được chuyện gì? Mắng hắn cũng vô dụng, nếu đánh hắn, hắn sẽ đi kiện, cuối cùng cũng chỉ khiến cho nương A Triệt thêm lo lắng thôi.”
Phùng Thực còn đang muốn giải thích thì đột nhiên Tô Cẩm xen vào: “Phùng Thực, nghe đại nhân đi, không cần kích động.”
Phùng Thực chăm chú nhìn nàng, mặc dù đồng ý với nàng nhưng trong bụng lại tức sôi gan, nhưng cũng chỉ có thể ngồi chồm hổm trên đất nghiến răng tức giận.
Lang trung vội vàng đi đến, kiểm tra khắp thân thể A Qúy từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thì phát hiện trừ bị thương ngoài da thì A Qúy còn bị gãy xương tay trái, muốn lành hẳn thì cũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba tháng, về phần đầu có bị thương nghiêm trọng không thì còn phải đợi A Qúy tỉnh lại mới biết chính xác.
Phùng Thực nghe xong thì đỏ cả mắt.
Tô Cẩm đau lòng vô cùng, cho đến khi nghe Tiêu Chấn phân phó Lưu thúc theo lang trung đi lấy thuốc, Tô Cẩm mới bắt buộc mình trấn định lại, chạy đuổi theo gọi Lưu thúc và lang trung chờ nàng, nàng chạy về sương phòng phía Đông lấy ra một lượng bạc giao cho lang trung, một mực nói lang trung dùng dược tốt nhất, không đủ tiền thì nàng sẽ đưa thêm.
Lang trung gật đầu đồng ý rời đi.
Tô Cẩm thất thần đứng trong sân tối đen như mực, tất cả trong đầu đều nghĩ đến sắc mặt dữ tợn của Ngô Hữu Tài uy hiếp nàng hôm đó.
Đứng hồi lâu, Tô Cẩm lau nước mắt, xách đèn lồng đi kiểm tra xe bánh bao.
Lúc tờ mờ sáng, trên mặt đất cứng, nhặt lại hết tất cả mấy cái bánh bao rơi xuống đất, bánh bao không chỉ dính đất bẩn mà còn bị nát bết.
“Lưu thẩm, vẫn còn có thể ăn được, sáng mai, thẩm rãnh rỗi thì nhặt lựa ra, chính chúng ta ăn.” Tô Cẩm dặn dò Lưu thẩm.
Buôn bán nhỏ phải thức khuya dậy sớm đã vất vả vô cùng, thấy nhiều bánh bao bị hỏng như vậy, Lưu thẩm đau lòng muốn chết.
Tô Cẩm không có thời gian đau lòng, ôm lấy lồng bánh trống không đi về phía hậu viện, một lát sau lại ôm một lồng bánh bao đi ra ngoài, bên trong tất cả đều là những cái bánh bao ngon nhất.
“Cẩm nương, nàng còn muốn đi bày quầy sao?” Phùng Thực và Tiêu Chấn trước sau đi ra thấy vậy, Phùng Thực giật mình hỏi.
Tô Cẩm gật đầu, gọi trượng phu tới giúp khuân bánh bao, vừa đi trên con đường nhỏ vừa nói: “Ta đi bán bánh bao, chàng xin đại nhân cho nghỉ rồi tự mình đi hỏi thăm xem thử có ai bắt gặp hung thủ đánh A Qúy không? Nhớ, nếu có người hỏi thương thế của A Qúy, chàng nói A Qúy chỉ bị chút thương ngoài da thôi, sáng mai là có thể tiếp tục bày sạp bán, để càng nhiều người biết càng tốt.”
Phùng Thực không hiểu: “A Qúy…”
Tô Cẩm cười cười, mắt nhìn về hướng Ngô gia, giọng nói ác độc: “Chàng chỉ cần làm theo lời ta nói, sau đó ta để cho chàng xem một màn kịch vui.”
Phùng Thực nhất mực tin tưởng nàng dâu của mình, tự mình đưa nàng đến trước cửa thành rồi trở lại xin Tiêu Chấn cho nghỉ.
Tiêu Chấn sinh lòng nghi ngờ nhưng không đoán được trong hồ lô Tô Cẩm bán thuốc gì, nên cũng chỉ ứng với Tô Cẩm, phái Lưu thúc đi nhắc nhở lang trung xem bệnh đừng lỡ miệng nói ra.
Thoải mái ngủ một giấc thật ngon, ăn điểm tâm xong, Ngô Hữu Tài cố ý thay một bộ áo lông. Cái áo lông này có chút cũ, đây là chiếc áo khi đệ đệ hắn còn làm việc bên cạnh Lý đại nhân đã tốt bụng tìm cho hắn, mặc dù vậy ở trong mắt dân chúng bình thường, vẫn là một thứ đồ sang quý, cho nên chỉ có khi đi ra ngoài làm khách thì Ngô Hữu Tài mới có thể mặc nó đi rêu rao một phen.
Ăn mặc đàng hoàng, Ngô Hữu Tài thần thanh khí sảng nghênh ngang đi ra đường, đến gần cửa thành, hắn hả hê nhìn về chỗ Tô Cẩm đang bày sạp hàng, lại thấy một tiểu tức phụ xinh đẹp đang cười khanh khách đứng ở đó, trước sạp vây quanh mấy lớp người cướp mua bánh bao, còn cửa hàng của Ngô gia thì vẫn là bộ dáng nửa chết nửa sống vắng lặng như trước.
Mong đợi thất bại, tâm tình đang tốt của Ngô Hữu Tài không cánh mà bay, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Cẩm, hắn bước nhanh tới trước cửa hàng, níu lấy lỗ tai người làm nhỏ giọng chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lỗ tai người làm Ngô gia sắp bị hắn nhéo đứt, ngẹo đầu cầu xin tha thứ: “Gia, ngài chỉ bảo ta dọn dẹp A Qúy, quả thật A Qúy đã bị thương, ai ngờ đến nàng dâu mới của Phùng Thực lại tự mình cũng có thể bày quầy bán chứ?” Hắn cũng cần một người giúp một tay đấy!
Ngô Hữu Tài vừa nghe vậy thì quay đầu lại nhìn sang, quả nhiên không nhìn thấy A Qúy, hắn chăm chú quan sát Tô Cẩm vừa nhặt bánh bán cho khách vừa thu tiền, loay hoay không hết việc. Mặc dù đây không phải là chuyện Ngô Hữu Tài mong muốn nhất nhưng có thể làm cho Tô Cẩm ngột ngạt, cũng đủ làm cho hắn sảng khoái một chút.
Hắn cười híp mắt đi lại chỗ Tô Cẩm, cố ý nhìn quanh kì quái hỏi: “Ah, sao hôm nay tiểu nương tử lại tự mình bán bánh bao? A Qúy đâu rồi?”
Tô Cẩm đã đợi hắn từ sáng sớm rồi, hiện tại thấy cuối cùng Ngô Hữu Tài cũng đã tới, Tô Cẩm cười lạnh, để hai cái bánh bao đang chuẩn bị nhặt lên bán cho khách, lúc này cũng không cần buôn bán nữa rồi, phất tay áo chỉ thẳng tay vào mặt Ngô Hữu Tài đứng trước quầy mắng to: “Vì sao A Qúy không tới à? Nếu Ngô đại gia đã hỏi vậy thì ta nói với ngươi một tiếng, sáng sớm hôm nay A Qúy vừa tới để bày quầy, nửa đường không biết bị cái khốn khiếp buôn bán thua lỗ nào sai người đánh một trận, cố ý muốn phá hư chuyện buôn bán của lão nương! Nhưng vương bát con bê kia không có bản lĩnh, dưới tay hắn đều là những tiểu vương bát hèn nhát, yếu đuối, lúc đánh người cũng không có chút hơi sức nào, ha ha ha, A Qúy nhà chúng ta chỉ bị một chút trầy da, nghỉ ngơi một ngày thì sáng mai cũng có thể giúp đỡ ta rồi! Không dối gạt Ngô đại gia, ta hiện tại rất mong chờ đến sáng mai để tên khốn khiếp kia nhìn thấy A Qúy khỏe mạnh như rồng như hổ còn không tức đến xanh ruột? Lão nương thật sự muốn thấy cái mặt trắng xanh kia sẽ như thế nào! Đúng rồi, sáng mai nhất định Ngô đại gia phải tới để xem đấy, chúng ta cùng nhau nhìn vương bát con bê!”
Ngoài đường cái, người đến người đi càng lúc càng nhiều hơn, tiếng mắng chửi của nữ nhân rất thô bỉ nhưng họ lại thích nghe vì giọng của nàng hay như hát.
Dân chúng xem trò vui đều cười cười hiểu ý đây là Tô Cẩm đang chỉ cây dâu mắng cây hòe Ngô Hữu Tài, mặt hắn rất nhanh biến thành màu xanh lá! Nhưng mặc dù mọi người và chính hắn đều biết Tô Cẩm đây là đang mắng chính hắn song Ngô Hữu Tài lại không thể làm gì được, chỉ có thể cứng ngắc đứng đó gượng cười, đợi đến khi Tô Cẩm mắng xong tiếp tục bán bánh bao, Ngô Hữu Tài mới nhếch nhác chạy đi.
Bị xấu mặt như vậy, Ngô Hữu Tài cực hận Tô Cẩm, càng hận hơn là không trả thì được lại còn bị đánh thẳng vào mặt. Lúc này, không cần người làm hỏi thăm, hắn đích thân tìm đến huynh đệ Lai gia, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Hai huynh đệ Lai gia nhìn nhau khó hiểu, nói với hắn là nhất định đã đánh A Qúy bị thương rất nặng, không thể nào sáng mai là có thể khỏe lại được.
Ngô Hữu Tài vẫn không tin, phái người đi nghe ngóng, hỏi thăm một vòng, đổi lại là nghe nói khác hắn, quả thật A Qúy không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da.
Mặt Ngô Hữu Tài âm trầm hỏi lại hai huynh đệ Lai gia: “Chẳng lẽ hai vị chê ta cho tiền công ít nên không làm đến nới đến chốn à?”
Hai người bùm quỳ xuống, vội vàng nói không phải.
Ngô Hữu Tài nắm chặt nắm đấm hừ lạnh: “A Qúy chỉ bị thương ngoài da, khiến cho con điếm ranh kia cười rất hả hê a, hai người các ngươi nghe đây, sáng mai, A Qúy thật sự đến bày hàng, các ngươi đánh hắn đến chết cho ta, để ta xem con điếm ranh kia còn cười nổi nữa không!”
Hai người kia gật đầu, bảo đảm hoàn thành công việc.
Đến buổi trưa, bán hết bánh bao, Tô Cẩm vội vàng ngồi lên xe lừa trở về Thiên Hộ phủ.
A Qúy đã tỉnh lại, thấy Tô Cẩm, hắn vội vã bồi tội với nàng vì đã làm hỏng mất một xe bánh bao.
Tô Cẩm lơ đễnh hỏi thăm thương thế của hắn rồi nàng nhẹ giọng nói: “Chờ, sáng mai ta sẽ báo thù cho ngươi.”
A Qúy mở to đôi mắt sưng húp khó có thể tin nhìn bà chủ của mình.
Tô Cẩm không có giải thích gì, hỏi thăm A Qúy một lát rồi nàng trở về dỗ dành nhi tử, sáng nay khẳng định đã hù sợ nhi tử rồi.
“Nương, chờ con trưởng thành, ai dám khi dễ chúng ta, con liền giết chết người đó.” A Triệt không cần mẫu thân dỗ dánh, ngược lại còn an ủi mẫu thân.
Nhìn nhi tử cau mày, trong con mắt đào hoa như sóng nước chẳng xao kia cư nhiên toát lên mấy phần ác độc, Tô Cẩm sợ hết hồn. Nàng cũng không muốn dưỡng một nhi tử thanh tú xinh đẹp đáng yêu có tính khí động một chút là kêu đánh kêu giết.
Ôm nhi tử lên hôn một cái, Tô Cẩm nghiêm túc nói: “A Triệt, giết người làm phạm pháp, sẽ bị bắt vào đại lao, chúng ta không thể bởi vì người xấu mà cũng khiến cho mình thành người xấu được, hơn nữa, trả thù kẻ thù không nhất định phải giết hắn, tốt nhất con hãy xem nương khiến cho kẻ thù phải trả giá.”
A Triệt nghe mẫu thân nói có cái hiểu, có cái không.
Tô Cẩm bận rộn cho tới trưa, mệt mỏi ôm nhi tử nằm xuống ngủ, cơ thể 5 tuổi của con trai nóng như một lò lửa nhỏ.
Gần tối, Phùng Thực, Tiêu Chấn trở về, Tô Cẩm đóng cửa lại nói khẽ với hai người kế hoạch báo thù của nàng.
Phùng Thực phục sát đất.
Tiêu Chấn nhìn Tô Cẩm thật sâu.
Tô Cẩm thấp thỏm hỏi hắn: “Đại nhân, ngài có đồng ý không?”
Tiêu Chấn gật đầu.
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm bổ sung thêm: “Đại nhân, ta chỉ thông báo với ngài một tiếng, còn chuyện sáng mai, ngài không cần ra mặt.”
Tiêu Chấn lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Tô Cẩm cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Nếu ngài ra mặt giúp chúng ta, có thể khiến cho vị Lý đại nhân kia suy nghĩ nhiều.”
Tiêu Chấn chê cười nói: “Ta mà sợ hắn sao?”
Tô Cẩm ngạc nhiên nhìn trượng phu đứng bên cạnh Tiêu Chấn cười vui vẻ, chợt hiểu, vì sao hai nam nhân này lại hiểu ý khí tướng đầu, nàng thật ngốc a!
Cứ tưởng mình là người thông minh, Tô Cẩm còn xem thường Tiêu Chấn, lo lắng gây phiền toái cho hắn.
Bình minh hôm sau, trời vẫn còn tối đến nỗi không nhìn thấy được năm ngón tay, Tô Cẩm tung chăn ngồi dậy, mặc quần áo, đội mũ ấm vội vàng đánh xe lừa ra cửa. Móng lừa giống như móng ngựa gõ lộc cộc lộc cộc trên đường, đi qua nơi A Qúy bị đánh hôm qua, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai bóng người, chạy thẳng đến xe lừa của Tô Cẩm, chỉ là không đợi cho hai tráng hán kia đụng vào Tô Cẩm, bất ngờ trên xe lừa vọt ra một bóng người, trên tay cầm theo một thanh búa sắt, kèm theo tiếng gầm lớn nhảy xuống xe. Trên đường cái yên tĩnh vang lên hai tiếng “Thùng thùng”, dùng búa đập trúng hai người, trong chớp mắt quật ngã hai người bịt mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.