Chương 53: Thiếu
Tiếu Giai Nhân
26/10/2021
Tô Cẩm ngồi lên kiệu hoa.
Phía trước kiệu hoa, toàn thân Tiêu Chấn mặc trường bào cổ tròn đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, trong ngực ôm hai đứa bé, A Triệt mười tuổi cũng mặc quần áo màu đỏ, mặt như ngọc mắt tựa như hoa đào, xinh đẹp như sao Văn Khúc hạ phàm, trong ngực A Triệt là A Mãn ăn mặc xinh đẹp hơn, mặc dù mới năm tuổi nhưng đã có thể dự đoán trước sau khi lớn lên bé sẽ xinh đẹp như thế nào rồi.
Thật ra khi quả phụ tái giá mà có con riêng thì phu gia có đón về nhà trước hoặc sau khi đã thành thân, nhưng Tiêu Chấn tự quyết định muốn hôm nay cùng đón ba mẫu tử bọn họ vào cửa. Hắn cưới Tô Cẩm, không phải bên ngoài trêu chọc nói chuyện linh tinh ư, mắng Tô Cẩm không nói, còn có người suy đoán hắn sớm muộn cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ Tô Cẩm, không vừa lòng hai hài tử của Tô Cẩm, hiện tại Tiêu Chấn sẽ để cho những người đó xem một chút, hắn quyết tâm bảo vệ ba mẫu tử Tô Cẩm mạnh bao nhiêu.
"A Mãn, vui không?" Ánh mắt đảo qua dân chúng đến xem náo nhiệt hai bên đường phố, Tiêu Chấn cúi đầu cười hỏi A Mãn.
A Mãn không nghe rõ nhóm bách tính đang nghị luận cái gì, nhóc con cũng không rảnh để lắng nghe, cưỡi trên tuấn mã thật cao, A Mãn chỉ cảm thấy thú vị mới lạ, còn tưởng rằng dân chúng chung quanh thích bé mới đến nhìn bé, giống như lần đó nghĩa phụ đỡ bé trên cỗ kiệu khỉ con vậy. Ngửa đầu lên, A Mãn kích động cười với nghĩa phụ.
Tiêu Chấn thương yêu sờ sờ đỉnh đầu nữ oa, sau đó bàn tay rơi vào đầu vai A Triệt, nhỏ giọng nói: "A Triệt, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, chết trên chiến trường là vinh dự, chết bởi quốc sự cũng sẽ lưu danh sử xanh, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* chỉ có không nên bởi vì mấy câu nói linh tinh mà co đầu rụt cổ uất ức cả đời, con xem những người đó đi, bọn họ không quan tâm con có tốt hay không, con cũng không cần để những lời người lạ nói ở trong lòng."
Lời người đáng sợ sao? Ngày hôm nay, bốn người cả nhà bọn họ quang minh chính đi trên đường, Tiêu Chấn thật sự muốn xem tiếng người có thể làm gì được hắn.
Nếu như A Triệt vẫn còn là hài tử ba bốn tuổi, hắn sẽ núp ở trong nhà không dám ra cửa, nhưng A Triệt đã mười tuổi rồi, hắn từng bởi vì sợ hãi tiếng người mà lạnh nhạt dưỡng phụ, cho đến trước lúc dưỡng phụ chết hắn cũng không thể ngẩng đầu ưỡn ngực theo dưỡng phụ ra ngoài, để lại cả đời tiếc nuối, hôm nay mẫu thân bị người ta lên án, A Triệt thề hắn tuyệt đối sẽ không bị những lời đồn đãi hù dọa, hắn muốn đứng trước mặt mẫu thân, thay mẫu thân muội muội che gió che mưa.
"A Triệt hiểu." Hắn nhìn những dân chúng không rõ diện mạo kia, ánh mắt kiên định nói.
Thấm thoát suy nghĩ của nhóm bách tính cũng trở nên thay đổi, lúc trước bọn họ đòi phạt Tô Cẩm, là cảm thấy Tô Cẩm không xứng với Tiêu Chấn, muốn khuyên Tiêu Chấn bỏ qua suy nghĩ muốn cưới Tô Cẩm để cưới một cô nương tốt xứng đáng hơn. Nhưng vào giờ phút này, chính mắt thấy Tiêu Chấn hiên ngang mạnh mẽ, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* tư thế oai hùng yêu thương, bảo vệ hai đứa bé của Tô Cẩm như con nhà mình, tận mắt nhìn thấy dáng dấp A Triệt xinh đẹp như vậy, xinh đẹp khiến cho người ta không nhịn được nói hắn cái gì, nhóm phụ nhân nghị luận sôi nổi nhất không khỏi sinh ra một cảm giác yêu ai yêu cả đường đi.
Tiêu Chấn độ lượng có trách nhiệm, A Triệt xinh đẹp như vậy khiến người yêu, dựa vào mặt mũi của hai cha con mà hãy bỏ qua cho Tô Cẩm đi.
Cuối cùng, nhóm bách tính thành Kim Lăng gần như chưa từng gặp, chưa từng quen biết không oán không hận Tô Cẩm nữa, dù sao mắng cũng vô dụng, không thay đổi được sự thật Tô Cẩm sắp làm Hầu phu nhân, vậy không bằng tiếp nhận, hi vọng Tô Cẩm giữ phép tắc hầu hạ Tiêu Chấn, đừng bôi đen cho Tiêu Chấn nữa.
Đổi lại mấy người hàng xóm láng giềng của Tô Cẩm, ôm theo lòng ganh tỵ của quen có cuộc sống tốt hơn mình, có lẽ sẽ tiếp tục nhục mạ Tô Cẩm, nhưng những người này đều ở Dương Châu, dù có mắng nữa cũng không thể rời bỏ nơi họ đã sống đời đời ở Dương Châu, bọn họ nhục mạ và ghen tỵ đều không ảnh hưởng tới Tô Cẩm.
Dù sao, lần này Tiêu Chấn và Tô Cẩm lên giọng phô trương hôn sự, lại ngoài ý muốn ép xuống chỉ trích ùn ùn kéo đến.
Sau khi bái thiên địa, hỉ bà dẫn tân lang tân nương vào tân phòng.
Tiêu Chấn là một người không nặng quy củ, các võ tướng kết giao với hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, đổi lại là chuyện vui ở nhà Hầu phủ khác thì người nào nên đứng ở đằng kia đều có chuyện để nói, nhưng Tiêu Chấn cưới Tô Cẩm rõ ràng là chuyện vui của Hầu phủ hiển hách, lại làm ra dáng vẻ như nam nhân trong thôn trấn thành hôn, một đám võ tướng vây quanh tân lang tân nương đẩy cửa tân phòng ra, khiến trong phòng chật ních đến nỗi nước chảy không lọt, chỉ chừa một khoảng trống nhỏ trước giường.
Tiêu Chấn và hỉ bà tội nghiệp đứng trên mảnh đất trống này.
Hỉ bà là người đã từng lo liệu không biết bao nhiêu cặp phu thê ở thành Kim Lăng này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiến trận này, một đám lão gia cao lớn thô kệch trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tân nương tử giống như sói. Hỉ bà âm thầm suy đoán, tám phần những hán tử này đều độc thân, nếu như thế bà phải biểu hiện tốt một chút, để đám lưu manh này nhớ mình, tương lai thành thân đều tìm bà.
"Hầu Gia, vén khăn voan nha!" Trước mặt đám sói, hỉ bà không chút luống cuống, vui vẻ nâng khay phủ lụa đỏ lên trước mặt Tiêu Chấn, trên khay có một cây gậy Như Ý sơn màu vàng đang lẳng lặng nằm đó.
"Vén khăn voan, vén khăn voan!" Hoắc Duy Chương dẫn đầu, một đám sói bắt đầu hô lên, hận không thể đánh bay nóc nhà.
Dưới lớp khăn voan đỏ, Tô Cẩm buồn cười, chỉ có điều nàng vốn là một người mạnh mẽ gan dạ cũng bị trận chiến này làm cho tim đập thình thịch, bắt đầu căng thẳng.
Trái tim Tiêu Chấn cũng đang đập điên cuồng, hắn cũng rất phiền muốn đuổi đám người Hoắc Duy Chương đi nhưng vừa quay đầu lại, Hoắc Duy Chương giống như đoán được hắn muốn nói gì vậy, mở miệng chặn lại @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* những lời hắn muốn nói, ồn ào gào lên: "Ôi chao, Tiêu hầu gia uy phong lẫm lẫm thiên quân vạn mã cũng không sợ của chúng ta, chẳng lẽ bây giờ lại luống cuống, không dám vén khăn voan hả?"
Đáp lại hắn là một
Phía trước kiệu hoa, toàn thân Tiêu Chấn mặc trường bào cổ tròn đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, trong ngực ôm hai đứa bé, A Triệt mười tuổi cũng mặc quần áo màu đỏ, mặt như ngọc mắt tựa như hoa đào, xinh đẹp như sao Văn Khúc hạ phàm, trong ngực A Triệt là A Mãn ăn mặc xinh đẹp hơn, mặc dù mới năm tuổi nhưng đã có thể dự đoán trước sau khi lớn lên bé sẽ xinh đẹp như thế nào rồi.
Thật ra khi quả phụ tái giá mà có con riêng thì phu gia có đón về nhà trước hoặc sau khi đã thành thân, nhưng Tiêu Chấn tự quyết định muốn hôm nay cùng đón ba mẫu tử bọn họ vào cửa. Hắn cưới Tô Cẩm, không phải bên ngoài trêu chọc nói chuyện linh tinh ư, mắng Tô Cẩm không nói, còn có người suy đoán hắn sớm muộn cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ Tô Cẩm, không vừa lòng hai hài tử của Tô Cẩm, hiện tại Tiêu Chấn sẽ để cho những người đó xem một chút, hắn quyết tâm bảo vệ ba mẫu tử Tô Cẩm mạnh bao nhiêu.
"A Mãn, vui không?" Ánh mắt đảo qua dân chúng đến xem náo nhiệt hai bên đường phố, Tiêu Chấn cúi đầu cười hỏi A Mãn.
A Mãn không nghe rõ nhóm bách tính đang nghị luận cái gì, nhóc con cũng không rảnh để lắng nghe, cưỡi trên tuấn mã thật cao, A Mãn chỉ cảm thấy thú vị mới lạ, còn tưởng rằng dân chúng chung quanh thích bé mới đến nhìn bé, giống như lần đó nghĩa phụ đỡ bé trên cỗ kiệu khỉ con vậy. Ngửa đầu lên, A Mãn kích động cười với nghĩa phụ.
Tiêu Chấn thương yêu sờ sờ đỉnh đầu nữ oa, sau đó bàn tay rơi vào đầu vai A Triệt, nhỏ giọng nói: "A Triệt, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, chết trên chiến trường là vinh dự, chết bởi quốc sự cũng sẽ lưu danh sử xanh, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* chỉ có không nên bởi vì mấy câu nói linh tinh mà co đầu rụt cổ uất ức cả đời, con xem những người đó đi, bọn họ không quan tâm con có tốt hay không, con cũng không cần để những lời người lạ nói ở trong lòng."
Lời người đáng sợ sao? Ngày hôm nay, bốn người cả nhà bọn họ quang minh chính đi trên đường, Tiêu Chấn thật sự muốn xem tiếng người có thể làm gì được hắn.
Nếu như A Triệt vẫn còn là hài tử ba bốn tuổi, hắn sẽ núp ở trong nhà không dám ra cửa, nhưng A Triệt đã mười tuổi rồi, hắn từng bởi vì sợ hãi tiếng người mà lạnh nhạt dưỡng phụ, cho đến trước lúc dưỡng phụ chết hắn cũng không thể ngẩng đầu ưỡn ngực theo dưỡng phụ ra ngoài, để lại cả đời tiếc nuối, hôm nay mẫu thân bị người ta lên án, A Triệt thề hắn tuyệt đối sẽ không bị những lời đồn đãi hù dọa, hắn muốn đứng trước mặt mẫu thân, thay mẫu thân muội muội che gió che mưa.
"A Triệt hiểu." Hắn nhìn những dân chúng không rõ diện mạo kia, ánh mắt kiên định nói.
Thấm thoát suy nghĩ của nhóm bách tính cũng trở nên thay đổi, lúc trước bọn họ đòi phạt Tô Cẩm, là cảm thấy Tô Cẩm không xứng với Tiêu Chấn, muốn khuyên Tiêu Chấn bỏ qua suy nghĩ muốn cưới Tô Cẩm để cưới một cô nương tốt xứng đáng hơn. Nhưng vào giờ phút này, chính mắt thấy Tiêu Chấn hiên ngang mạnh mẽ, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* tư thế oai hùng yêu thương, bảo vệ hai đứa bé của Tô Cẩm như con nhà mình, tận mắt nhìn thấy dáng dấp A Triệt xinh đẹp như vậy, xinh đẹp khiến cho người ta không nhịn được nói hắn cái gì, nhóm phụ nhân nghị luận sôi nổi nhất không khỏi sinh ra một cảm giác yêu ai yêu cả đường đi.
Tiêu Chấn độ lượng có trách nhiệm, A Triệt xinh đẹp như vậy khiến người yêu, dựa vào mặt mũi của hai cha con mà hãy bỏ qua cho Tô Cẩm đi.
Cuối cùng, nhóm bách tính thành Kim Lăng gần như chưa từng gặp, chưa từng quen biết không oán không hận Tô Cẩm nữa, dù sao mắng cũng vô dụng, không thay đổi được sự thật Tô Cẩm sắp làm Hầu phu nhân, vậy không bằng tiếp nhận, hi vọng Tô Cẩm giữ phép tắc hầu hạ Tiêu Chấn, đừng bôi đen cho Tiêu Chấn nữa.
Đổi lại mấy người hàng xóm láng giềng của Tô Cẩm, ôm theo lòng ganh tỵ của quen có cuộc sống tốt hơn mình, có lẽ sẽ tiếp tục nhục mạ Tô Cẩm, nhưng những người này đều ở Dương Châu, dù có mắng nữa cũng không thể rời bỏ nơi họ đã sống đời đời ở Dương Châu, bọn họ nhục mạ và ghen tỵ đều không ảnh hưởng tới Tô Cẩm.
Dù sao, lần này Tiêu Chấn và Tô Cẩm lên giọng phô trương hôn sự, lại ngoài ý muốn ép xuống chỉ trích ùn ùn kéo đến.
Sau khi bái thiên địa, hỉ bà dẫn tân lang tân nương vào tân phòng.
Tiêu Chấn là một người không nặng quy củ, các võ tướng kết giao với hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, đổi lại là chuyện vui ở nhà Hầu phủ khác thì người nào nên đứng ở đằng kia đều có chuyện để nói, nhưng Tiêu Chấn cưới Tô Cẩm rõ ràng là chuyện vui của Hầu phủ hiển hách, lại làm ra dáng vẻ như nam nhân trong thôn trấn thành hôn, một đám võ tướng vây quanh tân lang tân nương đẩy cửa tân phòng ra, khiến trong phòng chật ních đến nỗi nước chảy không lọt, chỉ chừa một khoảng trống nhỏ trước giường.
Tiêu Chấn và hỉ bà tội nghiệp đứng trên mảnh đất trống này.
Hỉ bà là người đã từng lo liệu không biết bao nhiêu cặp phu thê ở thành Kim Lăng này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiến trận này, một đám lão gia cao lớn thô kệch trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tân nương tử giống như sói. Hỉ bà âm thầm suy đoán, tám phần những hán tử này đều độc thân, nếu như thế bà phải biểu hiện tốt một chút, để đám lưu manh này nhớ mình, tương lai thành thân đều tìm bà.
"Hầu Gia, vén khăn voan nha!" Trước mặt đám sói, hỉ bà không chút luống cuống, vui vẻ nâng khay phủ lụa đỏ lên trước mặt Tiêu Chấn, trên khay có một cây gậy Như Ý sơn màu vàng đang lẳng lặng nằm đó.
"Vén khăn voan, vén khăn voan!" Hoắc Duy Chương dẫn đầu, một đám sói bắt đầu hô lên, hận không thể đánh bay nóc nhà.
Dưới lớp khăn voan đỏ, Tô Cẩm buồn cười, chỉ có điều nàng vốn là một người mạnh mẽ gan dạ cũng bị trận chiến này làm cho tim đập thình thịch, bắt đầu căng thẳng.
Trái tim Tiêu Chấn cũng đang đập điên cuồng, hắn cũng rất phiền muốn đuổi đám người Hoắc Duy Chương đi nhưng vừa quay đầu lại, Hoắc Duy Chương giống như đoán được hắn muốn nói gì vậy, mở miệng chặn lại @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* những lời hắn muốn nói, ồn ào gào lên: "Ôi chao, Tiêu hầu gia uy phong lẫm lẫm thiên quân vạn mã cũng không sợ của chúng ta, chẳng lẽ bây giờ lại luống cuống, không dám vén khăn voan hả?"
Đáp lại hắn là một
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.